Chương 43
Phong Tử Tam Tam
09/03/2015
Hứa Niệm không nghĩ tới Nguyễn Tố Trân sẽ trở về vào lúc này; trước đó cũng không nghe được chút tin tức nào. Cô
đứng tại chỗ, sửng sốt vài giây mới hồi phục lại tinh thần: “Ồ, cháu để
quên đồ trong xe, hai người… Sao không gọi điện đề cập tới trước?”
Má Lưu đã kéo hành lý vào phòng, có lẽ cực kỳ mệt mỏi nên lời nói cũng chỉ là bất đắc dĩ: “Chúng ta vốn còn định đi một chuyến Hàng Châu nữa, chơi rất vui cũng không có ý định quay về, do nhận điện thoại của Lục Chu —— “
Những lời còn lại dần dần có chút mơ hồ nghe không rõ, Hứa Niệm quay người lại, nhìn người đàn ông trong chỗ tối nơi ngọn đèn. Vẻ mặt của cậu càng thêm đen tối không rõ, chỉ là ánh mắt rõ ràng dừng trên người cô, một đôi mắt như vậy, âm trầm đến mức khiến người ta kinh hoảng.
Nguyễn Tố Trân đã đi qua người cô, vừa cởi khăn quàng trên cổ, vừa khẽ mỉm cười nói với cô: “Cũng đi được một thời gian, đã đến lúc trở lại.”
Một câu bình thản không có gì lạ, nhưng lọt vào tai Hứa Niệm lại nghe ra ý khác.
Lục Chu đón lấy áo bành tô trong tay Nguyễn Tố Trân, cúi đầu, một bộ nhận sai, thấp mi thuận mắt kêu “Mẹ” một tiếng. Ánh mắt Nguyễn Tố Trân thản nhiên lướt qua mặt cậu, âm điệu không có chút lên xuống: “Theo mẹ đi lên.”
Lúc trước Lục Chu vì đánh bạc mà hại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế, lúc này tự biết đuối lý, cũng thành thành thật thật không nói một lời theo đi lên. Hứa Niệm chần chờ vẫn không đành đi ra ngoài nữa, đã trễ thế này Nguyễn Tố Trân bên kia đang nói lời dăn dạy, cô nâng tay giữ cửa gỗ, trước mặt chính là gió lạnh đang thổi đến, đầu óc cuối cùng cũng trấn tĩnh lại không ít.
Má Lưu từ phòng đi ra, trước tiên liền lấy một túi đồ đưa cho Hứa Niệm. Hứa Niệm mắt nhìn là túi giấy dai, ngửi được đồ bên trong như là thảo dược. Cô nghi ngờ nhìn người lớn tuổi trước mặt, má Lưu cong khóe mắt nói: “Đây là phu nhân cố ý về nhà tìm phương thuốc cổ truyền cho cháu, bệnh bao tử vẫn phải chăm sóc dần dần. Những thứ quan trọng này tất cả đều xay thành bột, cháu làm thêm giờ ở công ty thì pha với nước ấm là có thể uống, cũng không vất vả.”
Hứa Niệm vuốt ve túi đồ này, khẽ gật đầu một cái: “Cám ơn thím.”
“Đều là người một nhà, phu nhân thật sự xem cháu như con gái.” Lời má Lưu nói đầy thành khẩn, rồi lại kéo cô có chút lo lắng mắt nhìn trên lầu, âm điệu thấp xuống, “Lục Chu nói cháu đang yêu? Đối phương chính là cổ đông mới của công ty?”
Đã sớm đoán được Lục Chu gọi điện thoại qua sẽ nói cái gì đó, nhưng trước mắt nghe được trong lòng vẫn có chút nặng trịch, cô ngước mắt nhìn người trước mặt: “Đã chia tay rồi.”
Má Lưu cũng không vì câu này mà lộ ra dáng vẻ tiêu tan, ngược lại đưa tay gát tóc bên tai cô ra một ít, thở dài: “Mấy năm nay khó khăn cho cháu, tóm lại cũng không dễ dàng gì đối với một cô gái, cháu nên tìm một bờ vai để dựa vào. Phu nhân cũng không phải người không phân rõ phải trái, nếu gặp gỡ thích hợp, bà ấy nhất định sẽ vui mừng cho cháu.”
Hứa Niệm không nói nữa, chỉ cười cười liền xoay người lên lầu. Có lẽ Nguyễn Tố Trân hẳn là còn không biết đối phương là Đường Trọng Kiêu, nếu biết nhất định không phải là vẻ mặt như vừa rồi.
Lục Chu vẫn bị mắng ở phòng Nguyễn Tố Trân.
Hứa Niệm nằm trên giường nhìn trần nhà thất thần, cô chỉ để một chiếc đèn bàn, ánh sáng cũng chỉ tỏa ra tối ám, lúc này cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra một loạt cảm giác mệt mỏi, cô không muốn nghĩ đến điều gì nữa, vừa nghĩ đến toàn thân đều khó chịu. Đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, cửa phòng liền bị gõ.
-
Nguyễn Tố Trân rất ít khi chủ động tìm cô nói chuyện, huống chi đã trễ thế này. Đối phương đứng ở cửa từ đầu đến cuối khuôn mặt lại luôn ôn hòa, giọng nói cũng không nhanh không chậm: “Có mà không nói thì ngủ không được, đã nhịn một đường.”
“Mẹ vào ngồi đi.”
Hứa Niệm nghiêng người tránh ra một lối, trong lòng gần như đã đoán được đối phương sẽ nói gì với mình. Trước đây khi ở bên cạnh Đường Trọng Kiêu thì lo lắng người Lục gia sớm muộn gì cũng biết, ngày này vẫn phải tới. Nói đến lại thấy khó hiểu, giờ phút này tâm tình cô lại không có thấp thỏm bất an như vậy, ngược lại bình tĩnh hơn.
Nguyễn Tố Trân ngồi xuống sô pha, chậm rãi lướt mắt nhìn bốn phía, đến khi thấy rõ khung ảnh trên tủ đầu giường bị để ụp xuống thì ánh mắt không tự chủ ảm đạm. Ảnh chụp Lục Sơn luôn là bảo bối quý giá của Hứa Niệm, thế nhưng hiện tại…
Đang suy nghĩ, Hứa Niệm đã đơn độc ngồi xuống sô pha bên cạnh bà.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, Nguyễn Tố Trân dường như đang đắn đo xem nên mở miệng như thế nào, thật lâu sau mới yếu ớt phun ra một hơi: “Mẹ vẫn muốn con sớm quên Lục Sơn đi một chút, dù sao năm đó tuổi con còn nhỏ, con người vẫn nên nhìn về phía trước. Nhưng lúc này con thật sự muốn quên nó, trong lòng mẹ ngược lại không dễ chịu, nhắc tới cũng là mẹ ích kỷ.”
Hứa Niệm không nói gì, nhân tính vốn là ích kỷ, gần đây cô thật sự đã cảm nhận được sâu sắc.
Nguyễn Tố Trân điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh liền khẽ cười lên: “Nhưng mẹ vẫn hi vọng con vượt qua được, từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh mẹ, cho dù không có Lục Sơn, cũng có phần như là con gái của mẹ.”
Bà nói xong đứng dậy đến gần Hứa Niệm, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, ngữ khí gần như khẩn cầu: “Mẹ không có điều kiện khác, chỉ hy vọng người kia đừng là Đường Trọng Kiêu. Tiểu Niệm, cái chết của Lục Sơn đến bây giờ cũng chưa có kết quả, con cũng không muốn nó không nhắm được mắt, đàn ông tốt trên thế gian có ngàn vạn, con cũng không phải anh ta thì không thể đúng không?”
Quá nhiều lời mắc kẹt nơi cổ họng, Hứa Niệm đã không biết nên nói như thế nào.
Muốn nói cho Nguyễn Tố Trân biết những sai lầm kia của Lục Sơn sao? Còn có sự tồn tại của Cầu Cầu… Giờ phút này lại nghĩ đến má Lưu cho mình túi thuốc đông y kia, trong lòng càng là trăm tư vị lưu lại trong tim. Nguyễn Tố Trân đưa cho cô một viên kẹo trước, hiện tại lại đến đánh bài cảm tình ép cô theo sự chi phối. Vị trưởng bối cô vẫn kính trọng tin cậy, bỗng nhiên làm cho cô có loại cảm giác xa lạ.
Nguyễn Tố Trân còn nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, im lặng rồi mới nói: “Mẹ biết yêu cầu này quá ép buộc, làm khó người khác, nhưng Tiểu Niệm, con và anh ta không có tương lai. Người nhà như vậy, không thể dung nạp con, coi mẹ hèn hạ cũng được, nhưng mẹ thật tâm cầu xin con.”
Hứa Niệm chớp chớp mắt, chỉ nắm ngược lại bàn tay có chút già nua kia, ẩn nhẫn một lát mới nói: “Mẹ, con đã không còn là trẻ con, cũng đã sớm qua cái tuổi vì yêu mà liều lĩnh—— “
Từng giây dưa kịch liệt đến bóp nghẹt, trong lòng cô đã bình tĩnh rất nhiều, khi lại mở miệng ngữ khí càng thêm bình thản: “Chuyện này con sẽ xử lý tốt, đúng lúc con cũng có chuyện khác muốn thương lượng với mẹ.”
Nguyễn Tố Trân sửng sốt.
“Nay Lục Chu và Lục Từ đều có thể một mình phụ trách một mặt công tác, sức khỏe của mẹ cũng tốt hơn, cho nên con đã nộp đơn xin đoàn tình nguyện viên chữa bệnh Châu Phi, một tuần trước cũng đã được hồi âm. Chuyện này là ước muốn nhiều năm của con, hi vọng mẹ có thể thành toàn.”
Hứa Niệm nhàn nhạt bình tĩnh nói, nhưng hai đáy mắt đã bộc lộ quang mang hưng phấn. Đời này việc cô muốn làm nhất chính là đây, thực hiện được giá trị của bản thân càng khiến người ta vui sướng hơn.
Nguyễn Tố Trân hơi chau mày lại, trong lòng bị khuấy động mãnh liệt, thật lâu sau mới nói: “Đương nhiên mẹ sẽ ủng hộ con, nhưng… nhất định phải đi xa như vậy sao? Điều kiện bên đó rất gian khổ.”
Những điều này đương nhiên Hứa Niệm đã sớm biết, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, khát khao khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phía trước: “Cũng vì điều kiện gian khổ cho nên mới muốn đi. Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con. Đời này con không có bất cứ quyết định nào kiên định hơn nữa.”
Nguyễn Tố Trân biết ý cô đã quyết, mặc dù đáy lòng không muốn như trước, nhưng vẫn cho cô một cái cổ vũ ôm: “Tiểu Niệm, mấy năm nay là chúng ta liên lụy con.”
Mặc kệ lời này có bao phần thật tình bao phần giả dối, Hứa Niệm vẫn mỉm cười: “Về sau mẹ phải bảo trọng hơn.”
28 năm, lần đầu tiên cô suy nghĩ cho chính mình.
-
Hôm sau Hứa Niệm không về công ty, sáng sớm thức dậy nấu canh trong phòng bếp, có má Lưu ở bên cạnh dốc lòng chỉ đạo, rất nhanh trong phòng bếp liền tràn đầy mùi hương. Cô rất ít khi kiên nhẫn như vậy, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là sáng sớm đi bộ đi chợ mua được, tự mình bắt tay vào rửa sạch từng thứ, sau đó mới bỏ vào trong lọ sành hầm.
Đến khi cô mang canh đi ra ngoài, má Lưu đứng ở cửa phòng bếp than thở: “Tiểu Niệm là cô gái tốt, thành toàn cho mọi người, duy chỉ có ủy khuất chính mình.”
Nguyễn Tố Trân ôm Nữu Nữu ngồi trên ghế mây ở ban công, lời này mỗi câu mỗi chữ đều nghe được rõ ràng thấu đáo, xuyên qua ngoài cửa sổ bà nhìn ánh mắt trời nhỏ vụn trên lá cây, nhịn không được nhắm mắt lại: “Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Đường gia.”
Má Lưu nghe xong thì lắc đầu, một lần nữa trở lại phòng bếp bận rộn.
Thời điểm này tình hình giao thông ngược lại rất tốt, xe một đường suôn sẻ không bị ngăn trở lái đến bãi đỗ xe bệnh viện. Hứa Niệm đêm qua suy nghĩ rất nhiều, quyết định cùng Đường Trọng Kiêu nói chuyện thật tốt một chút.
Vừa đến cửa phòng bệnh liền gặp Nghê Vi trông ở trước giường, quần áo trên người vẫn là bộ đêm qua, nhìn bộ dạng là vẫn không rời đi. Cô hít vào một hơi, vẫn phải đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng đồng thời nhìn qua, thần sắc khác nhau.
Khí sắc của Đường Trọng Kiêu vẫn như trước không tốt lắm, mặc đồ bệnh nhân đường kẻ trắng xanh trên người khiến cho màu da càng trắng hơn. Anh im lặng nhìn cô, ngược lại không chủ động mở miệng.
“Em trở về thay quần áo, hai người trò chuyện đi.” Nghê Vi đã thức thời đứng lên, còn cười cười với Hứa Niệm, “Ở đây nhờ cô.”
Không thể không nói cô ấy thật là một cô gái trang nhã khéo léo, rõ ràng trong lòng yêu mến sâu sắc người đàn ông này, lại cố chấp chỉ dùng cách của mình để diễn tả phần cảm tình đó, kỳ thật cô ấy và Đường Trọng Kiêu thật đúng là giống nhau.
Hứa Niệm đem canh mang đến đổ vào trong bát, cầm muỗng nhỏ từng chút một thổi nguội, lúc này mới đưa đến trước mặt anh.
Ánh mắt Đường Trọng Kiêu phức tạp nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bữa ăn cuối cùng? Đãi ngộ thật đúng là tốt.”
Anh nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống hết. Trong lòng Hứa Niệm càng thêm chua xót, cô cúi đầu nhìn chén sứ trong tay, nhịn xuống trận kích động mạng liệt nơi ngực kia mới nói: “Thẩm Lương Thần nói cho tôi biết một số việc.”
Đường Trọng Kiêu hiển nhiên cũng đã biết, trên mặt không có chút dao động.
Hứa Niệm liền nhìn thẳng anh: “Cám ơn anh, Đường Trọng Kiêu.”
Anh đã sớm biết sẽ như thế, cho nên cũng không kinh ngạc hay phẫn nộ, thậm chí còn cố gắng lộ ra một nụ cười, trầm mặc nhìn chăm chú vào cô. Hứa Niệm cắn cắn môi, vẫn tiếp tục sắp sửa nói ra tất cả: “Tôi đã không phải là cô gái trẻ năm ấy, anh yêu lại được, tôi cũng không dám muốn. Đời này không thể lại chỉ vì yêu mà sống, nghĩa vô phản cố* một lần liền ngã thảm như vậy, ngã thêm một lần, tôi sẽ tan xương nát thịt.” (đạo nghĩa không cho phép chùn bước)
Sắc mặt Đường Trọng Kiêu rất khó nhìn, môi mỏng nhếch lên, tay đặt trên chăn cũng từng chút một nắm chặt thành quyền: “Em không dám tin anh?”
“Phải.” Hứa Niệm cũng không phủ nhận, “Tôi đã đến tuổi này rồi, trong tim người phụ nữ điều quan tâm nhất cũng đã không phải tình yêu, mà là tôn nghiêm.”
Anh như đã hiểu, hoặc như hoàn toàn không biết gì.
Nhưng Hứa Niệm không định giải thích nữa. Đường Trọng Kiêu không hiểu, cho rằng anh khép nép cô tất yếu sẽ thỏa hiệp. Khác với Thẩm Lương Thần, cho rằng sau khi anh nói những ẩn tình kia thì mọi lừa gạt dù có lớn hơn nữa cô cũng nên tha thứ. Lục Sơn lại càng không biết, cho rằng chỉ cần bồi thường, giả dối hơn nữa cũng có thể che dấu đi.
Đàn ông luôn tự cho là đúng, lấy cái gọi là yêu để tổn thương người khác. Đàn bà nếu là cam nguyện thỏa hiệp, đời này đều chỉ có thể vì đàn ông mà sống. Hứa Niệm không nghĩ chỉ như vậy.
Cô kiên nhẫn đút cho anh uống xong chén canh, đứng dậy thu dọn đồ đạc thì Đường Trọng Kiêu chợt từ trên giường đột ngột bật lên, một tay chặn ngang ôm lấy cô.
“Anh biết cách của anh có vấn đề, ngay từ đầu không nên ép em, lừa gạt em. Hứa Niệm, anh đây kiêu ngạo một đời, nhưng ở trước mặt em thật sự cái gì cũng thua sạch. Không chịu nói rõ, bởi vì anh vẫn biết đáp án của em, anh sợ nghe phải lời cự tuyệt. Trong lòng em có ai, không ai rõ ràng hơn anh.”
Anh rất ít khi nói nhiều một mạch như thế, Hứa Niệm nghe vào tai, tim đập cũng nhanh chóng dừng lại. Nếu anh vẫn như trước đây cường thế bức bách cô, có lẽ cô đã xoay người rời đi, nhưng hôm nay lời nói này của anh làm cho cô lần lượt từ đó mà đau đớn.
Hơi thở của anh nhợt nhạt dừng sau gáy cô, đã nhuốm một màu đau thương không dễ phát giác: “Anh quá muốn em, lúc đó mới nghĩ mọi cách ép em tới bên cạnh anh, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương em. Cho dù là ý chí sắt đá, anh cho rằng cũng có thể làm tan chảy…”
Nhưng vẫn là sai lầm, trái tim Hứa Niệm dù sao cũng cách anh quá xa, ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Hứa Niệm quay lưng lại bị anh ôm chặt hơn đến thở không nổi, hốc mắt đã sớm đỏ: “Đồ ngốc, em có cái gì tốt?”
Rốt cuộc cô có cái gì tốt, ngay cả bản thân cũng khinh thường chính mình! Vì một người đàn ông mà mình đầy thương tích, cuối cùng hai bàn tay trắng, cha mẹ từ trước đến nay không yêu cô, ngay cả Lục Sơn cũng không yêu cô.
Cuối cùng nói biến thành thấp giọng nức nở, trong lòng bị đè nén quá lâu, nhưng từ trước đến nay không dám khóc trước người khác.
Đường Trọng Kiêu xoay người cô lại đối mặt với chính mình, nhìn cô khóc, một lòng đều muốn tan nát, không trụ được cúi đầu hôn nước mắt cô, ngốc chỉ biết vẫn nói: “Người khác tốt ngàn tốt vạn, nhưng có liên quan gì tới anh, anh chỉ thích em.”
Từ nhỏ anh đã tiếp xúc với ít người, đến khi lớn lên tiếp xúc được chỉ là một thế giới hiện thực của công danh lợi lộc, đến khi có người hấp dẫn anh, dường như mọi ánh mắt của anh đều đến trên người cô ấy. Chính như Thẩm Lương Thần nói, EQ của anh không cao, anh chỉ biết dùng cách của mình cố chấp đối tốt một người, Đường Mạc Ninh là như thế, Hứa Niệm cũng như vậy ——
Người khác có lẽ cảm giác anh rất ngốc, nhưng đây chính là thế giới của anh.
Má Lưu đã kéo hành lý vào phòng, có lẽ cực kỳ mệt mỏi nên lời nói cũng chỉ là bất đắc dĩ: “Chúng ta vốn còn định đi một chuyến Hàng Châu nữa, chơi rất vui cũng không có ý định quay về, do nhận điện thoại của Lục Chu —— “
Những lời còn lại dần dần có chút mơ hồ nghe không rõ, Hứa Niệm quay người lại, nhìn người đàn ông trong chỗ tối nơi ngọn đèn. Vẻ mặt của cậu càng thêm đen tối không rõ, chỉ là ánh mắt rõ ràng dừng trên người cô, một đôi mắt như vậy, âm trầm đến mức khiến người ta kinh hoảng.
Nguyễn Tố Trân đã đi qua người cô, vừa cởi khăn quàng trên cổ, vừa khẽ mỉm cười nói với cô: “Cũng đi được một thời gian, đã đến lúc trở lại.”
Một câu bình thản không có gì lạ, nhưng lọt vào tai Hứa Niệm lại nghe ra ý khác.
Lục Chu đón lấy áo bành tô trong tay Nguyễn Tố Trân, cúi đầu, một bộ nhận sai, thấp mi thuận mắt kêu “Mẹ” một tiếng. Ánh mắt Nguyễn Tố Trân thản nhiên lướt qua mặt cậu, âm điệu không có chút lên xuống: “Theo mẹ đi lên.”
Lúc trước Lục Chu vì đánh bạc mà hại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế, lúc này tự biết đuối lý, cũng thành thành thật thật không nói một lời theo đi lên. Hứa Niệm chần chờ vẫn không đành đi ra ngoài nữa, đã trễ thế này Nguyễn Tố Trân bên kia đang nói lời dăn dạy, cô nâng tay giữ cửa gỗ, trước mặt chính là gió lạnh đang thổi đến, đầu óc cuối cùng cũng trấn tĩnh lại không ít.
Má Lưu từ phòng đi ra, trước tiên liền lấy một túi đồ đưa cho Hứa Niệm. Hứa Niệm mắt nhìn là túi giấy dai, ngửi được đồ bên trong như là thảo dược. Cô nghi ngờ nhìn người lớn tuổi trước mặt, má Lưu cong khóe mắt nói: “Đây là phu nhân cố ý về nhà tìm phương thuốc cổ truyền cho cháu, bệnh bao tử vẫn phải chăm sóc dần dần. Những thứ quan trọng này tất cả đều xay thành bột, cháu làm thêm giờ ở công ty thì pha với nước ấm là có thể uống, cũng không vất vả.”
Hứa Niệm vuốt ve túi đồ này, khẽ gật đầu một cái: “Cám ơn thím.”
“Đều là người một nhà, phu nhân thật sự xem cháu như con gái.” Lời má Lưu nói đầy thành khẩn, rồi lại kéo cô có chút lo lắng mắt nhìn trên lầu, âm điệu thấp xuống, “Lục Chu nói cháu đang yêu? Đối phương chính là cổ đông mới của công ty?”
Đã sớm đoán được Lục Chu gọi điện thoại qua sẽ nói cái gì đó, nhưng trước mắt nghe được trong lòng vẫn có chút nặng trịch, cô ngước mắt nhìn người trước mặt: “Đã chia tay rồi.”
Má Lưu cũng không vì câu này mà lộ ra dáng vẻ tiêu tan, ngược lại đưa tay gát tóc bên tai cô ra một ít, thở dài: “Mấy năm nay khó khăn cho cháu, tóm lại cũng không dễ dàng gì đối với một cô gái, cháu nên tìm một bờ vai để dựa vào. Phu nhân cũng không phải người không phân rõ phải trái, nếu gặp gỡ thích hợp, bà ấy nhất định sẽ vui mừng cho cháu.”
Hứa Niệm không nói nữa, chỉ cười cười liền xoay người lên lầu. Có lẽ Nguyễn Tố Trân hẳn là còn không biết đối phương là Đường Trọng Kiêu, nếu biết nhất định không phải là vẻ mặt như vừa rồi.
Lục Chu vẫn bị mắng ở phòng Nguyễn Tố Trân.
Hứa Niệm nằm trên giường nhìn trần nhà thất thần, cô chỉ để một chiếc đèn bàn, ánh sáng cũng chỉ tỏa ra tối ám, lúc này cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra một loạt cảm giác mệt mỏi, cô không muốn nghĩ đến điều gì nữa, vừa nghĩ đến toàn thân đều khó chịu. Đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, cửa phòng liền bị gõ.
-
Nguyễn Tố Trân rất ít khi chủ động tìm cô nói chuyện, huống chi đã trễ thế này. Đối phương đứng ở cửa từ đầu đến cuối khuôn mặt lại luôn ôn hòa, giọng nói cũng không nhanh không chậm: “Có mà không nói thì ngủ không được, đã nhịn một đường.”
“Mẹ vào ngồi đi.”
Hứa Niệm nghiêng người tránh ra một lối, trong lòng gần như đã đoán được đối phương sẽ nói gì với mình. Trước đây khi ở bên cạnh Đường Trọng Kiêu thì lo lắng người Lục gia sớm muộn gì cũng biết, ngày này vẫn phải tới. Nói đến lại thấy khó hiểu, giờ phút này tâm tình cô lại không có thấp thỏm bất an như vậy, ngược lại bình tĩnh hơn.
Nguyễn Tố Trân ngồi xuống sô pha, chậm rãi lướt mắt nhìn bốn phía, đến khi thấy rõ khung ảnh trên tủ đầu giường bị để ụp xuống thì ánh mắt không tự chủ ảm đạm. Ảnh chụp Lục Sơn luôn là bảo bối quý giá của Hứa Niệm, thế nhưng hiện tại…
Đang suy nghĩ, Hứa Niệm đã đơn độc ngồi xuống sô pha bên cạnh bà.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, Nguyễn Tố Trân dường như đang đắn đo xem nên mở miệng như thế nào, thật lâu sau mới yếu ớt phun ra một hơi: “Mẹ vẫn muốn con sớm quên Lục Sơn đi một chút, dù sao năm đó tuổi con còn nhỏ, con người vẫn nên nhìn về phía trước. Nhưng lúc này con thật sự muốn quên nó, trong lòng mẹ ngược lại không dễ chịu, nhắc tới cũng là mẹ ích kỷ.”
Hứa Niệm không nói gì, nhân tính vốn là ích kỷ, gần đây cô thật sự đã cảm nhận được sâu sắc.
Nguyễn Tố Trân điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh liền khẽ cười lên: “Nhưng mẹ vẫn hi vọng con vượt qua được, từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh mẹ, cho dù không có Lục Sơn, cũng có phần như là con gái của mẹ.”
Bà nói xong đứng dậy đến gần Hứa Niệm, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, ngữ khí gần như khẩn cầu: “Mẹ không có điều kiện khác, chỉ hy vọng người kia đừng là Đường Trọng Kiêu. Tiểu Niệm, cái chết của Lục Sơn đến bây giờ cũng chưa có kết quả, con cũng không muốn nó không nhắm được mắt, đàn ông tốt trên thế gian có ngàn vạn, con cũng không phải anh ta thì không thể đúng không?”
Quá nhiều lời mắc kẹt nơi cổ họng, Hứa Niệm đã không biết nên nói như thế nào.
Muốn nói cho Nguyễn Tố Trân biết những sai lầm kia của Lục Sơn sao? Còn có sự tồn tại của Cầu Cầu… Giờ phút này lại nghĩ đến má Lưu cho mình túi thuốc đông y kia, trong lòng càng là trăm tư vị lưu lại trong tim. Nguyễn Tố Trân đưa cho cô một viên kẹo trước, hiện tại lại đến đánh bài cảm tình ép cô theo sự chi phối. Vị trưởng bối cô vẫn kính trọng tin cậy, bỗng nhiên làm cho cô có loại cảm giác xa lạ.
Nguyễn Tố Trân còn nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, im lặng rồi mới nói: “Mẹ biết yêu cầu này quá ép buộc, làm khó người khác, nhưng Tiểu Niệm, con và anh ta không có tương lai. Người nhà như vậy, không thể dung nạp con, coi mẹ hèn hạ cũng được, nhưng mẹ thật tâm cầu xin con.”
Hứa Niệm chớp chớp mắt, chỉ nắm ngược lại bàn tay có chút già nua kia, ẩn nhẫn một lát mới nói: “Mẹ, con đã không còn là trẻ con, cũng đã sớm qua cái tuổi vì yêu mà liều lĩnh—— “
Từng giây dưa kịch liệt đến bóp nghẹt, trong lòng cô đã bình tĩnh rất nhiều, khi lại mở miệng ngữ khí càng thêm bình thản: “Chuyện này con sẽ xử lý tốt, đúng lúc con cũng có chuyện khác muốn thương lượng với mẹ.”
Nguyễn Tố Trân sửng sốt.
“Nay Lục Chu và Lục Từ đều có thể một mình phụ trách một mặt công tác, sức khỏe của mẹ cũng tốt hơn, cho nên con đã nộp đơn xin đoàn tình nguyện viên chữa bệnh Châu Phi, một tuần trước cũng đã được hồi âm. Chuyện này là ước muốn nhiều năm của con, hi vọng mẹ có thể thành toàn.”
Hứa Niệm nhàn nhạt bình tĩnh nói, nhưng hai đáy mắt đã bộc lộ quang mang hưng phấn. Đời này việc cô muốn làm nhất chính là đây, thực hiện được giá trị của bản thân càng khiến người ta vui sướng hơn.
Nguyễn Tố Trân hơi chau mày lại, trong lòng bị khuấy động mãnh liệt, thật lâu sau mới nói: “Đương nhiên mẹ sẽ ủng hộ con, nhưng… nhất định phải đi xa như vậy sao? Điều kiện bên đó rất gian khổ.”
Những điều này đương nhiên Hứa Niệm đã sớm biết, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, khát khao khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phía trước: “Cũng vì điều kiện gian khổ cho nên mới muốn đi. Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con. Đời này con không có bất cứ quyết định nào kiên định hơn nữa.”
Nguyễn Tố Trân biết ý cô đã quyết, mặc dù đáy lòng không muốn như trước, nhưng vẫn cho cô một cái cổ vũ ôm: “Tiểu Niệm, mấy năm nay là chúng ta liên lụy con.”
Mặc kệ lời này có bao phần thật tình bao phần giả dối, Hứa Niệm vẫn mỉm cười: “Về sau mẹ phải bảo trọng hơn.”
28 năm, lần đầu tiên cô suy nghĩ cho chính mình.
-
Hôm sau Hứa Niệm không về công ty, sáng sớm thức dậy nấu canh trong phòng bếp, có má Lưu ở bên cạnh dốc lòng chỉ đạo, rất nhanh trong phòng bếp liền tràn đầy mùi hương. Cô rất ít khi kiên nhẫn như vậy, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là sáng sớm đi bộ đi chợ mua được, tự mình bắt tay vào rửa sạch từng thứ, sau đó mới bỏ vào trong lọ sành hầm.
Đến khi cô mang canh đi ra ngoài, má Lưu đứng ở cửa phòng bếp than thở: “Tiểu Niệm là cô gái tốt, thành toàn cho mọi người, duy chỉ có ủy khuất chính mình.”
Nguyễn Tố Trân ôm Nữu Nữu ngồi trên ghế mây ở ban công, lời này mỗi câu mỗi chữ đều nghe được rõ ràng thấu đáo, xuyên qua ngoài cửa sổ bà nhìn ánh mắt trời nhỏ vụn trên lá cây, nhịn không được nhắm mắt lại: “Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Đường gia.”
Má Lưu nghe xong thì lắc đầu, một lần nữa trở lại phòng bếp bận rộn.
Thời điểm này tình hình giao thông ngược lại rất tốt, xe một đường suôn sẻ không bị ngăn trở lái đến bãi đỗ xe bệnh viện. Hứa Niệm đêm qua suy nghĩ rất nhiều, quyết định cùng Đường Trọng Kiêu nói chuyện thật tốt một chút.
Vừa đến cửa phòng bệnh liền gặp Nghê Vi trông ở trước giường, quần áo trên người vẫn là bộ đêm qua, nhìn bộ dạng là vẫn không rời đi. Cô hít vào một hơi, vẫn phải đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng đồng thời nhìn qua, thần sắc khác nhau.
Khí sắc của Đường Trọng Kiêu vẫn như trước không tốt lắm, mặc đồ bệnh nhân đường kẻ trắng xanh trên người khiến cho màu da càng trắng hơn. Anh im lặng nhìn cô, ngược lại không chủ động mở miệng.
“Em trở về thay quần áo, hai người trò chuyện đi.” Nghê Vi đã thức thời đứng lên, còn cười cười với Hứa Niệm, “Ở đây nhờ cô.”
Không thể không nói cô ấy thật là một cô gái trang nhã khéo léo, rõ ràng trong lòng yêu mến sâu sắc người đàn ông này, lại cố chấp chỉ dùng cách của mình để diễn tả phần cảm tình đó, kỳ thật cô ấy và Đường Trọng Kiêu thật đúng là giống nhau.
Hứa Niệm đem canh mang đến đổ vào trong bát, cầm muỗng nhỏ từng chút một thổi nguội, lúc này mới đưa đến trước mặt anh.
Ánh mắt Đường Trọng Kiêu phức tạp nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bữa ăn cuối cùng? Đãi ngộ thật đúng là tốt.”
Anh nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống hết. Trong lòng Hứa Niệm càng thêm chua xót, cô cúi đầu nhìn chén sứ trong tay, nhịn xuống trận kích động mạng liệt nơi ngực kia mới nói: “Thẩm Lương Thần nói cho tôi biết một số việc.”
Đường Trọng Kiêu hiển nhiên cũng đã biết, trên mặt không có chút dao động.
Hứa Niệm liền nhìn thẳng anh: “Cám ơn anh, Đường Trọng Kiêu.”
Anh đã sớm biết sẽ như thế, cho nên cũng không kinh ngạc hay phẫn nộ, thậm chí còn cố gắng lộ ra một nụ cười, trầm mặc nhìn chăm chú vào cô. Hứa Niệm cắn cắn môi, vẫn tiếp tục sắp sửa nói ra tất cả: “Tôi đã không phải là cô gái trẻ năm ấy, anh yêu lại được, tôi cũng không dám muốn. Đời này không thể lại chỉ vì yêu mà sống, nghĩa vô phản cố* một lần liền ngã thảm như vậy, ngã thêm một lần, tôi sẽ tan xương nát thịt.” (đạo nghĩa không cho phép chùn bước)
Sắc mặt Đường Trọng Kiêu rất khó nhìn, môi mỏng nhếch lên, tay đặt trên chăn cũng từng chút một nắm chặt thành quyền: “Em không dám tin anh?”
“Phải.” Hứa Niệm cũng không phủ nhận, “Tôi đã đến tuổi này rồi, trong tim người phụ nữ điều quan tâm nhất cũng đã không phải tình yêu, mà là tôn nghiêm.”
Anh như đã hiểu, hoặc như hoàn toàn không biết gì.
Nhưng Hứa Niệm không định giải thích nữa. Đường Trọng Kiêu không hiểu, cho rằng anh khép nép cô tất yếu sẽ thỏa hiệp. Khác với Thẩm Lương Thần, cho rằng sau khi anh nói những ẩn tình kia thì mọi lừa gạt dù có lớn hơn nữa cô cũng nên tha thứ. Lục Sơn lại càng không biết, cho rằng chỉ cần bồi thường, giả dối hơn nữa cũng có thể che dấu đi.
Đàn ông luôn tự cho là đúng, lấy cái gọi là yêu để tổn thương người khác. Đàn bà nếu là cam nguyện thỏa hiệp, đời này đều chỉ có thể vì đàn ông mà sống. Hứa Niệm không nghĩ chỉ như vậy.
Cô kiên nhẫn đút cho anh uống xong chén canh, đứng dậy thu dọn đồ đạc thì Đường Trọng Kiêu chợt từ trên giường đột ngột bật lên, một tay chặn ngang ôm lấy cô.
“Anh biết cách của anh có vấn đề, ngay từ đầu không nên ép em, lừa gạt em. Hứa Niệm, anh đây kiêu ngạo một đời, nhưng ở trước mặt em thật sự cái gì cũng thua sạch. Không chịu nói rõ, bởi vì anh vẫn biết đáp án của em, anh sợ nghe phải lời cự tuyệt. Trong lòng em có ai, không ai rõ ràng hơn anh.”
Anh rất ít khi nói nhiều một mạch như thế, Hứa Niệm nghe vào tai, tim đập cũng nhanh chóng dừng lại. Nếu anh vẫn như trước đây cường thế bức bách cô, có lẽ cô đã xoay người rời đi, nhưng hôm nay lời nói này của anh làm cho cô lần lượt từ đó mà đau đớn.
Hơi thở của anh nhợt nhạt dừng sau gáy cô, đã nhuốm một màu đau thương không dễ phát giác: “Anh quá muốn em, lúc đó mới nghĩ mọi cách ép em tới bên cạnh anh, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương em. Cho dù là ý chí sắt đá, anh cho rằng cũng có thể làm tan chảy…”
Nhưng vẫn là sai lầm, trái tim Hứa Niệm dù sao cũng cách anh quá xa, ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Hứa Niệm quay lưng lại bị anh ôm chặt hơn đến thở không nổi, hốc mắt đã sớm đỏ: “Đồ ngốc, em có cái gì tốt?”
Rốt cuộc cô có cái gì tốt, ngay cả bản thân cũng khinh thường chính mình! Vì một người đàn ông mà mình đầy thương tích, cuối cùng hai bàn tay trắng, cha mẹ từ trước đến nay không yêu cô, ngay cả Lục Sơn cũng không yêu cô.
Cuối cùng nói biến thành thấp giọng nức nở, trong lòng bị đè nén quá lâu, nhưng từ trước đến nay không dám khóc trước người khác.
Đường Trọng Kiêu xoay người cô lại đối mặt với chính mình, nhìn cô khóc, một lòng đều muốn tan nát, không trụ được cúi đầu hôn nước mắt cô, ngốc chỉ biết vẫn nói: “Người khác tốt ngàn tốt vạn, nhưng có liên quan gì tới anh, anh chỉ thích em.”
Từ nhỏ anh đã tiếp xúc với ít người, đến khi lớn lên tiếp xúc được chỉ là một thế giới hiện thực của công danh lợi lộc, đến khi có người hấp dẫn anh, dường như mọi ánh mắt của anh đều đến trên người cô ấy. Chính như Thẩm Lương Thần nói, EQ của anh không cao, anh chỉ biết dùng cách của mình cố chấp đối tốt một người, Đường Mạc Ninh là như thế, Hứa Niệm cũng như vậy ——
Người khác có lẽ cảm giác anh rất ngốc, nhưng đây chính là thế giới của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.