Chương 39
Tô Tiền Tiền
17/11/2022
Khi nghe Lộ Tri Nghi nói tên bản nhạc, tim Trình Tố bỗng thắt lại, đó là một loại trực giác kỳ lạ.
Anh không thích bản nhạc này, càng không thích tên của nó.
“Đổi bài khác nhẹ nhàng hơn đi em.” Anh đề nghị.
Lộ Tri Nghi cũng không nhận ra sự khác thường của anh, cô cất lời đùa: “Anh xem người ta là người tụi mình mời đến hay sao mà muốn nghe bài nào thì người ta phải đàn bài đó? Người ta chơi cho mình một bản nhạc là đã tuyệt vời lắm rồi!”
“...”
Trình Tố không nói thêm gì nữa, anh vờ như không biết ý nghĩa của tên bản nhạc, cố gắng nghe cho hết bài.
Sau bữa cơm cũng gần đến giờ Trình Tố làm việc tại Toản Hào. Trên đường lái xe về, Lộ Tri Nghi bảo hôm nay cô không đến quán mà sẽ ở nhà để sắp xếp lại đề phụ đạo cho Lương Triển Triển.
Nhưng Trình Tố không đồng ý.
“Anh không yên tâm khi để em ở nhà một mình, em cầm sách vở tới quán đi rồi ngồi sắp xếp trong văn phòng.”
Lộ Tri Nghi đành phải đồng ý, sau khi chạy đến tiểu khu mà họ sống, Trình Tố lại bảo cô ngồi yên trong xe: “Anh lên lấy giúp em, sẽ xuống ngay thôi, em đợi một chút.”
“Dạ.”
Trình Tố lên lầu một mình.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh định lấy chìa khóa thì bỗng cảm thấy hành lang yên tĩnh hơi khác thường, anh rảo bước chậm lại quan sát thử.
Có vài người đang đứng trước cửa nhà anh.
Trong đó có một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, khi Trình Tố đang cố gắng nhớ lại thì người kia liền chủ động cười chào anh:
“Chào anh, Trình Tố. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chữ “lại” này khiến Trình Tố chợt nhớ ra, đây là người phụ nữ muốn gặp anh tại câu lạc bộ Danh Trăn.
Hình như là họ Lâm.
“Cô Lâm?” Trình Tố chau mày, không hiểu bà ấy xuất hiện trước cửa nhà mình làm gì.
“Cậu còn nhớ tôi à.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, bước tới vươn tay ra: “Tôi là Lâm Quân Á.”
Trình Tố không bắt tay bà ấy, anh cảnh giác nhìn những người đàn ông đằng sau, hỏi: “Cô Lâm có ý gì vậy?”
Lâm Quân Á chỉ vào cánh cửa: “Có thể vào trong tâm sự không?”
“Nói ở đây là được rồi.” Trình Tố không muốn mở cửa.
“Nhưng chỉ một câu thì không thể nói rõ mọi chuyện được.”
“...”
Thật ra lần trước Trình Tố đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của người phụ nữ này rồi, nhưng lúc đó anh đang rối não với chuyện của Lộ Tri Nghi nên không để tâm lắm, không ngờ sau một thời gian ngắn, người ta lại tìm đến tận đây.
Trình Tố cũng muốn biết bà ấy có ý đồ gì.
Khựng lại một hồi, anh mở cửa rồi lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ có năm phút thôi.”
“Vậy là được rồi.” Lâm Quân Á cười cười, sau đó quay lại nói với mấy người đứng sau mình: “Mọi người đợi tôi ở bên ngoài.”
Cảnh cửa đóng lại, hành lang cũng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Trình Tố dẫn Lâm Quân Á đến ngồi ở sofa, anh vào thẳng vấn đề: “Hình như trước đây chúng ta không hề quen biết, có chuyện gì thì nói rõ trong hôm nay luôn đi.”
“Ừ.” Lâm Quân Á gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi cũng nói thẳng: “Cậu không nên gọi tôi là cô Lâm, đúng ra phải gọi là dì út ấy.”
Trình Tố: “...?”
“Nhưng nghiêm túc mà nói thì chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả. Tôi được ông ngoại cậu nhận nuôi sau khi mẹ cậu qua đời.”
Có lẽ là chuyện đến quá đột ngột nên Trình Tố kinh ngạc một lúc lâu mà vẫn chưa thốt nên lời, anh chỉ nhìn Lâm Quân Á đăm đăm, sau đó cười bảo: “Cô nói vậy thì là vậy thật sao?”
Lâm Quân Á không hề tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp: “Chuyện của Chu Hành là quà gặp mặt tôi tặng cậu.”
“...”
“Cậu không cần phải nghi ngờ tính xác thật của tôi, tôi cũng đâu nhất thiết phải lừa cậu làm gì.” Lâm Quân Á nói tiếp: “Mục đích tôi tới đây rất đơn giản, tôi hy vọng cậu có thể quay về nhà họ Lâm để làm một chuyện cực kỳ quan trọng.”
Nếu câu nói trước của Lâm Quân Á là bước đệm để Trình Tố tiếp nhận sự thật thì khi nghe thấy bà muốn mình trở về, Trình Tố lập tức bừng tỉnh khỏi cảm giác không chân thật, cất lời vừa hờ hững vừa chán ghét: “Không bao giờ.”
Lâm Quân Á hơi khựng lại: “Cậu không muốn biết tại sao tôi muốn cậu quay về sao? Hoặc là, cậu không muốn tìm hiểu về gia đình thật sự của mình à?”
“Tôi không muốn.” Trình Tố đứng dậy, ánh mắt bực dọc mất kiên nhẫn, anh mở cửa ra ngay: “Mời cô ra ngoài, tôi sẽ xem như tôi chưa từng gặp cô, cô cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
Lâm Quân Á hơi nhíu mày nhưng cũng không muốn ép buộc anh.
Bà cúi đầu cười rồi bước ra cửa: “Tôi biết cậu cần thời gian để tiếp nhận việc này, ba ngày sau tôi sẽ quay lại.”
“Tùy cô.” Trình Tố thẳng thắn bảo: “Tôi sẽ không gặp đâu.”
Lâm Quân Á không cưỡng ép nữa, bà xoay người đi ra ngoài. Đi được vài bước, bà bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu lại.
“Trình Tố, trong chuyện này, cậu không có sự lựa chọn.”
“Nếu cậu bằng lòng thì có thể đi hỏi Lương Mỹ Lam thử, cô ta biết rõ ba mẹ cậu và lai lịch của cậu nhất.”
Có lẽ là do nghe thấy tên của Lương Mỹ Lam nên đáy mắt anh có sự thay đổi nhẹ, nhưng anh vẫn không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Quân Á và mấy người đi cùng bước vào, họ không dừng bước thêm lần nào nữa.
Lúc này Trình Tố mới dõi theo hướng họ rời đi, lời nói của Lâm Quân Á cứ vang vọng trong đầu anh, như thể anh vừa có một giấc mộng hoang đường vậy.
Khi anh 22 tuổi, tự nhiên có người tự xưng là dì út của mình xuất hiện, lại còn muốn mình đi cùng nữa chứ.
Sau khi uống cạn chai nước đá trong tủ lạnh, tâm trạng của Trình Tố mới bình tĩnh được chút.
Nhớ đến Lộ Tri Nghi còn ở dưới bãi đậu xe, anh lập tức đến phòng ngủ, cầm mấy quyển bài tập tiếng Anh cô để trên bàn theo rồi xốc lại tinh thần, sau khi chắc chắn cô không thể nhìn ra điều gì bất thường thì anh mới xuống lầu.
Lộ Tri Nghi vẫn ngoan ngoãn đợi trong xe, thấy Trình Tố bước đến, cô ngồi thẳng người lên mỉm cười.
Trình Tố mở cửa lên xe, sau đó đưa tập sách cho cô: “Có phải mấy quyển này không em?”
Lộ Tri Nghi vừa gật đầu vừa hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”
Trình Tố đề xe, trả lời đại: “Anh nhận điện thoại, nói chuyện hơi lâu tý.”
Động tác lật sách của cô hơi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô khẽ đáp: “Ồ.”
Mười phút sau, hai người đến Toản Hào. Sau khi Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi vào văn phòng, anh bắt đầu việc đầu tiên trong tối nay là kiểm tra cửa hàng cùng nhóm Hồ Hiểu Vũ.
Song lời nói của Lâm Quân Á vẫn khiến anh khó lòng giữ bình tĩnh.
Mấy chuyện khác thì thôi đi, Trình Tố không ngờ rằng Lương Mỹ Lam lại biết lai lịch của anh.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Lương Mỹ Lam nhận nuôi mình từ trại trẻ mồ côi, đồng thời cho rằng trước đó họ không hề liên quan đến nhau.
Hóa ra Lương Mỹ Lam biết hết.
Thế tại sao bà lại giấu giếm mình nhiều năm như thế?
Trình Tố không thể hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.
Lòng anh rối bời nhưng không thể thể hiện ra trước mặt Lộ Tri Nghi, lỡ cô phát hiện ra chuyện này thì cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Kiểm tra các hàng quán xong, Trình Tố lên sân thượng vắng một mình, đưa mắt quan sát thành phố mình sinh sống hai mươi năm đột nhiên trở nên hơi xa lạ sau một đêm.
Ngọn lửa của chiếc bật lửa cứ bật lại tắt, tắt lại bật, anh ngồi suy ngẫm trên sân thượng không người một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định…
Anh gọi điện cho Lương Mỹ Lam.
Trình Tố không quan tâm đến người thân của mình, càng không thể quay về chỉ vì yêu cầu của Lâm Quân Á.
Song dường như câu “cậu không có sự lựa chọn” của Lâm Quân Á lại khá tương ứng với lời nói khó hiểu của Lương Mỹ Lam hồi chiều.
Trình Tố biết chắc chắn Lương Mỹ Lam biết gì đó nên anh muốn hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là khi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số thì Lộ Tri Nghi đã gọi tới, âm thanh nức nở không biết phải làm gì của cô gái vang lên: “Anh đang ở đâu vậy? Ba em xảy ra chuyện rồi…”
-
Hai phút trước, Lộ Tri Nghi nhận được cuộc gọi từ số lạ, cô vốn không muốn nghe máy nhưng cứ thấy số này quen quen nên cuối cùng vẫn bắt máy.
Cũng may là cô bắt máy.
Là Tần Tiêu Nam gọi điện cho cô, bảo rằng: “Ba cậu vừa nhập viện vì viêm tụy cấp chiều nay, giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, cậu thật sự không đến sao?”
Khi nghe thấy tin này, Lộ Tri Nghi lảo đảo suýt ngã, cô quên mất mình đã giữ bình tĩnh thế nào để hỏi cậu địa chỉ và nói lời cảm ơn rồi. Mãi đến khi gọi cho Trình Tố, nghe được giọng nói của anh, sự hốt hoảng trong lòng cô mới tuôn ào ra.
Trên đường chạy đến bệnh viện, Lộ Tri Nghi không nói câu nào, ánh đèn ngoài cửa sổ liên tục rọi lên gương mặt không cảm xúc của cô. Cô gái luôn nở nụ cười trên xích đu giống như bị lấy mất phần hồn, ngồi thẫn thờ một góc, không nói năng gì.
Trình Tố không biết nói gì, mọi lời an ủi trong lúc này đều vô nghĩa, anh chỉ có thể nhẹ nhàng nắm tay Lộ Tri Nghi để nói với cô rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn ở đây.
Dường như Lộ Tri Nghi cũng cảm nhận được dụng ý của anh, cô quay sang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: “Trình Tố, em sợ lắm.”
“Đừng sợ.” Trình Tố nắm chặt tay cô, tốc độ chạy xe nhanh hơn: “Nhất định không sao đâu.”
Lộ Tri Nghi luôn kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng hóa ra khi người ta thật sự sắp đánh mất điều gì thì mới cảm thấy hoảng sợ, mới tua lại từng mảnh ký ức đã đánh rơi trong đầu.
Lộ Tri Nghi nhớ Lộ Hoằng dạy cô viết chữ lúc nhỏ, ông nắm tay cô viết từng nét bút.
Nhớ Lộ Hoằng từng dạy cô đạp xe, ông giữ đuôi xe và nói “Tri Nghi nhìn đằng trước kìa con, đừng nhìn ba! Đúng rồi, cứ đạp về trước như thế, ôi chao, cục cưng của ba giỏi quá!”.
Cô nhớ tới món quà cô tặng ông nhân ngày của Cha, ông hạnh phúc mang nó bên mình, khoe với mọi người đó là quà của con gái ông tặng, mà rõ ràng đó chỉ là một bức tranh cắt dán bình thường thôi.
Những kỷ niệm ấm áp ấy dần vô tình biến mất cùng sự xa cách khi trưởng thành và gia đình hỗn hợp* bất đắc dĩ.
(*) Là kiểu gia đình có cha và mẹ cùng với con riêng của một trong hai người (hoặc cả hai) cùng chung sống.
Cuối cùng, họ đã đi đến bước sắp cắt đứt quan hệ.
Lộ Tri Nghi nghẹn ngào hỏi Trình Tố: “Có phải em nông nổi quá không anh?”
“Đương nhiên là không rồi.” Trình Tố liên tục xoa tay cô: “Chuyện này không thể trách em được, hơn nữa chúng ta không biết tình hình hiện tại, cứ đến đó xem xét rồi hẵng nói nha em.”
Họ nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, nhưng xe đã xếp hàng dài trước cửa vào buổi tối, bệnh viện bảo là đã hết chỗ đậu xe rồi, mọi người đều phải xếp hàng chờ có vị trí.
Trình Tố lập tức mở cửa xe cho Lộ Tri Nghi và nói: “Em vào trước đi, anh đậu xe xong sẽ đến tìm em ngay.”
“Dạ.”
Lộ Tri Nghi xuống xe rồi chạy như bay vào bệnh viện.
Dựa vào địa chỉ mà Tần Tiêu Nam gửi, Lộ Tri Nghi hỏi thăm được phòng phẫu thuật khẩn cấp nằm trên lầu 4.
Vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt với cái bụng hơi nhô ra, chú tài xế trong nhà và thư ký của Lộ Hoằng đang đứng trước phòng phẫu thuật.
“Dì.” Lộ Tri Nghi hốt hoảng chạy tới, nắm lấy tay áo ả: “Ba thế nào rồi ạ?”
Dường như Giang Ánh Nguyệt đang trữ cả bụng bực tức, thấy Lộ Tri Nghi như thấy được nơi ph4t tiết vậy.
“Sao?! Chẳng phải là do đứa con gái ngoan cô ban tặng à, cô cứ chọc tức ba mình nữa đi! Tức thêm vài lần nữa là đi chầu Diêm Vương sớm, chẳng phải tốt hơn hả? Cớ gì phải ở lại đây để chịu khổ? Chẳng phải cô bỏ chạy với cái thằng ất ơ nào đó rồi ư? Quay về đây làm chi? Giờ chạy đến đây vờ làm người tốt, sao nào? Biết ba cô sắp không qua khỏi nên về đây tranh phần của mình phải không?”
Lộ Tri Nghi không nghe lọt những lời mỉa mai đó, cô chỉ nghe thấy câu “ba cô sắp không qua khỏi” thôi.
Giống như là sét đánh ngang tai, Lộ Tri Nghi không còn chút hơi sức nào.
Thư ký của Lộ Hoằng chau mày, không vui bảo: “Thưa bà, bây giờ sức khỏe của sếp Lộ mới là điều quan trọng nhất, bà xả giận vào cô chủ là vô nghĩa.”
Giang Ánh Nguyệt lại làm như không nghe thấy, ả tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô biết, ba cô muốn cắt đứt quan hệ với cô, một cắc bạc cô cũng không lấy được đâu. Cô cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, mau biến đi…”
Giang Ánh Nguyệt duỗi tay đẩy Lộ Tri Nghi, Tần Tiêu Nam đứng tại lối thoát hiểm khuất bóng cách đó không xa chợt thấy căng thẳng, cậu muốn bước tới giúp đỡ nhưng có một bóng người đã chạy thẳng tới đó, đứng chắn trước mặt Lộ Tri Nghi, bắt lấy tay Giang Ánh Nguyệt.
… Là Trình Tố.
Là người cô thích.
Tần Tiêu Nam khựng lại một lúc rồi lùi bước.
Cậu nhìn lại lần cuối, biết mình không cần phải ở đây nữa nên xoay người đi xuống cầu thang.
Giang Ánh Nguyệt cũng hết hồn với sự xuất hiện đột ngột của Trình Tố, ả nghe Lộ Hoằng nói Lộ Tri Nghi đi theo một người đàn ông không phù hợp, nhưng không bao giờ ngờ rằng đó là Trình Tố.
Tuy nhiên trước mắt, Giang Ánh Nguyệt không rảnh để bận tâm đến chuyện này, cổ tay ả bị Trình Tố siết như muốn đứt ra đến nơi, ả vội hét lên: “Buông tay ra, Trình Tố buông tay ra!”
Trình Tố chỉ dửng dưng nhìn ả.
Giang Ánh Nguyệt quá hiểu người đàn ông đi theo Lương Mỹ Lam làm việc này, khi thật sự tức giận sẽ không nói lời vô nghĩa, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.
Giang Ánh Nguyệt đau đến mức nhăn nhúm mặt, cơ thể cong vẹo muốn nhờ thư ký giúp đỡ nhưng anh ta lại đứng yên, như thể không thấy gì.
Ngón tay không được bơm máu bắt đầu tê dại dần mất cảm giác, Giang Ánh Nguyệt cứ chịu đựng rồi chịu đựng, mãi đến khi không chịu được nữa mới rít một câu ra khỏi kẽ răng: “Tri Nghi, dì xin lỗi nhiều, vừa nãy dì nóng ruột quá…”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra.
Mọi người đều ùa lên, bấy giờ Trình Tố mới hất mạnh tay của Giang Ánh Nguyệt ra: “Bà thử chạm vào cô ấy thêm một lần nữa xem.”
Giang Ánh Nguyệt lảo đảo lùi về sau vài bước, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Tại cửa phòng giải phẫu, Lộ Tri Nghi sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, ba tôi sao rồi ạ?”
“Trước mắt thì cuộc phẫu thuật này là thành công, nhưng vẫn phải đưa đến phòng ICU để theo dõi tình trạng hồi phục sau ca phẫu thuật, hai ngày tới phải chú ý nhiều hơn.”
Tâm trạng gần như suy sụp của Lộ Tri Nghi cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng, nước mắt cô tuôn trào không thể kiểm soát, đồng thời luôn miệng nói cảm ơn bác sĩ.
Trình Tố bước tới vỗ lưng cô: “Không sao cả, em yên tâm.”
Lộ Tri Nghi gật đầu nhưng vẫn không kiềm được nước mắt, cô ôm chặt lấy Trình Tố.
Giờ phút này, Lộ Tri Nghi chỉ có thể rúc vào vòng tay rộng lớn này.
Đây là chỗ dựa duy nhất còn sót lại cho cô.
Lộ Hoằng được đưa vào phòng bệnh ICU, người nhà không thể đi vào, chỉ có thể ngồi ngoài đợi. Giang Ánh Nguyệt vốn không muốn canh đêm, hơn nữa Trình Tố đang ở đây, trong lòng khó chịu nên lấy lý do mang thai để về nhà trước.
12 giờ đêm, trong bệnh viện không có mấy người đi lại, Lộ Tri Nghi và Trình Tố ngồi trên băng ghế dưới lầu, yên lặng tựa vào nhau.
Một đêm dài đằng đẵng và gian nan, may là họ còn có nhau.
“Nếu lần này ba em bình phục, em sẽ trân trọng điều này và bồi dưỡng tình cảm của ba con em.” Lộ Tri Nghi ngước mắt nhìn màn đêm đen kịt rồi lẩm bẩm.
“Chắc chắn rồi, nhất định sẽ như vậy.”
Hai người im lặng một hồi, Lộ Tri Nghi chợt nhớ ra điều gì đó, cô bèn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, sau khi được bắt máy, cô nói:
“Mẹ ơi, ba bị bệnh rồi.”
“Bị bệnh hả? Bệnh gì?”
“Viêm tụy cấp ạ.”
“Thế dì con đâu? Bà ấy đang ở đâu rồi?” Cô không biết ai đang nói chuyện bên đầu dây bên kia mà mẹ Lộ Tri Nghi vội bảo: “Ừ, mẹ biết rồi, lát nữa mẹ chuyển cho con chút tiền, con đi mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho ba đi nha. Mẹ cúp máy nhé, mẹ có việc.”
“...”
Cuộc gọi bị tắt, chỉ còn tiếng tút tút vô cảm.
Thậm chí mẹ cô còn chẳng hỏi một câu xem sao ba bị bệnh, có nguy hiểm gì không.
Lộ Tri Nghi chậm chạp đặt điện thoại xuống, sau một lúc mới lặng lẽ cười.
“Thật sự là bọn họ từng yêu nhau sao? Tại sao lại trở nên lạnh lùng đến thế?”
Im lặng một hồi, Lộ Tri Nghi ngước nhìn Trình Tố: “Sau này chúng ta sẽ như vậy sao anh?”
Trình Tố hiểu sự rối rắm của Lộ Tri Nghi lúc này.
Là kết tinh tình yêu của ba mẹ mà bây giờ lại phải chứng kiến sự bạc bẽo sau khi cạn tình của họ.
Trình Tố không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lộ Tri Nghi.
Đối với tương lai xa xôi không biết rõ thì bất cứ lời đảm bảo nào cũng vô nghĩa, chỉ có thời gian mới chứng minh được lòng người, cũng chứng minh được mọi chuyện.
“Tiền đề của câu hỏi này…” Trình Tố ôm Lộ Tri Nghi vào lòng, dừng một chút rồi nghiêm túc nói: “Là em phải lấy anh trước đã.”
“...”
Lộ Tri Nghi đang sầu muộn vẫn phải bật cười.
Cô cong môi, dựa vào vai Trình Tố nhắm mắt lại: “Bây giờ mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn hả?”
Ánh trăng trong veo như nước, cành cây khẽ khàng đong đưa, làn gió êm dịu thổi qua hai người họ. Đến khi cô gái trong lòng thở đều đặn, Trình Tố mới cúi đầu, khẽ khàng hít một hơi rồi cất lời:
“Nhưng anh đâu có giỡn.”
Lộ Tri Nghi là người đầu tiên khiến Trình Tố cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa, anh nghĩ về mối quan hệ của hai người trong tương lai vô số lần. Mùa xuân ngắm nghìn hoa nở rộ, mùa hè ngắm biển xanh, mùa thu ngắm hoàng hôn dịu dàng và mùa đông ngắm tuyết rơi đầy lãng mạn.
Bốn mùa trong đời anh đều ngập tràn những mong đợi liên quan đến cô.
Trình Tố không biết phải nói với Lộ Tri Nghi thế nào, tương lai phía trước là con đường dài đằng đẵng, cho dù có bao nhiêu phong cảnh, dù cho có gặp bao nhiêu người…
Nơi cô đứng chính là đích đến cuối cùng.
Trình Tố vuốt tóc Lộ Tri Nghi, tự hỏi: “Nếu một ngày anh cưới em, liệu em có bằng lòng lấy anh không?”
Trong đêm khuya, vạn vật đều yên tĩnh, chỉ có tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên từ đằng xa.
Xung quanh vô cùng yên ắng, ngay cả câu hỏi của Trình Tố cũng như bị màn đêm cắn nuốt, không để lại chút dấu vết gì.
Trình Tố cúi đầu cười khẽ, anh nhẹ nhàng đặt áo khoác lên người Lộ Tri Nghi, không biết có phải mình vừa đánh thức cô không mà Lộ Tri Nghi lại vùi người sâu vào lòng anh hơn, dựa sát mặt vào ngực anh.
Sau vài giây, giọng nói êm ái của cô gái vang lên trong lòng anh, phát vỡ màn đêm tĩnh lặng.
“Em sẽ bằng lòng.”
- -------------------
Anh không thích bản nhạc này, càng không thích tên của nó.
“Đổi bài khác nhẹ nhàng hơn đi em.” Anh đề nghị.
Lộ Tri Nghi cũng không nhận ra sự khác thường của anh, cô cất lời đùa: “Anh xem người ta là người tụi mình mời đến hay sao mà muốn nghe bài nào thì người ta phải đàn bài đó? Người ta chơi cho mình một bản nhạc là đã tuyệt vời lắm rồi!”
“...”
Trình Tố không nói thêm gì nữa, anh vờ như không biết ý nghĩa của tên bản nhạc, cố gắng nghe cho hết bài.
Sau bữa cơm cũng gần đến giờ Trình Tố làm việc tại Toản Hào. Trên đường lái xe về, Lộ Tri Nghi bảo hôm nay cô không đến quán mà sẽ ở nhà để sắp xếp lại đề phụ đạo cho Lương Triển Triển.
Nhưng Trình Tố không đồng ý.
“Anh không yên tâm khi để em ở nhà một mình, em cầm sách vở tới quán đi rồi ngồi sắp xếp trong văn phòng.”
Lộ Tri Nghi đành phải đồng ý, sau khi chạy đến tiểu khu mà họ sống, Trình Tố lại bảo cô ngồi yên trong xe: “Anh lên lấy giúp em, sẽ xuống ngay thôi, em đợi một chút.”
“Dạ.”
Trình Tố lên lầu một mình.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh định lấy chìa khóa thì bỗng cảm thấy hành lang yên tĩnh hơi khác thường, anh rảo bước chậm lại quan sát thử.
Có vài người đang đứng trước cửa nhà anh.
Trong đó có một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, khi Trình Tố đang cố gắng nhớ lại thì người kia liền chủ động cười chào anh:
“Chào anh, Trình Tố. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chữ “lại” này khiến Trình Tố chợt nhớ ra, đây là người phụ nữ muốn gặp anh tại câu lạc bộ Danh Trăn.
Hình như là họ Lâm.
“Cô Lâm?” Trình Tố chau mày, không hiểu bà ấy xuất hiện trước cửa nhà mình làm gì.
“Cậu còn nhớ tôi à.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, bước tới vươn tay ra: “Tôi là Lâm Quân Á.”
Trình Tố không bắt tay bà ấy, anh cảnh giác nhìn những người đàn ông đằng sau, hỏi: “Cô Lâm có ý gì vậy?”
Lâm Quân Á chỉ vào cánh cửa: “Có thể vào trong tâm sự không?”
“Nói ở đây là được rồi.” Trình Tố không muốn mở cửa.
“Nhưng chỉ một câu thì không thể nói rõ mọi chuyện được.”
“...”
Thật ra lần trước Trình Tố đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của người phụ nữ này rồi, nhưng lúc đó anh đang rối não với chuyện của Lộ Tri Nghi nên không để tâm lắm, không ngờ sau một thời gian ngắn, người ta lại tìm đến tận đây.
Trình Tố cũng muốn biết bà ấy có ý đồ gì.
Khựng lại một hồi, anh mở cửa rồi lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ có năm phút thôi.”
“Vậy là được rồi.” Lâm Quân Á cười cười, sau đó quay lại nói với mấy người đứng sau mình: “Mọi người đợi tôi ở bên ngoài.”
Cảnh cửa đóng lại, hành lang cũng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Trình Tố dẫn Lâm Quân Á đến ngồi ở sofa, anh vào thẳng vấn đề: “Hình như trước đây chúng ta không hề quen biết, có chuyện gì thì nói rõ trong hôm nay luôn đi.”
“Ừ.” Lâm Quân Á gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi cũng nói thẳng: “Cậu không nên gọi tôi là cô Lâm, đúng ra phải gọi là dì út ấy.”
Trình Tố: “...?”
“Nhưng nghiêm túc mà nói thì chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả. Tôi được ông ngoại cậu nhận nuôi sau khi mẹ cậu qua đời.”
Có lẽ là chuyện đến quá đột ngột nên Trình Tố kinh ngạc một lúc lâu mà vẫn chưa thốt nên lời, anh chỉ nhìn Lâm Quân Á đăm đăm, sau đó cười bảo: “Cô nói vậy thì là vậy thật sao?”
Lâm Quân Á không hề tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp: “Chuyện của Chu Hành là quà gặp mặt tôi tặng cậu.”
“...”
“Cậu không cần phải nghi ngờ tính xác thật của tôi, tôi cũng đâu nhất thiết phải lừa cậu làm gì.” Lâm Quân Á nói tiếp: “Mục đích tôi tới đây rất đơn giản, tôi hy vọng cậu có thể quay về nhà họ Lâm để làm một chuyện cực kỳ quan trọng.”
Nếu câu nói trước của Lâm Quân Á là bước đệm để Trình Tố tiếp nhận sự thật thì khi nghe thấy bà muốn mình trở về, Trình Tố lập tức bừng tỉnh khỏi cảm giác không chân thật, cất lời vừa hờ hững vừa chán ghét: “Không bao giờ.”
Lâm Quân Á hơi khựng lại: “Cậu không muốn biết tại sao tôi muốn cậu quay về sao? Hoặc là, cậu không muốn tìm hiểu về gia đình thật sự của mình à?”
“Tôi không muốn.” Trình Tố đứng dậy, ánh mắt bực dọc mất kiên nhẫn, anh mở cửa ra ngay: “Mời cô ra ngoài, tôi sẽ xem như tôi chưa từng gặp cô, cô cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
Lâm Quân Á hơi nhíu mày nhưng cũng không muốn ép buộc anh.
Bà cúi đầu cười rồi bước ra cửa: “Tôi biết cậu cần thời gian để tiếp nhận việc này, ba ngày sau tôi sẽ quay lại.”
“Tùy cô.” Trình Tố thẳng thắn bảo: “Tôi sẽ không gặp đâu.”
Lâm Quân Á không cưỡng ép nữa, bà xoay người đi ra ngoài. Đi được vài bước, bà bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu lại.
“Trình Tố, trong chuyện này, cậu không có sự lựa chọn.”
“Nếu cậu bằng lòng thì có thể đi hỏi Lương Mỹ Lam thử, cô ta biết rõ ba mẹ cậu và lai lịch của cậu nhất.”
Có lẽ là do nghe thấy tên của Lương Mỹ Lam nên đáy mắt anh có sự thay đổi nhẹ, nhưng anh vẫn không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Quân Á và mấy người đi cùng bước vào, họ không dừng bước thêm lần nào nữa.
Lúc này Trình Tố mới dõi theo hướng họ rời đi, lời nói của Lâm Quân Á cứ vang vọng trong đầu anh, như thể anh vừa có một giấc mộng hoang đường vậy.
Khi anh 22 tuổi, tự nhiên có người tự xưng là dì út của mình xuất hiện, lại còn muốn mình đi cùng nữa chứ.
Sau khi uống cạn chai nước đá trong tủ lạnh, tâm trạng của Trình Tố mới bình tĩnh được chút.
Nhớ đến Lộ Tri Nghi còn ở dưới bãi đậu xe, anh lập tức đến phòng ngủ, cầm mấy quyển bài tập tiếng Anh cô để trên bàn theo rồi xốc lại tinh thần, sau khi chắc chắn cô không thể nhìn ra điều gì bất thường thì anh mới xuống lầu.
Lộ Tri Nghi vẫn ngoan ngoãn đợi trong xe, thấy Trình Tố bước đến, cô ngồi thẳng người lên mỉm cười.
Trình Tố mở cửa lên xe, sau đó đưa tập sách cho cô: “Có phải mấy quyển này không em?”
Lộ Tri Nghi vừa gật đầu vừa hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”
Trình Tố đề xe, trả lời đại: “Anh nhận điện thoại, nói chuyện hơi lâu tý.”
Động tác lật sách của cô hơi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô khẽ đáp: “Ồ.”
Mười phút sau, hai người đến Toản Hào. Sau khi Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi vào văn phòng, anh bắt đầu việc đầu tiên trong tối nay là kiểm tra cửa hàng cùng nhóm Hồ Hiểu Vũ.
Song lời nói của Lâm Quân Á vẫn khiến anh khó lòng giữ bình tĩnh.
Mấy chuyện khác thì thôi đi, Trình Tố không ngờ rằng Lương Mỹ Lam lại biết lai lịch của anh.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Lương Mỹ Lam nhận nuôi mình từ trại trẻ mồ côi, đồng thời cho rằng trước đó họ không hề liên quan đến nhau.
Hóa ra Lương Mỹ Lam biết hết.
Thế tại sao bà lại giấu giếm mình nhiều năm như thế?
Trình Tố không thể hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.
Lòng anh rối bời nhưng không thể thể hiện ra trước mặt Lộ Tri Nghi, lỡ cô phát hiện ra chuyện này thì cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Kiểm tra các hàng quán xong, Trình Tố lên sân thượng vắng một mình, đưa mắt quan sát thành phố mình sinh sống hai mươi năm đột nhiên trở nên hơi xa lạ sau một đêm.
Ngọn lửa của chiếc bật lửa cứ bật lại tắt, tắt lại bật, anh ngồi suy ngẫm trên sân thượng không người một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định…
Anh gọi điện cho Lương Mỹ Lam.
Trình Tố không quan tâm đến người thân của mình, càng không thể quay về chỉ vì yêu cầu của Lâm Quân Á.
Song dường như câu “cậu không có sự lựa chọn” của Lâm Quân Á lại khá tương ứng với lời nói khó hiểu của Lương Mỹ Lam hồi chiều.
Trình Tố biết chắc chắn Lương Mỹ Lam biết gì đó nên anh muốn hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là khi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số thì Lộ Tri Nghi đã gọi tới, âm thanh nức nở không biết phải làm gì của cô gái vang lên: “Anh đang ở đâu vậy? Ba em xảy ra chuyện rồi…”
-
Hai phút trước, Lộ Tri Nghi nhận được cuộc gọi từ số lạ, cô vốn không muốn nghe máy nhưng cứ thấy số này quen quen nên cuối cùng vẫn bắt máy.
Cũng may là cô bắt máy.
Là Tần Tiêu Nam gọi điện cho cô, bảo rằng: “Ba cậu vừa nhập viện vì viêm tụy cấp chiều nay, giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, cậu thật sự không đến sao?”
Khi nghe thấy tin này, Lộ Tri Nghi lảo đảo suýt ngã, cô quên mất mình đã giữ bình tĩnh thế nào để hỏi cậu địa chỉ và nói lời cảm ơn rồi. Mãi đến khi gọi cho Trình Tố, nghe được giọng nói của anh, sự hốt hoảng trong lòng cô mới tuôn ào ra.
Trên đường chạy đến bệnh viện, Lộ Tri Nghi không nói câu nào, ánh đèn ngoài cửa sổ liên tục rọi lên gương mặt không cảm xúc của cô. Cô gái luôn nở nụ cười trên xích đu giống như bị lấy mất phần hồn, ngồi thẫn thờ một góc, không nói năng gì.
Trình Tố không biết nói gì, mọi lời an ủi trong lúc này đều vô nghĩa, anh chỉ có thể nhẹ nhàng nắm tay Lộ Tri Nghi để nói với cô rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn ở đây.
Dường như Lộ Tri Nghi cũng cảm nhận được dụng ý của anh, cô quay sang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: “Trình Tố, em sợ lắm.”
“Đừng sợ.” Trình Tố nắm chặt tay cô, tốc độ chạy xe nhanh hơn: “Nhất định không sao đâu.”
Lộ Tri Nghi luôn kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng hóa ra khi người ta thật sự sắp đánh mất điều gì thì mới cảm thấy hoảng sợ, mới tua lại từng mảnh ký ức đã đánh rơi trong đầu.
Lộ Tri Nghi nhớ Lộ Hoằng dạy cô viết chữ lúc nhỏ, ông nắm tay cô viết từng nét bút.
Nhớ Lộ Hoằng từng dạy cô đạp xe, ông giữ đuôi xe và nói “Tri Nghi nhìn đằng trước kìa con, đừng nhìn ba! Đúng rồi, cứ đạp về trước như thế, ôi chao, cục cưng của ba giỏi quá!”.
Cô nhớ tới món quà cô tặng ông nhân ngày của Cha, ông hạnh phúc mang nó bên mình, khoe với mọi người đó là quà của con gái ông tặng, mà rõ ràng đó chỉ là một bức tranh cắt dán bình thường thôi.
Những kỷ niệm ấm áp ấy dần vô tình biến mất cùng sự xa cách khi trưởng thành và gia đình hỗn hợp* bất đắc dĩ.
(*) Là kiểu gia đình có cha và mẹ cùng với con riêng của một trong hai người (hoặc cả hai) cùng chung sống.
Cuối cùng, họ đã đi đến bước sắp cắt đứt quan hệ.
Lộ Tri Nghi nghẹn ngào hỏi Trình Tố: “Có phải em nông nổi quá không anh?”
“Đương nhiên là không rồi.” Trình Tố liên tục xoa tay cô: “Chuyện này không thể trách em được, hơn nữa chúng ta không biết tình hình hiện tại, cứ đến đó xem xét rồi hẵng nói nha em.”
Họ nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, nhưng xe đã xếp hàng dài trước cửa vào buổi tối, bệnh viện bảo là đã hết chỗ đậu xe rồi, mọi người đều phải xếp hàng chờ có vị trí.
Trình Tố lập tức mở cửa xe cho Lộ Tri Nghi và nói: “Em vào trước đi, anh đậu xe xong sẽ đến tìm em ngay.”
“Dạ.”
Lộ Tri Nghi xuống xe rồi chạy như bay vào bệnh viện.
Dựa vào địa chỉ mà Tần Tiêu Nam gửi, Lộ Tri Nghi hỏi thăm được phòng phẫu thuật khẩn cấp nằm trên lầu 4.
Vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt với cái bụng hơi nhô ra, chú tài xế trong nhà và thư ký của Lộ Hoằng đang đứng trước phòng phẫu thuật.
“Dì.” Lộ Tri Nghi hốt hoảng chạy tới, nắm lấy tay áo ả: “Ba thế nào rồi ạ?”
Dường như Giang Ánh Nguyệt đang trữ cả bụng bực tức, thấy Lộ Tri Nghi như thấy được nơi ph4t tiết vậy.
“Sao?! Chẳng phải là do đứa con gái ngoan cô ban tặng à, cô cứ chọc tức ba mình nữa đi! Tức thêm vài lần nữa là đi chầu Diêm Vương sớm, chẳng phải tốt hơn hả? Cớ gì phải ở lại đây để chịu khổ? Chẳng phải cô bỏ chạy với cái thằng ất ơ nào đó rồi ư? Quay về đây làm chi? Giờ chạy đến đây vờ làm người tốt, sao nào? Biết ba cô sắp không qua khỏi nên về đây tranh phần của mình phải không?”
Lộ Tri Nghi không nghe lọt những lời mỉa mai đó, cô chỉ nghe thấy câu “ba cô sắp không qua khỏi” thôi.
Giống như là sét đánh ngang tai, Lộ Tri Nghi không còn chút hơi sức nào.
Thư ký của Lộ Hoằng chau mày, không vui bảo: “Thưa bà, bây giờ sức khỏe của sếp Lộ mới là điều quan trọng nhất, bà xả giận vào cô chủ là vô nghĩa.”
Giang Ánh Nguyệt lại làm như không nghe thấy, ả tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô biết, ba cô muốn cắt đứt quan hệ với cô, một cắc bạc cô cũng không lấy được đâu. Cô cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, mau biến đi…”
Giang Ánh Nguyệt duỗi tay đẩy Lộ Tri Nghi, Tần Tiêu Nam đứng tại lối thoát hiểm khuất bóng cách đó không xa chợt thấy căng thẳng, cậu muốn bước tới giúp đỡ nhưng có một bóng người đã chạy thẳng tới đó, đứng chắn trước mặt Lộ Tri Nghi, bắt lấy tay Giang Ánh Nguyệt.
… Là Trình Tố.
Là người cô thích.
Tần Tiêu Nam khựng lại một lúc rồi lùi bước.
Cậu nhìn lại lần cuối, biết mình không cần phải ở đây nữa nên xoay người đi xuống cầu thang.
Giang Ánh Nguyệt cũng hết hồn với sự xuất hiện đột ngột của Trình Tố, ả nghe Lộ Hoằng nói Lộ Tri Nghi đi theo một người đàn ông không phù hợp, nhưng không bao giờ ngờ rằng đó là Trình Tố.
Tuy nhiên trước mắt, Giang Ánh Nguyệt không rảnh để bận tâm đến chuyện này, cổ tay ả bị Trình Tố siết như muốn đứt ra đến nơi, ả vội hét lên: “Buông tay ra, Trình Tố buông tay ra!”
Trình Tố chỉ dửng dưng nhìn ả.
Giang Ánh Nguyệt quá hiểu người đàn ông đi theo Lương Mỹ Lam làm việc này, khi thật sự tức giận sẽ không nói lời vô nghĩa, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.
Giang Ánh Nguyệt đau đến mức nhăn nhúm mặt, cơ thể cong vẹo muốn nhờ thư ký giúp đỡ nhưng anh ta lại đứng yên, như thể không thấy gì.
Ngón tay không được bơm máu bắt đầu tê dại dần mất cảm giác, Giang Ánh Nguyệt cứ chịu đựng rồi chịu đựng, mãi đến khi không chịu được nữa mới rít một câu ra khỏi kẽ răng: “Tri Nghi, dì xin lỗi nhiều, vừa nãy dì nóng ruột quá…”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra.
Mọi người đều ùa lên, bấy giờ Trình Tố mới hất mạnh tay của Giang Ánh Nguyệt ra: “Bà thử chạm vào cô ấy thêm một lần nữa xem.”
Giang Ánh Nguyệt lảo đảo lùi về sau vài bước, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Tại cửa phòng giải phẫu, Lộ Tri Nghi sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, ba tôi sao rồi ạ?”
“Trước mắt thì cuộc phẫu thuật này là thành công, nhưng vẫn phải đưa đến phòng ICU để theo dõi tình trạng hồi phục sau ca phẫu thuật, hai ngày tới phải chú ý nhiều hơn.”
Tâm trạng gần như suy sụp của Lộ Tri Nghi cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng, nước mắt cô tuôn trào không thể kiểm soát, đồng thời luôn miệng nói cảm ơn bác sĩ.
Trình Tố bước tới vỗ lưng cô: “Không sao cả, em yên tâm.”
Lộ Tri Nghi gật đầu nhưng vẫn không kiềm được nước mắt, cô ôm chặt lấy Trình Tố.
Giờ phút này, Lộ Tri Nghi chỉ có thể rúc vào vòng tay rộng lớn này.
Đây là chỗ dựa duy nhất còn sót lại cho cô.
Lộ Hoằng được đưa vào phòng bệnh ICU, người nhà không thể đi vào, chỉ có thể ngồi ngoài đợi. Giang Ánh Nguyệt vốn không muốn canh đêm, hơn nữa Trình Tố đang ở đây, trong lòng khó chịu nên lấy lý do mang thai để về nhà trước.
12 giờ đêm, trong bệnh viện không có mấy người đi lại, Lộ Tri Nghi và Trình Tố ngồi trên băng ghế dưới lầu, yên lặng tựa vào nhau.
Một đêm dài đằng đẵng và gian nan, may là họ còn có nhau.
“Nếu lần này ba em bình phục, em sẽ trân trọng điều này và bồi dưỡng tình cảm của ba con em.” Lộ Tri Nghi ngước mắt nhìn màn đêm đen kịt rồi lẩm bẩm.
“Chắc chắn rồi, nhất định sẽ như vậy.”
Hai người im lặng một hồi, Lộ Tri Nghi chợt nhớ ra điều gì đó, cô bèn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, sau khi được bắt máy, cô nói:
“Mẹ ơi, ba bị bệnh rồi.”
“Bị bệnh hả? Bệnh gì?”
“Viêm tụy cấp ạ.”
“Thế dì con đâu? Bà ấy đang ở đâu rồi?” Cô không biết ai đang nói chuyện bên đầu dây bên kia mà mẹ Lộ Tri Nghi vội bảo: “Ừ, mẹ biết rồi, lát nữa mẹ chuyển cho con chút tiền, con đi mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho ba đi nha. Mẹ cúp máy nhé, mẹ có việc.”
“...”
Cuộc gọi bị tắt, chỉ còn tiếng tút tút vô cảm.
Thậm chí mẹ cô còn chẳng hỏi một câu xem sao ba bị bệnh, có nguy hiểm gì không.
Lộ Tri Nghi chậm chạp đặt điện thoại xuống, sau một lúc mới lặng lẽ cười.
“Thật sự là bọn họ từng yêu nhau sao? Tại sao lại trở nên lạnh lùng đến thế?”
Im lặng một hồi, Lộ Tri Nghi ngước nhìn Trình Tố: “Sau này chúng ta sẽ như vậy sao anh?”
Trình Tố hiểu sự rối rắm của Lộ Tri Nghi lúc này.
Là kết tinh tình yêu của ba mẹ mà bây giờ lại phải chứng kiến sự bạc bẽo sau khi cạn tình của họ.
Trình Tố không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lộ Tri Nghi.
Đối với tương lai xa xôi không biết rõ thì bất cứ lời đảm bảo nào cũng vô nghĩa, chỉ có thời gian mới chứng minh được lòng người, cũng chứng minh được mọi chuyện.
“Tiền đề của câu hỏi này…” Trình Tố ôm Lộ Tri Nghi vào lòng, dừng một chút rồi nghiêm túc nói: “Là em phải lấy anh trước đã.”
“...”
Lộ Tri Nghi đang sầu muộn vẫn phải bật cười.
Cô cong môi, dựa vào vai Trình Tố nhắm mắt lại: “Bây giờ mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn hả?”
Ánh trăng trong veo như nước, cành cây khẽ khàng đong đưa, làn gió êm dịu thổi qua hai người họ. Đến khi cô gái trong lòng thở đều đặn, Trình Tố mới cúi đầu, khẽ khàng hít một hơi rồi cất lời:
“Nhưng anh đâu có giỡn.”
Lộ Tri Nghi là người đầu tiên khiến Trình Tố cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa, anh nghĩ về mối quan hệ của hai người trong tương lai vô số lần. Mùa xuân ngắm nghìn hoa nở rộ, mùa hè ngắm biển xanh, mùa thu ngắm hoàng hôn dịu dàng và mùa đông ngắm tuyết rơi đầy lãng mạn.
Bốn mùa trong đời anh đều ngập tràn những mong đợi liên quan đến cô.
Trình Tố không biết phải nói với Lộ Tri Nghi thế nào, tương lai phía trước là con đường dài đằng đẵng, cho dù có bao nhiêu phong cảnh, dù cho có gặp bao nhiêu người…
Nơi cô đứng chính là đích đến cuối cùng.
Trình Tố vuốt tóc Lộ Tri Nghi, tự hỏi: “Nếu một ngày anh cưới em, liệu em có bằng lòng lấy anh không?”
Trong đêm khuya, vạn vật đều yên tĩnh, chỉ có tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên từ đằng xa.
Xung quanh vô cùng yên ắng, ngay cả câu hỏi của Trình Tố cũng như bị màn đêm cắn nuốt, không để lại chút dấu vết gì.
Trình Tố cúi đầu cười khẽ, anh nhẹ nhàng đặt áo khoác lên người Lộ Tri Nghi, không biết có phải mình vừa đánh thức cô không mà Lộ Tri Nghi lại vùi người sâu vào lòng anh hơn, dựa sát mặt vào ngực anh.
Sau vài giây, giọng nói êm ái của cô gái vang lên trong lòng anh, phát vỡ màn đêm tĩnh lặng.
“Em sẽ bằng lòng.”
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.