Chương 83
Triệu Kit
20/04/2022
- Tại sao? Tại sao ai cũng như vậy? Cứ ép ta. Cứ bức ta. Cứ muốn chia cắt ta và Mộng Khuê? Chúng ta có lỗi gì? Chúng ta đã sai chuyện gì? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Nàng thật uất ức vô cùng. Nàng có thể không sợ trời, không sợ đất, không sợ vua. Vì muốn được bên Mộng Khuê, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, kể cả phải đảo lộn lịch sử, thay đổi thiên hạ. Nhưng vì cái gì, tất cả mọi người đều muốn chống đối nàng, đều muốn bức nàng phải từ bỏ Mộng Khuê? Ngay cả Mạnh phu nhân, người mà nàng hết lòng hết dạ thương yêu như mẫu thân ruột thịt cũng không hiểu cho nàng, không cùng suy nghĩ với nàng. Lẽ nào nàng yêu Mộng Khuê lại là chuyện thiên địa bất dung? Nàng và Mộng Khuê đến với nhau thì phải là tội nhân thiên cổ hay sao?
Anh Ngọc gào to khóc lóc một hồi, phát tiết hết những ấm ức trong lòng sau đó bật ngồi dậy, tự trấn an mình. "Không, mình sẽ không từ bỏ. Mộng Khuê còn hơn cả sinh mạng của mình. Muốn mình từ bỏ nàng, thôi thì gϊếŧ mình đi còn hơn." Nàng lau nước mắt, chỉnh đốn bản thân một tí rồi mở cửa bước ra ngoài. "Mẫu thân, con xin lỗi! Nhưng một ngày nào đó người sẽ hiểu Mộng Khuê thật ra rất tốt. Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trên đời này mà con muốn lấy..."
Anh Ngọc tự nói một mình xong, cũng rời phòng muốn lẻn ra cửa sau rời khỏi quận công phủ. Nhưng khi nàng vừa ra cửa được chừng mười bước liền phát hiện thân ảnh của Diễm Yên đứng trước hậu viện nhìn nàng. Dưới ánh trăng, Diễm Yên dáng người thanh mảnh, đơn bạc, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp muôn phần lúc này lại trở nên sắc lạnh, ưu thương vô hạn. Anh Ngọc chậm bước, từ xa nhìn nàng. Thật lòng nàng rất bối rối, không biết có nên bước qua hay không? Nhớ đến ngày trước đã từng hứa hẹn với nàng. Lúc đó thật sự nàng không nghĩ có thể tìm được Mộng Khuê và còn đưa được Mộng Khuê trở về. Nhưng lời hứa kia đã nói ra, làm sao có thể xem như không có? Huống hồ chi, Diễm Yên đối với nàng sâu đậm như vậy. Nàng trăm ngàn lần cũng không muốn tổn thương Diễm Yên. Thế nhưng, tình yêu không thể miễn cưỡng. Nếu không thể có được người mình yêu, nàng có thể gượng ép chính mình ở bên cạnh Diễm Yên quan tâm chăm sóc nàng như một người thân nhất. Nhưng nàng bây giờ đã có Mộng Khuê. Ngay cả trong suy nghĩ nàng cũng không muốn Mộng Khuê có một phần ủy khuất. Huống hồ chi, nàng và Diễm Yên nếu còn thêm Mộng Khuê thì thật sự chính là bi kịch cho cả ba. Ngẫm nghĩ, nàng thấy cần thiết phải nói rõ với Diễm Yên. Phải. Diễm Yên yêu nàng chỉ bởi yêu hình ảnh nam nhân Mạnh Kì Phong chứ không thật yêu nàng. Chỉ cần Diễm Yên hiểu ra, tự nhiên sẽ không còn muốn gả cho nàng nữa.
Anh Ngọc dặn lòng phải thật thận trọng, tỉnh táo, cố hết sức dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất, chân thành nhất, hi vọng sẽ khiến Diễm Yên ít tổn thương hơn. Diễm Yên bị nàng lừa quá khổ mà. Nghĩ đến, nàng lại khẽ thở dài. Tự dưng lúc này nàng lại ao ước Mạnh Kì Phong thật còn sống ở trên đời thì hay quá. Ai cũng nói nàng giống hắn, hẳn là hắn cũng rất tuấn tú đi. Người có hôn ước với Diễm Yên là hắn. Hắn đem phối với Diễm Yên thì...
Mới nghĩ đến đây, Anh Ngọc lại giận mình thật hoang đường, hơn nữa còn là rất vô trách nhiệm! Nàng sao lại quên Diễm Yên từng cứu nàng, lại còn vì nàng mới bi thương tột độ lâm bệnh trầm kha kia. Rõ ràng là nàng ấy vì nàng chứ không phải vì Mạnh Kì Phong. Vậy mà nàng lại muốn đẩy hết cho Mạnh Kì Phong để nhân tiện thoát ly Diễm Yên sao? Nàng thế nào lại trở nên hèn hạ vô liêm sỉ thế?
Diễm Yên thấy Anh Ngọc từ xa, muốn đến chỗ nàng. Rồi lại thấy kẻ kia vừa đi, sau đó dừng lại như suy nghĩ gì đó, sau đó thì vẻ mặt cực kì khổ sở ưu tư, lại còn tự mình cấu lấy chính mình, dường như là đang tự oán. Diễm Yên chờ khá lâu, khoảng cách chẳng có bao xa mà người kia đi hoài không đến nên nàng cất giọng gọi:
- Kì Phong!
"A". Anh Ngọc giật mình kêu lên. Sau đó nhìn thấy Diễm Yên như đang đợi mình. Nàng thở dài trong lòng, đè nén lại sự rối rắm, hỗn loạn quái dị của nội tâm rồi bước qua:
- Diễm Yên! Nàng...đêm khuya rồi, nàng...ở đây...ta...ta...
Anh Ngọc cảm thấy bí bách quá, không biết làm sao đối diện với Diễm Yên.
- Thiếp đã ở đây chờ chàng!
Diễm Yên nhanh chóng đáp lời, miễn cho kẻ kia khỏi ấp úng đến mệt.
Anh Ngọc ậm ừ. "À, người ta đã chờ. Vậy thì phải nói chuyện rồi." Nàng nhìn quanh một lượt. Cả quận công phủ lúc này đều im ắng. Hẳn là mọi người đều đã về phòng. Ở nơi này chỉ có hai người các nàng, thật là không khí rất thích hợp.
Anh Ngọc hắng một tiếng, chỉ qua bộ bàn ghế đá bên dưới cội hoa gạo trong sân nói:
- Chúng ta qua đó ngồi đi!
Diễm Yên cũng không phản đối gì, đi theo qua ngồi xuống đối diện với Anh Ngọc.
Anh Ngọc nhìn nàng một lượt. Anh Ngọc đi Phồn An mấy tháng, Diễm Yên so với trước đây đã khôi phục khá nhiều. Nhưng mà bộ dạng ngày hôm nay, có vẻ như nàng ấy lại vì tâm sầu mà thân suy. Anh Ngọc hối tiếc nhớ lại hình ảnh vị cửu tiểu thư thiên kiều bá mị, khuôn mặt hồng hào luôn luôn linh động thích vung roi đánh người của ngày xưa. Diễm Yên tuy có chút bướng bỉnh nhưng đúng thật là một cô nương tốt. Hơn nữa, còn là một cô nương hết lòng hết dạ vì tình lang. Người nào cưới được nàng ấy quả nhiên là đại hồng phúc. Thế nhưng, Anh Ngọc nàng thật không có phước hưởng cái hồng phúc này. Nàng hít một hơi thật sâu, thâm trọng nhìn thẳng Diễm Yên, chân thành cất lời:
- Diễm Yên, ta từng nói qua với nàng, ta có một bí mật muốn cho nàng biết. Trước tiên, ta muốn nàng thật bình tĩnh, nghe ta nói...
- Kì Phong, thật ra không cần vội như vậy!
Diễm Yên phá lệ thật bình tĩnh mà cắt lời Anh Ngọc
- Những gì chàng nói với thiếp, thiếp đều ghi nhớ. Cho nên, chàng cũng đừng hòng gạt bỏ đi.
Diễm Yên nói xong, nàng rướn người dựa đầu vào vai Anh Ngọc. Anh Ngọc gượng gạo ngồi đó, rất không thoải mái nhưng cũng không dám đẩy nàng ra. Diễm Yên cứ như thế này nàng càng thêm khó chịu hơn. Diễm Yên đã thấy nàng mang Mộng Khuê trở về, cũng nghe nói nàng vì Mộng Khuê mà đánh chết hôn phu của nàng ấy. Còn có, nàng từng nói nàng muốn cưới Mộng Khuê, Diễm Yên đều đã nghe. Tại sao lại tỏ ra bình tĩnh như thế này? Ít ra cũng phải khóc nháo, hoặc giả cũng phải hỏi nàng. Nhưng thế này...bất thường quá!
Anh Ngọc lại một lần nữa thử nói:
- Diễm Yên, nàng nghe ta nói đã. Ta nói xong, rồi nàng hãy quyết định...
- Khoan đã Kì Phong - Một lần nữa Diễm Yên cắt lời Anh Ngọc - Hai ngày nữa là sinh thần của thiếp. Chàng có thể cùng thiếp nên Phổ Minh tự trên núi cầu phúc có được không?
Anh Ngọc hơi nhíu mày nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Diễm Yên, nàng khẽ gật đầu:
- Được, như vậy...hôm đó đi cùng với nàng!
Diễm Yên nghe Anh Ngọc nhận lời, nàng mới vui vẻ, trở lại tựa đầu vào vai Anh Ngọc, lại nhìn lên ánh trăng trên cao nói:
- Thiếp có một nguyện vọng, vào ngày hôm ấy, thiếp muốn chàng giúp thiếp thực hiện. Kì Phong, chàng đã từng hứa sẽ không để thiếp thất vọng đâu, phải không?
Anh Ngọc cũng mờ mịt mà gật đầu. Ừ thì nàng nợ Diễm Yên nhiều vậy, bất cứ việc gì nàng có thể, nàng sẽ không ngần ngại mà làm. Trừ việc bắt nàng phải cưới Diễm Yên và xa Mộng Khuê. Diễm Yên thấy Anh Ngọc đã hứa, nàng vui mừng liền nhón người hôn nhẹ lên Anh Ngọc. Anh Ngọc hoàn toàn không ngờ đến sẽ bị hôn. Nàng thẩn thờ giây lát sau đó lấy tay chạm nhẹ môi mình, gượng gạo nhìn Diễm Yên. Diễm Yên cô nương bạo gan một chút, lại thấy kẻ kia biểu tình còn thẹn thùng hơn cả nàng, cứ như nàng là đang ức hiếp khi dễ hắn hay sao? Diễm Yên thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ lên vai Anh Ngọc một cái rồi đứng dậy, chạy hướng ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Thiếp hồi phủ trước đây! Gia nô đã đợi ở bên ngoài. Chàng nhớ đó, hai ngày sau gặp lại!
Diễm Yên nói xong liền đi thật nhanh, cứ như sợ Anh Ngọc sẽ đuổi theo vậy. Anh Ngọc nhìn theo nàng cho đến khi thấy nàng bước vào kiệu của gia nô Nguyễn phủ mới quay trở vào nhà. Ở trong kiệu, Diễm Yên vén màn nhìn trở lại trong quận công phủ, thấy Anh Ngọc đã đi trở vào trong, nàng liền nở một nụ cười sâu kín. Nàng lấy ra một gói giấy nhỏ nhìn vào rồi khẽ đắc ý nhớ lại ngày hôm ấy. Ngay khi thấy Anh Ngọc từ Phồn An trở về, còn mang về cả Mộng Khuê. Nhìn thấy thái độ quan tâm săn sóc cùng tình ý của người kia dành cho nữ nhân đó, Diễm Yên không thể chịu đựng được. Nàng đau lòng đến rơi lệ, bỏ chạy thật nhanh ra khỏi quận công phủ. Trên đường, nàng vô tình đụng phải một đạo sĩ ăn mặc rất kì dị. Đạo sĩ đó bị nàng đụng ngã, cũng không nói gì. Thấy nàng khóc, ông ta cũng không dừng lại, chỉ thở dài nói một câu:
- Muốn lấy trái tim nam nhân, không phải chỉ có thành ý là đủ. Hơn nữa, một khi nam nhân ấy đã trao chân tâm cho người khác, dù ngươi có dùng cả linh hồn trao cho, người ta cũng chẳng cần đến. Trừ phi,....
Diễm Yên nắm chặt gói giấy trong tay, miệng mỉm cười nói thầm trong lòng:
- Kì Phong, chàng yên tâm. Thiếp đối với chàng so với Đinh Mộng Khuê với chàng chỉ có hơn không kém. Thiếp hứa sẽ chăm sóc yêu thương chàng cả đời này...Cũng không để cho bất cứ ai cướp mất chàng nữa!
Nàng thật uất ức vô cùng. Nàng có thể không sợ trời, không sợ đất, không sợ vua. Vì muốn được bên Mộng Khuê, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, kể cả phải đảo lộn lịch sử, thay đổi thiên hạ. Nhưng vì cái gì, tất cả mọi người đều muốn chống đối nàng, đều muốn bức nàng phải từ bỏ Mộng Khuê? Ngay cả Mạnh phu nhân, người mà nàng hết lòng hết dạ thương yêu như mẫu thân ruột thịt cũng không hiểu cho nàng, không cùng suy nghĩ với nàng. Lẽ nào nàng yêu Mộng Khuê lại là chuyện thiên địa bất dung? Nàng và Mộng Khuê đến với nhau thì phải là tội nhân thiên cổ hay sao?
Anh Ngọc gào to khóc lóc một hồi, phát tiết hết những ấm ức trong lòng sau đó bật ngồi dậy, tự trấn an mình. "Không, mình sẽ không từ bỏ. Mộng Khuê còn hơn cả sinh mạng của mình. Muốn mình từ bỏ nàng, thôi thì gϊếŧ mình đi còn hơn." Nàng lau nước mắt, chỉnh đốn bản thân một tí rồi mở cửa bước ra ngoài. "Mẫu thân, con xin lỗi! Nhưng một ngày nào đó người sẽ hiểu Mộng Khuê thật ra rất tốt. Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trên đời này mà con muốn lấy..."
Anh Ngọc tự nói một mình xong, cũng rời phòng muốn lẻn ra cửa sau rời khỏi quận công phủ. Nhưng khi nàng vừa ra cửa được chừng mười bước liền phát hiện thân ảnh của Diễm Yên đứng trước hậu viện nhìn nàng. Dưới ánh trăng, Diễm Yên dáng người thanh mảnh, đơn bạc, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp muôn phần lúc này lại trở nên sắc lạnh, ưu thương vô hạn. Anh Ngọc chậm bước, từ xa nhìn nàng. Thật lòng nàng rất bối rối, không biết có nên bước qua hay không? Nhớ đến ngày trước đã từng hứa hẹn với nàng. Lúc đó thật sự nàng không nghĩ có thể tìm được Mộng Khuê và còn đưa được Mộng Khuê trở về. Nhưng lời hứa kia đã nói ra, làm sao có thể xem như không có? Huống hồ chi, Diễm Yên đối với nàng sâu đậm như vậy. Nàng trăm ngàn lần cũng không muốn tổn thương Diễm Yên. Thế nhưng, tình yêu không thể miễn cưỡng. Nếu không thể có được người mình yêu, nàng có thể gượng ép chính mình ở bên cạnh Diễm Yên quan tâm chăm sóc nàng như một người thân nhất. Nhưng nàng bây giờ đã có Mộng Khuê. Ngay cả trong suy nghĩ nàng cũng không muốn Mộng Khuê có một phần ủy khuất. Huống hồ chi, nàng và Diễm Yên nếu còn thêm Mộng Khuê thì thật sự chính là bi kịch cho cả ba. Ngẫm nghĩ, nàng thấy cần thiết phải nói rõ với Diễm Yên. Phải. Diễm Yên yêu nàng chỉ bởi yêu hình ảnh nam nhân Mạnh Kì Phong chứ không thật yêu nàng. Chỉ cần Diễm Yên hiểu ra, tự nhiên sẽ không còn muốn gả cho nàng nữa.
Anh Ngọc dặn lòng phải thật thận trọng, tỉnh táo, cố hết sức dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất, chân thành nhất, hi vọng sẽ khiến Diễm Yên ít tổn thương hơn. Diễm Yên bị nàng lừa quá khổ mà. Nghĩ đến, nàng lại khẽ thở dài. Tự dưng lúc này nàng lại ao ước Mạnh Kì Phong thật còn sống ở trên đời thì hay quá. Ai cũng nói nàng giống hắn, hẳn là hắn cũng rất tuấn tú đi. Người có hôn ước với Diễm Yên là hắn. Hắn đem phối với Diễm Yên thì...
Mới nghĩ đến đây, Anh Ngọc lại giận mình thật hoang đường, hơn nữa còn là rất vô trách nhiệm! Nàng sao lại quên Diễm Yên từng cứu nàng, lại còn vì nàng mới bi thương tột độ lâm bệnh trầm kha kia. Rõ ràng là nàng ấy vì nàng chứ không phải vì Mạnh Kì Phong. Vậy mà nàng lại muốn đẩy hết cho Mạnh Kì Phong để nhân tiện thoát ly Diễm Yên sao? Nàng thế nào lại trở nên hèn hạ vô liêm sỉ thế?
Diễm Yên thấy Anh Ngọc từ xa, muốn đến chỗ nàng. Rồi lại thấy kẻ kia vừa đi, sau đó dừng lại như suy nghĩ gì đó, sau đó thì vẻ mặt cực kì khổ sở ưu tư, lại còn tự mình cấu lấy chính mình, dường như là đang tự oán. Diễm Yên chờ khá lâu, khoảng cách chẳng có bao xa mà người kia đi hoài không đến nên nàng cất giọng gọi:
- Kì Phong!
"A". Anh Ngọc giật mình kêu lên. Sau đó nhìn thấy Diễm Yên như đang đợi mình. Nàng thở dài trong lòng, đè nén lại sự rối rắm, hỗn loạn quái dị của nội tâm rồi bước qua:
- Diễm Yên! Nàng...đêm khuya rồi, nàng...ở đây...ta...ta...
Anh Ngọc cảm thấy bí bách quá, không biết làm sao đối diện với Diễm Yên.
- Thiếp đã ở đây chờ chàng!
Diễm Yên nhanh chóng đáp lời, miễn cho kẻ kia khỏi ấp úng đến mệt.
Anh Ngọc ậm ừ. "À, người ta đã chờ. Vậy thì phải nói chuyện rồi." Nàng nhìn quanh một lượt. Cả quận công phủ lúc này đều im ắng. Hẳn là mọi người đều đã về phòng. Ở nơi này chỉ có hai người các nàng, thật là không khí rất thích hợp.
Anh Ngọc hắng một tiếng, chỉ qua bộ bàn ghế đá bên dưới cội hoa gạo trong sân nói:
- Chúng ta qua đó ngồi đi!
Diễm Yên cũng không phản đối gì, đi theo qua ngồi xuống đối diện với Anh Ngọc.
Anh Ngọc nhìn nàng một lượt. Anh Ngọc đi Phồn An mấy tháng, Diễm Yên so với trước đây đã khôi phục khá nhiều. Nhưng mà bộ dạng ngày hôm nay, có vẻ như nàng ấy lại vì tâm sầu mà thân suy. Anh Ngọc hối tiếc nhớ lại hình ảnh vị cửu tiểu thư thiên kiều bá mị, khuôn mặt hồng hào luôn luôn linh động thích vung roi đánh người của ngày xưa. Diễm Yên tuy có chút bướng bỉnh nhưng đúng thật là một cô nương tốt. Hơn nữa, còn là một cô nương hết lòng hết dạ vì tình lang. Người nào cưới được nàng ấy quả nhiên là đại hồng phúc. Thế nhưng, Anh Ngọc nàng thật không có phước hưởng cái hồng phúc này. Nàng hít một hơi thật sâu, thâm trọng nhìn thẳng Diễm Yên, chân thành cất lời:
- Diễm Yên, ta từng nói qua với nàng, ta có một bí mật muốn cho nàng biết. Trước tiên, ta muốn nàng thật bình tĩnh, nghe ta nói...
- Kì Phong, thật ra không cần vội như vậy!
Diễm Yên phá lệ thật bình tĩnh mà cắt lời Anh Ngọc
- Những gì chàng nói với thiếp, thiếp đều ghi nhớ. Cho nên, chàng cũng đừng hòng gạt bỏ đi.
Diễm Yên nói xong, nàng rướn người dựa đầu vào vai Anh Ngọc. Anh Ngọc gượng gạo ngồi đó, rất không thoải mái nhưng cũng không dám đẩy nàng ra. Diễm Yên cứ như thế này nàng càng thêm khó chịu hơn. Diễm Yên đã thấy nàng mang Mộng Khuê trở về, cũng nghe nói nàng vì Mộng Khuê mà đánh chết hôn phu của nàng ấy. Còn có, nàng từng nói nàng muốn cưới Mộng Khuê, Diễm Yên đều đã nghe. Tại sao lại tỏ ra bình tĩnh như thế này? Ít ra cũng phải khóc nháo, hoặc giả cũng phải hỏi nàng. Nhưng thế này...bất thường quá!
Anh Ngọc lại một lần nữa thử nói:
- Diễm Yên, nàng nghe ta nói đã. Ta nói xong, rồi nàng hãy quyết định...
- Khoan đã Kì Phong - Một lần nữa Diễm Yên cắt lời Anh Ngọc - Hai ngày nữa là sinh thần của thiếp. Chàng có thể cùng thiếp nên Phổ Minh tự trên núi cầu phúc có được không?
Anh Ngọc hơi nhíu mày nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Diễm Yên, nàng khẽ gật đầu:
- Được, như vậy...hôm đó đi cùng với nàng!
Diễm Yên nghe Anh Ngọc nhận lời, nàng mới vui vẻ, trở lại tựa đầu vào vai Anh Ngọc, lại nhìn lên ánh trăng trên cao nói:
- Thiếp có một nguyện vọng, vào ngày hôm ấy, thiếp muốn chàng giúp thiếp thực hiện. Kì Phong, chàng đã từng hứa sẽ không để thiếp thất vọng đâu, phải không?
Anh Ngọc cũng mờ mịt mà gật đầu. Ừ thì nàng nợ Diễm Yên nhiều vậy, bất cứ việc gì nàng có thể, nàng sẽ không ngần ngại mà làm. Trừ việc bắt nàng phải cưới Diễm Yên và xa Mộng Khuê. Diễm Yên thấy Anh Ngọc đã hứa, nàng vui mừng liền nhón người hôn nhẹ lên Anh Ngọc. Anh Ngọc hoàn toàn không ngờ đến sẽ bị hôn. Nàng thẩn thờ giây lát sau đó lấy tay chạm nhẹ môi mình, gượng gạo nhìn Diễm Yên. Diễm Yên cô nương bạo gan một chút, lại thấy kẻ kia biểu tình còn thẹn thùng hơn cả nàng, cứ như nàng là đang ức hiếp khi dễ hắn hay sao? Diễm Yên thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ lên vai Anh Ngọc một cái rồi đứng dậy, chạy hướng ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Thiếp hồi phủ trước đây! Gia nô đã đợi ở bên ngoài. Chàng nhớ đó, hai ngày sau gặp lại!
Diễm Yên nói xong liền đi thật nhanh, cứ như sợ Anh Ngọc sẽ đuổi theo vậy. Anh Ngọc nhìn theo nàng cho đến khi thấy nàng bước vào kiệu của gia nô Nguyễn phủ mới quay trở vào nhà. Ở trong kiệu, Diễm Yên vén màn nhìn trở lại trong quận công phủ, thấy Anh Ngọc đã đi trở vào trong, nàng liền nở một nụ cười sâu kín. Nàng lấy ra một gói giấy nhỏ nhìn vào rồi khẽ đắc ý nhớ lại ngày hôm ấy. Ngay khi thấy Anh Ngọc từ Phồn An trở về, còn mang về cả Mộng Khuê. Nhìn thấy thái độ quan tâm săn sóc cùng tình ý của người kia dành cho nữ nhân đó, Diễm Yên không thể chịu đựng được. Nàng đau lòng đến rơi lệ, bỏ chạy thật nhanh ra khỏi quận công phủ. Trên đường, nàng vô tình đụng phải một đạo sĩ ăn mặc rất kì dị. Đạo sĩ đó bị nàng đụng ngã, cũng không nói gì. Thấy nàng khóc, ông ta cũng không dừng lại, chỉ thở dài nói một câu:
- Muốn lấy trái tim nam nhân, không phải chỉ có thành ý là đủ. Hơn nữa, một khi nam nhân ấy đã trao chân tâm cho người khác, dù ngươi có dùng cả linh hồn trao cho, người ta cũng chẳng cần đến. Trừ phi,....
Diễm Yên nắm chặt gói giấy trong tay, miệng mỉm cười nói thầm trong lòng:
- Kì Phong, chàng yên tâm. Thiếp đối với chàng so với Đinh Mộng Khuê với chàng chỉ có hơn không kém. Thiếp hứa sẽ chăm sóc yêu thương chàng cả đời này...Cũng không để cho bất cứ ai cướp mất chàng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.