Chương 5
Mạc Ngôn
06/01/2014
1Đinh Câu nhẹ nhàng vươn cánh tay vượn ôm ngang lưng nữ xế.
Đồng thời, bằng một động tác thành thục, anh dùng miệng bịt chặt miệng cô. Nữ xế hết quay trái lại quay phải để tránh cái hôn, nhưng đầu anh cũng quay theo khiến công sức của cô bỏ ra như dã tràng xe cát. Trong khi chuyển dịch cái đầu, anh mút gộn đôi môi mọng của cô vào trong miệng. Cô lúng búng chửi: Mẹ kiếp!...Mẹ anh!.. Những "mẹ kiếp", " mẹ anh" thoát ra từ miệng cô, bị răng lưỡi họng của anh nuốt tớm, không lọt ra ngoài. Bằng vào kinh nghiệm, Đinh Câu đoán chỉ lát nữa thôi cuộc vật lộn sẽ kết thúc, mặt cô sẽ đỏ lựng, hơi thở gấp, bụng dưới nóng ran, rồi thì như con miu nằm ngoan ngoãn trong tay anh. Đàn bà đều như thế! Nhưng sự thực chứng minh anh đã phạm sai lầm vơ đũa cả nắm, không phân định được trường hợp cá biệt. Cô xế không bị mê đi trong miệng anh. Cô phản kháng kịch liệt mặc dù miệng bị khoá chặt, hơn nữa, ngày càng quyết liệt. Cô cào lưng anh, dùng chân đá vào bắp chân anh, thúc đầu gối vào bụng anh. Bụng cô nóng như lò than, hơi thở từ miệng cô say người như rượu nồng, Đinh Câu phấn khởi tột độ, anh cam chịu hành hạ về thể xác để không rời khỏi miệng cô. Thậm chí anh còn đẩy lưỡi vào trong miệng cô hé mở, và đúng khi ấy anh ăn đòn!
Anh không nghĩ rằng cô hé miệng là một cái bẫy, liền vội đẩy lưỡi vào. Nữ xế bập hai hàm răng phát ra một tiếng "sựt", một cảm giác đau nhói từ đầu lưỡi chạy khắp toàn thân, anh bật ra những tiếng rên rỉ, hai tay rời khỏi eo lưng nữ xế, vội ngoảnh mặt đi, miệng tanh ngòm mùi máu. Anh bưng miệng trong cơn đau điếng. Thôi rồi. đầu lưỡi bị cắn đứt rồi! Đây là lần đầu tiên anh thất bại thảm hại trong tình trường. Mẹ kiếp, đồ đĩ rạc! Anh rủa thầm, nhổ ra một bụm máu. Trời đầy sao nhấp nháy, mặt đất tối mò, anh biết mình nhổ ra máu, nhưng không nhìn thấy màu sắc máu như thế nào. Anh quan tâm nhất là đầu lưỡi. Anh dùng răng và môi trên thăm dò thấy đầu lưỡi vẫn còn, có điều gần chót lưỡi có một lỗ thủng bằng hạt đậu vàng, máu rỉ ra từ đó.
Đinh Câu thở phào nhẹ nhõm khi thấy đầu lưỡi không bị cắn đứt. Anh đã trả giá quá đắt cho nụ hôn, buồn tình quá! Anh định cho cô một trận, nhưng trong lòng rối bời, không biết nên như thế nào.
Cô đứng trước mặt anh, gần trong gang tấc, anh nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của cô, cảm nhận hơi ấm trên người cô toả ra qua lần áo sơ mi mỏng. Đầu ngẩng cao, mắt tròn xoe, tay cầm chiếc mỏ lết không hiểu cô lấy ra từ lúc nào. Qua ánh sao ngày càng sáng, anh trông thấy một khuôn mặt cực kỳ sinh động vì giận dữ, mang nhiều nét thơ ngây của trẻ con. Anh nhếch mép cười buồn, lúng búng trong miệng:
- Răng sắc ơi là sắc!
Cô thở hổn hển, nói:
- Đấy là chưa dùng sức, răng tôi cắn đứt thép Mười!
Vài mẩu đối thoại khiến tâm trạng anh trinh sát bớt nặng nề, đầu lưỡi bớt đau nhói, chỉ còn cảm giác bỏng rát. Anh giơ tay vỗ vai cô. Cô cảnh giác lùi lại, giơ cao chiếc mỏ lết, quát:
- Anh mà đụng vào tôi là anh chết tươi!
Anh rụt tay về, nói:
- Thưa bà cô, tôi đâu dám, ta giảng hoà với nhau được không?
Cô hạ chiếc mỏ lết, giận dữ ra lệnh:
- Đồ nước vào két!
Đêm càng lạnh, Đinh Câu cảm thấy vai và lưng lạnh toát. Anh nghe lời, xách thùng đổ nước vào két, máy phát lực toả ra làn hơi ấm, tiếng nước chảy vào két lục ục như tiếng rít nước của con trâu đang khát. Một ánh sao băng vụt qua dải Ngân Hà, tiếng côn trùng nổi ran tứ phía, từ rất xa vọng lại tiếng oàm oạp của thuỷ triều liếm bò cát.
Ngồi lên ca bin, nhìn Tửu quốc phía trước rực rỡ ánh đèn, anh chợt cảm thấy cô đơn như con dê lạc đàn.
Ngồi thoải mái trên sofa trong nhà nữ xế, Đinh Câu sướng lịm người. Lúc này, bộ quần áo chua loét mồ hôi đã được vứt ra ngoài hiên, chúng tiếp tục bốc mùi ngoài đó. Chiếc áo khoác dài rộng, ấm và mềm mại bao bọc người anh. Khẩu súng ngắn xinh xinh cùng hơn mười viên đạn trong kẹp, đặt trên bàn uống nước, súng ánh lên màu xanh thép, đạn ánh lên màu vàng kim. Anh ngả người trên sofa, hai mắt lim dim lắng nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm mà tưởng tượng chùm nước ấm vọt ra từ gương sen chảy xuống vai xuống cổ xuống vú cô xế. Đầu lưỡi sau khi bị cắn, những gì xảy ra sau đó y như trong mộng. Anh im lặng trèo lên ca bin, cô cũng không nói gì. Anh nghe chăm chú tiếng động cơ đều đều, tiếng bánh xe lăn trên đường rào rạo. Xe chạy như bay như biến, nhằm hướng Tửu quốc phóng tới. Đèn đỏ, đèn xanh. Rẽ trái, rẽ phải. Chiếc xe vào trường đại học Chưng cất bằng cửa ngách, đỗ bên đồng than. Cô xuống xe, anh cũng xuống theo. Cô đi anh cũng đi, cô dừng anh cũng dừng. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng đúng là như thế: đàng hoàng bước vào nhà cô, như thể anh là chồng hoặc bạn thân. Giờ đây dạ dày anh đang khoan khoái tiêu hoá những món khoái khẩu ở trạm chế biến, ngồi ghế sofa nhà cô mà nhấm nháp li rượu vang, ngắm gian phòng bày biện đẹp mắt, đợi cô xế tắm xong.
Vết thương đầu lưỡi nhói đau nhắc anh cảnh giác, có thể đây là một âm mưu lớn hơn, gian phòng có nhiều dấu vết đàn ông này nhảy ra một người đàn ông hung dữ thì sao? Hai người cũng chẳng sợ, mình quyết không rời nơi này. Anh uống cạn li rượu, chìm đắm trong những ý tưởng ngọt ngào.
Cô từ buồng tắm bước ra, mình mặc áo tắm dài màu vàng rơm, chân đi dép lê đế nhựa. Cô nàng ra vẻ phong lưu, đánh mông tanh tách như khiêu vũ. Sàn nhà rung lên, ánh đèn màu vàng kim rọi lên người cô. Tóc bết da đầu, đầu cô tròn nhú trái hồ lô, mái đầu sáng lên, lung linh trong quầng sáng. Cô đứng tréo chân trước mặt anh, dây lúng thắt hò, vết bớt đen nổi bật trên làn da đùi trắng nõn, như con mắt đầy cảnh giác. Nửa ngực lộ ra cũng rất trắng, hai bầu vú đồ sộ. Đinh Câu nheo mắt nhìn, không sờ, chỉ ngắm. Chỉ cần anh giơ tay khẽ kéo sợi dây lưng là cô sẽ hiện ra lồ lộ. Cô không có vẻ một tài xế, cô giống một mệnh phụ phong lưu. Anh trinh sát đã nghiên cứu căn phòng và các tiện nghi, tin chắc rằng chồng cô không phải hạng xoàng.
Nữ xế tỏ ra cám cảnh:
- Chỉ nhìn suông thì đâu phải trinh sát viên!
Đinh Câu nói:
- Trinh sát hoạt động bí mật đều dùng phương thức này để đối phó với bọn nữ gián điệp!.
- Như trong phim ấy!
- Anh là diễn viên phải không?
- Đang tập làm diễn viên.
Cô nhẹ nhàng cởi nút dây thắt lưng, lắc vai, chiếc áo tắm tụt xuống chân.
Hai tay nâng bầu vú, cô hỏi:
- Thế nào?
Anh trinh sát nói:
- Được lắm!
- Bước tiếp theo nên như thế nào?
- Tiếp tục quan sát.
Cô vồ lấy khẩu súng của anh trinh sát, lên đạn thành thạo, lùi lại để tạo ra một khoảng cách. Ánh đèn càng dịu, người cô như mạ vàng, tất nhiên không phải toàn bộ. Bầu vú màu hồng nhạt, núm vú màu hồng tươi như hai quả táo đỏ. Cô chậm rãi giơ súng lên nhằm thẳng vào đầu anh.
Anh trinh sát giật mình, nhìn không chớp màu thép lạnh và họng súng đen ngòm. Anh vốn chỉ quen chĩa súng vào đầu người khác, rồi với thái độ của con mèo, quan sát con chuột phản ứng ra sao dưới tầm nanh vuốt của mình. Lũ chuột ấy, tuyệt đối đa số run cầm cập, vãi đái ra quần, chỉ một số rất ít cố giữ được bình tĩnh, nhưng những ngón tay run run hoặc khóe mép giật giật đã không giấu nổi tâm trạng chúng. Giờ đây, mèo biến thành chuột, quan toà biến thành bị cáo. Anh ngắm nhìn khẩu súng ngắn của anh như chưa bao giờ trông thấy nó, ánh thép xanh màu ngọc khiến anh mê mẩn như ngửi thấy mùi rượu quí để lâu ngày, đường khương tuyến chạy ngoằn ngoèo cho ta thấy một vẻ đẹp tàn ác. Lúc này, khẩu súng là Thượng đế, là số phận, là thần chết. Bàn tay vừa mập vừa trắng của cô nắm chặt báng súng, ngón tay trỏ đã kéo căng tới mức chỉ nhấn một cái là lẫy đập vào kim hoả. Kinh nghiệm cho biết rằng, khẩu súng trong tư thế này không còn là khối thép lạnh, mà nó là một cơ thể sống. Nó có tư tưởng có tình cảm có văn hoá có đạo đức, bên trong súng là một linh hồn đang xao động. Linh hồn khẩu súng cũng là linh hồn người cầm súng. Sự giả tưởng khiến anh trinh sát đỡ căng thẳng, anh không nhìn họng súng đen ngòm sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào, miệng súng là toàn bộ khẩu súng, thậm chí anh còn khoan khoái châm một điếu thuốc.
Gió thu xào xạc ngoài vườn, lay động tấm rèm lụa tơ tằm. Trong buồng tắm, hơi nước đọng từng giọt trên trần rót trở lại tong tỏng xuống bồn. Anh nhìn cô xế tay cầm súng như nhìn bức tranh sơn dầu trong bảo tàng. Anh giật mình khi phát hiện ra rằng, một thiếu phụ khoả thân tay cầm súng ngắn lại kích dục ghê gớm đến thế. Lúc này, khẩu súng không đơn thuần là khẩu súng, mà nó là cơ quan sinh dục đang lăm le tấn công đối thủ. Đinh Câu vốn không phải là một trinh sát hễ thấy phụ nữ là nhắm tịt mắt lại, mà như trên đã giới thiệu, anh có một cô bồ bốc lửa. Giờ xin bổ sung: anh còn có một số cuộc tình chóp nhoáng kiểu chuồn chuồn điểm nước. Giá như mọi khi, anh đã như mãnh hô vồ lấy con dê cái này. Nhưng lần này thì anh do dự, một là, anh về Tửu quốc như vào mê cung, tâm thần hốt hoảng, nghi vấn đầy rẫy; Hai là, lỗ thủng ở lưỡi vẫn rất đau. Đứng trước con bướm tính cách kỳ quặc này, anh không dám manh động, nhất là đầu anh đang trước họng súng, ai dám bảo đảm con nữ quái không nổ súng? Bóp cò gọn hơn nhiều so với cắn xé, vừa văn minh vừa hiện đại vừa đậm màu sắc lãng mạn. Chỗ ở thì rộng và đẹp, công việc thì lấm lem dầu mỡ, đây là một nghịch lý không sao hiểu nổi? Mình hôn cô ta một cái mà suýt mất lưỡi, nếu như..., ai dám đảm bảo an toàn cho cái vật kẹp giữa hai đùi? Anh trinh sát cố kiềm chế "Tư tưởng dâm loạn của giai cấp tư sản", ra sức phát huy "Khí chất hào hùng của trinh sát viên", vững như bàn thạch, anh ngồi đối diện với cặp mông trần và miệng súng đen ngòm, dáng dấp sao mà nghiêm trang, thần sắc sao mà thanh thản, đúng là anh hùng liệt sĩ, thế gian hầu dễ mấy người!
Nữ xế mặt càng đỏ, hai đầu vú rung lên vì kích động như cái mõm của con thú nhỏ. Anh trinh sát chỉ muốn chồm tới mà cắn, nhưng đầu lưỡi đau buốt, anh đành ngồi yên.
Cô thở dài khẽ:
- Tôi xin hàng!
Quẳng súng lên mặt bàn, cô giơ cả hai tay giọng khoa trương:
- Tôi đầu hàng... tôi đầu hàng!...
Cô dang tay, dạng chân, cái chỗ cần phô bày đã lộ hết cả ra.
- Anh không muốn thật à? - Cô buồn bã hỏi anh - Tôi xấu lắm phải không?
- Không, cô rất đẹp - Anh trình sát chậm rãi trả lời.
- Vậy sao anh không... - Cô hỏi mỉa - Hay là bị thiến rồi?
- Tôi sợ cô xơi luôn cả tôi?
- Bọ ngựa đực chết trên mình bọ ngựa cái, nhưng nó không vì thế mà bỏ cuộc!
- Cô đừng giở cái giọng ấy ra, tôi không phải con bọ ngựa đực!
- Me kiếp, anh là đồ tồi! - Nữ xế chửi xong quay đi - Anh cút đi hộ tôi, để tôi còn thủ dâm!
Anh trinh sát vọt tới ôm lấy cô từ phía sau, mỗi tay chộp một bầu vú. Cô ngoái lại cười với anh. Không đừng được, miệng anh ghé sát miệng cô nhưng một cơn đau kịch phát ở đầu lưỡi khiến anh rú lên một tiếng, lập tức quay mặt đi.
- Tôi không ăn thịt anh đâu...- Cô vừa nói vừa quay lại cởi cúc áo anh.
Áo quần anh trinh sát từng chiếc được cởi ra. Anh giơ hai tay phối hợp với cô, y như người lữ hành đớn độc gặp phải tướng cướp nữ. Cô lột áo tắm của anh vứt vào một xó, cởi phăng quần xịt, áo lót, ném lên chùm đèn lơ lửng trên trần. Anh ngẩng nhìn lên, chợt nảy ý muốn lấy chúng xuống, ý muốn mãnh liệt đến nỗi anh nhảy dựng tại chỗ cao đến ba mươi xăngtimét, nhưng tay vừa chạm được vào đám quần áo thì chân anh cũng đã chạm đất. Khi anh nhảy lên lần thứ hai, nữ xế dùng chân quét mạnh, anh ngã ngửa, bốn vó chổng lên trời.
Không đợi anh trinh sát hoàn hồn, nữ xế chồm tới ngồi lên bụng anh, hai tay nắm tai anh, cặp mông nhấp nhổm kêu thành tiếng. Anh trinh sát cảm thấy lục phủ ngũ tạng như vỡ ra. Anh la toáng lên, nhưng cô vơ vội chiếc tất nhét vào miệng anh, động tác man rợ, không một chút dịu dàng của phái nữ. Đinh Câu thấy miệng đắng ngắt, rủa thầm. Thế này mà gọi là làm tình? Mổ lợn thì có! Ý thức anh định ra lệnh cho hai tay đẩy cô ra, nhưng hình như cô có linh tính của người đi săn, tóm lấy cổ tay anh đè xuống. Tâm trạng anh lúc này thật mâu thuẫn, nửa muốn quẫy ra, nửa muốn để nguyên. Lí do quẫy thì như trên đã nói, còn không quẫy thì do nửa người dưới của anh đang tiếp nhận một cuộc thử thách đầy máu lửa. Anh nhắm mắt, phó mặc cho Thượng đế.
Sau đó xẩy ra một chuyện như sau: giữa lúc cô xê đầm đìa mồ hôi trườn tới trườn lui trên bụng anh như một con lươn, thì có tiếng cười nhạt từ phía trên vọng xuống. Đinh Câu vừa mở mắt thì thấy có ánh đèn flash loé sáng và tiếng máy ảnh chụp đánh soạt, tiếp đó, anh nghe thấy tiếng máy ảnh tự động chạy xè xè lên phim. Anh ngồi phắt dậy, đấm một quả vào giữa bộ mặt đang hăm hở của nữ xế. Cú đấm trúng giữa mặt, "bốp" một cái, đèn flash nháy lia lịa, cô ta ngả người ra sau, hai vai đè lên hai chân duỗi thẳng của anh, bụng trắng hếu còn chất chứa nhiều điều bí ẩn. Đèn flash lại loé sáng, kẻ chủ mưu thu vào ống kính một tư thế không tiền khoáng hậu giữa cô xế và Đinh Câu.
- Được rồi, đồng chí trinh sát Đinh Câu, bây giờ thì ta có thể nói chuyện phải quấy với nhau được rồi - Khoan Kim Cương bỏ cuộn phim vào túi, ngồi chồm hổm trên ghế sofa, cười giễu, lão cố ý co giật má bên phải khi nói, động tác này khiến Đinh Câu ghét lão đến tận xương tuỷ.
Đinh Câu đẩy nữ xế đang ngơ ngẩn như người mất hồn sang một bên. Anh dợm đứng dậy nhưng hai chân tê cứng, không dậy nổi. Khoan Kim Cương nháy bên má phải, nói:
- Hay lắm, trinh sát viên mang trọng trách trên người mà dâm dục quá độ, chi dưới bị liệt rồi!
Đinh Câu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được chăm sóc cực kỳ cẩn thận của lão, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực, máu nóng chảy rần rật trong người, đôi chân lạnh giá như có hàng vạn con kiến đang bò. Anh chống tay loạng choạng đứng dậy, mạch máu đã được khơi thông. Anh vừa hành động vừa giải thích hành động của mình: Trinh sát viên đứng dậy. Anh ta cử động chân tay, anh ta lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người. Anh vừa lau vừa hối hận vì lúc nãy đã tỏ ra sợ hãi. Mình không có tội, chẳng qua sa vào cái bẫy chúng đã cài sẵn.
Anh vứt khăn, nó rơi nhẹ nhàng xuống trước mặt Khoan Kim Cương. Má lão giật càng dữ, chuyến sang tím tái. Đinh Câu nói:
- Vợ ông ngon lành đấy, chỉ tiếc là lấy phải cái thằng đốn mạt như ông.
Anh chờ đợi một trận lôi đình. Vậy mà Lão cười ré lên, tiếng cười vô cùng quái đản khiến Đinh Câu thấp thỏm không yên.
- Ông cười cái gì? - Anh nói - Cứ tưởng cười lên thì lấp liếm được chỗ yếu của ông sao?
Kim Cương nhịn cười, rút khăn tay lụa lau mắt, nói:
- Đồng chí Đinh Câu, vậy thì trong chúng ta ai là người yếu thế? Xông vào nhà tôi, hiếp dâm vợ tôi, chứng cứ sờ sờ ra đây - Lão vỗ túi, nói tiếp - Bản thân là nhân viên pháp chế, biết luật mà cố tình phạm luật, tội nặng hơn người thường - Lão dẩu môi - Vậy thì ai yếu đây?
Đinh Câu nghiên răng:
- Chính là vợ ông hiếp dâm tôi!
- Chuyện đâu có chuyện lạ đời! - Kim Cương má giật giật - Một thằng đàn ông khỏe mạnh võ nghệ cao cường, trong tay có súng, mà lại bị một phụ nữ trong tay không tấc sắt hiếp dâm!
Anh trinh sát nhìn sang nữ xế. Cô nằm ngửa, ánh mắt mê mẩn như dại như ngây, hai lỗ mũi máu tươi chảy ròng. Đinh Câu chợt thấy ân hận, khoái càm do tiếp xúc với vùng bụng nóng như lửa của cô liên tục trào lên trong đầu khiến anh cay nơi sống mũi và nước mắt thì ứa ra. Anh ngồi xuống dùng ống tay áo tắm chùi máu trên mũi và miệng cô. Anh ân hận vì nặng tay quá đối với cô. Hai giọt nước màu trắng đục bám trên mu bàn tay, những giọt nước mắt to tướng rơi lã chã.
Đinh Câu bế nữ xế lên giường, kéo mảnh chăn đắp lên người cô ta. Sau đó, anh đứng dậy lấy quần xịt áo lót mắc trên đèn chùm mặc vào người rồi mở cửa bước ra ngoài hiên mặc sơ mi quần dài. Xong xuôi anh cầm lấy khẩu súng trên bàn, gạt bỏ chốt hãm, giắt súng vào thắt lưng, ngồi xuống. Anh nói:
- Nào, ngả bài ra!
- Ngả bài nào ra?
Đinh Câu nói:
- Ông lại còn vờ vĩnh!
- Tôi không giả vờ, tôi xót xa!
Đinh Câu hỏi:
- Ông xót xa vì chuyện gì?
Kim Cương nói:
- Tôi xót xa vì trong Đảng ta có loại đảng viên đốn mạt như anh?
Đinh Câu:
- Tôi là kẻ đốn mạt, tôi dụ dỗ vợ ông, là kẻ đốn mạt! Nhưng có người ăn thịt trẻ con thì không phải giống người! Hắn là loài dã thú!
- Ha ha ha! - Khoan Kim Cương phủi tay cười lớn, nói - Đúng là thiên hô bát sát! Tửu quốc ta đúng là có món ăn giàu trí tưởng tượng nổi tiếng ấy, các thượng cấp đã ăn, anh cũng đã ăn. Nếu gọi bọn tôi là dã thú ăn thịt người, thì anh cũng là dã thú!
Đinh Câu cười nhạt:
- Nếu không có tật giật mình, hà tất ông phải bày trò mĩ nhân kế để bẫy tôi?
Khoan Kim Cương nổi giận:
- Chỉ Viện Kiểm sát nhà các anh mới tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng như thế. Giờ tôi xin truyền đạt cho ngài ý kiến của Chính quyền Thị chúng tôi: Hoan nghênh điều tra viên cao cấp Đinh Câu về mở cuộc điều tra, Thị chúng tôi cung cấp mọi phương tiện để đồng chí làm việc.
Đinh Câu nói:
- Thực ra ông có thể ngăn cản công việc điều tra của tôi.
Kim Cương vỗ túi áo, nói:
- Nói cho thật chính xác, hai người đã thành một cặp gian dâm, tuy hành vi lưu manh nhưng chưa đến nỗi phạm pháp. Mặc dù tôi có thể đuổi anh cút khỏi đây như đuổi một con chó, nhưng lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích chung, tôi không cản trở anh tiếp tục làm nhiệm vụ.
Khoan Kim Cương lôi từ tủ rượu chai Mao Đài, mở nút, rót đầy hai cốc lớn thì rượu trong chai vừa hết. Lão đẩy một cốc tới trước mặt Đinh Câu, nói: "Chúc cho công việc điều tra của anh thắng lợi!" Nói xong, lão chạm cốc của lão vào cốc của Đinh Câu, ngửa cổ uống cạn rượu trong cốc. Lão cầm chiếc cốc rỗng, cơ má giật giật, mắt long lanh nhìn Đinh Câu không chớp.
Trông thấy cơ má của Kim Cương giật giật, Đinh Câu lập tức hoả bốc lên đầu, anh bê cốc rượu lên uống thẳng một hơi, bất kể sau đó sống hay chết.
- Khá lắm! - Kim Cương khen - Thế mới đáng mặt đàn ông! - Lão bê ra một lô rượu, toàn là loại nổi tiếng. Lão chỉ đống rượu, nói: "Tôi với anh so tài cao thấp!" Hăn mở nút rót rượu ra cốc nhanh thoăn thoắt, rượu sủi tăm, mùi thơm ngào ngạt. "Thằng nào không uống thằng ấy là con chó!" Hắn rũ bỏ quan dạng cùng với tác phong nho nhã, thoắt cái biến thành con sâu rượu. "Dám uống không?" Hắn khiêu khích Đinh Câu, cơ má giật giật, ngửa cổ uống cạn. "Có người không dám uống, chịu mang tiếng là đồ chó đẻ!"
"Ai bảo tôi không dám uống?" Đinh Câu bê cốc rượu trút tuột vào miệng. Đỉnh đầu anh lập tức mở cổng thông lên trời, ý thức biến thành con bướm màu vỗ cánh bay lên quần đảo dưới ánh đèn. "Uống!...đ. mẹ nó! uống sạch rượu của Tửu quốc các người!...". Anh trông thấy bàn tay anh to như lá bồ đoàn, những ngón tay nhiêu chi chít, chìa tay về phía những chai rượu, anh thấy các chai đều bé tí, như chiếc đinh, như chiếc kim thêu, rồi đột nhiên chúng to lên gấp nhiều lần, bẳng cái thùng sắt tây, bằng quả truỳ. Ánh đèn biến ảo, bướm bay chập chòn, chỉ có cơ má giật giật là thực. Uống, rượu sánh như mật ong, đầu lưỡi và thực quản ngọt lịm, không thể diễn tả bằng lời. Uống, anh hôi hả tu một mạch, trông thấy dòng rượu trong xanh chảy trong dạ dày, khoái quá! Cảm giác khoan khoái của anh bay dọc theo bức tường.
Khoan Kim Cương khẽ di động dưới ánh đèn, thoắt cái lão nhanh vùn vụt như sao băng. Thần thái lão cực kỳ sắc bén, cái nhìn của lão cắt ánh sáng đèn thành từng vệt, giữa là những khe hở. Hắn len lỏi trong những khe hở đó, mất hút.
Con bướm màu hình như đã mệt, đôi cánh ngày càng nặng, hình như bị thấm nước. Cuối cùng, nó đậu trên chùm đèn, ngọ ngoạy cặp râu, buồn rầu nhìn cái xác của nó đổ vật xuống nền nhà.
2Thưa thầy Mạc Ngôn,
Đã lâu không nhận được thư thầy, trong lòng thấp thỏm không yên. Phải chăng trong thư trước, trò có những lời rồ dại khiến thầy không vui? Nếu quả thật là như vậy, trò muốn phần kinh hãi, tội đáng chết vạn lần! Mong thầy đừng chấp nhặt, đừng có ý nghĩ trẻ con như trò, trò không muốn mất đi sự ưu ái của thầy đối với trò. Từ nay, trò nhất nhất làm theo lời thầy, không bô lô ba la cãi bằng được bất cứ chuyện gì nữa!
Nếu thầy cho rằng, món "Long phụng trình tường" có khuynh hướng tự do hoá, trò lập tức cho rút khỏi "Phố Lừa" là xong. Trò còn đến chỗ Dư Một Thước, bảo lão xoá món "Long phụng trình tường" ở phả hệ các món ăn ở Tửu quốc. Cách đây mấy hôm, trò nói với lão về thầy, lão mắt sáng lên. hỏi, có phải cái người viết "Cao lương đồ" không? Trò bảo phải, chính là ông ấy, chính là thầy giáo của trò. Lão nói, thầy giáo của anh đích thị là một tên lưu manh, nói sao làm vậy, tớ rất nể ông ta! Trò bảo, cái nhà ông này, vì sao ông lại bảo thầy tôi là lưu manh? Lão nói, đấy là tớ đánh giá cao ông ta mới nói thế. Vào cái thời nhan nhản những quân tử giả cầy này, kiếm ra một tên "lưu manh nói là làm" quí hơn vàng! Thưa thầy, với con người không bình thường thì không nên có những lí lẽ tầm thường về họ. Cái lão Dư Một Thước này là một quái thai, ma quỷ cũng chịu, không biết đâu mà lần. Lão nói năng có thô lỗ bốp chát một tí, cũng xin thầy đừng trách!
Trò nói với lão về chuyện nhờ thầy viết "Truyện ký", lão rất phấn khởi, nói: chỉ Mạc Ngôn mới đáng mặt viết truyện ký cho tớ. Trò hỏi vì sao, lão nói, vì tớ với Mạc Ngôn mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường. Trò vặc lại, bảo, thầy Mạc Ngôn là nhà văn trẻ tiếng nổi như cồn, ông là một anh lùn, so sao được. Lão cười nhạt nói, nói mạt cưa mướp đắng với tớ, là bốc thơm ông ta rồi đấy, rất nhiều kẻ rất muốn mạt cưa mướp đắng với tớ mà không được nữa kia!
Thầy ơi, thầy không nên lấy kiến giải thông thường để nhìn nhận lão, thời buổi này cái gì cũng loạn xị bát nháo, ngay cả cô hướng dẫn chương trình trên tivi vốn được mệnh danh là "Người đẹp số một Tửu quốc" cũng mò đến ngủ với lão, đủ hiểu lão ghê gớm như thế nào! Lão có tiền nhưng không có danh, thầy có danh nhưng không có tiền, hai bên bổ sung cho nhau. Thầy bất tất phải làm ra vẻ thanh cao, hãy làm một cuộc đổi chác với lão. Lão nói, chỉ cần thầy đồng ý viết, lão quyết không để thầy thiệt. Thưa thầy, thầy hãy tạm gác mọi chuyện lại, trước hết khoắng mấy vạn nhăn dân tệ, cải thiện đôi chút cuộc sống bần cùng cái đã! Hơn nữa, lão Dư Một Thước này không như người ta, thầy lại rất thích lão. Một con người xấu như ma lem chỉ cao hơn một thước mà dám thề "đụ khắp lượt người đẹp tửu quốc' và trên thực tế gần như đã đụ khắp lượt! Bao chuyện thú vị khiến người ngộ ra nhiều điều, chỉ có bút pháp thiên tài của thầy mới làm cho "Dư Một Thước truyện ký" trở thành bất hủ! Dư Một Thước nói, thầy mà vui lòng viết truyện ký cho lão thì mời thầy về Tửu quốc, lão sẽ cung cấp mọi tiện nghi, khách sạn sang nhất để thầy ở, quỳnh tương ngọc dịch để thầy uống, sơn hào hải vị để thầy sơi, thuốc lá danh tiếng để thầy hút, trà ngon để thầy nhâm nhi, thậm chí lão còn nhấm nháy: nếu thầy có nhu cầu gì khác, lão sẽ cung cấp đủ. Thầy ơi, nếu thầy ngại đường xa vất vả thì trò sẽ thế chân thầy. Quả đỉnh như thế này có đốt đèn lồng đi tìm cũng chẳng thấy, thầy đừng do dự nữa!
Thưa thầy, để thầy tích cực hơn, để thầy cảm nhận Dư Một Thước là hạt giống có ý nghĩa điển hình, trò đặc cách viết thiên tiểu thuyết- phóng sự "Một Thước anh hào", mong thầy chỉ giáo. Nếu thầy quyết ý về Tửu quốc viết truyện thi đừng đưa đăng ở đâu, truyện này coi như món quà biếu của trò, ngõ hầu đền đáp chút đỉnh ơn sâu nghĩa nặng của thầy!
Kính chúc thầy viết khỏe!
Học trò: Lý Một Gáo
3Một Gáo huynh,
Thư và truyện- ký "Một Thước anh hào" đã nhận được.
Thư trước của huynh rất cởi mở, tôi rất thích, vậy đừng băn khoăn làm gì. Sở dĩ trả lời chậm vì tôi đi công tác xa. Mấy truyện trước cũng chưa có tin, huynh gắng đợi.
"Long phụng trình tường" chẳng qua chỉ là một món ăn, không mang tính giai cấp, càng không tồn tại vấn đề tự do hoá. Vậy nên bất tất phải xoá tên nó khỏi "Phố Lừa", càng không nên xoá tên trong danh muc các món ăn ở Tửu quốc. Một ngày nào đó tôi về Tửu quốc muốn ăn món tuyệt trần đó thì kiếm đâu ra? Ngoài ra, cái của ấy có giá trị thực dụng lớn như thế mà không ăn thì thực là tiếc mà cũng quả là ngu, mà đã ăn thì không cách nào văn minh bằng "Long phụng trình tường". Mà dù huynh có ý xoá nó khỏi phả hệ các món ăn ở Tửu quốc, chưa chắc Dư Một Thước đã đồng ý.
Tôi ngày càng thích cái ông Dư Một Thước đó. Về nguyên tắc, tôi đồng ý viết truyện cho ông ta, về thù lao thì tuỳ, ông ta trả nhiều tôi được nhiều, trả ít tôi được ít, không trả tôi cũng thôi. Cái hấp dẫn tôi viết về ông ta không phải vì tiền, mà cuộc đời huyền thoại của ông ta. Tôi lờ mờ cảm thấy rằng, ông ta chính là linh hồn của Tửu quốc, ông ta khoác lên mình một loại tinh thần thời đại. Ông ta một nửa là thiên sứ, một nửa là ma quỷ, lột tả được thế giới tinh thần của con người này, có lẽ là một đóng góp lớn của tôi đối với văn học. Huynh chuyển giúp những ý kiến của tôi về ông ta.
Tác phẩm vĩ đại "Một Thước anh hào"' quả thực tôi không dám bái lĩnh. Huynh bảo đây là tiểu thuyết- phóng sự, ghi chép người thật việc thật, nhưng tôi thấy chẳng khác hiệu chạp pô, như quán bán thịt lừa vụn, trong đó có thư huynh gửi cho tôi, có "Ghi chép ụhững chuyện lạ về Tửu quốc", những lời ba lăng nhăng của Dư Một Thước. Thiên hô bát sát quá, không biết kiềm chế, Mấy năm trước người ta phê bỉnh tôi không biết kiềm chế, nhưng so với huynh, tôi kiềm chế hơn nhiều. Bây giờ là thời buổi nhất nhất bám lấy qui phạm, viết tiểu thuyết cũng vậy. Vỉ thế tôi không gửi nó cho "Quốc dân văn học" - mất công toi - mà lưu lại ở chỗ tôi, khi về Tửu quốc, tôi sẽ trả lại huynh. Tôi sẽ đọc phần tư liệu trong truyện, cảm ơn ý tốt của huynh.
Ngoài ra, chỗ huynh có quyển "Chuyện lạ ở Tửu quốc" không? Nếu có, huynh gửi gấp cho tôi, nếu sợ thất lạc, phôtô cho tôi một bản, tiền phôtô tôi sẽ trả huynh.
Chúc bằng an!
Mạc Ngôn
4Tiến sĩ rượu, cậu ngồi xuống, ta tâm sư với nhau một chút. Lão ngồi thu lu trên chiếc ghế da có thể xoay ba trăm sáu mươi, độ, bảo tôi bằng một giọng thân tình, dẻo quẹo. Nét mặt và giọng nói của lão biến ảo không chừng, như mây trên trời. Lão như một con yêu tinh, như một đại hiệp gian ngoan thuộc phái bàng môn tả đạo miêu tả trong truyện Chưởng. Tôi nhìn lão mà phát sợ, vội ngồi xuống ghế sofa sang trọng trước mặt lão. Lão giễu tôi hỏi, cậu với anh chàng Mạc Ngôn thôi thây kết nghĩa anh em từ khi nào thế? Tôi như con chim yến mẹ đang ấp trứng, lải nhải thanh minh: Ông ấy là thầy tôi, tôi là bạn văn chương của ông, chưa gặp nhau lần nào, tiếc quá! Lão cười đều, nói thằng cha họ Mạc đó thật ra không phải hắn họ Mạc, mà họ Quản, tự khoe là cháu đòi thứ bảy mươi tám Quản Trọng, thực ra chẳng có cơ sở nào hết, thấy người sang bắt quàng làm họ. Bây giờ hắn thành nhà văn nhà việc gì đấy, tự cho mình là ghê gớm, khoác lác một tấc đến trời, thực ra tớ biết tỏng về hắn, biết từ chân tơ kẽ tóc. Tôi ngạc nhiên hỏi, làm sao ông biết? Lão nói, muốn thiên hạ không biết về mình thì đừng có làm gì cả. Thằng cha đó ngay từ nhỏ đã không phải người tốt. Hồi lên sáu, hắn đã châm lửa đốt kho của Đội sản xuất. Lên chín dã mê tít cô giáo Mạnh, suốt ngày trồng cây si ở nhà người ta, thực đáng ghét! Mười một tuổi hái trộm cà chua, bị người ta nện cho một trận nên thân. Mười ba tuổi nhổ trộm củ cải, phải đứng xin lỗi trước tượng Mao Chủ tịch, trước mặt hơn hai trăm dân công. Thằng cha trí nhớ tốt, đọc thuộc lòng như cháo chảy khiến mọi người cười rũ, về nhà bị bố nện cho một trận sưng cả mông đít. - Không cho phép vu khống thầy giáo tôn kính của tôi - Tôi lớn tiếng phản đối. Vu khống? Thì chính hắn đã viết như thế trong truyện của hắn! Lão cười đều, nói, để một thằng cha như vậy viết truyện ký cho mình tưởng không gì hợp hơn! Chỉ có cái loại thiên tài về gian manh đó mới viết được cái loại anh hùng về gian manh như tớ! Cậu viết thư giục hắn sơm sớm về tửu quốc, tớ không đối xử tệ với hắn đâu mà sợ! Lão vỗ vai tôi, nói, vì dùng sức, nên ghế của lão xoay tròn, tôi vừa trông thấy mặt đã trông thấy gáy lão, mặt - gáy, mặt - gáy, mặt - gáy, mặt gian trá, gáy tròn xoay như gáo dừa, bên trong chất đầy trí tuệ. Lão cao dần lên trong khi ghế xoay.
Tôi nói, thưa tiên sinh Một Thước, tôi đã viết thư cho thầy Mạc Ngôn nhưng chưa nhận được thư trả lời, chỉ sợ thầy tôi không bằng lòng viết truyện cho ông.
Lão cười nhạt, nói: "Yên tâm đi! Hắn ta sẽ đồng ý. Thằng cha một là thích phụ nữ, hai là thích nhậu nhẹt, ba là thiếu tiền tiêu, bốn là thích nhặt nhạnh những chuyện quái dị của bọn yêu ma quỷ quái để đưa vào tác phẩm của hắn. Hắn thể nào cũng đến. Chỉ sợ trên đời không có người thứ hai hiểu hắn như tớ!"
Lão lại xuống thấp dần khi ghế xoay, giọng khắc bạc: Tiến sĩ rượu, cậu mà cũng là tiến sĩ cơ đấy! Cậu biết gì về rượu? Rượu là một loại dịch thể. Cứt! Rượu là máu của Giê su. Cứt! Rượu là tinh thần bất khuất. Cứt! Rượu là mẹ của những giấc mơ, giấc mơ là con gái của rượu! Chỗ này còn dính dáng một tí: Rượu là chất bôi trơn bộ máy nhà nước, không rượu, bộ máy nhà nước không thể vận hành. Hiểu chưa nào? Nhìn bộ mặt dài như cái bơm của cậu, tớ biết cậu đếch hiểu gì sất! Có phải cậu định cùng Mạc Ngôn viết truyện ký cho tớ? Tớ ủng hộ các cậu. Thực ra, những cao thủ trong nghề viết truyện ký không cần phải đi đâu hết, chín mươi phần trăm những điều phỏng vấn được đều là phịa, các người phải loại bỏ cái giả để lọc lấy cái thật, qua những lời giả dối mà nhìn thấu chân lý.
Nói cho cậu biết, cũng nhờ cậu báo cho Mạc Ngôn biết, là tớ năm nay đã tám mươi lăm, tuổi cao rồi phải không? Khi tớ phiêu bạt giang hồ thì hai cậu còn chưa đẻ, chưa biết đang ở cái xó xỉnh nào trên trái đất này, có thể đang là một cây ngô, một bẹ cải thìa, một cọng dưa cải muối, một mầm dưa chuột... Cậu bảo, Mạc Ngôn đang viết "Tửu quốc"? Đúng là không tưởng, không còn biết trời cao đất dầy! Hắn đã uống bao nhiêu rượu mà dám viết "Tửu quốc"? Tớ uống rượu còn nhiều hơn nước hắn đã uống! Cậu có biết mỗi khi trăng tròn, cái người cưỡi lừa đen phóng như bay trên phố Lừa là ai không? Chính là tớ, tớ đấy! Đừng hỏi tớ từ đâu tới, quê hương tớ là nơi có ánh nắng rực rỡ. Thế nào, cậu không tin phải không? Cậu nghi ngờ khả năng bay mái vượt tường của tớ? Được, sẽ cho cậu biết đôi chút tài nghệ, để cậu mở mắt ra!
Thầy Mạc Ngôn kính mến, sau đây là sự kiện khiến ai trông thấy cũng phải tá hoả tam tinh: Thằng lùn mà tướng mạo dễ sợ ấy đột nhiên mắt rực sáng như hai đạo kiếm quang. Trò trông thấy lão thu mình lại trên ghế, và thế là một bóng đen nhẹ nhàng bay lên, chiếc ghế da xoay tít đến chạm ốc hãm thì dừng lại. Các bạn, nhân vật chính của thiên truyện này đã dán người trên trần nhà. Tay chân và cả thân mình hình như mọc đầy ống giác, lão như một con thạch sùng khổng lồ, kinh khủng, bò đi bò lại trên trần. Lão cất giọng òm ồm, hỏi: Thấy chưa? Thế này chưa ăn nhằm gì, sư phụ của tớ còn bám trên trần một ngày một đêm mà không rơi, cứ như một chiếc lá khổng lồ vậy.
Giờ đây lão ngồi lại trong ghế xoay, đắc ý hỏi:
- Thế nào? Tin chưa?
Kỹ thuật ép người trên trần khiến tôi gai người, toát mồ hôi lạnh. Tôi như nằm mơ, không ngờ người anh hùng thiếu niên cưỡi lừa lại chính là tên lùn này. Trong lòng tôi nổi cộm, thần tượng bị tan vỡ, tôi thất vọng ghê gớm! Thưa thầy, thầy còn nhớ chàng thiếu niên vẩy cá trò miêu tả trong "Phố Lừa": "ánh trăng như nước, con lừa đen thần bí, tiếng mái ngói lạo xạo, chàng thiếu niên anh tuấn miệng ngậm con dao lá liễu...", hẳn thầy cũng thất vọng như trò.
Lão nói: "Cậu không tin và cũng không thích chàng thiếu niên ấy là tớ - tớ biết - nhưng đây là tồn tại khách quan. Cậu muốn biết tớ học võ nghệ ở đâu, điều này tớ không thể cho cậu biết. Thực ra, con người ta một khi đã coi cái chết nhẹ tụa hồng mao, thì có thể học được tất cả mọi thứ".
Lão châm một điếu thuốc, cũng không hút thật sự, chỉ nhả khói thành những vòng tròn, cuối cùng thổi một sợi xâu các vòng tròn đó lại với nhau, hồi lâu không tan. Chân tay lão không một lúc để yên, luôn ngó ngoáy như một con khỉ tinh nghịch. Hắn xoay mặt lại, nói: "Này, tớ kể cho cậu và Mạc Ngôn nghe một câu chuyện về rượu, chuyện thật chứ không phịa. Phịa là bọn nhà văn các cậu".
Lão kể:
- Trước kia, một tiệm rượu của phố Lừa chúng tớ có thuê một thằng làm công vừa cao vừa gầy, trạc mười hai tuổi, cổ ngẳng đỡ lấy cái đầu to bự, cặp mắt to, đen rầm, nhìn không thấy đáy. Thằng nhỏ nhanh nhẹn chịu khó, quét nhà gánh nước, lau bàn ghế, việc gì cũng giỏi, ông chủ rất bằng lòng. Nhưng sau đó là bao nhiêu chuyện quái lạ xẩy ra: Từ khi thằng nhỏ đến tiệm, rượu trong ang bán chưa đủ số đã hết. Những người làm công lớn tuổi và ông chủ tiệm rất phiền lòng. Một hôm tiệm nhập rất nhiều gùi rượu, trút đầy các ang. Đến đêm, ông chủ nấp sau các ang rượu xem động tĩnh. Nửa đầu của đêm đã qua, tất cả bình thường. Đến nửa cuối của đêm, chủ quán vừa mệt vừa buồn ngủ. Giữa lúc đang định về buồng ngủ đánh một giấc thì nghe có tiếng động nhẹ như có con mèo đi lại. Ông giỏng tai nghe, tỉnh như sáo, chuẩn bị làm cho rõ nhẽ. Một bóng đen tiến lại gần. Ông chủ mai phục đã lâu, mắt đã quen với bóng tối nên nhận ra ngay đó là thằng nhỏ làm công. Hai mắt nó xanh lè như mắt mèo. Nó mở nắp ang, háo hức thở hổn hển rồi vục miệng trong rượu mà tu ừng ực. Rượu trong ang cạn rất nhanh, chủ tiệm thất kinh nhưng giữ yên lặng không cho nó biết. Thằng nhỏ uống suốt lượt các ang, rồi nhón gót bỏ đi. Chủ tiệm hiểu rõ sự tình, lẳng lặng về nhà nghỉ. Sáng sớm hôm sau, ông thấy ang nào cũng vơi khoảng một thước. Tửu lượng như vậy quả là trên đời có một. Chủ tiệm là người học rộng, biết trong bụng thằng nhỏ có báu vật tên là "tửu nga"(sâu rượu). Nếu kiếm được "tửu nga" bỏ vào thì rượu trong ang không bao giờ cạn, mà chất lượng rượu thì ngày càng ngon lên. Ông sai người trói thằng nhỏ bên cạnh ang rượu, không cho ăn không cho uống, chỉ một mực khuấy rượu cho xộc mùi lên, thằng nhỏ kêu gào lăn lộn liền trong bảy ngày, chủ tiệm cho nối dây trói, nó nhào tới miệng ang cúi xuống há miệng định uống cho đã, bỗng nghe "tũm" một tiếng, một vật hình dáng giống con cóc lưng đỏ bụng vàng rơi xuống ang.
"Cậu biết thằng nhỏ là ai không?" Dư Một Thước hỏi tôi bằng giọng trầm. Tôi thấy nét mặt lão buồn buồn, liền hỏi lại: "Chú nhỏ ấy chính là ông?"
- Mẹ kiếp, chẳng phải tớ thì ai vào đấy? Nếu lão chủ không lấy mất cái bảo bối, thì kiếp này chắc chắn tớ thành Tiên tửu!
- Ông bây giờ giàu có rồi - Tôi an ủi lão - Có tiền, có thế, ăn đủ uống đủ chơi đủ, thần tiên còn sơi mới bằng ông!
- Cứt! Từ khi lão chủ tiệm lấy mất cái bảo bối, tớ không uống được nhiều nữa, nếu không, đâu đến phần thằng cha Khoan Kim Cương diệu võ giương oai!
Khoan Kim Cương hình như trong bụng cũng có "tửu nga" hay sao, lão cũng uống như hũ chìm!
- Cứt, hắn làm gì có "tửu nga", một đống giun đũa thì có. Trong bụng có "tửu nga" thì thành tửu Tiên, trong bụng có giun thì thành sâu rượu!
- Ông lại nuốt "tửu nga" vào bụng thì sao?
- Cậu không biết, "tửu nga" của tớ vì quá khát, nên rơi vào trong ang liền bị sặc rượu mà chết - Lão nói, mắt đỏ hoe.
- Đại ca Một Thước, đại ca nói xem người ấy là ai, để tôi đập nát cái tiệm của nó!
Một Thước bật cười ha hả, đoạn lão bảo: Cái cậu ngốc nghếch này, cậu tin có chuyện ấy à? Tớ phịa đấy. Trên đời làm gì có "tửu nga"? Chuyện này tớ nghe kể hồi làm công ở quán rượu. Những anh mở quán rất muốn lúc nào cũng đủ rượu bán, có mà nằm mơ! Tớ làm chân chạy việc ở quán rượu mấy năm, sau vì lùn quá không làm nổi việc nặng, ông chủ sợ tớ ăn thùng bất chi thình, lại sợ mắt tớ đen rầm nên đuổi việc. Tớ phiêu bạt kỳ hồ, có lúc phải đi ăn xin, có lúc làm công không, đổi lấy miếng chín.
- Ông đã từng dưới đáy của cái khổ, nên bây giờ mới hơn người!
- Cứt cứt cứt!...- Sau khi tuôn ra một lô "cứt", lão nói không khách khí - Giọng lưỡi các cậu lòe bịp dân chúng thì được, bịp tớ thì không xong. Trên đời này, những người cực khổ phải kể hàng triệu, nhưng giỏi giang hơn người thì hồ dễ mấy ai, có thể đếm trên đầu ngón tay. Ăn thua là ở cái số! Cân lạng của xương mà rơi vào cái số ăn mày thì suốt đời bị gậy. Thôi, không nói nữa, nói với cậu những chuyện này chẳng khác đàn gẩy tai trâu, cậu học vấn nghèo nàn, không hiểu nổi. Ngoài đôi chút kiến thức về chưng cất rượu, cậu không hiểu gì hết. Thầy trò nhà cậu là một bọn táp nham dốt đặc cán mai. Tớ nhờ các cậu viết truyện ký, vì tố rất nể cái mớ kiến thức bậy bạ trong bụng các cậu. Này cậu, hãy rửa tai mà nghe tố kể chuyện này nhá.
Lão kể: ngày xưa có một cậu bé bụng đầy chữ, xem hai cha con nghệ nhân biểu diễn xiếc ở đầu phố. Trong hai nghệ nhân thì một là cô gái đẹp lạ lùng, tuổi trên dưới hai mươi; người thứ hai là một ông già vừa câm vừa điếc, hình như đó là cha của cô gái. Tất cả các tiết mục đều do cô gái biểu diễn, ông già chỉ ngồi im như thóc trông coi hành lý dụng cụ... Kỳ thực nói coi cũng vô nghĩa, ông già đúng là người thừa. Nhưng không có ông già thì gánh xiếc không còn là gánh xiếc, vậy nên không thể thiếu ông, ông là cái nền để nổi lên cô con gái xinh đẹp của ông.
Trước tiên, cô biểu diễn những trò trứng nở gà con, chim câu biến mất hoặc đồ đạc tự di chuyển từ chỗ này sang chố khác. Người xem đông dần, quây thành vòng tròn đông nghịt. Cô gái phấn chấn, nói: "Thưa quí vị khán giả, kẻ mọn này xin biểu diễn trồng cây đào. Trước hết, mời mọi người cùng đọc ngữ lục: "Văn học nghệ thuật chúng ta phục vụ công nông binh". - Cô nhặt dưới đất một hột đào, vùi xuống chỗ đất mịn, nhổ một bãi nước bọt rồi hô: "Mọc!"
Quả nhiên một mầm đào chui lên khỏi mặt đất, nhìn thấy lớn dần thành cây đào. Tiếp đó, cây đào ra hoa, kết trái. Trái chín, vỏ màu trắng ngà, núm quả màu hồng. Cô gái hái đào mời mọi người, nhưng không ai dám ăn, duy chỉ có cậu thiếu niên kia là cầm ăn ngấu nghiến. Hỏi mùi vị ra sao, cậu nói ngon cực! Cô gái lại mời mọi người, nhưng vẫn không ai dám ăn. Cô gái thở dài phẩy tay một cái, cây đào cùng với những quả đào biến mất, chỉ còn đống đất mịn.
Diễn xong, cô gái và ông già thu xếp hành trang chuẩn bị đi nơi khác. Cậu thiếu niên nhìn cô lưu luyến. Cô mỉm cười cảm thông, răng trắng môi hồng như hóp hồn cậu bé. Cô nói: "Người anh em, chỉ có người anh em dám ăn đào của tôi, đủ thấy mối nhân duyên giữa ta với nhau không hòi hợt. Thế này nhé, tôi để lại cái địa chỉ, khi nào nhớ đến tôi thì người anh em cứ theo đó mà tìm".
Cô gái lấy ra chiếc bút bi và một mẩu giấy viết ít chữ rối đưa cho cậu. Cậu bé như bắt được vàng, cất kỹ mẩu giấy. Ông già và cô gái lên đưèing, cậu thiếu niên thần hồn mê mẩn đi theo không rõ được mấy dặm thì cô gái dừng lại nói: "Người anh em về đi, chúng mình nhất định sẽ gặp lại". Cậu bé ứa hai hàng nước mắt, cô gái rút chiếc khăn lụa đỏ lau nước mắt cho cậu. Bỗng cô bảo: "Người anh em, bố mẹ đến tìm kia kìa!"
Cậu thiếu niên quay lại nhìn, quả thấy bố mẹ đang tất tưởi chạy tới, tay nào miệng ấy hình như đang vẫy gọi chứ không nghe thấy tiếng. Quay lại thì cô gái và ông già đã biến mất. Cậu phủ phục dưới đất, khóc rống lên, khóc hồi lâu rồi ngồi ngây ra như người mất hồn, ngồi chán lại nằm lăn ra đất nhìn trời xanh và những đám mây lười nhác.
Sau khi trở về nhà, cậu bé mắc bệnh tương tư, không ăn, không nói năng chuyện trò, mỗi bữa chỉ uống một cốc nước, dần dà gầy rộc đi, chỉ còn da bọc xương, mắt mở mà không nhìn thấy gì, hễ nhắm mắt lại là cảm thấy cô gái đứng ngay bên cạnh, miệng thơm mùi xạ, con mắt đưa tình. Cậu kêu ầm lên: "Chị ơi, tôi nhó chị chết mất!" Nhào tới để ôm lấy, mở mắt chẳng có ai. Cậu bé thế là hỏng, bố mẹ vội nhắn ông cậu đến tìm cách giúp đỡ. Ông cậu cũng là một bậc túc nho, con mắt tinh đòi, bụng đầy mưu lược, có tầm nhìn xa, xử lý quyết đoán. Trông thấy thằng cháu, ông đã đoán ra căn bệnh. Ông thở dài, nói: "Anh chị ạ, bệnh thằng cháu không thuốc nào chữa khỏi, cứ tình hình này, mất người là cái chắc! Chẳng thà một liều ba bảy cũng liều, cho nó đi, gặp được biết đâu thành mối lương duyên; không gặp thì nó khỏi vơ với trong lòng". Bố mẹ cậu bé chảy nước mắt, đành chấp thuận lời khuyên của ông cậu, vì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ba người đến trước giường cậu bé. Ông cậu nói: "Cháu ơi, cậu đã nói với bố mẹ cho cháu đi gặp người con gái ấy!"
Cậu bé ngồi ngay dậy, dập đầu lạy ông cậu, có lẽ do quá xúc động, mặt cậu thoáng ửng hồng.
Bố mẹ cậu nói: "Con là gan cóc tía, bố mẹ đánh giá thấp về con. Giờ thì bố mẹ chấp thuận đề nghị của cậu con, cho phép con đi gặp con nữ yêu đó. Cho lão bộc Vương Báu đi cùng, gặp được thì quá tốt, không gặp được thì phải về ngay, đừng để bố mẹ lo lắng. Ở nhà, bố mẹ kiếm cho con một cô thật xinh con nhà giàu có, trên đời này, cóc hai chân khó tìm, còn đàn bà hai chân thì đâu cũng sẵn, con không nên vì một cô gái mà chết uổng.
Ông bố căn cứ vào kinh nghiệm bản thân, khai sáng cho con trai: "Con ơi, con đã bị con yêu tinh ấy làm cho lú lẫn. Thực ra, biết người biết mặt biết lòng làm sao, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, con à!"
Cậu bé tất nhiên như ăn phải bùa mê cháo lú, chữ "tình" thật đáng nể, bố mẹ làm sao lay ehuyển? Đành vậy, cho lừa ăn no, chuẩn bị đầy đủ nửa tháng lương thực, dặn đi dặn lại người lão bộc Vương Báu, rồi thì khóc khóc mếu mếu, lôi lôi kéo kéo, tiễn con trai ra tận đầu thôn, lên đường.
Cậu cả ngất ngưỡng trên mình lừa phơi phới như đằng vân giá vũ, nghĩ mình chẳng bao lâu sẽ gặp lại cô gái thì sung sướng đến nỗi hoa chân múa tay, ai trông thấy cũng bảo thằng rồ.
Đi được bao nhiêu ngày cũng không rõ, lương thực đem theo đã ăn sạch, tiền nong cũng không còn một xu, mà động Hoa Hạnh, núi Tây Phong thì không ai biết ở đâu. Người lão bộc khuyên trở về nhưng cậu không nghe, quyết ý đi về phía tây. Người lão bộc bỏ trốn về quê ông ta, con lừa cũng chết, cậu bé một mình đi tiếp, đường cùng đêm tới, cậu ngồi khóc trên phiến đá, trong lòng không nguây nỗi nhố cô gái. Bỗng ầm một tiếng, đất nứt cậu rơi xuống phía dưới, mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trong lòng cô ta. Cậu sung sướng ngất luôn...
- Cậu bé đó chính là tớ. - Dư Một Thước vừa cười vừa nói, - tớ ở lại gánh xiếc tập nuốt kiếm, đi trên dây, phun lửa... cuộc sống của những nghệ nhân khá sung túc, lạ lùng và lãng mạn. Nếu viết truyện cho tớ thì chỗ này phải tô thật đậm đấy nhé.
Thưa thầy, Dư Một Thước quả là một quái kiệt về sức tưởng tượng phong phú, câu chuyện lão vừa kể, trò thấy hình như đã nghe ở "Liêu trai" thì phải. Cách đây không lâu đọc "Chuyện lạ ở Tửu quốc" thấy đoạn văn sau, chép lại để thầy tham khảo:
Năm đầu Dân Quốc, một nữ nghệ nhân xiếc đến thôn Hương Rượu, dung mạo tuyệt trần, như Hằng Nga cung Quảng. Thôn dân tụ tập để xem, trong đó có thiếu niên họ Dư, tên Một Thước, tên tục là Cún. Vợ chồng họ Dư thuộc loại giàu có trong thôn mãi năm bốn mươi tuổi mới sinh hạ được cậu, nên coi như hòn ngọc trên tay. Lúc này, cậu mới mười ba tuổi, thông minh dĩnh ngộ, đẹp như ngọc. Thấy cô gái mỉm cười với mình, cậu thấy trong lòng lâng lâng. Nữ nghệ nhân lúc đầu diễn trò kêu gió gọi mưa, tiếp đến, trò nhả khói phun mây, người xem vỗ tay tán thưởng. Cuối cùng, giơ chiếc lọ to bằng ngón tay, nói: "Trong lọ này là động phủ của thần tiên, ai dám cùng tôi vào chơi trong đó?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ rằng thân thể to lớn làm sao chui được vào trong lọ, huống hồ hai người dắt tay nhau? Đây chẳng qua là những lời bịp bợm, mê hoặc lòng người! Một Thước mê sắc đẹp cô ta, đứng ra nói: "Ta bằng lòng cùng cô vào trong lọ". Mọi người cười cậu là ngốc. Cô gái nói: "Nhìn chàng cốt cách thanh nhã, trên người có mùi hương lạ khác hẳn lũ phàm phu tục tử, được cùng chàng dạo chơi trong lọ, quả thật duyên may!" Cô gái chụm ngón tay thành búp hoa lan, làn khói mỏng toả ra từ các kẽ ngón tay, nhìn như sương sa bóng nguyệt, ảo ảnh lung linh. Cô gái nắm tay Một Thước, ngón tay mềm như bông, da mát như lụa, ẻo lả như không xương. Cô gái cúi xuống nói thầm vào tai cậu: "Chàng đi cùng em!" Tiếng oanh thỏ thẻ, phấn hương thơm lừng. Cô ném cái lọ lên trời, chỉ thấy muốn đoá mây hồng, khí lành toả khắp, miệng lọ lớn dần, nháy mắt cao hàng trượng, y hệt cung trăng. Một Thước và cô gái dắt tay nhau bước vào. Hoa trải đầy đường, liễu xanh rủ bóng, chim thú quí hiếm nô rỡn vui đùa. Một Thước như mê như say, lòng xuân dào dạt, nắm tay kéo cô vào lòng định hành lạc. Cô gái cười khúc khích, nói: "Chàng không sợ thôn dân cười sao?" Theo tay chỉ, thấy mọi người đang nghển đầu nhìn vào. Một Thước sợ, xỉu ngay lập tức, nhưng vẫn tiếc rẻ, nói chẳng nên lời. Cô gái nói: "Thiếp rất cảm kích trước tình cảm của chàng. Nếu chàng không chê thiếp xuất thân hèn mọn, mặt mũi xấu xí, thì xin ngày này sang năm sẽ gặp nhau ở động Hoa Hạnh núi Tây Phong, khi ấy thiếp trải chiếu đợi chàng". Dư Một thước sóng tình dào dạt, nhưng không còn biết nói sao. Cô gái giơ tay, trời lại trong xanh, nắng vàng rực rõ, chiếc lọ bé tí lại ở trong lòng bàn tay. Một Thước vẫn ngửi thấy mùi hương lạ trên quần áo cậu.
Lúc đầu, mọi người trông thấy thân thể cậu nhỏ lại, cô gái cũng nhỏ theo, hai người như hai con muỗi chui vào trong lọ. Cái lọ bay lên không trung, xoay tròn như một vật báu. Ai cũng hãi.
Cô gái cắm hạt bầu be xuống đất mềm, nhổ bãi nước bọt thơm, hô: "Mọc!" Tức thì hạt nảy mầm, lá nọ chồng lá kia, chớp mắt cao mấy trượng. Dây bầu tự vươn lên cao lởn vởn như khói. Cô gái khoác hành lý trên vai bước lên cao chừng một trượng, mỉm cười bảo Một thước: "Lang quân đừng lõ hẹn". Nói xong, cất mình bay lên nhẹ nhàng như chiếc lá, chớp mắt không trông thấy nữa. Dây bầu khô lại thành đất bụi. Rất lâu sau, mọi người im lặng tản đi.
Dư trở về, tương tư người con gái mặt hoa da phấn đến nỗi bỏ ăn bỏ ngủ, đêm ngày nằm dài trên giường nói năng lảm nhảm như ma đuổi bóng đè. Cha mẹ cậu sợ quá, chạy vạy thuốc thang, nhưng bệnh nặng tựa núi Thái, thuốc nhẹ như phù vân, Dư chỉ còn da bọc xương, thoi thóp chò chết. Cha mẹ cậu nhìn nhau rơi lệ, vô kế khả thi. Chợt nghe có tiếng nhạc ngựa nhong nhong ngoài cổng, rồi có tiếng hô: "Ông cậu đến!" Lời hô vừa dứt, một người đàn ông vạm vỡ, sải bước tiến vào, vòng tay chào: "Chị và anh rể đừng lo!" Mẹ trông thấy ông ta mũi cao miệng rộng, râu vàng mắt xanh chẳng giống người mình thì sợ, không dám nói gì. Người đàn ông đến bên giường, nói: "Cháu mắc bệnh tương tư rất nặng, thuốc men sao có thể chữa khỏi? Hai bác lẫn quá, suýt mất mạng thằng cháu!" Dư Một Thước bệnh đã lâu, mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt đoạn, như người đã chết, lay gọi cũng chẳng biết gì nữa. Ông cậu cúi xuống quan sát kỹ, thở dài than rằng: "Cơ thể đang béo tốt mà nay tiều tuỵ đến nông nỗi này, cháu ta không hay rồi!" Bèn lấy ba viên thuốc bỏ vào miệng cậu. Lát sau, mặt mũi Dư trở lại hồng hào, thở nặng nhọc. Ông cậu vỗ tay ba lần, kêu to: "Hỡi kẻ tình si, cái hẹn năm ngoái sắp tới, mà cháu thì mong đợi ngày này đã lâu, vậy cháu có đi không?" Dư mở to mắt nhanh nhẹn vùng dậy, tay vỗ trán, nói: "Nếu không có cậu giúp, thì cháu hỏng mất việc lớn". Nói xong, đi theo ông cậu liền, mặc kệ quần áo bẩn thỉu, tóc tai không chải. Bố mẹ cậu kêu gào khóc lóc, cậu không bận tâm.
Ông cậu ghìm cương ngựa bên đường, đợi Dư đi tới, vươn tay nhắc cậu như nhắc con gà lên mình ngựa, ra rồi, con ngựa hí vang cất vó phóng như bay. Dư ngồi trên mình ngựa, mắt nhắm, hai tay túm chặt bòm, bên tai gió vù vù thổi. Chợt nghe ông cậu nói: "Cháu ta hãy mở mắt ra!" Dư mở mắt, thấy mình đã ở sa mạc Gôbi hoang vắng, đất đá ngổn ngang. Ông cậu vỗ ngựa phóng đi như một làn khói, phút chốc không thấy đâu nữa.
Dư Một Thước ngồi khóc, chợt nghe bên tai ầm ầm như sấm, chớp giật chói loà, cậu sợ quá ngất đi. Chợt một bàn tay mềm mại sờ nắn khuôn mặt cậu, làn hương xộc vào mũi, mở mắt nhìn thấy cô gái, mừng chảy nước mắt. Người con gái nói: "Thiếp đợi chàng đã lâu (Mất một đoạn năm trăm chữ) nắm tay nhau đi dạo trong vườn đầy hoa thơm cỏ lạ. Có một cây cổ thụ lá to bằng quạt bồ đoàn, quả rất nhiều ở kẽ lá, hình dáng như đứa trẻ. Trong bữa ăn trưa có món trẻ con chiên vàng, trông như thật, Dư sợ quá không dám đụng đũa. Người con gái nói: "Lang quân là đấng nam nhi, sao dát quá vậy?" Rồi cô chọc mạnh vào cái chim thằng nhỏ, cơ thể nó lập tức rã ra từng mảng. Cô thò đũa gắp cánh tay thằng nhỏ nhai rau ráu. Dư sợ chết khiếp. Cô gái cười nhạt: "Món này là trẻ con mà không phải trẻ con, nó là trái cây mang hình người, thiếp không thích chút nào thái độ e dè của chàng". Dư đành gắp cái tai đưa lên miệng, thì ra ngon không thể tả. Sau đó cậu ăn như rồng cuốn, cô che miệng cười, bảo: "Chưa biết mùi thì hiền như cừu, biết mùi rồi thì dữ như sói!" Dư mải ăn không trả lời, mồm mép nhờn mỡ, trông thật tức cười. Cô lại rót cho Dư một chén rượu màu xanh, hương thơm sực nức, không loại rượu nào thơm bằng. Cô nói rượu này do lũ vượn trên núi ủ hàng trăm loại quả mà thành, ngoài đòi không dễ kiếm...
Thưa thầy Mạc Ngôn, trò nghĩ thầy đọc bấy nhiêu đã đủ, trò chép ra bây nhiêu cũng đã đủ. Xin thầy lưu ý một điều: bất kể đoạn ghi chép trên đây văn chẳng ra văn, nhưng đề cập tới hai chuyện: ăn thịt trẻ con; uống rượu Bú Dù. Đúng là hai chuyện quan trọng ở Tửu quốc, hoặc có thể nói, là hai chìa khoá để giải mã hai câu hỏi ở Tửu quốc. Không biết ai là tác giả cuốn "Những chuyện lạ ở Tửu quốc", chưa từng nghe nói có truyện này. Mấy năm gần đây nó được lưu hành trong dân qua bản chép tay, nghe nói Ban Tuyên truyền Thị uỷ đã ra lệnh thu hồi. Do vậy, trò đoán tác giả cuốn sách này là người đường thời, sống sờ sờ ra đấy, ở ngay Tửu quốc này. Nhân vật chính trong truyện cũng có tên là Dư Một Thước! Do đó, trò nghĩ rằng, tác giả cuốn sách chính là lão.
Dư tiên sinh, ông làm tôi bấn tinh lên. Ông lúc thì là người làm công trong tiệm rượu, lúc hoá thành cậu thiếu niên vẩy cá ẩn hiện như thần, khi thì là anh hề trong gánh xiếc, giờ đây lại là ông chủ bệ vệ của quán rượu, thật giả lẫn lộn, biến hoá khôn lường, tôi viết về ông thế nào bây giờ?
Lão cười vang như sấm. Không ai ngờ từ lồng ngực của anh lùn như ức con gà, lại phát ra tiếng cười ròn rã như thế! Lão gõ liên tục lên các nút bấm điện thoại khiến bộ não điện tử trong máy chóng mặt. Lão tung chiếc ca sứ Cảnh Đức Trấn lên trần, nước trà và bã vấy bẩn thảm len sang trọng trên nền nhà. Lão lôi từ trong ngăn kéo một tệp ảnh, xòe ra như một đàn bướm màu. Cậu nhận ra những cô này chứ? Lão vênh váo hỏi tôi. Tôi cầm lấy tệp ảnh, giả vờ ngượng nghịu lướt từng tấm một, toàn là người đẹp, trông mặt quen quen, hình như đã gặp ở đâu. Lão nói: "Mặt sau có tên. Mặt sau có tên đơn vị công tác, tuổi, họ tên, thời gian quan hệ. Tất cả đều là người Tửu quốc". Lời tuyên bố hùng hồn của lão đã thực hiện gần như viên mãn..
Thế nào, tiến sĩ rượu? Một quái thai, một thằng lùn mà làm được chuyện tày đình này thì: có nên tạc vào bia đá không nhỉ? Gọi thằng cha họ Mạc đến mau kẻo muộn, có lẽ tớ tự sát mất thối!
Tớ, Dư Một Thước, tuổi tác không rõ, cao bảy mươi lăm centimét. Lúc nhỏ nghèo khổ, lưu lạc giang hồ, từ tuổi trung niên trở đi giàu có. Chủ tịch Hiệp hội hộ cá thể Thị, Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, Tổng giám đốc quán rượu Một Thước. Đã ngủ với tám mươi chín người đẹp thành phố Rượu, trạng thái tinh thần hơn hẳn người thường, có khả năng của một siêu nhân. Có một cuộc đời cực kỳ lạ lùng. Truyện ký về tớ phải là kỳ thư số một của thế giới. Cậu bảo anh chàng Mạc Ngôn có quyết thì quyết mau lên, viết hay không dứt khoát "bủm" cho một tiếng!
Đồng thời, bằng một động tác thành thục, anh dùng miệng bịt chặt miệng cô. Nữ xế hết quay trái lại quay phải để tránh cái hôn, nhưng đầu anh cũng quay theo khiến công sức của cô bỏ ra như dã tràng xe cát. Trong khi chuyển dịch cái đầu, anh mút gộn đôi môi mọng của cô vào trong miệng. Cô lúng búng chửi: Mẹ kiếp!...Mẹ anh!.. Những "mẹ kiếp", " mẹ anh" thoát ra từ miệng cô, bị răng lưỡi họng của anh nuốt tớm, không lọt ra ngoài. Bằng vào kinh nghiệm, Đinh Câu đoán chỉ lát nữa thôi cuộc vật lộn sẽ kết thúc, mặt cô sẽ đỏ lựng, hơi thở gấp, bụng dưới nóng ran, rồi thì như con miu nằm ngoan ngoãn trong tay anh. Đàn bà đều như thế! Nhưng sự thực chứng minh anh đã phạm sai lầm vơ đũa cả nắm, không phân định được trường hợp cá biệt. Cô xế không bị mê đi trong miệng anh. Cô phản kháng kịch liệt mặc dù miệng bị khoá chặt, hơn nữa, ngày càng quyết liệt. Cô cào lưng anh, dùng chân đá vào bắp chân anh, thúc đầu gối vào bụng anh. Bụng cô nóng như lò than, hơi thở từ miệng cô say người như rượu nồng, Đinh Câu phấn khởi tột độ, anh cam chịu hành hạ về thể xác để không rời khỏi miệng cô. Thậm chí anh còn đẩy lưỡi vào trong miệng cô hé mở, và đúng khi ấy anh ăn đòn!
Anh không nghĩ rằng cô hé miệng là một cái bẫy, liền vội đẩy lưỡi vào. Nữ xế bập hai hàm răng phát ra một tiếng "sựt", một cảm giác đau nhói từ đầu lưỡi chạy khắp toàn thân, anh bật ra những tiếng rên rỉ, hai tay rời khỏi eo lưng nữ xế, vội ngoảnh mặt đi, miệng tanh ngòm mùi máu. Anh bưng miệng trong cơn đau điếng. Thôi rồi. đầu lưỡi bị cắn đứt rồi! Đây là lần đầu tiên anh thất bại thảm hại trong tình trường. Mẹ kiếp, đồ đĩ rạc! Anh rủa thầm, nhổ ra một bụm máu. Trời đầy sao nhấp nháy, mặt đất tối mò, anh biết mình nhổ ra máu, nhưng không nhìn thấy màu sắc máu như thế nào. Anh quan tâm nhất là đầu lưỡi. Anh dùng răng và môi trên thăm dò thấy đầu lưỡi vẫn còn, có điều gần chót lưỡi có một lỗ thủng bằng hạt đậu vàng, máu rỉ ra từ đó.
Đinh Câu thở phào nhẹ nhõm khi thấy đầu lưỡi không bị cắn đứt. Anh đã trả giá quá đắt cho nụ hôn, buồn tình quá! Anh định cho cô một trận, nhưng trong lòng rối bời, không biết nên như thế nào.
Cô đứng trước mặt anh, gần trong gang tấc, anh nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của cô, cảm nhận hơi ấm trên người cô toả ra qua lần áo sơ mi mỏng. Đầu ngẩng cao, mắt tròn xoe, tay cầm chiếc mỏ lết không hiểu cô lấy ra từ lúc nào. Qua ánh sao ngày càng sáng, anh trông thấy một khuôn mặt cực kỳ sinh động vì giận dữ, mang nhiều nét thơ ngây của trẻ con. Anh nhếch mép cười buồn, lúng búng trong miệng:
- Răng sắc ơi là sắc!
Cô thở hổn hển, nói:
- Đấy là chưa dùng sức, răng tôi cắn đứt thép Mười!
Vài mẩu đối thoại khiến tâm trạng anh trinh sát bớt nặng nề, đầu lưỡi bớt đau nhói, chỉ còn cảm giác bỏng rát. Anh giơ tay vỗ vai cô. Cô cảnh giác lùi lại, giơ cao chiếc mỏ lết, quát:
- Anh mà đụng vào tôi là anh chết tươi!
Anh rụt tay về, nói:
- Thưa bà cô, tôi đâu dám, ta giảng hoà với nhau được không?
Cô hạ chiếc mỏ lết, giận dữ ra lệnh:
- Đồ nước vào két!
Đêm càng lạnh, Đinh Câu cảm thấy vai và lưng lạnh toát. Anh nghe lời, xách thùng đổ nước vào két, máy phát lực toả ra làn hơi ấm, tiếng nước chảy vào két lục ục như tiếng rít nước của con trâu đang khát. Một ánh sao băng vụt qua dải Ngân Hà, tiếng côn trùng nổi ran tứ phía, từ rất xa vọng lại tiếng oàm oạp của thuỷ triều liếm bò cát.
Ngồi lên ca bin, nhìn Tửu quốc phía trước rực rỡ ánh đèn, anh chợt cảm thấy cô đơn như con dê lạc đàn.
Ngồi thoải mái trên sofa trong nhà nữ xế, Đinh Câu sướng lịm người. Lúc này, bộ quần áo chua loét mồ hôi đã được vứt ra ngoài hiên, chúng tiếp tục bốc mùi ngoài đó. Chiếc áo khoác dài rộng, ấm và mềm mại bao bọc người anh. Khẩu súng ngắn xinh xinh cùng hơn mười viên đạn trong kẹp, đặt trên bàn uống nước, súng ánh lên màu xanh thép, đạn ánh lên màu vàng kim. Anh ngả người trên sofa, hai mắt lim dim lắng nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm mà tưởng tượng chùm nước ấm vọt ra từ gương sen chảy xuống vai xuống cổ xuống vú cô xế. Đầu lưỡi sau khi bị cắn, những gì xảy ra sau đó y như trong mộng. Anh im lặng trèo lên ca bin, cô cũng không nói gì. Anh nghe chăm chú tiếng động cơ đều đều, tiếng bánh xe lăn trên đường rào rạo. Xe chạy như bay như biến, nhằm hướng Tửu quốc phóng tới. Đèn đỏ, đèn xanh. Rẽ trái, rẽ phải. Chiếc xe vào trường đại học Chưng cất bằng cửa ngách, đỗ bên đồng than. Cô xuống xe, anh cũng xuống theo. Cô đi anh cũng đi, cô dừng anh cũng dừng. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng đúng là như thế: đàng hoàng bước vào nhà cô, như thể anh là chồng hoặc bạn thân. Giờ đây dạ dày anh đang khoan khoái tiêu hoá những món khoái khẩu ở trạm chế biến, ngồi ghế sofa nhà cô mà nhấm nháp li rượu vang, ngắm gian phòng bày biện đẹp mắt, đợi cô xế tắm xong.
Vết thương đầu lưỡi nhói đau nhắc anh cảnh giác, có thể đây là một âm mưu lớn hơn, gian phòng có nhiều dấu vết đàn ông này nhảy ra một người đàn ông hung dữ thì sao? Hai người cũng chẳng sợ, mình quyết không rời nơi này. Anh uống cạn li rượu, chìm đắm trong những ý tưởng ngọt ngào.
Cô từ buồng tắm bước ra, mình mặc áo tắm dài màu vàng rơm, chân đi dép lê đế nhựa. Cô nàng ra vẻ phong lưu, đánh mông tanh tách như khiêu vũ. Sàn nhà rung lên, ánh đèn màu vàng kim rọi lên người cô. Tóc bết da đầu, đầu cô tròn nhú trái hồ lô, mái đầu sáng lên, lung linh trong quầng sáng. Cô đứng tréo chân trước mặt anh, dây lúng thắt hò, vết bớt đen nổi bật trên làn da đùi trắng nõn, như con mắt đầy cảnh giác. Nửa ngực lộ ra cũng rất trắng, hai bầu vú đồ sộ. Đinh Câu nheo mắt nhìn, không sờ, chỉ ngắm. Chỉ cần anh giơ tay khẽ kéo sợi dây lưng là cô sẽ hiện ra lồ lộ. Cô không có vẻ một tài xế, cô giống một mệnh phụ phong lưu. Anh trinh sát đã nghiên cứu căn phòng và các tiện nghi, tin chắc rằng chồng cô không phải hạng xoàng.
Nữ xế tỏ ra cám cảnh:
- Chỉ nhìn suông thì đâu phải trinh sát viên!
Đinh Câu nói:
- Trinh sát hoạt động bí mật đều dùng phương thức này để đối phó với bọn nữ gián điệp!.
- Như trong phim ấy!
- Anh là diễn viên phải không?
- Đang tập làm diễn viên.
Cô nhẹ nhàng cởi nút dây thắt lưng, lắc vai, chiếc áo tắm tụt xuống chân.
Hai tay nâng bầu vú, cô hỏi:
- Thế nào?
Anh trinh sát nói:
- Được lắm!
- Bước tiếp theo nên như thế nào?
- Tiếp tục quan sát.
Cô vồ lấy khẩu súng của anh trinh sát, lên đạn thành thạo, lùi lại để tạo ra một khoảng cách. Ánh đèn càng dịu, người cô như mạ vàng, tất nhiên không phải toàn bộ. Bầu vú màu hồng nhạt, núm vú màu hồng tươi như hai quả táo đỏ. Cô chậm rãi giơ súng lên nhằm thẳng vào đầu anh.
Anh trinh sát giật mình, nhìn không chớp màu thép lạnh và họng súng đen ngòm. Anh vốn chỉ quen chĩa súng vào đầu người khác, rồi với thái độ của con mèo, quan sát con chuột phản ứng ra sao dưới tầm nanh vuốt của mình. Lũ chuột ấy, tuyệt đối đa số run cầm cập, vãi đái ra quần, chỉ một số rất ít cố giữ được bình tĩnh, nhưng những ngón tay run run hoặc khóe mép giật giật đã không giấu nổi tâm trạng chúng. Giờ đây, mèo biến thành chuột, quan toà biến thành bị cáo. Anh ngắm nhìn khẩu súng ngắn của anh như chưa bao giờ trông thấy nó, ánh thép xanh màu ngọc khiến anh mê mẩn như ngửi thấy mùi rượu quí để lâu ngày, đường khương tuyến chạy ngoằn ngoèo cho ta thấy một vẻ đẹp tàn ác. Lúc này, khẩu súng là Thượng đế, là số phận, là thần chết. Bàn tay vừa mập vừa trắng của cô nắm chặt báng súng, ngón tay trỏ đã kéo căng tới mức chỉ nhấn một cái là lẫy đập vào kim hoả. Kinh nghiệm cho biết rằng, khẩu súng trong tư thế này không còn là khối thép lạnh, mà nó là một cơ thể sống. Nó có tư tưởng có tình cảm có văn hoá có đạo đức, bên trong súng là một linh hồn đang xao động. Linh hồn khẩu súng cũng là linh hồn người cầm súng. Sự giả tưởng khiến anh trinh sát đỡ căng thẳng, anh không nhìn họng súng đen ngòm sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào, miệng súng là toàn bộ khẩu súng, thậm chí anh còn khoan khoái châm một điếu thuốc.
Gió thu xào xạc ngoài vườn, lay động tấm rèm lụa tơ tằm. Trong buồng tắm, hơi nước đọng từng giọt trên trần rót trở lại tong tỏng xuống bồn. Anh nhìn cô xế tay cầm súng như nhìn bức tranh sơn dầu trong bảo tàng. Anh giật mình khi phát hiện ra rằng, một thiếu phụ khoả thân tay cầm súng ngắn lại kích dục ghê gớm đến thế. Lúc này, khẩu súng không đơn thuần là khẩu súng, mà nó là cơ quan sinh dục đang lăm le tấn công đối thủ. Đinh Câu vốn không phải là một trinh sát hễ thấy phụ nữ là nhắm tịt mắt lại, mà như trên đã giới thiệu, anh có một cô bồ bốc lửa. Giờ xin bổ sung: anh còn có một số cuộc tình chóp nhoáng kiểu chuồn chuồn điểm nước. Giá như mọi khi, anh đã như mãnh hô vồ lấy con dê cái này. Nhưng lần này thì anh do dự, một là, anh về Tửu quốc như vào mê cung, tâm thần hốt hoảng, nghi vấn đầy rẫy; Hai là, lỗ thủng ở lưỡi vẫn rất đau. Đứng trước con bướm tính cách kỳ quặc này, anh không dám manh động, nhất là đầu anh đang trước họng súng, ai dám bảo đảm con nữ quái không nổ súng? Bóp cò gọn hơn nhiều so với cắn xé, vừa văn minh vừa hiện đại vừa đậm màu sắc lãng mạn. Chỗ ở thì rộng và đẹp, công việc thì lấm lem dầu mỡ, đây là một nghịch lý không sao hiểu nổi? Mình hôn cô ta một cái mà suýt mất lưỡi, nếu như..., ai dám đảm bảo an toàn cho cái vật kẹp giữa hai đùi? Anh trinh sát cố kiềm chế "Tư tưởng dâm loạn của giai cấp tư sản", ra sức phát huy "Khí chất hào hùng của trinh sát viên", vững như bàn thạch, anh ngồi đối diện với cặp mông trần và miệng súng đen ngòm, dáng dấp sao mà nghiêm trang, thần sắc sao mà thanh thản, đúng là anh hùng liệt sĩ, thế gian hầu dễ mấy người!
Nữ xế mặt càng đỏ, hai đầu vú rung lên vì kích động như cái mõm của con thú nhỏ. Anh trinh sát chỉ muốn chồm tới mà cắn, nhưng đầu lưỡi đau buốt, anh đành ngồi yên.
Cô thở dài khẽ:
- Tôi xin hàng!
Quẳng súng lên mặt bàn, cô giơ cả hai tay giọng khoa trương:
- Tôi đầu hàng... tôi đầu hàng!...
Cô dang tay, dạng chân, cái chỗ cần phô bày đã lộ hết cả ra.
- Anh không muốn thật à? - Cô buồn bã hỏi anh - Tôi xấu lắm phải không?
- Không, cô rất đẹp - Anh trình sát chậm rãi trả lời.
- Vậy sao anh không... - Cô hỏi mỉa - Hay là bị thiến rồi?
- Tôi sợ cô xơi luôn cả tôi?
- Bọ ngựa đực chết trên mình bọ ngựa cái, nhưng nó không vì thế mà bỏ cuộc!
- Cô đừng giở cái giọng ấy ra, tôi không phải con bọ ngựa đực!
- Me kiếp, anh là đồ tồi! - Nữ xế chửi xong quay đi - Anh cút đi hộ tôi, để tôi còn thủ dâm!
Anh trinh sát vọt tới ôm lấy cô từ phía sau, mỗi tay chộp một bầu vú. Cô ngoái lại cười với anh. Không đừng được, miệng anh ghé sát miệng cô nhưng một cơn đau kịch phát ở đầu lưỡi khiến anh rú lên một tiếng, lập tức quay mặt đi.
- Tôi không ăn thịt anh đâu...- Cô vừa nói vừa quay lại cởi cúc áo anh.
Áo quần anh trinh sát từng chiếc được cởi ra. Anh giơ hai tay phối hợp với cô, y như người lữ hành đớn độc gặp phải tướng cướp nữ. Cô lột áo tắm của anh vứt vào một xó, cởi phăng quần xịt, áo lót, ném lên chùm đèn lơ lửng trên trần. Anh ngẩng nhìn lên, chợt nảy ý muốn lấy chúng xuống, ý muốn mãnh liệt đến nỗi anh nhảy dựng tại chỗ cao đến ba mươi xăngtimét, nhưng tay vừa chạm được vào đám quần áo thì chân anh cũng đã chạm đất. Khi anh nhảy lên lần thứ hai, nữ xế dùng chân quét mạnh, anh ngã ngửa, bốn vó chổng lên trời.
Không đợi anh trinh sát hoàn hồn, nữ xế chồm tới ngồi lên bụng anh, hai tay nắm tai anh, cặp mông nhấp nhổm kêu thành tiếng. Anh trinh sát cảm thấy lục phủ ngũ tạng như vỡ ra. Anh la toáng lên, nhưng cô vơ vội chiếc tất nhét vào miệng anh, động tác man rợ, không một chút dịu dàng của phái nữ. Đinh Câu thấy miệng đắng ngắt, rủa thầm. Thế này mà gọi là làm tình? Mổ lợn thì có! Ý thức anh định ra lệnh cho hai tay đẩy cô ra, nhưng hình như cô có linh tính của người đi săn, tóm lấy cổ tay anh đè xuống. Tâm trạng anh lúc này thật mâu thuẫn, nửa muốn quẫy ra, nửa muốn để nguyên. Lí do quẫy thì như trên đã nói, còn không quẫy thì do nửa người dưới của anh đang tiếp nhận một cuộc thử thách đầy máu lửa. Anh nhắm mắt, phó mặc cho Thượng đế.
Sau đó xẩy ra một chuyện như sau: giữa lúc cô xê đầm đìa mồ hôi trườn tới trườn lui trên bụng anh như một con lươn, thì có tiếng cười nhạt từ phía trên vọng xuống. Đinh Câu vừa mở mắt thì thấy có ánh đèn flash loé sáng và tiếng máy ảnh chụp đánh soạt, tiếp đó, anh nghe thấy tiếng máy ảnh tự động chạy xè xè lên phim. Anh ngồi phắt dậy, đấm một quả vào giữa bộ mặt đang hăm hở của nữ xế. Cú đấm trúng giữa mặt, "bốp" một cái, đèn flash nháy lia lịa, cô ta ngả người ra sau, hai vai đè lên hai chân duỗi thẳng của anh, bụng trắng hếu còn chất chứa nhiều điều bí ẩn. Đèn flash lại loé sáng, kẻ chủ mưu thu vào ống kính một tư thế không tiền khoáng hậu giữa cô xế và Đinh Câu.
- Được rồi, đồng chí trinh sát Đinh Câu, bây giờ thì ta có thể nói chuyện phải quấy với nhau được rồi - Khoan Kim Cương bỏ cuộn phim vào túi, ngồi chồm hổm trên ghế sofa, cười giễu, lão cố ý co giật má bên phải khi nói, động tác này khiến Đinh Câu ghét lão đến tận xương tuỷ.
Đinh Câu đẩy nữ xế đang ngơ ngẩn như người mất hồn sang một bên. Anh dợm đứng dậy nhưng hai chân tê cứng, không dậy nổi. Khoan Kim Cương nháy bên má phải, nói:
- Hay lắm, trinh sát viên mang trọng trách trên người mà dâm dục quá độ, chi dưới bị liệt rồi!
Đinh Câu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được chăm sóc cực kỳ cẩn thận của lão, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực, máu nóng chảy rần rật trong người, đôi chân lạnh giá như có hàng vạn con kiến đang bò. Anh chống tay loạng choạng đứng dậy, mạch máu đã được khơi thông. Anh vừa hành động vừa giải thích hành động của mình: Trinh sát viên đứng dậy. Anh ta cử động chân tay, anh ta lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người. Anh vừa lau vừa hối hận vì lúc nãy đã tỏ ra sợ hãi. Mình không có tội, chẳng qua sa vào cái bẫy chúng đã cài sẵn.
Anh vứt khăn, nó rơi nhẹ nhàng xuống trước mặt Khoan Kim Cương. Má lão giật càng dữ, chuyến sang tím tái. Đinh Câu nói:
- Vợ ông ngon lành đấy, chỉ tiếc là lấy phải cái thằng đốn mạt như ông.
Anh chờ đợi một trận lôi đình. Vậy mà Lão cười ré lên, tiếng cười vô cùng quái đản khiến Đinh Câu thấp thỏm không yên.
- Ông cười cái gì? - Anh nói - Cứ tưởng cười lên thì lấp liếm được chỗ yếu của ông sao?
Kim Cương nhịn cười, rút khăn tay lụa lau mắt, nói:
- Đồng chí Đinh Câu, vậy thì trong chúng ta ai là người yếu thế? Xông vào nhà tôi, hiếp dâm vợ tôi, chứng cứ sờ sờ ra đây - Lão vỗ túi, nói tiếp - Bản thân là nhân viên pháp chế, biết luật mà cố tình phạm luật, tội nặng hơn người thường - Lão dẩu môi - Vậy thì ai yếu đây?
Đinh Câu nghiên răng:
- Chính là vợ ông hiếp dâm tôi!
- Chuyện đâu có chuyện lạ đời! - Kim Cương má giật giật - Một thằng đàn ông khỏe mạnh võ nghệ cao cường, trong tay có súng, mà lại bị một phụ nữ trong tay không tấc sắt hiếp dâm!
Anh trinh sát nhìn sang nữ xế. Cô nằm ngửa, ánh mắt mê mẩn như dại như ngây, hai lỗ mũi máu tươi chảy ròng. Đinh Câu chợt thấy ân hận, khoái càm do tiếp xúc với vùng bụng nóng như lửa của cô liên tục trào lên trong đầu khiến anh cay nơi sống mũi và nước mắt thì ứa ra. Anh ngồi xuống dùng ống tay áo tắm chùi máu trên mũi và miệng cô. Anh ân hận vì nặng tay quá đối với cô. Hai giọt nước màu trắng đục bám trên mu bàn tay, những giọt nước mắt to tướng rơi lã chã.
Đinh Câu bế nữ xế lên giường, kéo mảnh chăn đắp lên người cô ta. Sau đó, anh đứng dậy lấy quần xịt áo lót mắc trên đèn chùm mặc vào người rồi mở cửa bước ra ngoài hiên mặc sơ mi quần dài. Xong xuôi anh cầm lấy khẩu súng trên bàn, gạt bỏ chốt hãm, giắt súng vào thắt lưng, ngồi xuống. Anh nói:
- Nào, ngả bài ra!
- Ngả bài nào ra?
Đinh Câu nói:
- Ông lại còn vờ vĩnh!
- Tôi không giả vờ, tôi xót xa!
Đinh Câu hỏi:
- Ông xót xa vì chuyện gì?
Kim Cương nói:
- Tôi xót xa vì trong Đảng ta có loại đảng viên đốn mạt như anh?
Đinh Câu:
- Tôi là kẻ đốn mạt, tôi dụ dỗ vợ ông, là kẻ đốn mạt! Nhưng có người ăn thịt trẻ con thì không phải giống người! Hắn là loài dã thú!
- Ha ha ha! - Khoan Kim Cương phủi tay cười lớn, nói - Đúng là thiên hô bát sát! Tửu quốc ta đúng là có món ăn giàu trí tưởng tượng nổi tiếng ấy, các thượng cấp đã ăn, anh cũng đã ăn. Nếu gọi bọn tôi là dã thú ăn thịt người, thì anh cũng là dã thú!
Đinh Câu cười nhạt:
- Nếu không có tật giật mình, hà tất ông phải bày trò mĩ nhân kế để bẫy tôi?
Khoan Kim Cương nổi giận:
- Chỉ Viện Kiểm sát nhà các anh mới tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng như thế. Giờ tôi xin truyền đạt cho ngài ý kiến của Chính quyền Thị chúng tôi: Hoan nghênh điều tra viên cao cấp Đinh Câu về mở cuộc điều tra, Thị chúng tôi cung cấp mọi phương tiện để đồng chí làm việc.
Đinh Câu nói:
- Thực ra ông có thể ngăn cản công việc điều tra của tôi.
Kim Cương vỗ túi áo, nói:
- Nói cho thật chính xác, hai người đã thành một cặp gian dâm, tuy hành vi lưu manh nhưng chưa đến nỗi phạm pháp. Mặc dù tôi có thể đuổi anh cút khỏi đây như đuổi một con chó, nhưng lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích chung, tôi không cản trở anh tiếp tục làm nhiệm vụ.
Khoan Kim Cương lôi từ tủ rượu chai Mao Đài, mở nút, rót đầy hai cốc lớn thì rượu trong chai vừa hết. Lão đẩy một cốc tới trước mặt Đinh Câu, nói: "Chúc cho công việc điều tra của anh thắng lợi!" Nói xong, lão chạm cốc của lão vào cốc của Đinh Câu, ngửa cổ uống cạn rượu trong cốc. Lão cầm chiếc cốc rỗng, cơ má giật giật, mắt long lanh nhìn Đinh Câu không chớp.
Trông thấy cơ má của Kim Cương giật giật, Đinh Câu lập tức hoả bốc lên đầu, anh bê cốc rượu lên uống thẳng một hơi, bất kể sau đó sống hay chết.
- Khá lắm! - Kim Cương khen - Thế mới đáng mặt đàn ông! - Lão bê ra một lô rượu, toàn là loại nổi tiếng. Lão chỉ đống rượu, nói: "Tôi với anh so tài cao thấp!" Hăn mở nút rót rượu ra cốc nhanh thoăn thoắt, rượu sủi tăm, mùi thơm ngào ngạt. "Thằng nào không uống thằng ấy là con chó!" Hắn rũ bỏ quan dạng cùng với tác phong nho nhã, thoắt cái biến thành con sâu rượu. "Dám uống không?" Hắn khiêu khích Đinh Câu, cơ má giật giật, ngửa cổ uống cạn. "Có người không dám uống, chịu mang tiếng là đồ chó đẻ!"
"Ai bảo tôi không dám uống?" Đinh Câu bê cốc rượu trút tuột vào miệng. Đỉnh đầu anh lập tức mở cổng thông lên trời, ý thức biến thành con bướm màu vỗ cánh bay lên quần đảo dưới ánh đèn. "Uống!...đ. mẹ nó! uống sạch rượu của Tửu quốc các người!...". Anh trông thấy bàn tay anh to như lá bồ đoàn, những ngón tay nhiêu chi chít, chìa tay về phía những chai rượu, anh thấy các chai đều bé tí, như chiếc đinh, như chiếc kim thêu, rồi đột nhiên chúng to lên gấp nhiều lần, bẳng cái thùng sắt tây, bằng quả truỳ. Ánh đèn biến ảo, bướm bay chập chòn, chỉ có cơ má giật giật là thực. Uống, rượu sánh như mật ong, đầu lưỡi và thực quản ngọt lịm, không thể diễn tả bằng lời. Uống, anh hôi hả tu một mạch, trông thấy dòng rượu trong xanh chảy trong dạ dày, khoái quá! Cảm giác khoan khoái của anh bay dọc theo bức tường.
Khoan Kim Cương khẽ di động dưới ánh đèn, thoắt cái lão nhanh vùn vụt như sao băng. Thần thái lão cực kỳ sắc bén, cái nhìn của lão cắt ánh sáng đèn thành từng vệt, giữa là những khe hở. Hắn len lỏi trong những khe hở đó, mất hút.
Con bướm màu hình như đã mệt, đôi cánh ngày càng nặng, hình như bị thấm nước. Cuối cùng, nó đậu trên chùm đèn, ngọ ngoạy cặp râu, buồn rầu nhìn cái xác của nó đổ vật xuống nền nhà.
2Thưa thầy Mạc Ngôn,
Đã lâu không nhận được thư thầy, trong lòng thấp thỏm không yên. Phải chăng trong thư trước, trò có những lời rồ dại khiến thầy không vui? Nếu quả thật là như vậy, trò muốn phần kinh hãi, tội đáng chết vạn lần! Mong thầy đừng chấp nhặt, đừng có ý nghĩ trẻ con như trò, trò không muốn mất đi sự ưu ái của thầy đối với trò. Từ nay, trò nhất nhất làm theo lời thầy, không bô lô ba la cãi bằng được bất cứ chuyện gì nữa!
Nếu thầy cho rằng, món "Long phụng trình tường" có khuynh hướng tự do hoá, trò lập tức cho rút khỏi "Phố Lừa" là xong. Trò còn đến chỗ Dư Một Thước, bảo lão xoá món "Long phụng trình tường" ở phả hệ các món ăn ở Tửu quốc. Cách đây mấy hôm, trò nói với lão về thầy, lão mắt sáng lên. hỏi, có phải cái người viết "Cao lương đồ" không? Trò bảo phải, chính là ông ấy, chính là thầy giáo của trò. Lão nói, thầy giáo của anh đích thị là một tên lưu manh, nói sao làm vậy, tớ rất nể ông ta! Trò bảo, cái nhà ông này, vì sao ông lại bảo thầy tôi là lưu manh? Lão nói, đấy là tớ đánh giá cao ông ta mới nói thế. Vào cái thời nhan nhản những quân tử giả cầy này, kiếm ra một tên "lưu manh nói là làm" quí hơn vàng! Thưa thầy, với con người không bình thường thì không nên có những lí lẽ tầm thường về họ. Cái lão Dư Một Thước này là một quái thai, ma quỷ cũng chịu, không biết đâu mà lần. Lão nói năng có thô lỗ bốp chát một tí, cũng xin thầy đừng trách!
Trò nói với lão về chuyện nhờ thầy viết "Truyện ký", lão rất phấn khởi, nói: chỉ Mạc Ngôn mới đáng mặt viết truyện ký cho tớ. Trò hỏi vì sao, lão nói, vì tớ với Mạc Ngôn mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường. Trò vặc lại, bảo, thầy Mạc Ngôn là nhà văn trẻ tiếng nổi như cồn, ông là một anh lùn, so sao được. Lão cười nhạt nói, nói mạt cưa mướp đắng với tớ, là bốc thơm ông ta rồi đấy, rất nhiều kẻ rất muốn mạt cưa mướp đắng với tớ mà không được nữa kia!
Thầy ơi, thầy không nên lấy kiến giải thông thường để nhìn nhận lão, thời buổi này cái gì cũng loạn xị bát nháo, ngay cả cô hướng dẫn chương trình trên tivi vốn được mệnh danh là "Người đẹp số một Tửu quốc" cũng mò đến ngủ với lão, đủ hiểu lão ghê gớm như thế nào! Lão có tiền nhưng không có danh, thầy có danh nhưng không có tiền, hai bên bổ sung cho nhau. Thầy bất tất phải làm ra vẻ thanh cao, hãy làm một cuộc đổi chác với lão. Lão nói, chỉ cần thầy đồng ý viết, lão quyết không để thầy thiệt. Thưa thầy, thầy hãy tạm gác mọi chuyện lại, trước hết khoắng mấy vạn nhăn dân tệ, cải thiện đôi chút cuộc sống bần cùng cái đã! Hơn nữa, lão Dư Một Thước này không như người ta, thầy lại rất thích lão. Một con người xấu như ma lem chỉ cao hơn một thước mà dám thề "đụ khắp lượt người đẹp tửu quốc' và trên thực tế gần như đã đụ khắp lượt! Bao chuyện thú vị khiến người ngộ ra nhiều điều, chỉ có bút pháp thiên tài của thầy mới làm cho "Dư Một Thước truyện ký" trở thành bất hủ! Dư Một Thước nói, thầy mà vui lòng viết truyện ký cho lão thì mời thầy về Tửu quốc, lão sẽ cung cấp mọi tiện nghi, khách sạn sang nhất để thầy ở, quỳnh tương ngọc dịch để thầy uống, sơn hào hải vị để thầy sơi, thuốc lá danh tiếng để thầy hút, trà ngon để thầy nhâm nhi, thậm chí lão còn nhấm nháy: nếu thầy có nhu cầu gì khác, lão sẽ cung cấp đủ. Thầy ơi, nếu thầy ngại đường xa vất vả thì trò sẽ thế chân thầy. Quả đỉnh như thế này có đốt đèn lồng đi tìm cũng chẳng thấy, thầy đừng do dự nữa!
Thưa thầy, để thầy tích cực hơn, để thầy cảm nhận Dư Một Thước là hạt giống có ý nghĩa điển hình, trò đặc cách viết thiên tiểu thuyết- phóng sự "Một Thước anh hào", mong thầy chỉ giáo. Nếu thầy quyết ý về Tửu quốc viết truyện thi đừng đưa đăng ở đâu, truyện này coi như món quà biếu của trò, ngõ hầu đền đáp chút đỉnh ơn sâu nghĩa nặng của thầy!
Kính chúc thầy viết khỏe!
Học trò: Lý Một Gáo
3Một Gáo huynh,
Thư và truyện- ký "Một Thước anh hào" đã nhận được.
Thư trước của huynh rất cởi mở, tôi rất thích, vậy đừng băn khoăn làm gì. Sở dĩ trả lời chậm vì tôi đi công tác xa. Mấy truyện trước cũng chưa có tin, huynh gắng đợi.
"Long phụng trình tường" chẳng qua chỉ là một món ăn, không mang tính giai cấp, càng không tồn tại vấn đề tự do hoá. Vậy nên bất tất phải xoá tên nó khỏi "Phố Lừa", càng không nên xoá tên trong danh muc các món ăn ở Tửu quốc. Một ngày nào đó tôi về Tửu quốc muốn ăn món tuyệt trần đó thì kiếm đâu ra? Ngoài ra, cái của ấy có giá trị thực dụng lớn như thế mà không ăn thì thực là tiếc mà cũng quả là ngu, mà đã ăn thì không cách nào văn minh bằng "Long phụng trình tường". Mà dù huynh có ý xoá nó khỏi phả hệ các món ăn ở Tửu quốc, chưa chắc Dư Một Thước đã đồng ý.
Tôi ngày càng thích cái ông Dư Một Thước đó. Về nguyên tắc, tôi đồng ý viết truyện cho ông ta, về thù lao thì tuỳ, ông ta trả nhiều tôi được nhiều, trả ít tôi được ít, không trả tôi cũng thôi. Cái hấp dẫn tôi viết về ông ta không phải vì tiền, mà cuộc đời huyền thoại của ông ta. Tôi lờ mờ cảm thấy rằng, ông ta chính là linh hồn của Tửu quốc, ông ta khoác lên mình một loại tinh thần thời đại. Ông ta một nửa là thiên sứ, một nửa là ma quỷ, lột tả được thế giới tinh thần của con người này, có lẽ là một đóng góp lớn của tôi đối với văn học. Huynh chuyển giúp những ý kiến của tôi về ông ta.
Tác phẩm vĩ đại "Một Thước anh hào"' quả thực tôi không dám bái lĩnh. Huynh bảo đây là tiểu thuyết- phóng sự, ghi chép người thật việc thật, nhưng tôi thấy chẳng khác hiệu chạp pô, như quán bán thịt lừa vụn, trong đó có thư huynh gửi cho tôi, có "Ghi chép ụhững chuyện lạ về Tửu quốc", những lời ba lăng nhăng của Dư Một Thước. Thiên hô bát sát quá, không biết kiềm chế, Mấy năm trước người ta phê bỉnh tôi không biết kiềm chế, nhưng so với huynh, tôi kiềm chế hơn nhiều. Bây giờ là thời buổi nhất nhất bám lấy qui phạm, viết tiểu thuyết cũng vậy. Vỉ thế tôi không gửi nó cho "Quốc dân văn học" - mất công toi - mà lưu lại ở chỗ tôi, khi về Tửu quốc, tôi sẽ trả lại huynh. Tôi sẽ đọc phần tư liệu trong truyện, cảm ơn ý tốt của huynh.
Ngoài ra, chỗ huynh có quyển "Chuyện lạ ở Tửu quốc" không? Nếu có, huynh gửi gấp cho tôi, nếu sợ thất lạc, phôtô cho tôi một bản, tiền phôtô tôi sẽ trả huynh.
Chúc bằng an!
Mạc Ngôn
4Tiến sĩ rượu, cậu ngồi xuống, ta tâm sư với nhau một chút. Lão ngồi thu lu trên chiếc ghế da có thể xoay ba trăm sáu mươi, độ, bảo tôi bằng một giọng thân tình, dẻo quẹo. Nét mặt và giọng nói của lão biến ảo không chừng, như mây trên trời. Lão như một con yêu tinh, như một đại hiệp gian ngoan thuộc phái bàng môn tả đạo miêu tả trong truyện Chưởng. Tôi nhìn lão mà phát sợ, vội ngồi xuống ghế sofa sang trọng trước mặt lão. Lão giễu tôi hỏi, cậu với anh chàng Mạc Ngôn thôi thây kết nghĩa anh em từ khi nào thế? Tôi như con chim yến mẹ đang ấp trứng, lải nhải thanh minh: Ông ấy là thầy tôi, tôi là bạn văn chương của ông, chưa gặp nhau lần nào, tiếc quá! Lão cười đều, nói thằng cha họ Mạc đó thật ra không phải hắn họ Mạc, mà họ Quản, tự khoe là cháu đòi thứ bảy mươi tám Quản Trọng, thực ra chẳng có cơ sở nào hết, thấy người sang bắt quàng làm họ. Bây giờ hắn thành nhà văn nhà việc gì đấy, tự cho mình là ghê gớm, khoác lác một tấc đến trời, thực ra tớ biết tỏng về hắn, biết từ chân tơ kẽ tóc. Tôi ngạc nhiên hỏi, làm sao ông biết? Lão nói, muốn thiên hạ không biết về mình thì đừng có làm gì cả. Thằng cha đó ngay từ nhỏ đã không phải người tốt. Hồi lên sáu, hắn đã châm lửa đốt kho của Đội sản xuất. Lên chín dã mê tít cô giáo Mạnh, suốt ngày trồng cây si ở nhà người ta, thực đáng ghét! Mười một tuổi hái trộm cà chua, bị người ta nện cho một trận nên thân. Mười ba tuổi nhổ trộm củ cải, phải đứng xin lỗi trước tượng Mao Chủ tịch, trước mặt hơn hai trăm dân công. Thằng cha trí nhớ tốt, đọc thuộc lòng như cháo chảy khiến mọi người cười rũ, về nhà bị bố nện cho một trận sưng cả mông đít. - Không cho phép vu khống thầy giáo tôn kính của tôi - Tôi lớn tiếng phản đối. Vu khống? Thì chính hắn đã viết như thế trong truyện của hắn! Lão cười đều, nói, để một thằng cha như vậy viết truyện ký cho mình tưởng không gì hợp hơn! Chỉ có cái loại thiên tài về gian manh đó mới viết được cái loại anh hùng về gian manh như tớ! Cậu viết thư giục hắn sơm sớm về tửu quốc, tớ không đối xử tệ với hắn đâu mà sợ! Lão vỗ vai tôi, nói, vì dùng sức, nên ghế của lão xoay tròn, tôi vừa trông thấy mặt đã trông thấy gáy lão, mặt - gáy, mặt - gáy, mặt - gáy, mặt gian trá, gáy tròn xoay như gáo dừa, bên trong chất đầy trí tuệ. Lão cao dần lên trong khi ghế xoay.
Tôi nói, thưa tiên sinh Một Thước, tôi đã viết thư cho thầy Mạc Ngôn nhưng chưa nhận được thư trả lời, chỉ sợ thầy tôi không bằng lòng viết truyện cho ông.
Lão cười nhạt, nói: "Yên tâm đi! Hắn ta sẽ đồng ý. Thằng cha một là thích phụ nữ, hai là thích nhậu nhẹt, ba là thiếu tiền tiêu, bốn là thích nhặt nhạnh những chuyện quái dị của bọn yêu ma quỷ quái để đưa vào tác phẩm của hắn. Hắn thể nào cũng đến. Chỉ sợ trên đời không có người thứ hai hiểu hắn như tớ!"
Lão lại xuống thấp dần khi ghế xoay, giọng khắc bạc: Tiến sĩ rượu, cậu mà cũng là tiến sĩ cơ đấy! Cậu biết gì về rượu? Rượu là một loại dịch thể. Cứt! Rượu là máu của Giê su. Cứt! Rượu là tinh thần bất khuất. Cứt! Rượu là mẹ của những giấc mơ, giấc mơ là con gái của rượu! Chỗ này còn dính dáng một tí: Rượu là chất bôi trơn bộ máy nhà nước, không rượu, bộ máy nhà nước không thể vận hành. Hiểu chưa nào? Nhìn bộ mặt dài như cái bơm của cậu, tớ biết cậu đếch hiểu gì sất! Có phải cậu định cùng Mạc Ngôn viết truyện ký cho tớ? Tớ ủng hộ các cậu. Thực ra, những cao thủ trong nghề viết truyện ký không cần phải đi đâu hết, chín mươi phần trăm những điều phỏng vấn được đều là phịa, các người phải loại bỏ cái giả để lọc lấy cái thật, qua những lời giả dối mà nhìn thấu chân lý.
Nói cho cậu biết, cũng nhờ cậu báo cho Mạc Ngôn biết, là tớ năm nay đã tám mươi lăm, tuổi cao rồi phải không? Khi tớ phiêu bạt giang hồ thì hai cậu còn chưa đẻ, chưa biết đang ở cái xó xỉnh nào trên trái đất này, có thể đang là một cây ngô, một bẹ cải thìa, một cọng dưa cải muối, một mầm dưa chuột... Cậu bảo, Mạc Ngôn đang viết "Tửu quốc"? Đúng là không tưởng, không còn biết trời cao đất dầy! Hắn đã uống bao nhiêu rượu mà dám viết "Tửu quốc"? Tớ uống rượu còn nhiều hơn nước hắn đã uống! Cậu có biết mỗi khi trăng tròn, cái người cưỡi lừa đen phóng như bay trên phố Lừa là ai không? Chính là tớ, tớ đấy! Đừng hỏi tớ từ đâu tới, quê hương tớ là nơi có ánh nắng rực rỡ. Thế nào, cậu không tin phải không? Cậu nghi ngờ khả năng bay mái vượt tường của tớ? Được, sẽ cho cậu biết đôi chút tài nghệ, để cậu mở mắt ra!
Thầy Mạc Ngôn kính mến, sau đây là sự kiện khiến ai trông thấy cũng phải tá hoả tam tinh: Thằng lùn mà tướng mạo dễ sợ ấy đột nhiên mắt rực sáng như hai đạo kiếm quang. Trò trông thấy lão thu mình lại trên ghế, và thế là một bóng đen nhẹ nhàng bay lên, chiếc ghế da xoay tít đến chạm ốc hãm thì dừng lại. Các bạn, nhân vật chính của thiên truyện này đã dán người trên trần nhà. Tay chân và cả thân mình hình như mọc đầy ống giác, lão như một con thạch sùng khổng lồ, kinh khủng, bò đi bò lại trên trần. Lão cất giọng òm ồm, hỏi: Thấy chưa? Thế này chưa ăn nhằm gì, sư phụ của tớ còn bám trên trần một ngày một đêm mà không rơi, cứ như một chiếc lá khổng lồ vậy.
Giờ đây lão ngồi lại trong ghế xoay, đắc ý hỏi:
- Thế nào? Tin chưa?
Kỹ thuật ép người trên trần khiến tôi gai người, toát mồ hôi lạnh. Tôi như nằm mơ, không ngờ người anh hùng thiếu niên cưỡi lừa lại chính là tên lùn này. Trong lòng tôi nổi cộm, thần tượng bị tan vỡ, tôi thất vọng ghê gớm! Thưa thầy, thầy còn nhớ chàng thiếu niên vẩy cá trò miêu tả trong "Phố Lừa": "ánh trăng như nước, con lừa đen thần bí, tiếng mái ngói lạo xạo, chàng thiếu niên anh tuấn miệng ngậm con dao lá liễu...", hẳn thầy cũng thất vọng như trò.
Lão nói: "Cậu không tin và cũng không thích chàng thiếu niên ấy là tớ - tớ biết - nhưng đây là tồn tại khách quan. Cậu muốn biết tớ học võ nghệ ở đâu, điều này tớ không thể cho cậu biết. Thực ra, con người ta một khi đã coi cái chết nhẹ tụa hồng mao, thì có thể học được tất cả mọi thứ".
Lão châm một điếu thuốc, cũng không hút thật sự, chỉ nhả khói thành những vòng tròn, cuối cùng thổi một sợi xâu các vòng tròn đó lại với nhau, hồi lâu không tan. Chân tay lão không một lúc để yên, luôn ngó ngoáy như một con khỉ tinh nghịch. Hắn xoay mặt lại, nói: "Này, tớ kể cho cậu và Mạc Ngôn nghe một câu chuyện về rượu, chuyện thật chứ không phịa. Phịa là bọn nhà văn các cậu".
Lão kể:
- Trước kia, một tiệm rượu của phố Lừa chúng tớ có thuê một thằng làm công vừa cao vừa gầy, trạc mười hai tuổi, cổ ngẳng đỡ lấy cái đầu to bự, cặp mắt to, đen rầm, nhìn không thấy đáy. Thằng nhỏ nhanh nhẹn chịu khó, quét nhà gánh nước, lau bàn ghế, việc gì cũng giỏi, ông chủ rất bằng lòng. Nhưng sau đó là bao nhiêu chuyện quái lạ xẩy ra: Từ khi thằng nhỏ đến tiệm, rượu trong ang bán chưa đủ số đã hết. Những người làm công lớn tuổi và ông chủ tiệm rất phiền lòng. Một hôm tiệm nhập rất nhiều gùi rượu, trút đầy các ang. Đến đêm, ông chủ nấp sau các ang rượu xem động tĩnh. Nửa đầu của đêm đã qua, tất cả bình thường. Đến nửa cuối của đêm, chủ quán vừa mệt vừa buồn ngủ. Giữa lúc đang định về buồng ngủ đánh một giấc thì nghe có tiếng động nhẹ như có con mèo đi lại. Ông giỏng tai nghe, tỉnh như sáo, chuẩn bị làm cho rõ nhẽ. Một bóng đen tiến lại gần. Ông chủ mai phục đã lâu, mắt đã quen với bóng tối nên nhận ra ngay đó là thằng nhỏ làm công. Hai mắt nó xanh lè như mắt mèo. Nó mở nắp ang, háo hức thở hổn hển rồi vục miệng trong rượu mà tu ừng ực. Rượu trong ang cạn rất nhanh, chủ tiệm thất kinh nhưng giữ yên lặng không cho nó biết. Thằng nhỏ uống suốt lượt các ang, rồi nhón gót bỏ đi. Chủ tiệm hiểu rõ sự tình, lẳng lặng về nhà nghỉ. Sáng sớm hôm sau, ông thấy ang nào cũng vơi khoảng một thước. Tửu lượng như vậy quả là trên đời có một. Chủ tiệm là người học rộng, biết trong bụng thằng nhỏ có báu vật tên là "tửu nga"(sâu rượu). Nếu kiếm được "tửu nga" bỏ vào thì rượu trong ang không bao giờ cạn, mà chất lượng rượu thì ngày càng ngon lên. Ông sai người trói thằng nhỏ bên cạnh ang rượu, không cho ăn không cho uống, chỉ một mực khuấy rượu cho xộc mùi lên, thằng nhỏ kêu gào lăn lộn liền trong bảy ngày, chủ tiệm cho nối dây trói, nó nhào tới miệng ang cúi xuống há miệng định uống cho đã, bỗng nghe "tũm" một tiếng, một vật hình dáng giống con cóc lưng đỏ bụng vàng rơi xuống ang.
"Cậu biết thằng nhỏ là ai không?" Dư Một Thước hỏi tôi bằng giọng trầm. Tôi thấy nét mặt lão buồn buồn, liền hỏi lại: "Chú nhỏ ấy chính là ông?"
- Mẹ kiếp, chẳng phải tớ thì ai vào đấy? Nếu lão chủ không lấy mất cái bảo bối, thì kiếp này chắc chắn tớ thành Tiên tửu!
- Ông bây giờ giàu có rồi - Tôi an ủi lão - Có tiền, có thế, ăn đủ uống đủ chơi đủ, thần tiên còn sơi mới bằng ông!
- Cứt! Từ khi lão chủ tiệm lấy mất cái bảo bối, tớ không uống được nhiều nữa, nếu không, đâu đến phần thằng cha Khoan Kim Cương diệu võ giương oai!
Khoan Kim Cương hình như trong bụng cũng có "tửu nga" hay sao, lão cũng uống như hũ chìm!
- Cứt, hắn làm gì có "tửu nga", một đống giun đũa thì có. Trong bụng có "tửu nga" thì thành tửu Tiên, trong bụng có giun thì thành sâu rượu!
- Ông lại nuốt "tửu nga" vào bụng thì sao?
- Cậu không biết, "tửu nga" của tớ vì quá khát, nên rơi vào trong ang liền bị sặc rượu mà chết - Lão nói, mắt đỏ hoe.
- Đại ca Một Thước, đại ca nói xem người ấy là ai, để tôi đập nát cái tiệm của nó!
Một Thước bật cười ha hả, đoạn lão bảo: Cái cậu ngốc nghếch này, cậu tin có chuyện ấy à? Tớ phịa đấy. Trên đời làm gì có "tửu nga"? Chuyện này tớ nghe kể hồi làm công ở quán rượu. Những anh mở quán rất muốn lúc nào cũng đủ rượu bán, có mà nằm mơ! Tớ làm chân chạy việc ở quán rượu mấy năm, sau vì lùn quá không làm nổi việc nặng, ông chủ sợ tớ ăn thùng bất chi thình, lại sợ mắt tớ đen rầm nên đuổi việc. Tớ phiêu bạt kỳ hồ, có lúc phải đi ăn xin, có lúc làm công không, đổi lấy miếng chín.
- Ông đã từng dưới đáy của cái khổ, nên bây giờ mới hơn người!
- Cứt cứt cứt!...- Sau khi tuôn ra một lô "cứt", lão nói không khách khí - Giọng lưỡi các cậu lòe bịp dân chúng thì được, bịp tớ thì không xong. Trên đời này, những người cực khổ phải kể hàng triệu, nhưng giỏi giang hơn người thì hồ dễ mấy ai, có thể đếm trên đầu ngón tay. Ăn thua là ở cái số! Cân lạng của xương mà rơi vào cái số ăn mày thì suốt đời bị gậy. Thôi, không nói nữa, nói với cậu những chuyện này chẳng khác đàn gẩy tai trâu, cậu học vấn nghèo nàn, không hiểu nổi. Ngoài đôi chút kiến thức về chưng cất rượu, cậu không hiểu gì hết. Thầy trò nhà cậu là một bọn táp nham dốt đặc cán mai. Tớ nhờ các cậu viết truyện ký, vì tố rất nể cái mớ kiến thức bậy bạ trong bụng các cậu. Này cậu, hãy rửa tai mà nghe tố kể chuyện này nhá.
Lão kể: ngày xưa có một cậu bé bụng đầy chữ, xem hai cha con nghệ nhân biểu diễn xiếc ở đầu phố. Trong hai nghệ nhân thì một là cô gái đẹp lạ lùng, tuổi trên dưới hai mươi; người thứ hai là một ông già vừa câm vừa điếc, hình như đó là cha của cô gái. Tất cả các tiết mục đều do cô gái biểu diễn, ông già chỉ ngồi im như thóc trông coi hành lý dụng cụ... Kỳ thực nói coi cũng vô nghĩa, ông già đúng là người thừa. Nhưng không có ông già thì gánh xiếc không còn là gánh xiếc, vậy nên không thể thiếu ông, ông là cái nền để nổi lên cô con gái xinh đẹp của ông.
Trước tiên, cô biểu diễn những trò trứng nở gà con, chim câu biến mất hoặc đồ đạc tự di chuyển từ chỗ này sang chố khác. Người xem đông dần, quây thành vòng tròn đông nghịt. Cô gái phấn chấn, nói: "Thưa quí vị khán giả, kẻ mọn này xin biểu diễn trồng cây đào. Trước hết, mời mọi người cùng đọc ngữ lục: "Văn học nghệ thuật chúng ta phục vụ công nông binh". - Cô nhặt dưới đất một hột đào, vùi xuống chỗ đất mịn, nhổ một bãi nước bọt rồi hô: "Mọc!"
Quả nhiên một mầm đào chui lên khỏi mặt đất, nhìn thấy lớn dần thành cây đào. Tiếp đó, cây đào ra hoa, kết trái. Trái chín, vỏ màu trắng ngà, núm quả màu hồng. Cô gái hái đào mời mọi người, nhưng không ai dám ăn, duy chỉ có cậu thiếu niên kia là cầm ăn ngấu nghiến. Hỏi mùi vị ra sao, cậu nói ngon cực! Cô gái lại mời mọi người, nhưng vẫn không ai dám ăn. Cô gái thở dài phẩy tay một cái, cây đào cùng với những quả đào biến mất, chỉ còn đống đất mịn.
Diễn xong, cô gái và ông già thu xếp hành trang chuẩn bị đi nơi khác. Cậu thiếu niên nhìn cô lưu luyến. Cô mỉm cười cảm thông, răng trắng môi hồng như hóp hồn cậu bé. Cô nói: "Người anh em, chỉ có người anh em dám ăn đào của tôi, đủ thấy mối nhân duyên giữa ta với nhau không hòi hợt. Thế này nhé, tôi để lại cái địa chỉ, khi nào nhớ đến tôi thì người anh em cứ theo đó mà tìm".
Cô gái lấy ra chiếc bút bi và một mẩu giấy viết ít chữ rối đưa cho cậu. Cậu bé như bắt được vàng, cất kỹ mẩu giấy. Ông già và cô gái lên đưèing, cậu thiếu niên thần hồn mê mẩn đi theo không rõ được mấy dặm thì cô gái dừng lại nói: "Người anh em về đi, chúng mình nhất định sẽ gặp lại". Cậu bé ứa hai hàng nước mắt, cô gái rút chiếc khăn lụa đỏ lau nước mắt cho cậu. Bỗng cô bảo: "Người anh em, bố mẹ đến tìm kia kìa!"
Cậu thiếu niên quay lại nhìn, quả thấy bố mẹ đang tất tưởi chạy tới, tay nào miệng ấy hình như đang vẫy gọi chứ không nghe thấy tiếng. Quay lại thì cô gái và ông già đã biến mất. Cậu phủ phục dưới đất, khóc rống lên, khóc hồi lâu rồi ngồi ngây ra như người mất hồn, ngồi chán lại nằm lăn ra đất nhìn trời xanh và những đám mây lười nhác.
Sau khi trở về nhà, cậu bé mắc bệnh tương tư, không ăn, không nói năng chuyện trò, mỗi bữa chỉ uống một cốc nước, dần dà gầy rộc đi, chỉ còn da bọc xương, mắt mở mà không nhìn thấy gì, hễ nhắm mắt lại là cảm thấy cô gái đứng ngay bên cạnh, miệng thơm mùi xạ, con mắt đưa tình. Cậu kêu ầm lên: "Chị ơi, tôi nhó chị chết mất!" Nhào tới để ôm lấy, mở mắt chẳng có ai. Cậu bé thế là hỏng, bố mẹ vội nhắn ông cậu đến tìm cách giúp đỡ. Ông cậu cũng là một bậc túc nho, con mắt tinh đòi, bụng đầy mưu lược, có tầm nhìn xa, xử lý quyết đoán. Trông thấy thằng cháu, ông đã đoán ra căn bệnh. Ông thở dài, nói: "Anh chị ạ, bệnh thằng cháu không thuốc nào chữa khỏi, cứ tình hình này, mất người là cái chắc! Chẳng thà một liều ba bảy cũng liều, cho nó đi, gặp được biết đâu thành mối lương duyên; không gặp thì nó khỏi vơ với trong lòng". Bố mẹ cậu bé chảy nước mắt, đành chấp thuận lời khuyên của ông cậu, vì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ba người đến trước giường cậu bé. Ông cậu nói: "Cháu ơi, cậu đã nói với bố mẹ cho cháu đi gặp người con gái ấy!"
Cậu bé ngồi ngay dậy, dập đầu lạy ông cậu, có lẽ do quá xúc động, mặt cậu thoáng ửng hồng.
Bố mẹ cậu nói: "Con là gan cóc tía, bố mẹ đánh giá thấp về con. Giờ thì bố mẹ chấp thuận đề nghị của cậu con, cho phép con đi gặp con nữ yêu đó. Cho lão bộc Vương Báu đi cùng, gặp được thì quá tốt, không gặp được thì phải về ngay, đừng để bố mẹ lo lắng. Ở nhà, bố mẹ kiếm cho con một cô thật xinh con nhà giàu có, trên đời này, cóc hai chân khó tìm, còn đàn bà hai chân thì đâu cũng sẵn, con không nên vì một cô gái mà chết uổng.
Ông bố căn cứ vào kinh nghiệm bản thân, khai sáng cho con trai: "Con ơi, con đã bị con yêu tinh ấy làm cho lú lẫn. Thực ra, biết người biết mặt biết lòng làm sao, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, con à!"
Cậu bé tất nhiên như ăn phải bùa mê cháo lú, chữ "tình" thật đáng nể, bố mẹ làm sao lay ehuyển? Đành vậy, cho lừa ăn no, chuẩn bị đầy đủ nửa tháng lương thực, dặn đi dặn lại người lão bộc Vương Báu, rồi thì khóc khóc mếu mếu, lôi lôi kéo kéo, tiễn con trai ra tận đầu thôn, lên đường.
Cậu cả ngất ngưỡng trên mình lừa phơi phới như đằng vân giá vũ, nghĩ mình chẳng bao lâu sẽ gặp lại cô gái thì sung sướng đến nỗi hoa chân múa tay, ai trông thấy cũng bảo thằng rồ.
Đi được bao nhiêu ngày cũng không rõ, lương thực đem theo đã ăn sạch, tiền nong cũng không còn một xu, mà động Hoa Hạnh, núi Tây Phong thì không ai biết ở đâu. Người lão bộc khuyên trở về nhưng cậu không nghe, quyết ý đi về phía tây. Người lão bộc bỏ trốn về quê ông ta, con lừa cũng chết, cậu bé một mình đi tiếp, đường cùng đêm tới, cậu ngồi khóc trên phiến đá, trong lòng không nguây nỗi nhố cô gái. Bỗng ầm một tiếng, đất nứt cậu rơi xuống phía dưới, mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trong lòng cô ta. Cậu sung sướng ngất luôn...
- Cậu bé đó chính là tớ. - Dư Một Thước vừa cười vừa nói, - tớ ở lại gánh xiếc tập nuốt kiếm, đi trên dây, phun lửa... cuộc sống của những nghệ nhân khá sung túc, lạ lùng và lãng mạn. Nếu viết truyện cho tớ thì chỗ này phải tô thật đậm đấy nhé.
Thưa thầy, Dư Một Thước quả là một quái kiệt về sức tưởng tượng phong phú, câu chuyện lão vừa kể, trò thấy hình như đã nghe ở "Liêu trai" thì phải. Cách đây không lâu đọc "Chuyện lạ ở Tửu quốc" thấy đoạn văn sau, chép lại để thầy tham khảo:
Năm đầu Dân Quốc, một nữ nghệ nhân xiếc đến thôn Hương Rượu, dung mạo tuyệt trần, như Hằng Nga cung Quảng. Thôn dân tụ tập để xem, trong đó có thiếu niên họ Dư, tên Một Thước, tên tục là Cún. Vợ chồng họ Dư thuộc loại giàu có trong thôn mãi năm bốn mươi tuổi mới sinh hạ được cậu, nên coi như hòn ngọc trên tay. Lúc này, cậu mới mười ba tuổi, thông minh dĩnh ngộ, đẹp như ngọc. Thấy cô gái mỉm cười với mình, cậu thấy trong lòng lâng lâng. Nữ nghệ nhân lúc đầu diễn trò kêu gió gọi mưa, tiếp đến, trò nhả khói phun mây, người xem vỗ tay tán thưởng. Cuối cùng, giơ chiếc lọ to bằng ngón tay, nói: "Trong lọ này là động phủ của thần tiên, ai dám cùng tôi vào chơi trong đó?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ rằng thân thể to lớn làm sao chui được vào trong lọ, huống hồ hai người dắt tay nhau? Đây chẳng qua là những lời bịp bợm, mê hoặc lòng người! Một Thước mê sắc đẹp cô ta, đứng ra nói: "Ta bằng lòng cùng cô vào trong lọ". Mọi người cười cậu là ngốc. Cô gái nói: "Nhìn chàng cốt cách thanh nhã, trên người có mùi hương lạ khác hẳn lũ phàm phu tục tử, được cùng chàng dạo chơi trong lọ, quả thật duyên may!" Cô gái chụm ngón tay thành búp hoa lan, làn khói mỏng toả ra từ các kẽ ngón tay, nhìn như sương sa bóng nguyệt, ảo ảnh lung linh. Cô gái nắm tay Một Thước, ngón tay mềm như bông, da mát như lụa, ẻo lả như không xương. Cô gái cúi xuống nói thầm vào tai cậu: "Chàng đi cùng em!" Tiếng oanh thỏ thẻ, phấn hương thơm lừng. Cô ném cái lọ lên trời, chỉ thấy muốn đoá mây hồng, khí lành toả khắp, miệng lọ lớn dần, nháy mắt cao hàng trượng, y hệt cung trăng. Một Thước và cô gái dắt tay nhau bước vào. Hoa trải đầy đường, liễu xanh rủ bóng, chim thú quí hiếm nô rỡn vui đùa. Một Thước như mê như say, lòng xuân dào dạt, nắm tay kéo cô vào lòng định hành lạc. Cô gái cười khúc khích, nói: "Chàng không sợ thôn dân cười sao?" Theo tay chỉ, thấy mọi người đang nghển đầu nhìn vào. Một Thước sợ, xỉu ngay lập tức, nhưng vẫn tiếc rẻ, nói chẳng nên lời. Cô gái nói: "Thiếp rất cảm kích trước tình cảm của chàng. Nếu chàng không chê thiếp xuất thân hèn mọn, mặt mũi xấu xí, thì xin ngày này sang năm sẽ gặp nhau ở động Hoa Hạnh núi Tây Phong, khi ấy thiếp trải chiếu đợi chàng". Dư Một thước sóng tình dào dạt, nhưng không còn biết nói sao. Cô gái giơ tay, trời lại trong xanh, nắng vàng rực rõ, chiếc lọ bé tí lại ở trong lòng bàn tay. Một Thước vẫn ngửi thấy mùi hương lạ trên quần áo cậu.
Lúc đầu, mọi người trông thấy thân thể cậu nhỏ lại, cô gái cũng nhỏ theo, hai người như hai con muỗi chui vào trong lọ. Cái lọ bay lên không trung, xoay tròn như một vật báu. Ai cũng hãi.
Cô gái cắm hạt bầu be xuống đất mềm, nhổ bãi nước bọt thơm, hô: "Mọc!" Tức thì hạt nảy mầm, lá nọ chồng lá kia, chớp mắt cao mấy trượng. Dây bầu tự vươn lên cao lởn vởn như khói. Cô gái khoác hành lý trên vai bước lên cao chừng một trượng, mỉm cười bảo Một thước: "Lang quân đừng lõ hẹn". Nói xong, cất mình bay lên nhẹ nhàng như chiếc lá, chớp mắt không trông thấy nữa. Dây bầu khô lại thành đất bụi. Rất lâu sau, mọi người im lặng tản đi.
Dư trở về, tương tư người con gái mặt hoa da phấn đến nỗi bỏ ăn bỏ ngủ, đêm ngày nằm dài trên giường nói năng lảm nhảm như ma đuổi bóng đè. Cha mẹ cậu sợ quá, chạy vạy thuốc thang, nhưng bệnh nặng tựa núi Thái, thuốc nhẹ như phù vân, Dư chỉ còn da bọc xương, thoi thóp chò chết. Cha mẹ cậu nhìn nhau rơi lệ, vô kế khả thi. Chợt nghe có tiếng nhạc ngựa nhong nhong ngoài cổng, rồi có tiếng hô: "Ông cậu đến!" Lời hô vừa dứt, một người đàn ông vạm vỡ, sải bước tiến vào, vòng tay chào: "Chị và anh rể đừng lo!" Mẹ trông thấy ông ta mũi cao miệng rộng, râu vàng mắt xanh chẳng giống người mình thì sợ, không dám nói gì. Người đàn ông đến bên giường, nói: "Cháu mắc bệnh tương tư rất nặng, thuốc men sao có thể chữa khỏi? Hai bác lẫn quá, suýt mất mạng thằng cháu!" Dư Một Thước bệnh đã lâu, mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt đoạn, như người đã chết, lay gọi cũng chẳng biết gì nữa. Ông cậu cúi xuống quan sát kỹ, thở dài than rằng: "Cơ thể đang béo tốt mà nay tiều tuỵ đến nông nỗi này, cháu ta không hay rồi!" Bèn lấy ba viên thuốc bỏ vào miệng cậu. Lát sau, mặt mũi Dư trở lại hồng hào, thở nặng nhọc. Ông cậu vỗ tay ba lần, kêu to: "Hỡi kẻ tình si, cái hẹn năm ngoái sắp tới, mà cháu thì mong đợi ngày này đã lâu, vậy cháu có đi không?" Dư mở to mắt nhanh nhẹn vùng dậy, tay vỗ trán, nói: "Nếu không có cậu giúp, thì cháu hỏng mất việc lớn". Nói xong, đi theo ông cậu liền, mặc kệ quần áo bẩn thỉu, tóc tai không chải. Bố mẹ cậu kêu gào khóc lóc, cậu không bận tâm.
Ông cậu ghìm cương ngựa bên đường, đợi Dư đi tới, vươn tay nhắc cậu như nhắc con gà lên mình ngựa, ra rồi, con ngựa hí vang cất vó phóng như bay. Dư ngồi trên mình ngựa, mắt nhắm, hai tay túm chặt bòm, bên tai gió vù vù thổi. Chợt nghe ông cậu nói: "Cháu ta hãy mở mắt ra!" Dư mở mắt, thấy mình đã ở sa mạc Gôbi hoang vắng, đất đá ngổn ngang. Ông cậu vỗ ngựa phóng đi như một làn khói, phút chốc không thấy đâu nữa.
Dư Một Thước ngồi khóc, chợt nghe bên tai ầm ầm như sấm, chớp giật chói loà, cậu sợ quá ngất đi. Chợt một bàn tay mềm mại sờ nắn khuôn mặt cậu, làn hương xộc vào mũi, mở mắt nhìn thấy cô gái, mừng chảy nước mắt. Người con gái nói: "Thiếp đợi chàng đã lâu (Mất một đoạn năm trăm chữ) nắm tay nhau đi dạo trong vườn đầy hoa thơm cỏ lạ. Có một cây cổ thụ lá to bằng quạt bồ đoàn, quả rất nhiều ở kẽ lá, hình dáng như đứa trẻ. Trong bữa ăn trưa có món trẻ con chiên vàng, trông như thật, Dư sợ quá không dám đụng đũa. Người con gái nói: "Lang quân là đấng nam nhi, sao dát quá vậy?" Rồi cô chọc mạnh vào cái chim thằng nhỏ, cơ thể nó lập tức rã ra từng mảng. Cô thò đũa gắp cánh tay thằng nhỏ nhai rau ráu. Dư sợ chết khiếp. Cô gái cười nhạt: "Món này là trẻ con mà không phải trẻ con, nó là trái cây mang hình người, thiếp không thích chút nào thái độ e dè của chàng". Dư đành gắp cái tai đưa lên miệng, thì ra ngon không thể tả. Sau đó cậu ăn như rồng cuốn, cô che miệng cười, bảo: "Chưa biết mùi thì hiền như cừu, biết mùi rồi thì dữ như sói!" Dư mải ăn không trả lời, mồm mép nhờn mỡ, trông thật tức cười. Cô lại rót cho Dư một chén rượu màu xanh, hương thơm sực nức, không loại rượu nào thơm bằng. Cô nói rượu này do lũ vượn trên núi ủ hàng trăm loại quả mà thành, ngoài đòi không dễ kiếm...
Thưa thầy Mạc Ngôn, trò nghĩ thầy đọc bấy nhiêu đã đủ, trò chép ra bây nhiêu cũng đã đủ. Xin thầy lưu ý một điều: bất kể đoạn ghi chép trên đây văn chẳng ra văn, nhưng đề cập tới hai chuyện: ăn thịt trẻ con; uống rượu Bú Dù. Đúng là hai chuyện quan trọng ở Tửu quốc, hoặc có thể nói, là hai chìa khoá để giải mã hai câu hỏi ở Tửu quốc. Không biết ai là tác giả cuốn "Những chuyện lạ ở Tửu quốc", chưa từng nghe nói có truyện này. Mấy năm gần đây nó được lưu hành trong dân qua bản chép tay, nghe nói Ban Tuyên truyền Thị uỷ đã ra lệnh thu hồi. Do vậy, trò đoán tác giả cuốn sách này là người đường thời, sống sờ sờ ra đấy, ở ngay Tửu quốc này. Nhân vật chính trong truyện cũng có tên là Dư Một Thước! Do đó, trò nghĩ rằng, tác giả cuốn sách chính là lão.
Dư tiên sinh, ông làm tôi bấn tinh lên. Ông lúc thì là người làm công trong tiệm rượu, lúc hoá thành cậu thiếu niên vẩy cá ẩn hiện như thần, khi thì là anh hề trong gánh xiếc, giờ đây lại là ông chủ bệ vệ của quán rượu, thật giả lẫn lộn, biến hoá khôn lường, tôi viết về ông thế nào bây giờ?
Lão cười vang như sấm. Không ai ngờ từ lồng ngực của anh lùn như ức con gà, lại phát ra tiếng cười ròn rã như thế! Lão gõ liên tục lên các nút bấm điện thoại khiến bộ não điện tử trong máy chóng mặt. Lão tung chiếc ca sứ Cảnh Đức Trấn lên trần, nước trà và bã vấy bẩn thảm len sang trọng trên nền nhà. Lão lôi từ trong ngăn kéo một tệp ảnh, xòe ra như một đàn bướm màu. Cậu nhận ra những cô này chứ? Lão vênh váo hỏi tôi. Tôi cầm lấy tệp ảnh, giả vờ ngượng nghịu lướt từng tấm một, toàn là người đẹp, trông mặt quen quen, hình như đã gặp ở đâu. Lão nói: "Mặt sau có tên. Mặt sau có tên đơn vị công tác, tuổi, họ tên, thời gian quan hệ. Tất cả đều là người Tửu quốc". Lời tuyên bố hùng hồn của lão đã thực hiện gần như viên mãn..
Thế nào, tiến sĩ rượu? Một quái thai, một thằng lùn mà làm được chuyện tày đình này thì: có nên tạc vào bia đá không nhỉ? Gọi thằng cha họ Mạc đến mau kẻo muộn, có lẽ tớ tự sát mất thối!
Tớ, Dư Một Thước, tuổi tác không rõ, cao bảy mươi lăm centimét. Lúc nhỏ nghèo khổ, lưu lạc giang hồ, từ tuổi trung niên trở đi giàu có. Chủ tịch Hiệp hội hộ cá thể Thị, Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, Tổng giám đốc quán rượu Một Thước. Đã ngủ với tám mươi chín người đẹp thành phố Rượu, trạng thái tinh thần hơn hẳn người thường, có khả năng của một siêu nhân. Có một cuộc đời cực kỳ lạ lùng. Truyện ký về tớ phải là kỳ thư số một của thế giới. Cậu bảo anh chàng Mạc Ngôn có quyết thì quyết mau lên, viết hay không dứt khoát "bủm" cho một tiếng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.