Chương 31: Chỉ Có Anh
Queen Bảo Bối
21/11/2024
"Trước đây em từng thấy, dường như Chim Ưng cũng đeo sợi dây chuyền tương tự. Nhưng nếu là của hắn, thì tại sao bây giờ lại xuất hiện một sợi khác nữa?".
"Không phải của Chim Ung, mà là người đứng đằng sau nó."
Yến Vũ nói với vẻ mặt rất khẳng định.
Hắn lăn lộn bên ngoài, từng bước từng bước leo lên được vị trí ngày hôm nay là vì nó. Chim Ung chỉ là một tay sai của tổ chức buôn hàng cấm lớn nhất Quảng Châu lúc này.
Chỉ là người ở sau lưng gã chưa từng lộ mặt, mà chỉ ở phía sau giật dây.
Yến Vũ xâu chuỗi lại một vài sự việc, hắn cho rằng cha mẹ mình năm xưa cũng nằm trong đường dây này.
Lý Lạc ngạc nhiên.
"Còn có người ở sau lưng nữa sao?"
Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như chìm vào màn đêm u tối. Cô cảm thấy dường như chuyện càng lúc càng phức tạp, trong lòng lại xen lẫn chút lo lắng chưa từng có trước đây.
Ở bên cạnh cô là Yến Vũ, một người đàn ông có uy quyền và sức ảnh hưởng tới hàng trăm người khác. Không những vậy, trong lòng hắn còn ôm theo mối thù và những tổn thương.
Lý Lạc không muốn hắn đi quá xa, không muốn hắn sẽ tự làm đau mình.
Nếu thật sự đằng sau Chim Ứng là một thế lực quá lớn, liệu hắn có đủ sức để chống lại?
"Yến Vũ! Có phải anh đã hạ quyết tâm sẽ trả thù không?"
Yến Vũ quay sang nhìn, cô lại nói tiếp.
"Anh muốn tìm ra người đứng đầu đường dây buôn hàng, muốn trả thù cho chú và cha mẹ của anh?"
"Lạc Lạc! Con đường này ngay từ đầu là do anh chọn. Anh không thế quay lại, cũng không được phép làm chuyện đó."
Lý Lạc không thể ngăn cản hắn, nhưng cô chỉ mong rằng hắn hiểu rõ chuyện mình đang làm. Bây giờ đối với cô, hắn chính là duy nhất. Cô không muốn hắn vì trả thù mà gặp nguy hiểm, dù chỉ một lần.
"Em không muốn anh gặp nguy hiếm nữa! Để tồn tại được đến bây giờ, chứng tỏ thế lực đằng sau Chim Ung không hề đơn giản. Một mình anh không thế đấu lại bọn họ."
"Chuyện này anh sẽ tự có cách. Trước mắt, em đừng nghĩ nhiều như vậy."
Cô hé môi, muốn tiếp tục nói gì đó nhưng đã im lặng.
Ngày tháng sau này còn dài, Lý Lạc không hiểu mình sẽ ở bên cạnh người đàn ông này được bao lâu.
Ở trong thế giới của Yến Vũ, không chỉ có mặt nổi là những băng đản liên tục tranh đấu, mà còn mặt chìm là cả một thế lực.
***
Sinh nhật của Lý Lạc được tổ chức trên một du thuyền nằm cạnh bờ biển.
Sau khi các quan khách đã lên thuyền đầy đủ, thuyền sẽ bắt đầu khởi hành.
Lý Lạc mặc chiếc váy dạ hội mà Tô Thanh Thanh thiết kế, lộng lẫy nhất ngày hôm nay.
Trong buổi tiệc, cô hầu như không quen ai cả nên chỉ đi kè kè bên cạnh Yến Vũ. Người mà hắn mời tới, không phải ông chủ lớn của nhà hàng thì cũng là giám đốc khách sạn, người có sức ảnh hưởng trong kinh doanh.
Nhìn lại những gì mà hắn từng trải qua trước đây, khiến cô càng thêm khâm phục hắn. Để được như hiện tại, có lẽ đã phải đánh đối rất nhiều.
"Ông chủ!"
Một tên đàn em đi lại gần nói nhỏ
"Hoa Mi vừa gọi đến báo, người ở trong mật thất có ý định tự sát."
Yến Vũ đưa mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo khiến tên đàn em kia cũng phải sợ.
"Cử thêm người tới trông chừng, tuyệt đối không được để ông ta chết."
Sau khi tên đàn em vừa đi, hắn liền trở lại với bộ mặt vui vẻ mà bước đến bến cạnh Lý Lạc.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Chút chuyện vặt thôi."
Tiệc sinh nhật của Lý Lạc kéo dài đến tận tối, các quan khách được chiêu đãi hậu hĩnh bởi các món ăn ngon. Ai làm việc với Yến Vũ lâu năm sẽ rõ, hắn là người hào phóng lại rất chịu chi. Huống hồ, đây lại là bữa tiệc hắn tổ chức riêng cho người yêu của mình.
Tối hôm nay, hắn nhận ra Lý Lạc rất vui, nên trong lòng hắn cũng thế.
Cô uống thật nhiều rượu, uống đến khi đầu óc quay cuồng. Lúc quay sang nhìn Yến Vũ, cô liền loạng choạng mà nhào vào lòng hắn.
"Yến Vũ!"
Hắn mỉm cười ôn nhu bảo.
"Lạc Lạc! Em say rồi! Anh đưa em về Thần Doanh!"
Lý Lạc lắc đầu hai ba cái, xua tay.
"Không say. Em rất vui! Yến Vũ! Cảm ơn anh! Em cảm thấy rất vui!"
Nói rồi, cô còn thoải mái mà nhón chân hôn lên gò má của Yến Vũ. Hắn ngẩn ra, vài ba người dự tiệc nhìn thấy thì liền cười.
Có lẽ chỉ khi say, cô mới thổ lộ lòng mình với hắn tự nhiên tới vậy.
Tiệc vừa tàn, Lý Lạc vì không chịu được số rượu cho vào bụng nên đã nôn khắp nơi. Vu Kỳ nhìn tình hình lúc này, chỉ biết vừa cười trừ vừa thở dài nói.
"Ông chủ! Bên trong du thuyền có một gian phòng trống, chi bằng để cô Lý ở lại đây trước đi, tỉnh táo rồi về Thần Doanh cũng không muộn."
"Vậy được! Gọi người tới dọn dẹp chỗ này đi!"
Nói rồi, Yến Vũ quay sang nhìn cô gái nhỏ đang gật lên gật xuống trong lòng mình. Hắn choàng tay bế cô lên, vững vàng đi vào bên trong.
Gian phòng trên du thuyền khá thoải mái, còn có cửa sổ có thể ngắm cảnh đêm. Bên cạnh giường có một kệ tủ, một chiếc đèn ngủ hình tròn.
Chăn nệm khá êm ái, vậy nên Yến Vũ rất yên tâm mà đặt Lý Lạc nằm xuống.
"Lạc Lạc! Ngoan nào!"
Cô không chịu nằm, mà đột nhiên rướn người dậy quấn lấy hắn. Đôi môi đỏ nóng bỏng, đưa theo hương rượu nồng nàn tiến tới chạm vào môi hắn.
Không một động tác thừa.
Yến Vũ quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bắt nhịp mà kịp đáp trả.
Cả hai quấn lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nàn nhất, nóng bỏng nhất.
Âm thanh đê mê của môi lưỡi vang lên. Hắn chống tay xuống giường, sau đó đưa ra ấn công tắt đèn ngủ.
"Không phải của Chim Ung, mà là người đứng đằng sau nó."
Yến Vũ nói với vẻ mặt rất khẳng định.
Hắn lăn lộn bên ngoài, từng bước từng bước leo lên được vị trí ngày hôm nay là vì nó. Chim Ung chỉ là một tay sai của tổ chức buôn hàng cấm lớn nhất Quảng Châu lúc này.
Chỉ là người ở sau lưng gã chưa từng lộ mặt, mà chỉ ở phía sau giật dây.
Yến Vũ xâu chuỗi lại một vài sự việc, hắn cho rằng cha mẹ mình năm xưa cũng nằm trong đường dây này.
Lý Lạc ngạc nhiên.
"Còn có người ở sau lưng nữa sao?"
Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như chìm vào màn đêm u tối. Cô cảm thấy dường như chuyện càng lúc càng phức tạp, trong lòng lại xen lẫn chút lo lắng chưa từng có trước đây.
Ở bên cạnh cô là Yến Vũ, một người đàn ông có uy quyền và sức ảnh hưởng tới hàng trăm người khác. Không những vậy, trong lòng hắn còn ôm theo mối thù và những tổn thương.
Lý Lạc không muốn hắn đi quá xa, không muốn hắn sẽ tự làm đau mình.
Nếu thật sự đằng sau Chim Ứng là một thế lực quá lớn, liệu hắn có đủ sức để chống lại?
"Yến Vũ! Có phải anh đã hạ quyết tâm sẽ trả thù không?"
Yến Vũ quay sang nhìn, cô lại nói tiếp.
"Anh muốn tìm ra người đứng đầu đường dây buôn hàng, muốn trả thù cho chú và cha mẹ của anh?"
"Lạc Lạc! Con đường này ngay từ đầu là do anh chọn. Anh không thế quay lại, cũng không được phép làm chuyện đó."
Lý Lạc không thể ngăn cản hắn, nhưng cô chỉ mong rằng hắn hiểu rõ chuyện mình đang làm. Bây giờ đối với cô, hắn chính là duy nhất. Cô không muốn hắn vì trả thù mà gặp nguy hiểm, dù chỉ một lần.
"Em không muốn anh gặp nguy hiếm nữa! Để tồn tại được đến bây giờ, chứng tỏ thế lực đằng sau Chim Ung không hề đơn giản. Một mình anh không thế đấu lại bọn họ."
"Chuyện này anh sẽ tự có cách. Trước mắt, em đừng nghĩ nhiều như vậy."
Cô hé môi, muốn tiếp tục nói gì đó nhưng đã im lặng.
Ngày tháng sau này còn dài, Lý Lạc không hiểu mình sẽ ở bên cạnh người đàn ông này được bao lâu.
Ở trong thế giới của Yến Vũ, không chỉ có mặt nổi là những băng đản liên tục tranh đấu, mà còn mặt chìm là cả một thế lực.
***
Sinh nhật của Lý Lạc được tổ chức trên một du thuyền nằm cạnh bờ biển.
Sau khi các quan khách đã lên thuyền đầy đủ, thuyền sẽ bắt đầu khởi hành.
Lý Lạc mặc chiếc váy dạ hội mà Tô Thanh Thanh thiết kế, lộng lẫy nhất ngày hôm nay.
Trong buổi tiệc, cô hầu như không quen ai cả nên chỉ đi kè kè bên cạnh Yến Vũ. Người mà hắn mời tới, không phải ông chủ lớn của nhà hàng thì cũng là giám đốc khách sạn, người có sức ảnh hưởng trong kinh doanh.
Nhìn lại những gì mà hắn từng trải qua trước đây, khiến cô càng thêm khâm phục hắn. Để được như hiện tại, có lẽ đã phải đánh đối rất nhiều.
"Ông chủ!"
Một tên đàn em đi lại gần nói nhỏ
"Hoa Mi vừa gọi đến báo, người ở trong mật thất có ý định tự sát."
Yến Vũ đưa mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo khiến tên đàn em kia cũng phải sợ.
"Cử thêm người tới trông chừng, tuyệt đối không được để ông ta chết."
Sau khi tên đàn em vừa đi, hắn liền trở lại với bộ mặt vui vẻ mà bước đến bến cạnh Lý Lạc.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Chút chuyện vặt thôi."
Tiệc sinh nhật của Lý Lạc kéo dài đến tận tối, các quan khách được chiêu đãi hậu hĩnh bởi các món ăn ngon. Ai làm việc với Yến Vũ lâu năm sẽ rõ, hắn là người hào phóng lại rất chịu chi. Huống hồ, đây lại là bữa tiệc hắn tổ chức riêng cho người yêu của mình.
Tối hôm nay, hắn nhận ra Lý Lạc rất vui, nên trong lòng hắn cũng thế.
Cô uống thật nhiều rượu, uống đến khi đầu óc quay cuồng. Lúc quay sang nhìn Yến Vũ, cô liền loạng choạng mà nhào vào lòng hắn.
"Yến Vũ!"
Hắn mỉm cười ôn nhu bảo.
"Lạc Lạc! Em say rồi! Anh đưa em về Thần Doanh!"
Lý Lạc lắc đầu hai ba cái, xua tay.
"Không say. Em rất vui! Yến Vũ! Cảm ơn anh! Em cảm thấy rất vui!"
Nói rồi, cô còn thoải mái mà nhón chân hôn lên gò má của Yến Vũ. Hắn ngẩn ra, vài ba người dự tiệc nhìn thấy thì liền cười.
Có lẽ chỉ khi say, cô mới thổ lộ lòng mình với hắn tự nhiên tới vậy.
Tiệc vừa tàn, Lý Lạc vì không chịu được số rượu cho vào bụng nên đã nôn khắp nơi. Vu Kỳ nhìn tình hình lúc này, chỉ biết vừa cười trừ vừa thở dài nói.
"Ông chủ! Bên trong du thuyền có một gian phòng trống, chi bằng để cô Lý ở lại đây trước đi, tỉnh táo rồi về Thần Doanh cũng không muộn."
"Vậy được! Gọi người tới dọn dẹp chỗ này đi!"
Nói rồi, Yến Vũ quay sang nhìn cô gái nhỏ đang gật lên gật xuống trong lòng mình. Hắn choàng tay bế cô lên, vững vàng đi vào bên trong.
Gian phòng trên du thuyền khá thoải mái, còn có cửa sổ có thể ngắm cảnh đêm. Bên cạnh giường có một kệ tủ, một chiếc đèn ngủ hình tròn.
Chăn nệm khá êm ái, vậy nên Yến Vũ rất yên tâm mà đặt Lý Lạc nằm xuống.
"Lạc Lạc! Ngoan nào!"
Cô không chịu nằm, mà đột nhiên rướn người dậy quấn lấy hắn. Đôi môi đỏ nóng bỏng, đưa theo hương rượu nồng nàn tiến tới chạm vào môi hắn.
Không một động tác thừa.
Yến Vũ quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bắt nhịp mà kịp đáp trả.
Cả hai quấn lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nàn nhất, nóng bỏng nhất.
Âm thanh đê mê của môi lưỡi vang lên. Hắn chống tay xuống giường, sau đó đưa ra ấn công tắt đèn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.