Chương 22: Nghe Tiếng Lòng
Queen Bảo Bối
07/11/2024
"Tới rồi à? Ngồi đi!"
Tô Thanh Thanh đã đến quán cà phê từ trước để đợi Lý Lạc, trên bàn là một chiếc hộp lớn đựng váy dạ hội của cô.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền tới mời menu.
"Một nước ép cam."
Sau khi nhân viên đã rời đi, Tô Thanh Thanh mới bắt đầu cuộc trò chuyện giữa cô ta và cô. Bên cạnh hộp đựng váy là một chiếc túi xách đen, sau lưng là điện thoại đã đặt sẵn.
Lý Lạc không hề biết rằng, Tô Thanh Thanh vừa bắt đầu đã gọi đến cho Yến Vũ.
"Cô không gọi ông chủ Yến đi cùng à?"
"Không. Người cô hẹn là tôi, cần gì phải nhắc người khác? Váy đâu?"
Cô ta nhướn mày đến chỗ chiếc hộp ở trên bàn. Lý Lạc không muốn ở lại đây lâu, vì biết tính tình của Tô Thanh Thanh không tốt. Cô ta luôn ghen tị chuyện cô ở cạnh Yến Vũ, luôn dùng mọi cách khiêu khích và chia rẽ.
Lý Lạc cầm lấy chiếc hộp rồi chuẩn bị đứng lên, cô ta lúc này liền nói.
"Một năm qua ở bên cạnh ông chủ Yến, cô có được không ít nhỉ?"
Yến Vũ vừa mở điện thoại lên, còn chưa kịp hỏi Tô Thanh Thanh gọi mình để làm gì thì đã nghe được cuộc nói chuyện này.
"Anh ta là tự nguyện cho tôi, tôi chưa từng đòi hỏi."
Cô ta nhìn thấy thái độ này của Lý Lạc, hài lòng vì chiêu khích tướng của mình đang rất thành công.
"Thật à? Tôi còn đang tự hỏi, rốt cục cô và những cô gái ông chủ Yến từng gặp có gì khác nhau, khiến anh ấy say mê cô tới vậy?"
Yến Vũ im lặng, gương mặt lạnh của hắn trở nên căng thẳng để nghe cô trả lời. Câu hỏi này, hắn cũng đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần nhưng chẳng giải đáp nổi.
Nếu có câu trả lời, hắn đã không phải tự mình khổ công chờ đợi cô hồi đáp như thế.
Lý Lạc hơi đưa mắt nhìn xuống bàn, vô tình trông thấy điện thoại Tô Thanh Thanh đặt ở đó. Có vẻ như cô ta đang muốn giở trò, cho nên mới đột nhiên hỏi nhiều như vậy.
"Chuyện đó à? Cô đi mà hỏi đi!"
Tô Thanh Thanh nhìn cô ngây ra.
"Chẳng phải tôi đã từng nói rồi à? Nếu như cô thật sự có giá trị, người khác sẽ tìm đến cô."
Lý Lạc cầm lấy hộp đựng váy dạ hội rồi đứng dậy.
"Chào nhé!"
Nói rồi, cô thanh toán luôn tiền nước mà rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi quán cà phê, Lý Lạc không ngờ rằng người đợi mình ở bên ngoài lại là Yến Vũ.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Tô Thanh Thanh muốn giở trò khiến cô và hắn mâu thuẫn.
Biết rằng vừa rồi mình không nói chuyện gì trái lương tâm. Nhưng khi nhìn Yến Vũ, không hiểu sao cô lại thấy trong lòng rối bời.
Cô sợ hắn sẽ hiểu lầm.
Mọi chuyện đi đến đây là đã đủ rồi, 1 năm qua im lặng như vậy cũng nên chấm dứt. Cô muốn chính thức thừa nhận tình cảm trong lòng mình, thừa nhận quan hệ giữa mình và Yến Vũ.
Có thể khó, có thể phía trước còn nhiều điều chưa hòa hợp. Nhưng cô hiểu mình đang làm gì.
Yến Vũ đi tới, cả hai bỗng nhiên có khoảng cách thật lớn mà nhìn nhau.
Lý Lạc hé môi, muốn nói nhưng không thể tìm được đâu là điểm bắt đầu.
"Tôi... Nếu như vừa rồi anh thật sự nghe được tôi và Tô Thanh Thanh nói chuyện, thì anh cũng biết... Tôi không cố ý.."
"Được rồi! Về thôi!"
Yến Vũ dường như không có phản ứng tức giận gì, cũng không chất vấn. Hắn bước tới cầm lấy cổ tay của cô, nhẹ giọng gọi cô cùng đi về.
"Yến Vũ! Tôi..."
Hắn đang đi thì bỗng nhiên khựng lại.
Cô vừa gọi tên của hắn, không gọi bằng cách xưng hô xa lạ như trước mà gọi thẳng tên.
Điều này khiến trái tim khô căn kia của Yến Vũ liền có phản ứng. Hẳn ngây ra thật lâu, sau đó tiền đến gần rồi lại hỏi.
"Em vừa gọi tôi là gì?"
Lý Lạc chớp mắt. Ban đầu còn muốn đợi đến khi tổ chức sinh nhật mới nói rõ, nhưng xem ra cô không đợi được.
Cô không muốn có bất kì ai ở bên ngoài tác động vào cô và Yến Vũ.
Lý Lạc chớp mắt. Ban đầu còn muốn đợi đến khi tổ chức sinh nhật mới nói rõ, nhưng xem ra cô không đợi được.
Cô không muốn có bất kì ai ở bên ngoài tác động vào cô và Yến Vũ.
Cô chợt nhớ đến 1 năm trước đây khi hắn nhắc về gia đình mình, nhớ đến giọt nước mắt của hắn. Cô chợt nhớ những lần hắn mất kiểm soát nhưng lại không nỡ ra tay.
Vài chiếc xe lướt qua lại trên đoạn đường lớn, Lý Lạc và Yến Vũ đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Hoàng hôn dần buông.
Hắn hơi hướng mắt nhìn ra sau lưng cô, lại vô tình phát hiện đàn em của Chim Ứng đang ở gần đó.
Từ sau khi biết người hãm hại đại ca của mình chính là người bên cạnh Yến Vũ, chúng luôn chờ đợi thời cơ. Chỉ cần
Lý Lạc xuất hiện, dù là bất kì đâu chúng cũng sẽ trả thù.
Thời khắc nòng súng ẩn sau tán cây từ từ lộ ra nhắm về phía Lý Lạc, Yến Vũ đã ngay lập tức nhìn thấy.
"Yến Vũ! Thật ra tôi... tôi có chuyện này muốn nói với anh...."
Cô còn chưa kịp nói hết lời, âm thanh vang lên như tiếng nổ đã đồ dồn bên tai.
Yến Vũ ôm lấy bã vai của Lý Lạc, dứt khoát xoay người để cô tựa vào lòng mình. Tên đàn em của Chim Ứng ra tay rất nhanh, nhưng không thể ngờ phản xạ của hắn còn nhanh hơn cả thế.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn, trước khi lao ra đỡ đạn đã hiện lên tia kinh hãi tột cùng.
Đoàng!!!
Cả người cô bị Yến Vũ ôm ghì rồi cùng nhau ngã xuống đất. Tiếng hét vì giật mình của cô cất lên, sau đó là tiếng của người trong quán chạy ra trồng thấy.
"Trời ơi! Súng! Có người bị thương rồi!"
Lý Lạc thấy tay đặt trên lưng của Yến Vũ bỗng nhiên ướt đẫm, cho đến khi giơ lên mới kịp nhận thức được chuyện vừa rồi.
La mau.
"Yến Vũ?"
"Yến Vũ?"
Cô gọi đã hai lần, là cách gọi mà hắn vẫn luôn muốn nghe. Nhưng lần này hắn không trả lời, gục đầu lên vai cô rồi dần lịm đi.
"Yến Vũ?"
Tô Thanh Thanh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì chạy ra xem, lại vô tình nhìn thấy Yến Vũ bị trúng đạn nằm trên đất. Cô ta hoảng hốt tới độ rơi túi xách trên tay xuống, lập tức chạy đến gần.
Người ở xung quanh đó vẫn đang gọi cấp cứu đến, còn Lý Lạc thì đỡ lấy đầu của hắn rồi từ từ ngồi dậy.
"Yến Vũ? Anh... anh mở mắt... mở mắt ra đi Yến Vũ! Anh vẫn chưa nghe tôi nói mà? Yến Vũ?"
Đàn em của Chim Ứng ở gần đó, sau khi nắm được tình hình lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn. Gã ta gọi điện cho cánh tay đắc lực của Chim Ứng, tên là Giang Độ để thông báo tình hình.
"Anh Giang! Em có tin tốt báo cho anh đây!"
"Thế nào? Xử lý còn nhỏ đó chưa?"
"Con nhỏ đó thì chưa, nhưng ông chủ Yến vì đỡ đạn thay cho nó bị bắn một phát rồi.
Tô Thanh Thanh đã đến quán cà phê từ trước để đợi Lý Lạc, trên bàn là một chiếc hộp lớn đựng váy dạ hội của cô.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền tới mời menu.
"Một nước ép cam."
Sau khi nhân viên đã rời đi, Tô Thanh Thanh mới bắt đầu cuộc trò chuyện giữa cô ta và cô. Bên cạnh hộp đựng váy là một chiếc túi xách đen, sau lưng là điện thoại đã đặt sẵn.
Lý Lạc không hề biết rằng, Tô Thanh Thanh vừa bắt đầu đã gọi đến cho Yến Vũ.
"Cô không gọi ông chủ Yến đi cùng à?"
"Không. Người cô hẹn là tôi, cần gì phải nhắc người khác? Váy đâu?"
Cô ta nhướn mày đến chỗ chiếc hộp ở trên bàn. Lý Lạc không muốn ở lại đây lâu, vì biết tính tình của Tô Thanh Thanh không tốt. Cô ta luôn ghen tị chuyện cô ở cạnh Yến Vũ, luôn dùng mọi cách khiêu khích và chia rẽ.
Lý Lạc cầm lấy chiếc hộp rồi chuẩn bị đứng lên, cô ta lúc này liền nói.
"Một năm qua ở bên cạnh ông chủ Yến, cô có được không ít nhỉ?"
Yến Vũ vừa mở điện thoại lên, còn chưa kịp hỏi Tô Thanh Thanh gọi mình để làm gì thì đã nghe được cuộc nói chuyện này.
"Anh ta là tự nguyện cho tôi, tôi chưa từng đòi hỏi."
Cô ta nhìn thấy thái độ này của Lý Lạc, hài lòng vì chiêu khích tướng của mình đang rất thành công.
"Thật à? Tôi còn đang tự hỏi, rốt cục cô và những cô gái ông chủ Yến từng gặp có gì khác nhau, khiến anh ấy say mê cô tới vậy?"
Yến Vũ im lặng, gương mặt lạnh của hắn trở nên căng thẳng để nghe cô trả lời. Câu hỏi này, hắn cũng đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần nhưng chẳng giải đáp nổi.
Nếu có câu trả lời, hắn đã không phải tự mình khổ công chờ đợi cô hồi đáp như thế.
Lý Lạc hơi đưa mắt nhìn xuống bàn, vô tình trông thấy điện thoại Tô Thanh Thanh đặt ở đó. Có vẻ như cô ta đang muốn giở trò, cho nên mới đột nhiên hỏi nhiều như vậy.
"Chuyện đó à? Cô đi mà hỏi đi!"
Tô Thanh Thanh nhìn cô ngây ra.
"Chẳng phải tôi đã từng nói rồi à? Nếu như cô thật sự có giá trị, người khác sẽ tìm đến cô."
Lý Lạc cầm lấy hộp đựng váy dạ hội rồi đứng dậy.
"Chào nhé!"
Nói rồi, cô thanh toán luôn tiền nước mà rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi quán cà phê, Lý Lạc không ngờ rằng người đợi mình ở bên ngoài lại là Yến Vũ.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Tô Thanh Thanh muốn giở trò khiến cô và hắn mâu thuẫn.
Biết rằng vừa rồi mình không nói chuyện gì trái lương tâm. Nhưng khi nhìn Yến Vũ, không hiểu sao cô lại thấy trong lòng rối bời.
Cô sợ hắn sẽ hiểu lầm.
Mọi chuyện đi đến đây là đã đủ rồi, 1 năm qua im lặng như vậy cũng nên chấm dứt. Cô muốn chính thức thừa nhận tình cảm trong lòng mình, thừa nhận quan hệ giữa mình và Yến Vũ.
Có thể khó, có thể phía trước còn nhiều điều chưa hòa hợp. Nhưng cô hiểu mình đang làm gì.
Yến Vũ đi tới, cả hai bỗng nhiên có khoảng cách thật lớn mà nhìn nhau.
Lý Lạc hé môi, muốn nói nhưng không thể tìm được đâu là điểm bắt đầu.
"Tôi... Nếu như vừa rồi anh thật sự nghe được tôi và Tô Thanh Thanh nói chuyện, thì anh cũng biết... Tôi không cố ý.."
"Được rồi! Về thôi!"
Yến Vũ dường như không có phản ứng tức giận gì, cũng không chất vấn. Hắn bước tới cầm lấy cổ tay của cô, nhẹ giọng gọi cô cùng đi về.
"Yến Vũ! Tôi..."
Hắn đang đi thì bỗng nhiên khựng lại.
Cô vừa gọi tên của hắn, không gọi bằng cách xưng hô xa lạ như trước mà gọi thẳng tên.
Điều này khiến trái tim khô căn kia của Yến Vũ liền có phản ứng. Hẳn ngây ra thật lâu, sau đó tiền đến gần rồi lại hỏi.
"Em vừa gọi tôi là gì?"
Lý Lạc chớp mắt. Ban đầu còn muốn đợi đến khi tổ chức sinh nhật mới nói rõ, nhưng xem ra cô không đợi được.
Cô không muốn có bất kì ai ở bên ngoài tác động vào cô và Yến Vũ.
Lý Lạc chớp mắt. Ban đầu còn muốn đợi đến khi tổ chức sinh nhật mới nói rõ, nhưng xem ra cô không đợi được.
Cô không muốn có bất kì ai ở bên ngoài tác động vào cô và Yến Vũ.
Cô chợt nhớ đến 1 năm trước đây khi hắn nhắc về gia đình mình, nhớ đến giọt nước mắt của hắn. Cô chợt nhớ những lần hắn mất kiểm soát nhưng lại không nỡ ra tay.
Vài chiếc xe lướt qua lại trên đoạn đường lớn, Lý Lạc và Yến Vũ đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Hoàng hôn dần buông.
Hắn hơi hướng mắt nhìn ra sau lưng cô, lại vô tình phát hiện đàn em của Chim Ứng đang ở gần đó.
Từ sau khi biết người hãm hại đại ca của mình chính là người bên cạnh Yến Vũ, chúng luôn chờ đợi thời cơ. Chỉ cần
Lý Lạc xuất hiện, dù là bất kì đâu chúng cũng sẽ trả thù.
Thời khắc nòng súng ẩn sau tán cây từ từ lộ ra nhắm về phía Lý Lạc, Yến Vũ đã ngay lập tức nhìn thấy.
"Yến Vũ! Thật ra tôi... tôi có chuyện này muốn nói với anh...."
Cô còn chưa kịp nói hết lời, âm thanh vang lên như tiếng nổ đã đồ dồn bên tai.
Yến Vũ ôm lấy bã vai của Lý Lạc, dứt khoát xoay người để cô tựa vào lòng mình. Tên đàn em của Chim Ứng ra tay rất nhanh, nhưng không thể ngờ phản xạ của hắn còn nhanh hơn cả thế.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn, trước khi lao ra đỡ đạn đã hiện lên tia kinh hãi tột cùng.
Đoàng!!!
Cả người cô bị Yến Vũ ôm ghì rồi cùng nhau ngã xuống đất. Tiếng hét vì giật mình của cô cất lên, sau đó là tiếng của người trong quán chạy ra trồng thấy.
"Trời ơi! Súng! Có người bị thương rồi!"
Lý Lạc thấy tay đặt trên lưng của Yến Vũ bỗng nhiên ướt đẫm, cho đến khi giơ lên mới kịp nhận thức được chuyện vừa rồi.
La mau.
"Yến Vũ?"
"Yến Vũ?"
Cô gọi đã hai lần, là cách gọi mà hắn vẫn luôn muốn nghe. Nhưng lần này hắn không trả lời, gục đầu lên vai cô rồi dần lịm đi.
"Yến Vũ?"
Tô Thanh Thanh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì chạy ra xem, lại vô tình nhìn thấy Yến Vũ bị trúng đạn nằm trên đất. Cô ta hoảng hốt tới độ rơi túi xách trên tay xuống, lập tức chạy đến gần.
Người ở xung quanh đó vẫn đang gọi cấp cứu đến, còn Lý Lạc thì đỡ lấy đầu của hắn rồi từ từ ngồi dậy.
"Yến Vũ? Anh... anh mở mắt... mở mắt ra đi Yến Vũ! Anh vẫn chưa nghe tôi nói mà? Yến Vũ?"
Đàn em của Chim Ứng ở gần đó, sau khi nắm được tình hình lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn. Gã ta gọi điện cho cánh tay đắc lực của Chim Ứng, tên là Giang Độ để thông báo tình hình.
"Anh Giang! Em có tin tốt báo cho anh đây!"
"Thế nào? Xử lý còn nhỏ đó chưa?"
"Con nhỏ đó thì chưa, nhưng ông chủ Yến vì đỡ đạn thay cho nó bị bắn một phát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.