Chương 55: Không Còn Phân Ly –
Mạc Thiên Thiên
23/11/2016
CHƯƠNG 55: KHÔNG CÒN PHÂN LY –
Bữa cơm tối là Đường Tử Ngạo tự tay làm, thủ nghệ của hắn không cao, nhưng cũng không quá tệ, trước kia thường xuyên phải sinh hoạt bên ngoài, tự lo cơm nước hắn đâu còn lạ, chẳng qua chưa đến mức thông thạo mà thôi.
Thực phẩm Trịnh Viễn Kính mua tới đều là loại có thể trữ được lâu dài, ví như khoai tây, cải trắng, hành và mấy loại thịt khô, Đường Tử Ngạo dùng những thứ ấy làm thành mấy món ăn đem lên, Đường Thiên Gia lúc này tâm tình đã thoải mái, tự nhiên thấy đói vô cùng, vừa thấy có đồ ăn, lập tức không khách khí nhào tới.
Lót bụng một chén cơm đầy rồi, ợ lên một cái, hắn nhìn Đường Tử Ngạo, cười đến ngây ngô, lại uống một ngụm nước trà tráng miệng.
Đường Tử Ngạo thu dọn bát đũa mang xuống trù phòng, Đường Thiên Gia tự nhiên cũng theo sau, hai người rửa bát xong, ôm nhau cùng ngồi trước sân, sơn lâm đêm tối, nếu chỉ có một mình lẻ loi, thực là chuyện kinh khủng vô cùng, đêm đen như mực, chỉ có thể thấy mờ mờ bóng cây cùng những rặng núi phía xa, liên miên vô tận, thậm chí hình dạng còn có chút kì dị, chưa nói đến những âm thanh thi thoảng truyền đến, nào tiếng hú của dã thú, nào tiếng cành lá soàn soạt dọa người. Bất quá, Đường Thiên Gia một chút cũng không sợ, mà ngược lại, hắn chỉ thấy cảnh sơn lâm giờ này mỹ ảo đến không ngôn từ nào tả xiết, hắn nhìn rồi, lại ngẩng đầu lên trông những đốm sao nhấp nhánh, kế bên còn có mảnh trăng cong cong tinh tế như chân mày thiếu nữ, mông mông lung lung, trên mặt đất rải một tầng ngân sắc mỏng manh, như hoa sương mỹ lệ, xa xa, bóng núi xanh thẫm như mực cùng cây cối trập trùng, hòa thành một khối, như bức sơn thủy bát mặc của nhà danh gia, thanh nhã mà trữ tình, Đường Thiên Gia ôm thắt lưng Đường Tử Ngạo, dựa đầu trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập đều đặn đệm cùng những âm thanh hoang dã của rừng thẳm, ngắm nhìn bức họa sơn cước hữu tình, tất cả mọi sự đều khiến lòng hắn ngập tràn hoan khoái.
Hai người bọn họ đều không nói gì, chỉ yên lặng nằm như vậy, rất mau, Đường Thiên Gia cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn dụi dụi trong lòng Đường Tử Ngạo, tìm một thế nằm thoải mái một chút rồi nhắm mắt lại. Ban đêm gió lạnh, đối với người thanh tỉnh thực rất sảng khoái, nhưng nếu đã muốn ngủ rồi, cảm giác tự nhiên không tốt lắm, Đường Tử Ngạo khẽ vỗ vỗ lưng hắn: “Gia Gia, mệt phải không?”
“Không…” Hắn hàm hồ đáp, không buồn nhúc nhích, chẳng muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này, lại càng không muốn làm hỏng bầu không khí khó khăn lắm mới có được đêm nay.
Đường Tử Ngạo khẽ cười, đứng dậy bế hắn vào trong phòng, tới bên giường mới đặt hắn nằm xuống, rồi kéo chăn lại. Cúi đầu hôn lên vầng trán trơn mịn rồi lại đứng dậy, muốn đi đun chút nước nóng cho hài tử này rửa mặt, bàn tay nhỏ bé kia đột nhiên vươn lên ôm cổ hắn, cố sức kéo hắn ngã xuống.
Đường Tử Ngạo theo quán tính chúi xuống, đụng phải chóp mũi nho nhỏ, Đường Thiên Gia xoa xoa mũi, có chút ê ẩm na~ hắn nhíu mày, làm nũng nói: “Đau~”
Đường Tử Ngạo cười xoa xoa cho hắn: “Ta đi đun ít nước nóng cho ngươi rửa mặt.”
“Không cần, đợi lát nữa cũng được.”
“Ngươi không phải mệt rồi sao? Ngủ trước đi, ta đi nấu nước.”
“Ta không đâu…”
Đường Tử Ngạo không hiểu lắm, hắn ngồi xuống giường, luồn tay vào chăn nắm bàn tay Đường Thiên Gia, nhu hòa hỏi: “Làm sao vậy?”
Gương mặt Đường Thiên Gia thoắt cái đỏ hồng, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, hắn ấm ứ nửa ngày, đột nhiên dúi đầu vào chăn, làm như mặc kệ mặc kệ, sau lại cả tiếng ồn ào: “Ngươi nếu đã ở lại trong phòng… là đáp ứng ta rồi… ngươi đừng tưởng chống chế được.”
Ngữ khí của hắn tràn đầy ủy khuất e sợ, Đường Tử Ngạo tính kéo chăn ra, hắn lại càng chui sâu vào, quyết không chịu thò đầu ra, bất đắc dĩ, đành để tùy ý hắn, Đường Tử Ngạo nói: “Ta không chống chế, ngoan, chui ra đi, như vậy thở không nổi.”
“Vậy tối hôm nay… ngươi, ta muốn ngươi… ưn.. a…”
“Muốn ta cái gì?”
Đường Tử Ngạo đã rất nỗ lực lắng nghe, nhưng hắn không sao nghe ra được hai chữ cuối cùng, chăn đã dày, tiếng hài tử này lại vừa nhỏ vừa líu ríu. Đường Tử Ngạo xốc chăn lên, cũng chui đầu vào, trong bóng tối, hai đôi mắt lấp lánh đối diện nhau, tự nhiên toát ra thứ cảm giác thân mật kì lạ, Đường Tử Ngạo sủng nịch cười, hỏi bằng thanh âm trầm ổn dịu dàng: “Gia Gia vừa nói gì, ta chưa nghe được.”
Đường Thiên Gia không đáp, hắn dùng ngay hành động thực tế để biểu đạt, có lẽ chính bóng tối khiến hắn càng táo gan, trong ổ chăn kín như bưng, không khí ngột ngạt lại thêm nhiệt độ dần dần tăng cao, hắn nhắm hai mắt lại, nhích môi hôn lên môi Đường Tử Ngạo, miên man nhay nhay, một hồi bàn tay nhỏ bé thuận thế luồn xuống dưới, đụng chạm đến thứ giữa hai chân Đường Tử Ngạo.
Đường Tử Ngạo đến giờ đâu thể không hiểu, hắn cảm nhận được đầu lưỡi của hài tử này đang rụt rè muốn tách hai hàm răng mình, đột nhiên hắn giành lại thế chủ động, luồn tay giữ chặt sau ót Thiên Gia, tách mở đôi môi hắn, đầu lưỡi khéo léo trườn vào sâu trong.
Thân thể Đường Thiên Gia đã phi thường mẫn cảm, hơn nữa người này là người hắn ái mộ đã lâu, bất quá mới một nụ hôn sâu, hắn đã chịu đựng không nổi, cả người xụi lơ, rên rỉ ôm cổ Đường Tử Ngạo, cố sức ngẩng đầu đáp lại.
Khí tức Đường Tử Ngạo ngày càng nặng nề, hắn luyến tiếc rời khỏi khoang miệng ngọt ngào, tham lam rà môi dọc xuống theo quai hàm, thỏa sức thưởng thức phần cổ mềm mại hài tử này đang tựa như hiến tế ưỡn về phía hắn, tùy tiện phóng túng, thậm chí còn có chút thô bạo.
Hắn quên tất cả, nào luân lý đạo đức, thiên địa cương thường, tất thảy tại giờ khắc này đều tiêu biến. Hắn chỉ còn muốn độc nhất người trong lòng hắn này đây, thứ cảm giác này quá sức cường liệt, cường liệt đến mức thân thể hắn có chút đau đớn, khẽ phát run từng chặp, cuộc đời này hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt, chấp nhất như vậy với bất cứ sự vật hay bất cứ người nào… hắn nhay cắn, mút vào, liếm láp, làm những cử chỉ cả đối với thê tử tân hôn hay thị thiếp xưa kia cũng chưa từng làm, hắn vốn vẫn cho rằng những việc ấy bất quá chỉ để nối dõi tông đường, bởi vậy, chỉ đến thời khắc ôm trọn hài tử này trong lòng, hắn mới hiểu được vì sao có những nam nhân đối với sự tình này lại mê đắm đến vậy.
Thân thể này phảng phất toát ra mùi hương nhàn nhạt, không hề mang cốt cách cường tráng như những nam hài bình thường, cơ thể hắn mềm mại, vòng eo nhỏ bé, tiếng rên rỉ khi động tình cùng làn da trắng mịn khiến hắn quả thực vô pháp khống chế hành động của chính mình, tựa hồ loài cự thú ẩn sâu trong tiềm thức rốt cuộc đã giật tung mọi xiềng xích, thét gào thoát ra.
Thô lỗ xé mở y sam, cả tiết y cũng bị Đường Tử Ngạo kéo tuột xuống tận hông, để lộ ra khoảng ngực trắng nõn, dưới những tia sáng mờ ảo lọt qua mép chăn, hai hạt anh đào hồng hồng đã run run thẳng đứng lên, con ngươi Đường Tử Ngạo lại một phen thâm trầm, hắn cúi xuống, ngậm lấy một hạt, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thấm ướt, nghe những tiếng rên rỉ vụn vỡ, hắn há miệng ngậm lại lần nữa, khẽ nhay hàm răng, viên anh đào đã thực cứng rắn, run rẩy lấp lánh, mà hắn chốc chốc vẫn nhấn răng cắn cắn hay cố sức mút vào, Đường Thiên Gia sớm đã chịu không nổi, hai tay vịn lấy vai hắn, vừa nức nở nói: “Cha… đừng đụng mãi chỗ ấy…”
Tình huống này, tựa như một tiểu hài tử khả ái nói với ngươi, ngươi đừng nhéo má ta, mà đôi má đỏ hồng như trái táo nhỏ, cả làn da mềm mại ấm áp chỉ khiến người ta càng muốn mạnh tay nhéo má hắn, trêu chọc hắn mà thôi.
Đường Tử Ngạo nghe hắn nói rồi, hai tay chụp lấy cổ tay hắn, ghìm xuống sau lưng, rồi lại quay lại, ngậm lấy hạt anh đào bên kia.
Lần này đối đãi càng thêm mạnh bạo, hắn hầu như giày vò điểm bé nhỏ đến muốn xuất huyết, sưng đỏ, cứng rắn, ánh ánh nước, *** mỹ đến khiến Đường Tử Ngạo gầm khẽ một tiếng, bàn tay trượt xuống dưới, vuốt ve xoa nắn, rồi thẳng đường lần xuống dải đất bí ẩn, vươn ngón tay thăm dò.
Đường Thiên Gia lập tức giật nảy mình, chực muốn tránh né, nhưng hắn đã nằm trên giường, hai tay lại bị chế trụ, đâu còn đường nào lui, chỉ còn biết giãy giụa thắt lưng, rốt cuộc càng khêu gợi thêm dục vọng đã nồng đậm nơi Đường Tử Ngạo.
Đường Tử Ngạo chưa từng làm chuyện này với nam nhân, nhưng hắn cũng không phải không hiểu, cởi tiết khố của hài tử này ra rồi, ngón tay lần lần thử đụng tới lối vào lần nữa, mềm mại, khi hắn chạm vào thì đột nhiên co rụt lại. Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, một hồi, hắn cúi xuống, thân mật săn sóc cả nơi bên dưới thắt lưng hài tử này, bộ vị mẫn cảm nhất cùng lúc bị kích thích, rất nhanh, Đường Thiên Gia quên cả sự khó chịu phía sau, từ bao giờ hai cánh tay được thả tự do đã đưa lên bịt chặt trên miệng, ngăn những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra, lúc này hắn tưởng tượng mình chẳng khác gì những người đã quải bài ở Thất Nhã lâu, những tiếng rên phóng đãng muốn sao cũng không ngừng lại được, hắn có chút tức giận, chỉ còn biết nghiến răng tự cắn cánh tay mình.
Đường Tử Ngạo chụp lấy tay hắn, không để hắn tự ngược đãi nữa, ghé cạnh bên tai hắn, dịu dàng nói: “Không sao, Gia Gia, không việc gì, đừng sợ, không sao hết, ngươi thế nào cha cũng thích.”
Đường Thiên Gia nấc lên một tiếng, ôm lấy hắn, hai cái đùi nhỏ leo lên bấu víu bên hông hắn: “Cha, ta muốn…”
Bàn tay Đường Tử Ngạo ở phía sau khẽ thả lỏng, hắn đâm một ngón vào, nơi nhiều năm không còn phải tiếp nhận dị vật của Đường Thiên Gia lập tức kịch liệt bài xích, kẹp chặt đầu ngón tay kia rồi không ngừng co rút, muốn đẩy ra. Vận đến tia thanh tỉnh cuối cùng, trên trán Đường Tử Ngạo đã mướt mồ hôi, hắn cất giọng khàn khàn ấm ách: “Gia Gia, rất đau phải không? Đừng làm ở đây nữa, chờ trở về nhà, dùng chút thuốc bôi trơn, nhé?”
Kỳ thực, người không thể nhẫn nại được nữa chính là hắn, hắn có thể cảm nhận được hạ thân mình đã đau nhức đến muốn nổ tung, cả người không ngừng run khẽ, trước mắt đã huyết hồng một mảnh, nhưng hắn vẫn cắn răng giữ lý trí tỉnh táo, hắn sợ… hắn sợ xúc phạm tới hài tử này, sợ hắn thụ thương, dù là thân thể, dù là tinh thần, nơi nào cũng vậy, hắn thà tự ủy khuất một trăm phần, cũng không đành lòng để hài tử này chịu một phần ủy khuất.
“Không, ta muốn bây giờ, đợi một chút là được rồi, không sao hết, ngươi cho thêm một ngón vào.” Đường Thiên Gia mỉm cười, bàn tay cầm phân thân của hắn, nhẹ nhàng thay hắn xoa nắn, bao bọc nơi ấy bằng lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.
Hai ngón, ba ngón…
Cả hai người đều không dễ chịu, bất quá, thân thể từng chịu qua điều giáo của Đường Thiên Gia đã bắt đầu chậm rãi thích ứng, tựa hồ hồi ức ngủ say thực lâu đang dần dần thức dậy, hậu huyệt từ từ tiết ra tràng dịch, khiến ngón tay của Đường Tử Ngạo dễ dàng tiến nhập hơn.
Bên trong… phấn nộn, hỏa nhiệt, Đường Tử Ngạo tận lực kiềm chế, kiên trì khai tiếp tục khai mở, hắn biết, nơi này không có bất cứ thứ gì có thể dùng bôi trơn, hắn chỉ có thể nhờ vào cách này chuẩn bị cho hoàn hảo, đến chừng nào ngoại vật không thể gây thương tổn cho người dưới thân mình nữa, chỉ như vậy, hắn mới cam nguyện, mới có thể… Bằng không, hắn thà đi xối nước lạnh chứ quyết không tiếp tục nữa.
Cho đến khi ba ngón tay đã dễ dàng ra vào, rốt cuộc hắn cũng thở ra một hơi đè nén thực lâu, cúi đầu ngậm lấy vành tai Đường Thiên Gia, thanh âm đầy hàm ý: “Gia Gia, ta vào nhé?”, dạm ý, cũng là hỏi.
“Ưm.” Đường Thiên Gia nhắm mắt lại, thả lỏng thân mình, hai cái đùi còn chút khẩn trương quấn quanh thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, đã sẵn sàng tinh thần.
Ngón tay vừa rút ra, nghe xoát khẽ một tiếng, kéo theo một chút tràng dịch, men theo cơ thể Đường Thiên Gia thấm xuống nệm.
Trong chớp mắt bên trong trống rỗng khiến Đường Thiên Gia chợt cảm thấy bất an vô cùng, chỉ một khắc này, trong đầu hắn vụt hiện lên tất cả, hắn nhớ đến Thất Nhã lâu, đến Tô Giới, nhớ một khoảng trời đất vẻn vẹn vuông vức, nhớ những mũi châm lạnh lùng đâm trên ngón tay mình, nhớ cả những bữa ăn mỗi ngày chỉ có rau xanh và cháo lạt không bao giờ đủ no bụng… Cảm giác hiển hiện trong từng ngóc ngách cơ thể này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến trái tim hắn cũng tê dại đau đớn, hắn run bần bật, cố sức ôm chặt thân người bên trên mình, rướn eo lên, cổ vũ hắn.
Vừa bắt đầu tiến vào, Đường Thiên Gia đã nhịn không được trào lệ, xúc động trào dâng mãnh liệt khiến nước mắt hắn tuôn như nước lũ, thoáng chốc đã xô tan vỡ bờ đê.
Mảnh khiếm khuyết của sinh mệnh giữa thời khắc này phảng phất như đã được lấp đầy, hắn ngâm khẽ một tiếng, mười ngón tay bấu chặt trên lưng Đường Tử Ngạo cào thành những vệt dài dấu tích, hắn hầu như không còn cả khí lực vươn tay ôm Đường Tử Ngạo, cảm giác tràn đầy sung mãn khiến hắn thoáng chốc đã tin tưởng rằng cuộc đời này không còn cần bất cứ thứ gì hơn nữa.
Trước kia, hắn sợ, thậm chí hắn chán ghét sự kết hợp giữa nam nhân và nam nhân, vì khi ngọc trụ lạnh lẽo kia đâm vào thân thể hắn, hắn chỉ cảm thấy đau đớn bất lực, nhưng người này không giống, hắn biết bản thân mình vì hắn mà sinh ra trên đời này, vì hắn mà tồn tại, càng vì hắn mà thoát khỏi nơi ấy, thứ hắn tiến nhập vào cơ thể không phải vật vô tri lạnh băng cứng rắn, mà nóng rực, mang theo nhịp đập của hắn, khiến Thiên Gia cảm nhận sinh mệnh ấm áp, dồi dào mà mỹ hảo.
Hai hàng lệ của Đường Thiên Gia không ngừng tuôn chảy, hầu như vô pháp khống chế, hắn ôm ghì lấy Đường Tử Ngạo, bật nức nở thành tiếng, không phải vì đau đớn, không phải vì khổ sở… mà vì hạnh phúc và hài lòng.
*
–
Bữa cơm tối là Đường Tử Ngạo tự tay làm, thủ nghệ của hắn không cao, nhưng cũng không quá tệ, trước kia thường xuyên phải sinh hoạt bên ngoài, tự lo cơm nước hắn đâu còn lạ, chẳng qua chưa đến mức thông thạo mà thôi.
Thực phẩm Trịnh Viễn Kính mua tới đều là loại có thể trữ được lâu dài, ví như khoai tây, cải trắng, hành và mấy loại thịt khô, Đường Tử Ngạo dùng những thứ ấy làm thành mấy món ăn đem lên, Đường Thiên Gia lúc này tâm tình đã thoải mái, tự nhiên thấy đói vô cùng, vừa thấy có đồ ăn, lập tức không khách khí nhào tới.
Lót bụng một chén cơm đầy rồi, ợ lên một cái, hắn nhìn Đường Tử Ngạo, cười đến ngây ngô, lại uống một ngụm nước trà tráng miệng.
Đường Tử Ngạo thu dọn bát đũa mang xuống trù phòng, Đường Thiên Gia tự nhiên cũng theo sau, hai người rửa bát xong, ôm nhau cùng ngồi trước sân, sơn lâm đêm tối, nếu chỉ có một mình lẻ loi, thực là chuyện kinh khủng vô cùng, đêm đen như mực, chỉ có thể thấy mờ mờ bóng cây cùng những rặng núi phía xa, liên miên vô tận, thậm chí hình dạng còn có chút kì dị, chưa nói đến những âm thanh thi thoảng truyền đến, nào tiếng hú của dã thú, nào tiếng cành lá soàn soạt dọa người. Bất quá, Đường Thiên Gia một chút cũng không sợ, mà ngược lại, hắn chỉ thấy cảnh sơn lâm giờ này mỹ ảo đến không ngôn từ nào tả xiết, hắn nhìn rồi, lại ngẩng đầu lên trông những đốm sao nhấp nhánh, kế bên còn có mảnh trăng cong cong tinh tế như chân mày thiếu nữ, mông mông lung lung, trên mặt đất rải một tầng ngân sắc mỏng manh, như hoa sương mỹ lệ, xa xa, bóng núi xanh thẫm như mực cùng cây cối trập trùng, hòa thành một khối, như bức sơn thủy bát mặc của nhà danh gia, thanh nhã mà trữ tình, Đường Thiên Gia ôm thắt lưng Đường Tử Ngạo, dựa đầu trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập đều đặn đệm cùng những âm thanh hoang dã của rừng thẳm, ngắm nhìn bức họa sơn cước hữu tình, tất cả mọi sự đều khiến lòng hắn ngập tràn hoan khoái.
Hai người bọn họ đều không nói gì, chỉ yên lặng nằm như vậy, rất mau, Đường Thiên Gia cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn dụi dụi trong lòng Đường Tử Ngạo, tìm một thế nằm thoải mái một chút rồi nhắm mắt lại. Ban đêm gió lạnh, đối với người thanh tỉnh thực rất sảng khoái, nhưng nếu đã muốn ngủ rồi, cảm giác tự nhiên không tốt lắm, Đường Tử Ngạo khẽ vỗ vỗ lưng hắn: “Gia Gia, mệt phải không?”
“Không…” Hắn hàm hồ đáp, không buồn nhúc nhích, chẳng muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này, lại càng không muốn làm hỏng bầu không khí khó khăn lắm mới có được đêm nay.
Đường Tử Ngạo khẽ cười, đứng dậy bế hắn vào trong phòng, tới bên giường mới đặt hắn nằm xuống, rồi kéo chăn lại. Cúi đầu hôn lên vầng trán trơn mịn rồi lại đứng dậy, muốn đi đun chút nước nóng cho hài tử này rửa mặt, bàn tay nhỏ bé kia đột nhiên vươn lên ôm cổ hắn, cố sức kéo hắn ngã xuống.
Đường Tử Ngạo theo quán tính chúi xuống, đụng phải chóp mũi nho nhỏ, Đường Thiên Gia xoa xoa mũi, có chút ê ẩm na~ hắn nhíu mày, làm nũng nói: “Đau~”
Đường Tử Ngạo cười xoa xoa cho hắn: “Ta đi đun ít nước nóng cho ngươi rửa mặt.”
“Không cần, đợi lát nữa cũng được.”
“Ngươi không phải mệt rồi sao? Ngủ trước đi, ta đi nấu nước.”
“Ta không đâu…”
Đường Tử Ngạo không hiểu lắm, hắn ngồi xuống giường, luồn tay vào chăn nắm bàn tay Đường Thiên Gia, nhu hòa hỏi: “Làm sao vậy?”
Gương mặt Đường Thiên Gia thoắt cái đỏ hồng, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, hắn ấm ứ nửa ngày, đột nhiên dúi đầu vào chăn, làm như mặc kệ mặc kệ, sau lại cả tiếng ồn ào: “Ngươi nếu đã ở lại trong phòng… là đáp ứng ta rồi… ngươi đừng tưởng chống chế được.”
Ngữ khí của hắn tràn đầy ủy khuất e sợ, Đường Tử Ngạo tính kéo chăn ra, hắn lại càng chui sâu vào, quyết không chịu thò đầu ra, bất đắc dĩ, đành để tùy ý hắn, Đường Tử Ngạo nói: “Ta không chống chế, ngoan, chui ra đi, như vậy thở không nổi.”
“Vậy tối hôm nay… ngươi, ta muốn ngươi… ưn.. a…”
“Muốn ta cái gì?”
Đường Tử Ngạo đã rất nỗ lực lắng nghe, nhưng hắn không sao nghe ra được hai chữ cuối cùng, chăn đã dày, tiếng hài tử này lại vừa nhỏ vừa líu ríu. Đường Tử Ngạo xốc chăn lên, cũng chui đầu vào, trong bóng tối, hai đôi mắt lấp lánh đối diện nhau, tự nhiên toát ra thứ cảm giác thân mật kì lạ, Đường Tử Ngạo sủng nịch cười, hỏi bằng thanh âm trầm ổn dịu dàng: “Gia Gia vừa nói gì, ta chưa nghe được.”
Đường Thiên Gia không đáp, hắn dùng ngay hành động thực tế để biểu đạt, có lẽ chính bóng tối khiến hắn càng táo gan, trong ổ chăn kín như bưng, không khí ngột ngạt lại thêm nhiệt độ dần dần tăng cao, hắn nhắm hai mắt lại, nhích môi hôn lên môi Đường Tử Ngạo, miên man nhay nhay, một hồi bàn tay nhỏ bé thuận thế luồn xuống dưới, đụng chạm đến thứ giữa hai chân Đường Tử Ngạo.
Đường Tử Ngạo đến giờ đâu thể không hiểu, hắn cảm nhận được đầu lưỡi của hài tử này đang rụt rè muốn tách hai hàm răng mình, đột nhiên hắn giành lại thế chủ động, luồn tay giữ chặt sau ót Thiên Gia, tách mở đôi môi hắn, đầu lưỡi khéo léo trườn vào sâu trong.
Thân thể Đường Thiên Gia đã phi thường mẫn cảm, hơn nữa người này là người hắn ái mộ đã lâu, bất quá mới một nụ hôn sâu, hắn đã chịu đựng không nổi, cả người xụi lơ, rên rỉ ôm cổ Đường Tử Ngạo, cố sức ngẩng đầu đáp lại.
Khí tức Đường Tử Ngạo ngày càng nặng nề, hắn luyến tiếc rời khỏi khoang miệng ngọt ngào, tham lam rà môi dọc xuống theo quai hàm, thỏa sức thưởng thức phần cổ mềm mại hài tử này đang tựa như hiến tế ưỡn về phía hắn, tùy tiện phóng túng, thậm chí còn có chút thô bạo.
Hắn quên tất cả, nào luân lý đạo đức, thiên địa cương thường, tất thảy tại giờ khắc này đều tiêu biến. Hắn chỉ còn muốn độc nhất người trong lòng hắn này đây, thứ cảm giác này quá sức cường liệt, cường liệt đến mức thân thể hắn có chút đau đớn, khẽ phát run từng chặp, cuộc đời này hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt, chấp nhất như vậy với bất cứ sự vật hay bất cứ người nào… hắn nhay cắn, mút vào, liếm láp, làm những cử chỉ cả đối với thê tử tân hôn hay thị thiếp xưa kia cũng chưa từng làm, hắn vốn vẫn cho rằng những việc ấy bất quá chỉ để nối dõi tông đường, bởi vậy, chỉ đến thời khắc ôm trọn hài tử này trong lòng, hắn mới hiểu được vì sao có những nam nhân đối với sự tình này lại mê đắm đến vậy.
Thân thể này phảng phất toát ra mùi hương nhàn nhạt, không hề mang cốt cách cường tráng như những nam hài bình thường, cơ thể hắn mềm mại, vòng eo nhỏ bé, tiếng rên rỉ khi động tình cùng làn da trắng mịn khiến hắn quả thực vô pháp khống chế hành động của chính mình, tựa hồ loài cự thú ẩn sâu trong tiềm thức rốt cuộc đã giật tung mọi xiềng xích, thét gào thoát ra.
Thô lỗ xé mở y sam, cả tiết y cũng bị Đường Tử Ngạo kéo tuột xuống tận hông, để lộ ra khoảng ngực trắng nõn, dưới những tia sáng mờ ảo lọt qua mép chăn, hai hạt anh đào hồng hồng đã run run thẳng đứng lên, con ngươi Đường Tử Ngạo lại một phen thâm trầm, hắn cúi xuống, ngậm lấy một hạt, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thấm ướt, nghe những tiếng rên rỉ vụn vỡ, hắn há miệng ngậm lại lần nữa, khẽ nhay hàm răng, viên anh đào đã thực cứng rắn, run rẩy lấp lánh, mà hắn chốc chốc vẫn nhấn răng cắn cắn hay cố sức mút vào, Đường Thiên Gia sớm đã chịu không nổi, hai tay vịn lấy vai hắn, vừa nức nở nói: “Cha… đừng đụng mãi chỗ ấy…”
Tình huống này, tựa như một tiểu hài tử khả ái nói với ngươi, ngươi đừng nhéo má ta, mà đôi má đỏ hồng như trái táo nhỏ, cả làn da mềm mại ấm áp chỉ khiến người ta càng muốn mạnh tay nhéo má hắn, trêu chọc hắn mà thôi.
Đường Tử Ngạo nghe hắn nói rồi, hai tay chụp lấy cổ tay hắn, ghìm xuống sau lưng, rồi lại quay lại, ngậm lấy hạt anh đào bên kia.
Lần này đối đãi càng thêm mạnh bạo, hắn hầu như giày vò điểm bé nhỏ đến muốn xuất huyết, sưng đỏ, cứng rắn, ánh ánh nước, *** mỹ đến khiến Đường Tử Ngạo gầm khẽ một tiếng, bàn tay trượt xuống dưới, vuốt ve xoa nắn, rồi thẳng đường lần xuống dải đất bí ẩn, vươn ngón tay thăm dò.
Đường Thiên Gia lập tức giật nảy mình, chực muốn tránh né, nhưng hắn đã nằm trên giường, hai tay lại bị chế trụ, đâu còn đường nào lui, chỉ còn biết giãy giụa thắt lưng, rốt cuộc càng khêu gợi thêm dục vọng đã nồng đậm nơi Đường Tử Ngạo.
Đường Tử Ngạo chưa từng làm chuyện này với nam nhân, nhưng hắn cũng không phải không hiểu, cởi tiết khố của hài tử này ra rồi, ngón tay lần lần thử đụng tới lối vào lần nữa, mềm mại, khi hắn chạm vào thì đột nhiên co rụt lại. Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, một hồi, hắn cúi xuống, thân mật săn sóc cả nơi bên dưới thắt lưng hài tử này, bộ vị mẫn cảm nhất cùng lúc bị kích thích, rất nhanh, Đường Thiên Gia quên cả sự khó chịu phía sau, từ bao giờ hai cánh tay được thả tự do đã đưa lên bịt chặt trên miệng, ngăn những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra, lúc này hắn tưởng tượng mình chẳng khác gì những người đã quải bài ở Thất Nhã lâu, những tiếng rên phóng đãng muốn sao cũng không ngừng lại được, hắn có chút tức giận, chỉ còn biết nghiến răng tự cắn cánh tay mình.
Đường Tử Ngạo chụp lấy tay hắn, không để hắn tự ngược đãi nữa, ghé cạnh bên tai hắn, dịu dàng nói: “Không sao, Gia Gia, không việc gì, đừng sợ, không sao hết, ngươi thế nào cha cũng thích.”
Đường Thiên Gia nấc lên một tiếng, ôm lấy hắn, hai cái đùi nhỏ leo lên bấu víu bên hông hắn: “Cha, ta muốn…”
Bàn tay Đường Tử Ngạo ở phía sau khẽ thả lỏng, hắn đâm một ngón vào, nơi nhiều năm không còn phải tiếp nhận dị vật của Đường Thiên Gia lập tức kịch liệt bài xích, kẹp chặt đầu ngón tay kia rồi không ngừng co rút, muốn đẩy ra. Vận đến tia thanh tỉnh cuối cùng, trên trán Đường Tử Ngạo đã mướt mồ hôi, hắn cất giọng khàn khàn ấm ách: “Gia Gia, rất đau phải không? Đừng làm ở đây nữa, chờ trở về nhà, dùng chút thuốc bôi trơn, nhé?”
Kỳ thực, người không thể nhẫn nại được nữa chính là hắn, hắn có thể cảm nhận được hạ thân mình đã đau nhức đến muốn nổ tung, cả người không ngừng run khẽ, trước mắt đã huyết hồng một mảnh, nhưng hắn vẫn cắn răng giữ lý trí tỉnh táo, hắn sợ… hắn sợ xúc phạm tới hài tử này, sợ hắn thụ thương, dù là thân thể, dù là tinh thần, nơi nào cũng vậy, hắn thà tự ủy khuất một trăm phần, cũng không đành lòng để hài tử này chịu một phần ủy khuất.
“Không, ta muốn bây giờ, đợi một chút là được rồi, không sao hết, ngươi cho thêm một ngón vào.” Đường Thiên Gia mỉm cười, bàn tay cầm phân thân của hắn, nhẹ nhàng thay hắn xoa nắn, bao bọc nơi ấy bằng lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.
Hai ngón, ba ngón…
Cả hai người đều không dễ chịu, bất quá, thân thể từng chịu qua điều giáo của Đường Thiên Gia đã bắt đầu chậm rãi thích ứng, tựa hồ hồi ức ngủ say thực lâu đang dần dần thức dậy, hậu huyệt từ từ tiết ra tràng dịch, khiến ngón tay của Đường Tử Ngạo dễ dàng tiến nhập hơn.
Bên trong… phấn nộn, hỏa nhiệt, Đường Tử Ngạo tận lực kiềm chế, kiên trì khai tiếp tục khai mở, hắn biết, nơi này không có bất cứ thứ gì có thể dùng bôi trơn, hắn chỉ có thể nhờ vào cách này chuẩn bị cho hoàn hảo, đến chừng nào ngoại vật không thể gây thương tổn cho người dưới thân mình nữa, chỉ như vậy, hắn mới cam nguyện, mới có thể… Bằng không, hắn thà đi xối nước lạnh chứ quyết không tiếp tục nữa.
Cho đến khi ba ngón tay đã dễ dàng ra vào, rốt cuộc hắn cũng thở ra một hơi đè nén thực lâu, cúi đầu ngậm lấy vành tai Đường Thiên Gia, thanh âm đầy hàm ý: “Gia Gia, ta vào nhé?”, dạm ý, cũng là hỏi.
“Ưm.” Đường Thiên Gia nhắm mắt lại, thả lỏng thân mình, hai cái đùi còn chút khẩn trương quấn quanh thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, đã sẵn sàng tinh thần.
Ngón tay vừa rút ra, nghe xoát khẽ một tiếng, kéo theo một chút tràng dịch, men theo cơ thể Đường Thiên Gia thấm xuống nệm.
Trong chớp mắt bên trong trống rỗng khiến Đường Thiên Gia chợt cảm thấy bất an vô cùng, chỉ một khắc này, trong đầu hắn vụt hiện lên tất cả, hắn nhớ đến Thất Nhã lâu, đến Tô Giới, nhớ một khoảng trời đất vẻn vẹn vuông vức, nhớ những mũi châm lạnh lùng đâm trên ngón tay mình, nhớ cả những bữa ăn mỗi ngày chỉ có rau xanh và cháo lạt không bao giờ đủ no bụng… Cảm giác hiển hiện trong từng ngóc ngách cơ thể này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến trái tim hắn cũng tê dại đau đớn, hắn run bần bật, cố sức ôm chặt thân người bên trên mình, rướn eo lên, cổ vũ hắn.
Vừa bắt đầu tiến vào, Đường Thiên Gia đã nhịn không được trào lệ, xúc động trào dâng mãnh liệt khiến nước mắt hắn tuôn như nước lũ, thoáng chốc đã xô tan vỡ bờ đê.
Mảnh khiếm khuyết của sinh mệnh giữa thời khắc này phảng phất như đã được lấp đầy, hắn ngâm khẽ một tiếng, mười ngón tay bấu chặt trên lưng Đường Tử Ngạo cào thành những vệt dài dấu tích, hắn hầu như không còn cả khí lực vươn tay ôm Đường Tử Ngạo, cảm giác tràn đầy sung mãn khiến hắn thoáng chốc đã tin tưởng rằng cuộc đời này không còn cần bất cứ thứ gì hơn nữa.
Trước kia, hắn sợ, thậm chí hắn chán ghét sự kết hợp giữa nam nhân và nam nhân, vì khi ngọc trụ lạnh lẽo kia đâm vào thân thể hắn, hắn chỉ cảm thấy đau đớn bất lực, nhưng người này không giống, hắn biết bản thân mình vì hắn mà sinh ra trên đời này, vì hắn mà tồn tại, càng vì hắn mà thoát khỏi nơi ấy, thứ hắn tiến nhập vào cơ thể không phải vật vô tri lạnh băng cứng rắn, mà nóng rực, mang theo nhịp đập của hắn, khiến Thiên Gia cảm nhận sinh mệnh ấm áp, dồi dào mà mỹ hảo.
Hai hàng lệ của Đường Thiên Gia không ngừng tuôn chảy, hầu như vô pháp khống chế, hắn ôm ghì lấy Đường Tử Ngạo, bật nức nở thành tiếng, không phải vì đau đớn, không phải vì khổ sở… mà vì hạnh phúc và hài lòng.
*
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.