Chương 37: Lo Được Lo Mất –
Mạc Thiên Thiên
23/11/2016
CHƯƠNG 37: LO ĐƯỢC LO MẤT –
Thường Văn làm ầm ĩ kêu réo một đám nha hoàn bưng cơm trưa vào, Đường Tử Ngạo đã ngồi dậy trên giường, khoác ngoại sam, đang rửa mặt.
“Chủ tử a, nước ấy lạnh, chờ ta đi lấy nước nóng a.”
“Này được rồi.” Đường Tử Ngạo thả khăn mặt xuống, đứng lên bước tới cạnh bàn.
“Chủ tử a, mặt ghế này cũng lạnh, để lót nệm đã.” Thường Văn nhìn quanh quất một lượt, lật cái đệm mỏng trên giường lên, gấp gọn gàng rồi chực nhét xuống dưới ghế Đường Tử Ngạo vừa ngồi.
Đường Tử Ngạo vẫn ngồi yên tại chỗ, nheo mắt nhìn hắn.
Thường Văn tự nhiên nhận ra có chút làm quá, gượng cười ha ha mấy tiếng, vội vàng trải lại đệm lên giường: “Ta không phải lo lắng cho chủ tử a, chủ tử thân thể cường kiện, mấy khi nhiễm phong hàn một bận, ta bình thường đâu có cơ hội thể hiện, giờ mới được ba hoa một chút a. Rồi rồi, không nói nữa, ta đi đây, chủ tử có việc nhớ gọi a.” Thường Văn nhận thấy ánh mắt nhìn mình càng lúc càng chuyển lạnh, vội vàng lùi lùi, vừa đụng tới bậu cửa phòng đã quay lưng chạy tót đi, tốc độ so với lúc hắn chật vật luyện công còn nhanh hơn gấp bội, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Thiên Gia đứng xem cũng có chút hả hê, vốn đã ấm ức hắn giành sạch việc của mình, giờ cha đuổi hắn đi, vừa lúc a~
Đóng cửa phòng lại, Thiên Gia rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống sát bên phải Đường Tử Ngạo.
Xới một bát cơm đặt lên bàn, rồi nhanh tay giành lấy đôi đũa của hắn, săm soi món ăn, lựa lấy những miếng thoạt trông thật ngon mắt gắp vào bát, hắn lại lấy thìa xúc một miếng cả cơm lẫn thịt, đưa đến miệng Đường Tử Ngạo: “Cha, ăn đi.”
Đường Tử Ngạo thoáng nhướng mày, mở miệng nói: “Ta tự ăn.”
“Cha bị bệnh na, ta giúp ngươi.” Thiên Gia chớp chớp hai con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
“Để ta.” Đường Tử Ngạo vươn tay định cầm đôi đũa, lại bị hắn né đi, Thiên Gia lúc ấy mới buông rũ mi mắt, ủ rũ nói nhỏ: “Đều là tại ta, tối qua ta đạp chăn làm cha nhiễm lạnh, ta cái gì cũng làm không nên…”
Đường Tử Ngạo thấy hắn cúi đầu, thanh âm lí nhí tội nghiệp, tâm trạng nhất thời mềm nhũn, lại rụt tay lại: “Thôi được rồi.”
“Hảo.” Thiên Gia chỉ chờ có thế, lập tức ngẩng đầu lên, đôi con mắt lấp lánh còn hơn điểm sao đêm, nào có nửa phân thất vọng hay hổ thẹn, coi bộ hắn hưng phấn đến chỉ thiếu điều thò đuôi vẫy vẫy.
Đường Tử Ngạo thoáng giật mình, thầm nghĩ mình trúng mưu tiểu tử này, bật cười há miệng ăn miếng cơm Thiên Gia xúc, hắn lập tức gắp thêm một miếng cá, đặt lên thìa cơm, bộ dạng như dỗ hài tử, chìa đến bên miệng Đường Tử Ngạo, còn khẽ ngâm nga “a a~” mấy tiếng…
“Chậm một chút, cái này nóng a, chậm một chút~”
“Uống miếng nước.”
“Đừng nuốt nhanh vậy, khéo nghẹn na~”
Đường Tử Ngạo nhìn hắn cẩn thận như dỗ hài tử, tỉ mỉ gỡ từng mẩu xương cá, xúc hai miếng cơm lại ngừng lại cho hắn uống một hớp trà, dáng dấp chăm chú khiến hắn nhất thời quên mất mới rồi mình chỉ định để hắn xúc cho mấy thìa, đại khái cho hắn thỏa ý muốn săn sóc mình, rồi tự mình ăn nốt.
Hài tử này một miếng cơm cũng không ăn, cái bụng nhỏ thỉnh thoảng lại réo ục ục, nhưng hắn coi như không cảm thấy gì, chỉ chuyên tâm chiếu cố Đường Tử Ngạo, mỗi một miếng ăn vào miệng rồi, miếng sau nhất định phải kèm thức ăn khác, lần này thịt gà, lần sau sẽ là cá, tiếp nữa phải là ngó sen, đậu xanh… Đường Tử Ngạo vừa nhìn hắn vừa nuốt từng thìa, ăn cho tới no mới nhớ ra mới rồi mình định làm gì.
Cả bữa cơm, Đường Tử Ngạo một chút cũng không cần động tay.
Chờ đến khi ăn hết hai bát cơm đầy, Đường Tử Ngạo mới phát hiện ra bụng đã ăn không nổi nữa.
“Được rồi, Gia Gia ăn đi, ta no rồi.”
“Thực sự no rồi?”
“Ừm, no rồi, ngươi ăn đi.” Đường Tử Ngạo ăn nốt thìa cơm hắn mới xúc, xoa xoa đầu hắn.
Thiên Gia gật đầu, có chút thất vọng nhìn cha, coi bộ còn chưa thỏa ý, chỉ hận không thể cho Đường Tử Ngạo ăn thêm mấy bát cơm đầy nữa. Hắn thò tay, trực tiếp mò mò trên bụng Đường Tử Ngạo, vỗ vỗ, khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc cực kỳ, miệng nói: “Quả nhiên no rồi na~”
Đường Tử Ngạo thực có chút bất đắc dĩ, nắm bàn tay mềm mại của hắn, kéo ra.
Thiên Gia không buồn để ý, cũng không đổi thìa, trực tiếp dùng thìa cũ xúc nốt nửa bát cơm ăn.
Xong bữa cơm, thay y phục rồi, hai người mới tách ra, Đường Tử Ngạo đã thấy hầu như khỏe hẳn rồi, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở trong phòng, hắn dặn Thiên Gia mấy câu, nói phải ra sân tập võ, còn Thiên Gia đến chỗ lão đại phu, tiếp tục học thảo dược. Hắn vừa đi vừa lầm bầm nhẩm lại công dụng cùng liều lượng những thứ thảo dược hôm nay đại phu kê cho cha uống.
Đến phòng cất thảo dược của Đường phủ, lão đại phu đã chờ sẵn bên trong, hắn run run rẩy rẩy sắp ra hơn mười loại dược liệu, yêu cầu Thiên Gia từ những thứ này viết hai đơn thuốc, một đơn để bồi bổ cường thân kiện thể, một đơn để chữa chứng hỗn loạn khí huyết, mụ mị thần trí.
Lão tiên sinh đã dạy hắn, dù cùng một loại dược liệu, nhưng dùng lượng không như nhau cùng với phối dược khác đi, tất sẽ cho hiệu quả hoàn toàn khác nhau, ví như thạch tín, khả dĩ đầu độc chết người, thế nhưng cũng là loại dược vật có thể trị bệnh. Chỉ riêng dược liệu và đơn thuốc đã đủ để hắn học mất nhiều năm, thành ra, hai năm qua, Thiên Gia vẫn còn loay hoay với mớ dược liệu, ngoài tự bắt mạch của mình, bắt mạch cho lão tiên sinh cùng Đường Tử Ngạo, hắn cũng chưa có cơ hội ra ngoài luyện tập.
Hắn xem những thảo dược lão tiên sinh đưa, nhận dạng từng thứ một, rồi mở hai tờ giấy, bốc mỗi bên vài thứ dược liệu, đầu mày chốc chốc lại khẽ nhíu, thêm bớt mấy lần, giữa chừng còn giở sách xem lại, cuối cùng cũng phối xong, hoan hỉ chờ lão tiên sinh kiểm tra.
Lão tiên sinh cúi sát xuống, gạt gạt kiểm tra kĩ càng, rốt cuộc gật đầu, khen mấy câu, rồi lại giảng giải cho hắn những chứng bệnh khác nhau phải dùng loại dược vật khác nhau, vạn nhất có người nhiễm ác bệnh mà dùng sai thuốc, không chừng tác dụng hoàn toàn ngược lại, vậy nên phải căn cứ tình hình cụ thể rồi mới tiến hành chữa trị.
Thiên Gia theo học lão tiên sinh tuy rằng chưa từng có cơ hội tiếp xúc thực tế, nhưng bình thường nghe hắn giảng giải bằng những ví dụ mình từng chữa trị qua, đều có ứng dụng rõ ràng cả, nên hắn vẫn có thể từ từ lĩnh hội. Đến giờ, đại khái cũng không còn sự gì làm khó được Thiên Gia nữa, lão tiên sinh cũng nói, thêm một thời gian nữa coi như không còn gì để truyền thụ, còn lại chỉ dựa vào chính khả năng lĩnh hội cùng ứng dụng của hắn mà thôi.
Phối dược xong, trời còn chưa muộn, Thiên Gia cầm sách ngồi trong tiểu viện, vừa hóng nắng vừa trò chuyện với lão tiên sinh, nghe hắn kể những chuyện từng trải qua, thỉnh thoảng hỏi vài câu về cách phối dược cùng những nguyên lý, cấm kỵ trong sách.
Ngồi tắm nắng ấm áp, vừa nghe kể những chứng bệnh cổ quái cùng những chuyện kỳ lạ khắp nơi, lại nghĩ sau này gặp lại Lưu Ly, hai người không biết y thuật ai mới giỏi hơn, trong bụng hắn phấn khởi vô cùng.
Lão tiên sinh về già cũng không có mấy người trò chuyện, giờ thấy Thiên Gia sùng bái nhìn mình, hơn nữa hắn học tập chăm chỉ, kiên nhẫn, tự nhiên cũng vui vẻ dốc hết kinh nghiệm ruột gan, trông cậy Thiên Gia tương lai cũng trở thành một bậc danh y.
Đợi đến khi trời tối xẩm, có người được phân phó riêng tới đưa lão tiên sinh trở về, Đường Thiên Gia cũng quay về phòng, trên mặt thủy chung không ngớt ý cười, muốn giấu cũng không được. Bên ngoài ráng đỏ đã quệt rực một mảng trời, trong phòng cũng nhiễm một tầng cam sắc nóng ấm dung dị, hắn đẩy cửa vào, Đường Tử Ngạo cũng vừa trở về, đang chuẩn bị thắp nến. Đường Thiên Gia đứng bên khung cửa, nhìn tia sáng len lỏi qua lần giấy dán cửa sổ mỏng manh, phác trên dáng vóc cao lớn hào sảng của Đường Tử Ngạo, cả gương mặt lãnh ngạnh anh tuấn… trong lòng hắn thoáng chốc ngây ngẩn, đôi con mắt mở lớn không chớp. Dưới ánh nắng muộn, nhất cử nhất động của Đường Tử Ngạo đều đượm sắc ôn trầm, mơ hồ ướp một tầng ánh cam nhàn nhạt, gương mặt hắn tựa hồ nhu hòa hơn rất nhiều, những đường nét kiên cường xưa nay phảng phất cũng thả lỏng… nhất là khi hắn nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn phía Thiên Gia, đôi con ngươi thoáng phiếm ý cười, huân huân dục túy, cả một phòng lác đác nắng thoáng chốc đều ngưng đọng trong ánh mắt hắn, khiến trái tim đang kinh ngạc của Thiên Gia lại đập quýnh quáng thêm một nhịp, hắn bất giác bước chân hướng về phía ấy, ôm cổ Đường Tử Ngạo đang thắp nến, vùi đầu vào ngực hắn: “Cha.”, hắn cúi đầu, ôn nhu gọi.
“Ừ?” Đường Tử Ngạo nghĩ hắn đương làm nũng, vòng tay ôm lấy hắn.
“Cha, ta rất thích ngươi.”
Thân thể Đường Tử Ngạo thoáng cứng đờ, lập tức máy móc vỗ vỗ lưng hắn, không lên tiếng đáp.
Thiên Gia không được đáp lời, cũng tuyệt không nổi giận, hắn như chìm trong những suy tư của riêng mình, nhỏ giọng nói tiếp: “Cha, không biết vì sao, ta đã thực thích ngươi, mà giờ càng ngày càng thích nhiều hơn nữa, thích đến mức chỉ nhìn thấy ngươi đã thấy hài lòng, làm việc gì cũng tràn đầy khí lực, trước kia ta ở Thất Nhã lâu, mỗi ngày đều thấy cả người uể oải vô lực, tinh thần thực khó phấn chấn, việc gì nghĩ tới cũng mệt mỏi… thế nhưng hiện tại hoàn toàn không giống vậy nữa, ta chỉ cần vừa nghĩ tới cha, đã thấy thực hài lòng. Ban đêm ta nằm mộng thấy gì đều muốn nói cho cha, ta được lão tiên sinh khen ngợi cũng muốn kể cho cha, ta nhìn thấy cụm mây bé bé giống con thỏ con cũng muốn nói cho cha, còn nữa, ta ăn bao nhiêu bát cơm, uống bao nhiêu chén trà đều muốn kể cha biết…” Thiên Gia không biết phải hình dung ra sao, chỉ đơn giản dùng những ngôn ngữ thành thực nhất để lý giải ý nghĩ của mình: “Cha, ngươi nói xem, ta vì sao lại thích ngươi đến vậy? Người khác cũng thích một người như thế sao?”
Thấy hắn ngẩng đầu tràn ngập mong mỏi nhìn mình, Đường Tử Ngạo chẳng biết phải đáp ra sao, chỉ cố nén nỗi rung động kịch liệt trong ***g ngực, hồi lâu mới trấn định được, lắc đầu trả lời: “Ta không biết.”
“Nga~” Thiên Gia gục đầu xuống, lại vùi mặt vào ngực Đường Tử Ngạo, rầu rĩ nói: “Cha, kỳ thực ta thích ngươi cũng không phải tất thảy đều hài lòng, cũng có khó chịu a. Có đôi khi, ta thích ngươi đến mức cảm thấy ngực thật đau, sợ ngươi không thích ta, sợ ngươi thấy phiền phức, sợ ngươi ghét ta, sợ ngươi rời bỏ ta… Cái gì cũng sợ. Ta cũng nghĩ, nếu như ta không thích ngươi, không chừng ta sẽ không sợ nữa, mà ta không rõ, vì sao ta lại thích ngươi như vậy, mà trong ngực vẫn khó chịu, vẫn hoang mang rối rắm… có nhiều khi còn thấy như thực trống rỗng a…”
“Đừng sợ, cha không ghét ngươi, sẽ ở cùng ngươi cả đời.” Đường Tử Ngạo chăm chú ôm hắn, cằm tựa trên đỉnh đầu hắn, trịnh trọng nói.
“Cha, ngươi không ghét ta?”
“Ừ.”
“Na, ngươi thích ta sao?”
“Thích… đứa ngốc, hài tử của cha cha đương nhiên sẽ thích.”
Thiên Gia tuy rằng còn không hài lòng với câu trả lời này, thế nhưng cũng không truy vấn thêm nữa, cứ như vậy ôm hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp thân mật bao bọc quanh mình.
*
–
Thường Văn làm ầm ĩ kêu réo một đám nha hoàn bưng cơm trưa vào, Đường Tử Ngạo đã ngồi dậy trên giường, khoác ngoại sam, đang rửa mặt.
“Chủ tử a, nước ấy lạnh, chờ ta đi lấy nước nóng a.”
“Này được rồi.” Đường Tử Ngạo thả khăn mặt xuống, đứng lên bước tới cạnh bàn.
“Chủ tử a, mặt ghế này cũng lạnh, để lót nệm đã.” Thường Văn nhìn quanh quất một lượt, lật cái đệm mỏng trên giường lên, gấp gọn gàng rồi chực nhét xuống dưới ghế Đường Tử Ngạo vừa ngồi.
Đường Tử Ngạo vẫn ngồi yên tại chỗ, nheo mắt nhìn hắn.
Thường Văn tự nhiên nhận ra có chút làm quá, gượng cười ha ha mấy tiếng, vội vàng trải lại đệm lên giường: “Ta không phải lo lắng cho chủ tử a, chủ tử thân thể cường kiện, mấy khi nhiễm phong hàn một bận, ta bình thường đâu có cơ hội thể hiện, giờ mới được ba hoa một chút a. Rồi rồi, không nói nữa, ta đi đây, chủ tử có việc nhớ gọi a.” Thường Văn nhận thấy ánh mắt nhìn mình càng lúc càng chuyển lạnh, vội vàng lùi lùi, vừa đụng tới bậu cửa phòng đã quay lưng chạy tót đi, tốc độ so với lúc hắn chật vật luyện công còn nhanh hơn gấp bội, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Thiên Gia đứng xem cũng có chút hả hê, vốn đã ấm ức hắn giành sạch việc của mình, giờ cha đuổi hắn đi, vừa lúc a~
Đóng cửa phòng lại, Thiên Gia rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống sát bên phải Đường Tử Ngạo.
Xới một bát cơm đặt lên bàn, rồi nhanh tay giành lấy đôi đũa của hắn, săm soi món ăn, lựa lấy những miếng thoạt trông thật ngon mắt gắp vào bát, hắn lại lấy thìa xúc một miếng cả cơm lẫn thịt, đưa đến miệng Đường Tử Ngạo: “Cha, ăn đi.”
Đường Tử Ngạo thoáng nhướng mày, mở miệng nói: “Ta tự ăn.”
“Cha bị bệnh na, ta giúp ngươi.” Thiên Gia chớp chớp hai con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
“Để ta.” Đường Tử Ngạo vươn tay định cầm đôi đũa, lại bị hắn né đi, Thiên Gia lúc ấy mới buông rũ mi mắt, ủ rũ nói nhỏ: “Đều là tại ta, tối qua ta đạp chăn làm cha nhiễm lạnh, ta cái gì cũng làm không nên…”
Đường Tử Ngạo thấy hắn cúi đầu, thanh âm lí nhí tội nghiệp, tâm trạng nhất thời mềm nhũn, lại rụt tay lại: “Thôi được rồi.”
“Hảo.” Thiên Gia chỉ chờ có thế, lập tức ngẩng đầu lên, đôi con mắt lấp lánh còn hơn điểm sao đêm, nào có nửa phân thất vọng hay hổ thẹn, coi bộ hắn hưng phấn đến chỉ thiếu điều thò đuôi vẫy vẫy.
Đường Tử Ngạo thoáng giật mình, thầm nghĩ mình trúng mưu tiểu tử này, bật cười há miệng ăn miếng cơm Thiên Gia xúc, hắn lập tức gắp thêm một miếng cá, đặt lên thìa cơm, bộ dạng như dỗ hài tử, chìa đến bên miệng Đường Tử Ngạo, còn khẽ ngâm nga “a a~” mấy tiếng…
“Chậm một chút, cái này nóng a, chậm một chút~”
“Uống miếng nước.”
“Đừng nuốt nhanh vậy, khéo nghẹn na~”
Đường Tử Ngạo nhìn hắn cẩn thận như dỗ hài tử, tỉ mỉ gỡ từng mẩu xương cá, xúc hai miếng cơm lại ngừng lại cho hắn uống một hớp trà, dáng dấp chăm chú khiến hắn nhất thời quên mất mới rồi mình chỉ định để hắn xúc cho mấy thìa, đại khái cho hắn thỏa ý muốn săn sóc mình, rồi tự mình ăn nốt.
Hài tử này một miếng cơm cũng không ăn, cái bụng nhỏ thỉnh thoảng lại réo ục ục, nhưng hắn coi như không cảm thấy gì, chỉ chuyên tâm chiếu cố Đường Tử Ngạo, mỗi một miếng ăn vào miệng rồi, miếng sau nhất định phải kèm thức ăn khác, lần này thịt gà, lần sau sẽ là cá, tiếp nữa phải là ngó sen, đậu xanh… Đường Tử Ngạo vừa nhìn hắn vừa nuốt từng thìa, ăn cho tới no mới nhớ ra mới rồi mình định làm gì.
Cả bữa cơm, Đường Tử Ngạo một chút cũng không cần động tay.
Chờ đến khi ăn hết hai bát cơm đầy, Đường Tử Ngạo mới phát hiện ra bụng đã ăn không nổi nữa.
“Được rồi, Gia Gia ăn đi, ta no rồi.”
“Thực sự no rồi?”
“Ừm, no rồi, ngươi ăn đi.” Đường Tử Ngạo ăn nốt thìa cơm hắn mới xúc, xoa xoa đầu hắn.
Thiên Gia gật đầu, có chút thất vọng nhìn cha, coi bộ còn chưa thỏa ý, chỉ hận không thể cho Đường Tử Ngạo ăn thêm mấy bát cơm đầy nữa. Hắn thò tay, trực tiếp mò mò trên bụng Đường Tử Ngạo, vỗ vỗ, khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc cực kỳ, miệng nói: “Quả nhiên no rồi na~”
Đường Tử Ngạo thực có chút bất đắc dĩ, nắm bàn tay mềm mại của hắn, kéo ra.
Thiên Gia không buồn để ý, cũng không đổi thìa, trực tiếp dùng thìa cũ xúc nốt nửa bát cơm ăn.
Xong bữa cơm, thay y phục rồi, hai người mới tách ra, Đường Tử Ngạo đã thấy hầu như khỏe hẳn rồi, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở trong phòng, hắn dặn Thiên Gia mấy câu, nói phải ra sân tập võ, còn Thiên Gia đến chỗ lão đại phu, tiếp tục học thảo dược. Hắn vừa đi vừa lầm bầm nhẩm lại công dụng cùng liều lượng những thứ thảo dược hôm nay đại phu kê cho cha uống.
Đến phòng cất thảo dược của Đường phủ, lão đại phu đã chờ sẵn bên trong, hắn run run rẩy rẩy sắp ra hơn mười loại dược liệu, yêu cầu Thiên Gia từ những thứ này viết hai đơn thuốc, một đơn để bồi bổ cường thân kiện thể, một đơn để chữa chứng hỗn loạn khí huyết, mụ mị thần trí.
Lão tiên sinh đã dạy hắn, dù cùng một loại dược liệu, nhưng dùng lượng không như nhau cùng với phối dược khác đi, tất sẽ cho hiệu quả hoàn toàn khác nhau, ví như thạch tín, khả dĩ đầu độc chết người, thế nhưng cũng là loại dược vật có thể trị bệnh. Chỉ riêng dược liệu và đơn thuốc đã đủ để hắn học mất nhiều năm, thành ra, hai năm qua, Thiên Gia vẫn còn loay hoay với mớ dược liệu, ngoài tự bắt mạch của mình, bắt mạch cho lão tiên sinh cùng Đường Tử Ngạo, hắn cũng chưa có cơ hội ra ngoài luyện tập.
Hắn xem những thảo dược lão tiên sinh đưa, nhận dạng từng thứ một, rồi mở hai tờ giấy, bốc mỗi bên vài thứ dược liệu, đầu mày chốc chốc lại khẽ nhíu, thêm bớt mấy lần, giữa chừng còn giở sách xem lại, cuối cùng cũng phối xong, hoan hỉ chờ lão tiên sinh kiểm tra.
Lão tiên sinh cúi sát xuống, gạt gạt kiểm tra kĩ càng, rốt cuộc gật đầu, khen mấy câu, rồi lại giảng giải cho hắn những chứng bệnh khác nhau phải dùng loại dược vật khác nhau, vạn nhất có người nhiễm ác bệnh mà dùng sai thuốc, không chừng tác dụng hoàn toàn ngược lại, vậy nên phải căn cứ tình hình cụ thể rồi mới tiến hành chữa trị.
Thiên Gia theo học lão tiên sinh tuy rằng chưa từng có cơ hội tiếp xúc thực tế, nhưng bình thường nghe hắn giảng giải bằng những ví dụ mình từng chữa trị qua, đều có ứng dụng rõ ràng cả, nên hắn vẫn có thể từ từ lĩnh hội. Đến giờ, đại khái cũng không còn sự gì làm khó được Thiên Gia nữa, lão tiên sinh cũng nói, thêm một thời gian nữa coi như không còn gì để truyền thụ, còn lại chỉ dựa vào chính khả năng lĩnh hội cùng ứng dụng của hắn mà thôi.
Phối dược xong, trời còn chưa muộn, Thiên Gia cầm sách ngồi trong tiểu viện, vừa hóng nắng vừa trò chuyện với lão tiên sinh, nghe hắn kể những chuyện từng trải qua, thỉnh thoảng hỏi vài câu về cách phối dược cùng những nguyên lý, cấm kỵ trong sách.
Ngồi tắm nắng ấm áp, vừa nghe kể những chứng bệnh cổ quái cùng những chuyện kỳ lạ khắp nơi, lại nghĩ sau này gặp lại Lưu Ly, hai người không biết y thuật ai mới giỏi hơn, trong bụng hắn phấn khởi vô cùng.
Lão tiên sinh về già cũng không có mấy người trò chuyện, giờ thấy Thiên Gia sùng bái nhìn mình, hơn nữa hắn học tập chăm chỉ, kiên nhẫn, tự nhiên cũng vui vẻ dốc hết kinh nghiệm ruột gan, trông cậy Thiên Gia tương lai cũng trở thành một bậc danh y.
Đợi đến khi trời tối xẩm, có người được phân phó riêng tới đưa lão tiên sinh trở về, Đường Thiên Gia cũng quay về phòng, trên mặt thủy chung không ngớt ý cười, muốn giấu cũng không được. Bên ngoài ráng đỏ đã quệt rực một mảng trời, trong phòng cũng nhiễm một tầng cam sắc nóng ấm dung dị, hắn đẩy cửa vào, Đường Tử Ngạo cũng vừa trở về, đang chuẩn bị thắp nến. Đường Thiên Gia đứng bên khung cửa, nhìn tia sáng len lỏi qua lần giấy dán cửa sổ mỏng manh, phác trên dáng vóc cao lớn hào sảng của Đường Tử Ngạo, cả gương mặt lãnh ngạnh anh tuấn… trong lòng hắn thoáng chốc ngây ngẩn, đôi con mắt mở lớn không chớp. Dưới ánh nắng muộn, nhất cử nhất động của Đường Tử Ngạo đều đượm sắc ôn trầm, mơ hồ ướp một tầng ánh cam nhàn nhạt, gương mặt hắn tựa hồ nhu hòa hơn rất nhiều, những đường nét kiên cường xưa nay phảng phất cũng thả lỏng… nhất là khi hắn nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn phía Thiên Gia, đôi con ngươi thoáng phiếm ý cười, huân huân dục túy, cả một phòng lác đác nắng thoáng chốc đều ngưng đọng trong ánh mắt hắn, khiến trái tim đang kinh ngạc của Thiên Gia lại đập quýnh quáng thêm một nhịp, hắn bất giác bước chân hướng về phía ấy, ôm cổ Đường Tử Ngạo đang thắp nến, vùi đầu vào ngực hắn: “Cha.”, hắn cúi đầu, ôn nhu gọi.
“Ừ?” Đường Tử Ngạo nghĩ hắn đương làm nũng, vòng tay ôm lấy hắn.
“Cha, ta rất thích ngươi.”
Thân thể Đường Tử Ngạo thoáng cứng đờ, lập tức máy móc vỗ vỗ lưng hắn, không lên tiếng đáp.
Thiên Gia không được đáp lời, cũng tuyệt không nổi giận, hắn như chìm trong những suy tư của riêng mình, nhỏ giọng nói tiếp: “Cha, không biết vì sao, ta đã thực thích ngươi, mà giờ càng ngày càng thích nhiều hơn nữa, thích đến mức chỉ nhìn thấy ngươi đã thấy hài lòng, làm việc gì cũng tràn đầy khí lực, trước kia ta ở Thất Nhã lâu, mỗi ngày đều thấy cả người uể oải vô lực, tinh thần thực khó phấn chấn, việc gì nghĩ tới cũng mệt mỏi… thế nhưng hiện tại hoàn toàn không giống vậy nữa, ta chỉ cần vừa nghĩ tới cha, đã thấy thực hài lòng. Ban đêm ta nằm mộng thấy gì đều muốn nói cho cha, ta được lão tiên sinh khen ngợi cũng muốn kể cho cha, ta nhìn thấy cụm mây bé bé giống con thỏ con cũng muốn nói cho cha, còn nữa, ta ăn bao nhiêu bát cơm, uống bao nhiêu chén trà đều muốn kể cha biết…” Thiên Gia không biết phải hình dung ra sao, chỉ đơn giản dùng những ngôn ngữ thành thực nhất để lý giải ý nghĩ của mình: “Cha, ngươi nói xem, ta vì sao lại thích ngươi đến vậy? Người khác cũng thích một người như thế sao?”
Thấy hắn ngẩng đầu tràn ngập mong mỏi nhìn mình, Đường Tử Ngạo chẳng biết phải đáp ra sao, chỉ cố nén nỗi rung động kịch liệt trong ***g ngực, hồi lâu mới trấn định được, lắc đầu trả lời: “Ta không biết.”
“Nga~” Thiên Gia gục đầu xuống, lại vùi mặt vào ngực Đường Tử Ngạo, rầu rĩ nói: “Cha, kỳ thực ta thích ngươi cũng không phải tất thảy đều hài lòng, cũng có khó chịu a. Có đôi khi, ta thích ngươi đến mức cảm thấy ngực thật đau, sợ ngươi không thích ta, sợ ngươi thấy phiền phức, sợ ngươi ghét ta, sợ ngươi rời bỏ ta… Cái gì cũng sợ. Ta cũng nghĩ, nếu như ta không thích ngươi, không chừng ta sẽ không sợ nữa, mà ta không rõ, vì sao ta lại thích ngươi như vậy, mà trong ngực vẫn khó chịu, vẫn hoang mang rối rắm… có nhiều khi còn thấy như thực trống rỗng a…”
“Đừng sợ, cha không ghét ngươi, sẽ ở cùng ngươi cả đời.” Đường Tử Ngạo chăm chú ôm hắn, cằm tựa trên đỉnh đầu hắn, trịnh trọng nói.
“Cha, ngươi không ghét ta?”
“Ừ.”
“Na, ngươi thích ta sao?”
“Thích… đứa ngốc, hài tử của cha cha đương nhiên sẽ thích.”
Thiên Gia tuy rằng còn không hài lòng với câu trả lời này, thế nhưng cũng không truy vấn thêm nữa, cứ như vậy ôm hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp thân mật bao bọc quanh mình.
*
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.