Chương 15
Viên Chocolate Ngọt Ngào
09/09/2024
Ta bừng tỉnh, xe ngựa dừng lại giữa đường, là đồng liêu của huynh trưởng đến tìm huynh ấy, nói có việc quan trọng cần bàn bạc ở triều đình.
Huynh ấy do dự nhìn lại ta một lần, ta hiểu ý nói: "Ca ca, huynh cứ đi làm việc của mình đi, chỉ là ngắm hoa mà thôi, muội tự đi cũng được."
"Được, vậy muội nhớ về phủ sớm nhé, cha và mẹ cũng đã chuẩn bị để chúc mừng sinh thần muội rồi đấy."
Sau khi chia tay huynh trưởng, xe ngựa đi một mạch đến Mãn Nguyệt Pha.
Cả ngọn đồi hải đường xuân đã đ.â.m chồi nảy lộc, nhưng không thấy một cây nào có hoa nở.
Ta dặn người đánh xe đợi ở bên ngoài, tự mình xách váy nhảy xuống xe, đi vào sâu trong rừng hải đường.
Đi được một đoạn, tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên rộng mở, từ màu xanh non chuyển sang một màu hồng trắng nhạt xen lẫn đậm, tươi tắn và rực rỡ.
Ta nhất thời sững sờ tại chỗ, phía sau lại vang lên giọng nói quen thuộc, trong giọng nói còn mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng không giấu được ý cười.
"Chiêu Chiêu."
Quay đầu lại, Tạ Trọng Lâu một thân áo đỏ, hai tay ôm kiếm, đang dựa vào cây nhìn ta cười.
Gió nhẹ thoảng qua, khẽ lay động vài sợi tóc mai, càng làm nốt chu sa nơi đuôi mắt hắn thêm phần diễm lệ.
Trong khoảnh khắc ấy, ta gần như cho rằng đây là ảo giác, cho đến khi hắn từng bước tiến lại, ôm ta vào lòng thật chặt, hơi ấm và hương thơm thanh khiết cùng ập đến.
Ta chợt nhận ra, đây là hiện thực.
Chưa kịp định thần, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng.
"Sao chàng lại đột nhiên xuất hiện..."
Ta nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt lập tức tuôn rơi như mưa, "Người kia đâu? Thẩm Tú đâu?"
Một tay hắn nâng mặt ta lên, buộc ta ngẩng đầu, nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng đáp xuống môi ta, cánh tay còn lại ôm chặt eo ta hơn: "Ngày đó ta nói, hải đường xuân năm nay sắp nở. Hôm nay là sinh thần của nàng, Chiêu Chiêu, ta nhất định phải cùng nàng ngắm hoa nở thêm một lần nữa."
Ngay cả trong mơ, ta cũng không dám công khai mong chờ một cảnh tượng như thế này.
Đôi môi quấn quýt với ta, những ngón tay lướt trên lớp vải mỏng cũng nóng bỏng như có lửa thiêu đốt.
Kiếp trước, vì phải giữ gìn sự e ấp, kín đáo của một tiểu thư khuê các, trước khi thành hôn, ta và Tạ Trọng Lâu chưa từng có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào.
Cho đến sau này, trải qua cuộc chia ly đột ngột như vậy, ta không còn cơ hội được gần gũi với Tạ Trọng Lâu thật sự nữa.
Ta nghĩ, có lẽ ông trời cho ta cơ hội làm lại từ đầu, chính là để bù đắp cho sự tiếc nuối này.
Dưới gốc hải đường, Tạ Trọng Lâu cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn kéo dài, hắn dùng chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi ta, khẽ nói: "Những ngày qua, ngày nào nàng cũng đến phủ Tướng quân, Hứa Trí Viễn phiền lòng không thôi, nhưng ta lại vui mừng trong lòng. Hôm nay, biết là sinh thần nàng, ta đã cố gắng hết sức để thoát ra, chỉ muốn gặp nàng một lần."
"Chiêu Chiêu, ta thật sự rất vui, sinh thần mười bảy tuổi của nàng, cũng là ta cùng nàng trải qua."
Có lẽ vì bị giam cầm trong lồng thân xác quá lâu không thể thoát ra, giữa đôi lông mày hắn phảng phất một nét mệt mỏi nhàn nhạt, nhưng đôi mắt ấy đã trở nên sáng ngời, trong veo, phản chiếu sắc đỏ tươi thắm của hải đường xuân.
Trong mắt hắn, ta tìm thấy cả một mùa xuân đang bừng nở.
Tỉnh lại, ta khẽ hỏi: "Hứa Trí Viễn là ai?"
"Chính là hồn phách ký sinh trong thân thể ta, ta nghe Thẩm Tú gọi hắn như vậy."
Tạ Trọng Lâu kiên nhẫn giải thích với ta, "Khi họ ở riêng với nhau, họ luôn nói những điều kỳ lạ mà ta không hiểu, nhưng dường như họ lại hiểu nhau rất rõ. Còn có vài lần, ta nghe Thẩm Tú nhắc đến những địa danh ở nơi của họ, cứ như thể - họ đến từ một thế giới khác với chúng ta."
Im lặng một lát, cuối cùng ta cũng hỏi ra câu hỏi quan trọng đó: "Vậy khi Hứa Trí Viễn chiếm giữ thân thể chàng, chàng vẫn có thể nhìn và nghe thấy mọi thứ xảy ra bên ngoài sao?"
"Ừ. Nhưng nếu ta xuất hiện, hắn sẽ không nhận ra."
Những gì Huyền Trần đại sư nói đã được Tạ Trọng Lâu xác nhận, lòng ta như bị một quả chùy nặng nề đập xuống, nước mắt vừa mới ngừng lại lại sắp tuôn rơi.
Nếu vậy, Tạ Trọng Lâu ở kiếp trước chắc chắn cũng bị mắc kẹt trong chính cơ thể mình, tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra giữa hai nhà Lục - Tạ.
Hắn đã nhìn thấy tất cả, cũng đã nghe thấy tất cả.
Nhưng lại không thể làm gì.
"Đừng khóc nữa, Chiêu Chiêu."
Tạ Trọng Lâu đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt ta.
Thực ra hắn không phải là người có tính cách ôn hòa, trầm tĩnh.
Trong ký ức của ta, Tạ Trọng Lâu luôn tràn đầy sức sống và kiêu ngạo bất khuất.
Năm ta mười bốn tuổi, hắn cưỡi ngựa hồng, áo đỏ rực rỡ đi qua phố dài, nốt chu sa nơi đuôi mắt đỏ như máu, lấn át cả ngàn vạn cảnh đẹp trong kinh thành.
Kể từ đó, trong một thời gian dài, các thiếu nữ khuê các cùng tuổi với ta khi nhắc đến Tạ Trọng Lâu, đều xem hắn là hình mẫu lý tưởng cho người chồng tương lai.
Hắn không hề dịu dàng, nhưng những khoảnh khắc hiếm hoi hắn tỏ ra ôn nhu, nhường nhịn, đều là trước mặt ta.
Huynh ấy do dự nhìn lại ta một lần, ta hiểu ý nói: "Ca ca, huynh cứ đi làm việc của mình đi, chỉ là ngắm hoa mà thôi, muội tự đi cũng được."
"Được, vậy muội nhớ về phủ sớm nhé, cha và mẹ cũng đã chuẩn bị để chúc mừng sinh thần muội rồi đấy."
Sau khi chia tay huynh trưởng, xe ngựa đi một mạch đến Mãn Nguyệt Pha.
Cả ngọn đồi hải đường xuân đã đ.â.m chồi nảy lộc, nhưng không thấy một cây nào có hoa nở.
Ta dặn người đánh xe đợi ở bên ngoài, tự mình xách váy nhảy xuống xe, đi vào sâu trong rừng hải đường.
Đi được một đoạn, tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên rộng mở, từ màu xanh non chuyển sang một màu hồng trắng nhạt xen lẫn đậm, tươi tắn và rực rỡ.
Ta nhất thời sững sờ tại chỗ, phía sau lại vang lên giọng nói quen thuộc, trong giọng nói còn mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng không giấu được ý cười.
"Chiêu Chiêu."
Quay đầu lại, Tạ Trọng Lâu một thân áo đỏ, hai tay ôm kiếm, đang dựa vào cây nhìn ta cười.
Gió nhẹ thoảng qua, khẽ lay động vài sợi tóc mai, càng làm nốt chu sa nơi đuôi mắt hắn thêm phần diễm lệ.
Trong khoảnh khắc ấy, ta gần như cho rằng đây là ảo giác, cho đến khi hắn từng bước tiến lại, ôm ta vào lòng thật chặt, hơi ấm và hương thơm thanh khiết cùng ập đến.
Ta chợt nhận ra, đây là hiện thực.
Chưa kịp định thần, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng.
"Sao chàng lại đột nhiên xuất hiện..."
Ta nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt lập tức tuôn rơi như mưa, "Người kia đâu? Thẩm Tú đâu?"
Một tay hắn nâng mặt ta lên, buộc ta ngẩng đầu, nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng đáp xuống môi ta, cánh tay còn lại ôm chặt eo ta hơn: "Ngày đó ta nói, hải đường xuân năm nay sắp nở. Hôm nay là sinh thần của nàng, Chiêu Chiêu, ta nhất định phải cùng nàng ngắm hoa nở thêm một lần nữa."
Ngay cả trong mơ, ta cũng không dám công khai mong chờ một cảnh tượng như thế này.
Đôi môi quấn quýt với ta, những ngón tay lướt trên lớp vải mỏng cũng nóng bỏng như có lửa thiêu đốt.
Kiếp trước, vì phải giữ gìn sự e ấp, kín đáo của một tiểu thư khuê các, trước khi thành hôn, ta và Tạ Trọng Lâu chưa từng có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào.
Cho đến sau này, trải qua cuộc chia ly đột ngột như vậy, ta không còn cơ hội được gần gũi với Tạ Trọng Lâu thật sự nữa.
Ta nghĩ, có lẽ ông trời cho ta cơ hội làm lại từ đầu, chính là để bù đắp cho sự tiếc nuối này.
Dưới gốc hải đường, Tạ Trọng Lâu cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn kéo dài, hắn dùng chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi ta, khẽ nói: "Những ngày qua, ngày nào nàng cũng đến phủ Tướng quân, Hứa Trí Viễn phiền lòng không thôi, nhưng ta lại vui mừng trong lòng. Hôm nay, biết là sinh thần nàng, ta đã cố gắng hết sức để thoát ra, chỉ muốn gặp nàng một lần."
"Chiêu Chiêu, ta thật sự rất vui, sinh thần mười bảy tuổi của nàng, cũng là ta cùng nàng trải qua."
Có lẽ vì bị giam cầm trong lồng thân xác quá lâu không thể thoát ra, giữa đôi lông mày hắn phảng phất một nét mệt mỏi nhàn nhạt, nhưng đôi mắt ấy đã trở nên sáng ngời, trong veo, phản chiếu sắc đỏ tươi thắm của hải đường xuân.
Trong mắt hắn, ta tìm thấy cả một mùa xuân đang bừng nở.
Tỉnh lại, ta khẽ hỏi: "Hứa Trí Viễn là ai?"
"Chính là hồn phách ký sinh trong thân thể ta, ta nghe Thẩm Tú gọi hắn như vậy."
Tạ Trọng Lâu kiên nhẫn giải thích với ta, "Khi họ ở riêng với nhau, họ luôn nói những điều kỳ lạ mà ta không hiểu, nhưng dường như họ lại hiểu nhau rất rõ. Còn có vài lần, ta nghe Thẩm Tú nhắc đến những địa danh ở nơi của họ, cứ như thể - họ đến từ một thế giới khác với chúng ta."
Im lặng một lát, cuối cùng ta cũng hỏi ra câu hỏi quan trọng đó: "Vậy khi Hứa Trí Viễn chiếm giữ thân thể chàng, chàng vẫn có thể nhìn và nghe thấy mọi thứ xảy ra bên ngoài sao?"
"Ừ. Nhưng nếu ta xuất hiện, hắn sẽ không nhận ra."
Những gì Huyền Trần đại sư nói đã được Tạ Trọng Lâu xác nhận, lòng ta như bị một quả chùy nặng nề đập xuống, nước mắt vừa mới ngừng lại lại sắp tuôn rơi.
Nếu vậy, Tạ Trọng Lâu ở kiếp trước chắc chắn cũng bị mắc kẹt trong chính cơ thể mình, tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra giữa hai nhà Lục - Tạ.
Hắn đã nhìn thấy tất cả, cũng đã nghe thấy tất cả.
Nhưng lại không thể làm gì.
"Đừng khóc nữa, Chiêu Chiêu."
Tạ Trọng Lâu đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt ta.
Thực ra hắn không phải là người có tính cách ôn hòa, trầm tĩnh.
Trong ký ức của ta, Tạ Trọng Lâu luôn tràn đầy sức sống và kiêu ngạo bất khuất.
Năm ta mười bốn tuổi, hắn cưỡi ngựa hồng, áo đỏ rực rỡ đi qua phố dài, nốt chu sa nơi đuôi mắt đỏ như máu, lấn át cả ngàn vạn cảnh đẹp trong kinh thành.
Kể từ đó, trong một thời gian dài, các thiếu nữ khuê các cùng tuổi với ta khi nhắc đến Tạ Trọng Lâu, đều xem hắn là hình mẫu lý tưởng cho người chồng tương lai.
Hắn không hề dịu dàng, nhưng những khoảnh khắc hiếm hoi hắn tỏ ra ôn nhu, nhường nhịn, đều là trước mặt ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.