Chương 1
Viên Chocolate Ngọt Ngào
09/09/2024
Hôn ước giữa ta và Tạ Trọng Lâu đã được định sẵn từ trong bụng mẹ.
Nhà họ Lục vốn là dòng dõi quý tộc, còn vinh quang của nhà họ Tạ là do cha của Tạ Trọng Lâu dùng kiếm giành được trên chiến trường.
Cha mẹ ta kính trọng ông ấy vì sự dũng cảm và trung thành với vua, nên đã hứa gả ta cho nhà họ Tạ từ khi ta còn chưa chào đời.
Chính vì vậy, ta và Tạ Trọng Lâu đã chơi với nhau từ nhỏ.
Tính tình hắn vừa ngang bướng vừa ương ngạnh, thường xuyên bị Tạ bá phụ phạt quất roi.
Có lần, hắn mới học được một chiêu kiếm pháp, liền khoe khoang trước mặt ta, nhưng lại không điều khiển được lực, mũi kiếm sượt qua má ta, m.á.u chảy ròng ròng.
Tạ bá phụ phạt hắn quỳ nửa ngày giữa trời tuyết lạnh, ta đến xin tha, nhưng bị Tạ Trọng Lâu đang quỳ dưới đất níu lấy vạt áo: "Vết thương của muội có nặng không?"
Ta cúi đầu nhìn hắn, trong đôi mắt thường ngày luôn ngạo nghễ và bất cần của thiếu niên giờ đây tràn đầy sự hối hận.
Hắn mím môi, đưa tay lau vết thương trên mặt ta, khẽ nói xin lỗi: "Xin lỗi, Chiêu Chiêu, là ta học nghệ không tinh, lại cứ thích thể hiện."
"Muội đợi ta nhé, ngày sau ta sẽ ra chiến trường, lập chiến công, mang tước vị phu nhân về cho muội để chuộc lỗi."
Ngày hôm ấy, tuyết rơi dày đặc, hắn quỳ trong tuyết, mái tóc đen và áo đen hòa cùng với tuyết trắng mênh m.ô.n.g phía sau, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm.
Đôi mắt đen láy, nước da trắng như ngọc, màu môi nhạt, nhưng đuôi mắt lại có một nốt ruồi lệ đỏ tươi, như một nét chấm phá rực rỡ nhất giữa bức tranh thiên nhiên hùng vĩ.
Hình ảnh đó, ta đã khắc ghi trong lòng thật lâu.
Lời hứa của hắn, từng lời từng chữ, vẫn còn văng vẳng bên tai ta, nhưng chớp mắt, ta lại nhớ đến kiếp trước, khi hắn đến từ hôn, đứng trước mặt ta với vẻ mặt chán ghét:
"Ta và nàng chưa từng có chút tình cảm nào, dây dưa như vậy có ý nghĩa gì?"
"Ta thật không ngờ, tiểu thư nhà họ Lục các người lại trơ trẽn đến vậy, chẳng lẽ nhà họ Lục đời đời đọc sách thánh hiền, lại đi xem 《Hậu Hắc Học》 hay sao?"
Ta không biết 《Hậu Hắc Học》 là gì, nhưng ta nhìn rõ trong mắt hắn - Tạ Trọng Lâu, hắn không còn yêu ta nữa.
Thiếu niên từng quỳ gối trong tuyết xin lỗi ta, từng rong ruổi khắp ngoại ô kinh thành để tìm cho ta cành hải đường đầu tiên của mùa xuân, đã dừng lại trong trận tuyết lớn năm ấy, dừng lại trong hồi ức tựa như giấc mộng của ta.
Nhưng giờ đây, ngay cả hồi ức ta cũng không muốn giữ lại nữa.
Trở lại hiện thực, khuôn mặt chán ghét của Tạ Trọng Lâu trong ký ức dần dần chồng lên hình ảnh thiếu niên kiêu ngạo trước mắt.
Ta bỗng thấy lòng nguội lạnh, giơ tay định đóng cửa sổ: "Thì đã sao? Tạ Trọng Lâu, ta không muốn gả nữa."
Nhưng hắn ta lại đưa tay ra chặn cửa sổ, ánh mắt rực cháy: "Vì sao? Nàng đã phải lòng người khác rồi sao?"
Hắn là kẻ đã thay lòng đổi dạ trước vậy mà lại còn dám chất vấn ta?
Ta tức đến bật cười, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy mệt mỏi, chẳng buồn giải thích: "Ngươi cứ coi như là vậy đi."
Nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, thậm chí còn chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong.
Ánh trăng hòa vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, như làn sương mờ trên dòng suối núi.
Dù cùng tuổi, Tạ Trọng Lâu lại cao hơn ta cả một cái đầu.
Lúc này, hắn ta nhìn xuống ta từ trên cao, mang theo một khí thế áp đảo: "Nàng nói xem, đó là ai, hửm? Bản công tử phải đi xem thử, cả kinh thành này, ngoài Tạ Trọng Lâu ta ra, còn có ai xứng với nàng?"
Đúng vậy, đó chính là Tạ Trọng Lâu, hắn luôn kiêu hãnh, nhiệt huyết và thẳng thắn.
Khi yêu ta cũng vậy.
Khi không yêu ta thì càng thêm dứt khoát.
Ta dùng sức bấm vào lòng bàn tay, dùng cơn đau dữ dội đó để che giấu cảm xúc cuộn trào trong lòng, từng chữ từng chữ nói:
"Ngoài ngươi ra thì ai cũng xứng với ta."
"Bởi vì ta không còn thích ngươi nữa, Tạ Trọng Lâu."
Thiếu niên chợt sững người, dưới ánh trăng, hắn nghiến răng nói: "Ta không tin."
“Năm mười hai tuổi, nàng đã nói muốn gả cho ta. Nàng đã nhận trâm cài, ngọc bội, cây đàn của ta, ta không tin nàng sẽ thay lòng, Lục Chiêu Ý, ta không tin."
Lời này nhắc nhở ta, ta quay người đến tủ trang sức, lấy cây trâm và ngọc bội mà hắn đã tặng ra, đưa lại cho hắn: "Trả lại cho ngươi. Còn cây đàn kia, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến phủ tướng quân."
Tạ Trọng Lâu không chịu nhận: "Chiêu Ý, nàng đã từng nói với ta về tình cảm của nàng."
Ta thở dài: "Nhưng mà, tình cảm của con người luôn thay đổi."
Thế sự thật kỳ diệu, kiếp trước ta và hắn cũng đã có cuộc đối thoại như vậy, chỉ là vị trí đã đảo ngược.
Ta cố gắng giữ thẳng lưng, nói với Tạ Trọng Lâu về quá khứ, về những món quà và tình cảm sâu nặng chứa đựng trong đó.
Nhưng hắn lại đập cây đàn trước mặt ta, ném ngọc bội và trâm cài, chế giễu nhìn ta: "Lục đại tiểu thư, lòng người luôn thay đổi."
Nhưng sao có thể thay đổi triệt để đến vậy?
Câu hỏi này, kiếp trước ta không hiểu, mà giờ đây lại đến lượt hắn.
Đêm khuya gió lạnh, Tạ Trọng Lâu đứng lặng trước mặt ta một lúc, rồi bỗng nhiên buông lỏng vẻ mặt:
"Lục Chiêu Ý, ta không tin một chữ nào trong những lời nàng nói."
"Dù hiện tại nàng có ghét ta đến thế nào, nhưng yến tiệc trong cung ngày kia, nàng sẽ không vì ta có mặt mà không đến chứ?"
Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Tình cảm của nàng đã thay đổi, chẳng lẽ ngay cả dũng khí cũng biến mất theo sao?"
Nói xong câu đó, hắn không nhìn ta thêm một lần nào nữa, nhanh nhẹn chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, rồi biến mất trong chớp mắt.
Ta nắm chặt cây trâm và ngọc bội, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng n.g.ự.c nhắc nhở ta rằng - Ta vẫn không thể kìm nén được sự rung động trước một Tạ Trọng Lâu kiêu hãnh, phóng khoáng và đầy nhiệt huyết như vậy.
Thực tế, kiếp trước, sau khi ta và Tạ Trọng Lâu thành thân, chúng ta đã trải qua năm năm như một cặp đôi oan gia.
Hắn ghét ta, nhưng lại thích hành hạ ta trên giường, còn cười lạnh hỏi ta: “Đã quyết tâm phải gả cho ta bằng mọi giá, vậy nàng cũng nên tận hưởng chuyện này chứ?"
Sau khi Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu qua đời, hắn thậm chí không còn bước vào phòng ta, ngay cả những thứ ta đã chạm vào cũng không muốn đụng đến.
Có lần, chúng ta cùng tham gia yến tiệc trong cung, dưới sự trêu chọc của phu nhân Thừa tướng, ta đã gắp một miếng điểm tâm cho hắn.
Nhưng Tạ Trọng Lâu lại hất đổ chiếc đĩa chứa điểm tâm ta vừa gắp cho hắn xuống đất trước mặt mọi người, dùng khăn lau tay, rồi thờ ơ xin lỗi: "Không cẩn thận làm đổ rồi, phụ lòng phu nhân, thật xin lỗi."
Ai cũng có thể nhận ra hắn ta cố ý.
Khoảnh khắc đó, khi ánh mắt ta chạm phải ánh nhìn chế giễu của hắn, ta bỗng nhận ra một cách rõ ràng: Đây không còn là Tạ Trọng Lâu yêu ta sâu đậm năm năm trước nữa, hắn đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Và ta thậm chí còn không biết tại sao.
Nhà họ Lục vốn là dòng dõi quý tộc, còn vinh quang của nhà họ Tạ là do cha của Tạ Trọng Lâu dùng kiếm giành được trên chiến trường.
Cha mẹ ta kính trọng ông ấy vì sự dũng cảm và trung thành với vua, nên đã hứa gả ta cho nhà họ Tạ từ khi ta còn chưa chào đời.
Chính vì vậy, ta và Tạ Trọng Lâu đã chơi với nhau từ nhỏ.
Tính tình hắn vừa ngang bướng vừa ương ngạnh, thường xuyên bị Tạ bá phụ phạt quất roi.
Có lần, hắn mới học được một chiêu kiếm pháp, liền khoe khoang trước mặt ta, nhưng lại không điều khiển được lực, mũi kiếm sượt qua má ta, m.á.u chảy ròng ròng.
Tạ bá phụ phạt hắn quỳ nửa ngày giữa trời tuyết lạnh, ta đến xin tha, nhưng bị Tạ Trọng Lâu đang quỳ dưới đất níu lấy vạt áo: "Vết thương của muội có nặng không?"
Ta cúi đầu nhìn hắn, trong đôi mắt thường ngày luôn ngạo nghễ và bất cần của thiếu niên giờ đây tràn đầy sự hối hận.
Hắn mím môi, đưa tay lau vết thương trên mặt ta, khẽ nói xin lỗi: "Xin lỗi, Chiêu Chiêu, là ta học nghệ không tinh, lại cứ thích thể hiện."
"Muội đợi ta nhé, ngày sau ta sẽ ra chiến trường, lập chiến công, mang tước vị phu nhân về cho muội để chuộc lỗi."
Ngày hôm ấy, tuyết rơi dày đặc, hắn quỳ trong tuyết, mái tóc đen và áo đen hòa cùng với tuyết trắng mênh m.ô.n.g phía sau, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm.
Đôi mắt đen láy, nước da trắng như ngọc, màu môi nhạt, nhưng đuôi mắt lại có một nốt ruồi lệ đỏ tươi, như một nét chấm phá rực rỡ nhất giữa bức tranh thiên nhiên hùng vĩ.
Hình ảnh đó, ta đã khắc ghi trong lòng thật lâu.
Lời hứa của hắn, từng lời từng chữ, vẫn còn văng vẳng bên tai ta, nhưng chớp mắt, ta lại nhớ đến kiếp trước, khi hắn đến từ hôn, đứng trước mặt ta với vẻ mặt chán ghét:
"Ta và nàng chưa từng có chút tình cảm nào, dây dưa như vậy có ý nghĩa gì?"
"Ta thật không ngờ, tiểu thư nhà họ Lục các người lại trơ trẽn đến vậy, chẳng lẽ nhà họ Lục đời đời đọc sách thánh hiền, lại đi xem 《Hậu Hắc Học》 hay sao?"
Ta không biết 《Hậu Hắc Học》 là gì, nhưng ta nhìn rõ trong mắt hắn - Tạ Trọng Lâu, hắn không còn yêu ta nữa.
Thiếu niên từng quỳ gối trong tuyết xin lỗi ta, từng rong ruổi khắp ngoại ô kinh thành để tìm cho ta cành hải đường đầu tiên của mùa xuân, đã dừng lại trong trận tuyết lớn năm ấy, dừng lại trong hồi ức tựa như giấc mộng của ta.
Nhưng giờ đây, ngay cả hồi ức ta cũng không muốn giữ lại nữa.
Trở lại hiện thực, khuôn mặt chán ghét của Tạ Trọng Lâu trong ký ức dần dần chồng lên hình ảnh thiếu niên kiêu ngạo trước mắt.
Ta bỗng thấy lòng nguội lạnh, giơ tay định đóng cửa sổ: "Thì đã sao? Tạ Trọng Lâu, ta không muốn gả nữa."
Nhưng hắn ta lại đưa tay ra chặn cửa sổ, ánh mắt rực cháy: "Vì sao? Nàng đã phải lòng người khác rồi sao?"
Hắn là kẻ đã thay lòng đổi dạ trước vậy mà lại còn dám chất vấn ta?
Ta tức đến bật cười, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy mệt mỏi, chẳng buồn giải thích: "Ngươi cứ coi như là vậy đi."
Nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, thậm chí còn chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong.
Ánh trăng hòa vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, như làn sương mờ trên dòng suối núi.
Dù cùng tuổi, Tạ Trọng Lâu lại cao hơn ta cả một cái đầu.
Lúc này, hắn ta nhìn xuống ta từ trên cao, mang theo một khí thế áp đảo: "Nàng nói xem, đó là ai, hửm? Bản công tử phải đi xem thử, cả kinh thành này, ngoài Tạ Trọng Lâu ta ra, còn có ai xứng với nàng?"
Đúng vậy, đó chính là Tạ Trọng Lâu, hắn luôn kiêu hãnh, nhiệt huyết và thẳng thắn.
Khi yêu ta cũng vậy.
Khi không yêu ta thì càng thêm dứt khoát.
Ta dùng sức bấm vào lòng bàn tay, dùng cơn đau dữ dội đó để che giấu cảm xúc cuộn trào trong lòng, từng chữ từng chữ nói:
"Ngoài ngươi ra thì ai cũng xứng với ta."
"Bởi vì ta không còn thích ngươi nữa, Tạ Trọng Lâu."
Thiếu niên chợt sững người, dưới ánh trăng, hắn nghiến răng nói: "Ta không tin."
“Năm mười hai tuổi, nàng đã nói muốn gả cho ta. Nàng đã nhận trâm cài, ngọc bội, cây đàn của ta, ta không tin nàng sẽ thay lòng, Lục Chiêu Ý, ta không tin."
Lời này nhắc nhở ta, ta quay người đến tủ trang sức, lấy cây trâm và ngọc bội mà hắn đã tặng ra, đưa lại cho hắn: "Trả lại cho ngươi. Còn cây đàn kia, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến phủ tướng quân."
Tạ Trọng Lâu không chịu nhận: "Chiêu Ý, nàng đã từng nói với ta về tình cảm của nàng."
Ta thở dài: "Nhưng mà, tình cảm của con người luôn thay đổi."
Thế sự thật kỳ diệu, kiếp trước ta và hắn cũng đã có cuộc đối thoại như vậy, chỉ là vị trí đã đảo ngược.
Ta cố gắng giữ thẳng lưng, nói với Tạ Trọng Lâu về quá khứ, về những món quà và tình cảm sâu nặng chứa đựng trong đó.
Nhưng hắn lại đập cây đàn trước mặt ta, ném ngọc bội và trâm cài, chế giễu nhìn ta: "Lục đại tiểu thư, lòng người luôn thay đổi."
Nhưng sao có thể thay đổi triệt để đến vậy?
Câu hỏi này, kiếp trước ta không hiểu, mà giờ đây lại đến lượt hắn.
Đêm khuya gió lạnh, Tạ Trọng Lâu đứng lặng trước mặt ta một lúc, rồi bỗng nhiên buông lỏng vẻ mặt:
"Lục Chiêu Ý, ta không tin một chữ nào trong những lời nàng nói."
"Dù hiện tại nàng có ghét ta đến thế nào, nhưng yến tiệc trong cung ngày kia, nàng sẽ không vì ta có mặt mà không đến chứ?"
Ta trừng mắt nhìn hắn.
"Tình cảm của nàng đã thay đổi, chẳng lẽ ngay cả dũng khí cũng biến mất theo sao?"
Nói xong câu đó, hắn không nhìn ta thêm một lần nào nữa, nhanh nhẹn chống tay lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, rồi biến mất trong chớp mắt.
Ta nắm chặt cây trâm và ngọc bội, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng n.g.ự.c nhắc nhở ta rằng - Ta vẫn không thể kìm nén được sự rung động trước một Tạ Trọng Lâu kiêu hãnh, phóng khoáng và đầy nhiệt huyết như vậy.
Thực tế, kiếp trước, sau khi ta và Tạ Trọng Lâu thành thân, chúng ta đã trải qua năm năm như một cặp đôi oan gia.
Hắn ghét ta, nhưng lại thích hành hạ ta trên giường, còn cười lạnh hỏi ta: “Đã quyết tâm phải gả cho ta bằng mọi giá, vậy nàng cũng nên tận hưởng chuyện này chứ?"
Sau khi Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu qua đời, hắn thậm chí không còn bước vào phòng ta, ngay cả những thứ ta đã chạm vào cũng không muốn đụng đến.
Có lần, chúng ta cùng tham gia yến tiệc trong cung, dưới sự trêu chọc của phu nhân Thừa tướng, ta đã gắp một miếng điểm tâm cho hắn.
Nhưng Tạ Trọng Lâu lại hất đổ chiếc đĩa chứa điểm tâm ta vừa gắp cho hắn xuống đất trước mặt mọi người, dùng khăn lau tay, rồi thờ ơ xin lỗi: "Không cẩn thận làm đổ rồi, phụ lòng phu nhân, thật xin lỗi."
Ai cũng có thể nhận ra hắn ta cố ý.
Khoảnh khắc đó, khi ánh mắt ta chạm phải ánh nhìn chế giễu của hắn, ta bỗng nhận ra một cách rõ ràng: Đây không còn là Tạ Trọng Lâu yêu ta sâu đậm năm năm trước nữa, hắn đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ.
Và ta thậm chí còn không biết tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.