Chương 20
Viên Chocolate Ngọt Ngào
09/09/2024
Hồn phách của Tạ Trọng Lâu không biết khi nào sẽ lại bị đè nén xuống, để kẻ ti tiện hèn hạ Hứa Trí Viễn chiếm giữ một lần nữa, còn ta thì không biết khi nào mới có thể tìm ra cách phá giải thực sự, để hắn hoàn toàn trở về.
Những gì chúng ta có thể có, chỉ là sự giải cứu ngắn ngủi trong cơn mưa này và một tương lai hoàn toàn không biết trước.
Tạ Trọng Lâu ôm chặt lấy ta, trong tiếng mưa ngày càng dày đặc, hắn gọi ta hết lần này đến lần khác: "Chiêu Chiêu."
"Chiêu Chiêu."
Ta không nói nên lời.
Hắn lại trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa."
Giọng điệu trang nghiêm, như một lời hứa hẹn.
Ta không biết nên đáp lại thế nào, có chút khó khăn nghiêng người, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy cảm xúc trong mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Một lát sau, hắn nghiến răng, từ kẽ môi bật ra một tiếng gầm trầm thấp, mang theo sự phẫn nộ: "Cút ra khỏi thân thể của bản công tử!"
Lời vừa dứt, hắn lập tức đ.â.m ngược con d.a.o găm vào vai mình.
Có lẽ cơn đau quá dữ dội, cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn có chút lắng xuống.
Ta giật mình, chợt nhớ tới những lời Thẩm Tú nói trước đó, vội vàng thừa thắng xông lên.
"Thẩm Tú mắng ngươi là kẻ vô dụng, nói ngươi là... kẻ bám đuôi."
"Nàng ta vốn không có ý với ngươi, người nàng ta thật sự thích là Tạ Trọng Lâu."
"Nếu không phải ngươi đang ở trong thân thể của Tạ Trọng Lâu, nàng ta thèm liếc nhìn ngươi một cái sao?"
Không khí chùng xuống, cảm xúc u ám cuộn trào trong mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên biến mất, ánh sáng rực rỡ dần dần sáng lên, như những vì sao đột ngột rơi xuống trần gian trong đêm mưa u ám.
Mưa dần tạnh, ánh bình minh le lói nơi chân trời, một tia sáng vàng rực rỡ xuyên qua những đám mây trắng nhạt đang cuộn trào.
Tạ Trọng Lâu đưa ta tới cửa phủ Thái phó, dùng chiếc áo choàng ướt sũng trên người bọc lấy ta, sải bước vào trong.
"Chiêu Chiêu!"
Giọng mẹ nghẹn ngào vang lên, sau đó ánh sáng trước mắt tối sầm, cha đứng trước mặt Tạ Trọng Lâu, trong cơn thịnh nộ, cuối cùng không nhịn được mà tát hắn một cái.
"Tạ Trọng Lâu!"
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giọng nói của cha dường như đã già đi nhiều tuổi.
“Lục gia ta chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi! Cho dù trước đây Chiêu Chiêu có tùy hứng, cầu xin Thái hậu hủy hôn, ngươi có oán giận, cứ coi như ta dạy con không nghiêm, có gì bất mãn cứ trút hết lên người ta đây này!"
"Ngươi vì sao, ngươi vì sao..."
Ông gần như không nói tiếp được, phất tay, ra hiệu Tạ Trọng Lâu bế ta vào phòng trước.
Tóc ta còn ướt mưa, dính chặt vào má, hắn nhẹ nhàng đặt ta lên chiếc giường êm ái, cúi người xuống, tỉ mỉ chải tóc rối cho ta.
Tiểu Chức khóc lóc nhào tới, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của ta: "Tiểu thư!"
"Chiêu Chiêu, nàng đi tắm trước, thay y phục sạch sẽ..." Tạ Trọng Lâu nói khẽ, "Sau này, mọi chuyện cứ để ta lo."
Từ lúc hắn cứu ta đến giờ, đã qua một đêm dài.
Hồn phách của Hứa Trí Viễn từ khi ta nói những lời đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Hắn ta rốt cuộc là đã biến mất, hay tạm thời ẩn náu?
Tất cả đều không rõ.
Ta tắm rửa xong, thay y phục đi ra, Tạ Trọng Lâu đang quỳ giữa sân, trước mặt cha mẹ ta.
Cha ta làm Thái phó nho nhã cả nửa đời, giờ đây lại trừng mắt nhìn Tạ Trọng Lâu, trong mắt tràn đầy giận dữ: “Từ hôm nay trở đi, ngươi và nhà họ Lục ta không còn quan hệ gì nữa!"
"Cha."
Ta có chút lo lắng, vội vàng chạy đến, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Tạ Trọng Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mắt hắn sáng ngời, lặng lẽ nói với ta: Chiêu Chiêu, không cần cầu xin cho ta.
"Bá phụ, mọi lỗi lầm đều do con mà ra."
Hắn cung kính cúi đầu trước cha, khi ngẩng lên, giọng nói vốn trong trẻo của hắn đã thêm vài phần lạnh lẽo,
“Chuyện này, con nhất định sẽ cho người và bá mẫu, còn có Chiêu Chiêu một lời giải thích."
Cha vẫn lạnh lùng: "Ta không cần lời giải thích của ngươi, Tạ Trọng Lâu, ta chỉ mong ngươi đừng bao giờ bước chân vào cửa Lục phủ nữa."
Sau bữa tối, huynh trưởng ta trở về.
Huynh ấy dẫn quân truy đuổi đến tận ngoại ô kinh thành, cách đó hơn hai trăm dặm về phía tây, cuối cùng lại chạm trán với bọn cướp kia.
Ngoại trừ tên mặt sẹo bị mù một mắt và vài tên thuộc hạ, những tên cướp còn lại đều bị g.i.ế.c sạch.
Trên đường về, họ còn gặp Thẩm Tú bị bỏ lại dưới gốc cây, đã hôn mê bất tỉnh, dù không tình nguyện, huynh trưởng ta vẫn sai người đưa nàng ta về kinh thành, đến Tuyên Bình hầu phủ.
Nghe nói ban ngày là Tạ Trọng Lâu đưa ta về, sắc mặt huynh trưởng ta lạnh lùng đến cực điểm: "Hắn ta vẫn còn mặt mũi đến Lục phủ sao?! Cha, mẹ, hai người có biết không, Tạ Trọng Lâu rõ ràng đã tìm thấy Chiêu Chiêu trước con, vậy mà chỉ mang một mình Thẩm Tú đi. Hắn bỏ mặc Chiêu Chiêu cho đám ác tặc kia, khiến muội ấy suýt nữa... suýt nữa..."
Mấy chữ cuối cùng, huynh trưởng ta không nói nên lời, khóe mắt huynh ấy hơi đỏ lên, nhìn ta với ánh mắt đầy xót xa.
Kiếp trước, sau khi ta gả cho Tạ Trọng Lâu, huynh trưởng ta đã nhiều lần đến tướng quân phủ cầu kiến, nhưng đều bị chặn lại bên ngoài.
Còn ta tự nuốt trái đắng, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với họ nữa, nên cũng không gặp lại họ nữa.
Sau đó, thiên tử kiêng dè Lục gia, huynh trưởng ta bị tìm cớ, đày đến một thành nhỏ nơi biên ải làm tri châu, không có thánh chỉ, không được phép về kinh.
Sau đó nhiều năm, cho đến ngày ta qua đời, huynh ấy cũng không quay trở lại nữa.
Mà giờ đây, nghe huynh ấy nói như vậy, cha mẹ cũng đồng loạt nhìn về phía ta, trong mắt vừa đau lòng vừa giận dữ.
Đau lòng là vì ta, còn giận dữ, đương nhiên là nhắm vào Tạ Trọng Lâu.
Những gì chúng ta có thể có, chỉ là sự giải cứu ngắn ngủi trong cơn mưa này và một tương lai hoàn toàn không biết trước.
Tạ Trọng Lâu ôm chặt lấy ta, trong tiếng mưa ngày càng dày đặc, hắn gọi ta hết lần này đến lần khác: "Chiêu Chiêu."
"Chiêu Chiêu."
Ta không nói nên lời.
Hắn lại trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa."
Giọng điệu trang nghiêm, như một lời hứa hẹn.
Ta không biết nên đáp lại thế nào, có chút khó khăn nghiêng người, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy cảm xúc trong mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Một lát sau, hắn nghiến răng, từ kẽ môi bật ra một tiếng gầm trầm thấp, mang theo sự phẫn nộ: "Cút ra khỏi thân thể của bản công tử!"
Lời vừa dứt, hắn lập tức đ.â.m ngược con d.a.o găm vào vai mình.
Có lẽ cơn đau quá dữ dội, cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn có chút lắng xuống.
Ta giật mình, chợt nhớ tới những lời Thẩm Tú nói trước đó, vội vàng thừa thắng xông lên.
"Thẩm Tú mắng ngươi là kẻ vô dụng, nói ngươi là... kẻ bám đuôi."
"Nàng ta vốn không có ý với ngươi, người nàng ta thật sự thích là Tạ Trọng Lâu."
"Nếu không phải ngươi đang ở trong thân thể của Tạ Trọng Lâu, nàng ta thèm liếc nhìn ngươi một cái sao?"
Không khí chùng xuống, cảm xúc u ám cuộn trào trong mắt Tạ Trọng Lâu đột nhiên biến mất, ánh sáng rực rỡ dần dần sáng lên, như những vì sao đột ngột rơi xuống trần gian trong đêm mưa u ám.
Mưa dần tạnh, ánh bình minh le lói nơi chân trời, một tia sáng vàng rực rỡ xuyên qua những đám mây trắng nhạt đang cuộn trào.
Tạ Trọng Lâu đưa ta tới cửa phủ Thái phó, dùng chiếc áo choàng ướt sũng trên người bọc lấy ta, sải bước vào trong.
"Chiêu Chiêu!"
Giọng mẹ nghẹn ngào vang lên, sau đó ánh sáng trước mắt tối sầm, cha đứng trước mặt Tạ Trọng Lâu, trong cơn thịnh nộ, cuối cùng không nhịn được mà tát hắn một cái.
"Tạ Trọng Lâu!"
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giọng nói của cha dường như đã già đi nhiều tuổi.
“Lục gia ta chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi! Cho dù trước đây Chiêu Chiêu có tùy hứng, cầu xin Thái hậu hủy hôn, ngươi có oán giận, cứ coi như ta dạy con không nghiêm, có gì bất mãn cứ trút hết lên người ta đây này!"
"Ngươi vì sao, ngươi vì sao..."
Ông gần như không nói tiếp được, phất tay, ra hiệu Tạ Trọng Lâu bế ta vào phòng trước.
Tóc ta còn ướt mưa, dính chặt vào má, hắn nhẹ nhàng đặt ta lên chiếc giường êm ái, cúi người xuống, tỉ mỉ chải tóc rối cho ta.
Tiểu Chức khóc lóc nhào tới, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của ta: "Tiểu thư!"
"Chiêu Chiêu, nàng đi tắm trước, thay y phục sạch sẽ..." Tạ Trọng Lâu nói khẽ, "Sau này, mọi chuyện cứ để ta lo."
Từ lúc hắn cứu ta đến giờ, đã qua một đêm dài.
Hồn phách của Hứa Trí Viễn từ khi ta nói những lời đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Hắn ta rốt cuộc là đã biến mất, hay tạm thời ẩn náu?
Tất cả đều không rõ.
Ta tắm rửa xong, thay y phục đi ra, Tạ Trọng Lâu đang quỳ giữa sân, trước mặt cha mẹ ta.
Cha ta làm Thái phó nho nhã cả nửa đời, giờ đây lại trừng mắt nhìn Tạ Trọng Lâu, trong mắt tràn đầy giận dữ: “Từ hôm nay trở đi, ngươi và nhà họ Lục ta không còn quan hệ gì nữa!"
"Cha."
Ta có chút lo lắng, vội vàng chạy đến, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Tạ Trọng Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mắt hắn sáng ngời, lặng lẽ nói với ta: Chiêu Chiêu, không cần cầu xin cho ta.
"Bá phụ, mọi lỗi lầm đều do con mà ra."
Hắn cung kính cúi đầu trước cha, khi ngẩng lên, giọng nói vốn trong trẻo của hắn đã thêm vài phần lạnh lẽo,
“Chuyện này, con nhất định sẽ cho người và bá mẫu, còn có Chiêu Chiêu một lời giải thích."
Cha vẫn lạnh lùng: "Ta không cần lời giải thích của ngươi, Tạ Trọng Lâu, ta chỉ mong ngươi đừng bao giờ bước chân vào cửa Lục phủ nữa."
Sau bữa tối, huynh trưởng ta trở về.
Huynh ấy dẫn quân truy đuổi đến tận ngoại ô kinh thành, cách đó hơn hai trăm dặm về phía tây, cuối cùng lại chạm trán với bọn cướp kia.
Ngoại trừ tên mặt sẹo bị mù một mắt và vài tên thuộc hạ, những tên cướp còn lại đều bị g.i.ế.c sạch.
Trên đường về, họ còn gặp Thẩm Tú bị bỏ lại dưới gốc cây, đã hôn mê bất tỉnh, dù không tình nguyện, huynh trưởng ta vẫn sai người đưa nàng ta về kinh thành, đến Tuyên Bình hầu phủ.
Nghe nói ban ngày là Tạ Trọng Lâu đưa ta về, sắc mặt huynh trưởng ta lạnh lùng đến cực điểm: "Hắn ta vẫn còn mặt mũi đến Lục phủ sao?! Cha, mẹ, hai người có biết không, Tạ Trọng Lâu rõ ràng đã tìm thấy Chiêu Chiêu trước con, vậy mà chỉ mang một mình Thẩm Tú đi. Hắn bỏ mặc Chiêu Chiêu cho đám ác tặc kia, khiến muội ấy suýt nữa... suýt nữa..."
Mấy chữ cuối cùng, huynh trưởng ta không nói nên lời, khóe mắt huynh ấy hơi đỏ lên, nhìn ta với ánh mắt đầy xót xa.
Kiếp trước, sau khi ta gả cho Tạ Trọng Lâu, huynh trưởng ta đã nhiều lần đến tướng quân phủ cầu kiến, nhưng đều bị chặn lại bên ngoài.
Còn ta tự nuốt trái đắng, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với họ nữa, nên cũng không gặp lại họ nữa.
Sau đó, thiên tử kiêng dè Lục gia, huynh trưởng ta bị tìm cớ, đày đến một thành nhỏ nơi biên ải làm tri châu, không có thánh chỉ, không được phép về kinh.
Sau đó nhiều năm, cho đến ngày ta qua đời, huynh ấy cũng không quay trở lại nữa.
Mà giờ đây, nghe huynh ấy nói như vậy, cha mẹ cũng đồng loạt nhìn về phía ta, trong mắt vừa đau lòng vừa giận dữ.
Đau lòng là vì ta, còn giận dữ, đương nhiên là nhắm vào Tạ Trọng Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.