Chương 7
Viên Chocolate Ngọt Ngào
09/09/2024
Giờ đây, dưới những chiêu thức không chút lưu tình của Tạ Trọng Lâu, Thẩm Tú không có chút sức lực phản kháng, chỉ hai chiêu đã bị hắn bẻ quặt hai tay, đè chặt xuống đất.
Thẩm Tú tức giận, quay đầu lại nói: "Tạ tiểu tướng quân bắt nạt một nữ nhi như ta như vậy, chẳng lẽ không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào sao?"
Tạ Trọng Lâu cười nhạo một tiếng: "Chính miệng ngươi đã nói trước mặt Hoàng thượng rằng, ngươi không giống những nữ nhân khuê các yếu đuối kia, ngay cả lời mình nói cũng không nhớ sao?"
"Ngươi muốn ra chiến trường, chẳng lẽ còn mong người Bắc Cương cũng đối với ngươi thương hoa tiếc ngọc sao?"
Thẩm Tú cắn môi, ngẩng đầu lên một cách đáng thương, nói nhỏ điều gì đó.
Trong khoảnh khắc đó, một nỗi bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng ta, ta theo bản năng bước tới vài bước.
Tiếp theo, ta nghe thấy giọng nói đầy kiêu hãnh của Tạ Trọng Lâu: "Ta, Tạ Trọng Lâu, khi theo đuổi người trong lòng luôn quang minh chính đại, cần gì cái gọi là kích thích của ngươi? Thẩm tiểu thư, ngươi xem trọng bản thân mình quá rồi đấy."
......
Tạ Trọng Lâu đưa ta về.
Trước khi rời đi, ta vén rèm xe nhìn ra, Thẩm Tú đang đứng ở cửa, tay cầm kiếm, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía ta.
Ta không thể diễn tả ánh mắt của nàng ta, chỉ cảm thấy trong sự khinh miệt, lại mang theo một tia thương hại cao ngạo.
Đang lúc lòng bất an, Tạ Trọng Lâu đưa tay nắm lấy tay ta, nhướng mày: "Chiêu Chiêu, đừng bận tâm đến những người không quan trọng."
Kiếp này, không hiểu vì sao mà hắn dường như không còn chút hứng thú nào với Thẩm Tú nữa, hoàn toàn trái ngược với hành động ra sức bảo vệ nàng ta trước mặt ta ở kiếp trước.
Có lẽ, năm năm đau khổ ở kiếp trước đã khắc sâu vào tâm trí ta, dù hiện thực không phải là như vậy, dù Tạ Trọng Lâu cũng nói đó chỉ là giấc mơ, ta vẫn cảm thấy bất an.
Không biết nên đối mặt với Tạ Trọng Lâu như thế nào, ta chỉ đành lặng lẽ né tránh hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, có chút nghẹn ngào: "Lục Chiêu Ý, nàng thật sự vì một giấc mơ hư vô mờ mịt như vậy mà hoàn toàn lạnh nhạt với ta sao?"
Sau khi về phủ, mẹ nhận ra tâm trạng ta không tốt, đề nghị ba ngày sau đi đến chùa Kim Lăng trên núi Nhược Hoa ngoài thành để thắp hương cầu phúc.
Kết quả là không biết ai để lộ tin tức, đến ngày đó, ta lại gặp Tạ Trọng Lâu ở cửa chùa Kim Lăng.
Quay đầu nhìn lại, mẹ đang nhìn ta: "Chiêu Chiêu, ta cùng phu nhân Thái sư sang phòng bên dùng bữa, hai con trò chuyện xong thì qua tìm ta nhé."
Hẳn là mẹ đã nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa ta và Tạ Trọng Lâu nên mới nghĩ ra cách này.
Tạ Trọng Lâu bước lên, cung kính hành lễ: "Xin bá mẫu yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu chu đáo."
Đợi mẹ ta đi khỏi, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích màu tím nhạt, đưa cho ta: "Thu đã về, hải đường xuân khó kiếm, ta bèn tự tay khắc một chiếc tặng nàng."
Ta cúi đầu nhìn: "Cái này là do ngươi tự tay khắc sao?"
"Đúng vậy." Tạ Trọng Lâu nói, khẽ ho một tiếng, "Ta biết nàng cũng từng học qua chút ít về chạm khắc vàng ngọc, cứ tự nhiên nhận xét, nói thật lòng là được."
Vì hắn đã nói vậy, ta đành phải quan sát kỹ càng một lần nữa, rồi thành thật nói: "Kỹ thuật chạm khắc còn thô sơ, đường nét quá mạnh, chất liệu ngọc bích xuân thượng hạng lại..."
"Lục Chiêu Ý!"
Chưa nói hết câu, Tạ Trọng Lâu đã không hài lòng nhìn chằm chằm vào ta, nhấn mạnh một lần nữa: "Đây là nguyên liệu ta đã chạy khắp kinh thành mới tìm được, mất cả một đêm mới khắc xong."
"...Nhưng tấm lòng đáng quý, nhìn kỹ thấy hoa hải đường xuân sống động như thật, quả là vật phẩm hiếm có trên đời." Ta đành phải đổi giọng.
Tạ Trọng Lâu rõ ràng rất hài lòng, hắn đưa tay nhận lấy chiếc trâm, cài lên búi tóc của ta: "Nàng đã thích đến vậy thì ta cài cho nàng nhé."
Những ngón tay ấm áp của hắn lướt qua tóc mai ta, rồi khẽ chạm vào vành tai ta.
Cảm giác đó như lông vũ rơi trên tim, một trận ngứa ngáy, mặt ta bỗng đỏ bừng lên.
Trong lúc trò chuyện, chúng ta sóng vai đi qua rừng lê ở sân giữa chùa Kim Lăng, đến hậu điện.
Ánh sáng trước mắt chợt dịu lại, hương đàn thoang thoảng vấn vít quanh hơi thở, khiến trái tim bất an của ta chợt bình tĩnh lại.
Ngồi đối diện với Huyền Trần đại sư, sau khi ta cung kính hành lễ, liền nghe thấy giọng nói của ông: "Trong lòng thí chủ có điều nghi hoặc, nhưng lại không biết làm sao để giải quyết, cho nên cả ngày lo lắng."
Ông chắp hai tay, khẽ cúi đầu về phía ta: "Hồng trần nhiều phiền nhiễu, nhưng lòng người mới là điều đáng quý. Thí chủ cứ việc làm theo bổn tâm, thế cờ này liền có thể phá giải."
"Nhưng trước đây ta làm theo bổn tâm, lại khiến bản thân rơi vào vòng lao lý, bị dồn vào bước đường cùng."
"Vậy thí chủ có biết, đã đến đường cùng, vì sao thí chủ còn có thể đến đây?"
Huyền Trần đại sư từ từ mở mắt, ánh mắt từ bi nhưng bình thản: "Lòng người dễ thay đổi, nhưng lòng người cũng là thứ khó thay đổi nhất. Thế cờ này không giống trước đây, phải đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi mới có thể sống, mới có thể thấy mây tan trăng sáng."
Ta cảm tạ Huyền Trần đại sư rồi đi ra, Tạ Trọng Lâu đang đợi ta ở ngoài cửa.
"Lão hòa thượng kia đã nói gì với nàng?"
"Ông ấy bảo ta làm theo bổn tâm." Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta không khỏi hỏi thêm một câu, "Ông ấy nói gì với ngươi vậy, ngươi không vui sao?"
Tạ Trọng Lâu nheo mắt lại, ngạo nghễ nói: "Ông ta bảo ta đừng giữ chấp niệm quá sâu, có vài việc có duyên không phận."
"...Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta mắng cho ông ta một trận, nói với ông ta rằng chuyện này do lòng ta quyết định, không phụ thuộc vào duyên phận, càng không phụ thuộc vào số mệnh."
Quả nhiên là chuyện mà người có tính cách như Tạ Trọng Lâu sẽ làm.
Từ trước đến nay, hắn không tin vào thần phật.
Thẩm Tú tức giận, quay đầu lại nói: "Tạ tiểu tướng quân bắt nạt một nữ nhi như ta như vậy, chẳng lẽ không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào sao?"
Tạ Trọng Lâu cười nhạo một tiếng: "Chính miệng ngươi đã nói trước mặt Hoàng thượng rằng, ngươi không giống những nữ nhân khuê các yếu đuối kia, ngay cả lời mình nói cũng không nhớ sao?"
"Ngươi muốn ra chiến trường, chẳng lẽ còn mong người Bắc Cương cũng đối với ngươi thương hoa tiếc ngọc sao?"
Thẩm Tú cắn môi, ngẩng đầu lên một cách đáng thương, nói nhỏ điều gì đó.
Trong khoảnh khắc đó, một nỗi bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng ta, ta theo bản năng bước tới vài bước.
Tiếp theo, ta nghe thấy giọng nói đầy kiêu hãnh của Tạ Trọng Lâu: "Ta, Tạ Trọng Lâu, khi theo đuổi người trong lòng luôn quang minh chính đại, cần gì cái gọi là kích thích của ngươi? Thẩm tiểu thư, ngươi xem trọng bản thân mình quá rồi đấy."
......
Tạ Trọng Lâu đưa ta về.
Trước khi rời đi, ta vén rèm xe nhìn ra, Thẩm Tú đang đứng ở cửa, tay cầm kiếm, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía ta.
Ta không thể diễn tả ánh mắt của nàng ta, chỉ cảm thấy trong sự khinh miệt, lại mang theo một tia thương hại cao ngạo.
Đang lúc lòng bất an, Tạ Trọng Lâu đưa tay nắm lấy tay ta, nhướng mày: "Chiêu Chiêu, đừng bận tâm đến những người không quan trọng."
Kiếp này, không hiểu vì sao mà hắn dường như không còn chút hứng thú nào với Thẩm Tú nữa, hoàn toàn trái ngược với hành động ra sức bảo vệ nàng ta trước mặt ta ở kiếp trước.
Có lẽ, năm năm đau khổ ở kiếp trước đã khắc sâu vào tâm trí ta, dù hiện thực không phải là như vậy, dù Tạ Trọng Lâu cũng nói đó chỉ là giấc mơ, ta vẫn cảm thấy bất an.
Không biết nên đối mặt với Tạ Trọng Lâu như thế nào, ta chỉ đành lặng lẽ né tránh hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, có chút nghẹn ngào: "Lục Chiêu Ý, nàng thật sự vì một giấc mơ hư vô mờ mịt như vậy mà hoàn toàn lạnh nhạt với ta sao?"
Sau khi về phủ, mẹ nhận ra tâm trạng ta không tốt, đề nghị ba ngày sau đi đến chùa Kim Lăng trên núi Nhược Hoa ngoài thành để thắp hương cầu phúc.
Kết quả là không biết ai để lộ tin tức, đến ngày đó, ta lại gặp Tạ Trọng Lâu ở cửa chùa Kim Lăng.
Quay đầu nhìn lại, mẹ đang nhìn ta: "Chiêu Chiêu, ta cùng phu nhân Thái sư sang phòng bên dùng bữa, hai con trò chuyện xong thì qua tìm ta nhé."
Hẳn là mẹ đã nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa ta và Tạ Trọng Lâu nên mới nghĩ ra cách này.
Tạ Trọng Lâu bước lên, cung kính hành lễ: "Xin bá mẫu yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu chu đáo."
Đợi mẹ ta đi khỏi, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích màu tím nhạt, đưa cho ta: "Thu đã về, hải đường xuân khó kiếm, ta bèn tự tay khắc một chiếc tặng nàng."
Ta cúi đầu nhìn: "Cái này là do ngươi tự tay khắc sao?"
"Đúng vậy." Tạ Trọng Lâu nói, khẽ ho một tiếng, "Ta biết nàng cũng từng học qua chút ít về chạm khắc vàng ngọc, cứ tự nhiên nhận xét, nói thật lòng là được."
Vì hắn đã nói vậy, ta đành phải quan sát kỹ càng một lần nữa, rồi thành thật nói: "Kỹ thuật chạm khắc còn thô sơ, đường nét quá mạnh, chất liệu ngọc bích xuân thượng hạng lại..."
"Lục Chiêu Ý!"
Chưa nói hết câu, Tạ Trọng Lâu đã không hài lòng nhìn chằm chằm vào ta, nhấn mạnh một lần nữa: "Đây là nguyên liệu ta đã chạy khắp kinh thành mới tìm được, mất cả một đêm mới khắc xong."
"...Nhưng tấm lòng đáng quý, nhìn kỹ thấy hoa hải đường xuân sống động như thật, quả là vật phẩm hiếm có trên đời." Ta đành phải đổi giọng.
Tạ Trọng Lâu rõ ràng rất hài lòng, hắn đưa tay nhận lấy chiếc trâm, cài lên búi tóc của ta: "Nàng đã thích đến vậy thì ta cài cho nàng nhé."
Những ngón tay ấm áp của hắn lướt qua tóc mai ta, rồi khẽ chạm vào vành tai ta.
Cảm giác đó như lông vũ rơi trên tim, một trận ngứa ngáy, mặt ta bỗng đỏ bừng lên.
Trong lúc trò chuyện, chúng ta sóng vai đi qua rừng lê ở sân giữa chùa Kim Lăng, đến hậu điện.
Ánh sáng trước mắt chợt dịu lại, hương đàn thoang thoảng vấn vít quanh hơi thở, khiến trái tim bất an của ta chợt bình tĩnh lại.
Ngồi đối diện với Huyền Trần đại sư, sau khi ta cung kính hành lễ, liền nghe thấy giọng nói của ông: "Trong lòng thí chủ có điều nghi hoặc, nhưng lại không biết làm sao để giải quyết, cho nên cả ngày lo lắng."
Ông chắp hai tay, khẽ cúi đầu về phía ta: "Hồng trần nhiều phiền nhiễu, nhưng lòng người mới là điều đáng quý. Thí chủ cứ việc làm theo bổn tâm, thế cờ này liền có thể phá giải."
"Nhưng trước đây ta làm theo bổn tâm, lại khiến bản thân rơi vào vòng lao lý, bị dồn vào bước đường cùng."
"Vậy thí chủ có biết, đã đến đường cùng, vì sao thí chủ còn có thể đến đây?"
Huyền Trần đại sư từ từ mở mắt, ánh mắt từ bi nhưng bình thản: "Lòng người dễ thay đổi, nhưng lòng người cũng là thứ khó thay đổi nhất. Thế cờ này không giống trước đây, phải đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi mới có thể sống, mới có thể thấy mây tan trăng sáng."
Ta cảm tạ Huyền Trần đại sư rồi đi ra, Tạ Trọng Lâu đang đợi ta ở ngoài cửa.
"Lão hòa thượng kia đã nói gì với nàng?"
"Ông ấy bảo ta làm theo bổn tâm." Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta không khỏi hỏi thêm một câu, "Ông ấy nói gì với ngươi vậy, ngươi không vui sao?"
Tạ Trọng Lâu nheo mắt lại, ngạo nghễ nói: "Ông ta bảo ta đừng giữ chấp niệm quá sâu, có vài việc có duyên không phận."
"...Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta mắng cho ông ta một trận, nói với ông ta rằng chuyện này do lòng ta quyết định, không phụ thuộc vào duyên phận, càng không phụ thuộc vào số mệnh."
Quả nhiên là chuyện mà người có tính cách như Tạ Trọng Lâu sẽ làm.
Từ trước đến nay, hắn không tin vào thần phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.