Chương 7: Có rất nhiều chuyện anh không hay biết
Trương Đại Cát
23/05/2022
Công việc sẽ không dừng lại vì những vướng mắc, tình cảm cá nhân. Sau
bữa tối hô đó, mọi người lại lao vào làm việc không ngừng nghỉ.
Mặc dù bây giờ Kiều An và Lê Thư Dương làm cùng một công ty nhưng cả hai đều bận rộn, văn phòng cũng kẻ tầng trên người tầng dưới. Họ không hề gặp nhau thường xuyên như trong tưởng tượng.
Ngoài nói chuyện công việc thì bọn họ chẳng có dịp nào nói chuyện riêng, thậm chí Kiều An còn không có cơ hội trả lại bộ quần áo không thuộc về mình.
Đôi khi Lê Thư Dương cũng quên mất người trước mặt từng là người từng chung chăn chung gối. Hắn cũng phải kinh ngạc trước năng lực làm việc của Trưởng phòng Kiều.
Kiều An bây giờ hoàn toàn khác với con người trước kia Lê Thư Dương quen thuộc. Bây giờ người này quả quyết và kiên nghị, cho dù là năng lực hay hiệu suất làm việc đều không thể soi mói. Trong lúc hắn không biết, Kiều An đã trở thành một người tốt hơn, ưu tú hơn.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Lê Thư Dương cũng thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Ngay cả khi hắn biết rõ ràng mình chỉ người qua đường trong câu chuyện cuộc đời Kiều An.
Hắn đã mất tư cách bảo vệ hoàng tử bé từ lâu.
Kiêu An bây giờ là một người rất tiết kiệm. Sự nghèo túng của những tháng ngày đã qua vẫn khiến anh ám ảnh, dù giờ đã dư giả anh vẫn không dám phung phí như xưa.
Từ lâu, anh đã ngừng mua đồ hiệu. Quần áo mỗi ngày mỗi khác giờ cũng chỉ cần sạch sẽ, gọn gàng là được. Đi làm, về nhà đều bằng tàu điện ngầm, rất hiếm khi anh gọi taxi, chỉ trừ khi có trường hợp đặc biệt. Ngay cả bữa trưa cũng do anh tự nấu mang đi.
Anh đã quen với việc mỗi tối đều chuẩn bị đồ ăn rồi chia từng phần để ngày hôm sau mang đi làm ăn trưa, đến công ty chỉ cần hâm lại là được. Như vậy rất tiện, dù sao nấu ăn cho một người cũng khá khó, lượng thức ăn quá ít không biết nên nêm gia vị thế nào. Mà nếu nấu nhiều thì không ăn hết, quá phí.
Thật ra tài nấu nướng của Kiều An cũng không thua gì các nhà hàng nhỏ bên ngoài. Cũng nhờ khi xưa làm phụ bếp trong quán ăn nhỏ, hai vợ chồng ông bà chủ rất quý mến Kiều An nên dạy anh không ít bí quyết mới ra được tay nghề như bây giờ.
Hôm nay Kiều An chuẩn bị ba món chay.
Khoai tây bào sợi xào ớt xanh, cà tím cá hương, canh cải thìa đậu phụ.
Cuối tuần rồi anh làm sườn kho tàu vừa mới ăn hết. Kiều An ngại phiền nên chỉ làm món chay, cứ ăn tạm đi rồi đến cuối tuần lại làm món mặn.
Kiều An vừa chờ hâm đồ ăn vừa nghĩ về rau dưa dạo này ở chợ.
Những món trong lò vi sóng đương nhiên không được tươi. Mấy món ăn kèm trong hộp thủy tinh của anh đều trông như bị héo và mất nước.
Kiều An đang tập trung vào hộp cơm nên anh không chú ý đến Lê Thư Dương mới tới.
Một tháng qua, hầu như Lê Thư Dương đã đến thử hết các nhà hàng gần đó, chỉ mới đến nhà ăn công ty hai ngày.
Bữa ăn vừa nãy, hắn tình cờ nghe được nhân viên nói Trưởng phòng Kinh doanh ngày nào cũng tự mang theo cơm trưa. Lê Thư Dương nhớ kĩ, cuối cùng hôm nay cũng tìm được người.
Kiều An không nhận ra Lê Thư Dương đang đi vào, anh chỉ tập trung chuẩn bị món ăn của mình.
Bát nóng quá làm đầu ngón tay anh đỏ ửng lên. Kiều An đặt vội nó xuống cạnh lò vi ba rồi sờ sờ vành tai cho bớt nóng. Lê Thư Dương thấy anh thật ngốc, nhưng trong lòng có chút vui vui.
- Xin lỗi nhé tôi xong ngay đây.
Kiều An nhìn thấy có người đứng bên cạnh, tưởng anh chắn đường người khác nên vội vàng bưng đồ đi tìm chỗ ngồi. Vừa ngẩng đầu lên anh lại bị giật mình, đứng đờ người.
- Tổng... Tổng giám đốc?
- Ừm.
Lê Thư Dương gật đầu, nhìn Kiều Ân đang bối rối, vội vàng bưng bát tìm một góc ngồi xuống, ngay cả nhìn hắn mà anh cũng không dám.
Hắn là thiên tai hay mãnh thú ăn thịt người mà phải trốn xa như vậy?
Lê tiên sinh hơi bực mình.
Kiều An không biết tại sao Lê Thư Dương lại đến phòng trà nước lúc này. Nơi đây khá vắng, bình thường buổi trưa không có nhiều người đến nên anh mới đến đây ăn trưa.
Chắc chắn chỉ là trùng hợp.
Kiều An tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng an ủi bản thân. Anh vỗ ngực, cứ yên tâm ăn cơm đi.
Tâm trạng tốt của Lê tiên sinh biến mất hoàn toàn. Hắn nhìn khoai tây và cà tím héo hắt đáng thương trong bát của Kiều An, không khỏi nhíu mày.
Ai làm cơm hộp cho Kiều An?
Chỉ ăn mỗi đồ chay vậy, bảo sao chẳng còn tí thịt.
Lê Thư Dương nhớ rõ, lúc họ còn bên nhau Kiều An kén ăn đến mức nào.
Từ nhỏ Kiều An chưa bao giờ phải chịu khổ. Cha Kiều lớn tuổi mới có con, ông dành tất cả mọi thứ tốt nhất cho bảo bối của mình, không để Kiều An phải chịu bất cứ thiệt thòi, khổ sở gì.
Mãi đến khi ở cùng Lê Thư Dương, Kiều An cũng chưa biết củ tỏi trông như thế nào. Miệng thì kén chọn, bày biện bát đĩa không đẹp tiểu thiếu gia cũng không động đũa.
Nhưng một người bị chiều hư như thế, bây giờ lại ăn gì?
Khoai tây xào ớt xanh trong lò vi sóng lấy ra trông như sắp thành bột, chưa kể ớt xanh thì chẳng còn màu xanh.
Món cà tím cá hương thì quá nóng nên mềm nhũn, mềm đến mức gần như không thể nhận ra nó là gì.
Chỉ có món canh cải thìa đậu phụ đạt yêu cầu. Nhưng hắn cũng biết món này để qua đêm dù ngon đến đâu cũng không tốt cho sức khỏe.
Kiều An không hề hay biết rằng tất cả các món ăn trong bát của anh đều đã được Lê tiên phê duyệt một lần. Anh chỉ đang chuyên chú chuẩn bị ăn cơm.
Thật ra Kiều An có rất nhiều điều muốn nói với Lê tiên sinh.
Anh muốn hỏi xem mấy năm nay Lê tiên sinh trải qua thế nào?
Anh cũng muốn xin lỗi Lê tiên sinh vì trước kia mình không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều điều sai trái.
Anh cũng muốn biết hiện tại bên canh Lê tiên sinh có ai phù hợp không? Có chăm sóc tốt cho Lê tiên sinh không? Cuộc sống có hạnh phúc không?
Nhưng Kiều An không lên tiếng nổi, chỉ có thể ngậm một miệng cơm lớn.
- Khụ! Khụ... khụ! Khụ!
Anh ăn quá nhanh, vừa không để ý thì bị sặc, không nhịn được ho ra tiếng.
Anh đang ho dữ dội thì đột nhiên cảm thấy có bàn tay vỗ nhẹ vào lưng.
Giọng Lê tiên sinh vang lên bên tai:
- Làm sao vậy? Có sặc vào khí quản không?
Kiều An lắc đầu, anh chỉ bị sặc ớt ngâm trong cà tím cá hương, vị cay làm rát cổ họng nên anh cứ ho mãi, chứ không có gì nghiêm trọng.
Kiều An vội lắc đầu, liền nghe thấy Lê Thư Dương nói chuyện mà giọng không vui vẻ gì:
- Ăn ít mấy đồ linh tinh đó đi!
- Không có...
Kiều An nhỏ giọng, yếu ớt giải thích:
- Đều là đồ tốt cả.
Khi khó khăn nhất cơm cũng chẳng có ăn, Kiều An chỉ có thể vét chút gạo cuối cùng nấu thành bột nhão để cho đông cứng rồi gặm dần.
Kiều An ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lê tiên sinh. Trong lòng mừng thầm, may mà anh vừa bị sặc bây giờ dù là mắt đỏ hay nước mắt cũng đều hợp lý.
- Cảm ơn Tổng Giám đốc Lê, tôi không sao.
Kiều An đứng dậy lịch sự cảm ơn nhưng chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh lùng.
Kiều An nhìn theo bóng Lê tiên sinh rời đi, không khỏi thở dài.
Thời gian đã kéo khoảng cách giữa họ ra rất xa, đến nỗi dù Kiều An có cố gắng hết sức cũng không thể chạm vào lằn ranh giới.
Anh không xứng đáng, Lê tiên sinh sẽ không bao giờ động lòng vì anh.
Mặc dù bây giờ Kiều An và Lê Thư Dương làm cùng một công ty nhưng cả hai đều bận rộn, văn phòng cũng kẻ tầng trên người tầng dưới. Họ không hề gặp nhau thường xuyên như trong tưởng tượng.
Ngoài nói chuyện công việc thì bọn họ chẳng có dịp nào nói chuyện riêng, thậm chí Kiều An còn không có cơ hội trả lại bộ quần áo không thuộc về mình.
Đôi khi Lê Thư Dương cũng quên mất người trước mặt từng là người từng chung chăn chung gối. Hắn cũng phải kinh ngạc trước năng lực làm việc của Trưởng phòng Kiều.
Kiều An bây giờ hoàn toàn khác với con người trước kia Lê Thư Dương quen thuộc. Bây giờ người này quả quyết và kiên nghị, cho dù là năng lực hay hiệu suất làm việc đều không thể soi mói. Trong lúc hắn không biết, Kiều An đã trở thành một người tốt hơn, ưu tú hơn.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Lê Thư Dương cũng thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Ngay cả khi hắn biết rõ ràng mình chỉ người qua đường trong câu chuyện cuộc đời Kiều An.
Hắn đã mất tư cách bảo vệ hoàng tử bé từ lâu.
Kiêu An bây giờ là một người rất tiết kiệm. Sự nghèo túng của những tháng ngày đã qua vẫn khiến anh ám ảnh, dù giờ đã dư giả anh vẫn không dám phung phí như xưa.
Từ lâu, anh đã ngừng mua đồ hiệu. Quần áo mỗi ngày mỗi khác giờ cũng chỉ cần sạch sẽ, gọn gàng là được. Đi làm, về nhà đều bằng tàu điện ngầm, rất hiếm khi anh gọi taxi, chỉ trừ khi có trường hợp đặc biệt. Ngay cả bữa trưa cũng do anh tự nấu mang đi.
Anh đã quen với việc mỗi tối đều chuẩn bị đồ ăn rồi chia từng phần để ngày hôm sau mang đi làm ăn trưa, đến công ty chỉ cần hâm lại là được. Như vậy rất tiện, dù sao nấu ăn cho một người cũng khá khó, lượng thức ăn quá ít không biết nên nêm gia vị thế nào. Mà nếu nấu nhiều thì không ăn hết, quá phí.
Thật ra tài nấu nướng của Kiều An cũng không thua gì các nhà hàng nhỏ bên ngoài. Cũng nhờ khi xưa làm phụ bếp trong quán ăn nhỏ, hai vợ chồng ông bà chủ rất quý mến Kiều An nên dạy anh không ít bí quyết mới ra được tay nghề như bây giờ.
Hôm nay Kiều An chuẩn bị ba món chay.
Khoai tây bào sợi xào ớt xanh, cà tím cá hương, canh cải thìa đậu phụ.
Cuối tuần rồi anh làm sườn kho tàu vừa mới ăn hết. Kiều An ngại phiền nên chỉ làm món chay, cứ ăn tạm đi rồi đến cuối tuần lại làm món mặn.
Kiều An vừa chờ hâm đồ ăn vừa nghĩ về rau dưa dạo này ở chợ.
Những món trong lò vi sóng đương nhiên không được tươi. Mấy món ăn kèm trong hộp thủy tinh của anh đều trông như bị héo và mất nước.
Kiều An đang tập trung vào hộp cơm nên anh không chú ý đến Lê Thư Dương mới tới.
Một tháng qua, hầu như Lê Thư Dương đã đến thử hết các nhà hàng gần đó, chỉ mới đến nhà ăn công ty hai ngày.
Bữa ăn vừa nãy, hắn tình cờ nghe được nhân viên nói Trưởng phòng Kinh doanh ngày nào cũng tự mang theo cơm trưa. Lê Thư Dương nhớ kĩ, cuối cùng hôm nay cũng tìm được người.
Kiều An không nhận ra Lê Thư Dương đang đi vào, anh chỉ tập trung chuẩn bị món ăn của mình.
Bát nóng quá làm đầu ngón tay anh đỏ ửng lên. Kiều An đặt vội nó xuống cạnh lò vi ba rồi sờ sờ vành tai cho bớt nóng. Lê Thư Dương thấy anh thật ngốc, nhưng trong lòng có chút vui vui.
- Xin lỗi nhé tôi xong ngay đây.
Kiều An nhìn thấy có người đứng bên cạnh, tưởng anh chắn đường người khác nên vội vàng bưng đồ đi tìm chỗ ngồi. Vừa ngẩng đầu lên anh lại bị giật mình, đứng đờ người.
- Tổng... Tổng giám đốc?
- Ừm.
Lê Thư Dương gật đầu, nhìn Kiều Ân đang bối rối, vội vàng bưng bát tìm một góc ngồi xuống, ngay cả nhìn hắn mà anh cũng không dám.
Hắn là thiên tai hay mãnh thú ăn thịt người mà phải trốn xa như vậy?
Lê tiên sinh hơi bực mình.
Kiều An không biết tại sao Lê Thư Dương lại đến phòng trà nước lúc này. Nơi đây khá vắng, bình thường buổi trưa không có nhiều người đến nên anh mới đến đây ăn trưa.
Chắc chắn chỉ là trùng hợp.
Kiều An tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng an ủi bản thân. Anh vỗ ngực, cứ yên tâm ăn cơm đi.
Tâm trạng tốt của Lê tiên sinh biến mất hoàn toàn. Hắn nhìn khoai tây và cà tím héo hắt đáng thương trong bát của Kiều An, không khỏi nhíu mày.
Ai làm cơm hộp cho Kiều An?
Chỉ ăn mỗi đồ chay vậy, bảo sao chẳng còn tí thịt.
Lê Thư Dương nhớ rõ, lúc họ còn bên nhau Kiều An kén ăn đến mức nào.
Từ nhỏ Kiều An chưa bao giờ phải chịu khổ. Cha Kiều lớn tuổi mới có con, ông dành tất cả mọi thứ tốt nhất cho bảo bối của mình, không để Kiều An phải chịu bất cứ thiệt thòi, khổ sở gì.
Mãi đến khi ở cùng Lê Thư Dương, Kiều An cũng chưa biết củ tỏi trông như thế nào. Miệng thì kén chọn, bày biện bát đĩa không đẹp tiểu thiếu gia cũng không động đũa.
Nhưng một người bị chiều hư như thế, bây giờ lại ăn gì?
Khoai tây xào ớt xanh trong lò vi sóng lấy ra trông như sắp thành bột, chưa kể ớt xanh thì chẳng còn màu xanh.
Món cà tím cá hương thì quá nóng nên mềm nhũn, mềm đến mức gần như không thể nhận ra nó là gì.
Chỉ có món canh cải thìa đậu phụ đạt yêu cầu. Nhưng hắn cũng biết món này để qua đêm dù ngon đến đâu cũng không tốt cho sức khỏe.
Kiều An không hề hay biết rằng tất cả các món ăn trong bát của anh đều đã được Lê tiên phê duyệt một lần. Anh chỉ đang chuyên chú chuẩn bị ăn cơm.
Thật ra Kiều An có rất nhiều điều muốn nói với Lê tiên sinh.
Anh muốn hỏi xem mấy năm nay Lê tiên sinh trải qua thế nào?
Anh cũng muốn xin lỗi Lê tiên sinh vì trước kia mình không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều điều sai trái.
Anh cũng muốn biết hiện tại bên canh Lê tiên sinh có ai phù hợp không? Có chăm sóc tốt cho Lê tiên sinh không? Cuộc sống có hạnh phúc không?
Nhưng Kiều An không lên tiếng nổi, chỉ có thể ngậm một miệng cơm lớn.
- Khụ! Khụ... khụ! Khụ!
Anh ăn quá nhanh, vừa không để ý thì bị sặc, không nhịn được ho ra tiếng.
Anh đang ho dữ dội thì đột nhiên cảm thấy có bàn tay vỗ nhẹ vào lưng.
Giọng Lê tiên sinh vang lên bên tai:
- Làm sao vậy? Có sặc vào khí quản không?
Kiều An lắc đầu, anh chỉ bị sặc ớt ngâm trong cà tím cá hương, vị cay làm rát cổ họng nên anh cứ ho mãi, chứ không có gì nghiêm trọng.
Kiều An vội lắc đầu, liền nghe thấy Lê Thư Dương nói chuyện mà giọng không vui vẻ gì:
- Ăn ít mấy đồ linh tinh đó đi!
- Không có...
Kiều An nhỏ giọng, yếu ớt giải thích:
- Đều là đồ tốt cả.
Khi khó khăn nhất cơm cũng chẳng có ăn, Kiều An chỉ có thể vét chút gạo cuối cùng nấu thành bột nhão để cho đông cứng rồi gặm dần.
Kiều An ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lê tiên sinh. Trong lòng mừng thầm, may mà anh vừa bị sặc bây giờ dù là mắt đỏ hay nước mắt cũng đều hợp lý.
- Cảm ơn Tổng Giám đốc Lê, tôi không sao.
Kiều An đứng dậy lịch sự cảm ơn nhưng chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh lùng.
Kiều An nhìn theo bóng Lê tiên sinh rời đi, không khỏi thở dài.
Thời gian đã kéo khoảng cách giữa họ ra rất xa, đến nỗi dù Kiều An có cố gắng hết sức cũng không thể chạm vào lằn ranh giới.
Anh không xứng đáng, Lê tiên sinh sẽ không bao giờ động lòng vì anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.