Chương 33: Ngoại truyện Giáng sinh
Trương Đại Cát
28/06/2022
Hoàng tử bé và phượng hoàng tiên sinh.
Lúc trước Kiều An đã từng đóng giả ông già Noel đi phát tờ rơi vào đêm Giáng sinh.
Tờ rơi đó được tìm thấy trong quyển sách cũ của Lê tiên sinh.
- Lúc phát tờ rơi em có đánh dấu ở góc vầy nè.
Đúng là ở góc dưới bên phải của tờ rơi cũ kĩ kẹp trong trang sách có một hình vẽ gấu nho nhỏ.
- Lúc đó chán quá, không ai nhận tờ rơi nên em vẽ giết thời gian.
Kiều An nhớ lại chuyện cũ, nụ cười vẫn nở trên môi, mà Lê Thư Dương lại ôm chặt lấy anh.
- Tiểu An!
Đây là quyển sách Lê Thư Dương từng cho bạn chung lớp đại học mượn. Giáng sinh năm ấy hắn đã trở lại một lần, gom hết dũng khí cũng chỉ dám loanh quanh bên ngoài nhà cũ của Kiều An.
Hắn và bạn học hẹn gặp, người kia trả sách cho hắn còn kể lại chuyện gặp một ông già Noel ngốc ơi là ngốc ở con phố bên kia.
Lê Thư Dương nhớ lúc đó mình còn nhìn qua cửa kính thấy ông già Noel đang cúi chào phát tờ rơi.
Nhưng hắn nào biết, bảo bối của hắn bị giấu dưới lớp áo kia.
Kiều An vẫn đang cười:
- Ấy, sao lại... Chúng ta có duyên ghê!
Bọn họ có duyên lắm, sẽ không bao giờ chia xa.
Lúc trước Kiều An đã từng đóng giả ông già Noel đi phát tờ rơi vào đêm Giáng sinh.
Tờ rơi đó được tìm thấy trong quyển sách cũ của Lê tiên sinh.
- Lúc phát tờ rơi em có đánh dấu ở góc vầy nè.
Đúng là ở góc dưới bên phải của tờ rơi cũ kĩ kẹp trong trang sách có một hình vẽ gấu nho nhỏ.
- Lúc đó chán quá, không ai nhận tờ rơi nên em vẽ giết thời gian.
Kiều An nhớ lại chuyện cũ, nụ cười vẫn nở trên môi, mà Lê Thư Dương lại ôm chặt lấy anh.
- Tiểu An!
Đây là quyển sách Lê Thư Dương từng cho bạn chung lớp đại học mượn. Giáng sinh năm ấy hắn đã trở lại một lần, gom hết dũng khí cũng chỉ dám loanh quanh bên ngoài nhà cũ của Kiều An.
Hắn và bạn học hẹn gặp, người kia trả sách cho hắn còn kể lại chuyện gặp một ông già Noel ngốc ơi là ngốc ở con phố bên kia.
Lê Thư Dương nhớ lúc đó mình còn nhìn qua cửa kính thấy ông già Noel đang cúi chào phát tờ rơi.
Nhưng hắn nào biết, bảo bối của hắn bị giấu dưới lớp áo kia.
Kiều An vẫn đang cười:
- Ấy, sao lại... Chúng ta có duyên ghê!
Bọn họ có duyên lắm, sẽ không bao giờ chia xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.