Chương 17: Người tôi yêu có ánh hào quang
Trương Đại Cát
06/06/2022
Thời tiết vẫn không thích hợp để ra ngoài. Gần như tất cả các nhà hàng
trên phố đều đóng cửa, hoàn toàn dẹp bỏ ý định ngoài ăn tối của Lê Thư
Dương.
Hắn đành phải đưa Kiều An đến nhà hàng trên tầng hai của khách sạn.
Nhưng vận may của bọn họ cũng không tốt, hiện tại đã gần tám giờ, trong nhà hàng không còn thứ gì ngon lành để ăn.
- Thôi mình về đi.
Kiều An không muốn làm mọi thứ rắc rối thêm, anh trân trọng khoảng thời gian được ở bên Lê tiên sinh hơn việc sẽ ăn món gì.
Tuy nhiên, Lê Thư Dương lại không chịu bỏ cuộc. Trong lòng hắn vẫn còn khó chịu vì hộp mì ăn liền dập nát kia, như thể không có gì lấp đầy bụng Kiều An là hắn sẽ đau đớn không chịu nổi.
- Em chờ một lát.
Hắn nói rồi đi đến quầy lễ tân.
Kiều An chỉ đành thở dài bất lực đứng chờ.
- Tối nay em vẫn chưa ăn gì đấy. Có đói không?
Kiều An vẫn còn nhớ đêm tiệc tân hôn hôm đó, họ mệt mỏi đến nửa đêm mới về đến nhà. Lê Thư Dương cũng quan tâm anh như thế, lo anh bị đói sẽ đau dạ dày.
- Hơi đói chút xíu!
- Vậy để anh đi xem có gì ăn lót dạ rồi hãy ngủ.
- Nhưng giờ muộn rồi, em cũng không đói lắm đâu. Cứ nghỉ ngơi trước đã.
- Anh không mệt.
Lúc đó, dịu dàng của Lê Thư Dương vẫn chưa bị những chuyện vặt vãnh mài sạch. Hắn nhìn Kiều An bằng ánh mắt ấm áp và quan tâm:
- Anh không thể để bé cưng của anh đói được.
- Anh chiều em quá vậy!
Nụ cười của Lê Thư Dương vẫn in sâu trong tâm trí Kiều An:
- Ừ! Cưng chiều em, em thương em cả đời.
Những lời ngon tiếng ngọt ngày xưa giờ đã mục rỗng, đổ nát, nhưng khi nhớ lại Kiều An vẫn không nhịn được mà thấy vui vui.
Tại sao Lê Thư Dương vẫn quan tâm anh như trước, còn lo xem anh có đói bụng hay không.
Cứ thế này sẽ khiến anh mặt dày mà hiểu lầm đó nha.
Hiểu lầm Lê tiên sinh vẫn còn một chút xíu quan tâm đến mình.
Lê tiên sinh vào bếp một lúc sau đó trở lại với một chiếc túi, nhìn trong túi không giống thức ăn đã nấu chín, Kiều An cũng không dám hỏi hắn định làm gì, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo Lê Thư Dương về phòng.
Sau khi vào phòng, Kiều An thấy Lê Thư Dương lấy ra bột mì, nấm, rau và một số gia vị.
- Họ không cho mượn bếp, đỡ thế này đi.
Lê tiên sinh định làm sủi cảo, Kiều An trộm cười nhìn hắn chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
- Nhưng mình còn chẳng có lấy cái xoong nữa á.
- Tôi có.
Lê Thư Dương vừa dứt lời thì lấy từ trong hộp ra một chiếc nồi điện nhỏ. Kiều An kinh ngạc tròn mắt.
Đi công tác còn phải mang theo nồi điện á? Lê tiên sinh hiền huệ ghê.
Buổi tối khoảng 8 giờ, trong phòng khách sạn hai người bắt đầu trộn mì, băm nhân sủi cảo, chờ lát nấu trong chiếc nồi điện be bé kia.
Hai người cứ như đang chơi trò chơi đồ hàng gia đình, dù mỗi lần chỉ có thể nấu được năm sáu cái sủi cảo cũng đủ khiến Kiều An hạnh phúc.
Kiều An rất nhớ hương vị sủi cảo của Lê tiên sinh tự tay làm. Bao nhiêu năm qua dù anh có học hỏi cải thiện công thức thế nào cũng không thể bắt chước được.
Kiều An cắn một miếng sủi cảo nhân cải nấm, ăn cùng nước chấm chua chua cay cay làm anh nuốt nước miếng không kịp.
Kiều An cảm thấy chiếc sủi cảo nói hổi kia đã làm anh bị bỏng, bỏng đến nỗi chảy nước mắt.
Anh nhìn Lê tiên sinh qua làm khói mờ, đường nét gương mặt hắn như mềm mại hơn. Kiều An lau khóe mắt.
- Em xin lỗi... Lúc trước em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, em nợ anh rất nhiều xin lỗi.
Đôi đũa trong tay Lê tiên sinh bất động, hắn im lặng một lát mới quay sang nhìn Kiều An.
- Vậy những năm qua... Em sống thế nào?
- Em...
Kiều An thấy đau nhói trong tim.
Anh không muốn nói rằng mình đã có một cuộc sống rất khó khăn, nhưng trước mặt Lê Thư Dương anh lại không thể giả vờ mạnh mẽ. Kiều An chỉ có thể cố gắng cười nói đùa:
- Còn anh thì khá tốt chứ? Giờ là lúc gió xuân phơi phới ha? Em nghe nói anh ở nước ngoài suốt, mới về à?
Sau khi ngã ngựa Kiều An hoàn toàn rời xa giới những mối quan hệ trong giới thượng lương lúc trước. Những chuyện nhỏ nhặt về Lê Thư Dương mà anh nghe được đều là từ những người bạn cũ, bọn họ đến chế nhạo Kiều An lúc anh đi làm phục vụ nhà hàng.
- Ây dô, con chó mình nuôi thì ở nước ngoài làm ông lớn, còn đại thiếu gia thì phải ở đây rót rượu cho chúng ta!
Lúc đó, anh đổ rượu lên đầu tên kia, không nể nang gì mà động tay động chân, rồi mất việc, đến tiệm thịt bán thịt lợn.
Anh đã quên hết bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu gian khổ mình phải chịu khi xưa. Duy chỉ những lời đó là Kiều An vẫn ghi nhớ cho đến hôm nay.
Trong những đêm mất ngủ bị nhấn chìm trong suy nghĩ, anh chỉ dựa vào chút đường phèn trộn lẫn trong vụn thủy tinh này, cẩn thận nếm nó để trụ qua ngày.
Sau khi rời khỏi anh, người ấy có một cuộc sống rất tốt. Chỉ cần nghĩ đến điều đó Kiều An lại vừa khóc sưng mắt vừa cười.
Điều hạnh phúc nhất đối với anh lúc này chính là...
Đã được tận mắt chứng kiến Phượng Hoàng tiên sinh áo gấm về quê, vinh quy bái tổ.
Người anh yêu là người giỏi giang, ưu tú nhất.
Hắn đành phải đưa Kiều An đến nhà hàng trên tầng hai của khách sạn.
Nhưng vận may của bọn họ cũng không tốt, hiện tại đã gần tám giờ, trong nhà hàng không còn thứ gì ngon lành để ăn.
- Thôi mình về đi.
Kiều An không muốn làm mọi thứ rắc rối thêm, anh trân trọng khoảng thời gian được ở bên Lê tiên sinh hơn việc sẽ ăn món gì.
Tuy nhiên, Lê Thư Dương lại không chịu bỏ cuộc. Trong lòng hắn vẫn còn khó chịu vì hộp mì ăn liền dập nát kia, như thể không có gì lấp đầy bụng Kiều An là hắn sẽ đau đớn không chịu nổi.
- Em chờ một lát.
Hắn nói rồi đi đến quầy lễ tân.
Kiều An chỉ đành thở dài bất lực đứng chờ.
- Tối nay em vẫn chưa ăn gì đấy. Có đói không?
Kiều An vẫn còn nhớ đêm tiệc tân hôn hôm đó, họ mệt mỏi đến nửa đêm mới về đến nhà. Lê Thư Dương cũng quan tâm anh như thế, lo anh bị đói sẽ đau dạ dày.
- Hơi đói chút xíu!
- Vậy để anh đi xem có gì ăn lót dạ rồi hãy ngủ.
- Nhưng giờ muộn rồi, em cũng không đói lắm đâu. Cứ nghỉ ngơi trước đã.
- Anh không mệt.
Lúc đó, dịu dàng của Lê Thư Dương vẫn chưa bị những chuyện vặt vãnh mài sạch. Hắn nhìn Kiều An bằng ánh mắt ấm áp và quan tâm:
- Anh không thể để bé cưng của anh đói được.
- Anh chiều em quá vậy!
Nụ cười của Lê Thư Dương vẫn in sâu trong tâm trí Kiều An:
- Ừ! Cưng chiều em, em thương em cả đời.
Những lời ngon tiếng ngọt ngày xưa giờ đã mục rỗng, đổ nát, nhưng khi nhớ lại Kiều An vẫn không nhịn được mà thấy vui vui.
Tại sao Lê Thư Dương vẫn quan tâm anh như trước, còn lo xem anh có đói bụng hay không.
Cứ thế này sẽ khiến anh mặt dày mà hiểu lầm đó nha.
Hiểu lầm Lê tiên sinh vẫn còn một chút xíu quan tâm đến mình.
Lê tiên sinh vào bếp một lúc sau đó trở lại với một chiếc túi, nhìn trong túi không giống thức ăn đã nấu chín, Kiều An cũng không dám hỏi hắn định làm gì, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo Lê Thư Dương về phòng.
Sau khi vào phòng, Kiều An thấy Lê Thư Dương lấy ra bột mì, nấm, rau và một số gia vị.
- Họ không cho mượn bếp, đỡ thế này đi.
Lê tiên sinh định làm sủi cảo, Kiều An trộm cười nhìn hắn chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
- Nhưng mình còn chẳng có lấy cái xoong nữa á.
- Tôi có.
Lê Thư Dương vừa dứt lời thì lấy từ trong hộp ra một chiếc nồi điện nhỏ. Kiều An kinh ngạc tròn mắt.
Đi công tác còn phải mang theo nồi điện á? Lê tiên sinh hiền huệ ghê.
Buổi tối khoảng 8 giờ, trong phòng khách sạn hai người bắt đầu trộn mì, băm nhân sủi cảo, chờ lát nấu trong chiếc nồi điện be bé kia.
Hai người cứ như đang chơi trò chơi đồ hàng gia đình, dù mỗi lần chỉ có thể nấu được năm sáu cái sủi cảo cũng đủ khiến Kiều An hạnh phúc.
Kiều An rất nhớ hương vị sủi cảo của Lê tiên sinh tự tay làm. Bao nhiêu năm qua dù anh có học hỏi cải thiện công thức thế nào cũng không thể bắt chước được.
Kiều An cắn một miếng sủi cảo nhân cải nấm, ăn cùng nước chấm chua chua cay cay làm anh nuốt nước miếng không kịp.
Kiều An cảm thấy chiếc sủi cảo nói hổi kia đã làm anh bị bỏng, bỏng đến nỗi chảy nước mắt.
Anh nhìn Lê tiên sinh qua làm khói mờ, đường nét gương mặt hắn như mềm mại hơn. Kiều An lau khóe mắt.
- Em xin lỗi... Lúc trước em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, em nợ anh rất nhiều xin lỗi.
Đôi đũa trong tay Lê tiên sinh bất động, hắn im lặng một lát mới quay sang nhìn Kiều An.
- Vậy những năm qua... Em sống thế nào?
- Em...
Kiều An thấy đau nhói trong tim.
Anh không muốn nói rằng mình đã có một cuộc sống rất khó khăn, nhưng trước mặt Lê Thư Dương anh lại không thể giả vờ mạnh mẽ. Kiều An chỉ có thể cố gắng cười nói đùa:
- Còn anh thì khá tốt chứ? Giờ là lúc gió xuân phơi phới ha? Em nghe nói anh ở nước ngoài suốt, mới về à?
Sau khi ngã ngựa Kiều An hoàn toàn rời xa giới những mối quan hệ trong giới thượng lương lúc trước. Những chuyện nhỏ nhặt về Lê Thư Dương mà anh nghe được đều là từ những người bạn cũ, bọn họ đến chế nhạo Kiều An lúc anh đi làm phục vụ nhà hàng.
- Ây dô, con chó mình nuôi thì ở nước ngoài làm ông lớn, còn đại thiếu gia thì phải ở đây rót rượu cho chúng ta!
Lúc đó, anh đổ rượu lên đầu tên kia, không nể nang gì mà động tay động chân, rồi mất việc, đến tiệm thịt bán thịt lợn.
Anh đã quên hết bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu gian khổ mình phải chịu khi xưa. Duy chỉ những lời đó là Kiều An vẫn ghi nhớ cho đến hôm nay.
Trong những đêm mất ngủ bị nhấn chìm trong suy nghĩ, anh chỉ dựa vào chút đường phèn trộn lẫn trong vụn thủy tinh này, cẩn thận nếm nó để trụ qua ngày.
Sau khi rời khỏi anh, người ấy có một cuộc sống rất tốt. Chỉ cần nghĩ đến điều đó Kiều An lại vừa khóc sưng mắt vừa cười.
Điều hạnh phúc nhất đối với anh lúc này chính là...
Đã được tận mắt chứng kiến Phượng Hoàng tiên sinh áo gấm về quê, vinh quy bái tổ.
Người anh yêu là người giỏi giang, ưu tú nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.