Chương 24: Nước mắt là viên kẹo mặn.
Trương Đại Cát
28/06/2022
Kiều An đã phải chịu khó khăn và khổ sở.
Nhưng những khó khăn này cũng khiến anh trở thành một người tốt hơn.
Anh đã hiểu rất nhiều điều mà trước đây anh không hiểu, nhưng nó cũng khiến anh cảm thấy có lỗi hơn khi đối mặt với Lê Thư Dương.
Anh đã có cơ hội để yêu một người rất tốt, nhưng lúc đó anh không biết đối xử với chân tình của người khác như thế nào.
Vì những sai lầm của mình mà Kiều An đã gây ra nhiều tổn tương cho những người vô tội. Khiến Lê tiên sinh phải trải qua một mối tình không tốt đẹp gì.
Kiều An nhớ đến chiếc áo sơ mi không vừa người lúc trước, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười xấu hổ.
- Lê Thư Dương - Anh nghiêm túc gọi tên đối phương - Em nên xin lỗi anh.
- Hửm?
Lê Thư Dương bối rối lên tiếng, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì Kiều An đã chạy đến bên hắn, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt Kiều An còn đỏ bừng vì rượu, hai mắt đẫm nước, như chim non bị dính nước mưa ướt sũng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Chưa bao giờ Lê Thư Dương nghĩ rằng một người đàn ông lại đi với từ dễ thương, chứ đừng nói đến một người đàn ông đã ba mươi tuổi.
Nhưng Kiều An thì khác.
Trong mắt hắn dường như luôn có những tiêu chuẩn đặc biệt để đánh giá Kiều An, những tiêu chuẩn ấy không giống bất kỳ ai trên thế giới này. Kiều An luôn luôn đáng yêu.
Khi mười tám tuổi em ấy đáng yêu, khi hai mươi tuổi em ấy vẫn đáng yêu, đến ba mươi tuổi cũng vẫn đáng yêu.
Có lẽ, khi Kiều An bảy tám mươi tuổi, Lê Thư Dương vẫn sẽ nhìn thấy anh là một ông cụ đáng yêu nhất thế giới như trước.
Tuy nhiên, Lê Thư Dương lại nghĩ.
Cơ hội nắm tay nhau già đi đã bị chính hắn đánh mất rồi.
.
Kiều An không biết trong mắt Lê Thư Dương mình như chim nhỏ rơi xuống nước, anh vẫn đang lo nói chuyện của mình.
Những lời này Kiều An đã chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm, giống như bông gòn ngâm nước biển mặn đắng vừa nặng vừa xót treo ở đầu trái tim, mỗi khi nghĩ đến nó lại đau đớn không gì bằng.
- Em... Em phải xin lỗi anh.
Kiều An ngẩng đầu nhìn vào mắt Lê Thư Dương. Anh rất tệ, rất xấu xa, cho dù thời thế có thay đổi, anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân lúc đó.
- Em rất tệ với anh...
Dù vì tính tình của Kiều An lúc đó, vì những lần anh vô cớ gây chuyện. Anh cảm thấy mình có 10.000 lời xin lỗi để nói nhưng miệng cứ như bị khóa chặt, mở ra cũng rất khó khăn.
Lê Thư Dương dường như không nghe thấy Kiều An nói gì, hắn chỉ nhìn người đang mệt mỏi và hoảng sợ trước mặt, chớp chớp mắt.
- Lúc đó... Em khổ sở. - Lê Thư Dương lắp bắp, nhưng những lời hắn nói ra, từng câu một như gai nhọn đâm vào tim Kiều An - Em có thể nói cho anh biết mà.
Hắn thở dài, như thể mình là một kẻ đáng chê cười.
- Em phải chịu bao nhiêu khổ sở vất vả thế mà anh chẳng hay biết gì.
Hắn đã từng thề rằng sẽ cùng người trước mặt đi hết cuộc đời, cùng nhau bước qua chông gai bão tố. Từng hứa hẹn nghèo hèn hay phú quý đều không từ bỏ nhau.
Thế mà, hắn lại thất hứa.
Đột nhiên Lê Thư Dương quên mất tại sao lúc trước hắn nhất định đòi ly hôn, đột nhiên không nhớ rõ nguyên nhân vì sao lại từ bỏ cuộc hôn nhân này. Tất cả những ký ức tiêu cực về Kiều An, về tình yêu, về hôn nhân dường như đã bị định dạng lại và trở nên trống rỗng, chỉ còn lại đau lòng không chịu nổi.
Hắn phàn nàn Kiều An không hiểu sự đời, hắn chán ghét Kiều An yêu đương ấu trĩ. Hắn đã quen biết bao nhiêu tính xấu của người này, hắn đã từng rất quen thuộc đối phương, quen thuộc đến nỗi nó như trở thành nửa cơ thể hắn.
Trong quá khứ, có lúc hắn từng hy vọng rằng Kiều An có thể trưởng thành hơn và trở thành một người yêu lý trí, ưu tú hơn
Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là Lê Thư Dương sẽ hạnh phúc khi nghe Kiều An nhẹ nhàng bâng quơ kể lại những năm tháng anh chật vật khổ sở khi không có hắn ở cạnh.
Trưa hè nóng bức mặc đồ thú bông đi phát tờ rơi đến cảm nắng là cảm giác gì?
Trong cơn bão chạy xe đạp điện đi giao đồ ăn thì sẽ ra sao?
Trong tiệm thịt chặt xương đến rách hổ khẩu.* Thậm chí phải xúc cát ở công trường đến cháy nắng bong da.
* Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Lê Thư Dương nghe đến mức tim như bị bóp ngẹn, bây giờ còn tâm trí nào mà nghe xin lỗi.
Hắn chỉ muốn cẩn thận nhìn xem toàn thân người trước mặt một lần, tỉ mỉ soi từng tấc da thịt xem những năm qua đã để lại trên người anh bao nhiêu vết sẹo.
Bé cưng ngoan ngoãn lúc trước hắn cẩn thận chăm sóc sao lại bị xô đẩy đến nước này.
.
Kiều An vẫn còn đang xin lỗi, anh thấy Lê Thư Dương cứ nhìn chằm chằm vào mình, đến khi hai mắt hắn đỏ hoe, đột nhiên có hơi nước, rồi nước mắt chảy dài trên mặt hắn.
- Anh sao thế?
Kiều An quá hoảng loạn, xem kìa, anh phải tệ đến mức nào cơ chứ? Lê tiên sinh tức giận đến phát khóc luôn rồi.
- Em xin lỗi, em xin lỗi mà, em biết mình quá đáng, là do em sai...
Kiều An lo lắng lau nước mắt cho người kia, lại cảm thấy tay mình thật bẩn, anh định đứng lên lấy khăn giấy:
- Em đi lấy... Á!
Kiều An dựa vào tay vịn định đứng lên nhưng lại bị Lê tiên sinh kéo vào lòng.
Anh ngây người nhào vào lồng ngực rộng lớn của Lê Thư Dương, vừa định ngước nhìn thì lại bị hắn hôn lên khóe miệng.
Nước mắt Lê tiên sinh mặn chát.
Của anh cũng vậy.
Nhưng những khó khăn này cũng khiến anh trở thành một người tốt hơn.
Anh đã hiểu rất nhiều điều mà trước đây anh không hiểu, nhưng nó cũng khiến anh cảm thấy có lỗi hơn khi đối mặt với Lê Thư Dương.
Anh đã có cơ hội để yêu một người rất tốt, nhưng lúc đó anh không biết đối xử với chân tình của người khác như thế nào.
Vì những sai lầm của mình mà Kiều An đã gây ra nhiều tổn tương cho những người vô tội. Khiến Lê tiên sinh phải trải qua một mối tình không tốt đẹp gì.
Kiều An nhớ đến chiếc áo sơ mi không vừa người lúc trước, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười xấu hổ.
- Lê Thư Dương - Anh nghiêm túc gọi tên đối phương - Em nên xin lỗi anh.
- Hửm?
Lê Thư Dương bối rối lên tiếng, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì Kiều An đã chạy đến bên hắn, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt Kiều An còn đỏ bừng vì rượu, hai mắt đẫm nước, như chim non bị dính nước mưa ướt sũng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Chưa bao giờ Lê Thư Dương nghĩ rằng một người đàn ông lại đi với từ dễ thương, chứ đừng nói đến một người đàn ông đã ba mươi tuổi.
Nhưng Kiều An thì khác.
Trong mắt hắn dường như luôn có những tiêu chuẩn đặc biệt để đánh giá Kiều An, những tiêu chuẩn ấy không giống bất kỳ ai trên thế giới này. Kiều An luôn luôn đáng yêu.
Khi mười tám tuổi em ấy đáng yêu, khi hai mươi tuổi em ấy vẫn đáng yêu, đến ba mươi tuổi cũng vẫn đáng yêu.
Có lẽ, khi Kiều An bảy tám mươi tuổi, Lê Thư Dương vẫn sẽ nhìn thấy anh là một ông cụ đáng yêu nhất thế giới như trước.
Tuy nhiên, Lê Thư Dương lại nghĩ.
Cơ hội nắm tay nhau già đi đã bị chính hắn đánh mất rồi.
.
Kiều An không biết trong mắt Lê Thư Dương mình như chim nhỏ rơi xuống nước, anh vẫn đang lo nói chuyện của mình.
Những lời này Kiều An đã chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm, giống như bông gòn ngâm nước biển mặn đắng vừa nặng vừa xót treo ở đầu trái tim, mỗi khi nghĩ đến nó lại đau đớn không gì bằng.
- Em... Em phải xin lỗi anh.
Kiều An ngẩng đầu nhìn vào mắt Lê Thư Dương. Anh rất tệ, rất xấu xa, cho dù thời thế có thay đổi, anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân lúc đó.
- Em rất tệ với anh...
Dù vì tính tình của Kiều An lúc đó, vì những lần anh vô cớ gây chuyện. Anh cảm thấy mình có 10.000 lời xin lỗi để nói nhưng miệng cứ như bị khóa chặt, mở ra cũng rất khó khăn.
Lê Thư Dương dường như không nghe thấy Kiều An nói gì, hắn chỉ nhìn người đang mệt mỏi và hoảng sợ trước mặt, chớp chớp mắt.
- Lúc đó... Em khổ sở. - Lê Thư Dương lắp bắp, nhưng những lời hắn nói ra, từng câu một như gai nhọn đâm vào tim Kiều An - Em có thể nói cho anh biết mà.
Hắn thở dài, như thể mình là một kẻ đáng chê cười.
- Em phải chịu bao nhiêu khổ sở vất vả thế mà anh chẳng hay biết gì.
Hắn đã từng thề rằng sẽ cùng người trước mặt đi hết cuộc đời, cùng nhau bước qua chông gai bão tố. Từng hứa hẹn nghèo hèn hay phú quý đều không từ bỏ nhau.
Thế mà, hắn lại thất hứa.
Đột nhiên Lê Thư Dương quên mất tại sao lúc trước hắn nhất định đòi ly hôn, đột nhiên không nhớ rõ nguyên nhân vì sao lại từ bỏ cuộc hôn nhân này. Tất cả những ký ức tiêu cực về Kiều An, về tình yêu, về hôn nhân dường như đã bị định dạng lại và trở nên trống rỗng, chỉ còn lại đau lòng không chịu nổi.
Hắn phàn nàn Kiều An không hiểu sự đời, hắn chán ghét Kiều An yêu đương ấu trĩ. Hắn đã quen biết bao nhiêu tính xấu của người này, hắn đã từng rất quen thuộc đối phương, quen thuộc đến nỗi nó như trở thành nửa cơ thể hắn.
Trong quá khứ, có lúc hắn từng hy vọng rằng Kiều An có thể trưởng thành hơn và trở thành một người yêu lý trí, ưu tú hơn
Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là Lê Thư Dương sẽ hạnh phúc khi nghe Kiều An nhẹ nhàng bâng quơ kể lại những năm tháng anh chật vật khổ sở khi không có hắn ở cạnh.
Trưa hè nóng bức mặc đồ thú bông đi phát tờ rơi đến cảm nắng là cảm giác gì?
Trong cơn bão chạy xe đạp điện đi giao đồ ăn thì sẽ ra sao?
Trong tiệm thịt chặt xương đến rách hổ khẩu.* Thậm chí phải xúc cát ở công trường đến cháy nắng bong da.
* Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Lê Thư Dương nghe đến mức tim như bị bóp ngẹn, bây giờ còn tâm trí nào mà nghe xin lỗi.
Hắn chỉ muốn cẩn thận nhìn xem toàn thân người trước mặt một lần, tỉ mỉ soi từng tấc da thịt xem những năm qua đã để lại trên người anh bao nhiêu vết sẹo.
Bé cưng ngoan ngoãn lúc trước hắn cẩn thận chăm sóc sao lại bị xô đẩy đến nước này.
.
Kiều An vẫn còn đang xin lỗi, anh thấy Lê Thư Dương cứ nhìn chằm chằm vào mình, đến khi hai mắt hắn đỏ hoe, đột nhiên có hơi nước, rồi nước mắt chảy dài trên mặt hắn.
- Anh sao thế?
Kiều An quá hoảng loạn, xem kìa, anh phải tệ đến mức nào cơ chứ? Lê tiên sinh tức giận đến phát khóc luôn rồi.
- Em xin lỗi, em xin lỗi mà, em biết mình quá đáng, là do em sai...
Kiều An lo lắng lau nước mắt cho người kia, lại cảm thấy tay mình thật bẩn, anh định đứng lên lấy khăn giấy:
- Em đi lấy... Á!
Kiều An dựa vào tay vịn định đứng lên nhưng lại bị Lê tiên sinh kéo vào lòng.
Anh ngây người nhào vào lồng ngực rộng lớn của Lê Thư Dương, vừa định ngước nhìn thì lại bị hắn hôn lên khóe miệng.
Nước mắt Lê tiên sinh mặn chát.
Của anh cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.