Chương 15: Tình yêu giấu kín trong những lời nói dối
Trương Đại Cát
04/06/2022
Lê tiên sinh đã dự đoán rất nhiều phản ứng của Kiều An khi nhìn thấy
mình. Hắn nhất thời sốt ruột lái xe suốt đêm đến đây nhưng không thể
tưởng tượng được người ta vừa thấy mình đã sợ đến òa khóc nức nở ngay
hành lang, chẳng màng đến mặt mũi.
Trong ký ức của Lê Thư Dương, hiếm khi nào Kiều An để mình chật vật đến thế.
Hoàng tử bé rất cao quý, dù khóc nức nở cũng phải giữ hình tượng. Làm sao bây giờ anh lại có thể khóc một cách bất chấp như vậy được?
Nhưng kỳ lạ là tại sao người này khóc đến ngu người như thế mà hắn vẫn người ta thấy đáng thương?
Lê Thư Dương sợ hãi trước những giọt nước mắt bất ngờ của Kiều An, thậm chí hắn còn nghĩ rằng nếu họ không vào phòng thì những người khác sẽ kéo đến hành lang để hóng chuyện mất.
Kiều An không biết Lê Thư Dương đang nghĩ gì, anh đang hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Sự kinh ngạc ban nãy đã rút hết can đảm của anh, Kiều An chỉ dám khóc thút thít, lẩm bẩm:
- Sao mình vẫn còn mơ thế này?
Kiều An đau lòng quá đỗi, đến mì cũng không cầm nổi, rơi trên đất từ bao giờ cũng không hay.
Lê Thư Dương bước tới nắm lấy cổ tay Kiều An, hắn nghe thấy anh đang rì rầm nói chuyện một mình.
- Mơ gì? - Lê tiên sinh không hiểu, chỉ có thể kéo Kiều An đến trước cửa - Mở cửa trước đã, được không?
Kiều An hoảng hốt, ngơ ngác mở cửa theo lời Lê Thư Dương. Mãi đến lúc bị đẩy vào phòng mới tự nhéo mình một cái thật mạnh.
Kiều An vừa đau vừa thấy kì quái.
Tại sao vẫn chưa thức?
- Muộn thế rồi em còn định đi đâu?
Lê tiên sinh hỏi, rồi nhìn quanh đánh giá căn phòng. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, không giống kiểu xả rác bừa bãi của Kiều An trước đây.
Hắn nhìn đi nhìn lại, cuối cùng mắt rơi xuống tấm chăn bông căng phồng.
Lê Thư Dương đi tới, hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
- Không có gì!
Cuối cùng Kiều An cũng bừng tỉnh, anh kinh hoàng nhìn động tác của Lê Thư, thậm chí còn nhảy lên ném mình xuống giường cố gắng che giấu người bạn gấu vải của mình.
Lê Thư Dương lại nhanh hơn Kiều An một bước, khi Kiều An ném mình xuống giường thì hắn đã kịp nắm vành tai tròn tròn của gấu vải nhấc lên.
Kiều An xấu hổ đến mức vùi mình vào gối.
Lê Thư Dương đã quen sóng to gió lớn cũng bị choáng váng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Em vẫn còn giữ nó à?
"Con gấu này anh làm xấu quá à! Hai tai còn chẳng đều nhau nè!"
Lê Thư Dương vẫn nhớ rõ những gì trước kia Kiều An nói.
Nhưng con gấu vải xấu xí đáng lẽ phải vứt bỏ từ lâu này lại xuất hiện trước mặt hắn.
Nó vẫn xấu xí như vậy, hai cái tai vẫn một lớn một nhỏ, thậm chí vải trắng ban đầu đã bị thời gian chà xát đến ngả vàng cũ kỹ.
Lại càng xấu hơn.
Khi Kiều An thấy Lê Thư Dương nắm tai gấu vải xách lên, anh hoảng sợ cứ như phụ huynh thấy con mình bị bắt cóc.
- Anh... anh bỏ xuống ngay cho em!
Kiều An vừa hung dữ vừa lúng túng.
Ánh mắt Lê Thư Dương dừng lại trên người anh, cuối cùng hắn cũng đặt con gấu xuống, yên lặng tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.
Kiều An vội vàng đắp chăn lên cho gấu, miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì. Anh ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi:
- Trời mưa to như vậy, sao đột nhiên tổng giám đốc lại tới đây?
Anh hỏi vô cùng khách sáo, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng Kiều An không hề nhận ra. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn đánh bay cái người ban nãy vừa rống Lê tiên sinh. Anh vừa bối rối vừa xấu hổ nên biểu hiện vừa cẩn thận vừa rụt rè.
- Tôi đến đây để bàn hợp đồng, nhân tiện ký luôn.
Lê Thư Dương che giấu tâm tư của mình, tỏ vẻ nghiêm túc và đứng đắn.
- Thế à? Thế thì tốt quá!
Kiều An nghĩ cũng đúng, bây giờ anh không thể giống trước kia, cho rằng mọi việc Lê Thư Dương làm đều là vì anh. Kiều An cười:
- Em xuống dưới đặt phòng cho tổng giám đốc nhé. Ngài nghỉ ngơi cho khỏe.
- Không cần đâu - Lê tiên sinh ngăn lại, lời hắn nói ra rất đáng tin - Tôi vừa hỏi lễ tân rồi. Có rất nhiều người bị kẹt do thời tiết nên hiện tại không còn phòng trống.
- Thật là sao... - từ trong tiềm thức, Kiều An tin bất cứ điều gì Lê Thư Dương nói, anh chỉ xấu hổ xoắn xoắn ngón tay, do dự - Nếu tiện thì anh ở phòng em cũng được. Dù sao cũng là phòng tiêu chuẩn.
Kiều An hơi sợ Lê Thư Dương sẽ không muốn ở cùng chồng cũ, sợ đến mức trong chốc lát không dám mở mắt nhìn.
- Được.
Lê tiên sinh thờ ơ đáp lại rồi đứng dậy bước vào phòng tắm trước khi Kiều An kịp hoàn hồn.
- Tôi đi tắm đây.
Lê Thư Dương không nói với người trước mặt rằng
Ký hợp đồng chỉ là một cái cớ, ở cùng phòng cũng chỉ là cái cớ, chỉ có muốn gặp Kiều An là thật.
Mưa to gió lớn, sấm sét ầm ĩ, tôi lo em sẽ sợ.
Lâu rồi Kiều An không ở riêng cùng Lê Thư Dương.
Anh nghe trong phòng tắm có tiếng nước thì vội vàng dọn giường cho Lê tiên sinh, muốn để hắn được ngủ ngon hơn.
Trời mưa to như vậy, máy bay, tàu hỏa đều bị hủy, chắc chắn Lê Thư Dương đã phải đi ô tô tới. Trời mưa đường trơn nguy hiểm, hẳn là Lê tiên sinh đã mệt mỏi lắm.
Kiều An cảm thấy hơi đau lòng.
Anh thấy khó chịu, những năm tháng khi còn ở bên Lê Thư Dương, Kiều An chưa bao giờ quan tâm đến hắn dù chỉ một lần, mà chỉ toàn là cãi vã.
Anh muốn được nhận tình yêu và sự quan tâm, nhưng lại không biết cho đi. Vậy nên cuộc hôn nhân của họ đầy rẫy những xích mích, đau đớn.
Cuộc sống ban đầu của Kiều An quá suôn sẻ, thế giới của anh chỉ biết có tình yêu.
Anh không biết áp lực công việc là gì, không biết gánh nặng sự nghiệp là gì, không bao giờ quan tâm đến cơm, áo, gạo, tiền. Anh chỉ cần tình yêu, yêu yêu yêu rồi cuối cùng, anh chẳng còn gì cả.
Tất cả là do anh tự làm.
Vừa nghĩ anh vừa kéo chăn bông.
Kiều An đã chỉnh sửa chiếc giường khách sạn ngay ngắn như lúc ban đầu.
Nhưng anh vẫn lo, không biết chiếc gối này có đủ mềm không, có nên thay bằng gối của mình không.
Đầu ngón tay Kiều An phát run, anh thật sự bối rối.
Làm thế nào để đối xử tốt hơn với Lê tiên sinh đây?
Anh không biết, anh thật vô dụng.
Lúc Lê Thư Dương ra khỏi phòng tắm, chiếc giường đã được sắp xếp lại ngay ngắn.
- Em gọi phục vụ phòng à? - Lê tiên sinh chưa từng nghĩ Kiều An làm những việc này, hắn khách sáo - Tạm chấp nhận thì cũng được.
- Không… không sao đâu.
Mặc dù người này không biết gì, nhưng Kiều An vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Anh không muốn nói cho Lê Thư Dương nghe về quá khứ của mình như thể anh đang cố gắng xin sự cảm thông. Kiều An không làm được. Anh xua tay:
- Không sao đâu.
Lê tiên sinh không hiểu tại sao đột nhiên sắc mặt của Kiều An lại trở nên khó coi. Hắn nghĩ rằng chính sự xuất hiện đột ngột của mình khiến đối phương khó chịu.
Nói sao đi nữa cũng là chồng cũ. Hai người đã ly hôn nhiều năm, giờ đột nhiên ở cùng phòng với người ta đúng là có hơi lúng túng.
Lê Thư Dương luôn lo được lo mất với người trước mặt. Thậm chí hắn còn tự hỏi bản thân rằng có phải mình không nên vội vã bất chấp chạy đến đây hay không.
Hắn thật sự rất không lí trí. Người trước mặt đã không còn là hoa hồng nhỏ của hắn, có lẽ bên cạnh người ta đã có kỵ sĩ mới rồi cũng nên.
- Tôi ở đây... - Đôi mắt Lê Thư Dương cụp xuống có chút buồn bã - Có phải sẽ làm phiền em lắm không?
Rõ ràng là em vẫn còn rất quan tâm đến con gấu đó, vậy em có thể chia sẻ một chút quan tâm của mình cho tôi được không?
Một chút thôi là đủ.
Trong ký ức của Lê Thư Dương, hiếm khi nào Kiều An để mình chật vật đến thế.
Hoàng tử bé rất cao quý, dù khóc nức nở cũng phải giữ hình tượng. Làm sao bây giờ anh lại có thể khóc một cách bất chấp như vậy được?
Nhưng kỳ lạ là tại sao người này khóc đến ngu người như thế mà hắn vẫn người ta thấy đáng thương?
Lê Thư Dương sợ hãi trước những giọt nước mắt bất ngờ của Kiều An, thậm chí hắn còn nghĩ rằng nếu họ không vào phòng thì những người khác sẽ kéo đến hành lang để hóng chuyện mất.
Kiều An không biết Lê Thư Dương đang nghĩ gì, anh đang hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Sự kinh ngạc ban nãy đã rút hết can đảm của anh, Kiều An chỉ dám khóc thút thít, lẩm bẩm:
- Sao mình vẫn còn mơ thế này?
Kiều An đau lòng quá đỗi, đến mì cũng không cầm nổi, rơi trên đất từ bao giờ cũng không hay.
Lê Thư Dương bước tới nắm lấy cổ tay Kiều An, hắn nghe thấy anh đang rì rầm nói chuyện một mình.
- Mơ gì? - Lê tiên sinh không hiểu, chỉ có thể kéo Kiều An đến trước cửa - Mở cửa trước đã, được không?
Kiều An hoảng hốt, ngơ ngác mở cửa theo lời Lê Thư Dương. Mãi đến lúc bị đẩy vào phòng mới tự nhéo mình một cái thật mạnh.
Kiều An vừa đau vừa thấy kì quái.
Tại sao vẫn chưa thức?
- Muộn thế rồi em còn định đi đâu?
Lê tiên sinh hỏi, rồi nhìn quanh đánh giá căn phòng. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, không giống kiểu xả rác bừa bãi của Kiều An trước đây.
Hắn nhìn đi nhìn lại, cuối cùng mắt rơi xuống tấm chăn bông căng phồng.
Lê Thư Dương đi tới, hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
- Không có gì!
Cuối cùng Kiều An cũng bừng tỉnh, anh kinh hoàng nhìn động tác của Lê Thư, thậm chí còn nhảy lên ném mình xuống giường cố gắng che giấu người bạn gấu vải của mình.
Lê Thư Dương lại nhanh hơn Kiều An một bước, khi Kiều An ném mình xuống giường thì hắn đã kịp nắm vành tai tròn tròn của gấu vải nhấc lên.
Kiều An xấu hổ đến mức vùi mình vào gối.
Lê Thư Dương đã quen sóng to gió lớn cũng bị choáng váng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Em vẫn còn giữ nó à?
"Con gấu này anh làm xấu quá à! Hai tai còn chẳng đều nhau nè!"
Lê Thư Dương vẫn nhớ rõ những gì trước kia Kiều An nói.
Nhưng con gấu vải xấu xí đáng lẽ phải vứt bỏ từ lâu này lại xuất hiện trước mặt hắn.
Nó vẫn xấu xí như vậy, hai cái tai vẫn một lớn một nhỏ, thậm chí vải trắng ban đầu đã bị thời gian chà xát đến ngả vàng cũ kỹ.
Lại càng xấu hơn.
Khi Kiều An thấy Lê Thư Dương nắm tai gấu vải xách lên, anh hoảng sợ cứ như phụ huynh thấy con mình bị bắt cóc.
- Anh... anh bỏ xuống ngay cho em!
Kiều An vừa hung dữ vừa lúng túng.
Ánh mắt Lê Thư Dương dừng lại trên người anh, cuối cùng hắn cũng đặt con gấu xuống, yên lặng tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.
Kiều An vội vàng đắp chăn lên cho gấu, miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì. Anh ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi:
- Trời mưa to như vậy, sao đột nhiên tổng giám đốc lại tới đây?
Anh hỏi vô cùng khách sáo, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng Kiều An không hề nhận ra. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn đánh bay cái người ban nãy vừa rống Lê tiên sinh. Anh vừa bối rối vừa xấu hổ nên biểu hiện vừa cẩn thận vừa rụt rè.
- Tôi đến đây để bàn hợp đồng, nhân tiện ký luôn.
Lê Thư Dương che giấu tâm tư của mình, tỏ vẻ nghiêm túc và đứng đắn.
- Thế à? Thế thì tốt quá!
Kiều An nghĩ cũng đúng, bây giờ anh không thể giống trước kia, cho rằng mọi việc Lê Thư Dương làm đều là vì anh. Kiều An cười:
- Em xuống dưới đặt phòng cho tổng giám đốc nhé. Ngài nghỉ ngơi cho khỏe.
- Không cần đâu - Lê tiên sinh ngăn lại, lời hắn nói ra rất đáng tin - Tôi vừa hỏi lễ tân rồi. Có rất nhiều người bị kẹt do thời tiết nên hiện tại không còn phòng trống.
- Thật là sao... - từ trong tiềm thức, Kiều An tin bất cứ điều gì Lê Thư Dương nói, anh chỉ xấu hổ xoắn xoắn ngón tay, do dự - Nếu tiện thì anh ở phòng em cũng được. Dù sao cũng là phòng tiêu chuẩn.
Kiều An hơi sợ Lê Thư Dương sẽ không muốn ở cùng chồng cũ, sợ đến mức trong chốc lát không dám mở mắt nhìn.
- Được.
Lê tiên sinh thờ ơ đáp lại rồi đứng dậy bước vào phòng tắm trước khi Kiều An kịp hoàn hồn.
- Tôi đi tắm đây.
Lê Thư Dương không nói với người trước mặt rằng
Ký hợp đồng chỉ là một cái cớ, ở cùng phòng cũng chỉ là cái cớ, chỉ có muốn gặp Kiều An là thật.
Mưa to gió lớn, sấm sét ầm ĩ, tôi lo em sẽ sợ.
Lâu rồi Kiều An không ở riêng cùng Lê Thư Dương.
Anh nghe trong phòng tắm có tiếng nước thì vội vàng dọn giường cho Lê tiên sinh, muốn để hắn được ngủ ngon hơn.
Trời mưa to như vậy, máy bay, tàu hỏa đều bị hủy, chắc chắn Lê Thư Dương đã phải đi ô tô tới. Trời mưa đường trơn nguy hiểm, hẳn là Lê tiên sinh đã mệt mỏi lắm.
Kiều An cảm thấy hơi đau lòng.
Anh thấy khó chịu, những năm tháng khi còn ở bên Lê Thư Dương, Kiều An chưa bao giờ quan tâm đến hắn dù chỉ một lần, mà chỉ toàn là cãi vã.
Anh muốn được nhận tình yêu và sự quan tâm, nhưng lại không biết cho đi. Vậy nên cuộc hôn nhân của họ đầy rẫy những xích mích, đau đớn.
Cuộc sống ban đầu của Kiều An quá suôn sẻ, thế giới của anh chỉ biết có tình yêu.
Anh không biết áp lực công việc là gì, không biết gánh nặng sự nghiệp là gì, không bao giờ quan tâm đến cơm, áo, gạo, tiền. Anh chỉ cần tình yêu, yêu yêu yêu rồi cuối cùng, anh chẳng còn gì cả.
Tất cả là do anh tự làm.
Vừa nghĩ anh vừa kéo chăn bông.
Kiều An đã chỉnh sửa chiếc giường khách sạn ngay ngắn như lúc ban đầu.
Nhưng anh vẫn lo, không biết chiếc gối này có đủ mềm không, có nên thay bằng gối của mình không.
Đầu ngón tay Kiều An phát run, anh thật sự bối rối.
Làm thế nào để đối xử tốt hơn với Lê tiên sinh đây?
Anh không biết, anh thật vô dụng.
Lúc Lê Thư Dương ra khỏi phòng tắm, chiếc giường đã được sắp xếp lại ngay ngắn.
- Em gọi phục vụ phòng à? - Lê tiên sinh chưa từng nghĩ Kiều An làm những việc này, hắn khách sáo - Tạm chấp nhận thì cũng được.
- Không… không sao đâu.
Mặc dù người này không biết gì, nhưng Kiều An vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Anh không muốn nói cho Lê Thư Dương nghe về quá khứ của mình như thể anh đang cố gắng xin sự cảm thông. Kiều An không làm được. Anh xua tay:
- Không sao đâu.
Lê tiên sinh không hiểu tại sao đột nhiên sắc mặt của Kiều An lại trở nên khó coi. Hắn nghĩ rằng chính sự xuất hiện đột ngột của mình khiến đối phương khó chịu.
Nói sao đi nữa cũng là chồng cũ. Hai người đã ly hôn nhiều năm, giờ đột nhiên ở cùng phòng với người ta đúng là có hơi lúng túng.
Lê Thư Dương luôn lo được lo mất với người trước mặt. Thậm chí hắn còn tự hỏi bản thân rằng có phải mình không nên vội vã bất chấp chạy đến đây hay không.
Hắn thật sự rất không lí trí. Người trước mặt đã không còn là hoa hồng nhỏ của hắn, có lẽ bên cạnh người ta đã có kỵ sĩ mới rồi cũng nên.
- Tôi ở đây... - Đôi mắt Lê Thư Dương cụp xuống có chút buồn bã - Có phải sẽ làm phiền em lắm không?
Rõ ràng là em vẫn còn rất quan tâm đến con gấu đó, vậy em có thể chia sẻ một chút quan tâm của mình cho tôi được không?
Một chút thôi là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.