Chương 33: Ai muốn tái giá
Cuồng Thượng Gia Cuồng
12/07/2024
Thấy Sở Lâm Lang không khách khí như vậy, vẻ ngốc nghếch hiếm có của Tư Đồ đại nhân cũng dần tiêu tan.
Hắn rửa tay ở giếng nước rồi thong thả ngồi xuống, cầm bát cơm lên rồi nói với Quan Kỳ đang thèm thuồng ở bên cạnh: “Ngươi cũng lại đây ăn cùng đi.”
Quan Kỳ cũng đang đợi câu này, hắn vội vàng ngồi vào bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt kho lớn vào miệng.
Ừm, cũng không tệ, vừa cho vào miệng đã tan chảy, mềm mại vô cùng, lại còn có vài phần vị của quán rượu Liên Châu! Trứng cũng xào rất ngon, ăn với bánh hấp là chuẩn vị!
Thế là trong thính đường không lớn, hai nhà chẳng ăn nhập gì với nhau đều cùng không phân biệt chủ tớ mà cùng ngồi ăn chung một bữa.
Hạ Hà và Đông Tuyết chưa bao giờ ăn cơm cùng chủ tử nên đều thấy hơi ngại khi đưa đũa.
Còn Sở Lâm Lang từ sau khi gả vào Chu gia, mỗi khi ăn cơm trước mặt bà bà cũng đều phải chú ý quy củ, gặp các loại yến tiệc, thà không ăn cũng phải giữ vẻ ưu nhã của phu nhân nhà quan. Nhưng giờ trước mặt Tư Đồ đại nhân nàng lại lười giả vờ, chỉ vùi đầu ăn cơm, khi hạ đũa chỉ lo làm sao gắp chuẩn và mạnh.
Tư Đồ Thịnh ăn không nhiều, thấy Sở phu nhân thích ăn món nào thì hắn sẽ động đĩa, đẩy món ăn về phía Sở thị đã vất vả bỏ công.
Chỉ có mỗi Quan Kỳ tranh ăn với Sở Lâm Lang, hôm nay hắn ta trực cùng đại nhân mà bỏ lỡ bữa cơm, lúc ăn cứ như hổ đói sói lao, hắn ăn kèm bánh hấp mình mua, hai bên má nhai phồng cả lên, nhấm nháp hương vị thơm ngon.
Khi Quan Kỳ giơ đũa chuẩn bị gắp cái đùi vịt cuối cùng thì chân để dưới bàn đột nhiên bị người đá một cái.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tỏ vẻ không hiểu gì rồi đột nhiên phát hiện chủ tử nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong lúc do dự, cái đùi vịt đã bị Sở Lâm Lang gắp mất.
Nàng bày vẻ mặt ung dung gỡ thịt vịt ra rồi chia cho Hạ Hà, Đông Tuyết hai đứa nha đầu.
Điều này lại khiến Quan Kỳ rất bực mình, hắn cảm thấy cùng là nô tài, sao chủ tử mình lại không thương hắn như vậy!
Đợi ăn xong cơm, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng nhặt lại được cách đối đãi khách, hắn tự tay đun nước, pha trà thanh cho Sở Lâm Lang thưởng thức.
Vị Tư Đồ đại nhân này, ăn ở có thể không mấy kỹ lưỡng, nhưng lại rất chú trọng trà đạo. Ấm chén trà đặt trên án thư tuy chỉ là tử sa bình thường, nhưng nhìn bề mặt bóng loáng và trơn nhẵn, đủ thấy được ngày thường vẫn được người ta thường xuyên sử dụng.
Tư Đồ Thịnh pha trà như mây trôi nước chảy, động tác cũng mang vẻ tao nhã không nói nên lời. Ngay cả Sở Lâm Lang không biết thưởng thức gì cũng phải nhìn chằm chằm.
Mấy thứ tao nhã này, dường như Chu Tùy An cũng không mấy hiểu, nhưng Tư Đồ Thịnh làm lại mang vẻ rất tao nhã, ung dung, lịch sự vô cùng tự nhiên.
Sở Lâm Lang nhớ đến lời Hạ Hà từng nói, mẫu thân điên của Ôn Sinh vốn là nữ tử từ nơi nhà cao cửa rộng, xem ra không phải là giả, nên cho dù có sa sút thế nào, con cháu nhà quan xưa kia từ trong xương cốt vẫn mang theo một khí độ khó có thể mài mòn.
Tư Đồ Thịnh pha xong trà liền đưa cho Sở Lâm Lang một chén. Sở Lâm Lang nhấp một ngụm nhỏ, không nhịn được mà gật đầu.
Khó trách mấy người văn nhân cứ thích bày biện mấy chén trà nhỏ như này, khi thưởng thức tỉ mỉ như vậy, hương vị quả thật không giống như trà uống bằng bát lớn.
Nhưng giấy cửa sổ đã dán xong rồi, cơm cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, giờ lại không còn sớm nữa, nàng cũng không nên ở lại lâu, từ biệt người quân tử là phải lên đường về phủ.
Đúng lúc nàng định đứng dậy thì cổng lớn đột nhiên có tiếng xe ngựa ồn ào, ngay sau đó là tiếng gõ cửa thình thình: “Tư Đồ đại nhân có nhà không?”
Chuyện xã giao của Đại Lý Tự Thiếu khanh thật là bận rộn mà, muộn thế này còn có khách đến. Nhưng Sở Lâm Lang không nên để người ta bắt gặp nàng cùng Tư Đồ đại nhân ở riêng trong phủ.
Dù sao nàng vẫn còn chưa hoà ly, còn mang cái danh phụ nhân của Chu gia, nếu bị người ta bắt gặp rồi truyền đến tai Chu gia sẽ gây hiểu lầm rồi càng gây thêm nhiều chuyện phiền phức.
Nhưng cửa sau của trạch viện bị đống đồ đạc lộn xộn chặn lại nên nhất thời cũng không mở ra được.
Tư Đồ Thịnh ra hiệu cho nàng đừng hoảng, có thể đi sang phòng bên cạnh để tránh một chút.
Khi Sở Lâm Lang dẫn theo hai nha hoàn trốn trong căn phòng tối om lại không nhịn được mà cười thầm - Tốt bụng đến đưa đồ đạc giúp mà sao lại có vài phần ý vị như bị bắt gian vậy?
Đúng lúc này, cổng phủ đệ đã bị Quan Kỳ mở ra, chỉ nghe một giọng nam sảng khoái cười nói: “Phủ đệ của Thiếu khanh đại nhân thật khó tìm, ta vừa rồi suýt đã lạc đường.”
Sở Lâm Lang cách tấm cửa phòng chỉ nghe Tư Đồ Thịnh trầm ổn đáp: “Không biết Tứ điện hạ đích thân tới, ti chức có lỗi không ra tiếp đón từ xa.”
Xem ra Tư Đồ Thịnh giờ đúng là vị tân quý nóng hổi trong triều,, muộn thế này rồi mà Tứ hoàng tử còn đường đường chính chính tự mình tìm đến tận cửa.
Tiếp theo là một đống lời khách sáo hàn huyên qua lại.
Xem ra Tứ hoàng tử rất cảm kích đêm bắt thích khách đó, Tư Đồ Thịnh đã chịu hạ thủ lưu tình mà thả người của doanh trại hắn ta ra.
Nếu không thì nếu người đó bị bắt rồi bị người xúi giục nói bừa vài câu, nhất định sẽ bị vị Thái tử điện hạ kia cắn chết mới thôi, rồi nói là hắn ta phái người ám sát.
Dù sao tên thích khách đó cũng từng là thân tín cũ của hắn, lựa chọn vu oan rõ ràng như vậy, nhìn thế nào cũng giống như hắn ta ám sát hoàng huynh.
Còn về ân oán cũ Tư Đồ Thịnh trước kia đã giúp lão Lục lật đổ thúc phụ Thái Vương, dẫn đến mẫu phi hắn bị đày vào lãnh cung, Tứ hoàng tử tuyệt không nhắc đến, hắn rất quan tâm đến thái độ nóng lạnh của Tư Đồ đại nhân, có vẻ như còn muốn gửi vài người hầu quản sự đến cho Tư Đồ Thịnh.
Tứ hoàng tử giờ thất thế, tuy bệ hạ vẫn để hắn làm việc, nhưng phong quang không còn được như trước.
Nên ngoài việc cụp đuôi làm người, Tứ hoàng tử khó tránh khỏi muốn một lần nữa tìm người tài giỏi, nghĩ cách dấy lại thế lực.
Mà vị đại thần Tư Đồ Thịnh gần đây được phụ hoàng trọng dụng này, tuy xuất thân hàn lưu, bên ngoài nhìn cũng mang vẻ cứng nhắc không biết ứng biến, dường như là loại trung quân cô thần, nhưng theo cách nhìn của Tứ hoàng tử Lưu Trấn, hắn kỳ thực rất trơn tuột và thông minh.
Vì Tư Đồ Thịnh đã cãi nhau với lão Lục, lại chưa từng dựa dẫm Thái tử, hắn không ngại chủ động thân thiện, thăm dò thử một chút, xem người này sau này có thể vì mình mà sử dụng được không.
Nghe được lời đề nghị của Tứ hoàng tử, Tư Đồ Thịnh trầm ổn đáp: “Ý tốt của Tứ hoàng tử, ti chức xin nhận, chỉ là trong nhà đã có người hầu rồi, bổng lộc ti chức có hạn, nuôi không nổi nhiều người như vậy...”
Nghe xong lời này, Lưu Trấn phản bác: “Ngươi là quan lớn ngũ phẩm, nhà chỉ có một tiểu thị sao đủ? Chuyện tiền bạc, đại nhân không cần phải lo lắng, mấy người này đều đã bán đứt văn tự, tiền lương hàng tháng của bọn họ cũng không cần ngươi chi, chỉ là thêm mấy bát cơm thôi, cũng không tốn quá nhiều tiền đâu.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, một lát sau sân đã đứng một quản sự, ba nha hoàn, thị nữ.
Tứ hoàng tử Lưu Trấn là có chuẩn bị mà đến, hắn sớm đã hỏi thăm rõ ràng, trong nhà Tư Đồ Thịnh không có quản sự, người hầu. Hôm nay hắn tự mình đưa người đến, cho dù Tư Đồ Thịnh có muốn từ chối cũng từ chối không được.
Chỉ cần Tư Đồ Thịnh giữ người lại, từ đây hắn và Tư Đồ đại nhân liền có chút liên hệ chồng chéo.
Tư Đồ Thịnh đã vì hắn mà đắc tội Thái tử, lại còn gây thù với lão Lục. Nói cho cùng cũng không thể tự mình đi vào ngõ cụt mà lại đắc tội thêm một vị hoàng tử khác của bệ hạ chứ?
Bệ hạ tuổi đã cao, Tư Đồ Thịnh nếu là người thông minh, hẳn hẳn hiểu tầm quan trọng của công lao phò vua.
Nên ngay khi Tư Đồ Thịnh biểu thị rằng mình thật sự đã mời người rồi, Lưu Trấn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu đã mời người rồi, sao nửa ngày cũng không thấy có người dâng trà? Tư Đồ đại nhân, ngài lấp liếm ta cũng quá vô tâm rồi nhỉ? Sao? Bổn vương có một mảnh hảo tâm thưởng ngươi mấy người là muốn mạng nhà ngươi sao?”
Tư Đồ Thịnh cúi mắt xuống, hắn đang nghĩ làm sao để từ chối, chỉ nghe từ phòng bên cạnh không xa truyền đến động tĩnh trong trẻo của nữ tử: “Đại nhân, nô tỳ vừa rồi ngủ quên, có khách đến sao? Nô tỳ lập tức mặc y phục ra chuẩn bị trà!”
Tư Đồ Thịnh sững người rồi lập tức phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Quản sự đã ngủ rồi thì không cần dậy nữa, chỉ cần để nha hoàn đãi khách là được!”
Một lúc không lâu sau, hai nha hoàn mặt gỗ Đông Tuyết và Hạ Hà đi ra khỏi phòng, từ nhà bếp bưng nước nóng pha trà vào sảnh.
Tư Đồ Thịnh bình tĩnh nói: “Hoàng tử điện hạ minh giám, ti chức thật sự đã mời quản sự, cũng mua nha hoàn rồi. Ngài cũng thấy đó, phủ đệ của tại hạ đơn sơ, không chứa nổi nhiều người, còn xin ngài thứ lỗi. Ý tốt của bệ hạ, tại hạ xin nhận... Trời đã khuya rồi, tại hạ không thức khuya được, nếu Tứ điện hạ còn có việc, chi bằng để ngày mai lên triều lại nói.”
Nói xong hắn liền đứng dậy, mỉm cười nhìn Tứ điện hạ.
Ý tứ đuổi khách rõ ràng như vậy, mông có nặng đến mấy cũng ngồi không nổi nữa. Tứ hoàng tử dùng ánh mắt âm trầm đánh giá hai nha đầu đột nhiên xuất hiện, hắn biết không thể ép người ở lại được nữa.
Hắn cũng không muốn xé rách mặt với Tư Đồ Thịnh, dù sao Tư Đồ Thịnh giờ là người phụ hoàng để mắt tới, cho dù có muốn lôi kéo người cũng phải tính kế lâu dài.
Nhưng bị người ta cự tuyệt trắng trợn như vậy, dù sao hắn cũng có chút bất mãn không vui, gương mặt kia cũng âm trầm như đáy nồi.
Tư Đồ Thịnh làm như không nhìn thấy sắc mặt Tứ hoàng tử, chỉ vừa dẫn đường phía trước, vừa nhàn nhạt nói: “Nghe nói Tứ điện hạ giỏi bơi lội, hẳn biết trong sông lớn thì nên thuận thế mà làm, chớ nên ngược dòng bơi lên. Giờ sóng lớn, điện hạ ẩn giấu tài năng, quả là sáng suốt. Nhưng cũng phải biết, khí lực này cũng nên dùng vào chỗ nên dùng, không nên dùng ở phủ đệ nghèo hèn này của ti chức...”
Đầu óc Lưu Trấn xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức nghe ra vị Tư Đồ đại nhân này ý tứ riêng, hắn không nhịn được mà dừng bước dò hỏi: “Ý ngài là...”
Tư Đồ Thịnh vẫn mang vẻ mặt bình thản nhàn nhạt đáp: “Người lớn tuổi rồi đều nhớ đến cố nhân, áo cũ không bằng áo mới, nhưng người mới lại không bằng người cũ. Tứ điện hạ nên suy xét kỹ, vì sao quan gia đối đãi với ngài khác với các hoàng tử khác. Theo cách nhìn của ti chức, ngài đừng nên lãng phí khí lực ở triều đình nữa...”
Vẻ mặt của Lưu Trấn sững sờ, mắt cũng dần trợn tròn. Hắn lập tức hiểu ý của Tư Đồ Thịnh.
Hoàng tử của bệ hạ rất nhiều, lý do căn bản nhất khiến hắn có thể đối chọi với Thái tử lại là vì mẫu phi được bệ hạ sủng ái vô cùng.
Tiếc là lúc đầu hắn quá nóng vội mà dựa sai vào cây đa Thái Vương này, vốn tưởng có thể ổn định triều cương, tích lũy nhân mạch. Nào ngờ lại bị liên lụy vì vương thất phản nghịch, rơi vào cảnh thua sạch như hiện tại.
Giờ đây, mẫu phi Tĩnh phi của hắn cũng bị liên lụy mà bị biếm vào lãnh cung, còn hắn ở trên triều cũng như chuột chạy qua đường, ngoài mấy tên thân tín, trăm quan tránh còn không kịp.
Vốn tưởng tên Tư Đồ Thịnh này cũng chỉ là hám lợi mới không nể mặt hắn như vậy, nhưng nghe lời hắn ta vừa rồi, rõ ràng là đã ám chỉ, có ý chỉ điểm cho hắn!
Phụ hoàng già rồi nhớ cố nhân? Không lãng phí khí lực ở triều đình? Đó là muốn hắn dùng khí lực trong cung sao...
Nghĩ đến đây, Tứ hoàng tử như được mở mang tầm mắt, nhịn không được mà chắp tay thi lễ với Tư Đồ Thịnh: “Tiên sinh! Ngài đúng là đại tài mà!”
Thế là hắn lại không còn để ý đến việc cho Tư Đồ Thịnh mặt mũi nữa, chỉ mang vẻ mặt thành khẩn nói đến chuyện yến tiệc mấy hôm nữa, muốn mời Tư Đồ đại nhân nhất định phải đến rồi dẫn theo mấy người hầu cáo từ rời đi.
Đợi đám người đã đi sạch sẽ, Tư Đồ Thịnh mới mở cửa phòng bên ra, Sở Lâm Lang đang ngồi rảnh rỗi trên ghế dài cắn hạt dưa.
Thấy hắn bước vào, Lâm Lang mới vỗ vỗ vỏ hạt dưa trong tay: “Được rồi, giờ thật sự cũng không còn sớm nữa, vì đại nhân muốn đi ngủ sớm, nô gia cũng xin cáo từ.”
Tư Đồ Thịnh mím môi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân vừa rồi lên tiếng giúp ta thoát khỏi vòng vây, chỉ là... nàng như vậy quá bất cẩn, lỡ như hắn ta nhìn thấy nàng rồi thì thanh danh nàng phải làm sao đây?”
Sở Lâm Lang không ngờ mình tốt bụng giúp hắn mà hắn lại còn mắng mình.
Nàng liếc Tư Đồ Thịnh một cái: “Bởi vì ta biết đầu óc ngài linh hoạt, cho dù trước đó không bàn bạc kịch bản cũng hoàn toàn có thể ứng phó qua mà không để ta phải xuất đầu lộ diện! Hơn nữa, ta chỉ là một phụ nhân sắp bị ruồng bỏ, có cái thanh danh gì mà nói? Chỉ cần đừng liên lụy đại nhân, dù có lỡ mang phải cái danh đụng hoa chạm cỏ cũng được.” (*)
(*Đụng hoa chạm cỏ (沾花惹草): ý chỉ sự lăng nhăng, đa tình, trăng hoa với nhiều người.)
Giờ nghe lại thì, đúng là nàng đã làm chuyện thừa thãi rồi. Vị Tư Đồ đại nhân này quả là cao thủ dỗ người, rõ ràng đã chọc vào mặt mũi của vị Tứ điện hạ kia mà chỉ bằng mấy câu nói mơ hồ đã dỗ cho vị kia vui vẻ bỏ đi.
Bản lĩnh đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay như vậy đúng là lợi hại!
Nghe nàng tự giễu “phụ nhân bị ruồng bỏ” như vậy, đôi lông mày rậm của Tư Đồ Thịnh lại nhíu lại, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại rồi chỉ nói: “Trời quá khuya rồi, ta đưa các nàng về.”
Nói xong, hắn liền không cho phép cự tuyệt rồi sai Quan Kỳ đi lấy đèn lồng.
Thế là trong màn đêm tối buông xuống, Tư Đồ Thịnh một đường giẫm lên sương khuya, đưa Sở Lâm Lang trở về.
Giờ đã cuối thu, sắp vào đông, nhiệt độ chênh lệch sớm tối rất cao, Sở Lâm Lang mặc cũng không tính là quá mỏng nhưng đến đêm cũng phải run lên vì lạnh. Nàng cũng không ngờ mình sẽ trì hoãn lâu đến vậy, ngay cả một chiếc áo choàng dày cũng không mang.
Nàng rời khỏi Chu gia cũng không có xe ngựa bên mình, ra ngoài có mang theo y phục cũng không tiện...
Nàng đang nghĩ trong lòng như vậy, đột nhiên có một chiếc áo choàng lớn thoang thoảng mùi xà phòng thơm ngát rơi lên người nàng.
Lâm Lang ngạc nhiên quay đầu nhìn mới phát hiện ra Tư Đồ Thịnh đã đưa áo choàng đen của hắn cho mình.
Thế này sao mà được? Sở Lâm Lang vội vàng muốn cởi ra, miệng còn lẩm bẩm như vậy không tốt đâu.
Tư Đồ Thịnh nghe xong liền lãnh đạm nói: “Khoác một cái áo cũng không mất danh tiết được. Hơn nữa một phụ nhân sắp bị ruồng bỏ, có cái thanh danh gì mà nói? Chẳng lẽ là để bị cảm lạnh rồi lại phải tốn tiền mua thuốc là được sao?”
Sở Lâm Lang trừng hắn một cái, tên này cứ thích lấy lời nàng nói ra để bịt miệng nàng.
Nhưng lời hắn nói cũng có lý, thuốc thang cũng tốn tiền lắm. Nàng giờ lại túng quẫn nên càng không thể tiêu pha thêm nữa.
Chiếc áo choàng đen này tuy có cũ chút nhưng vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân của nó, khoác lên người liền cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh lại chậm rãi nói: “Mấy ngày nay ta còn đang nghĩ, nàng kiên quyết hoà ly như vậy nhưng nữ nhi của nàng Chu gia chưa chắc đã chịu buông tay, hài tử còn nhỏ, không thể rời mẫu thân được, hay là để ta nghĩ cách giúp nàng...”
Sở Lâm Lang cười khổ cắt ngang: “Không cần đâu, vẫn là ở với người thân thì tốt hơn, cần gì phải bắt nó theo ta chịu khổ.”
Tư Đồ Thịnh ngừng một chút: “Phụ mẫu hoà ly, nữ nhi gửi nuôi bên mẫu thân cũng nhiều, chi bằng ta nói với Chu Tùy An, để hắn ta đồng ý trước tiên để ở chỗ nàng rồi sau này đợi hài tử lớn lên, đến tuổi gả chồng rồi lại về Chu gia...”
Sở Lâm Lang không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng và Chu Tùy An duyên đã tận, nhưng Tiểu Diên Nhi vô tội, nàng không muốn vạch trần sự thật Diên Nhi không phải con ruột của mình, để hài tử này phải gánh cái danh con riêng.
Cho nên nàng lại từ chối ý tốt của hắn: “Nàng có tổ mẫu, phụ thân yêu thương, sau này cũng sẽ có đích mẫu mới, vẫn không nên đem ra ngoài thì tốt hơn...”
Đôi lông mày rậm của Tư Đồ Thịnh nhíu chặt, dường như vẫn còn nhịn một chút rồi cứng rắn lạnh lùng nói: “Nàng sợ không dẫn được hài tử đi, hay là sợ mang theo hài tử theo sẽ ảnh hưởng đến việc tái giá sau này? Nàng không nghĩ rằng, một hài tử không có mẫu thân ruột, trong nhà còn có ai thương xót nó!”
Sở Lâm Lang không ngờ từ miệng của vị đại nhân này lại nghe được lời chỉ trích mang theo cảm xúc mãnh liệt như vậy, nàng không nhịn được mà dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Tư Đồ Thịnh: “Tư Đồ đại nhân, ngài...”
Mà Tư Đồ Thịnh cũng nhận ra mình đã thất thố. Dù sao trước mắt, người đang nói đến là nữ nhi của Sở Lâm Lang, không phải là hắn hồi còn nhỏ...
Phía trước chính là cửa ngõ, mà đề tài của hai người cũng thành công nói đến chỗ bế tắc.
Tư Đồ Thịnh dừng lại ở đây, hắn chắp tay với nàngrồi lạnh lùng quay người, hai người tạm biệt trong không mấy vui vẻ gì.
Sở Lâm Lang ghét nhất là kiểu người đối với nàng nóng lạnh thất thường, nàng hướng về phía bóng lưng Tư Đồ Thịnh, căm hận lẩm bẩm một câu: “Tái giá cái rắm! Tưởng trong quần nam nhân các ngươi giấu báu vật đáy biển chắc? Khó khăn lắm mới vứt bỏ được một cái mà còn muốn tiếp tục vớt cái khác?”
Đợi đến khi Sở Lâm Lang dẫn theo hai nha đầu đến trước cổng lớn, đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì đột nhiên từ bên cạnh, trong bóng tối truyền đến một giọng nói tức giận ngút trời: “Hắn là kẻ nào! Sao nàng lại cùng hắn tới đêm khuya mới về?”
Lâm Lang giật mình tới mức khẽ run rẩy, nàng định thần nhìn lại mới phát hiện đó là Chu Tùy An đang tức giận ngút trời nói chuyện với mình.
Nàng không nhịn được mà cau mày: “Muộn thế này rồi, sao chàng lại đến?”
Trời quá tối, hơn nữa còn có sương mù, khoảng cách hơi xa. Chu Tùy An không nhìn thấy rõ người vừa rồi đi cùng Sở Lâm Lang là ai nhưng điều này không thể cản trở việc hắn nổi giận với Sở Lâm Lang: “Nàng cũng biết là đã muộn rồi? Sao còn đi cùng với nam tử? Rốt cuộc hắn ta là ai?”
Sở Lâm Lang không trả lời, chỉ hỏi lại: “Chàng đã bàn bạc xong với mẫu thân chàng chưa? Khi nào thì ký thư hoà ly?”
Chu Tùy An chưa bao giờ phát hiện rằng Sở thị này còn có mặt đáng giận như vậy, nàng vốn luôn rất biết để hắn được bớt lo. Nhưng giờ hắn còn chưa đưa thư hoà ly mà nàng đã tùy tiện đi chơi đêm với nam tử mới về.
Hơn nữa... vừa rồi hắn nhìn qua khe cửa hướng về phía sân, lại phát hiện ra trên giá phơi y phục trong sân còn đang phơi áo của nam nhân!
Trước kia hắn sao lại không phát hiện rằng nàng là người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy!
Sở Lâm Lang nghe hắn buộc tội mình mới hiểu ra, hắn nhất định là đã nhìn thấy cái áo Đông Tuyết giặt của Tư Đồ Thịnh.
Nàng chỉ nhạt giọng đáp: “Trong nhà toàn nữ quyến, sợ gặp phải kẻ trộm nên treo cái áo nam nhân để dọa người mà thôi... Cái bụng của vị kia không đợi người, chàng cũng phải nhanh lên chút, nếu không có vấn đề gì khác thì ngày mai có thể mời người đến bảo chứng rồi chúng ta ký văn thư đi.”
Nhưng Chu Tùy An không hề tin lời giải thích của nàng, mắt hắn từ từ đỏ lên, cảnh tượng vừa rồi khiến cả khoang miệng của hắn đều tràn ngập một cỗ mùi chua không rõ từ đâu. (*)
(*Ý nói ganh tị, ghen ấy.)
Hắn nghiến răng hỏi: “Sở Lâm Lang, nàng nói thật với ta đi, nàng kiên quyết hoà ly như vậy, rốt cuộc là vì giận ta, hay là sớm đã quen biết dã nam nhân (*) nào đó bên ngoài rồi. An di mẫu của Tạ gia nói không sai, sao có thể để nàng muốn làm gì thì làm như vậy... Ôi, nói chuyện thì nói chuyện, nàng... nàng định làm gì vậy?”
(*Dã nam nhân: ý chỉ đàn ông lăng nhăng, trăng hoa, không chung thủy.)
Hóa ra Chu Tùy An vừa nói được một nửa, Sở Lâm Lang đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh rồi cầm lấy cái đòn gánh hàng xóm để ở cửa dùng để khiêng thùng phân, hung hăng đánh về phía lưng của Chu Tùy An.
Chu Tùy An bất ngờ không kịp phòng bị, lại bị đánh đến loạng choạng, hắn vội che đầu tránh né.
Sở Lâm Lang hôm nay liên tiếp bị hai gã nam nhân chỉ trích đức hạnh có khiếm khuyết, trong lòng vẫn còn đang tức tối, hai cánh tay mảnh mai vung đòn gánh vô cùng uy phong lẫm liệt.
Vừa đánh nàng vừa nghiến răng nói: “Ta gọi ngươi là dã nam nhân đấy! Ta nhường ngươi cái danh 'lén lút thông đồng' đấy!”
Chu Tùy An từ nhỏ đến lớn đều được Triệu thị nuông chiều mà lớn lên, đâu có từng bị đánh như vậy?
Hơn nữa người đánh hắn lại còn là nương tử ngày xưa kính hắn như trời!
Nhất thời hắn không nói được là lưng đau hay lòng tự tôn của một nam nhân đau hơn.
Hắn chỉ có thể dựa tường ôm đầu tức giận: “Lâm Lang, sao nàng có thể như vậy, nàng từng nói rằng dù khó khăn thế nào cũng sẽ luôn đồng hành cùng ta mà!”
Khóe mắt hắn ngấn lệ, bộ dạng nói chuyện mang theo sự tủi thân, mơ hồ vẫn có thể nhận ra hắn đã từng là chàng lang quân Chu gia mà khi xưa nàng si mê.
Sở Lâm Lang cuối cùng cũng hạ tay, nàng ngửa mặt lên trời nở một nụ cười thê thảm: “Đúng vậy, ta đã nói như vậy, nhưng chàng quân tử lại không muốn cùng ta đồng hành nữa, ta còn biết phải làm sao...”
Chu Tùy An ngơ ngác nhìn nàng, nhìn ánh sáng kiên định trong mắt nàng, cuối cùng hắn cũng tuyệt vọng hiểu rõ được một điều: Thê tử của hắn, thật sự đã hạ quyết tâm hoà ly với hắn rồi.
Mấy ngày nay, Tạ gia và Lục hoàng tử bên đó đều liên tục phái người đến gây áp lực, bảo họ đem cửa hàng bồi thường cho Sở thị rồi nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.
Ngay cả Triệu thị vốn yêu tiền như mạng, sau khi cân nhắc lợi hại, suy xét tiền đồ của nhi tử, cũng đau lòng đưa ra quyết định bỏ hai cửa hàng đó.
Chỉ có Chu Tùy An còn tồn tại ảo tưởng nhất thời, hy vọng Lâm Lang có thể quay đầu.
Lưng hắn đau rát, cũng đã đau đến tỉnh ngộ.
Hắn biết, duyên phu thê của mình với Sở Lâm Lang thật sự đã chấm dứt rồi.
... Nghĩ đến kết quả cuối cùng mà vị di mẫu Tạ gia thường xuyên qua lại mấy ngày nay thương lượng với mẫu thân, Chu Tùy An âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm: Sở Lâm Lang, nàng quá tuyệt tình, đừng trách ta bất nhân!
Sự đã đến nước này, chi bằng sớm kết thúc, cái bụng của Tạ nhị tiểu thư thực sự đã không thể đợi được nữa.
Nghĩ vậy, hắn chật vật đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Mẫu thân ta đã gật đầu đồng ý, tối mai nàng có thể đến phủ ta kết thúc chuyện của chúng ta. Chỉ là... đến lúc đó nàng đừng có hối hận!”
Đây là lần đầu tiên Chu Tùy An cam tâm tình nguyện nói ra nguyện ý hoà ly cùng với nàng.
Sở Lâm Lang lười để ý đến ám chỉ trong lời hắn nói, nàng đặt đòn gánh về chỗ cũ, không quay đầu lại mà liền đi vào sân.
Nói ra cũng trùng hợp. Ngày hoà ly này cũng chính là sinh thần 24 tuổi của Lâm Lang, tính ra, duyên phận của nàng và Chu Tùy An cũng đã tám năm.
Không ngờ rằng hai người họ nói làm phu thê một đời, không đợi được đến lúc đầu bạc tay nắm tay, mà lại là duyên tận như vậy.
Tuyết nhỏ sáng sớm bay lả tả, Hạ Hà nấu trứng gà vỏ đỏ cho đại cô nương rồi lại bưng một bát mì trường thọ, cũng coi như mừng sinh thần cho nàng.
Sở Lâm Lang ăn xong bát mì liền lắc mai rùa kêu leng keng, mang theo dáng vẻ bất an.
Hạ Hà tưởng rằng nàng đau lòng, kỳ thực nàng vẫn luôn suy nghĩ đến câu mà Chu Tùy An buột miệng nói tối qua: “Di mẫu Tạ gia nói đúng...”
Lúc nàng còn ở Tịch Châu, nàng thường trò chuyện với Lục vương phi và lão phu nhân của Tạ gia. Phụ nhân ở cùng nhau, đôi khi để kéo dài câu chuyện cũng sẽ lộ ra một hai câu về di mẫu bên ngoại.
Nghe nói vị đó không phải là đèn cạn dầu.
Loại chuyện xấu hổ này, người Tạ gia đều không dám lộ đầu, chỉ có thể để Lục vương phi ra mặt để trấn áp nàng. Một di mẫu bên ngoài sao đột nhiên lại chạy đến Chu gia?
Những chuyện mà nàng trải qua là những chuyện nữ nhi bình thường đều không trải qua. Dù sao có mấy nữ tử suýt bị phụ thân ruột trói lại rồi nhét vào kiệu hoa?
Những trải nghiệm này khiến Sở Lâm Lang khi không có cảm giác an toàn sẽ nhạy cảm đến mức cảm thấy cỏ cây đều là binh lính.
Sở Lâm Lang suy đi nghĩ lại, nàng tính toán tiền bạc trong tay rồi vẫy tay để Đông Tuyết cầm đi, ở tiêu cục gần đó thuê hai người đến, chỉ chọn ra những người trông hung dữ nhất, thân hình to lớn nhất, tốt nhất là không hiểu tiếng quan. (*)
(*Ý nói tiếng Quan Thoại)
Ngoài ra còn đi đến miếu đổ ở phía tây thành, xem ở đó có bao nhiêu ăn mày...
Đang chuẩn bị thì đại tỷ phu và tỷ tỷ Sở Kim Ngân lại đến tìm nàng. Hóa ra Sở Kim Ngân nghe tin muội muội rời khỏi nhà liền đến Chu gia một chuyến, nàng vốn còn định khuyên giải.
Nào ngờ nàng từ miệng muội phu mới biết rằng hai người đã chuẩn bị tối nay ký thư hòa ly rồi.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Hắn rửa tay ở giếng nước rồi thong thả ngồi xuống, cầm bát cơm lên rồi nói với Quan Kỳ đang thèm thuồng ở bên cạnh: “Ngươi cũng lại đây ăn cùng đi.”
Quan Kỳ cũng đang đợi câu này, hắn vội vàng ngồi vào bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt kho lớn vào miệng.
Ừm, cũng không tệ, vừa cho vào miệng đã tan chảy, mềm mại vô cùng, lại còn có vài phần vị của quán rượu Liên Châu! Trứng cũng xào rất ngon, ăn với bánh hấp là chuẩn vị!
Thế là trong thính đường không lớn, hai nhà chẳng ăn nhập gì với nhau đều cùng không phân biệt chủ tớ mà cùng ngồi ăn chung một bữa.
Hạ Hà và Đông Tuyết chưa bao giờ ăn cơm cùng chủ tử nên đều thấy hơi ngại khi đưa đũa.
Còn Sở Lâm Lang từ sau khi gả vào Chu gia, mỗi khi ăn cơm trước mặt bà bà cũng đều phải chú ý quy củ, gặp các loại yến tiệc, thà không ăn cũng phải giữ vẻ ưu nhã của phu nhân nhà quan. Nhưng giờ trước mặt Tư Đồ đại nhân nàng lại lười giả vờ, chỉ vùi đầu ăn cơm, khi hạ đũa chỉ lo làm sao gắp chuẩn và mạnh.
Tư Đồ Thịnh ăn không nhiều, thấy Sở phu nhân thích ăn món nào thì hắn sẽ động đĩa, đẩy món ăn về phía Sở thị đã vất vả bỏ công.
Chỉ có mỗi Quan Kỳ tranh ăn với Sở Lâm Lang, hôm nay hắn ta trực cùng đại nhân mà bỏ lỡ bữa cơm, lúc ăn cứ như hổ đói sói lao, hắn ăn kèm bánh hấp mình mua, hai bên má nhai phồng cả lên, nhấm nháp hương vị thơm ngon.
Khi Quan Kỳ giơ đũa chuẩn bị gắp cái đùi vịt cuối cùng thì chân để dưới bàn đột nhiên bị người đá một cái.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tỏ vẻ không hiểu gì rồi đột nhiên phát hiện chủ tử nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong lúc do dự, cái đùi vịt đã bị Sở Lâm Lang gắp mất.
Nàng bày vẻ mặt ung dung gỡ thịt vịt ra rồi chia cho Hạ Hà, Đông Tuyết hai đứa nha đầu.
Điều này lại khiến Quan Kỳ rất bực mình, hắn cảm thấy cùng là nô tài, sao chủ tử mình lại không thương hắn như vậy!
Đợi ăn xong cơm, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng nhặt lại được cách đối đãi khách, hắn tự tay đun nước, pha trà thanh cho Sở Lâm Lang thưởng thức.
Vị Tư Đồ đại nhân này, ăn ở có thể không mấy kỹ lưỡng, nhưng lại rất chú trọng trà đạo. Ấm chén trà đặt trên án thư tuy chỉ là tử sa bình thường, nhưng nhìn bề mặt bóng loáng và trơn nhẵn, đủ thấy được ngày thường vẫn được người ta thường xuyên sử dụng.
Tư Đồ Thịnh pha trà như mây trôi nước chảy, động tác cũng mang vẻ tao nhã không nói nên lời. Ngay cả Sở Lâm Lang không biết thưởng thức gì cũng phải nhìn chằm chằm.
Mấy thứ tao nhã này, dường như Chu Tùy An cũng không mấy hiểu, nhưng Tư Đồ Thịnh làm lại mang vẻ rất tao nhã, ung dung, lịch sự vô cùng tự nhiên.
Sở Lâm Lang nhớ đến lời Hạ Hà từng nói, mẫu thân điên của Ôn Sinh vốn là nữ tử từ nơi nhà cao cửa rộng, xem ra không phải là giả, nên cho dù có sa sút thế nào, con cháu nhà quan xưa kia từ trong xương cốt vẫn mang theo một khí độ khó có thể mài mòn.
Tư Đồ Thịnh pha xong trà liền đưa cho Sở Lâm Lang một chén. Sở Lâm Lang nhấp một ngụm nhỏ, không nhịn được mà gật đầu.
Khó trách mấy người văn nhân cứ thích bày biện mấy chén trà nhỏ như này, khi thưởng thức tỉ mỉ như vậy, hương vị quả thật không giống như trà uống bằng bát lớn.
Nhưng giấy cửa sổ đã dán xong rồi, cơm cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, giờ lại không còn sớm nữa, nàng cũng không nên ở lại lâu, từ biệt người quân tử là phải lên đường về phủ.
Đúng lúc nàng định đứng dậy thì cổng lớn đột nhiên có tiếng xe ngựa ồn ào, ngay sau đó là tiếng gõ cửa thình thình: “Tư Đồ đại nhân có nhà không?”
Chuyện xã giao của Đại Lý Tự Thiếu khanh thật là bận rộn mà, muộn thế này còn có khách đến. Nhưng Sở Lâm Lang không nên để người ta bắt gặp nàng cùng Tư Đồ đại nhân ở riêng trong phủ.
Dù sao nàng vẫn còn chưa hoà ly, còn mang cái danh phụ nhân của Chu gia, nếu bị người ta bắt gặp rồi truyền đến tai Chu gia sẽ gây hiểu lầm rồi càng gây thêm nhiều chuyện phiền phức.
Nhưng cửa sau của trạch viện bị đống đồ đạc lộn xộn chặn lại nên nhất thời cũng không mở ra được.
Tư Đồ Thịnh ra hiệu cho nàng đừng hoảng, có thể đi sang phòng bên cạnh để tránh một chút.
Khi Sở Lâm Lang dẫn theo hai nha hoàn trốn trong căn phòng tối om lại không nhịn được mà cười thầm - Tốt bụng đến đưa đồ đạc giúp mà sao lại có vài phần ý vị như bị bắt gian vậy?
Đúng lúc này, cổng phủ đệ đã bị Quan Kỳ mở ra, chỉ nghe một giọng nam sảng khoái cười nói: “Phủ đệ của Thiếu khanh đại nhân thật khó tìm, ta vừa rồi suýt đã lạc đường.”
Sở Lâm Lang cách tấm cửa phòng chỉ nghe Tư Đồ Thịnh trầm ổn đáp: “Không biết Tứ điện hạ đích thân tới, ti chức có lỗi không ra tiếp đón từ xa.”
Xem ra Tư Đồ Thịnh giờ đúng là vị tân quý nóng hổi trong triều,, muộn thế này rồi mà Tứ hoàng tử còn đường đường chính chính tự mình tìm đến tận cửa.
Tiếp theo là một đống lời khách sáo hàn huyên qua lại.
Xem ra Tứ hoàng tử rất cảm kích đêm bắt thích khách đó, Tư Đồ Thịnh đã chịu hạ thủ lưu tình mà thả người của doanh trại hắn ta ra.
Nếu không thì nếu người đó bị bắt rồi bị người xúi giục nói bừa vài câu, nhất định sẽ bị vị Thái tử điện hạ kia cắn chết mới thôi, rồi nói là hắn ta phái người ám sát.
Dù sao tên thích khách đó cũng từng là thân tín cũ của hắn, lựa chọn vu oan rõ ràng như vậy, nhìn thế nào cũng giống như hắn ta ám sát hoàng huynh.
Còn về ân oán cũ Tư Đồ Thịnh trước kia đã giúp lão Lục lật đổ thúc phụ Thái Vương, dẫn đến mẫu phi hắn bị đày vào lãnh cung, Tứ hoàng tử tuyệt không nhắc đến, hắn rất quan tâm đến thái độ nóng lạnh của Tư Đồ đại nhân, có vẻ như còn muốn gửi vài người hầu quản sự đến cho Tư Đồ Thịnh.
Tứ hoàng tử giờ thất thế, tuy bệ hạ vẫn để hắn làm việc, nhưng phong quang không còn được như trước.
Nên ngoài việc cụp đuôi làm người, Tứ hoàng tử khó tránh khỏi muốn một lần nữa tìm người tài giỏi, nghĩ cách dấy lại thế lực.
Mà vị đại thần Tư Đồ Thịnh gần đây được phụ hoàng trọng dụng này, tuy xuất thân hàn lưu, bên ngoài nhìn cũng mang vẻ cứng nhắc không biết ứng biến, dường như là loại trung quân cô thần, nhưng theo cách nhìn của Tứ hoàng tử Lưu Trấn, hắn kỳ thực rất trơn tuột và thông minh.
Vì Tư Đồ Thịnh đã cãi nhau với lão Lục, lại chưa từng dựa dẫm Thái tử, hắn không ngại chủ động thân thiện, thăm dò thử một chút, xem người này sau này có thể vì mình mà sử dụng được không.
Nghe được lời đề nghị của Tứ hoàng tử, Tư Đồ Thịnh trầm ổn đáp: “Ý tốt của Tứ hoàng tử, ti chức xin nhận, chỉ là trong nhà đã có người hầu rồi, bổng lộc ti chức có hạn, nuôi không nổi nhiều người như vậy...”
Nghe xong lời này, Lưu Trấn phản bác: “Ngươi là quan lớn ngũ phẩm, nhà chỉ có một tiểu thị sao đủ? Chuyện tiền bạc, đại nhân không cần phải lo lắng, mấy người này đều đã bán đứt văn tự, tiền lương hàng tháng của bọn họ cũng không cần ngươi chi, chỉ là thêm mấy bát cơm thôi, cũng không tốn quá nhiều tiền đâu.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, một lát sau sân đã đứng một quản sự, ba nha hoàn, thị nữ.
Tứ hoàng tử Lưu Trấn là có chuẩn bị mà đến, hắn sớm đã hỏi thăm rõ ràng, trong nhà Tư Đồ Thịnh không có quản sự, người hầu. Hôm nay hắn tự mình đưa người đến, cho dù Tư Đồ Thịnh có muốn từ chối cũng từ chối không được.
Chỉ cần Tư Đồ Thịnh giữ người lại, từ đây hắn và Tư Đồ đại nhân liền có chút liên hệ chồng chéo.
Tư Đồ Thịnh đã vì hắn mà đắc tội Thái tử, lại còn gây thù với lão Lục. Nói cho cùng cũng không thể tự mình đi vào ngõ cụt mà lại đắc tội thêm một vị hoàng tử khác của bệ hạ chứ?
Bệ hạ tuổi đã cao, Tư Đồ Thịnh nếu là người thông minh, hẳn hẳn hiểu tầm quan trọng của công lao phò vua.
Nên ngay khi Tư Đồ Thịnh biểu thị rằng mình thật sự đã mời người rồi, Lưu Trấn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu đã mời người rồi, sao nửa ngày cũng không thấy có người dâng trà? Tư Đồ đại nhân, ngài lấp liếm ta cũng quá vô tâm rồi nhỉ? Sao? Bổn vương có một mảnh hảo tâm thưởng ngươi mấy người là muốn mạng nhà ngươi sao?”
Tư Đồ Thịnh cúi mắt xuống, hắn đang nghĩ làm sao để từ chối, chỉ nghe từ phòng bên cạnh không xa truyền đến động tĩnh trong trẻo của nữ tử: “Đại nhân, nô tỳ vừa rồi ngủ quên, có khách đến sao? Nô tỳ lập tức mặc y phục ra chuẩn bị trà!”
Tư Đồ Thịnh sững người rồi lập tức phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Quản sự đã ngủ rồi thì không cần dậy nữa, chỉ cần để nha hoàn đãi khách là được!”
Một lúc không lâu sau, hai nha hoàn mặt gỗ Đông Tuyết và Hạ Hà đi ra khỏi phòng, từ nhà bếp bưng nước nóng pha trà vào sảnh.
Tư Đồ Thịnh bình tĩnh nói: “Hoàng tử điện hạ minh giám, ti chức thật sự đã mời quản sự, cũng mua nha hoàn rồi. Ngài cũng thấy đó, phủ đệ của tại hạ đơn sơ, không chứa nổi nhiều người, còn xin ngài thứ lỗi. Ý tốt của bệ hạ, tại hạ xin nhận... Trời đã khuya rồi, tại hạ không thức khuya được, nếu Tứ điện hạ còn có việc, chi bằng để ngày mai lên triều lại nói.”
Nói xong hắn liền đứng dậy, mỉm cười nhìn Tứ điện hạ.
Ý tứ đuổi khách rõ ràng như vậy, mông có nặng đến mấy cũng ngồi không nổi nữa. Tứ hoàng tử dùng ánh mắt âm trầm đánh giá hai nha đầu đột nhiên xuất hiện, hắn biết không thể ép người ở lại được nữa.
Hắn cũng không muốn xé rách mặt với Tư Đồ Thịnh, dù sao Tư Đồ Thịnh giờ là người phụ hoàng để mắt tới, cho dù có muốn lôi kéo người cũng phải tính kế lâu dài.
Nhưng bị người ta cự tuyệt trắng trợn như vậy, dù sao hắn cũng có chút bất mãn không vui, gương mặt kia cũng âm trầm như đáy nồi.
Tư Đồ Thịnh làm như không nhìn thấy sắc mặt Tứ hoàng tử, chỉ vừa dẫn đường phía trước, vừa nhàn nhạt nói: “Nghe nói Tứ điện hạ giỏi bơi lội, hẳn biết trong sông lớn thì nên thuận thế mà làm, chớ nên ngược dòng bơi lên. Giờ sóng lớn, điện hạ ẩn giấu tài năng, quả là sáng suốt. Nhưng cũng phải biết, khí lực này cũng nên dùng vào chỗ nên dùng, không nên dùng ở phủ đệ nghèo hèn này của ti chức...”
Đầu óc Lưu Trấn xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức nghe ra vị Tư Đồ đại nhân này ý tứ riêng, hắn không nhịn được mà dừng bước dò hỏi: “Ý ngài là...”
Tư Đồ Thịnh vẫn mang vẻ mặt bình thản nhàn nhạt đáp: “Người lớn tuổi rồi đều nhớ đến cố nhân, áo cũ không bằng áo mới, nhưng người mới lại không bằng người cũ. Tứ điện hạ nên suy xét kỹ, vì sao quan gia đối đãi với ngài khác với các hoàng tử khác. Theo cách nhìn của ti chức, ngài đừng nên lãng phí khí lực ở triều đình nữa...”
Vẻ mặt của Lưu Trấn sững sờ, mắt cũng dần trợn tròn. Hắn lập tức hiểu ý của Tư Đồ Thịnh.
Hoàng tử của bệ hạ rất nhiều, lý do căn bản nhất khiến hắn có thể đối chọi với Thái tử lại là vì mẫu phi được bệ hạ sủng ái vô cùng.
Tiếc là lúc đầu hắn quá nóng vội mà dựa sai vào cây đa Thái Vương này, vốn tưởng có thể ổn định triều cương, tích lũy nhân mạch. Nào ngờ lại bị liên lụy vì vương thất phản nghịch, rơi vào cảnh thua sạch như hiện tại.
Giờ đây, mẫu phi Tĩnh phi của hắn cũng bị liên lụy mà bị biếm vào lãnh cung, còn hắn ở trên triều cũng như chuột chạy qua đường, ngoài mấy tên thân tín, trăm quan tránh còn không kịp.
Vốn tưởng tên Tư Đồ Thịnh này cũng chỉ là hám lợi mới không nể mặt hắn như vậy, nhưng nghe lời hắn ta vừa rồi, rõ ràng là đã ám chỉ, có ý chỉ điểm cho hắn!
Phụ hoàng già rồi nhớ cố nhân? Không lãng phí khí lực ở triều đình? Đó là muốn hắn dùng khí lực trong cung sao...
Nghĩ đến đây, Tứ hoàng tử như được mở mang tầm mắt, nhịn không được mà chắp tay thi lễ với Tư Đồ Thịnh: “Tiên sinh! Ngài đúng là đại tài mà!”
Thế là hắn lại không còn để ý đến việc cho Tư Đồ Thịnh mặt mũi nữa, chỉ mang vẻ mặt thành khẩn nói đến chuyện yến tiệc mấy hôm nữa, muốn mời Tư Đồ đại nhân nhất định phải đến rồi dẫn theo mấy người hầu cáo từ rời đi.
Đợi đám người đã đi sạch sẽ, Tư Đồ Thịnh mới mở cửa phòng bên ra, Sở Lâm Lang đang ngồi rảnh rỗi trên ghế dài cắn hạt dưa.
Thấy hắn bước vào, Lâm Lang mới vỗ vỗ vỏ hạt dưa trong tay: “Được rồi, giờ thật sự cũng không còn sớm nữa, vì đại nhân muốn đi ngủ sớm, nô gia cũng xin cáo từ.”
Tư Đồ Thịnh mím môi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân vừa rồi lên tiếng giúp ta thoát khỏi vòng vây, chỉ là... nàng như vậy quá bất cẩn, lỡ như hắn ta nhìn thấy nàng rồi thì thanh danh nàng phải làm sao đây?”
Sở Lâm Lang không ngờ mình tốt bụng giúp hắn mà hắn lại còn mắng mình.
Nàng liếc Tư Đồ Thịnh một cái: “Bởi vì ta biết đầu óc ngài linh hoạt, cho dù trước đó không bàn bạc kịch bản cũng hoàn toàn có thể ứng phó qua mà không để ta phải xuất đầu lộ diện! Hơn nữa, ta chỉ là một phụ nhân sắp bị ruồng bỏ, có cái thanh danh gì mà nói? Chỉ cần đừng liên lụy đại nhân, dù có lỡ mang phải cái danh đụng hoa chạm cỏ cũng được.” (*)
(*Đụng hoa chạm cỏ (沾花惹草): ý chỉ sự lăng nhăng, đa tình, trăng hoa với nhiều người.)
Giờ nghe lại thì, đúng là nàng đã làm chuyện thừa thãi rồi. Vị Tư Đồ đại nhân này quả là cao thủ dỗ người, rõ ràng đã chọc vào mặt mũi của vị Tứ điện hạ kia mà chỉ bằng mấy câu nói mơ hồ đã dỗ cho vị kia vui vẻ bỏ đi.
Bản lĩnh đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay như vậy đúng là lợi hại!
Nghe nàng tự giễu “phụ nhân bị ruồng bỏ” như vậy, đôi lông mày rậm của Tư Đồ Thịnh lại nhíu lại, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại rồi chỉ nói: “Trời quá khuya rồi, ta đưa các nàng về.”
Nói xong, hắn liền không cho phép cự tuyệt rồi sai Quan Kỳ đi lấy đèn lồng.
Thế là trong màn đêm tối buông xuống, Tư Đồ Thịnh một đường giẫm lên sương khuya, đưa Sở Lâm Lang trở về.
Giờ đã cuối thu, sắp vào đông, nhiệt độ chênh lệch sớm tối rất cao, Sở Lâm Lang mặc cũng không tính là quá mỏng nhưng đến đêm cũng phải run lên vì lạnh. Nàng cũng không ngờ mình sẽ trì hoãn lâu đến vậy, ngay cả một chiếc áo choàng dày cũng không mang.
Nàng rời khỏi Chu gia cũng không có xe ngựa bên mình, ra ngoài có mang theo y phục cũng không tiện...
Nàng đang nghĩ trong lòng như vậy, đột nhiên có một chiếc áo choàng lớn thoang thoảng mùi xà phòng thơm ngát rơi lên người nàng.
Lâm Lang ngạc nhiên quay đầu nhìn mới phát hiện ra Tư Đồ Thịnh đã đưa áo choàng đen của hắn cho mình.
Thế này sao mà được? Sở Lâm Lang vội vàng muốn cởi ra, miệng còn lẩm bẩm như vậy không tốt đâu.
Tư Đồ Thịnh nghe xong liền lãnh đạm nói: “Khoác một cái áo cũng không mất danh tiết được. Hơn nữa một phụ nhân sắp bị ruồng bỏ, có cái thanh danh gì mà nói? Chẳng lẽ là để bị cảm lạnh rồi lại phải tốn tiền mua thuốc là được sao?”
Sở Lâm Lang trừng hắn một cái, tên này cứ thích lấy lời nàng nói ra để bịt miệng nàng.
Nhưng lời hắn nói cũng có lý, thuốc thang cũng tốn tiền lắm. Nàng giờ lại túng quẫn nên càng không thể tiêu pha thêm nữa.
Chiếc áo choàng đen này tuy có cũ chút nhưng vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân của nó, khoác lên người liền cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh lại chậm rãi nói: “Mấy ngày nay ta còn đang nghĩ, nàng kiên quyết hoà ly như vậy nhưng nữ nhi của nàng Chu gia chưa chắc đã chịu buông tay, hài tử còn nhỏ, không thể rời mẫu thân được, hay là để ta nghĩ cách giúp nàng...”
Sở Lâm Lang cười khổ cắt ngang: “Không cần đâu, vẫn là ở với người thân thì tốt hơn, cần gì phải bắt nó theo ta chịu khổ.”
Tư Đồ Thịnh ngừng một chút: “Phụ mẫu hoà ly, nữ nhi gửi nuôi bên mẫu thân cũng nhiều, chi bằng ta nói với Chu Tùy An, để hắn ta đồng ý trước tiên để ở chỗ nàng rồi sau này đợi hài tử lớn lên, đến tuổi gả chồng rồi lại về Chu gia...”
Sở Lâm Lang không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng và Chu Tùy An duyên đã tận, nhưng Tiểu Diên Nhi vô tội, nàng không muốn vạch trần sự thật Diên Nhi không phải con ruột của mình, để hài tử này phải gánh cái danh con riêng.
Cho nên nàng lại từ chối ý tốt của hắn: “Nàng có tổ mẫu, phụ thân yêu thương, sau này cũng sẽ có đích mẫu mới, vẫn không nên đem ra ngoài thì tốt hơn...”
Đôi lông mày rậm của Tư Đồ Thịnh nhíu chặt, dường như vẫn còn nhịn một chút rồi cứng rắn lạnh lùng nói: “Nàng sợ không dẫn được hài tử đi, hay là sợ mang theo hài tử theo sẽ ảnh hưởng đến việc tái giá sau này? Nàng không nghĩ rằng, một hài tử không có mẫu thân ruột, trong nhà còn có ai thương xót nó!”
Sở Lâm Lang không ngờ từ miệng của vị đại nhân này lại nghe được lời chỉ trích mang theo cảm xúc mãnh liệt như vậy, nàng không nhịn được mà dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Tư Đồ Thịnh: “Tư Đồ đại nhân, ngài...”
Mà Tư Đồ Thịnh cũng nhận ra mình đã thất thố. Dù sao trước mắt, người đang nói đến là nữ nhi của Sở Lâm Lang, không phải là hắn hồi còn nhỏ...
Phía trước chính là cửa ngõ, mà đề tài của hai người cũng thành công nói đến chỗ bế tắc.
Tư Đồ Thịnh dừng lại ở đây, hắn chắp tay với nàngrồi lạnh lùng quay người, hai người tạm biệt trong không mấy vui vẻ gì.
Sở Lâm Lang ghét nhất là kiểu người đối với nàng nóng lạnh thất thường, nàng hướng về phía bóng lưng Tư Đồ Thịnh, căm hận lẩm bẩm một câu: “Tái giá cái rắm! Tưởng trong quần nam nhân các ngươi giấu báu vật đáy biển chắc? Khó khăn lắm mới vứt bỏ được một cái mà còn muốn tiếp tục vớt cái khác?”
Đợi đến khi Sở Lâm Lang dẫn theo hai nha đầu đến trước cổng lớn, đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì đột nhiên từ bên cạnh, trong bóng tối truyền đến một giọng nói tức giận ngút trời: “Hắn là kẻ nào! Sao nàng lại cùng hắn tới đêm khuya mới về?”
Lâm Lang giật mình tới mức khẽ run rẩy, nàng định thần nhìn lại mới phát hiện đó là Chu Tùy An đang tức giận ngút trời nói chuyện với mình.
Nàng không nhịn được mà cau mày: “Muộn thế này rồi, sao chàng lại đến?”
Trời quá tối, hơn nữa còn có sương mù, khoảng cách hơi xa. Chu Tùy An không nhìn thấy rõ người vừa rồi đi cùng Sở Lâm Lang là ai nhưng điều này không thể cản trở việc hắn nổi giận với Sở Lâm Lang: “Nàng cũng biết là đã muộn rồi? Sao còn đi cùng với nam tử? Rốt cuộc hắn ta là ai?”
Sở Lâm Lang không trả lời, chỉ hỏi lại: “Chàng đã bàn bạc xong với mẫu thân chàng chưa? Khi nào thì ký thư hoà ly?”
Chu Tùy An chưa bao giờ phát hiện rằng Sở thị này còn có mặt đáng giận như vậy, nàng vốn luôn rất biết để hắn được bớt lo. Nhưng giờ hắn còn chưa đưa thư hoà ly mà nàng đã tùy tiện đi chơi đêm với nam tử mới về.
Hơn nữa... vừa rồi hắn nhìn qua khe cửa hướng về phía sân, lại phát hiện ra trên giá phơi y phục trong sân còn đang phơi áo của nam nhân!
Trước kia hắn sao lại không phát hiện rằng nàng là người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy!
Sở Lâm Lang nghe hắn buộc tội mình mới hiểu ra, hắn nhất định là đã nhìn thấy cái áo Đông Tuyết giặt của Tư Đồ Thịnh.
Nàng chỉ nhạt giọng đáp: “Trong nhà toàn nữ quyến, sợ gặp phải kẻ trộm nên treo cái áo nam nhân để dọa người mà thôi... Cái bụng của vị kia không đợi người, chàng cũng phải nhanh lên chút, nếu không có vấn đề gì khác thì ngày mai có thể mời người đến bảo chứng rồi chúng ta ký văn thư đi.”
Nhưng Chu Tùy An không hề tin lời giải thích của nàng, mắt hắn từ từ đỏ lên, cảnh tượng vừa rồi khiến cả khoang miệng của hắn đều tràn ngập một cỗ mùi chua không rõ từ đâu. (*)
(*Ý nói ganh tị, ghen ấy.)
Hắn nghiến răng hỏi: “Sở Lâm Lang, nàng nói thật với ta đi, nàng kiên quyết hoà ly như vậy, rốt cuộc là vì giận ta, hay là sớm đã quen biết dã nam nhân (*) nào đó bên ngoài rồi. An di mẫu của Tạ gia nói không sai, sao có thể để nàng muốn làm gì thì làm như vậy... Ôi, nói chuyện thì nói chuyện, nàng... nàng định làm gì vậy?”
(*Dã nam nhân: ý chỉ đàn ông lăng nhăng, trăng hoa, không chung thủy.)
Hóa ra Chu Tùy An vừa nói được một nửa, Sở Lâm Lang đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh rồi cầm lấy cái đòn gánh hàng xóm để ở cửa dùng để khiêng thùng phân, hung hăng đánh về phía lưng của Chu Tùy An.
Chu Tùy An bất ngờ không kịp phòng bị, lại bị đánh đến loạng choạng, hắn vội che đầu tránh né.
Sở Lâm Lang hôm nay liên tiếp bị hai gã nam nhân chỉ trích đức hạnh có khiếm khuyết, trong lòng vẫn còn đang tức tối, hai cánh tay mảnh mai vung đòn gánh vô cùng uy phong lẫm liệt.
Vừa đánh nàng vừa nghiến răng nói: “Ta gọi ngươi là dã nam nhân đấy! Ta nhường ngươi cái danh 'lén lút thông đồng' đấy!”
Chu Tùy An từ nhỏ đến lớn đều được Triệu thị nuông chiều mà lớn lên, đâu có từng bị đánh như vậy?
Hơn nữa người đánh hắn lại còn là nương tử ngày xưa kính hắn như trời!
Nhất thời hắn không nói được là lưng đau hay lòng tự tôn của một nam nhân đau hơn.
Hắn chỉ có thể dựa tường ôm đầu tức giận: “Lâm Lang, sao nàng có thể như vậy, nàng từng nói rằng dù khó khăn thế nào cũng sẽ luôn đồng hành cùng ta mà!”
Khóe mắt hắn ngấn lệ, bộ dạng nói chuyện mang theo sự tủi thân, mơ hồ vẫn có thể nhận ra hắn đã từng là chàng lang quân Chu gia mà khi xưa nàng si mê.
Sở Lâm Lang cuối cùng cũng hạ tay, nàng ngửa mặt lên trời nở một nụ cười thê thảm: “Đúng vậy, ta đã nói như vậy, nhưng chàng quân tử lại không muốn cùng ta đồng hành nữa, ta còn biết phải làm sao...”
Chu Tùy An ngơ ngác nhìn nàng, nhìn ánh sáng kiên định trong mắt nàng, cuối cùng hắn cũng tuyệt vọng hiểu rõ được một điều: Thê tử của hắn, thật sự đã hạ quyết tâm hoà ly với hắn rồi.
Mấy ngày nay, Tạ gia và Lục hoàng tử bên đó đều liên tục phái người đến gây áp lực, bảo họ đem cửa hàng bồi thường cho Sở thị rồi nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.
Ngay cả Triệu thị vốn yêu tiền như mạng, sau khi cân nhắc lợi hại, suy xét tiền đồ của nhi tử, cũng đau lòng đưa ra quyết định bỏ hai cửa hàng đó.
Chỉ có Chu Tùy An còn tồn tại ảo tưởng nhất thời, hy vọng Lâm Lang có thể quay đầu.
Lưng hắn đau rát, cũng đã đau đến tỉnh ngộ.
Hắn biết, duyên phu thê của mình với Sở Lâm Lang thật sự đã chấm dứt rồi.
... Nghĩ đến kết quả cuối cùng mà vị di mẫu Tạ gia thường xuyên qua lại mấy ngày nay thương lượng với mẫu thân, Chu Tùy An âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm: Sở Lâm Lang, nàng quá tuyệt tình, đừng trách ta bất nhân!
Sự đã đến nước này, chi bằng sớm kết thúc, cái bụng của Tạ nhị tiểu thư thực sự đã không thể đợi được nữa.
Nghĩ vậy, hắn chật vật đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Mẫu thân ta đã gật đầu đồng ý, tối mai nàng có thể đến phủ ta kết thúc chuyện của chúng ta. Chỉ là... đến lúc đó nàng đừng có hối hận!”
Đây là lần đầu tiên Chu Tùy An cam tâm tình nguyện nói ra nguyện ý hoà ly cùng với nàng.
Sở Lâm Lang lười để ý đến ám chỉ trong lời hắn nói, nàng đặt đòn gánh về chỗ cũ, không quay đầu lại mà liền đi vào sân.
Nói ra cũng trùng hợp. Ngày hoà ly này cũng chính là sinh thần 24 tuổi của Lâm Lang, tính ra, duyên phận của nàng và Chu Tùy An cũng đã tám năm.
Không ngờ rằng hai người họ nói làm phu thê một đời, không đợi được đến lúc đầu bạc tay nắm tay, mà lại là duyên tận như vậy.
Tuyết nhỏ sáng sớm bay lả tả, Hạ Hà nấu trứng gà vỏ đỏ cho đại cô nương rồi lại bưng một bát mì trường thọ, cũng coi như mừng sinh thần cho nàng.
Sở Lâm Lang ăn xong bát mì liền lắc mai rùa kêu leng keng, mang theo dáng vẻ bất an.
Hạ Hà tưởng rằng nàng đau lòng, kỳ thực nàng vẫn luôn suy nghĩ đến câu mà Chu Tùy An buột miệng nói tối qua: “Di mẫu Tạ gia nói đúng...”
Lúc nàng còn ở Tịch Châu, nàng thường trò chuyện với Lục vương phi và lão phu nhân của Tạ gia. Phụ nhân ở cùng nhau, đôi khi để kéo dài câu chuyện cũng sẽ lộ ra một hai câu về di mẫu bên ngoại.
Nghe nói vị đó không phải là đèn cạn dầu.
Loại chuyện xấu hổ này, người Tạ gia đều không dám lộ đầu, chỉ có thể để Lục vương phi ra mặt để trấn áp nàng. Một di mẫu bên ngoài sao đột nhiên lại chạy đến Chu gia?
Những chuyện mà nàng trải qua là những chuyện nữ nhi bình thường đều không trải qua. Dù sao có mấy nữ tử suýt bị phụ thân ruột trói lại rồi nhét vào kiệu hoa?
Những trải nghiệm này khiến Sở Lâm Lang khi không có cảm giác an toàn sẽ nhạy cảm đến mức cảm thấy cỏ cây đều là binh lính.
Sở Lâm Lang suy đi nghĩ lại, nàng tính toán tiền bạc trong tay rồi vẫy tay để Đông Tuyết cầm đi, ở tiêu cục gần đó thuê hai người đến, chỉ chọn ra những người trông hung dữ nhất, thân hình to lớn nhất, tốt nhất là không hiểu tiếng quan. (*)
(*Ý nói tiếng Quan Thoại)
Ngoài ra còn đi đến miếu đổ ở phía tây thành, xem ở đó có bao nhiêu ăn mày...
Đang chuẩn bị thì đại tỷ phu và tỷ tỷ Sở Kim Ngân lại đến tìm nàng. Hóa ra Sở Kim Ngân nghe tin muội muội rời khỏi nhà liền đến Chu gia một chuyến, nàng vốn còn định khuyên giải.
Nào ngờ nàng từ miệng muội phu mới biết rằng hai người đã chuẩn bị tối nay ký thư hòa ly rồi.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.