Chương 37: Biết rõ nội tình
Cuồng Thượng Gia Cuồng
16/07/2024
Nói đùa gì vậy! Sở thị tuy xinh đẹp nhưng xuất thân hèn kém, lại là phụ nhân đã từng gả cho người, không phải là thiếu nữ mười sáu xuân xanh mềm mại, tươi trẻ.
Nghĩ đến Tư Đồ Thịnh kia cũng có tướng mạo xuất chúng, cả tài lẫn tình đều khéo léo, xuất chúng, giờ còn được bệ hạ trọng dụng, tiền đồ vô hạn, nếu sau này vào nội các rồi thì có cưới nữ nhi của Thừa tướng cũng không coi là quá đáng.
Lúc đầu Tạ nhị tiểu thư ngưỡng mộ Tư Đồ Thịnh này cũng chỉ như hoa rơi nước chảy (*), đủ thấy mắt nhìn của người này rất cao.
(*Hoa rơi nước chảy: Ý nói một người có lòng, còn một người thờ ơ, không quan tâm, vô tình, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.)
Tư Đồ Thịnh còn chưa thú thê, lại đang giữ chức ngũ phẩm, cho dù có để lấp đầy chỗ trống trong phủ đệ cũng sẽ có rất nhiều nữ tử thích hợp hơn làm thiếp thất.
Hắn ta là người tâm tư sâu kín như vậy, sao lại có thể hủy hoại thanh danh của mình mà sinh chuyện khiếm nhã với thê tử bị ruồng bỏ của đồng liêu?
Hắn lại nghĩ, có lẽ vì đã từng gặp gỡ tại Tịch Châu, Tư Đồ Thịnh thấy Sở thị đáng thương nên đã cho nàng một chốn nương thân mà thôi.
Nghĩ như vậy xong, Chu Tùy An lại thấy tuy hắn khinh thường phong cách làm quan lạnh lùng của Tư Đồ Thịnh, nhưng qua một thời gian tới, hắn vẫn phải bày tiệc rượu cảm tạ Tư Đồ Thịnh đã tạm thời chiếu cố Sở thị thay hắn.
Nàng giờ một mình lưu lạc chốn Kinh thành, dung mạo lại không mấy tầm thường, khó tránh khỏi dẫn đến lũ ong bướm muốn chiếm lợi từ chỗ nàng, ở trong phủ Thiếu khanh cũng sẽ bớt đi mấy trận phiền nhiễu vô vị này.
Còn việc làm bà tử trong phủ Thiếu khanh, cứ để nàng nương nhờ người khác sống qua những tháng ngày khổ cực cũng tốt.
Mấy năm nay, nàng được Chu gia nuôi đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng, Sở thị có lẽ đã quên đi trăm thứ mùi chua xót khi người ta ở địa vị thấp hèn.
Nàng ở lại Kinh thành, ngấm nhuần sự phồn hoa nơi đây rồi, cảm nhận được sự chênh lệch cao thấp giữa người với người thì càng có thể suy nghĩ cẩn thận hơn, nàng đã từ bỏ tình cảm phu thê nhiều năm với hắn là đúng hay là sai.
Nếu có một ngày Sở thị hối hận muốn quay đầu, hắn cũng có thể xem xét tình cảm phu thê nhiều năm mà nhận lại bát nước đổ khó hốt này...
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tùy An cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là Chu Tùy An vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của nhạc phụ tương lai, mộng tưởng trong đầu liền lập tức tan biến, hắn biết một lát nữa mình sẽ còn phải chịu một trận mắng của Tạ Thắng.
Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được mà giận Tạ Du Nhiên - Nàng chẳng lẽ không biết vị di mẫu kia của mình là hạng người gì mà lại dẫn loại phụ nhân gây họa này đến Chu gia, nếu không phải An di mẫu kia gây chuyện thị phi, hắn cần gì phải mất mặt như vậy?
Mà vị An di mẫu kia dường như không biết vụ kiện quan này của Tạ phủ, chỉ biết quen thói mà vểnh mông chạy đến Tạ gia, chuẩn bị giúp tỷ tỷ lo liệu sính lễ.
Tỷ tỷ bà vốn không mấy lanh lợi về tiền bạc, bà giúp tỷ tỷ mình chọn mua cũng kiếm được thêm một khoản bạc.
Nào ngờ lần này bà đến, không gặp tỷ tỷ mình mà lại gặp tỷ phu hầm mặt, chắn ngang cửa trừng mắt nhìn bà...
Hôm đó, Tạ Thắng gọi muội phu của mình đến rồi cùng với phu nhân Tô thị đóng cửa phòng thẩm vấn An thị.
Tuy người hầu đều tránh xa nhưng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát mắng bên trong và tiếng cầu xin không ngừng.
Đợi đến khi muội phu phía An gia lôi bà nương gây chuyện này đi, mặt mũi An thị đã bị trượng phu đánh đến xanh tím.
Còn có Tô thị cũng bị Tạ Thắng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, ông nói thẳng rằng chẳng lẽ bà không biết muội muội mình là hạng người thiển cận như thế nào sao? Chuyện xấu trong nhà như vậy mà cũng dám để An thị nhúng tay?
Đợi Tạ Du Nhiên biết chuyện mà vị di mẫu kia làm, nàng cũng tức giận mà chửi mắng không ngừng trong phòng.
Nàng lại nghĩ đến chuyện của mình bị Sở thị làm ầm đến chỗ Tư Đồ Thịnh, thật sự không chừa cho nàng chút thể diện nào, càng thấy hận không thôi.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đành phải khuyên nhủ nàng rằng cần gì phải tức giận với một phụ nhân bị ruồng bỏ. Giờ dù có thế nào thì Chu Tùy An cũng coi như không có thê tử rồi. Nàng chỉ cần an tâm chờ đợi làm tân nương là được.
Lại nói đến Sở Lâm Lang mấy ngày nay cũng không rảnh nghĩ chuyện khác.
Giờ nàng trời xui đất khiến trở thành bà tử quản sự nhà Đại lý tự Thiếu khanh, chung quy cũng không thể nhận bạc của người ta không, trong và ngoài nhà có quá nhiều chỗ cần phải dọn dẹp.
Tư Đồ Thịnh đi sớm về muộn, thường không có ở nhà, nàng liền tìm thợ tu sửa phòng ở, ngoài ra còn chọn mua một số đồ dùng hàng ngày mà phủ đệ cần dùng, còn phải thuê một xe dọn dẹp đi đống đồ hỏng chất đống sau vườn, thật sự không có lúc nào rảnh rỗi.
Hôm nay nàng rốt cuộc cũng vì mệt rồi nên dậy có hơi muộn. Vốn nàng còn tưởng rằng Tư Đồ Thịnh và Quan Kỳ hẳn sẽ giống như mấy hôm trước, trời chưa sáng đã đi rồi.
Nào ngờ khi nàng dậy rồi đi dạo ra hậu viện lại thấy Tư Đồ Thịnh đang mặc một chiếc áo đuôi ngắn mỏng, luyện võ ở một khu bằng phẳng và nhỏ ở hậu viện.
Sở Lâm Lang trước kia cũng đã từng thấy dáng vẻ hắn ở Liên Châu đánh đuổi bọn cướp chặn xe, nhưng khi nhìn cận cảnh một nam tử tuấn tú vung quyền rồi nhảy lên như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cánh tay hắn lộ một nửa ra ngoài tay áo săn chắc và có lực, khi vung lên thậm chí còn mơ hồ mang theo cơn gió, trong lúc di chuyển, nhảy vọt lại có khí thế muốn nuốt cả trời đất, sát phạt ngàn dặm. Mà từ vạt áo mở ra, lồng ngực kia cũng lấm tấm mồ hôi, bốc lên hơi nóng.
Đây là thứ công phu thật sự, hoàn toàn khác biệt với kiểu khua chân múa tay bán nghệ trên phố.
Sở Lâm Lang nhất thời đã nhìn đến ngây người, cũng quên lùi lại mà tránh né.
Mãi đến khi chiêu thức của nam nhân kia dần chậm lại rồi từ từ thu quyền, Sở Lâm Lang mới hoàn hồn, muốn tránh né tị hiềm.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại hô lên: “Nàng đến đúng lúc đó, lấy giúp ta khăn lau mồ hôi ở phía bên kia!”
Sở Lâm Lang lúc này mới chợt nhớ ra rằng mình không còn là phu nhân quan quyến như ngày trước mà là bà tử quản sự trong phủ Thiếu khanh, nàng cũng không cần phải tránh né nam nhân bên ngoài nữa.
Nàng lấy xuống khăn lau mồ hôi được treo trên cành cây bên cạnh rồi hai tay cung kính dâng cho Thiếu khanh đại nhân, đồng thời mở miệng hỏi: “Đại nhân, sao hôm nay ngài lại không đến nha môn?”
“Mấy hôm trước quá bận nên ta có xin một ngày hưu mộc (*), đúng rồi, lát nữa nàng đến thư phòng ta, có một tờ văn thư cần nàng ký một chút.”
(*Ngày hưu mộc: Ngày nghỉ)
Sở Lâm Lang vốn tưởng Tư Đồ Thịnh muốn làm hình thức qua loa mà ký với nàng văn khế ba năm.
Dù sao nàng giờ đang làm việc trong phủ đệ của hắn, thay hắn quản lý tiền bạc trong nhà, nói cho cùng vẫn phải có văn thư, chứng cứ mới khiến chủ nhân yên tâm.
Nhưng mãi đến khi Tư Đồ Thịnh mở hai trang giấy ra Sở Lâm Lang mới phát hiện, trên hai trang giấy này lại là nét chữ của phu quân trước Chu Tùy An.
Hai trang này là thư hoà ly mà Chu đại nhân tự tay viết!
Tư Đồ Thịnh không kể chi tiết quá trình khiến Chu gia đổi ý, chỉ nói một lời đơn giản: “Chu đại nhân tự thấy mình có lỗi nên nguyện ý viết thư hoà ly, thư hưu thê trước kia cũng coi như vô hiệu, Tạ gia để biểu đạt lời tạ lỗi, số tiền họ thiếu nàng trước đó cũng sẽ đền bù gấp đôi.”
Sở Lâm Lang khi nhìn thấy thư hoà ly thì vẻ mặt bình thản nhưng khi nghe nói còn có tiền đền bù gấp đôi thì hai mắt lại lập tức sáng rực lên.
Giờ đây thanh danh đối với nàng xa không với tới, không quan trọng bằng tiền bạc!
Thế là nàng biểu đạt một tràng lời cảm tạ với Tư Đồ đại nhân rồi chuẩn bị cầm bút lên ký tên.
Nhưng nghĩ đến mình lâu rồi không viết chữ, sợ nhất thời sẽ viết xấu nên nàng lại luyện tập lên tờ giấy trắng bên cạnh.
Thật sự là vì quá lâu không viết, chữ viết có chút méo mó, còn lờ mờ, thiếu nét.
Nàng từ nhỏ đã không hiểu biết nhiều chữ nghĩa, tuy biết đọc nhưng không biết viết, đặc biệt là tên của nàng, có quá nhiều nét bút quá nên càng khó viết.
Giờ coi như là nàng đã mất mặt trước mặt chủ tử mới rồi.
Trước kia Chu Tùy An cũng từng chê cười nàng, bảo nàng đừng lãng phí giấy mực, vẫn nên thêu thùa cho thật tốt. Viết mấy chữ “Lâm Lang” như giun quằn xong, nàng lại có hơi đỏ mặt, thầm nghĩ, hay là cứ trực tiếp điểm ấn chỉ, miễn việc ký tên luôn đi.
Nhưng Tư Đồ Thịnh được giáo dưỡng tốt đứng nhìn ở bên cạnh lại không chê cười nàng, hắn chỉ nói: “Nắm vững cách dùng lực thật tốt thì viết chữ sẽ tốt hơn nhiều. Lát nữa ta... đỡ cổ tay nàng rồi dạy nàng dùng lực, có được không?”
Hắn từng là thiếu sư của hoàng tử mà lại chịu hạ mình dạy một nữ tử viết chữ?
Sở Lâm Lang không dám không biết tốt xấu nên liền vội vàng đồng ý.
Thế là Tư Đồ Thịnh bảo nàng ngồi ngay ngắn trên ghế còn hắn thì đi vòng ra sau lưng Lâm Lang, một tay chống bàn, cách ống tay áo, bàn tay to và vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: “Năm ngón cầm bút, bàn tay thả lỏng, nâng cao cổ tay ổn định, lực theo bút di chuyển...”
Tay hắn nắm không chặt lắm nhưng lại dẫn động tác trên tay của Sở Lâm Lang di chuyển một cách chậm rãi mà kiên định.
Sở Lâm Lang chưa bao giờ nhận ra tên mình lại đẹp như vậy, trong lúc cầm bút uốn nét còn mang theo một vẻ phóng khoáng, sâu sắc.
Cứ như vậy vài lần, Sở Lâm Lang dần dần có chút tâm đắc, không nhịn được mà vui vẻ nghiêng đầu hỏi hắn rằng nàng viết có tốt hay không.
Nhưng nàng vừa nghiêng đầu lại phát hiện mặt của hai người sát gần nhau như vậy, đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ hàng mi, đôi mày rậm của Tư Đồ Thịnh, còn có sống mũi cao thẳng của hắn.
Nhưng Tư Đồ Thịnh hiển nhiên trong lòng không có tạp niệm gì, hắn không nhìn nàng, chỉ nghiêm túc nắm tay nàng dạy học, giọng nói trầm thấp như dây đàn lướt qua.
Điều này khiến cho Sở Lâm Lang có hơi ngượng ngùng, nàng cảm thấy lúc này nếu lên tiếng nhắc nhở nam nữ thụ thụ bất thân lại quá không phóng khoáng, vu khống phẩm cách của người quân tử, thế là nàng lại vội vàng cúi đầu chuyên tâm tiếp tục luyện chữ.
Nào biết rằng, khi nàng chuyên chú vào tờ giấy thì Tư Đồ Thịnh lại hơi nghiêng đầu, ánh mắt không để lại dấu vết nào mà rơi trên gò má hồng có vài sợi tóc mai tán qua của nàng...
Nữ tử này mỹ miều mà không tự nhận thức được, một mái tóc đen chỉ tùy tiện dùng trâm cài cố định, vài sợi tóc rơi vụn vặt ngược lại càng tô thêm vẻ vô yêu kiều vô tận.
Khi nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng tỏa ra từ cần cổ nàng, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng buông tay, từ từ đứng thẳng lưng để nàng tự luyện thêm vài lần.
Cứ như vậy mấy lần, tuy nàng viết vẫn không thể so được với Tư Đồ tiên sinh nhưng đã đẹp hơn trước rất nhiều.
Sở Lâm Lang có tự tin hơn, cuối cùng nàng cầm hai tờ giấy kia lên, gọn gàng ký tên mình lên trên đó rồi lại điểm thêm dấu tay.
Từ nay về sau, nàng với Chu gia cũng xem như chính thức hoàn toàn chấm dứt.
Đợi ký xong văn thư, Sở Lâm Lang lại trịnh trọng cảm tạ Tư Đồ Thịnh rồi mới rảnh rang đánh giá qua thư phòng mà nàng chưa từng bước vào này.
Khắp nơi của phủ đệ này đều là sự lười biếng, cẩu thả của chủ nhân, duy chỉ có thư phòng này lại sạch sẽ và ngăn nắp đến bất ngờ.
Bức thư họa treo trên tường còn tô điểm thêm vài phần tao nhã thư hương.
Đối diện với bàn thư không lớn là giá sách tre, ở trên đó đặt đầy những món đồ vật nhỏ đến chật kín.
Sở Lâm Lang tò mò bước đến gần xem mới phát hiện hóa ra đó là mấy tượng đất nung nhỏ.
Đây là thứ mà hài tử chốn thôn quê thích nhất, hơn nữa kiểu dáng đều tạo thành bộ. Có mười hai con giáp, Bát Tiên náo biển, thậm chí còn có Chung Quỳ mắt tròn trừng trừng và một đám tiểu quỷ địa phủ.
Nếu không phải đã liếc thấy góc bàn còn có người đất nhỏ mới nặn được một nửa, nàng còn thật sự tưởng rằng mấy vật sống động như thật này là mua về!
Thiếu khanh đại nhân trước mặt người ngoài nhìn thanh nhã như vậy, hóa ra thứ tiêu khiển lúc ở riêng lại là mấy trò trẻ con như vậy...
Khó trách lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thú thê, nhìn dáng người cao, cưỡi ngựa lớn mang một dáng vẻ thâm trầm như vậy nhưng tâm tư vẫn như một hài tử!
Đúng rồi, hồi nhỏ hắn ta rất thích chơi đất sét.
Hài tử của phụ nhân điên không được lũ trẻ trong làng ưa thích. Tiểu Ôn Sinh vốn luôn chơi một mình, một gáo nước, một đống đất cũng có thể khiến hắn say sưa chơi nửa ngày.
Lần đó y phục mới của nàng bị hắn ta làm bẩn nên nàng liền kết thù, sau đó hai người lại náo loạn một trận rồi rơi xuống nước. Khi về nhà, nàng bị Sở Hoài Thắng đánh một trận rồi một mình ôm chăn khóc cả đêm.
Ngày hôm sau, trên chiếc ghế đẩu thấp mà nàng thường ngồi học thêu hoa ở phía chân tường, nàng phát hiện có một con búp bê bằng đất nặn rất sống động.
Nàng đương nhiên biết đây là do ai nặn nhưng nàng không thèm Ôn sinh dùng búp bê đất để làm lành, sau đó nàng liền ném xuống đất rồi dẫm nát bét.
Kết quả là trong bụng búp bê đất đó còn có càn khôn, bên trong bọc một miếng giấy dầu gói kẹo mạch nha nhỏ.
Tiểu Lâm Lang không nỡ giận chó đánh mèo lên thứ đồ ăn vặt hiếm có này nên nàng liền thử nếm một miếng.
Một miếng nhỏ xíu, chẳng mấy chốc đã tan hết, hương vị trong ký ức hẳn là ngọt lắm...
Chỉ là giờ đây, hai đứa trẻ từng tức đến mức mặt đỏ tai hồng đều đã lớn, chuyện xưa cũng trở thành chuyện không thể nhắc lại.
Cho nên Sở Lâm Lang nhìn một lúc rồi lấy cớ đi làm bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi thư phòng.
Tư Đồ Thịnh lại rút ra một quyển tập chữ từ giá sách bên cạnh tượng đất rồi đưa cho Sở Lâm Lang: “Quyển tập chữ này thích hợp cho người mới học để luyện tập, nếu nàng rảnh thì có thể luyện một chút.”
Sở Lâm Lang do dự rồi cười nói: “Ta là nữ tử, cũng không thi cử gì, chỉ ghi chút sổ sách thôi, không cần dùng đến đâu.”
Tư Đồ Thịnh nhìn vào đôi mắt của nàng: “Viết chữ có thể tĩnh tâm dưỡng tính, ta thấy nàng bình thường thích thêu hoa, thêu nhiều rồi cũng sẽ mỏi mắt, thỉnh thoảng viết chữ lớn để điều tiết một chút cũng rất tốt.”
Người được sủng ái ở bên cạnh bệ hạ, đương nhiên công phu khuyên người cũng là hạng nhất.
Sở Lâm Lang thấy đại nhân nói vậy liền vội nhận lấy tập chữ, biểu thị rằng mình nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.
Tư Đồ Thịnh vì vụ kiện của nàng với Chu gia mà bận rộn trước sau, nàng không thể không biết tốt xấu, đừng nói là bảo nàng viết chữ, cho dù có bảo nàng phải xuống sông bắt rồng thì nàng cũng sẽ khách khí xuống nước ngâm mình thử một chút xem sao!
Thế là nàng nhận lấy tập chữ rồi ngâm nga điệu dân ca quê nhà Giang Nam, một đường vui vẻ đi đến bếp.
Tư Đồ Thịnh ngồi trên chiếc ghế vẫn còn chút hơi ấm tiếp tục xử lý công vụ, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ được mở hé có thể nghe thấy điệu hát du dương truyền đến từ nhà bếp.
Vị nam nhân tuấn tú nhất thời dừng bút rồi thất thần, ngón tay thon dài du di trên tờ giấy đầy chữ “Lâm Lang” trên bàn, thuận theo nét bút không mấy trôi chảy kia mà khắc hoạ từng nét một...
Tiền của Tạ gia rất nhanh đã được gửi đến, đó quả nhiên là một khoản lớn gấp đôi, tuy còn cách để mua được cửa hàng, phủ đệ ở Kinh thành một khoảng, nhưng đối với Sở Lâm Lang thì đó là tiền vốn để yên thân gửi phận.
Một khoản lớn như vậy, nàng sẽ không học theo dáng vẻ của Tư Đồ Thịnh mà tùy tiện ném vào vại nước vỡ.
Cho nên cùng với tiền mà Tư Đồ Thịnh cho nàng, nàng chuẩn bị trước tiên cứ gửi vào tiền trang (*) nào đáng tin cậy ở Kinh thành để sinh chút lời tức.
(*Tiền trang: Giống kiểu ngân hàng tư nhân ở hiện đại)
Khi nàng dẫn theo Đông Tuyết từ tiền trang đi ra, đột nhiên lại phát hiện bên đường đối diện là Hồ Quế Nương và tiểu nha hoàn của nàng đang đứng đó.
Mà trong tay Hồ Quế Nương còn dắt theo một dáng người nhỏ nhắn, người đó chính là Diên Nhi mà nàng đã lâu không gặp.
Vừa hấy Lâm Lang, Diên Nhi liền lập tức thoát khỏi tay Hồ Quế Nương, vui vẻ chạy vội tới, còn Hồ thị cũng mang bụng bầu đi tới rồi hành lễ với Sở Lâm Lang.
Đường phố náo nhiệt không phải là chỗ để nói chuyện nên Lâm Lang dẫn họ cùng đến một trà lâu ở gần đó rồi mở một gian phòng riêng uống trà.
Đợi Diên Nhi ăn điểm tâm xong rồi, Lâm Lang mới nói chuyện cùng Hồ tiểu nương.
Nói ra thì Sở Lâm Lang trước kia thấy Hồ tiểu nương liền khó chịu nên không tâm sự với nàng.
Mà giờ đây bản thân mình đã ra khỏi Chu gia rồi, nàng lại nhìn Hồ thị tiểu nương, tâm thái so với trước kia đã bình hòa đi không ít. Từ miệng của Hồ tiểu nương, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng biết được đại khái câu chuyện Tư Đồ Thịnh thay mình đòi lại công đạo.
Hôm đó Chu Tùy An bị Tạ Thắng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, về nhà liền cãi nhau ầm ĩ với mẫu thân, tình hình vô cùng kịch liệt, hoàn toàn đã dọa sợ đến Hồ thị mới qua cửa không lâu.
Triệu thị bị nhi tử chỉ trích rằng mình tầm nhìn hạn hẹp, mà hành vi tống tiền của vị An di mẫu kia quả thực là xấu xa không sao kể hết, làm hắn mất mặt trước mặt nhạc phụ tương lai.
Triệu thị bị nhi tử của mình mắng đến mặt cũng không ngẩng lên nổi bà liền mắng Sở Lâm Lang gây sự, loại phụ nhân hoạ thuỷ như vậy bỏ là phải rồi, sao còn phải bù cho nàng một phong thư hoà ly? Chung quy lại đúng là một mớ hỗn loạn.
Hồ tiểu nương nói mấy chuyện này không phải chỉ là để nói chuyện phiếm mà là lo lắng bồn chồn. Nàng với thân phận thiếp thất của Chu gia, lại còn mang thai nên với vị Tạ gia tiểu thư chưa qua cửa kia càng nơm nớp lo sợ.
Một nữ tử có thể ép đuổi chính thất đi thì sẽ là nhân vật ghê gớm như thế nào? Hơn nữa, Tạ nhị tiểu thư cũng có mang, đến lúc đó, một tiểu thiếp cũng mang thai như nàng biết phải làm sao?
Dùng nguyên văn lời của Hồ tiểu nương mà nói: “Nếu phụ thân ta sớm biết rằng Chu gia loạn thế này thì cho dù chàng ta có là quan to đến đâu thì ông cũng sẽ không để ta làm thiếp thất cho nhà họ.”
Sở Lâm Lang nghe xong chỉ cười mà không tiếp lời. Tâm tư mà Hồ thị ban đầu nguyện ý gả tới đây, nàng chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu được.
Dù sao chính thất của Chu gia không thể sinh nở, Hồ thị tuy làm tiểu thiếp nhưng nhi tử sinh ra có thể thừa kế gia nghiệp.
Nhưng giờ thì Sở thị không thể sinh nở đã đi rồi, một Tạ thị xuất thân từ môn hộ lớn đang mang thai lại đến, Hồ tiểu nương đang có tiền đồ tươi sáng bỗng chốc trở nên mờ mịt, tâm tình khó tránh khỏi ủ rũ.
Kỳ thực hôm nay Hồ tiểu nương dẫn Diên Nhi đến gặp Sở Lâm Lang là ý của tiểu cô Chu Tú Linh. Diên Nhi từ ngày Sở Lâm Lang đi thì thỉnh thoảng lại khóc nháo, nói muốn gặp mẫu thân nhưng mỗi lần như vậy đều bị Triệu thị mắng.
Nhưng Chu Tú Linh lại không tiện đến gặp tẩu tử nên nàng liền nhờ Hồ tiểu nương giúp đỡ, dẫn theo hài tử đến chính thức từ biệt Sở thị một chút.
Lần này gặp được Sở Lâm Lang, Diên Nhi chặt nắm lấy ống tay áo nàng, nhỏ giọng hỏi mẫu thân khi nào thì về nhà.
Sở Lâm Lang nở một nụ cười chua xót, nàng xoa đầu đứa nhỏ rồi nói: “Diên Nhi, ta... với phụ thân con đã hoà ly rồi, đó không còn là nhà của ta nữa.”
Diên Nhi im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Vậy con có thể đi cùng mẫu thân được không?”
Sở Lâm Lang nhìn Diên Nhi rồi lắc đầu, sau đó nàng lại xoa đầu đứa nhỏ rồi nhẹ giọng nói: “Diên Nhi phải biết rằng, nữ nhi lớn rồi thì phải xuất giá, sẽ không ở một chỗ với phụ mẫu nữa, chỉ là chúng ta phải chia tay sớm hơn các mẫu tử khác một chút. Nếu con nhớ ta thì sau này cứ gặp nhau như vậy rồi cùng ăn vặt, uống trà. Nhưng con phải nhớ, không được nhắc đến ta trước mặt tổ mẫu, phụ thân, và kế mẫu mới nữa... Con cũng đã lớn rồi, đọc qua nhiều sách thì cũng nên hiểu đạo lý trong đó...”
Diên Nhi so với nữ hài đồng trang lứa thì chín chắn hơn nhiều, nàng kỳ thực sớm đã biết từ lời tổ mẫu và phụ thân, còn có lời đàm tiếu của bà tử trong nhà rằng Sở Lâm Lang không phải mẫu thân ruột của nàng.
Chỉ là mẫu thân ruột của chính nàng, trong ký ức mơ hồ cũng chỉ còn lại một khuôn mặt trang điểm đậm và tiếng quát tháo không mấy kiên nhẫn.
Nghe xong lời của Sở Lâm Lang, nàng thấp giọng nói: “Con biết, phụ thân và tổ mẫu đều khi dễ mẫu thân, đợi con lớn rồi sẽ đi tìm mẫu thân, tuyệt đối không để mẫu thân ở một mình ở ngoài chịu khổ.”
Hồ tiểu nương có lẽ vì đang mang thai, cũng cảm thương với hài tử trong bụng của chính mình nên nhìn tình cảnh như vậy liền khóc đến mức không thể kiềm chế được, nức nở đến mức thở không ra hơi.
Sở Lâm Lang vừa khuyên giải Hồ thị, vừa nhét bạc cho nàng, nhờ nàng sau này thay mặt chăm sóc Diên Nhi đôi chút. Dù sao Tạ thị sau này vào cửa rồi, hài tử trong Chu gia cũng sẽ đông lên, đến lúc đó e là hạ nhân sẽ chăm sóc không được chu toàn.
Nếu Diên Nhi có đau đầu, ốm sốt thì nhờ Hồ thị chịu thay mặt nàng mà bận tâm nhiều hơn, nàng sẽ cảm kích vô cùng.
Hồ thị nào dám nhận, cứ nói là đại nương tử khách sáo, nàng chăm sóc Diên Nhi là bổn phận của nàng.
Nhưng cuối cùng Sở Lâm Lang vẫn nhét bạc cho nàng rồi lại mua cho Diên Nhi hai gói bánh ngọt để họ mang về.
Lâm Lang tiễn họ đi rồi nàng cũng phải chuẩn bị lên đường về phủ, nhưng khi vừa xoay người lại lại thấy Tư Đồ Thịnh dẫn theo Quan Kỳ đang đứng sau lưng mình.
Hóa ra Tư Đồ Thịnh hôm nay tham gia yến tiệc nhà đồng liêu, hắn uống chút rượu rồi liền đi bộ một đường đến đây để tiêu tán men rượu, vừa khéo lại thấy cảnh Sở Lâm Lang vẫy tay từ biệt Diên Nhi.
Trước đó vì thảo luận qua chuyện của Diên Nhi mà Sở Lâm Lang từng có lời qua tiếng lại không vui với Tư Đồ Thịnh. Cho nên lần này, Sở Lâm Lang cũng rất lo Tư Đồ Thịnh sẽ lại khơi gợi lên đề tài này.
Nhưng Tư Đồ Thịnh không nhắc lại nữa, hắn chỉ nhìn Sở Lâm Lang mặc một thân toàn màu lam đậm rồi nói: “... Sao ăn mặc già nua như vậy? Trông không giống như y phục của nàng.”
Trong ấn tượng của hắn, Sở nương tử luôn mặc toàn là màu hồng chói mắt như bướm hoa bay lượn, rực rỡ và nổi bật, đứng trong đám đông liền có thể nhận ra ngay.
Sở Lâm Lang cúi đầu nhìn y phục của mình rồi mỉm cười: “Giờ ta là bà tử quản sự trong phủ của ngài. Ngài xem khắp Kinh thành này, có quản sự phủ nào trước mặt chủ tử lại mặc đỏ treo xanh? Màu lam đậm này trông mới trầm ổn và lão luyện chứ!”
Nghe lời giải thích của nàng, Tư Đồ Thịnh cũng chỉ cười một tiếng rồi lại nói: “Mấy hôm nữa có yến tiệc cung đình, ta phải đi tới đó nhưng lại không có y phục thích hợp, nàng vừa khéo giúp ta chọn một ít vải vóc.”
Tư Đồ Thịnh nào chỉ không có thường phục thích hợp để vào cung mà hắn đơn giản là không có một bộ y phục mới nào. Sở Lâm Lang gật đầu đồng ý rồi liền cùng Tư Đồ Thịnh đi đến hàng vải chọn lựa.
Về khoản ăn mặc cho nam nhân thì Sở Lâm Lang rất có tài. Mỹ danh công tử như ngọc của Chu Tùy An cũng hơn một nửa là công lao của nàng.
Chẳng mấy chốc nàng đã chọn ra loại vải thanh nhã thích hợp với Tư Đồ Thịnh.
Nhưng khi nàng vừa thấy Tư Đồ Thịnh cầm lên một cuộn lụa màu hồng phấn liền vội nói: “Đại nhân... màu này không mấy thích hợp với ngài đâu?”
Hắn cũng không phải là loại công tử phong lưu phóng đãng, sao có thể mặc màu chói mắt như thế được?
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nói rằng vải vóc này là mua cho nàng, nàng không lớn tuổi, không cần phải cố ý ăn mặc thành lão bà năm, sáu chục.
Sao mà được chứ? Sở Lâm Lang lập tức lắc đầu, nhưng thấy Tư Đồ Thịnh vẫn kiên trì, nàng liền tranh trả tiền.
Bộ y phục bà tử màu lam đậm trên người nàng là y phục làm việc của người hầu được lấy từ sổ sách phủ Thiếu khanh.
Nhưng tấm vải vóc màu hồng phấn này, khi nàng làm việc cũng sẽ không dùng đến, sao có thể để Tư Đồ đại nhân trả tiền được?
Tư Đồ Thịnh lại thản nhiên nói: “Sở nương tử không cần khách sáo, đây... coi như là lễ tạ lỗi của tại hạ.”
Lâm Lang chớp mắt, nàng có chút không hiểu hắn có chuyện gì phải tạ lỗi với mình.
Mãi đến khi ra khỏi hàng vải, Tư Đồ Thịnh mới chậm rãi nói hôm nay hắn đã tình cờ gặp Chu đại nhân ở yến tiệc của đồng liêu.
Chu đại nhân dường như tâm trạng không được tốt lắm, hắn uống rượu giải sầu quá nhiều, cuối cùng cứ phải lôi kéo Tư Đồ Thịnh đến một bên rồi lải nhải không ngừng, dặn dò hắn nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Sở nương tử.
Ngoài ra đề tài của tên say rượu này thực sự lan man quá xa, còn vô tình nói ra sự thật Sở Lâm Lang kỳ thực không thể sinh nở, ngay cả nữ nhi duy nhất dưới gối cũng là trên danh nghĩa.
Tư Đồ Thịnh bởi vậy mới biết, hôm đó hắn bàn luận với Sở Lâm Lang về chuyện Diên Nhi sẽ đi về đâu, vì sao Sở Lâm Lang lại nói nàng không thể mang hài tử đi.
Nữ tử này nhìn như thông minh, lanh lợi, không muốn chịu thiệt nhưng lại âm thầm thay phu quân mình nuôi dưỡng con riêng nhiều năm như vậy, hơn nữa cho dù đã hoà ly rồi cũng luôn giấu kín sự thật, không nỡ hủy hoại thanh danh của hài tử.
Nghĩ đến lời mỉa mai Sở Lâm Lang lạnh lùng của mình ngày hôm đó, trong lòng Tư Đồ Thịnh thấy không mấy thoải mái, vừa khéo hắn nhân cơ hội mua vải liền tạ lỗi với Sở thị một tiếng.
Sở Lâm Lang nghe lời Tư Đồ Thịnh xong lại tức giận đến run người.
Nàng thà bị người khác hiểu lầm lòng dạ sắt đá, không biết nghĩ đến nữ nhi cũng không muốn nói ra thân thế của Diên Nhi, thế nhưng tên họ Chu kia chỉ mấy chén rượu vào bụng mà miệng đã không giữ được nữa rồi.
May mà chỉ có Tư Đồ Thịnh nghe thấy, nếu bị người khác nghe được thì sau này Diên Nhi làm sao gả chồng? Có người phụ thân nào như vậy ư!
Nhìn Sở Lâm Lang tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ cũng căng cứng, hai gò má đỏ bừng, Tư Đồ Thịnh dường như cũng đoán ra nàng đang tức giận điều gì, hắn lại nói: “Hôm đó hắn ta uống rượu quá say, ta đã nhắc nhở Chu đại nhân cẩn thận lời nói của mình, đừng để làm hại đến tiền đồ của hài tử rồi lại sai tiểu thị của hắn ta đưa hắn ta về nên không có người khác nghe thấy.”
Sở Lâm Lang bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, nàng mím đôi môi anh đào rồi nói: “Thôi, chuyện Chu gia đã không cần ta phải lo lắng nữa.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Thịnh lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt mình đến thất thần. Nàng không nhịn được mà sờ sờ mặt, nghi hoặc hỏi hắn: “Sao vậy? Mặt ta có vết bẩn à?”
Nếu đổi thành nam nhân khác thì nhìn chằm chằm người khác như vậy đúng là vô cùng vô lễ.
Nhưng Sở Lâm Lang lại không lo Tư Đồ Thịnh thèm muốn sắc đẹp của nàng. Tư Đồ Thịnh biết rõ lai lịch của nàng - nàng là một thê tử bị ruồng bỏ lại không thể sinh nở, có gì đáng để Tư Đồ đại nhân ham mê chứ?
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Nghĩ đến Tư Đồ Thịnh kia cũng có tướng mạo xuất chúng, cả tài lẫn tình đều khéo léo, xuất chúng, giờ còn được bệ hạ trọng dụng, tiền đồ vô hạn, nếu sau này vào nội các rồi thì có cưới nữ nhi của Thừa tướng cũng không coi là quá đáng.
Lúc đầu Tạ nhị tiểu thư ngưỡng mộ Tư Đồ Thịnh này cũng chỉ như hoa rơi nước chảy (*), đủ thấy mắt nhìn của người này rất cao.
(*Hoa rơi nước chảy: Ý nói một người có lòng, còn một người thờ ơ, không quan tâm, vô tình, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.)
Tư Đồ Thịnh còn chưa thú thê, lại đang giữ chức ngũ phẩm, cho dù có để lấp đầy chỗ trống trong phủ đệ cũng sẽ có rất nhiều nữ tử thích hợp hơn làm thiếp thất.
Hắn ta là người tâm tư sâu kín như vậy, sao lại có thể hủy hoại thanh danh của mình mà sinh chuyện khiếm nhã với thê tử bị ruồng bỏ của đồng liêu?
Hắn lại nghĩ, có lẽ vì đã từng gặp gỡ tại Tịch Châu, Tư Đồ Thịnh thấy Sở thị đáng thương nên đã cho nàng một chốn nương thân mà thôi.
Nghĩ như vậy xong, Chu Tùy An lại thấy tuy hắn khinh thường phong cách làm quan lạnh lùng của Tư Đồ Thịnh, nhưng qua một thời gian tới, hắn vẫn phải bày tiệc rượu cảm tạ Tư Đồ Thịnh đã tạm thời chiếu cố Sở thị thay hắn.
Nàng giờ một mình lưu lạc chốn Kinh thành, dung mạo lại không mấy tầm thường, khó tránh khỏi dẫn đến lũ ong bướm muốn chiếm lợi từ chỗ nàng, ở trong phủ Thiếu khanh cũng sẽ bớt đi mấy trận phiền nhiễu vô vị này.
Còn việc làm bà tử trong phủ Thiếu khanh, cứ để nàng nương nhờ người khác sống qua những tháng ngày khổ cực cũng tốt.
Mấy năm nay, nàng được Chu gia nuôi đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng, Sở thị có lẽ đã quên đi trăm thứ mùi chua xót khi người ta ở địa vị thấp hèn.
Nàng ở lại Kinh thành, ngấm nhuần sự phồn hoa nơi đây rồi, cảm nhận được sự chênh lệch cao thấp giữa người với người thì càng có thể suy nghĩ cẩn thận hơn, nàng đã từ bỏ tình cảm phu thê nhiều năm với hắn là đúng hay là sai.
Nếu có một ngày Sở thị hối hận muốn quay đầu, hắn cũng có thể xem xét tình cảm phu thê nhiều năm mà nhận lại bát nước đổ khó hốt này...
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tùy An cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là Chu Tùy An vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của nhạc phụ tương lai, mộng tưởng trong đầu liền lập tức tan biến, hắn biết một lát nữa mình sẽ còn phải chịu một trận mắng của Tạ Thắng.
Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được mà giận Tạ Du Nhiên - Nàng chẳng lẽ không biết vị di mẫu kia của mình là hạng người gì mà lại dẫn loại phụ nhân gây họa này đến Chu gia, nếu không phải An di mẫu kia gây chuyện thị phi, hắn cần gì phải mất mặt như vậy?
Mà vị An di mẫu kia dường như không biết vụ kiện quan này của Tạ phủ, chỉ biết quen thói mà vểnh mông chạy đến Tạ gia, chuẩn bị giúp tỷ tỷ lo liệu sính lễ.
Tỷ tỷ bà vốn không mấy lanh lợi về tiền bạc, bà giúp tỷ tỷ mình chọn mua cũng kiếm được thêm một khoản bạc.
Nào ngờ lần này bà đến, không gặp tỷ tỷ mình mà lại gặp tỷ phu hầm mặt, chắn ngang cửa trừng mắt nhìn bà...
Hôm đó, Tạ Thắng gọi muội phu của mình đến rồi cùng với phu nhân Tô thị đóng cửa phòng thẩm vấn An thị.
Tuy người hầu đều tránh xa nhưng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát mắng bên trong và tiếng cầu xin không ngừng.
Đợi đến khi muội phu phía An gia lôi bà nương gây chuyện này đi, mặt mũi An thị đã bị trượng phu đánh đến xanh tím.
Còn có Tô thị cũng bị Tạ Thắng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, ông nói thẳng rằng chẳng lẽ bà không biết muội muội mình là hạng người thiển cận như thế nào sao? Chuyện xấu trong nhà như vậy mà cũng dám để An thị nhúng tay?
Đợi Tạ Du Nhiên biết chuyện mà vị di mẫu kia làm, nàng cũng tức giận mà chửi mắng không ngừng trong phòng.
Nàng lại nghĩ đến chuyện của mình bị Sở thị làm ầm đến chỗ Tư Đồ Thịnh, thật sự không chừa cho nàng chút thể diện nào, càng thấy hận không thôi.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đành phải khuyên nhủ nàng rằng cần gì phải tức giận với một phụ nhân bị ruồng bỏ. Giờ dù có thế nào thì Chu Tùy An cũng coi như không có thê tử rồi. Nàng chỉ cần an tâm chờ đợi làm tân nương là được.
Lại nói đến Sở Lâm Lang mấy ngày nay cũng không rảnh nghĩ chuyện khác.
Giờ nàng trời xui đất khiến trở thành bà tử quản sự nhà Đại lý tự Thiếu khanh, chung quy cũng không thể nhận bạc của người ta không, trong và ngoài nhà có quá nhiều chỗ cần phải dọn dẹp.
Tư Đồ Thịnh đi sớm về muộn, thường không có ở nhà, nàng liền tìm thợ tu sửa phòng ở, ngoài ra còn chọn mua một số đồ dùng hàng ngày mà phủ đệ cần dùng, còn phải thuê một xe dọn dẹp đi đống đồ hỏng chất đống sau vườn, thật sự không có lúc nào rảnh rỗi.
Hôm nay nàng rốt cuộc cũng vì mệt rồi nên dậy có hơi muộn. Vốn nàng còn tưởng rằng Tư Đồ Thịnh và Quan Kỳ hẳn sẽ giống như mấy hôm trước, trời chưa sáng đã đi rồi.
Nào ngờ khi nàng dậy rồi đi dạo ra hậu viện lại thấy Tư Đồ Thịnh đang mặc một chiếc áo đuôi ngắn mỏng, luyện võ ở một khu bằng phẳng và nhỏ ở hậu viện.
Sở Lâm Lang trước kia cũng đã từng thấy dáng vẻ hắn ở Liên Châu đánh đuổi bọn cướp chặn xe, nhưng khi nhìn cận cảnh một nam tử tuấn tú vung quyền rồi nhảy lên như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cánh tay hắn lộ một nửa ra ngoài tay áo săn chắc và có lực, khi vung lên thậm chí còn mơ hồ mang theo cơn gió, trong lúc di chuyển, nhảy vọt lại có khí thế muốn nuốt cả trời đất, sát phạt ngàn dặm. Mà từ vạt áo mở ra, lồng ngực kia cũng lấm tấm mồ hôi, bốc lên hơi nóng.
Đây là thứ công phu thật sự, hoàn toàn khác biệt với kiểu khua chân múa tay bán nghệ trên phố.
Sở Lâm Lang nhất thời đã nhìn đến ngây người, cũng quên lùi lại mà tránh né.
Mãi đến khi chiêu thức của nam nhân kia dần chậm lại rồi từ từ thu quyền, Sở Lâm Lang mới hoàn hồn, muốn tránh né tị hiềm.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại hô lên: “Nàng đến đúng lúc đó, lấy giúp ta khăn lau mồ hôi ở phía bên kia!”
Sở Lâm Lang lúc này mới chợt nhớ ra rằng mình không còn là phu nhân quan quyến như ngày trước mà là bà tử quản sự trong phủ Thiếu khanh, nàng cũng không cần phải tránh né nam nhân bên ngoài nữa.
Nàng lấy xuống khăn lau mồ hôi được treo trên cành cây bên cạnh rồi hai tay cung kính dâng cho Thiếu khanh đại nhân, đồng thời mở miệng hỏi: “Đại nhân, sao hôm nay ngài lại không đến nha môn?”
“Mấy hôm trước quá bận nên ta có xin một ngày hưu mộc (*), đúng rồi, lát nữa nàng đến thư phòng ta, có một tờ văn thư cần nàng ký một chút.”
(*Ngày hưu mộc: Ngày nghỉ)
Sở Lâm Lang vốn tưởng Tư Đồ Thịnh muốn làm hình thức qua loa mà ký với nàng văn khế ba năm.
Dù sao nàng giờ đang làm việc trong phủ đệ của hắn, thay hắn quản lý tiền bạc trong nhà, nói cho cùng vẫn phải có văn thư, chứng cứ mới khiến chủ nhân yên tâm.
Nhưng mãi đến khi Tư Đồ Thịnh mở hai trang giấy ra Sở Lâm Lang mới phát hiện, trên hai trang giấy này lại là nét chữ của phu quân trước Chu Tùy An.
Hai trang này là thư hoà ly mà Chu đại nhân tự tay viết!
Tư Đồ Thịnh không kể chi tiết quá trình khiến Chu gia đổi ý, chỉ nói một lời đơn giản: “Chu đại nhân tự thấy mình có lỗi nên nguyện ý viết thư hoà ly, thư hưu thê trước kia cũng coi như vô hiệu, Tạ gia để biểu đạt lời tạ lỗi, số tiền họ thiếu nàng trước đó cũng sẽ đền bù gấp đôi.”
Sở Lâm Lang khi nhìn thấy thư hoà ly thì vẻ mặt bình thản nhưng khi nghe nói còn có tiền đền bù gấp đôi thì hai mắt lại lập tức sáng rực lên.
Giờ đây thanh danh đối với nàng xa không với tới, không quan trọng bằng tiền bạc!
Thế là nàng biểu đạt một tràng lời cảm tạ với Tư Đồ đại nhân rồi chuẩn bị cầm bút lên ký tên.
Nhưng nghĩ đến mình lâu rồi không viết chữ, sợ nhất thời sẽ viết xấu nên nàng lại luyện tập lên tờ giấy trắng bên cạnh.
Thật sự là vì quá lâu không viết, chữ viết có chút méo mó, còn lờ mờ, thiếu nét.
Nàng từ nhỏ đã không hiểu biết nhiều chữ nghĩa, tuy biết đọc nhưng không biết viết, đặc biệt là tên của nàng, có quá nhiều nét bút quá nên càng khó viết.
Giờ coi như là nàng đã mất mặt trước mặt chủ tử mới rồi.
Trước kia Chu Tùy An cũng từng chê cười nàng, bảo nàng đừng lãng phí giấy mực, vẫn nên thêu thùa cho thật tốt. Viết mấy chữ “Lâm Lang” như giun quằn xong, nàng lại có hơi đỏ mặt, thầm nghĩ, hay là cứ trực tiếp điểm ấn chỉ, miễn việc ký tên luôn đi.
Nhưng Tư Đồ Thịnh được giáo dưỡng tốt đứng nhìn ở bên cạnh lại không chê cười nàng, hắn chỉ nói: “Nắm vững cách dùng lực thật tốt thì viết chữ sẽ tốt hơn nhiều. Lát nữa ta... đỡ cổ tay nàng rồi dạy nàng dùng lực, có được không?”
Hắn từng là thiếu sư của hoàng tử mà lại chịu hạ mình dạy một nữ tử viết chữ?
Sở Lâm Lang không dám không biết tốt xấu nên liền vội vàng đồng ý.
Thế là Tư Đồ Thịnh bảo nàng ngồi ngay ngắn trên ghế còn hắn thì đi vòng ra sau lưng Lâm Lang, một tay chống bàn, cách ống tay áo, bàn tay to và vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: “Năm ngón cầm bút, bàn tay thả lỏng, nâng cao cổ tay ổn định, lực theo bút di chuyển...”
Tay hắn nắm không chặt lắm nhưng lại dẫn động tác trên tay của Sở Lâm Lang di chuyển một cách chậm rãi mà kiên định.
Sở Lâm Lang chưa bao giờ nhận ra tên mình lại đẹp như vậy, trong lúc cầm bút uốn nét còn mang theo một vẻ phóng khoáng, sâu sắc.
Cứ như vậy vài lần, Sở Lâm Lang dần dần có chút tâm đắc, không nhịn được mà vui vẻ nghiêng đầu hỏi hắn rằng nàng viết có tốt hay không.
Nhưng nàng vừa nghiêng đầu lại phát hiện mặt của hai người sát gần nhau như vậy, đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ hàng mi, đôi mày rậm của Tư Đồ Thịnh, còn có sống mũi cao thẳng của hắn.
Nhưng Tư Đồ Thịnh hiển nhiên trong lòng không có tạp niệm gì, hắn không nhìn nàng, chỉ nghiêm túc nắm tay nàng dạy học, giọng nói trầm thấp như dây đàn lướt qua.
Điều này khiến cho Sở Lâm Lang có hơi ngượng ngùng, nàng cảm thấy lúc này nếu lên tiếng nhắc nhở nam nữ thụ thụ bất thân lại quá không phóng khoáng, vu khống phẩm cách của người quân tử, thế là nàng lại vội vàng cúi đầu chuyên tâm tiếp tục luyện chữ.
Nào biết rằng, khi nàng chuyên chú vào tờ giấy thì Tư Đồ Thịnh lại hơi nghiêng đầu, ánh mắt không để lại dấu vết nào mà rơi trên gò má hồng có vài sợi tóc mai tán qua của nàng...
Nữ tử này mỹ miều mà không tự nhận thức được, một mái tóc đen chỉ tùy tiện dùng trâm cài cố định, vài sợi tóc rơi vụn vặt ngược lại càng tô thêm vẻ vô yêu kiều vô tận.
Khi nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng tỏa ra từ cần cổ nàng, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng buông tay, từ từ đứng thẳng lưng để nàng tự luyện thêm vài lần.
Cứ như vậy mấy lần, tuy nàng viết vẫn không thể so được với Tư Đồ tiên sinh nhưng đã đẹp hơn trước rất nhiều.
Sở Lâm Lang có tự tin hơn, cuối cùng nàng cầm hai tờ giấy kia lên, gọn gàng ký tên mình lên trên đó rồi lại điểm thêm dấu tay.
Từ nay về sau, nàng với Chu gia cũng xem như chính thức hoàn toàn chấm dứt.
Đợi ký xong văn thư, Sở Lâm Lang lại trịnh trọng cảm tạ Tư Đồ Thịnh rồi mới rảnh rang đánh giá qua thư phòng mà nàng chưa từng bước vào này.
Khắp nơi của phủ đệ này đều là sự lười biếng, cẩu thả của chủ nhân, duy chỉ có thư phòng này lại sạch sẽ và ngăn nắp đến bất ngờ.
Bức thư họa treo trên tường còn tô điểm thêm vài phần tao nhã thư hương.
Đối diện với bàn thư không lớn là giá sách tre, ở trên đó đặt đầy những món đồ vật nhỏ đến chật kín.
Sở Lâm Lang tò mò bước đến gần xem mới phát hiện hóa ra đó là mấy tượng đất nung nhỏ.
Đây là thứ mà hài tử chốn thôn quê thích nhất, hơn nữa kiểu dáng đều tạo thành bộ. Có mười hai con giáp, Bát Tiên náo biển, thậm chí còn có Chung Quỳ mắt tròn trừng trừng và một đám tiểu quỷ địa phủ.
Nếu không phải đã liếc thấy góc bàn còn có người đất nhỏ mới nặn được một nửa, nàng còn thật sự tưởng rằng mấy vật sống động như thật này là mua về!
Thiếu khanh đại nhân trước mặt người ngoài nhìn thanh nhã như vậy, hóa ra thứ tiêu khiển lúc ở riêng lại là mấy trò trẻ con như vậy...
Khó trách lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thú thê, nhìn dáng người cao, cưỡi ngựa lớn mang một dáng vẻ thâm trầm như vậy nhưng tâm tư vẫn như một hài tử!
Đúng rồi, hồi nhỏ hắn ta rất thích chơi đất sét.
Hài tử của phụ nhân điên không được lũ trẻ trong làng ưa thích. Tiểu Ôn Sinh vốn luôn chơi một mình, một gáo nước, một đống đất cũng có thể khiến hắn say sưa chơi nửa ngày.
Lần đó y phục mới của nàng bị hắn ta làm bẩn nên nàng liền kết thù, sau đó hai người lại náo loạn một trận rồi rơi xuống nước. Khi về nhà, nàng bị Sở Hoài Thắng đánh một trận rồi một mình ôm chăn khóc cả đêm.
Ngày hôm sau, trên chiếc ghế đẩu thấp mà nàng thường ngồi học thêu hoa ở phía chân tường, nàng phát hiện có một con búp bê bằng đất nặn rất sống động.
Nàng đương nhiên biết đây là do ai nặn nhưng nàng không thèm Ôn sinh dùng búp bê đất để làm lành, sau đó nàng liền ném xuống đất rồi dẫm nát bét.
Kết quả là trong bụng búp bê đất đó còn có càn khôn, bên trong bọc một miếng giấy dầu gói kẹo mạch nha nhỏ.
Tiểu Lâm Lang không nỡ giận chó đánh mèo lên thứ đồ ăn vặt hiếm có này nên nàng liền thử nếm một miếng.
Một miếng nhỏ xíu, chẳng mấy chốc đã tan hết, hương vị trong ký ức hẳn là ngọt lắm...
Chỉ là giờ đây, hai đứa trẻ từng tức đến mức mặt đỏ tai hồng đều đã lớn, chuyện xưa cũng trở thành chuyện không thể nhắc lại.
Cho nên Sở Lâm Lang nhìn một lúc rồi lấy cớ đi làm bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi thư phòng.
Tư Đồ Thịnh lại rút ra một quyển tập chữ từ giá sách bên cạnh tượng đất rồi đưa cho Sở Lâm Lang: “Quyển tập chữ này thích hợp cho người mới học để luyện tập, nếu nàng rảnh thì có thể luyện một chút.”
Sở Lâm Lang do dự rồi cười nói: “Ta là nữ tử, cũng không thi cử gì, chỉ ghi chút sổ sách thôi, không cần dùng đến đâu.”
Tư Đồ Thịnh nhìn vào đôi mắt của nàng: “Viết chữ có thể tĩnh tâm dưỡng tính, ta thấy nàng bình thường thích thêu hoa, thêu nhiều rồi cũng sẽ mỏi mắt, thỉnh thoảng viết chữ lớn để điều tiết một chút cũng rất tốt.”
Người được sủng ái ở bên cạnh bệ hạ, đương nhiên công phu khuyên người cũng là hạng nhất.
Sở Lâm Lang thấy đại nhân nói vậy liền vội nhận lấy tập chữ, biểu thị rằng mình nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.
Tư Đồ Thịnh vì vụ kiện của nàng với Chu gia mà bận rộn trước sau, nàng không thể không biết tốt xấu, đừng nói là bảo nàng viết chữ, cho dù có bảo nàng phải xuống sông bắt rồng thì nàng cũng sẽ khách khí xuống nước ngâm mình thử một chút xem sao!
Thế là nàng nhận lấy tập chữ rồi ngâm nga điệu dân ca quê nhà Giang Nam, một đường vui vẻ đi đến bếp.
Tư Đồ Thịnh ngồi trên chiếc ghế vẫn còn chút hơi ấm tiếp tục xử lý công vụ, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ được mở hé có thể nghe thấy điệu hát du dương truyền đến từ nhà bếp.
Vị nam nhân tuấn tú nhất thời dừng bút rồi thất thần, ngón tay thon dài du di trên tờ giấy đầy chữ “Lâm Lang” trên bàn, thuận theo nét bút không mấy trôi chảy kia mà khắc hoạ từng nét một...
Tiền của Tạ gia rất nhanh đã được gửi đến, đó quả nhiên là một khoản lớn gấp đôi, tuy còn cách để mua được cửa hàng, phủ đệ ở Kinh thành một khoảng, nhưng đối với Sở Lâm Lang thì đó là tiền vốn để yên thân gửi phận.
Một khoản lớn như vậy, nàng sẽ không học theo dáng vẻ của Tư Đồ Thịnh mà tùy tiện ném vào vại nước vỡ.
Cho nên cùng với tiền mà Tư Đồ Thịnh cho nàng, nàng chuẩn bị trước tiên cứ gửi vào tiền trang (*) nào đáng tin cậy ở Kinh thành để sinh chút lời tức.
(*Tiền trang: Giống kiểu ngân hàng tư nhân ở hiện đại)
Khi nàng dẫn theo Đông Tuyết từ tiền trang đi ra, đột nhiên lại phát hiện bên đường đối diện là Hồ Quế Nương và tiểu nha hoàn của nàng đang đứng đó.
Mà trong tay Hồ Quế Nương còn dắt theo một dáng người nhỏ nhắn, người đó chính là Diên Nhi mà nàng đã lâu không gặp.
Vừa hấy Lâm Lang, Diên Nhi liền lập tức thoát khỏi tay Hồ Quế Nương, vui vẻ chạy vội tới, còn Hồ thị cũng mang bụng bầu đi tới rồi hành lễ với Sở Lâm Lang.
Đường phố náo nhiệt không phải là chỗ để nói chuyện nên Lâm Lang dẫn họ cùng đến một trà lâu ở gần đó rồi mở một gian phòng riêng uống trà.
Đợi Diên Nhi ăn điểm tâm xong rồi, Lâm Lang mới nói chuyện cùng Hồ tiểu nương.
Nói ra thì Sở Lâm Lang trước kia thấy Hồ tiểu nương liền khó chịu nên không tâm sự với nàng.
Mà giờ đây bản thân mình đã ra khỏi Chu gia rồi, nàng lại nhìn Hồ thị tiểu nương, tâm thái so với trước kia đã bình hòa đi không ít. Từ miệng của Hồ tiểu nương, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng biết được đại khái câu chuyện Tư Đồ Thịnh thay mình đòi lại công đạo.
Hôm đó Chu Tùy An bị Tạ Thắng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, về nhà liền cãi nhau ầm ĩ với mẫu thân, tình hình vô cùng kịch liệt, hoàn toàn đã dọa sợ đến Hồ thị mới qua cửa không lâu.
Triệu thị bị nhi tử chỉ trích rằng mình tầm nhìn hạn hẹp, mà hành vi tống tiền của vị An di mẫu kia quả thực là xấu xa không sao kể hết, làm hắn mất mặt trước mặt nhạc phụ tương lai.
Triệu thị bị nhi tử của mình mắng đến mặt cũng không ngẩng lên nổi bà liền mắng Sở Lâm Lang gây sự, loại phụ nhân hoạ thuỷ như vậy bỏ là phải rồi, sao còn phải bù cho nàng một phong thư hoà ly? Chung quy lại đúng là một mớ hỗn loạn.
Hồ tiểu nương nói mấy chuyện này không phải chỉ là để nói chuyện phiếm mà là lo lắng bồn chồn. Nàng với thân phận thiếp thất của Chu gia, lại còn mang thai nên với vị Tạ gia tiểu thư chưa qua cửa kia càng nơm nớp lo sợ.
Một nữ tử có thể ép đuổi chính thất đi thì sẽ là nhân vật ghê gớm như thế nào? Hơn nữa, Tạ nhị tiểu thư cũng có mang, đến lúc đó, một tiểu thiếp cũng mang thai như nàng biết phải làm sao?
Dùng nguyên văn lời của Hồ tiểu nương mà nói: “Nếu phụ thân ta sớm biết rằng Chu gia loạn thế này thì cho dù chàng ta có là quan to đến đâu thì ông cũng sẽ không để ta làm thiếp thất cho nhà họ.”
Sở Lâm Lang nghe xong chỉ cười mà không tiếp lời. Tâm tư mà Hồ thị ban đầu nguyện ý gả tới đây, nàng chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu được.
Dù sao chính thất của Chu gia không thể sinh nở, Hồ thị tuy làm tiểu thiếp nhưng nhi tử sinh ra có thể thừa kế gia nghiệp.
Nhưng giờ thì Sở thị không thể sinh nở đã đi rồi, một Tạ thị xuất thân từ môn hộ lớn đang mang thai lại đến, Hồ tiểu nương đang có tiền đồ tươi sáng bỗng chốc trở nên mờ mịt, tâm tình khó tránh khỏi ủ rũ.
Kỳ thực hôm nay Hồ tiểu nương dẫn Diên Nhi đến gặp Sở Lâm Lang là ý của tiểu cô Chu Tú Linh. Diên Nhi từ ngày Sở Lâm Lang đi thì thỉnh thoảng lại khóc nháo, nói muốn gặp mẫu thân nhưng mỗi lần như vậy đều bị Triệu thị mắng.
Nhưng Chu Tú Linh lại không tiện đến gặp tẩu tử nên nàng liền nhờ Hồ tiểu nương giúp đỡ, dẫn theo hài tử đến chính thức từ biệt Sở thị một chút.
Lần này gặp được Sở Lâm Lang, Diên Nhi chặt nắm lấy ống tay áo nàng, nhỏ giọng hỏi mẫu thân khi nào thì về nhà.
Sở Lâm Lang nở một nụ cười chua xót, nàng xoa đầu đứa nhỏ rồi nói: “Diên Nhi, ta... với phụ thân con đã hoà ly rồi, đó không còn là nhà của ta nữa.”
Diên Nhi im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Vậy con có thể đi cùng mẫu thân được không?”
Sở Lâm Lang nhìn Diên Nhi rồi lắc đầu, sau đó nàng lại xoa đầu đứa nhỏ rồi nhẹ giọng nói: “Diên Nhi phải biết rằng, nữ nhi lớn rồi thì phải xuất giá, sẽ không ở một chỗ với phụ mẫu nữa, chỉ là chúng ta phải chia tay sớm hơn các mẫu tử khác một chút. Nếu con nhớ ta thì sau này cứ gặp nhau như vậy rồi cùng ăn vặt, uống trà. Nhưng con phải nhớ, không được nhắc đến ta trước mặt tổ mẫu, phụ thân, và kế mẫu mới nữa... Con cũng đã lớn rồi, đọc qua nhiều sách thì cũng nên hiểu đạo lý trong đó...”
Diên Nhi so với nữ hài đồng trang lứa thì chín chắn hơn nhiều, nàng kỳ thực sớm đã biết từ lời tổ mẫu và phụ thân, còn có lời đàm tiếu của bà tử trong nhà rằng Sở Lâm Lang không phải mẫu thân ruột của nàng.
Chỉ là mẫu thân ruột của chính nàng, trong ký ức mơ hồ cũng chỉ còn lại một khuôn mặt trang điểm đậm và tiếng quát tháo không mấy kiên nhẫn.
Nghe xong lời của Sở Lâm Lang, nàng thấp giọng nói: “Con biết, phụ thân và tổ mẫu đều khi dễ mẫu thân, đợi con lớn rồi sẽ đi tìm mẫu thân, tuyệt đối không để mẫu thân ở một mình ở ngoài chịu khổ.”
Hồ tiểu nương có lẽ vì đang mang thai, cũng cảm thương với hài tử trong bụng của chính mình nên nhìn tình cảnh như vậy liền khóc đến mức không thể kiềm chế được, nức nở đến mức thở không ra hơi.
Sở Lâm Lang vừa khuyên giải Hồ thị, vừa nhét bạc cho nàng, nhờ nàng sau này thay mặt chăm sóc Diên Nhi đôi chút. Dù sao Tạ thị sau này vào cửa rồi, hài tử trong Chu gia cũng sẽ đông lên, đến lúc đó e là hạ nhân sẽ chăm sóc không được chu toàn.
Nếu Diên Nhi có đau đầu, ốm sốt thì nhờ Hồ thị chịu thay mặt nàng mà bận tâm nhiều hơn, nàng sẽ cảm kích vô cùng.
Hồ thị nào dám nhận, cứ nói là đại nương tử khách sáo, nàng chăm sóc Diên Nhi là bổn phận của nàng.
Nhưng cuối cùng Sở Lâm Lang vẫn nhét bạc cho nàng rồi lại mua cho Diên Nhi hai gói bánh ngọt để họ mang về.
Lâm Lang tiễn họ đi rồi nàng cũng phải chuẩn bị lên đường về phủ, nhưng khi vừa xoay người lại lại thấy Tư Đồ Thịnh dẫn theo Quan Kỳ đang đứng sau lưng mình.
Hóa ra Tư Đồ Thịnh hôm nay tham gia yến tiệc nhà đồng liêu, hắn uống chút rượu rồi liền đi bộ một đường đến đây để tiêu tán men rượu, vừa khéo lại thấy cảnh Sở Lâm Lang vẫy tay từ biệt Diên Nhi.
Trước đó vì thảo luận qua chuyện của Diên Nhi mà Sở Lâm Lang từng có lời qua tiếng lại không vui với Tư Đồ Thịnh. Cho nên lần này, Sở Lâm Lang cũng rất lo Tư Đồ Thịnh sẽ lại khơi gợi lên đề tài này.
Nhưng Tư Đồ Thịnh không nhắc lại nữa, hắn chỉ nhìn Sở Lâm Lang mặc một thân toàn màu lam đậm rồi nói: “... Sao ăn mặc già nua như vậy? Trông không giống như y phục của nàng.”
Trong ấn tượng của hắn, Sở nương tử luôn mặc toàn là màu hồng chói mắt như bướm hoa bay lượn, rực rỡ và nổi bật, đứng trong đám đông liền có thể nhận ra ngay.
Sở Lâm Lang cúi đầu nhìn y phục của mình rồi mỉm cười: “Giờ ta là bà tử quản sự trong phủ của ngài. Ngài xem khắp Kinh thành này, có quản sự phủ nào trước mặt chủ tử lại mặc đỏ treo xanh? Màu lam đậm này trông mới trầm ổn và lão luyện chứ!”
Nghe lời giải thích của nàng, Tư Đồ Thịnh cũng chỉ cười một tiếng rồi lại nói: “Mấy hôm nữa có yến tiệc cung đình, ta phải đi tới đó nhưng lại không có y phục thích hợp, nàng vừa khéo giúp ta chọn một ít vải vóc.”
Tư Đồ Thịnh nào chỉ không có thường phục thích hợp để vào cung mà hắn đơn giản là không có một bộ y phục mới nào. Sở Lâm Lang gật đầu đồng ý rồi liền cùng Tư Đồ Thịnh đi đến hàng vải chọn lựa.
Về khoản ăn mặc cho nam nhân thì Sở Lâm Lang rất có tài. Mỹ danh công tử như ngọc của Chu Tùy An cũng hơn một nửa là công lao của nàng.
Chẳng mấy chốc nàng đã chọn ra loại vải thanh nhã thích hợp với Tư Đồ Thịnh.
Nhưng khi nàng vừa thấy Tư Đồ Thịnh cầm lên một cuộn lụa màu hồng phấn liền vội nói: “Đại nhân... màu này không mấy thích hợp với ngài đâu?”
Hắn cũng không phải là loại công tử phong lưu phóng đãng, sao có thể mặc màu chói mắt như thế được?
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nói rằng vải vóc này là mua cho nàng, nàng không lớn tuổi, không cần phải cố ý ăn mặc thành lão bà năm, sáu chục.
Sao mà được chứ? Sở Lâm Lang lập tức lắc đầu, nhưng thấy Tư Đồ Thịnh vẫn kiên trì, nàng liền tranh trả tiền.
Bộ y phục bà tử màu lam đậm trên người nàng là y phục làm việc của người hầu được lấy từ sổ sách phủ Thiếu khanh.
Nhưng tấm vải vóc màu hồng phấn này, khi nàng làm việc cũng sẽ không dùng đến, sao có thể để Tư Đồ đại nhân trả tiền được?
Tư Đồ Thịnh lại thản nhiên nói: “Sở nương tử không cần khách sáo, đây... coi như là lễ tạ lỗi của tại hạ.”
Lâm Lang chớp mắt, nàng có chút không hiểu hắn có chuyện gì phải tạ lỗi với mình.
Mãi đến khi ra khỏi hàng vải, Tư Đồ Thịnh mới chậm rãi nói hôm nay hắn đã tình cờ gặp Chu đại nhân ở yến tiệc của đồng liêu.
Chu đại nhân dường như tâm trạng không được tốt lắm, hắn uống rượu giải sầu quá nhiều, cuối cùng cứ phải lôi kéo Tư Đồ Thịnh đến một bên rồi lải nhải không ngừng, dặn dò hắn nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Sở nương tử.
Ngoài ra đề tài của tên say rượu này thực sự lan man quá xa, còn vô tình nói ra sự thật Sở Lâm Lang kỳ thực không thể sinh nở, ngay cả nữ nhi duy nhất dưới gối cũng là trên danh nghĩa.
Tư Đồ Thịnh bởi vậy mới biết, hôm đó hắn bàn luận với Sở Lâm Lang về chuyện Diên Nhi sẽ đi về đâu, vì sao Sở Lâm Lang lại nói nàng không thể mang hài tử đi.
Nữ tử này nhìn như thông minh, lanh lợi, không muốn chịu thiệt nhưng lại âm thầm thay phu quân mình nuôi dưỡng con riêng nhiều năm như vậy, hơn nữa cho dù đã hoà ly rồi cũng luôn giấu kín sự thật, không nỡ hủy hoại thanh danh của hài tử.
Nghĩ đến lời mỉa mai Sở Lâm Lang lạnh lùng của mình ngày hôm đó, trong lòng Tư Đồ Thịnh thấy không mấy thoải mái, vừa khéo hắn nhân cơ hội mua vải liền tạ lỗi với Sở thị một tiếng.
Sở Lâm Lang nghe lời Tư Đồ Thịnh xong lại tức giận đến run người.
Nàng thà bị người khác hiểu lầm lòng dạ sắt đá, không biết nghĩ đến nữ nhi cũng không muốn nói ra thân thế của Diên Nhi, thế nhưng tên họ Chu kia chỉ mấy chén rượu vào bụng mà miệng đã không giữ được nữa rồi.
May mà chỉ có Tư Đồ Thịnh nghe thấy, nếu bị người khác nghe được thì sau này Diên Nhi làm sao gả chồng? Có người phụ thân nào như vậy ư!
Nhìn Sở Lâm Lang tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ cũng căng cứng, hai gò má đỏ bừng, Tư Đồ Thịnh dường như cũng đoán ra nàng đang tức giận điều gì, hắn lại nói: “Hôm đó hắn ta uống rượu quá say, ta đã nhắc nhở Chu đại nhân cẩn thận lời nói của mình, đừng để làm hại đến tiền đồ của hài tử rồi lại sai tiểu thị của hắn ta đưa hắn ta về nên không có người khác nghe thấy.”
Sở Lâm Lang bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, nàng mím đôi môi anh đào rồi nói: “Thôi, chuyện Chu gia đã không cần ta phải lo lắng nữa.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Thịnh lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt mình đến thất thần. Nàng không nhịn được mà sờ sờ mặt, nghi hoặc hỏi hắn: “Sao vậy? Mặt ta có vết bẩn à?”
Nếu đổi thành nam nhân khác thì nhìn chằm chằm người khác như vậy đúng là vô cùng vô lễ.
Nhưng Sở Lâm Lang lại không lo Tư Đồ Thịnh thèm muốn sắc đẹp của nàng. Tư Đồ Thịnh biết rõ lai lịch của nàng - nàng là một thê tử bị ruồng bỏ lại không thể sinh nở, có gì đáng để Tư Đồ đại nhân ham mê chứ?
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.