Tùy Thân Liệp Thú Không Gian (Bản Dịch)
Chương 42: Đây Là Lòng Thành Của A Ly
Thanh Không Tẩy Vũ
01/07/2023
Giờ phút này, nội tâm của hắn vô cùng phức tạp: Nếu như không phải mình tuổi đã cao, mặc dù không phải tài năng luyện võ, nhưng tốt xấu gì cũng có thực lực võ giả ngũ phẩm, ban nãy còn không phải đã ngã lăn quay rồi sao?
Không hổ là con gái của Lục Văn ta! Ngay cả làm thức ăn cũng có uy lực to lớn đến thế!
Thật kì diệu!
Chỉ có Lục Trạch cùng Lục Ly hiểu rõ nội tình là giật giật khóe miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Trạch lại càng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn bình thường, cho dù đã trải qua bàn tay Lục Ly, độc tính cũng có mức độ, xem ra nhiều lắm là khiến người ăn toàn thân bất lực mà thôi.
Đúng lúc này, Lục Văn mỉm cười nhìn Lục Trạch mặt mày cứng ngắt, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- A Trạch à, đây chính là tấm lòng thành của A Ly, con không nên phụ lòng muội muội, phải ăn sạch hết, có biết không?
Lục Trạch: "???"
Hắn vội vàng nháy mắt với Lục Văn: Cha à, đừng chơi kiểu này nha! Cha cũng biết uy lực của món này mà, tha cho con trai cha một đường sống đi!
Lục Văn cười lạnh, cũng nháy mắt với Lục Trạch: Mới vừa rồi là ai lừa ta? ! Hôm nay chúng ta đều phải bị thương!!!
- Các ngươi nháy mắt ra hiệu gì thế? Con ngoan à, A Ly đã làm thì con phải ăn cho hết nha? Không nên phụ tấm lòng của A Ly.
Phó Thư Nhã cười hiền từ nhìn Lục Trạch, đẩy dĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt Lục Trạch.
Nàng có chút trêu chọc nhìn thoáng qua Lục Ly đang mỉm cười, nói:
- A Ly còn không chịu cho ta ăn đâu, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, nhưng nếu là làm cho con ăn, ta sẽ không đoạt.
- Ca ca ~ nhanh ăn đi!
Lục Ly lộ ra nụ cười ma quỷ.
- A Trạch à, là một thằng đàn ông thì phải dũng cảm đối mặt với nhân sinh thảm đạm!
Lục Văn nghiến răng nghiến lợi nói mấy lời khiến Phó Thư Nhã không hiểu gì cả.
Lục Trạch: "..."
Cuối cùng, Lục Trạch rưng rưng ăn hết dĩa sườn xào chua ngọt, sau đó ngồi xổm trong nhà vệ sinh hơn nửa giờ. Khi ở trong nhà vệ sinh, hắn âm thầm quyết định sẽ không bao giờ ăn món ăn Lục Ly làm nữa!!
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Lục Trạch về phòng, hiện tại đã là tám giờ.
Ở thời điểm này, chỉ cần bây giờ hắn nhắm mắt lại tiến vào trong ý thức, thì có thể bước vào trong không gian săn thú.
Còn về mối thù Lục Ly hại hắn tiêu chảy, thì Lục Trạch đã ghi vào trong sổ rồi.
Về đến phòng, Lục Trạch khoanh chân ngồi xuống, lại một lần nữa đi vào không gian săn thú.
Làn gió ẩm ướt thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh lẫn bùn đất ngai ngái tràn vào trong mũi Lục Trạch, mặt trời trên cao vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp như cũ, chiếu lên trên người cực kì dễ chịu.
Nơi xa truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ mơ hồ, Lục Trạch mỉm cười, không nói hai lời quay người đi hướng ngược lại.
Ừ, thời tiết hôm nay rất tốt, cực kỳ thích hợp đi đào hang thỏ!
Mới vừa đi vài trăm mét, Lục Trạch đột nhiên cảm giác đầu đau đớn kinh khủng, như thể có người dùng cọc gỗ bén nhọn thọc vào trong đầu của hắn, ra sức khuấy đảo.
Tình huống gì đây? Có người muốn mưu hại ta?
Chẳng lẽ đám thỏ con chết tiệt kia học được kỹ năng mới? Công kích tinh thần?
Đối tượng đầu tiên bị Lục Trạch hoài nghi chính là con thỏ vẫn luôn đấu trí đấu dũng với hắn.
Hắn dùng sức khẽ cắn môi, cau mày loạng choạng đứng lên, cắn răng nói:
- Đau đớn không thể đánh bại ta, chỉ có thể khiến ta càng thêm cường đại!
A ~ nói ra rồi, câu nói này chính là câu nói được xếp hạng thứ mười tám trong một trăm câu hắn muốn nói nhất thời kì mắc bệnh trẻ trâu, hắn luôn cảm thấy mỗi khi nói câu này, hình tượng bản thân lập tức trở nên cứng cỏi bất khuất, đặc biệt có phong cách!
Hắn chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trong đại não, nếu để bản thân ngất đi, hắn sẽ phải ra ngoài. Lục Trạch không muốn mới vừa tiến vào đã đi ra.
Hắn lục soát bốn phía, nhìn không thấy địch nhân là đáng sợ nhất, cho dù có phải chết, hắn cũng muốn chết cho rõ ràng.
Nhưng, bụi cỏ chung quanh vô cùng yên tĩnh, không có lấy một âm thanh, cũng không có kẻ địch như trong tưởng tượng của Lục Trạch.
Nếu không phải cơn đau đớn dữ dội vẫn còn tiếp tục, thậm chí Lục Trạch còn không thể tin được mình đã bị công kích!
Lúc này, hắn đành phải cắn răng, cảnh giác chung quanh phòng ngừa đánh lén.
Theo thời gian trôi qua, Lục Trạch phát hiện đau đớn trong đầu dường như đang chậm rãi giảm bớt, ánh mắt Lục Trạch sáng lên, là vì không thể tác động liên tục sao?
Hắn không ngừng tìm kiếm, kẻ địch ở nơi đâu?
Rất nhanh, đau đớn đã giảm bớt đến mức độ Lục Trạch có thể dễ dàng chịu đựng được, hắn tăng năm giác quan lên đến cực hạn, chung quanh chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nào cũng không thể tránh thoát giác quan của hắn.
Không hổ là con gái của Lục Văn ta! Ngay cả làm thức ăn cũng có uy lực to lớn đến thế!
Thật kì diệu!
Chỉ có Lục Trạch cùng Lục Ly hiểu rõ nội tình là giật giật khóe miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Trạch lại càng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn bình thường, cho dù đã trải qua bàn tay Lục Ly, độc tính cũng có mức độ, xem ra nhiều lắm là khiến người ăn toàn thân bất lực mà thôi.
Đúng lúc này, Lục Văn mỉm cười nhìn Lục Trạch mặt mày cứng ngắt, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- A Trạch à, đây chính là tấm lòng thành của A Ly, con không nên phụ lòng muội muội, phải ăn sạch hết, có biết không?
Lục Trạch: "???"
Hắn vội vàng nháy mắt với Lục Văn: Cha à, đừng chơi kiểu này nha! Cha cũng biết uy lực của món này mà, tha cho con trai cha một đường sống đi!
Lục Văn cười lạnh, cũng nháy mắt với Lục Trạch: Mới vừa rồi là ai lừa ta? ! Hôm nay chúng ta đều phải bị thương!!!
- Các ngươi nháy mắt ra hiệu gì thế? Con ngoan à, A Ly đã làm thì con phải ăn cho hết nha? Không nên phụ tấm lòng của A Ly.
Phó Thư Nhã cười hiền từ nhìn Lục Trạch, đẩy dĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt Lục Trạch.
Nàng có chút trêu chọc nhìn thoáng qua Lục Ly đang mỉm cười, nói:
- A Ly còn không chịu cho ta ăn đâu, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, nhưng nếu là làm cho con ăn, ta sẽ không đoạt.
- Ca ca ~ nhanh ăn đi!
Lục Ly lộ ra nụ cười ma quỷ.
- A Trạch à, là một thằng đàn ông thì phải dũng cảm đối mặt với nhân sinh thảm đạm!
Lục Văn nghiến răng nghiến lợi nói mấy lời khiến Phó Thư Nhã không hiểu gì cả.
Lục Trạch: "..."
Cuối cùng, Lục Trạch rưng rưng ăn hết dĩa sườn xào chua ngọt, sau đó ngồi xổm trong nhà vệ sinh hơn nửa giờ. Khi ở trong nhà vệ sinh, hắn âm thầm quyết định sẽ không bao giờ ăn món ăn Lục Ly làm nữa!!
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Lục Trạch về phòng, hiện tại đã là tám giờ.
Ở thời điểm này, chỉ cần bây giờ hắn nhắm mắt lại tiến vào trong ý thức, thì có thể bước vào trong không gian săn thú.
Còn về mối thù Lục Ly hại hắn tiêu chảy, thì Lục Trạch đã ghi vào trong sổ rồi.
Về đến phòng, Lục Trạch khoanh chân ngồi xuống, lại một lần nữa đi vào không gian săn thú.
Làn gió ẩm ướt thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh lẫn bùn đất ngai ngái tràn vào trong mũi Lục Trạch, mặt trời trên cao vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp như cũ, chiếu lên trên người cực kì dễ chịu.
Nơi xa truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ mơ hồ, Lục Trạch mỉm cười, không nói hai lời quay người đi hướng ngược lại.
Ừ, thời tiết hôm nay rất tốt, cực kỳ thích hợp đi đào hang thỏ!
Mới vừa đi vài trăm mét, Lục Trạch đột nhiên cảm giác đầu đau đớn kinh khủng, như thể có người dùng cọc gỗ bén nhọn thọc vào trong đầu của hắn, ra sức khuấy đảo.
Tình huống gì đây? Có người muốn mưu hại ta?
Chẳng lẽ đám thỏ con chết tiệt kia học được kỹ năng mới? Công kích tinh thần?
Đối tượng đầu tiên bị Lục Trạch hoài nghi chính là con thỏ vẫn luôn đấu trí đấu dũng với hắn.
Hắn dùng sức khẽ cắn môi, cau mày loạng choạng đứng lên, cắn răng nói:
- Đau đớn không thể đánh bại ta, chỉ có thể khiến ta càng thêm cường đại!
A ~ nói ra rồi, câu nói này chính là câu nói được xếp hạng thứ mười tám trong một trăm câu hắn muốn nói nhất thời kì mắc bệnh trẻ trâu, hắn luôn cảm thấy mỗi khi nói câu này, hình tượng bản thân lập tức trở nên cứng cỏi bất khuất, đặc biệt có phong cách!
Hắn chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trong đại não, nếu để bản thân ngất đi, hắn sẽ phải ra ngoài. Lục Trạch không muốn mới vừa tiến vào đã đi ra.
Hắn lục soát bốn phía, nhìn không thấy địch nhân là đáng sợ nhất, cho dù có phải chết, hắn cũng muốn chết cho rõ ràng.
Nhưng, bụi cỏ chung quanh vô cùng yên tĩnh, không có lấy một âm thanh, cũng không có kẻ địch như trong tưởng tượng của Lục Trạch.
Nếu không phải cơn đau đớn dữ dội vẫn còn tiếp tục, thậm chí Lục Trạch còn không thể tin được mình đã bị công kích!
Lúc này, hắn đành phải cắn răng, cảnh giác chung quanh phòng ngừa đánh lén.
Theo thời gian trôi qua, Lục Trạch phát hiện đau đớn trong đầu dường như đang chậm rãi giảm bớt, ánh mắt Lục Trạch sáng lên, là vì không thể tác động liên tục sao?
Hắn không ngừng tìm kiếm, kẻ địch ở nơi đâu?
Rất nhanh, đau đớn đã giảm bớt đến mức độ Lục Trạch có thể dễ dàng chịu đựng được, hắn tăng năm giác quan lên đến cực hạn, chung quanh chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nào cũng không thể tránh thoát giác quan của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.