Tùy Thân Liệp Thú Không Gian (Bản Dịch)
Chương 45: Đừng Có Coi Bản Thân Là Chó A
Thanh Không Tẩy Vũ
01/07/2023
Hắn cảm thấy phía trên võ kỹ cơ sở viên mãn còn có chỗ để tăng lên!
Sau khi thu đoàn sáng về, Lục Trạch đi ra khỏi hang thỏ, bắt đầu tìm kiếm một hang thỏ mới.
Rất nhanh, Lục Trạch tìm được một hang động.
Hang động này lớn hơn hang thỏ vừa rồi một chút, chiều rộng khoảng mét sáu mét bảy. Lục Trạch đứng trước hang động, hơi suy tư, cuối cùng vẫn đi vào.
Dù sao cự thú mới vừa ngang qua, mà uy áp của nó ảnh hưởng lên đám quái thú này dường như còn lớn hơn cả với hắn, cho dù có đụng phải con thỏ càng mạnh hơn đi nữa, có lẽ hắn vẫn có thể chạy thoát.
Lục Trạch nghiêng người cẩn thận đi vào trong hang động. Hắn đi qua một con đường nhỏ uốn lượn, rất nhanh, hắn thấy phía trước con đường xuất hiện một không gian rộng lớn.
Lục Trạch nhíu mày, luôn cảm thấy chiều dài của hang động này ngắn hơn cái động thỏ ban nãy một chút?
Chẳng lẽ con thỏ ở đây không am hiểu việc đào hang? Hoặc là nó lười quá?
Lục Trạch suy nghĩ miên man, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, nhìn vào trong không gian trước mắt.
Nhưng cảnh tượng tro tàn đầy đất với thỏ khổng lồ oặt ẹo như cá ướp muối trong tưởng tượng không hề xuất hiện, mà hắn vừa mới vươn đầu ra, đã thấy mấy cặp mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn.
Lục Trạch: "???"
Mặc dù hang động rất u ám, nhưng với thị lực của hắn tốt xấu gì vẫn có thể nhìn được đại khái, con mẹ nó đây tuyệt đối không phải là con thỏ a a a! !
Khóe miệng Lục Trạch giật giật, hắn cười khan một tiếng, nói:
-͏͏ Quấy rầy các vị nghỉ ngơi, ta lập tức đi ngay, tạm biệt!
Nói xong, trong ánh nhìn chăm chú của mấy cặp mắt đỏ bừng, Lục Trạch xoay người chạy.
Trong hang động vang lên tiếng rít gào trầm trầm, sau đó, Lục Trạch cảm nhận được sau lưng chậm rãi xuất hiện ác ý... còn có cả khát máu.
Sau lưng hắn phát lạnh, hắn bước nhanh hơn.
Đường đi trong hang động rất ngắn, Lục Trạch nhanh chóng xông ra khỏi hang động, hắn vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn.
Khi hắn phát hiện lần lượt từng con cự khuyển cao hơn một mét sáu, toàn thân được bao trùm bởi một tầng thiết giáp thật mỏng màu đen, đang thè lưỡi lao ra ngoài hang động, hắn hoàn toàn ngơ ngác.
Từ khi nào... ngay cả chó cũng biết đào hang rồi? !
Được thôi, hình như lúc chó giấu xương cũng sẽ đào lỗ, nhưng mẹ kiếp chỗ ở của chó là trong hang động à?
Tôn nghiêm của đám chó các ngươi đâu?!
Đừng có nghĩ mình không phải là chó chứ!!!
Như vậy thì sau này làm sao hắn dám tiến vào hang động đây?
Nhỡ đâu trên thảo nguyên này, đào hang đã biến thành một loại kỹ năng sống hết sức bình thường, vậy thì chẳng phải cả sói lẫn sư tử cũng sẽ đào hang?
Nghĩ như vậy, Lục Trạch lập tức luống cuống.
Bốn cự khuyển xông ra khỏi hang động, thấy Lục Trạch đã chạy xa hơn trăm mét, cặp mắt đỏ ngầu của chúng lập tức lóe lên sự hung ác, chúng ngẩng đầu rú dài, tốc độ tăng vọt cấp tốc đuổi theo Lục Trạch.
Thấy cự khuyển đang không ngừng tới gần mình, Lục Trạch cau mày, tốc độ này quá nhanh. Nên biết, với tốc độ hiện giờ của hắn, võ giả cửu phẩm bình thường đều không thể đuổi kịp hắn, vậy mà cự khuyển này lại sắp đuổi tới nơi rồi.
Đây còn không phải là tốc độ bình thường của Linh Vũ cảnh sao?
Rõ ràng hình thể cũng không lớn hơn là bao, nhưng quả nhiên chó sẽ mạnh hơn thỏ?
Tiếp tục như vậy là không được!
Lục Trạch nhíu chặt lông mày, không bao lâu nữa hắn sẽ bị đuổi kịp.
Ánh mắt hắn lấp lóe, chân trái đột nhiên đạp đất, phát ra một tiếng nổ vang, cỏ xanh bị dẫm vỡ nát, bùn đất cũng bị lực lượng khổng lồ hất văng lên không trung, thân thể hắn chuyển sang bên phải.
Hắn chạy tới một cái động thỏ cách đó không xa, đường kính động thỏ kia chỉ có khoảng 1m50, với hình thể của đám cự khuyển này, nếu đi vào chắc chắn tốc độ sẽ bị giảm bớt không ít. Nói không chừng hắn có thể lợi dụng địa hình để xử lý hết đám cự khuyển sau lưng, nếu không được thì chạy thoát từ lối ra khác của động thỏ cũng không thành vấn đề.
Lục Trạch đột nhiên chuyển hướng là điều mà cự khuyển không hề nghĩ tới, bọn chúng tiếp tục vọt tới trước mấy chục mét mới chuyển hướng đuổi theo Lục Trạch.
Lục Trạch cắn răng, vận dụng bộ pháp cơ sở viên mãn đến cực hạn.
Chạy mau chạy mau! Chỉ cần chạy thật nhanh, đám cự khuyển sau lưng sẽ không đuổi kịp ta!
May mà khi nãy khoảng cách đến cái hang thỏ kia cũng không xa, nên lúc Lục Trạch chạy đến trước hang động, thì cự khuyển sau lưng vẫn cách hắn mười mấy met. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi khom người, quả quyết vọt vào, nếu đám cự khuyển kia muốn vào theo thì cần cúi rạp người xuống, với tốc độ của hắn hẳn là có thể vứt bỏ bọn chúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi thu đoàn sáng về, Lục Trạch đi ra khỏi hang thỏ, bắt đầu tìm kiếm một hang thỏ mới.
Rất nhanh, Lục Trạch tìm được một hang động.
Hang động này lớn hơn hang thỏ vừa rồi một chút, chiều rộng khoảng mét sáu mét bảy. Lục Trạch đứng trước hang động, hơi suy tư, cuối cùng vẫn đi vào.
Dù sao cự thú mới vừa ngang qua, mà uy áp của nó ảnh hưởng lên đám quái thú này dường như còn lớn hơn cả với hắn, cho dù có đụng phải con thỏ càng mạnh hơn đi nữa, có lẽ hắn vẫn có thể chạy thoát.
Lục Trạch nghiêng người cẩn thận đi vào trong hang động. Hắn đi qua một con đường nhỏ uốn lượn, rất nhanh, hắn thấy phía trước con đường xuất hiện một không gian rộng lớn.
Lục Trạch nhíu mày, luôn cảm thấy chiều dài của hang động này ngắn hơn cái động thỏ ban nãy một chút?
Chẳng lẽ con thỏ ở đây không am hiểu việc đào hang? Hoặc là nó lười quá?
Lục Trạch suy nghĩ miên man, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, nhìn vào trong không gian trước mắt.
Nhưng cảnh tượng tro tàn đầy đất với thỏ khổng lồ oặt ẹo như cá ướp muối trong tưởng tượng không hề xuất hiện, mà hắn vừa mới vươn đầu ra, đã thấy mấy cặp mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn.
Lục Trạch: "???"
Mặc dù hang động rất u ám, nhưng với thị lực của hắn tốt xấu gì vẫn có thể nhìn được đại khái, con mẹ nó đây tuyệt đối không phải là con thỏ a a a! !
Khóe miệng Lục Trạch giật giật, hắn cười khan một tiếng, nói:
-͏͏ Quấy rầy các vị nghỉ ngơi, ta lập tức đi ngay, tạm biệt!
Nói xong, trong ánh nhìn chăm chú của mấy cặp mắt đỏ bừng, Lục Trạch xoay người chạy.
Trong hang động vang lên tiếng rít gào trầm trầm, sau đó, Lục Trạch cảm nhận được sau lưng chậm rãi xuất hiện ác ý... còn có cả khát máu.
Sau lưng hắn phát lạnh, hắn bước nhanh hơn.
Đường đi trong hang động rất ngắn, Lục Trạch nhanh chóng xông ra khỏi hang động, hắn vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn.
Khi hắn phát hiện lần lượt từng con cự khuyển cao hơn một mét sáu, toàn thân được bao trùm bởi một tầng thiết giáp thật mỏng màu đen, đang thè lưỡi lao ra ngoài hang động, hắn hoàn toàn ngơ ngác.
Từ khi nào... ngay cả chó cũng biết đào hang rồi? !
Được thôi, hình như lúc chó giấu xương cũng sẽ đào lỗ, nhưng mẹ kiếp chỗ ở của chó là trong hang động à?
Tôn nghiêm của đám chó các ngươi đâu?!
Đừng có nghĩ mình không phải là chó chứ!!!
Như vậy thì sau này làm sao hắn dám tiến vào hang động đây?
Nhỡ đâu trên thảo nguyên này, đào hang đã biến thành một loại kỹ năng sống hết sức bình thường, vậy thì chẳng phải cả sói lẫn sư tử cũng sẽ đào hang?
Nghĩ như vậy, Lục Trạch lập tức luống cuống.
Bốn cự khuyển xông ra khỏi hang động, thấy Lục Trạch đã chạy xa hơn trăm mét, cặp mắt đỏ ngầu của chúng lập tức lóe lên sự hung ác, chúng ngẩng đầu rú dài, tốc độ tăng vọt cấp tốc đuổi theo Lục Trạch.
Thấy cự khuyển đang không ngừng tới gần mình, Lục Trạch cau mày, tốc độ này quá nhanh. Nên biết, với tốc độ hiện giờ của hắn, võ giả cửu phẩm bình thường đều không thể đuổi kịp hắn, vậy mà cự khuyển này lại sắp đuổi tới nơi rồi.
Đây còn không phải là tốc độ bình thường của Linh Vũ cảnh sao?
Rõ ràng hình thể cũng không lớn hơn là bao, nhưng quả nhiên chó sẽ mạnh hơn thỏ?
Tiếp tục như vậy là không được!
Lục Trạch nhíu chặt lông mày, không bao lâu nữa hắn sẽ bị đuổi kịp.
Ánh mắt hắn lấp lóe, chân trái đột nhiên đạp đất, phát ra một tiếng nổ vang, cỏ xanh bị dẫm vỡ nát, bùn đất cũng bị lực lượng khổng lồ hất văng lên không trung, thân thể hắn chuyển sang bên phải.
Hắn chạy tới một cái động thỏ cách đó không xa, đường kính động thỏ kia chỉ có khoảng 1m50, với hình thể của đám cự khuyển này, nếu đi vào chắc chắn tốc độ sẽ bị giảm bớt không ít. Nói không chừng hắn có thể lợi dụng địa hình để xử lý hết đám cự khuyển sau lưng, nếu không được thì chạy thoát từ lối ra khác của động thỏ cũng không thành vấn đề.
Lục Trạch đột nhiên chuyển hướng là điều mà cự khuyển không hề nghĩ tới, bọn chúng tiếp tục vọt tới trước mấy chục mét mới chuyển hướng đuổi theo Lục Trạch.
Lục Trạch cắn răng, vận dụng bộ pháp cơ sở viên mãn đến cực hạn.
Chạy mau chạy mau! Chỉ cần chạy thật nhanh, đám cự khuyển sau lưng sẽ không đuổi kịp ta!
May mà khi nãy khoảng cách đến cái hang thỏ kia cũng không xa, nên lúc Lục Trạch chạy đến trước hang động, thì cự khuyển sau lưng vẫn cách hắn mười mấy met. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi khom người, quả quyết vọt vào, nếu đám cự khuyển kia muốn vào theo thì cần cúi rạp người xuống, với tốc độ của hắn hẳn là có thể vứt bỏ bọn chúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.