Tùy Thân Liệp Thú Không Gian (Bản Dịch)
Chương 4: Một Giấc Mộng
Thanh Không Tẩy Vũ
30/06/2023
Lục Trạch còn chưa kịp nhìn kỹ, hai tiểu quang đoàn đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn nháy nháy mắt, ngẩn người, hai cái quang đoàn này mọc chân chạy mất sao? thứ này nhìn cũng biết là đồ tốt, vậy mà cứ thế biến mất không thấy!
Thật là đau tim quá nha!
Đúng lúc này, trên đồng cỏ lại xuất hiện hai con thỏ một trắng một đen, kích cỡ không khác con lúc trước là mấy, giờ phút này đang cùng hướng tới phía hắn mà chạy, hơn nữa phía sau cũng truyền tới thanh âm huyên náo.
Lục Trạch đơ người, quay đầu nhìn lại, hai con thỏ xám khác đang chạy về phía hắn, tổng bốn con thỏ, ánh mắt huyết hồng lóe sáng hung quang, không ngừng tiếp cận.
Lục Trạch không chút suy nghĩ, quay người lao về phía không có ai, vừa rồi chỉ một con siêu cấp đại bạch thỏ đã khiếu hắn suýt thăng thiên, giờ phút này lập tức có bốn con, cái thân nhỏ bé này của hắn, căn bản không chịu nổi a.
Một trận vừa rồi đã tiêu hao không ít thể lực, giờ lại bộc phát tốc độ cao, hô hấp trở nên dồn dập, tiếng huyên náo sau lưng chưa từng ngừng lại, hắn không cần quay đầu cũng biết, bốn con thỏ kia đang đuổi theo hắn.
Lục Trạch miệng đắng lưỡi khô: mẹ nó, ta không phải thỏ cái a, truy cái rắm!
Thảo nguyên mênh mông không điểm cuối, Lục Trạch toàn lực chạy mấy cây số, hơi thở càng lúc càng gấp, nhưng chỉ có thể cắn răng không ngừng chạy, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Bởi, trong quá trình rượt đuổi, đã lại có thêm hai con thỏ gia nhập đội hình, tổng sáu con thỏ, chỉ cần hắn dám dừng lại, nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Lục Trạch không kịp nghĩ tới chuyện khác, hệ hô hấp cật lực làm việc mang tới đau đớn khó tả, hai chân sớm mất đi tri giác, tựa như không phải chân của hắn nữa, giờ phút này, chỉ có một cỗ bản năng, cùng một ý chí bất diệt kéo hắn về phía trước.
Đám thỏ đuổi theo sau lưng càng lúc càng nhiều, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đuổi theo, tựa như Lục Trạch đang dẫn một đám tiểu đệ chạy đi làm việc, đương nhiên, nếu như đám tiểu đệ này không có cái miệng khoa trương như thế thì tốt.
Ngay khi ý thức Lục Trạch dần mơ hồ, đám thỏ sau lưng đột nhiên dựng thẳng hai tai, thân thể đang chạy lập tức dừng lại, thân thể cứng ngắc quay đầu, xoát xoát tứ tán chốn vào các bụi cỏ, không biết chạy đi nơi nào.
Lục Trạch đương nhiên nghe được động tĩnh sau lưng, hắn chật vật quay đầu liếc qua, phát hiện đám thỏ sau lưng đã biến mất cả, tinh thần căng cứng lập tức buông lỏng, thân thể lảo đảo ngã xuống đất, nghỉ ngơi một hồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Thợ săn lại bị một đám thỏ bắt nạt, mẹ nó, kém chút đã biến thành phân bón.
Thù này, hắn nhớ kỹ, chờ hắn mạnh lên nhất định sẽ tới thu thập đám thỏ này.
Ngay khi Lục Trạch thầm hạ quyết tâm, đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, hắn cúi đầu xem xét, máu tươi từ trong ngực phun ra ngoài, sau đó ánh mắt liền chìm vào bóng tối.
...
Trong gian phòng u ám, Lục Trạch vốn đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, hắn kịch liệt thở gấp, ánh mắt còn mê man chưa tán, tóc cùng áo ngủ đều bị mồ hôi toát ra làm ướt đẫm.
Sau một hồi, Lục Trạch mới hồi phục tinh thần, ánh mắt vẫn có chút mê mang nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, dấu chấm hỏi trong đầu đầy tới mức chen không nổi.
Mẹ nó, chuyện quái gì vậy?
Lão tử vừa xuyên qua, giờ đã lại xuyên về?!
Lục Trạch liếm liếm hai môi khô khốc, vừa rồi, hắn chết sao?
Cảm giác tử vong này, hắn đã từng thể nghiệm một lần, không nghĩ tới, vừa rồi lại thể nghiệm thêm lần nữa, nhìn thời gian, bên ngoài còn chưa sáng, nói cách khác, mẹ nó, ngày hắn chết hai lần, đúng là thoải mái tới không thể thở nổi a!
Lục Trạch nhớ lại cảnh tượng ở thảo nguyên vừa rồi, ấn tượng cuối trước khi chết của hắn là bị thứ gì đó sắc bén lành lạnh cắt vào ngực.
Máu tươi phun ra như suối.
Về phần hung thủ là ai, hắn hoàn toàn không nhìn thấy a.
Mà dù là hiện tại, hắn vẫn thấy toàn thân đau nhức, xem ra, cảm thụ ở cái chỗ thảo nguyên kỳ quái kia, cũng theo tới hiện tại.
Lục Trạch rất mê mang, vừa rồi có phải hắn xuyên qua hay không? hay là đang nằm mơ? Nhưng giấc mơ chân thực như thế, là mơ thật sao?
Ngay khi Lục Trạch mê mang, hai mắt hắn lại đột nhiên tối sầm lại, cảm nhận đươc thứ gì đó không thích hợp trong đầu.
Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tinh thần tập trung cảm nhận não hải, sau một hồi, Lục Trạch vậy mà cảm nhận trong não xuất hiện một không gian lập phương nho nhỏ, trong không gian kia, vậy mà có hai chùm sáng đỏ nhạt trôi nổi.
- Thứ này không phải quang đoàn mà con siêu cấp đại bạch thỏ kia rơi ra sao?
Lục Trạch nhìn hai chùm sáng vui vẻ trôi nổi trong không gian nhỏ, nội tâm càng thêm nghi ngờ.
Kim thủ chỉ tới tay?!
Mẹ nó, ta quả nhiên là Vị Diện chi tử?
Hắn suy nghĩ một chút, tiểu quang đoàn trong không gian đột nhiên biến mất, sau đó lần nữa xuất hiện trên tay Lục Trạch.
Cảm giác y như lúc trước, không chút trọng lượng, lại có chút ấm.
Lục Trạch nhìn chùm sáng, ánh mắt lấp lóe, thứ này là cái gì? Dùng như thế nào?
Sau một hồi, Lục Trạch lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, tìm kiếm số máy của cha hắn, do dự một chút, đổi tên phụ thân trên máy thành “lão cha”.
Hắn nháy nháy mắt, ngẩn người, hai cái quang đoàn này mọc chân chạy mất sao? thứ này nhìn cũng biết là đồ tốt, vậy mà cứ thế biến mất không thấy!
Thật là đau tim quá nha!
Đúng lúc này, trên đồng cỏ lại xuất hiện hai con thỏ một trắng một đen, kích cỡ không khác con lúc trước là mấy, giờ phút này đang cùng hướng tới phía hắn mà chạy, hơn nữa phía sau cũng truyền tới thanh âm huyên náo.
Lục Trạch đơ người, quay đầu nhìn lại, hai con thỏ xám khác đang chạy về phía hắn, tổng bốn con thỏ, ánh mắt huyết hồng lóe sáng hung quang, không ngừng tiếp cận.
Lục Trạch không chút suy nghĩ, quay người lao về phía không có ai, vừa rồi chỉ một con siêu cấp đại bạch thỏ đã khiếu hắn suýt thăng thiên, giờ phút này lập tức có bốn con, cái thân nhỏ bé này của hắn, căn bản không chịu nổi a.
Một trận vừa rồi đã tiêu hao không ít thể lực, giờ lại bộc phát tốc độ cao, hô hấp trở nên dồn dập, tiếng huyên náo sau lưng chưa từng ngừng lại, hắn không cần quay đầu cũng biết, bốn con thỏ kia đang đuổi theo hắn.
Lục Trạch miệng đắng lưỡi khô: mẹ nó, ta không phải thỏ cái a, truy cái rắm!
Thảo nguyên mênh mông không điểm cuối, Lục Trạch toàn lực chạy mấy cây số, hơi thở càng lúc càng gấp, nhưng chỉ có thể cắn răng không ngừng chạy, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Bởi, trong quá trình rượt đuổi, đã lại có thêm hai con thỏ gia nhập đội hình, tổng sáu con thỏ, chỉ cần hắn dám dừng lại, nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Lục Trạch không kịp nghĩ tới chuyện khác, hệ hô hấp cật lực làm việc mang tới đau đớn khó tả, hai chân sớm mất đi tri giác, tựa như không phải chân của hắn nữa, giờ phút này, chỉ có một cỗ bản năng, cùng một ý chí bất diệt kéo hắn về phía trước.
Đám thỏ đuổi theo sau lưng càng lúc càng nhiều, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đuổi theo, tựa như Lục Trạch đang dẫn một đám tiểu đệ chạy đi làm việc, đương nhiên, nếu như đám tiểu đệ này không có cái miệng khoa trương như thế thì tốt.
Ngay khi ý thức Lục Trạch dần mơ hồ, đám thỏ sau lưng đột nhiên dựng thẳng hai tai, thân thể đang chạy lập tức dừng lại, thân thể cứng ngắc quay đầu, xoát xoát tứ tán chốn vào các bụi cỏ, không biết chạy đi nơi nào.
Lục Trạch đương nhiên nghe được động tĩnh sau lưng, hắn chật vật quay đầu liếc qua, phát hiện đám thỏ sau lưng đã biến mất cả, tinh thần căng cứng lập tức buông lỏng, thân thể lảo đảo ngã xuống đất, nghỉ ngơi một hồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Thợ săn lại bị một đám thỏ bắt nạt, mẹ nó, kém chút đã biến thành phân bón.
Thù này, hắn nhớ kỹ, chờ hắn mạnh lên nhất định sẽ tới thu thập đám thỏ này.
Ngay khi Lục Trạch thầm hạ quyết tâm, đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, hắn cúi đầu xem xét, máu tươi từ trong ngực phun ra ngoài, sau đó ánh mắt liền chìm vào bóng tối.
...
Trong gian phòng u ám, Lục Trạch vốn đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, hắn kịch liệt thở gấp, ánh mắt còn mê man chưa tán, tóc cùng áo ngủ đều bị mồ hôi toát ra làm ướt đẫm.
Sau một hồi, Lục Trạch mới hồi phục tinh thần, ánh mắt vẫn có chút mê mang nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, dấu chấm hỏi trong đầu đầy tới mức chen không nổi.
Mẹ nó, chuyện quái gì vậy?
Lão tử vừa xuyên qua, giờ đã lại xuyên về?!
Lục Trạch liếm liếm hai môi khô khốc, vừa rồi, hắn chết sao?
Cảm giác tử vong này, hắn đã từng thể nghiệm một lần, không nghĩ tới, vừa rồi lại thể nghiệm thêm lần nữa, nhìn thời gian, bên ngoài còn chưa sáng, nói cách khác, mẹ nó, ngày hắn chết hai lần, đúng là thoải mái tới không thể thở nổi a!
Lục Trạch nhớ lại cảnh tượng ở thảo nguyên vừa rồi, ấn tượng cuối trước khi chết của hắn là bị thứ gì đó sắc bén lành lạnh cắt vào ngực.
Máu tươi phun ra như suối.
Về phần hung thủ là ai, hắn hoàn toàn không nhìn thấy a.
Mà dù là hiện tại, hắn vẫn thấy toàn thân đau nhức, xem ra, cảm thụ ở cái chỗ thảo nguyên kỳ quái kia, cũng theo tới hiện tại.
Lục Trạch rất mê mang, vừa rồi có phải hắn xuyên qua hay không? hay là đang nằm mơ? Nhưng giấc mơ chân thực như thế, là mơ thật sao?
Ngay khi Lục Trạch mê mang, hai mắt hắn lại đột nhiên tối sầm lại, cảm nhận đươc thứ gì đó không thích hợp trong đầu.
Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tinh thần tập trung cảm nhận não hải, sau một hồi, Lục Trạch vậy mà cảm nhận trong não xuất hiện một không gian lập phương nho nhỏ, trong không gian kia, vậy mà có hai chùm sáng đỏ nhạt trôi nổi.
- Thứ này không phải quang đoàn mà con siêu cấp đại bạch thỏ kia rơi ra sao?
Lục Trạch nhìn hai chùm sáng vui vẻ trôi nổi trong không gian nhỏ, nội tâm càng thêm nghi ngờ.
Kim thủ chỉ tới tay?!
Mẹ nó, ta quả nhiên là Vị Diện chi tử?
Hắn suy nghĩ một chút, tiểu quang đoàn trong không gian đột nhiên biến mất, sau đó lần nữa xuất hiện trên tay Lục Trạch.
Cảm giác y như lúc trước, không chút trọng lượng, lại có chút ấm.
Lục Trạch nhìn chùm sáng, ánh mắt lấp lóe, thứ này là cái gì? Dùng như thế nào?
Sau một hồi, Lục Trạch lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, tìm kiếm số máy của cha hắn, do dự một chút, đổi tên phụ thân trên máy thành “lão cha”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.