Chương 1
Nga Phi
18/04/2017
CHƯƠNG 1
Bầu trời như có như không hiện qua mái hiên, trong hẻm nhỏ sắc xuân vô biên, khói quấn quýt, hoa liễu lả tả.
“Ở đây có ngân phiếu trăm lượng, một hộp minh châu…”
Phương Kính Tai khép lại chiết phiến trong tay, đem ngân phiếu cùng hộp trân châu đổ lên người trước mặt.
Ngân phiếu trăm lượng hiện ra, một xấp ấy chỉ sợ là trăm lượng cũng không bằng, ngọc không nhiều lắm nhưng mỗi viên đều trơn bóng, bọc một tầng rực rỡ bên trong, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Chỉ là người nọ né người mà ngồi, vàng ngọc phía trước chẳng chút nào mảy may.
“A!”
Phương Kính Tai cười lạnh một tiếng, chiết phiến trong tay gõ lên mặt bàn:
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… Không hổ là đầu bài nơi này, có lẽ những thứ này ngươi không để vào mắt. Như vậy đi, người khác mua ngươi một đêm bao nhiêu, Gia ta trả giá gấp bội.”
Mạch Ngọc quay đầu, hé ra dung nhan tuấn tú tuyệt lệ nhưng không mất đi anh khí.
Mi dài mắt phượng, môi mỏng khẽ mím. Một thân trường sam hồng nhạt mỏng, thanh nhã đạm nhạt trộn lẫn mấy phần không cho thân cận hờ hững. Phảng phất như mộc lan tĩnh mịch, kiêu ngạo tuyệt không.
Trong lòng Phương Kính Tai không khỏi thầm khen một tiếng, chỉ riêng dung nhan tuyệt lệ này liền đem bao hoa cỏ kiều diễm áp xuống.
Đối phương nhìn hắn, ánh mắt kia…
Nói không rõ là xem thường hay là vừa lòng, chung quy vẫn là như thế lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Ngay sau đó, trong lòng Phương Kính Tai nở nụ cười chế giễu.
Nhưng thật ra có thể y giả bộ!
Không phải chỉ có chút tư sắc, ỷ vào mình cầm kỳ thi họa tài học xuất sắc liền cả ngày làm hồng quan đi tới đi lui.
Hừ!
Hồng quan là gì, không phải chỉ cần tốn chút bạc, dù cho là đệ nhất đầu bảng trong kinh thành cũng chỉ mở chân ra hầu hạ người sao?
Đứng dậy đi qua bàn bát tiên đến bên người kia, chùng chiết phiến hất cẳm y chuyển hướng về phía mình bên này, lời nói động tác cực kì ngả ngớn:
“Ngày đó thấy ngươi cùng tiểu tử thối họ Phong kia du hồ, trên thuyền hoa cười nói không coi ai ra gì, bây giờ cười cũng không cười? Hay chính là đối với họ Phong kia phá lệ ưu đãi?”
Mạch Ngọc đẩy chiết phiến khỏi , đứng dậy tiến đến bên giường:
“Nhược Trần công tử cùng các ngươi không giống nhau…”
Chỉ thấy y đưa lưng bề phía Phương Kính Tai, đưa tay thả tóc… ngay tức khắc tóc đen rơi xuống, sau đó gỡ mấy thứ ràng buộc trên người.
Sa y nhẹ nhàng tuột xuống, Mạch Ngọc nửa ngồi ở trên giường, nghiêng người dựa vào sàng lan.
Vừa mới phút trước còn giống như nguyệt sương hoa lãnh ý bức người, thế mà sau một cái chớp mắt, cũng là màu da như tuyết, môi mỏng xinh đẹp, trước ngực hai điểm đỏ thẫm thấp thoáng sau sợi tóc đen như mực, theo ***g ngực phập phồng lúc ẩn lúc hiện.
Vẻ lạnh lùng không cho bất cứ người đến gần biến mất như nước bốc hơi trên lá, không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ phong tình mê người.
Phương Kính Tai thoáng cái thất thần, chiết phiến trong tay “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
“Các ngươi không phải dùng tiền mua vui sao? Muốn chúng ta cười liền cười, muốn chúng ta khóc liền khóc, dù cho không đòi hỏi, chúng ta vẫn làm theo. Nhưng có thể có mấy người có thể đối đãi với người ngoài được như Nhược Trần công tử? Chẳng qua đều là gặp dịp thì chơi mà thôi…”
Ánh sáng trong con ngươi rõ ràng lưu chuyển. Mạch Ngọc ngẩng đầu lên chậm rãi nhắm mắt, cổ họng nghẹn một chút:
“Phương nhị gia một đêm ngàn vàng chấm Mạch Ngọc, Mạch Ngọc giờ đây cũng là người của Nhị gia, Nhị gia muốn chơi đùa ra sao… Mạch Ngọc phụng bồi…”
Nghe vậy, hai vai Phương Kính Tai run rẩy, tay càng nắm càng chặt, người trước mắt giống như hoa quỳnh nở rộ kinh diễm, thân thể chỉ cần nhìn qua cũng khiến hắn tâm huyết dâng trào, nhưng lời nói của đối phương vô luận như thế nào hắn cũng không nuốt trôi khẩu khí này.
Một chưởng rơi trên bàn, Phương Kính Tai oán hận nghiến răng:
“Trời sinh tiện mệnh* còn giả vờ thanh cao, phi! Lão tử còn lạ gì!”
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
(*mệnh ti tiện, hèn mọn)
Tự rước lấy nhục.
Đưa tay rót rượu, nhấc lên, bên trong trống không.
“Tiểu nhị, mang rượu tới!”
Tiểu nhị ôm một vò rượu trở lại, thấy hắn có vẻ say đến bảy phần liền hảo tâm nhắc nhở:
“Gia, uống nhiều hại thân.”
“Sao vậy? Sợ ta phiền ngươi?”
Phương Kính Tai lấy ra một thỏi bạc ném ở trên bàn, miệng mơ hồ lẩm bẩm:
“Lão tử chính là… là có tiền! Đây, đủ, có đủ hay không?”
“Đủ đủ…”
Tiểu nhị một bên trả lời một bên bất đắc dĩ lắc đầu, người như vậy mỗi ngày đều nhìn thấy vài đám, chỉ cần trả đủ tiền, uống rượu làm loạn cũng không quan trọng.
Phương Kính Tai xách vò rượu, người càng không ngừng run rẩy, đã vài lần rót rượu tràn ra ngoài liền càng thấy buồn bực, ngay cả chén cũng không cần, dứt khoát mang vò rượu tùy tiện đổ vào miệng.
Phong Nhược Trần, lại là Phong Nhược Trần. Tám chín phần mười hai người bọn họ kiếp trước kết thù!
Nhớ lại hồi bé cùng nhau đi trộm hồng nhà phu tử, nhân chứng vật chứng đều bắt được, phu tử lại nói hắn làm hư Phong thiếu gia nhu thuận hiểu chuyện. Lớn hơn một chút, thế nhân lại khen Nhược Trần công tử tài học xuất sắc, đối xử với người ngoài khiêm tốn tao nhã, mà Phương gia nhị thiếu ngược lại dốt nát kém cỏi.
Đám bạn chỉ thấy mất mặt, hắn Phương Kính Tai lại vui vẻ tự tại.
Chẳng qua là công tử Phong gia giống như âm hồn không tan, đồng thời cũng giống như Phương Kính Tai hắn từ nhỏ mục đích chính của bản thân làm cho gia sản càng ngày càng nhiều.
Ở thanh lâu chọn trúng một thanh quan, nghĩ chuộc trở về nạp thêm thị thiếp, kết quả người ta sống chết không muốn, lại nói trái tim chỉ dành riêng cho Nhược Trần công tử, ngươi chỉ chiếm được thân ta chứ không chiếm được lòng!
Phi!
Lão tử cứu ngươi lúc nước sôi lửa bỏng, nói cho cùng dồn ép ngươi làm kỹ cũng giống ép ngươi xuống hố lửa!
Không muốn cũng không nguyện, người khác còn nịnh hót để thành thiếp bên người ta kìa!
Hắn một bụng không cam lòng từ thanh lâu đi ra, chân rẽ vào một nam quán. Chủ lâu mặt như quan ngọc, tiểu quan thân thể nõn nà hỏi hắn:
“Gia, tốt không?”
Cặp mắt hoa đào của tiểu quan cong cong:
“Nhân gia đã đáp ứng y chờ Nhược Trần công tử đến chuộc…”
“Phi! Nhân gia cao hứng nói ngươi có thể tin? Lão hoàng đế nói mê muốn lập Tể Phụ làm hậu, lẽ nào Tể Phụ thật sự vào tẩm cung của lão hay sao?”
“Gia, ngài lúc đó chẳng phải cao hứng?”
Thế nhưng không lâu sau, Tể Phụ thực sự tiến vào tẩm cung của lão hoàng đế, Phong Nhược Trần cũng thật sự thay tiểu quan chuộc thân.
Chuyện chính là như vậy, dù cho tách chân trần ngay cả đầu ngón chân cũng đếm không hết! Ngay sau đó, dường như khắp thiên hạ ngoại trừ họ Phong ra những người khác đều là phi cầm tẩu tú (chim bay cá nhảy).
Mà ngay cả lão đầu nhà mình cũng cả ngày ở bên tai cằn nhằn.
Nhi tử nhà nào đó mười tám tuổi đã bắt đầu học quản lý việc nhà, hiện tại toàn bộ Phong gia đều do một tay y xử lý, lão đầu ta lúc nào thì không vì cái nhà này quan tâm?
Trong lòng Phương Kính Tai đương nhiên không phục.
Phong Phương hai nhà gia thế ngang nhau. Bản thân mình lớn lên cũng coi như anh tuấn tiêu sái, còn hơn cái tên Phong Nhược Trần kia.
Chính mình đâu kém chỗ nào?
Xách lên vò rượu rót xuống, chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng một đường thiêu đốt tới phía dưới. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên ‘Vô Song’ Công tử Mạch Ngọc… Dung nhan tuyệt lệ, thân thể tràn ngập mê hoặc…
Bất giác uống một ngụm lớn, nghĩ đến câu kia:
“Nhược Trần công tử cùng các ngươi không giống nhau…”
Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng so với nói hết ra còn muốn chọc người ghen tị.
Phương Kính Tai nghĩ xung quanh cái gì cũng không có, bàn ghế quanh hắn bắt đầu nghiêng ngả, nhắm mắt lắc đầu một cái, mở ra. Vẫn như cũ trời đất quay cuồng… Một mảnh hỗn loạn, mang máng thấy trước cửa nhiều thêm một người.
Sa y khinh bạc, dung mạo Vô Song…
Người nọ đi tới, quơ quơ hắn, nói cái gì Phương Kính Tai một chút đều không nghe được, chỉ là hướng phía người ta cười hắc hắc, sau đó kéo lại…
Họ Phong có thể thượng ngươi, lão tử cũng có thể!
Mỗi chương ngắn tầm này thôi =w=
Mà trong đây có một số đoạn mình không hiểu nên làm bừa, nàng nào đọc lại góp ý nhé (ノ)’瓜`(ヾ) Đăng bởi: admin
Bầu trời như có như không hiện qua mái hiên, trong hẻm nhỏ sắc xuân vô biên, khói quấn quýt, hoa liễu lả tả.
“Ở đây có ngân phiếu trăm lượng, một hộp minh châu…”
Phương Kính Tai khép lại chiết phiến trong tay, đem ngân phiếu cùng hộp trân châu đổ lên người trước mặt.
Ngân phiếu trăm lượng hiện ra, một xấp ấy chỉ sợ là trăm lượng cũng không bằng, ngọc không nhiều lắm nhưng mỗi viên đều trơn bóng, bọc một tầng rực rỡ bên trong, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Chỉ là người nọ né người mà ngồi, vàng ngọc phía trước chẳng chút nào mảy may.
“A!”
Phương Kính Tai cười lạnh một tiếng, chiết phiến trong tay gõ lên mặt bàn:
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… Không hổ là đầu bài nơi này, có lẽ những thứ này ngươi không để vào mắt. Như vậy đi, người khác mua ngươi một đêm bao nhiêu, Gia ta trả giá gấp bội.”
Mạch Ngọc quay đầu, hé ra dung nhan tuấn tú tuyệt lệ nhưng không mất đi anh khí.
Mi dài mắt phượng, môi mỏng khẽ mím. Một thân trường sam hồng nhạt mỏng, thanh nhã đạm nhạt trộn lẫn mấy phần không cho thân cận hờ hững. Phảng phất như mộc lan tĩnh mịch, kiêu ngạo tuyệt không.
Trong lòng Phương Kính Tai không khỏi thầm khen một tiếng, chỉ riêng dung nhan tuyệt lệ này liền đem bao hoa cỏ kiều diễm áp xuống.
Đối phương nhìn hắn, ánh mắt kia…
Nói không rõ là xem thường hay là vừa lòng, chung quy vẫn là như thế lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Ngay sau đó, trong lòng Phương Kính Tai nở nụ cười chế giễu.
Nhưng thật ra có thể y giả bộ!
Không phải chỉ có chút tư sắc, ỷ vào mình cầm kỳ thi họa tài học xuất sắc liền cả ngày làm hồng quan đi tới đi lui.
Hừ!
Hồng quan là gì, không phải chỉ cần tốn chút bạc, dù cho là đệ nhất đầu bảng trong kinh thành cũng chỉ mở chân ra hầu hạ người sao?
Đứng dậy đi qua bàn bát tiên đến bên người kia, chùng chiết phiến hất cẳm y chuyển hướng về phía mình bên này, lời nói động tác cực kì ngả ngớn:
“Ngày đó thấy ngươi cùng tiểu tử thối họ Phong kia du hồ, trên thuyền hoa cười nói không coi ai ra gì, bây giờ cười cũng không cười? Hay chính là đối với họ Phong kia phá lệ ưu đãi?”
Mạch Ngọc đẩy chiết phiến khỏi , đứng dậy tiến đến bên giường:
“Nhược Trần công tử cùng các ngươi không giống nhau…”
Chỉ thấy y đưa lưng bề phía Phương Kính Tai, đưa tay thả tóc… ngay tức khắc tóc đen rơi xuống, sau đó gỡ mấy thứ ràng buộc trên người.
Sa y nhẹ nhàng tuột xuống, Mạch Ngọc nửa ngồi ở trên giường, nghiêng người dựa vào sàng lan.
Vừa mới phút trước còn giống như nguyệt sương hoa lãnh ý bức người, thế mà sau một cái chớp mắt, cũng là màu da như tuyết, môi mỏng xinh đẹp, trước ngực hai điểm đỏ thẫm thấp thoáng sau sợi tóc đen như mực, theo ***g ngực phập phồng lúc ẩn lúc hiện.
Vẻ lạnh lùng không cho bất cứ người đến gần biến mất như nước bốc hơi trên lá, không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ phong tình mê người.
Phương Kính Tai thoáng cái thất thần, chiết phiến trong tay “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
“Các ngươi không phải dùng tiền mua vui sao? Muốn chúng ta cười liền cười, muốn chúng ta khóc liền khóc, dù cho không đòi hỏi, chúng ta vẫn làm theo. Nhưng có thể có mấy người có thể đối đãi với người ngoài được như Nhược Trần công tử? Chẳng qua đều là gặp dịp thì chơi mà thôi…”
Ánh sáng trong con ngươi rõ ràng lưu chuyển. Mạch Ngọc ngẩng đầu lên chậm rãi nhắm mắt, cổ họng nghẹn một chút:
“Phương nhị gia một đêm ngàn vàng chấm Mạch Ngọc, Mạch Ngọc giờ đây cũng là người của Nhị gia, Nhị gia muốn chơi đùa ra sao… Mạch Ngọc phụng bồi…”
Nghe vậy, hai vai Phương Kính Tai run rẩy, tay càng nắm càng chặt, người trước mắt giống như hoa quỳnh nở rộ kinh diễm, thân thể chỉ cần nhìn qua cũng khiến hắn tâm huyết dâng trào, nhưng lời nói của đối phương vô luận như thế nào hắn cũng không nuốt trôi khẩu khí này.
Một chưởng rơi trên bàn, Phương Kính Tai oán hận nghiến răng:
“Trời sinh tiện mệnh* còn giả vờ thanh cao, phi! Lão tử còn lạ gì!”
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
(*mệnh ti tiện, hèn mọn)
Tự rước lấy nhục.
Đưa tay rót rượu, nhấc lên, bên trong trống không.
“Tiểu nhị, mang rượu tới!”
Tiểu nhị ôm một vò rượu trở lại, thấy hắn có vẻ say đến bảy phần liền hảo tâm nhắc nhở:
“Gia, uống nhiều hại thân.”
“Sao vậy? Sợ ta phiền ngươi?”
Phương Kính Tai lấy ra một thỏi bạc ném ở trên bàn, miệng mơ hồ lẩm bẩm:
“Lão tử chính là… là có tiền! Đây, đủ, có đủ hay không?”
“Đủ đủ…”
Tiểu nhị một bên trả lời một bên bất đắc dĩ lắc đầu, người như vậy mỗi ngày đều nhìn thấy vài đám, chỉ cần trả đủ tiền, uống rượu làm loạn cũng không quan trọng.
Phương Kính Tai xách vò rượu, người càng không ngừng run rẩy, đã vài lần rót rượu tràn ra ngoài liền càng thấy buồn bực, ngay cả chén cũng không cần, dứt khoát mang vò rượu tùy tiện đổ vào miệng.
Phong Nhược Trần, lại là Phong Nhược Trần. Tám chín phần mười hai người bọn họ kiếp trước kết thù!
Nhớ lại hồi bé cùng nhau đi trộm hồng nhà phu tử, nhân chứng vật chứng đều bắt được, phu tử lại nói hắn làm hư Phong thiếu gia nhu thuận hiểu chuyện. Lớn hơn một chút, thế nhân lại khen Nhược Trần công tử tài học xuất sắc, đối xử với người ngoài khiêm tốn tao nhã, mà Phương gia nhị thiếu ngược lại dốt nát kém cỏi.
Đám bạn chỉ thấy mất mặt, hắn Phương Kính Tai lại vui vẻ tự tại.
Chẳng qua là công tử Phong gia giống như âm hồn không tan, đồng thời cũng giống như Phương Kính Tai hắn từ nhỏ mục đích chính của bản thân làm cho gia sản càng ngày càng nhiều.
Ở thanh lâu chọn trúng một thanh quan, nghĩ chuộc trở về nạp thêm thị thiếp, kết quả người ta sống chết không muốn, lại nói trái tim chỉ dành riêng cho Nhược Trần công tử, ngươi chỉ chiếm được thân ta chứ không chiếm được lòng!
Phi!
Lão tử cứu ngươi lúc nước sôi lửa bỏng, nói cho cùng dồn ép ngươi làm kỹ cũng giống ép ngươi xuống hố lửa!
Không muốn cũng không nguyện, người khác còn nịnh hót để thành thiếp bên người ta kìa!
Hắn một bụng không cam lòng từ thanh lâu đi ra, chân rẽ vào một nam quán. Chủ lâu mặt như quan ngọc, tiểu quan thân thể nõn nà hỏi hắn:
“Gia, tốt không?”
Cặp mắt hoa đào của tiểu quan cong cong:
“Nhân gia đã đáp ứng y chờ Nhược Trần công tử đến chuộc…”
“Phi! Nhân gia cao hứng nói ngươi có thể tin? Lão hoàng đế nói mê muốn lập Tể Phụ làm hậu, lẽ nào Tể Phụ thật sự vào tẩm cung của lão hay sao?”
“Gia, ngài lúc đó chẳng phải cao hứng?”
Thế nhưng không lâu sau, Tể Phụ thực sự tiến vào tẩm cung của lão hoàng đế, Phong Nhược Trần cũng thật sự thay tiểu quan chuộc thân.
Chuyện chính là như vậy, dù cho tách chân trần ngay cả đầu ngón chân cũng đếm không hết! Ngay sau đó, dường như khắp thiên hạ ngoại trừ họ Phong ra những người khác đều là phi cầm tẩu tú (chim bay cá nhảy).
Mà ngay cả lão đầu nhà mình cũng cả ngày ở bên tai cằn nhằn.
Nhi tử nhà nào đó mười tám tuổi đã bắt đầu học quản lý việc nhà, hiện tại toàn bộ Phong gia đều do một tay y xử lý, lão đầu ta lúc nào thì không vì cái nhà này quan tâm?
Trong lòng Phương Kính Tai đương nhiên không phục.
Phong Phương hai nhà gia thế ngang nhau. Bản thân mình lớn lên cũng coi như anh tuấn tiêu sái, còn hơn cái tên Phong Nhược Trần kia.
Chính mình đâu kém chỗ nào?
Xách lên vò rượu rót xuống, chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng một đường thiêu đốt tới phía dưới. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên ‘Vô Song’ Công tử Mạch Ngọc… Dung nhan tuyệt lệ, thân thể tràn ngập mê hoặc…
Bất giác uống một ngụm lớn, nghĩ đến câu kia:
“Nhược Trần công tử cùng các ngươi không giống nhau…”
Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng so với nói hết ra còn muốn chọc người ghen tị.
Phương Kính Tai nghĩ xung quanh cái gì cũng không có, bàn ghế quanh hắn bắt đầu nghiêng ngả, nhắm mắt lắc đầu một cái, mở ra. Vẫn như cũ trời đất quay cuồng… Một mảnh hỗn loạn, mang máng thấy trước cửa nhiều thêm một người.
Sa y khinh bạc, dung mạo Vô Song…
Người nọ đi tới, quơ quơ hắn, nói cái gì Phương Kính Tai một chút đều không nghe được, chỉ là hướng phía người ta cười hắc hắc, sau đó kéo lại…
Họ Phong có thể thượng ngươi, lão tử cũng có thể!
Mỗi chương ngắn tầm này thôi =w=
Mà trong đây có một số đoạn mình không hiểu nên làm bừa, nàng nào đọc lại góp ý nhé (ノ)’瓜`(ヾ) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.