Chương 20
Tang giới
22/11/2019
Edit: Sam
Mặc dù anh không mang khí thế lạnh băng u ám bức ép người khác, nhưng lời nói sắc bén hờ hững lại thực sự khiến cho mấy vị bác sĩ không dám thở mạnh.
Sắc mặt của người đàn bà nằm trên giường hơi phức tạp, ánh mắt bà nhìn Phong Trác Luân chăm chú, bà muốn chạm vào ngón tay anh tỏ ý anh đừng nói nữa, nhưng anh thu về ngón tay tránh đi.
“Cậu Phong, bệnh của Phong phu nhân tái phát cậu gán ép trên đầu chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách, việc chúng tôi có thể làm là cố gắng hết sức tiến hành điều trị, quan trọng là phải để trạng thái tâm lý của Phong phu nhân thoải mái, có thể phối hợp với chúng tôi, chúng tôi mới có khả năng kéo dài thời gian.” Một vị bác sĩ đeo mắt kính lúc này miễn cưỡng cất tiếng.
Càng lắng nghe Phong Trác Luân càng thấy nực cười, anh nhướn mày nhìn bọn họ chẳng nói lời nào.
“Phong phu nhân.” Lúc này một nữ bác sĩ dời hướng về phía người đàn bà trên giường bệnh, “Xin hỏi bà muốn ở lại bệnh viện tiến hành trị liệu hay là về nhà tĩnh dưỡng trị liệu?”
Người đàn bà nghiêng đầu liếc nhìn Phong Trác Luân một cái, bà vừa định lên tiếng thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
“Thái tử.”
La Khúc Hách từ ngoài sải bước vào, mấy vị bác sĩ vừa thấy hắn đến vội vàng thở phào một hơi, cùng cung kính chào hỏi hắn, sau đó toàn bộ đều lui ra trước.
Hắn động đậy ngón tay, A Nghiêm đi theo bên cạnh hắn cũng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
“Dì Du, xin lỗi tôi đã đến muộn.” La Khúc Hách đứng cạnh giường bệnh, hơi khom người, mặt mày ôn hòa cúi đầu nhìn người đàn bà, “Ngoại trừ nhóm bác sĩ ban nãy lúc trước chăm sóc dì quen thuộc với bệnh tình của dì, hiện tại tôi ra nước ngoài mời sang vài vị bác sĩ tốt nhất, sáng mai sẽ đến, dì hãy yên tâm, quá trình điều trị và thuốc men sẽ không quá nặng nề, dì yên tâm phối hợp với bọn họ là được rồi.”
Phong Du trên giường bệnh sau khi lắng nghe hắn nói xong thì ánh mắt bà dịu dàng, gật đầu với hắn.
“Về ba, ông ấy bàn xong chuyện làm ăn thì sẽ quay về Hồng Kông, đợi ngày mai ông ấy qua đây, sau khi xem tình huống của dì thì sẽ đón dì trở về.” Hắn nghiêm nghị nói, “Dì ở trong nhà, mọi người đều có thể chăm sóc, bác sĩ cũng có thể chờ đợi bất cứ lúc nào.”
Từ khi La Khúc Hách tiến vào phòng bệnh thì Phong Trác Luân chẳng nói câu nào nữa, lúc này anh đẩy ghế ra sau, đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh.
Phong Du muốn động đậy nhưng không có sức, bà chỉ có thể nhìn bóng lưng anh gọi anh lại: “Trác Luân, con đi đâu?”
“Không trở ngại hai người mẹ con tình thâm.” Phong Trác Luân dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ, anh cười hờ hững, “Dựa theo những lời bác sĩ vừa nói, chỉ cần các người một nhà đoàn tụ thì trạng thái tâm lý của bà tốt rồi, đi đâu điều trị, làm sao điều trị, hiệu quả đương nhiên rất tốt rồi.”
Lời anh không nặng, nhưng Phong Du nghe được sắc mặt đã tái nhợt giờ đây càng không có màu máu, ánh mắt bà khẽ run nhìn anh, khóe miệng mấp máy nhưng không thốt ra lời nào.
“Dì Du, dì vừa giải phẫu xong, lúc này đừng nên cố gắng hoạt động quá nhiều thì tốt hơn.” La Khúc Hách điềm tĩnh ung dung cất tiếng dặn dò, hắn lấy ra cái gối tựa trên lưng giường, dìu bà cẩn thận hơi ngồi lên.
Phong Trác Luân nhìn điệu bộ quan tâm của hắn, khéo léo gần gũi, ra vẻ người con có hiếu.
“Buổi tối tôi còn có một bữa tiệc, tôi đi trước, ngày mai tôi và ba cùng nhau sang đây thăm dì.” La Khúc Hách ôn hòa nói xong, vươn tay đắp chăn cho bà, “Dì nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Được, cháu bận việc của mình đi.” Phong Du dịu dàng đáp lại, ánh mắt vẫn dừng tại trên người cách đó không xa.
La Khúc Hách thấy thế cong lên khóe môi cười đi tới cạnh cánh cửa, lúc đi qua bên người Phong Trác Luân hắn khựng bước chân, dừng lại.
Chiều cao hai người đàn ông gần như tương đồng, một người thân hình mảnh khảnh, một người cân đối cường tráng, khuôn mặt tinh xảo khôi ngô, gần như khó mà phân biệt ai hơn ai.
Ba tiếng trước tại ven đường đông người ồn ào, bọn họ cũng đối diện như vậy, người lạ tương đồng.
“Quả thật chỉ có dì Du gặp chuyện cậu mới có thể hiện thân một lần.” Lúc này La Khúc Hách hơi kề sát khuôn mặt anh, nở nụ cười ôn hòa đối diện anh, “Nếu hiện thân rồi vậy thì chăm sóc dì ấy cho tốt, bệnh tình tái phát tình huống cấp bách, nói không chừng cậu đi lần nữa không quay đầu lại thì sẽ vĩnh viễn xa cách.”
Sau khi nghe xong Phong Trác Luân nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt cũng treo nụ cười lười nhác vô vị thường ngày, nhưng trong ánh mắt chẳng có độ ấm nào: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Hai câu nói giao chiến, mỗi một tấc không khí dường như bị đông lại. Vài giây im lặng như chết.
Tầm mắt giao nhau, La Khúc Hách không nói thêm gì nữa, xoay người vững bước ra khỏi phòng bệnh.
“Có phải như thế này mẹ sẽ vui sướng hay không?”
Trong phòng bệnh không còn ai khác, Phong Trác Luân đi mấy bước về bên giường, anh nhìn Phong Du mang giọng điệu châm chọc nói: “Mỗi người ở bên cạnh mẹ ở cùng mẹ, thỏa mãn nội tâm không đáy của mẹ, hai bên còn yêu thương lẫn nhau.”
Phong Du đang nhìn anh tinh tế, sau khi nghe xong hốc mắt bà hơi đỏ lên, bà muốn nói gì đó nhưng bắt đầu cất tiếng thì ho lên, hồi lâu sau lại ho ra một búng máu.
“Trên thế giới hẳn là không có đứa con bất hiếu thứ hai giống như con, có phải không.” Ánh mắt anh ẩn nhẫn nhìn vết đỏ sẫm trên tấm chăn trắng như tuyết, anh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, “Sau khi mẹ nguy cấp có khả năng mắc bệnh không thể chữa khỏi thì đứa con ngược lại một mình cao chạy xa bay, thậm chí đã trở lại cũng không thèm nhìn lấy một cái.”
“Mẹ có biết con hận mẹ bao nhiêu không?” Anh nhếch khóe miệng, sau đó cười càng tươi hơn, “Gần như căm ghét đến cực điểm.”
Trên khuôn mặt gần như không khác mấy với Phong Du có một ít cảm xúc.
Phong Du ngồi trên giường nhìn anh chẳng hề quay đầu ra khỏi phòng bệnh, bàn tay dính máu của bà từ từ giơ lên che kín khuôn mặt.
Lý Lị đã tới Hồng Kông vài lần, giờ đây thu dọn sơ hành lý, rồi xuống lầu tới siêu thị lân cận mua chút đồ ăn định ở nhà nấu bữa tối.
Dung Tư Hàm bỏ quần áo và đồ dùng tùy thân của mình vào va ly để ngày mai quay về thành phố S, lúc này cô trở về tủ chứa đồ dọn ra đồ đạc của Phong Trác Luân.
Hồi sáng nhét vào quá vội vàng, đồ bên trong còn lộ ra một chút ngoài va ly, cô đè va ly lại, lấy ra mấy thứ nhét lung tung, lặng lẽ xếp vào lần nữa.
Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo… Mỗi một thứ dường như còn lưu lại hơi thở trên người anh, cô cụp mắt xếp xong cái quần cuối cùng, bỗng nhiên nhìn thấy trong túi quần lộ ra một góc màu trắng.
Cô chợt nảy sinh ý nghĩ, bàn tay đã không tự chủ được rút ra thứ màu trắng kia.
Sắc trời dần tối sầm, cô ngồi xổm tại chỗ im lặng thật lâu, rồi đứng dậy bỏ thứ kia vào trong túi của mình, kéo va ly lại rồi xách lên.
Đường Thốc mau chóng bắt máy, bạn học ngốc nghếch ghen tị huýt sáo lập tức cao giọng đùa giỡn ở đầu dây bên kia: “Trước hết đừng nói, để tôi đoán xem là bạn Hoa Luân hay là bạn Maruko nhà anh ấy đây?”
Dung Tư Hàm cứng họng một lúc, cô hít sâu một hơi.
“Tôi đoán ra rồi!” Lỗ mũi Đường Thốc hướng lên trời: “Anh khẳng định là Hoa Luân rồi! Nhóc Maruko bị anh ăn sạch ở trên giường ngủ chết rồi nên anh mới có thể nhớ tới tình yêu cũ là tôi đúng không?! Đúng không?!”
Cô bị biểu hiện ngốc đến trời đất chứng giám của người này khiến cho hoàn toàn mất kiên nhẫn, hồi lâu sau cô bình tĩnh thấp giọng nói: “Anh tới khu nhà của tôi một chuyến, tôi đưa đồ của anh ấy cho anh.”
Vừa nghe được giọng cô, người ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng giống như bị bắn chết, qua cả buổi mới run rẩy đáp lại một câu: “…Tại sao tôi luôn là người bị thương! Hai người…hai người lại làm sao hả?”
“Chúng tôi chia tay rồi.” Dung Tư Hàm ngắt lời anh ta, nói xong thì cúp máy ngay, cô xách va ly cầm chìa khóa xuống lầu.
Bóng đêm kéo tới mỗi một góc trong thành phố, gió lạnh mùa thu từ nơi không có quần áo che đậy chậm rãi xuyên thấu mỗi một bộ phận cơ thể con người, Dung Tư Hàm xách va ly đứng ở dưới lầu, vẻ mặt buồn rầu lạnh lùng.
Nhưng người đợi tới lại không phải Đường Thốc.
“Lần này là muốn chia tay thực sự phải không?”
Trên người Phong Trác Luân vẫn mặc quần áo tối hôm trước khi ra ngoài, lúc này anh vươn tay nhận lấy va ly cô xách trong tay, anh cố hết sức thu lại vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt, cong khóe miệng: “Để anh nghĩ xem…cảnh tượng này đã xảy ra mấy lần rồi? Lần trước là em lấy đồ đạc từ chỗ anh, lần này là anh cầm đồ đạc bị đuổi ra khỏi chỗ ở của em, lần này coi như hòa.”
Khuôn mặt anh vẫn xinh đẹp như vậy, cách nói chuyện như vậy, nụ cười vẫn vậy.
“Về đề nghị chia tay em đưa ra trong tin nhắn hồi sáng, anh không có ý kiến.” Anh không dây dưa, “Em còn có gì không rõ muốn hỏi anh không?”
“…Không có.” Cô nhìn anh, một sợi dây cuối cùng trong đáy lòng cất tiếng đứt đoạn, cô thu lại bàn tay trong túi áo dần dần nắm chặt vải vóc, cũng ung dung cười cười, “Anh cũng có điểm không rõ ràng à.”
Phong Trác Luân nhìn khuôn mặt điềm tĩnh vững vàng của cô, trái tim tựa như bị một sức lực khổng lồ vò nát từng tấc một, rốt cuộc đành nhắm mắt khép lại.
“Không có.” Anh cười càng sâu hơn, đường cong ánh mắt xinh đẹp, “Cho dù thời gian có ngắn bao nhiêu, suy cho cùng anh cũng chính thức yêu đương làm bạn trai bạn gái với Dung tiểu thư, bây giờ hợp tan vui vẻ, không cảm thấy có gì không ổn.”
Thấy cô chẳng nói gì, lúc này anh buông lỏng cần kéo va ly, nhẹ nhàng vươn hai tay về phía cô: “Anh đoán em chắc là cũng không cần anh thiết kế nhẫn kim cương kết hôn cho em, cái này coi như là quà chia tay.”
Bên tai là tiếng gió hơi chói tai, trước mắt Dung Tư Hàm rưng rưng ánh nước, thật lâu sau bước chân cô di chuyển liền bị anh ôm vào lòng.
Khuôn mặt cô vùi trong lồng ngực anh gần như hít thở không thông, chỉ nghe được nhịp tim anh đập từng tiếng ngày càng dồn dập, sự ẩm ướt trong hốc mắt của cô không thể kiềm chế mà dần dần dính trên áo sơ mi của anh.
Thật lâu sau, Phong Trác Luân nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, xoay người khom lưng xách hành lý lên.
Cô giơ tay lau mặt, bình tĩnh cất tiếng: “Ngày mai em cùng mẹ quay về thành phố S, có lẽ sau này sẽ không trở về Hồng Kông nữa.”
Bàn tay anh nắm cần kéo va ly run lên, hồi lâu sau anh nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gật đầu, dùng giọng điệu như bạn bè bình thường nói: “Hôm nay qua rồi, còn có ngày mai, cho dù ở nơi nào, chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.”
Cô đã từng nghe lời nói sắc bén châm chọc của anh, từng nghe lời nỉ non tràn đầy tình cảm của anh, nhưng chưa từng nghe qua anh như bây giờ, câu chữ trong xa cách mang theo đoạn tuyệt.
Tựa như đã tuyệt vọng tâm như tro tàn.
“Ừm, không có anh còn có người khác.” Cô nói theo, dồn ép nước mắt vòng vo trong hốc mắt, “Em sẽ không để chính mình sống khó chịu, em biết anh cũng vậy.”
Anh không nhìn cô, cong lên khóe miệng cười, xách hành lý bước xuống bậc thang.
Chân trời tối tăm chìm xuống, ngoại trừ ánh sao trong trời đêm thì không còn ánh sáng nào khác.
Dung Tư Hàm nhìn bóng dáng anh chậm rãi đi xa, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho dù có lâu bao nhiêu thì ngày này cũng sẽ tới, từ lúc bắt đầu bọn họ đã hiểu được.
Từ nay về sau có lẽ không bao giờ gặp lại nữa, không còn liên hệ gì nữa, những triền miên thân mật khi ở bên nhau, tổn thương nghi ngờ, dịu dàng yên tâm, tất cả đều phải hoàn toàn chôn hết thỏa đáng ngày hôm nay.
Tỉnh mộng rồi anh tựa như người qua đường bình thường khác, dễ dàng rời khỏi cuộc sống của mình.
Thế nhưng anh nhất định không biết món quà chia tay mà cô tặng cho anh.
Không phải yêu, không phải hận, không phải oán trách, không phải không nỡ.
Là từ nay về sau cô không còn khả năng nguyện kiên trì với một người mà không cần hứa hẹn.
Là từ nay về sau cô rốt cuộc không thể mong muốn cùng bất cứ ai ở bên nhau lâu dài.
Sự thành tâm thật ý mà cô cho anh, rốt cuộc không thể cho người thứ hai ——
Mặc dù anh không mang khí thế lạnh băng u ám bức ép người khác, nhưng lời nói sắc bén hờ hững lại thực sự khiến cho mấy vị bác sĩ không dám thở mạnh.
Sắc mặt của người đàn bà nằm trên giường hơi phức tạp, ánh mắt bà nhìn Phong Trác Luân chăm chú, bà muốn chạm vào ngón tay anh tỏ ý anh đừng nói nữa, nhưng anh thu về ngón tay tránh đi.
“Cậu Phong, bệnh của Phong phu nhân tái phát cậu gán ép trên đầu chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách, việc chúng tôi có thể làm là cố gắng hết sức tiến hành điều trị, quan trọng là phải để trạng thái tâm lý của Phong phu nhân thoải mái, có thể phối hợp với chúng tôi, chúng tôi mới có khả năng kéo dài thời gian.” Một vị bác sĩ đeo mắt kính lúc này miễn cưỡng cất tiếng.
Càng lắng nghe Phong Trác Luân càng thấy nực cười, anh nhướn mày nhìn bọn họ chẳng nói lời nào.
“Phong phu nhân.” Lúc này một nữ bác sĩ dời hướng về phía người đàn bà trên giường bệnh, “Xin hỏi bà muốn ở lại bệnh viện tiến hành trị liệu hay là về nhà tĩnh dưỡng trị liệu?”
Người đàn bà nghiêng đầu liếc nhìn Phong Trác Luân một cái, bà vừa định lên tiếng thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
“Thái tử.”
La Khúc Hách từ ngoài sải bước vào, mấy vị bác sĩ vừa thấy hắn đến vội vàng thở phào một hơi, cùng cung kính chào hỏi hắn, sau đó toàn bộ đều lui ra trước.
Hắn động đậy ngón tay, A Nghiêm đi theo bên cạnh hắn cũng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
“Dì Du, xin lỗi tôi đã đến muộn.” La Khúc Hách đứng cạnh giường bệnh, hơi khom người, mặt mày ôn hòa cúi đầu nhìn người đàn bà, “Ngoại trừ nhóm bác sĩ ban nãy lúc trước chăm sóc dì quen thuộc với bệnh tình của dì, hiện tại tôi ra nước ngoài mời sang vài vị bác sĩ tốt nhất, sáng mai sẽ đến, dì hãy yên tâm, quá trình điều trị và thuốc men sẽ không quá nặng nề, dì yên tâm phối hợp với bọn họ là được rồi.”
Phong Du trên giường bệnh sau khi lắng nghe hắn nói xong thì ánh mắt bà dịu dàng, gật đầu với hắn.
“Về ba, ông ấy bàn xong chuyện làm ăn thì sẽ quay về Hồng Kông, đợi ngày mai ông ấy qua đây, sau khi xem tình huống của dì thì sẽ đón dì trở về.” Hắn nghiêm nghị nói, “Dì ở trong nhà, mọi người đều có thể chăm sóc, bác sĩ cũng có thể chờ đợi bất cứ lúc nào.”
Từ khi La Khúc Hách tiến vào phòng bệnh thì Phong Trác Luân chẳng nói câu nào nữa, lúc này anh đẩy ghế ra sau, đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh.
Phong Du muốn động đậy nhưng không có sức, bà chỉ có thể nhìn bóng lưng anh gọi anh lại: “Trác Luân, con đi đâu?”
“Không trở ngại hai người mẹ con tình thâm.” Phong Trác Luân dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ, anh cười hờ hững, “Dựa theo những lời bác sĩ vừa nói, chỉ cần các người một nhà đoàn tụ thì trạng thái tâm lý của bà tốt rồi, đi đâu điều trị, làm sao điều trị, hiệu quả đương nhiên rất tốt rồi.”
Lời anh không nặng, nhưng Phong Du nghe được sắc mặt đã tái nhợt giờ đây càng không có màu máu, ánh mắt bà khẽ run nhìn anh, khóe miệng mấp máy nhưng không thốt ra lời nào.
“Dì Du, dì vừa giải phẫu xong, lúc này đừng nên cố gắng hoạt động quá nhiều thì tốt hơn.” La Khúc Hách điềm tĩnh ung dung cất tiếng dặn dò, hắn lấy ra cái gối tựa trên lưng giường, dìu bà cẩn thận hơi ngồi lên.
Phong Trác Luân nhìn điệu bộ quan tâm của hắn, khéo léo gần gũi, ra vẻ người con có hiếu.
“Buổi tối tôi còn có một bữa tiệc, tôi đi trước, ngày mai tôi và ba cùng nhau sang đây thăm dì.” La Khúc Hách ôn hòa nói xong, vươn tay đắp chăn cho bà, “Dì nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Được, cháu bận việc của mình đi.” Phong Du dịu dàng đáp lại, ánh mắt vẫn dừng tại trên người cách đó không xa.
La Khúc Hách thấy thế cong lên khóe môi cười đi tới cạnh cánh cửa, lúc đi qua bên người Phong Trác Luân hắn khựng bước chân, dừng lại.
Chiều cao hai người đàn ông gần như tương đồng, một người thân hình mảnh khảnh, một người cân đối cường tráng, khuôn mặt tinh xảo khôi ngô, gần như khó mà phân biệt ai hơn ai.
Ba tiếng trước tại ven đường đông người ồn ào, bọn họ cũng đối diện như vậy, người lạ tương đồng.
“Quả thật chỉ có dì Du gặp chuyện cậu mới có thể hiện thân một lần.” Lúc này La Khúc Hách hơi kề sát khuôn mặt anh, nở nụ cười ôn hòa đối diện anh, “Nếu hiện thân rồi vậy thì chăm sóc dì ấy cho tốt, bệnh tình tái phát tình huống cấp bách, nói không chừng cậu đi lần nữa không quay đầu lại thì sẽ vĩnh viễn xa cách.”
Sau khi nghe xong Phong Trác Luân nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt cũng treo nụ cười lười nhác vô vị thường ngày, nhưng trong ánh mắt chẳng có độ ấm nào: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Hai câu nói giao chiến, mỗi một tấc không khí dường như bị đông lại. Vài giây im lặng như chết.
Tầm mắt giao nhau, La Khúc Hách không nói thêm gì nữa, xoay người vững bước ra khỏi phòng bệnh.
“Có phải như thế này mẹ sẽ vui sướng hay không?”
Trong phòng bệnh không còn ai khác, Phong Trác Luân đi mấy bước về bên giường, anh nhìn Phong Du mang giọng điệu châm chọc nói: “Mỗi người ở bên cạnh mẹ ở cùng mẹ, thỏa mãn nội tâm không đáy của mẹ, hai bên còn yêu thương lẫn nhau.”
Phong Du đang nhìn anh tinh tế, sau khi nghe xong hốc mắt bà hơi đỏ lên, bà muốn nói gì đó nhưng bắt đầu cất tiếng thì ho lên, hồi lâu sau lại ho ra một búng máu.
“Trên thế giới hẳn là không có đứa con bất hiếu thứ hai giống như con, có phải không.” Ánh mắt anh ẩn nhẫn nhìn vết đỏ sẫm trên tấm chăn trắng như tuyết, anh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, “Sau khi mẹ nguy cấp có khả năng mắc bệnh không thể chữa khỏi thì đứa con ngược lại một mình cao chạy xa bay, thậm chí đã trở lại cũng không thèm nhìn lấy một cái.”
“Mẹ có biết con hận mẹ bao nhiêu không?” Anh nhếch khóe miệng, sau đó cười càng tươi hơn, “Gần như căm ghét đến cực điểm.”
Trên khuôn mặt gần như không khác mấy với Phong Du có một ít cảm xúc.
Phong Du ngồi trên giường nhìn anh chẳng hề quay đầu ra khỏi phòng bệnh, bàn tay dính máu của bà từ từ giơ lên che kín khuôn mặt.
Lý Lị đã tới Hồng Kông vài lần, giờ đây thu dọn sơ hành lý, rồi xuống lầu tới siêu thị lân cận mua chút đồ ăn định ở nhà nấu bữa tối.
Dung Tư Hàm bỏ quần áo và đồ dùng tùy thân của mình vào va ly để ngày mai quay về thành phố S, lúc này cô trở về tủ chứa đồ dọn ra đồ đạc của Phong Trác Luân.
Hồi sáng nhét vào quá vội vàng, đồ bên trong còn lộ ra một chút ngoài va ly, cô đè va ly lại, lấy ra mấy thứ nhét lung tung, lặng lẽ xếp vào lần nữa.
Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo… Mỗi một thứ dường như còn lưu lại hơi thở trên người anh, cô cụp mắt xếp xong cái quần cuối cùng, bỗng nhiên nhìn thấy trong túi quần lộ ra một góc màu trắng.
Cô chợt nảy sinh ý nghĩ, bàn tay đã không tự chủ được rút ra thứ màu trắng kia.
Sắc trời dần tối sầm, cô ngồi xổm tại chỗ im lặng thật lâu, rồi đứng dậy bỏ thứ kia vào trong túi của mình, kéo va ly lại rồi xách lên.
Đường Thốc mau chóng bắt máy, bạn học ngốc nghếch ghen tị huýt sáo lập tức cao giọng đùa giỡn ở đầu dây bên kia: “Trước hết đừng nói, để tôi đoán xem là bạn Hoa Luân hay là bạn Maruko nhà anh ấy đây?”
Dung Tư Hàm cứng họng một lúc, cô hít sâu một hơi.
“Tôi đoán ra rồi!” Lỗ mũi Đường Thốc hướng lên trời: “Anh khẳng định là Hoa Luân rồi! Nhóc Maruko bị anh ăn sạch ở trên giường ngủ chết rồi nên anh mới có thể nhớ tới tình yêu cũ là tôi đúng không?! Đúng không?!”
Cô bị biểu hiện ngốc đến trời đất chứng giám của người này khiến cho hoàn toàn mất kiên nhẫn, hồi lâu sau cô bình tĩnh thấp giọng nói: “Anh tới khu nhà của tôi một chuyến, tôi đưa đồ của anh ấy cho anh.”
Vừa nghe được giọng cô, người ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng giống như bị bắn chết, qua cả buổi mới run rẩy đáp lại một câu: “…Tại sao tôi luôn là người bị thương! Hai người…hai người lại làm sao hả?”
“Chúng tôi chia tay rồi.” Dung Tư Hàm ngắt lời anh ta, nói xong thì cúp máy ngay, cô xách va ly cầm chìa khóa xuống lầu.
Bóng đêm kéo tới mỗi một góc trong thành phố, gió lạnh mùa thu từ nơi không có quần áo che đậy chậm rãi xuyên thấu mỗi một bộ phận cơ thể con người, Dung Tư Hàm xách va ly đứng ở dưới lầu, vẻ mặt buồn rầu lạnh lùng.
Nhưng người đợi tới lại không phải Đường Thốc.
“Lần này là muốn chia tay thực sự phải không?”
Trên người Phong Trác Luân vẫn mặc quần áo tối hôm trước khi ra ngoài, lúc này anh vươn tay nhận lấy va ly cô xách trong tay, anh cố hết sức thu lại vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt, cong khóe miệng: “Để anh nghĩ xem…cảnh tượng này đã xảy ra mấy lần rồi? Lần trước là em lấy đồ đạc từ chỗ anh, lần này là anh cầm đồ đạc bị đuổi ra khỏi chỗ ở của em, lần này coi như hòa.”
Khuôn mặt anh vẫn xinh đẹp như vậy, cách nói chuyện như vậy, nụ cười vẫn vậy.
“Về đề nghị chia tay em đưa ra trong tin nhắn hồi sáng, anh không có ý kiến.” Anh không dây dưa, “Em còn có gì không rõ muốn hỏi anh không?”
“…Không có.” Cô nhìn anh, một sợi dây cuối cùng trong đáy lòng cất tiếng đứt đoạn, cô thu lại bàn tay trong túi áo dần dần nắm chặt vải vóc, cũng ung dung cười cười, “Anh cũng có điểm không rõ ràng à.”
Phong Trác Luân nhìn khuôn mặt điềm tĩnh vững vàng của cô, trái tim tựa như bị một sức lực khổng lồ vò nát từng tấc một, rốt cuộc đành nhắm mắt khép lại.
“Không có.” Anh cười càng sâu hơn, đường cong ánh mắt xinh đẹp, “Cho dù thời gian có ngắn bao nhiêu, suy cho cùng anh cũng chính thức yêu đương làm bạn trai bạn gái với Dung tiểu thư, bây giờ hợp tan vui vẻ, không cảm thấy có gì không ổn.”
Thấy cô chẳng nói gì, lúc này anh buông lỏng cần kéo va ly, nhẹ nhàng vươn hai tay về phía cô: “Anh đoán em chắc là cũng không cần anh thiết kế nhẫn kim cương kết hôn cho em, cái này coi như là quà chia tay.”
Bên tai là tiếng gió hơi chói tai, trước mắt Dung Tư Hàm rưng rưng ánh nước, thật lâu sau bước chân cô di chuyển liền bị anh ôm vào lòng.
Khuôn mặt cô vùi trong lồng ngực anh gần như hít thở không thông, chỉ nghe được nhịp tim anh đập từng tiếng ngày càng dồn dập, sự ẩm ướt trong hốc mắt của cô không thể kiềm chế mà dần dần dính trên áo sơ mi của anh.
Thật lâu sau, Phong Trác Luân nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, xoay người khom lưng xách hành lý lên.
Cô giơ tay lau mặt, bình tĩnh cất tiếng: “Ngày mai em cùng mẹ quay về thành phố S, có lẽ sau này sẽ không trở về Hồng Kông nữa.”
Bàn tay anh nắm cần kéo va ly run lên, hồi lâu sau anh nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gật đầu, dùng giọng điệu như bạn bè bình thường nói: “Hôm nay qua rồi, còn có ngày mai, cho dù ở nơi nào, chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.”
Cô đã từng nghe lời nói sắc bén châm chọc của anh, từng nghe lời nỉ non tràn đầy tình cảm của anh, nhưng chưa từng nghe qua anh như bây giờ, câu chữ trong xa cách mang theo đoạn tuyệt.
Tựa như đã tuyệt vọng tâm như tro tàn.
“Ừm, không có anh còn có người khác.” Cô nói theo, dồn ép nước mắt vòng vo trong hốc mắt, “Em sẽ không để chính mình sống khó chịu, em biết anh cũng vậy.”
Anh không nhìn cô, cong lên khóe miệng cười, xách hành lý bước xuống bậc thang.
Chân trời tối tăm chìm xuống, ngoại trừ ánh sao trong trời đêm thì không còn ánh sáng nào khác.
Dung Tư Hàm nhìn bóng dáng anh chậm rãi đi xa, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho dù có lâu bao nhiêu thì ngày này cũng sẽ tới, từ lúc bắt đầu bọn họ đã hiểu được.
Từ nay về sau có lẽ không bao giờ gặp lại nữa, không còn liên hệ gì nữa, những triền miên thân mật khi ở bên nhau, tổn thương nghi ngờ, dịu dàng yên tâm, tất cả đều phải hoàn toàn chôn hết thỏa đáng ngày hôm nay.
Tỉnh mộng rồi anh tựa như người qua đường bình thường khác, dễ dàng rời khỏi cuộc sống của mình.
Thế nhưng anh nhất định không biết món quà chia tay mà cô tặng cho anh.
Không phải yêu, không phải hận, không phải oán trách, không phải không nỡ.
Là từ nay về sau cô không còn khả năng nguyện kiên trì với một người mà không cần hứa hẹn.
Là từ nay về sau cô rốt cuộc không thể mong muốn cùng bất cứ ai ở bên nhau lâu dài.
Sự thành tâm thật ý mà cô cho anh, rốt cuộc không thể cho người thứ hai ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.