Chương 119
Diệp Phi Bạch
29/08/2020
Trời vừa chạng vạng, bên trong tẩm điện nhu hoà ấm áp.
Đế Vô Cực ngồi ở bên giường, vẻ mặt chăm chú nhìn người đang ngủ say trên giường. Quanh người hắn nhiệt độ vẫn ấm áp, nhưng trong đôi mắt không tự chủ mà ánh lên nét tiêu điều tịch liêu, như thời tiết lạnh giá cuối thu.
Người đang ngủ say kia rất yên bình. Không chỉ hô hấp đều đặn, vẻ mặt cũng điềm đạm, giống như ngày thường.
Đế Vô Cực lặng im, thậm chí còn quan sát mặt y không biết chán, không bỏ qua bất kỳ biến hoá nào. Nhưng mà càng ngồi cạnh trông nom y, hắn càng khó nén tình cảm và nỗi đau đang trỗi dậy trong lòng.
Mấy ngày qua, thời gian Lạc Tự Tuý tỉnh lại rất ngắn. Dù mở mắt, thần trí cũng không tỉnh táo. Khi ngủ rồi rất khó để nhìn ra y có phải đang bị vết thương hành hạ không. Tỉnh như không tỉnh, hai mày nhíu chặt, đủ thấy vết thương nặng đến cỡ nào.
Nhớ lại vết thương khi đó có thể thấy cả xương trắng, nhớ lại hình ảnh nửa người y ướt đẫm máu, hắn hận, hận không thể trở lại ngày hôm đó. Nhưng hắn biết rõ, nếu quả thực có thể quay lại ngày đó, chưa chắc hắn có thể ngăn cản y theo mình đến doanh trại, không có khả năng phát hiện kẻ địch đã bố trí cạm bẫy, chưa chắc… có thể thoát được ám toán chí mạng.
Đế Vô Cực cúi đầu, nhìn thật kỹ khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tự Tuý. Một lúc lâu, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay trái không bị thương của y, cảm thụ mạch đập khẽ khàng dưới lớp da mỏng manh của y.
Mặt trời đỏ dần dần khuất núi, sắc trời tối đi, trong phòng hơi u ám.
Chẳng biết ai lặng lẽ đốt ngọn đèn dầu, nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, hắt lên vách tường.
Đã qua thời gian dùng cơm tối, cũng không ai đến quấy rầy. Đế Vô Cực sớm đã quên chuyện dùng bữa, ánh mắt chuyển đến vết thương được băng bó ổn thoả của Lạc Tự Tuý.
Nếu là ngoại thương đơn thuần, có Trọng Mộc ở đây, có thuốc tốt, hắn không phải lo lắng gì. Nhưng ngay cả Trọng Mộc cũng khó trị được nội thương, khiến khắn phải âu lo.
Còn mấy ngày nữa, các quốc sư sẽ đến. Có thể, hắn sẽ tức tốc mời bọn họ sớm đến thăm Tuý. Nội thương tích tụ lâu ngày, tổn thương đến tạng phủ huyết mạch sẽ khó trị.
Hắn đang suy nghĩ có nên viết liền một lá thư, hai mắt đang nhắm chặt của Lạc Tự Tuý đột nhiên động đậy.
Đế Vô Cực nhất thời nín thở, không chớp mắt mà nhìn y.
Vừa tỉnh lại, Lạc Tự Tuý cảm thấy hơi mù mờ. Nhìn thấy khuôn mặt Lạc Vô Cực ở ngay trong tầm mắt, nhìn thấy rõ vẻ lo lắng của y, hắn khẽ cười. Vốn dĩ cả người yếu ớt, có nụ cười này như tô thêm muôn vàn màu sắc.
Lúc này Đế Vô Cực mới thả lỏng, cúi đầu hỏi: “Thấy thế nào?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu, cười trả lời: “Đỡ rồi.” Dứt lời, hắn muốn ngồi dậy. Nhưng thân thể cứ như lỏng lẻo, sức lực không biết đã chạy đi đâu, động tác đơn giản vậy mà không thể làm được.
Đế Vô Cực đỡ lấy hắn: “Ngủ đi.”
“Ngủ nhiều ngày nay rồi, ngươi không sợ ta ngủ nhiều lỏng cả khớp xương sao?” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng oán trách. Đúng là hắn thích ngủ, nhưng không có nghĩa hắn lấy việc quanh năm suốt tháng cứ nằm trên giường ngủ làm vui.
Đế Vô Cực than nhẹ, không đáp lại.
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, lại nói: “Cũng không phải chưa từng bị thương, ngươi cần gì khẩn trương vậy?”
Đế Vô Cực không đáp, hỏi ngược: “Còn đau phải không?”
Thấy tâm tình y không tốt, Lạc Tự Tuý cũng thu lại nụ cười: “Đau thế này không sao. Có điều lúc biết trúng độc, hơi lo lắng.” Nhưng hắn không hối hận. Nếu lấy mạng đổi mạng hắn sẽ do dự chùn bước, bất quá đây chỉ một cánh tay thôi. “Một cánh tay thôi mà. Lần này có bị phế đi cũng đáng giá.”
Vẻ mặt Đế Vô Cực nhu hoà hơn: “Ngươi không lo, ta lo.” Có thể được y coi trọng như vậy, tất nhiên hắn rất vui, nhưng cũng thấy khó chịu. Rõ ràng đã thề phải bảo vệ y, lúc nào cũng ở cạnh y, không để y bị thương, khiến y không cần lo lắng an nguy chút nào, hôm nay lại…
“Vô Cực, ngươi cho rằng ta không lo cho ngươi?”
“Không. Là ta phải bảo vệ ngươi, lại khiến ngươi vì bảo vệ ta mà bị thương.”
“Ngươi có thể liều mình bảo vệ ta, ta sao không thể bảo vệ ngươi?” Lạc Tự Tuý khẽ cười, nhìn thẳng mắt y, “Hôm đó là do ta quá tuỳ ý. Nếu lúc đó không theo ngươi rời phủ, những kẻ đó sẽ không tìm được chổ hở để ám toán.”
“Dù sao vẫn bị bọn họ tìm ra cơ hội, không liên quan đến ngươi.” Đế Vô Cực nói rất chậm, lại hỏi, “Hôm đó sao ngươi cứ khăng khăng đòi theo cạnh ta?” Y lúc đó quả thật khác thường, cứ như một khắc cũng không muốn rời khỏi hắn.
Lạc Tự Tuý đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm kia. Nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Là do ta sơ sót. Chuyện này đáng lẽ phải sớm nói cho ngươi biết.” Cẩn thận nghĩ lại, Sơ Ngôn chưa từng đề cập đến chuyện không được tiết lộ. “Mười lăm năm trước, lúc săn bắn bị thương, Sơ Ngôn quốc sư đã tiên đoán, đời này ta có ba kiếp nạn —— kỷ kiếp, hữu kiếp, tình kiếp. Mà nay hai kiếp đã bình yên vô sự vượt qua, chỉ còn tình kiếp, không biết lúc nào sẽ ứng nghiệm. Ta lo kiếp số của ta sẽ liên luỵ đến an toàn của ngươi.” Không, không chỉ an toàn, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Trong thoáng chốc, khung cảnh lửa cháy đầy trời lại hiện lên, khiến toàn thân hắn mất đi cảm giác. Mà sợ hãi và đau đớn còn nhiều hơn trước gấp bội, muốn làm cho lý trí hắn căng như dây đàn mới bỏ qua.
“Tuý.”
Giọng nói của Đế Vô Cực truyền qua biển lửa.
Lạc Tự Tuý lấy lại bình tĩnh, cười nhạt một tiếng. Mấy lần nằm mơ đều là cảnh này, giống như điềm báo trước cho hắn chuyện sắp xảy ra, để hắn lưu ý.
Đế Vô Cực nâng mắt, nhìn y một lát, rồi cong khoé môi: “Ra là thế. Tuý, ngươi lo lắng quá rồi. Sau lần này, bọn họ đã không có năng lực tiếp cận ta. Nghi thức chọn đế tuy tàn khốc, bất quá —— cho dù ta không phải là thiên mệnh chi đế, ta cũng sẽ giữ lời, nghịch thiên trở về.”
Y nói ra lời đó hết sức dễ dàng, mỗi câu mỗi chữ như điềm báo trước, không thể hoài nghi. Lạc Tự Tuý ngẩn người, e ngại và lo lắng nhất thời tan đi. “Cho nên ta chưa từng mở miệng phản đối ngươi tham gia nghi thức.”
“Kỷ kiếp, hữu kiếp không phải đều an toàn vượt qua sao? Không có chuyện gì đâu. Nếu ngươi không an tâm, không tham gia nghi thức cũng được. Với tình hình này, xem ra tránh không khỏi chiến tranh, khác nhau ở chỗ kéo dài bao lâu thôi.”
“Người nọ còn chưa lộ diện, ngươi ngoài sáng y trong tối, khó lòng phòng bị. Tham gia nghi thức, chính là cơ hội dụ người này ra… Cũng là cơ hội duy nhất.”
Đế Vô Cực gật đầu, cười nói: “Đã như vậy, ngươi chớ suy nghĩ nhiều. Đói bụng không? Trọng Mộc có bỏ thêm mấy vị thuốc, giúp ngươi ngủ ngon tránh cảm thấy đau đớn.”
Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ cười: “Hai người các ngươi đều coi ta như trẻ con sao?”
Đế Vô Cực cười đứng dậy: “Tĩnh dưỡng nhiều chút mới tốt, khí sắc của ngươi tốt hơn trước rồi. Nhưng giờ vẫn chưa thể ăn gì nhiều, chỉ có thể dùng chút cháo trắng.”
Đúng là đói bụng thật. Lạc Tự Tuý nhìn y xoay người đi ra, nhìn xuống cánh tay bị thương của mình.
Vết thương đã khôi phục hơn phân nửa, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn đau nhưng không đáng kể. Nhìn một lát hắn không khỏi nhăn mặt. Vết thương mặc dù không sao, nhưng nguy hiểm cứ như rõ ràng trước mắt —— e cả đời này cũng không quên được. Chỉ riêng cảm giác đau đớn này, không bao giờ muốn nếm lại.
Nếu không thể quên được, đành cố thích ứng với nó vậy.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết khi đó.
Không lâu sau, hình như có người đẩy cửa đi vào, hắn đưa mắt nhìn, nụ cười dừng lại bên mép, cả ngoài toát mồ hôi lạnh.
“Kìa, sao vậy, Lạc tứ, thấy ta mất hứng à?”
“Lạc tứ đệ.”
“Lạc tứ ca!”
“Tiểu tứ!”
“Lạc tiểu tứ, ha ha… Doạ y sợ rồi.”
Một đám người nối đuôi mà vào.
Lạc Tự Tuý thoáng cười: “Mọi người đến nhanh hơn dự liệu của ta.”
Lạc Tự Tiết tươi cười nhào đến, nhéo nhéo hai má ái đệ, trên dưới tỉ mỉ kiểm tra: “Đệ bị bệnh sao? Giờ này còn ngủ? … Sao mặt mày tái nhợt vậy?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Do lên đường gấp rút nên còn mệt.”
Lê Duy đứng ở đầu giường, thần sắc khẽ động, nhàn nhạt đảo mắt nhìn bốn phía: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quả nhiên bị nhìn ra. Lạc Tự Tuý đang định che giấu tiếp, chợt cảm thấy hai ánh mắt sắc bén bám riết hắn. Nhìn qua bên đó mới thấy Hậu Khí Diễm đang ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ lay động quạt, cười tủm tỉm: “Hình như trẫm ngửi thấy mùi thuốc.”
…
Sau một lúc im lặng, sắc mặt mọi người đều đổi.
“Lạc tiểu tứ, đệ bị thương hả?” Lê Tuần hỏi.
Lạc Tự Tiết lạnh lùng, xốc chăn lên trông thấy cánh tay phải đang được băng bó, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại, lạnh nhạt nói: “Là ai?”
Ninh Khương vốn đứng xa cũng lại gần, nhướn mắt: “Định làm huynh ngạc nhiên, không ngờ đến lượt chúng ta bị bất ngờ. Xem băng thế này… Bị thương ắt không nhẹ.”
Đã dưỡng thương nhiều ngày, Lạc Tự Tuý không cảm thấy nặng lắm, mới lắc đầu. Tầm nhìn trong lúc lơ đảng lướt qua cửa, phát hiện Lạc Tự Trì đứng gần đó, vẻ lạnh nhạt trên mặt không thay đổi gì. Hắn thở dài: “Nhị ca, tam ca, các huynh đều tới…”
Lạc Tự Tiết hừ nhẹ: “Năm năm không gặp, nghĩ không ra vừa nhìn thấy đã là bộ dạng bị thương rồi. Nếu chúng ta không tới sớm, đệ nhất định sẽ giấu nhẹm việc này!” Y đang rất tức giận, khoé mắt thấy Đế Vô Cực bưng cháo trắng tới, trừng mắt hỏi tội: “Vô Cực, có chuyện gì?”
“Tuý bị thương.” Đế Vô Cực vẫn bình tĩnh, nét mặt không hề gợn sóng.
“Nặng hay không?”
“Không phải lo.”
Sắc mặt mọi người hoà hoãn đi ít.
“Là ai làm?”
“Giang hồ thích khách.”
“Cái gì mà giang hồ thích khách.” Hậu Khí Diễm gấp quạt, trong nụ cười lộ ra lãnh ý, “Còn chưa tìm được đầu mối sao? Thật không giống tác phong của tiểu thư đồng.”
Đế Vô Cực hé ra nét cười khổ: “Bệ hạ dạy chí phải. Lần này không thể nắm được nhược điểm của bọn chúng, là ta tính sai.”
“Bọn họ dám chọn lúc này tổn thương hoàng tộc Khê Dự ta, là muốn khiêu khích trẫm, cho rằng trẫm sẽ bỏ qua?”
Rất ít khi thấy Hậu Khí Diễm tức giận, Lạc Tự Tuý trấn an: “Bệ hạ bớt giận. Đối phương có cao nhân giúp đỡ, bị người đó tìm được sơ hở.”
Hậu Khí Diễm cắt ngang: “Cao nhân như thế nào đi nữa, mục tiêu chủ yếu vẫn là tiểu thư đồng. Y không việc gì, nhưng ngươi lại bị thương, đúng là xui xẻo.”
Đế Vô Cực lặng im, Lạc Tự Tuý hé mắt nhìn y, đưa tay bưng cháo, cười nói: “Khó khăn lắm ta mới làm anh hùng một lần, lại bị bệ hạ nói thành như vậy. Sau này làm gì có cơ hội nữa.”
Hậu Khí Diễm nghiêng đầu liếc hắn: “Thôi bỏ đi, ngươi tình ta nguyện, coi như trẫm nhiều chuyện. Bất quá, đối phương ngày càng kiêu căng, trẫm nhịn không được. Thật muốn tự mình đập tan nhuệ khí của bọn họ.”
Lê Duy thấp giọng: “Vô Cực không phải đã mời Trọng Mộc đến điều tra người này sao? Ngay cả y cũng không có đối sách?”
Đế Vô Cực trả lời: “Cũng không trách con hồ ly này được. Người này tu luyện tà thuật, linh lực cao cường, biết dùng độc. So ra y còn non lắm.”
Đế Vô Cực ngồi ở bên giường, vẻ mặt chăm chú nhìn người đang ngủ say trên giường. Quanh người hắn nhiệt độ vẫn ấm áp, nhưng trong đôi mắt không tự chủ mà ánh lên nét tiêu điều tịch liêu, như thời tiết lạnh giá cuối thu.
Người đang ngủ say kia rất yên bình. Không chỉ hô hấp đều đặn, vẻ mặt cũng điềm đạm, giống như ngày thường.
Đế Vô Cực lặng im, thậm chí còn quan sát mặt y không biết chán, không bỏ qua bất kỳ biến hoá nào. Nhưng mà càng ngồi cạnh trông nom y, hắn càng khó nén tình cảm và nỗi đau đang trỗi dậy trong lòng.
Mấy ngày qua, thời gian Lạc Tự Tuý tỉnh lại rất ngắn. Dù mở mắt, thần trí cũng không tỉnh táo. Khi ngủ rồi rất khó để nhìn ra y có phải đang bị vết thương hành hạ không. Tỉnh như không tỉnh, hai mày nhíu chặt, đủ thấy vết thương nặng đến cỡ nào.
Nhớ lại vết thương khi đó có thể thấy cả xương trắng, nhớ lại hình ảnh nửa người y ướt đẫm máu, hắn hận, hận không thể trở lại ngày hôm đó. Nhưng hắn biết rõ, nếu quả thực có thể quay lại ngày đó, chưa chắc hắn có thể ngăn cản y theo mình đến doanh trại, không có khả năng phát hiện kẻ địch đã bố trí cạm bẫy, chưa chắc… có thể thoát được ám toán chí mạng.
Đế Vô Cực cúi đầu, nhìn thật kỹ khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tự Tuý. Một lúc lâu, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay trái không bị thương của y, cảm thụ mạch đập khẽ khàng dưới lớp da mỏng manh của y.
Mặt trời đỏ dần dần khuất núi, sắc trời tối đi, trong phòng hơi u ám.
Chẳng biết ai lặng lẽ đốt ngọn đèn dầu, nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, hắt lên vách tường.
Đã qua thời gian dùng cơm tối, cũng không ai đến quấy rầy. Đế Vô Cực sớm đã quên chuyện dùng bữa, ánh mắt chuyển đến vết thương được băng bó ổn thoả của Lạc Tự Tuý.
Nếu là ngoại thương đơn thuần, có Trọng Mộc ở đây, có thuốc tốt, hắn không phải lo lắng gì. Nhưng ngay cả Trọng Mộc cũng khó trị được nội thương, khiến khắn phải âu lo.
Còn mấy ngày nữa, các quốc sư sẽ đến. Có thể, hắn sẽ tức tốc mời bọn họ sớm đến thăm Tuý. Nội thương tích tụ lâu ngày, tổn thương đến tạng phủ huyết mạch sẽ khó trị.
Hắn đang suy nghĩ có nên viết liền một lá thư, hai mắt đang nhắm chặt của Lạc Tự Tuý đột nhiên động đậy.
Đế Vô Cực nhất thời nín thở, không chớp mắt mà nhìn y.
Vừa tỉnh lại, Lạc Tự Tuý cảm thấy hơi mù mờ. Nhìn thấy khuôn mặt Lạc Vô Cực ở ngay trong tầm mắt, nhìn thấy rõ vẻ lo lắng của y, hắn khẽ cười. Vốn dĩ cả người yếu ớt, có nụ cười này như tô thêm muôn vàn màu sắc.
Lúc này Đế Vô Cực mới thả lỏng, cúi đầu hỏi: “Thấy thế nào?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu, cười trả lời: “Đỡ rồi.” Dứt lời, hắn muốn ngồi dậy. Nhưng thân thể cứ như lỏng lẻo, sức lực không biết đã chạy đi đâu, động tác đơn giản vậy mà không thể làm được.
Đế Vô Cực đỡ lấy hắn: “Ngủ đi.”
“Ngủ nhiều ngày nay rồi, ngươi không sợ ta ngủ nhiều lỏng cả khớp xương sao?” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng oán trách. Đúng là hắn thích ngủ, nhưng không có nghĩa hắn lấy việc quanh năm suốt tháng cứ nằm trên giường ngủ làm vui.
Đế Vô Cực than nhẹ, không đáp lại.
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, lại nói: “Cũng không phải chưa từng bị thương, ngươi cần gì khẩn trương vậy?”
Đế Vô Cực không đáp, hỏi ngược: “Còn đau phải không?”
Thấy tâm tình y không tốt, Lạc Tự Tuý cũng thu lại nụ cười: “Đau thế này không sao. Có điều lúc biết trúng độc, hơi lo lắng.” Nhưng hắn không hối hận. Nếu lấy mạng đổi mạng hắn sẽ do dự chùn bước, bất quá đây chỉ một cánh tay thôi. “Một cánh tay thôi mà. Lần này có bị phế đi cũng đáng giá.”
Vẻ mặt Đế Vô Cực nhu hoà hơn: “Ngươi không lo, ta lo.” Có thể được y coi trọng như vậy, tất nhiên hắn rất vui, nhưng cũng thấy khó chịu. Rõ ràng đã thề phải bảo vệ y, lúc nào cũng ở cạnh y, không để y bị thương, khiến y không cần lo lắng an nguy chút nào, hôm nay lại…
“Vô Cực, ngươi cho rằng ta không lo cho ngươi?”
“Không. Là ta phải bảo vệ ngươi, lại khiến ngươi vì bảo vệ ta mà bị thương.”
“Ngươi có thể liều mình bảo vệ ta, ta sao không thể bảo vệ ngươi?” Lạc Tự Tuý khẽ cười, nhìn thẳng mắt y, “Hôm đó là do ta quá tuỳ ý. Nếu lúc đó không theo ngươi rời phủ, những kẻ đó sẽ không tìm được chổ hở để ám toán.”
“Dù sao vẫn bị bọn họ tìm ra cơ hội, không liên quan đến ngươi.” Đế Vô Cực nói rất chậm, lại hỏi, “Hôm đó sao ngươi cứ khăng khăng đòi theo cạnh ta?” Y lúc đó quả thật khác thường, cứ như một khắc cũng không muốn rời khỏi hắn.
Lạc Tự Tuý đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm kia. Nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Là do ta sơ sót. Chuyện này đáng lẽ phải sớm nói cho ngươi biết.” Cẩn thận nghĩ lại, Sơ Ngôn chưa từng đề cập đến chuyện không được tiết lộ. “Mười lăm năm trước, lúc săn bắn bị thương, Sơ Ngôn quốc sư đã tiên đoán, đời này ta có ba kiếp nạn —— kỷ kiếp, hữu kiếp, tình kiếp. Mà nay hai kiếp đã bình yên vô sự vượt qua, chỉ còn tình kiếp, không biết lúc nào sẽ ứng nghiệm. Ta lo kiếp số của ta sẽ liên luỵ đến an toàn của ngươi.” Không, không chỉ an toàn, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Trong thoáng chốc, khung cảnh lửa cháy đầy trời lại hiện lên, khiến toàn thân hắn mất đi cảm giác. Mà sợ hãi và đau đớn còn nhiều hơn trước gấp bội, muốn làm cho lý trí hắn căng như dây đàn mới bỏ qua.
“Tuý.”
Giọng nói của Đế Vô Cực truyền qua biển lửa.
Lạc Tự Tuý lấy lại bình tĩnh, cười nhạt một tiếng. Mấy lần nằm mơ đều là cảnh này, giống như điềm báo trước cho hắn chuyện sắp xảy ra, để hắn lưu ý.
Đế Vô Cực nâng mắt, nhìn y một lát, rồi cong khoé môi: “Ra là thế. Tuý, ngươi lo lắng quá rồi. Sau lần này, bọn họ đã không có năng lực tiếp cận ta. Nghi thức chọn đế tuy tàn khốc, bất quá —— cho dù ta không phải là thiên mệnh chi đế, ta cũng sẽ giữ lời, nghịch thiên trở về.”
Y nói ra lời đó hết sức dễ dàng, mỗi câu mỗi chữ như điềm báo trước, không thể hoài nghi. Lạc Tự Tuý ngẩn người, e ngại và lo lắng nhất thời tan đi. “Cho nên ta chưa từng mở miệng phản đối ngươi tham gia nghi thức.”
“Kỷ kiếp, hữu kiếp không phải đều an toàn vượt qua sao? Không có chuyện gì đâu. Nếu ngươi không an tâm, không tham gia nghi thức cũng được. Với tình hình này, xem ra tránh không khỏi chiến tranh, khác nhau ở chỗ kéo dài bao lâu thôi.”
“Người nọ còn chưa lộ diện, ngươi ngoài sáng y trong tối, khó lòng phòng bị. Tham gia nghi thức, chính là cơ hội dụ người này ra… Cũng là cơ hội duy nhất.”
Đế Vô Cực gật đầu, cười nói: “Đã như vậy, ngươi chớ suy nghĩ nhiều. Đói bụng không? Trọng Mộc có bỏ thêm mấy vị thuốc, giúp ngươi ngủ ngon tránh cảm thấy đau đớn.”
Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ cười: “Hai người các ngươi đều coi ta như trẻ con sao?”
Đế Vô Cực cười đứng dậy: “Tĩnh dưỡng nhiều chút mới tốt, khí sắc của ngươi tốt hơn trước rồi. Nhưng giờ vẫn chưa thể ăn gì nhiều, chỉ có thể dùng chút cháo trắng.”
Đúng là đói bụng thật. Lạc Tự Tuý nhìn y xoay người đi ra, nhìn xuống cánh tay bị thương của mình.
Vết thương đã khôi phục hơn phân nửa, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn đau nhưng không đáng kể. Nhìn một lát hắn không khỏi nhăn mặt. Vết thương mặc dù không sao, nhưng nguy hiểm cứ như rõ ràng trước mắt —— e cả đời này cũng không quên được. Chỉ riêng cảm giác đau đớn này, không bao giờ muốn nếm lại.
Nếu không thể quên được, đành cố thích ứng với nó vậy.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết khi đó.
Không lâu sau, hình như có người đẩy cửa đi vào, hắn đưa mắt nhìn, nụ cười dừng lại bên mép, cả ngoài toát mồ hôi lạnh.
“Kìa, sao vậy, Lạc tứ, thấy ta mất hứng à?”
“Lạc tứ đệ.”
“Lạc tứ ca!”
“Tiểu tứ!”
“Lạc tiểu tứ, ha ha… Doạ y sợ rồi.”
Một đám người nối đuôi mà vào.
Lạc Tự Tuý thoáng cười: “Mọi người đến nhanh hơn dự liệu của ta.”
Lạc Tự Tiết tươi cười nhào đến, nhéo nhéo hai má ái đệ, trên dưới tỉ mỉ kiểm tra: “Đệ bị bệnh sao? Giờ này còn ngủ? … Sao mặt mày tái nhợt vậy?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Do lên đường gấp rút nên còn mệt.”
Lê Duy đứng ở đầu giường, thần sắc khẽ động, nhàn nhạt đảo mắt nhìn bốn phía: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quả nhiên bị nhìn ra. Lạc Tự Tuý đang định che giấu tiếp, chợt cảm thấy hai ánh mắt sắc bén bám riết hắn. Nhìn qua bên đó mới thấy Hậu Khí Diễm đang ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ lay động quạt, cười tủm tỉm: “Hình như trẫm ngửi thấy mùi thuốc.”
…
Sau một lúc im lặng, sắc mặt mọi người đều đổi.
“Lạc tiểu tứ, đệ bị thương hả?” Lê Tuần hỏi.
Lạc Tự Tiết lạnh lùng, xốc chăn lên trông thấy cánh tay phải đang được băng bó, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại, lạnh nhạt nói: “Là ai?”
Ninh Khương vốn đứng xa cũng lại gần, nhướn mắt: “Định làm huynh ngạc nhiên, không ngờ đến lượt chúng ta bị bất ngờ. Xem băng thế này… Bị thương ắt không nhẹ.”
Đã dưỡng thương nhiều ngày, Lạc Tự Tuý không cảm thấy nặng lắm, mới lắc đầu. Tầm nhìn trong lúc lơ đảng lướt qua cửa, phát hiện Lạc Tự Trì đứng gần đó, vẻ lạnh nhạt trên mặt không thay đổi gì. Hắn thở dài: “Nhị ca, tam ca, các huynh đều tới…”
Lạc Tự Tiết hừ nhẹ: “Năm năm không gặp, nghĩ không ra vừa nhìn thấy đã là bộ dạng bị thương rồi. Nếu chúng ta không tới sớm, đệ nhất định sẽ giấu nhẹm việc này!” Y đang rất tức giận, khoé mắt thấy Đế Vô Cực bưng cháo trắng tới, trừng mắt hỏi tội: “Vô Cực, có chuyện gì?”
“Tuý bị thương.” Đế Vô Cực vẫn bình tĩnh, nét mặt không hề gợn sóng.
“Nặng hay không?”
“Không phải lo.”
Sắc mặt mọi người hoà hoãn đi ít.
“Là ai làm?”
“Giang hồ thích khách.”
“Cái gì mà giang hồ thích khách.” Hậu Khí Diễm gấp quạt, trong nụ cười lộ ra lãnh ý, “Còn chưa tìm được đầu mối sao? Thật không giống tác phong của tiểu thư đồng.”
Đế Vô Cực hé ra nét cười khổ: “Bệ hạ dạy chí phải. Lần này không thể nắm được nhược điểm của bọn chúng, là ta tính sai.”
“Bọn họ dám chọn lúc này tổn thương hoàng tộc Khê Dự ta, là muốn khiêu khích trẫm, cho rằng trẫm sẽ bỏ qua?”
Rất ít khi thấy Hậu Khí Diễm tức giận, Lạc Tự Tuý trấn an: “Bệ hạ bớt giận. Đối phương có cao nhân giúp đỡ, bị người đó tìm được sơ hở.”
Hậu Khí Diễm cắt ngang: “Cao nhân như thế nào đi nữa, mục tiêu chủ yếu vẫn là tiểu thư đồng. Y không việc gì, nhưng ngươi lại bị thương, đúng là xui xẻo.”
Đế Vô Cực lặng im, Lạc Tự Tuý hé mắt nhìn y, đưa tay bưng cháo, cười nói: “Khó khăn lắm ta mới làm anh hùng một lần, lại bị bệ hạ nói thành như vậy. Sau này làm gì có cơ hội nữa.”
Hậu Khí Diễm nghiêng đầu liếc hắn: “Thôi bỏ đi, ngươi tình ta nguyện, coi như trẫm nhiều chuyện. Bất quá, đối phương ngày càng kiêu căng, trẫm nhịn không được. Thật muốn tự mình đập tan nhuệ khí của bọn họ.”
Lê Duy thấp giọng: “Vô Cực không phải đã mời Trọng Mộc đến điều tra người này sao? Ngay cả y cũng không có đối sách?”
Đế Vô Cực trả lời: “Cũng không trách con hồ ly này được. Người này tu luyện tà thuật, linh lực cao cường, biết dùng độc. So ra y còn non lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.