Chương 127
Diệp Phi Bạch
29/08/2020
Hậu Khí Diễm, Hoàng Hạo, Thiên Tốn lần lượt đi đến cạnh tháp, kiểm tra bên cổ Nhữ vương.
“Quả thật đã chết.”
Liễu Thì thở dài một tiếng, mở mắt ra: “Hơi thở của Vân vương điện hạ có quy luật như cũ, mấy hôm nữa sẽ tỉnh lại. Đã vậy, làm phiền ba vị bệ hạ chủ trì nghi thức thiết triều.”
Hậu Khí Diễm nhìn Đế Vô Cực đang nằm im: “Các quốc sư phải bảo vệ tiểu thư đồng đến khi y tỉnh lại?”
Mẫn Diễn đáp: “Bệ hạ, chúng ta biết vừa rồi trong nội thành xảy ra chuyện.”
“Không tránh được, cũng chẳng dò được khí tức người kia?”
“Tứ công tử giao cho Trọng Mộc bảo vệ.”
Trọng Mộc từ trong góc đi ra, trong tay cầm pháp khí cẩn thận đặt xuống đất: “Đồ nhi không làm sư tôn thất vọng.”
Vô Gian và Sơ Ngôn cũng mở mắt, yên lặng nhìn Lạc Tự Tuý.
“Hôm nay vẫn có người muốn làm hại tứ công tử, là sai sót của ta.” Liễu Thì nói, “Nếu tình hình của Vân vương điện hạ đã ổn định, vậy ta sẽ canh chừng cho y, chư vị sư huynh thay ta tìm hành tung người kia đi.”
Hậu Khí Diễm gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn Lạc Tự Tuý: “Quốc sư đã nói vậy, trẫm có thể an tâm.”
Các vị hoàng tộc lần lượt cáo từ, chậm rãi ra khỏi thiên thính.
Phút cuối, Lạc Tự Tuý quay đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp Diêu Duệ.
Bốn mắt nhìn nhau, oán hận ngập tràn. Vừa rồi hình như là ảo giác, chớp mắt một cái nàng lại khôi phục vẻ dịu dàng, mỉm cười với hắn.
Lạc Tự Tuý kinh ngạc, hơi nhếch khoé môi đáp lại.
Người nàng quan tâm là Nhữ vương. Nếu người này đã chết, nàng sẽ lộ ra nhiều sơ hở. Nàng còn có thể miễn cưỡng mình đến khi nào? Trong lòng là ‘tình yêu’ mãnh liệt, không thể che giấu quá lâu.
Diêu Duệ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống phía sau Liễu Thì, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên hành lang, Trọng Mộc và Lê Duy đang chờ hắn. Ba vị hoàng đế đã đi xa.
Buổi triều đầu tiên, có nghĩa kết quả phượng hoàng huyết đã định. Đây cũng là lần thiết triều đầu tiên sau năm năm. Ba vị bệ hạ lâm triều sẽ công bố cái chết của Nhữ vương, lệnh chúng thần thừa nhận Vân vương chính là tân đế của Hiến Thần, chuẩn bị đại điển đăng cơ, đợi chờ tân đế tỉnh lại. Còn Cảnh vương sẽ cam chịu sao?
Đêm nay e là một đêm khó ngủ.
Lạc Tự Tuý dựa vào kiệu nhìn thánh cung.
Trọng Mộc ở bên cạnh bắt mạch, trên khuôn mặt trẻ con tràn đầy nghiêm túc.
Một lát, hắn thả tay, nói: “Độc này rất lạ, hoặc do hiệu lực của giải dược, bây giờ không thấy nguy hại gì.”
Lê Duy nói: “Đợi về hành cung rồi xem kỹ.”
Trọng Mộc gật đầu, lục lọi trong ngực một lát, lấy ra viên thuốc: “Tứ công tử dùng cái này trước đi. Tuy không phải thuốc giải nhưng đối với thân thể có lợi không hại, ít nhiều có thể đả không khí huyết.”
Lạc Tự Tuý mỉm cười, ăn giải dược, nhắm mắt điều tức. Kinh mạch vốn hơi tắc nghẽn, sau khi vận hành tiểu chu thiên, đã thông suốt. Thân thể cũng linh hoạt hơn. Độc tính hình như đang tống ra khỏi cơ thể.
Trọng Mộc vừa dùng bình sứ lấy vài giọt mồ hôi, vừa bĩu môi: “Lá gan nàng ta không nhỏ. Liễu Thì sư thúc quản không được nàng…”
“Đổi lại là Mẫn Diễn quốc sư, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Lạc Tự Tuý trêu chọc.
Hai tai Trọng Mộc ửng đỏ, vẻ mặt lại bình thường: “Thủ đoạn của sư tôn ta đại khái lợi hại nhất trong bốn người. Thứ hai chắc là Vô Gian sư bá. Sơn Ngôn sư bá và Liễu Thì sư thúc quá yêu thương đệ tử, cũng thu nhiều đồ đệ. Cho nên phân nửa mấy người tu hành chẳng ra sao đều từ Trì Dương và Hiến Thần.”
Lê Duy cười nhạt: “Đúng vậy, sư tôn nhận khá nhiều người vào thánh cung tu hành, cũng không nghiêm phạt đệ tử. Có không người tôn kính đức hạnh của người, nhưng không thiếu người lầm đường lạc lối.”
“Tu hành giả nếu học tà thuật, chỉ bị trục xuất khỏi thánh cung?” Lạc Tự Tuý hỏi.
“Không, trục xuất khỏi thánh cung là một trong những trừng phạt. Có người còn bị ghim lại năng lực tu hành hoặc xử tử, huỷ bỏ linh lực hay giam lỏng gì đó. Chẳng qua, nghe đồn có không ít người chạy thoát, về sau tự sinh tự diệt. Tà thuật báo ứng rất nhanh, không chống nổi mười năm. Người ngân phát hình như ngoại lệ.” Lê Duy trả lời.
Vậy kết cục của Diêu Duệ chưa thể xác định? Lạc Tự Tuý chìm vào trầm tư.
Trọng Mộc nhẹ giọng: “Bốn toà thánh cung đều cất giữ một quyển trục tà thuật, thu về hết mới hoàn chỉnh. Sư tôn từng nói, nếu tập hợp bốn quyển lại, trước khi bị tà thuật báo ứng, đại khái chẳng ai địch lại.”
“Nàng chắc là rất muốn lấy bốn quyển, nhưng không đủ khả năng. Khoan nói đến chuyện trộm không thành, nếu đã học được cần gì phải khổ công che giấu?” Lạc Tự Tuý lắc đầu nói.
Trọng Mộc cười quỷ dị: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Nụ cười này đầy hàm xúc, Lạc Tự Tuý nhướn mắt: “Trọng Mộc, ngươi muốn đi tìm mấy quyển trục tà thuật này?” Hay là nói muốn đi trộm chúng.
Nụ cười trên mặt Trọng Mộc càng sâu, nhìn Lê Duy: “Thập Nguyệt quân có thể giúp không?”
Lê Duy không do dự: “Được thôi. Nếu không nhìn quyển trục này, không thể tìm ra nhược điểm của nàng.”
Không ngờ Lê Duy cũng đồng tình với hành vi lớn mật này, Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ gật đầu: “Trọng Mộc, ngươi đừng quên, nếu để Mẫn Diễn quốc sư biết việc này…”
Trọng Mộc xám mặt, cắn răng nói: “Ta đâu phải lén học, chỉ nhìn thôi. Cái này chỉ vì đối phó tu hành giả rơi vào ma đạo, không tính là chuyện xấu.”
Xem ra y đã hạ quyết tâm, không thay đổi được. Lạc Tự Tuý than thở: “Nhất thiết phải cẩn thận hành sự.”
Kiệu tiếp tục đi về phía trước, Lạc Tự Tuý quay lại nhìn thánh cung. Đột nhiên bên cạnh xẹt qua vài bóng đen, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất như ảo giác.
Chọn thời cơ rất tốt. Biết vào thánh cung không thể mang theo binh khí, nên mới chọn tối nay để hành động? Tin Nhữ vương chết, Diêu Duệ đã sớm truyền ra ngoài.
Tà thuật lúc nãy Diêu Duệ thi triển không mấy ảnh hưởng đến hắn, đang lãng phí sức lực sao? Lẽ nào chỉ là nguỵ trang, để bọn họ lơ là cảnh giác? Không, nếu Diêu Duệ sắp đặt cạm bẫy sẵn, tuyệt không thể đơn giản như vậy. Cuối cùng có dụng ý gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ, kiệu đã rơi xuống mặt đất. Thị vệ kỵ vệ doanh tuốt gươm nghênh đón. Cùng lúc đó, hai bên kiệu truyền đến tiếng xé gió. Lạc Tự Tuý khó khăn lắm mới tránh được trăm mũi ám khí.
Cổ kiệu hoa mỹ bị đâm vô số lỗ thủng, vừa đủ để người bên trong nhìn thấy tình hình xung quanh.
Chỉ kịp nhìn bên ngoài một cái, kiệu liền bị bổ làm hai, mấy thanh đao loé sáng chém xuống.
Lạc Tự Tuý và Lê Duy nhảy ra khỏi kiệu, Trọng Mộc tay không nắm đao của thích khách, nháy mắt thanh đao vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Thích khách hơi hoảng sợ, lùi lại mấy bước, rút nhuyễm kiếm bên hông ra, xoay người đâm tới Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Túy điểm nhẹ hai chân, nghiêng người về sau tránh lui: “Chiêu thức giống lần trước.” Hắn không phải đối thủ của bọn họ.
Lê Duy khẽ phất tay áo quấn lấy cánh tay hắn, kéo hắn nhảy lên tường cao, tiện tay hất văng ám khí đang bay tới: “Lạc tam ca bọn họ đã dẹp được vài toà sơn trang của bọn sát thủ.”
“Này chẳng qua là số ít trong đó.”
“Hay cho chiêu kim thiền thoát xác.”
Hắc y nhân càng lúc càng nhiều, cùng các thị vệ chém giết không ngừng. Trọng Mộc bị một đám người vây quanh chỗ cổ kiệu bị tàn phá, không bứt phá được.
Mắt thấy máu dính đầy đầu ngân phát của y, Lạc Tự Tuý đoạt lấy một thanh kiếm, vận khí ném tới. Kiếm trực tiếp đâm xuyên cổ một thích khách, máu phun khắp nơi.
Trọng Mộc rút kiếm ra, thu lại ý cười, lệ khí dâng lên.
Hơi nóng.
Sau khi có kiếm, Trọng Mộc như hổ thêm cánh, Lạc Tự Tuý thoáng yên tâm. Đột nhiên phía sau hắn cảm thấy nhiệt độ kỳ quái. Ở đâu bị cháy?
Hắn xoay người, nhìn thấy Vân vương phủ từ xa chìm trong biển lửa, lửa cháy ngút trời.
“Không có người, phóng hoả ích gì? Với lại lửa cháy trong trận, sẽ nhanh bị dập.” Lê Duy bình thản nói.
Lạc Tự Tuý ngẩn người không nghe thấy.
Lửa không bị dập, trái lại càng cháy càng lớn, phản chiếu cả một góc trời như nhuộm máu.
Khói đặc cuồn cuộn. Khói… Có người bị sặc khói, vì sao xa như vậy hắn có thể thấy?
Ý thức dần mất, mà ngọn lửa càng cháy càng cao, vô số hoả tiễn bắn nhanh về phía bọn họ. Lửa cháy sát người, khắp nơi đều là lửa.
Lạc Tự Túy bỗng nhiên có chút hoang mang và bất an.
Y dường như vẫn ở trong thánh cung… Không, không đúng, y còn trong thánh cung, mình vừa từ thiên thính ra. Vì sao bốn phía toàn là lửa? Vô Cực rõ ràng không có trở ngại gì, y sắp tỉnh sao lúc này lại xảy ra hoả hoạn? Các quốc sư không phải đang ở bên cạnh y chứ?
Diêu Duệ! Quả nhiên là ngươi! Vì sao phải làm đến mức này? Ngươi đã thua rồi!
Tình kiếp tuyệt đối không có thể, tuyệt đối không có thể ứng nghiệm.
Sức lửa càng mạnh hơn, ngọn lửa trong gió bỡn cợt nhưng đang thiêu đốt thân thể và thần kinh hắn. Bất an hoá thành sợ hãi, hắn luống cuống nhìn xung quanh. Ai có thuỷ linh lực? Hậu Khí Diễm, Hoàng Tiển… Ở đâu hết rồi? Ai tới dập lửa đi! Ai đó tới cứu y đi! Y còn kẹt trong biển lửa, sao không ai phát hiện?!
Có tiếng rên rỉ thống khổ mơ hồ truyền ra từ trong đám cháy.
Vô Cực tỉnh rồi! Không phải do hắn hoảng hốt! Lạc Tự Tuý vội vàng cởi bỏ ngoại bào, ngâm vào vũng nước, khoác vội lên người, chạy nhanh đến thiên thính.
Có người kéo hắn lại.
Hắn quay đầu nhìn, là Sơ Ngôn.
Khuôn mặt lạnh nhạt xưa nay của Sơ Ngôn đắp lên chút đau thương: “Tứ công tử, đây là số kiếp.”
“Không phải ngài nói, số kiếp có thể hoá giải sao!”
“Trong ba kiếp, kiếp nạn này nguy hiểm nhất, hoá giải không được. Ngươi cũng biết mà? Tình yêu, chính là thứ mà thế nhân khó từ bỏ nhất, tình càng sâu nặng, càng khó phân thắng bại, là tai vạ khó tránh.”
“Thân là dị thế sứ giả, ta chỉ có thể mang đến kiếp nạn này cho hắn à?” Hắn từ thế giới khác đến đây, thay đổi thế giới này, chẳng lẽ thay đổi cả số phận của Vô Cực?!
“Sơ Ngôn quốc sư, buông ta ra!”
Cánh tay bị lửa đỏ liếm qua, đau đớn lan tràn. Chỉ một chút bỏng đã đau đớn đến vậy, người kia bên trong biển lửa còn đau đớn đến nhường nào, làm sao y chịu nổi? Hắn sao có thể trơ mắt nhìn y chịu sự giày vò này?
Sớm biết như vậy, Vô Cực, ta nhất cắt đứt ý nghĩ của ngươi, đoạn tuyệt tình cảm của ngươi. Thà rằng ta với ngươi chia lìa, thà đi cùng người lạ, thà cô độc một đời vẫn tốt hơn nhìn ngươi bỏ mình trong biển lửa.
Vùng khỏi Sơ Ngôn, hắn bịt miệng mũi, xông vào trong lửa.
Màn vải với mạt gỗ không ngừng rơi xuống, che khuất tầm mắt hắn, đốt thủng xiêm y hắn. Khói mù cay mắt, hắn không thở nổi, ngăn cách y với hắn.
Ngoại trừ tính mạng, ta cái gì cũng có thể trả giá vì ngươi. Đáng lẽ, ta phải sớm rời khỏi ngươi.
Bây giờ đã quá muộn…
“Khụ khụ, Vô Cực! Vô Cực!”
Cuối cùng, hắn tìm thấy y. Nhưng người trên thạch tháp đã hoá thành một quả cầu lửa. Hắn liều mình xông tới, muốn dập tắt lửa trên người y, nhưng làm sao cũng không tắt được.
Mùi da thịt bị thiêu cháy quay cuồng đầu óc hắn, hắn chẳng còn biết cảm giác đau đớn của đôi tay bị bỏng, khẽ vuốt ve khuôn mặt người kia.
“Vô Cực, ngươi đã tỉnh?”
Cặp mắt kia theo tiếng nói mở ra, đôi môi bị đốt cháy biến dạng khó khăn mấp máy.
“… …”
“Ngươi muốn nói gì? Đừng nói chuyện, để ta dẫn ngươi ra ngoài trước.”
Ánh mắt y vẫn dịu dàng như mọi lúc. Hắn nắm chặt tay y, cố cõng y trên người. Y đột nhiên nắm chặt khuỷu tay hắn, sau đó dùng hết sức đẩy ra.
Hắn cảm giác được thân thể mình bay lên, đụng phải cánh cửa đang cháy. Hắn mở to mắt, trước mắt lại mông lung, hình bóng người nọ từ từ nhỏ dần, biến mất trong ngọn lửa.
Hắn té xuống quảng trường, đờ đẫn nhìn thiên thính sập xuống, đờ đẫn nhìn ngọn lửa đem tất thảy biến thành tro tàn.
Hai hàng lệ nóng chảy dài trên mặt.
“Lạc tứ đệ!”
“Lạc tứ đệ! Lạc tứ đệ!”
Tiếng gọi khẩn thiết truyền đến, Lạc Tự Tuý ngỡ ngàng quay đầu lại. Một người lại một người nhảy đến gần, cởi ngoại bào bao lấy hai bàn tay hắn.
“Hoá ra độc dược này…”
Lạc Tự Tuý lấy lại tinh thần, lẩm bẩm. Bốn phía quả thực có hoả hoạn, cũng ở thánh cung. Hắn mất đi lực phán đoán, cũng mất đi bình tĩnh. Bởi vì ở đây có dùng huyễn độc (độc gây ảo giác), nếu không có Lê Duy ở đây, hắn đại khái đã chết rồi.
Cho dù có chết, cũng phải nhận lấy sự đày đoạ tinh thần, đau khổ đến chết ── đây là dụng ý của Diêu Duệ sao?
“Trên cánh tay bị trúng ám khí, may mà Trọng Mộc đã cho ngươi dùng thuốc, giải được độc tính.” Lê Duy nhổ ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve, nhìn hắn một lát, “Đệ xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy vào trong lửa?”
“Đây là tác hại của độc dược.” Lạc Tự Tuý cười khổ. Nhìn xung quanh mình, không có bóng dáng thị vệ và Trọng Mộc. “Chỉ có chúng ta bị nhốt trong lửa?”
“Đúng. Dùng tà thuật giết hai ba người thì dễ, giết mười mấy người thì khó. Với lại Trọng Mộc không dễ đối phó.” Lê Duy đứng lên, nhạy bén nhìn vào trong ngọn lửa.
Bên cạnh truyền đến những âm thanh rất nhỏ, Lạc Tự Tuý nhìn sang, hơn mấy chục bóng người vụt tới.
Lê Duy tiến lên cản địch, được mấy hiệp đã khó chống đỡ. Lạc Tự Tuý đoạt kiếm, trợ giúp y một tay.
Hai người hợp tác, lúc đầu còn miễn cưỡng được, nhưng không lâu sau cảm thấy đuối sức, động tác dần chậm lại.
Thích khách chớp lấy thời cơ, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn.
Trong lúc tránh né, phát quan của Lê Duy rơi xuống, tóc dài tung bay giữa lửa nóng.
Sợ y bị thương, Lạc Tự Tuý nhìn y. Chỉ một cái nhìn, lại làm hắn kinh sợ.
Màu tóc đen nhánh dẩn dần nổi lên ngân quang. Từ đầu đến chân tóc dần biến thành ngân sắc. Không bao lâu đã trắng như tuyết.
Bọn thích khách hiển nhiên cũng giật mình. Tâm tình hơi dao động lại thành sơ hở trí mạng. Lê Duy quét mắt qua bọn họ, thân thủ nhẹ nhàng chuyển, hất tất cả bọn chúng vào trong biển lửa. Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Hai người làm như cái gì cũng không nghe không thấy, nhìn nhau.
“Lê ngũ ca, chuyện xảy ra khi nào vậy?” Nếu từ đầu đã là ngân phát thánh nhân, không có khả năng giấu được Sơ Ngôn quốc sư, cũng không bị tuyển chọn vào cung. Như vậy y với Trọng Mộc giống nhau, giữa đường mới trở thành thánh nhân.
“Năm năm trước.”
“Đệ là người duy nhất biết?”
“Ta cũng mong vậy.”
“Huynh yên tâm.” Nếu y không muốn bại lộ thân phận, tất nhiên hắn sẽ giữ bí mật. Chắc Sơ Ngôn quốc sư rất nhanh sẽ biết chuyện này.
Lê Duy khẽ cười, tóc bạc lại hoá thành đen: “Ta thấy đệ có điều khó nói, đang giấu chuyện gì sao?”
Ánh mắt Lạc Tự Tuý lướt qua y, nhìn lửa chậm rãi tắt đi.
“Có liên quan tới lửa?”
“Kiếp số. Sơ Ngôn quốc sư từng tiên đoán đệ có ba kiếp, hai kiếp trước đều vượt qua bình an, chỉ còn kiếp này, là tình kiếp.”
“Tình kiếp, chính là Vô Cực.”
“Đệ nằm mơ thấy y hoá thành tro tàn trong biển lửa.”
“Thì ra là thế, cho nên thấy lửa mới thất thường vậy. Không sao, chuyện này cứ giao cho ta và Trọng Mộc.”
“Đa tạ Lê ngũ Ca.”
“Ta với đệ, nói cảm ơn hơi quá rồi.”
Lửa đã dập, Trọng Mộc bay đến, nhìn thấy vết thương trên người Lạc Tự Tuý, sắc mặt đen thui.
Lạc Tự Tuý để y lật qua lật lại tỉ mỉ kiểm tra vết thương, nhìn Lê Duy cười.
Ba người trở lại hành cung thì tin tức Hoàn vương điện hạ của Khê Dự lần thứ hai bị ám sát truyền đi.
Lạc Tự Tuý dùng thuốc xong, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tỉnh đến đây thăm hắn. Hai người tất nhiên trong lòng tức giận, Lạc Tự Trì ở lại chăm sóc hắn, Lạc Tự Tỉnh đi vào thánh cung cầu kiến bốn vị quốc sư.
Sau khi nghe Thuần Hi hoàng hậu và Thanh Ninh bệ hạ từ ngữ khẩn thiết, Liễu Thì quốc sư cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định: Nếu thiết triều đã xong, sẽ do hắn để mắt đến Vân vương. Ba vị quốc sư còn lại sẽ chủ trì táng nghi cho Nhữ vương, đồng thời tự mình điều tra phái của Nhữ vương và Cảnh vương, nếu có người xúi giục âm mưu này nọ sẽ xử trí phản đồ tu hành giả.
“Quả thật đã chết.”
Liễu Thì thở dài một tiếng, mở mắt ra: “Hơi thở của Vân vương điện hạ có quy luật như cũ, mấy hôm nữa sẽ tỉnh lại. Đã vậy, làm phiền ba vị bệ hạ chủ trì nghi thức thiết triều.”
Hậu Khí Diễm nhìn Đế Vô Cực đang nằm im: “Các quốc sư phải bảo vệ tiểu thư đồng đến khi y tỉnh lại?”
Mẫn Diễn đáp: “Bệ hạ, chúng ta biết vừa rồi trong nội thành xảy ra chuyện.”
“Không tránh được, cũng chẳng dò được khí tức người kia?”
“Tứ công tử giao cho Trọng Mộc bảo vệ.”
Trọng Mộc từ trong góc đi ra, trong tay cầm pháp khí cẩn thận đặt xuống đất: “Đồ nhi không làm sư tôn thất vọng.”
Vô Gian và Sơ Ngôn cũng mở mắt, yên lặng nhìn Lạc Tự Tuý.
“Hôm nay vẫn có người muốn làm hại tứ công tử, là sai sót của ta.” Liễu Thì nói, “Nếu tình hình của Vân vương điện hạ đã ổn định, vậy ta sẽ canh chừng cho y, chư vị sư huynh thay ta tìm hành tung người kia đi.”
Hậu Khí Diễm gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn Lạc Tự Tuý: “Quốc sư đã nói vậy, trẫm có thể an tâm.”
Các vị hoàng tộc lần lượt cáo từ, chậm rãi ra khỏi thiên thính.
Phút cuối, Lạc Tự Tuý quay đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp Diêu Duệ.
Bốn mắt nhìn nhau, oán hận ngập tràn. Vừa rồi hình như là ảo giác, chớp mắt một cái nàng lại khôi phục vẻ dịu dàng, mỉm cười với hắn.
Lạc Tự Tuý kinh ngạc, hơi nhếch khoé môi đáp lại.
Người nàng quan tâm là Nhữ vương. Nếu người này đã chết, nàng sẽ lộ ra nhiều sơ hở. Nàng còn có thể miễn cưỡng mình đến khi nào? Trong lòng là ‘tình yêu’ mãnh liệt, không thể che giấu quá lâu.
Diêu Duệ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống phía sau Liễu Thì, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên hành lang, Trọng Mộc và Lê Duy đang chờ hắn. Ba vị hoàng đế đã đi xa.
Buổi triều đầu tiên, có nghĩa kết quả phượng hoàng huyết đã định. Đây cũng là lần thiết triều đầu tiên sau năm năm. Ba vị bệ hạ lâm triều sẽ công bố cái chết của Nhữ vương, lệnh chúng thần thừa nhận Vân vương chính là tân đế của Hiến Thần, chuẩn bị đại điển đăng cơ, đợi chờ tân đế tỉnh lại. Còn Cảnh vương sẽ cam chịu sao?
Đêm nay e là một đêm khó ngủ.
Lạc Tự Tuý dựa vào kiệu nhìn thánh cung.
Trọng Mộc ở bên cạnh bắt mạch, trên khuôn mặt trẻ con tràn đầy nghiêm túc.
Một lát, hắn thả tay, nói: “Độc này rất lạ, hoặc do hiệu lực của giải dược, bây giờ không thấy nguy hại gì.”
Lê Duy nói: “Đợi về hành cung rồi xem kỹ.”
Trọng Mộc gật đầu, lục lọi trong ngực một lát, lấy ra viên thuốc: “Tứ công tử dùng cái này trước đi. Tuy không phải thuốc giải nhưng đối với thân thể có lợi không hại, ít nhiều có thể đả không khí huyết.”
Lạc Tự Tuý mỉm cười, ăn giải dược, nhắm mắt điều tức. Kinh mạch vốn hơi tắc nghẽn, sau khi vận hành tiểu chu thiên, đã thông suốt. Thân thể cũng linh hoạt hơn. Độc tính hình như đang tống ra khỏi cơ thể.
Trọng Mộc vừa dùng bình sứ lấy vài giọt mồ hôi, vừa bĩu môi: “Lá gan nàng ta không nhỏ. Liễu Thì sư thúc quản không được nàng…”
“Đổi lại là Mẫn Diễn quốc sư, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Lạc Tự Tuý trêu chọc.
Hai tai Trọng Mộc ửng đỏ, vẻ mặt lại bình thường: “Thủ đoạn của sư tôn ta đại khái lợi hại nhất trong bốn người. Thứ hai chắc là Vô Gian sư bá. Sơn Ngôn sư bá và Liễu Thì sư thúc quá yêu thương đệ tử, cũng thu nhiều đồ đệ. Cho nên phân nửa mấy người tu hành chẳng ra sao đều từ Trì Dương và Hiến Thần.”
Lê Duy cười nhạt: “Đúng vậy, sư tôn nhận khá nhiều người vào thánh cung tu hành, cũng không nghiêm phạt đệ tử. Có không người tôn kính đức hạnh của người, nhưng không thiếu người lầm đường lạc lối.”
“Tu hành giả nếu học tà thuật, chỉ bị trục xuất khỏi thánh cung?” Lạc Tự Tuý hỏi.
“Không, trục xuất khỏi thánh cung là một trong những trừng phạt. Có người còn bị ghim lại năng lực tu hành hoặc xử tử, huỷ bỏ linh lực hay giam lỏng gì đó. Chẳng qua, nghe đồn có không ít người chạy thoát, về sau tự sinh tự diệt. Tà thuật báo ứng rất nhanh, không chống nổi mười năm. Người ngân phát hình như ngoại lệ.” Lê Duy trả lời.
Vậy kết cục của Diêu Duệ chưa thể xác định? Lạc Tự Tuý chìm vào trầm tư.
Trọng Mộc nhẹ giọng: “Bốn toà thánh cung đều cất giữ một quyển trục tà thuật, thu về hết mới hoàn chỉnh. Sư tôn từng nói, nếu tập hợp bốn quyển lại, trước khi bị tà thuật báo ứng, đại khái chẳng ai địch lại.”
“Nàng chắc là rất muốn lấy bốn quyển, nhưng không đủ khả năng. Khoan nói đến chuyện trộm không thành, nếu đã học được cần gì phải khổ công che giấu?” Lạc Tự Tuý lắc đầu nói.
Trọng Mộc cười quỷ dị: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Nụ cười này đầy hàm xúc, Lạc Tự Tuý nhướn mắt: “Trọng Mộc, ngươi muốn đi tìm mấy quyển trục tà thuật này?” Hay là nói muốn đi trộm chúng.
Nụ cười trên mặt Trọng Mộc càng sâu, nhìn Lê Duy: “Thập Nguyệt quân có thể giúp không?”
Lê Duy không do dự: “Được thôi. Nếu không nhìn quyển trục này, không thể tìm ra nhược điểm của nàng.”
Không ngờ Lê Duy cũng đồng tình với hành vi lớn mật này, Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ gật đầu: “Trọng Mộc, ngươi đừng quên, nếu để Mẫn Diễn quốc sư biết việc này…”
Trọng Mộc xám mặt, cắn răng nói: “Ta đâu phải lén học, chỉ nhìn thôi. Cái này chỉ vì đối phó tu hành giả rơi vào ma đạo, không tính là chuyện xấu.”
Xem ra y đã hạ quyết tâm, không thay đổi được. Lạc Tự Tuý than thở: “Nhất thiết phải cẩn thận hành sự.”
Kiệu tiếp tục đi về phía trước, Lạc Tự Tuý quay lại nhìn thánh cung. Đột nhiên bên cạnh xẹt qua vài bóng đen, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất như ảo giác.
Chọn thời cơ rất tốt. Biết vào thánh cung không thể mang theo binh khí, nên mới chọn tối nay để hành động? Tin Nhữ vương chết, Diêu Duệ đã sớm truyền ra ngoài.
Tà thuật lúc nãy Diêu Duệ thi triển không mấy ảnh hưởng đến hắn, đang lãng phí sức lực sao? Lẽ nào chỉ là nguỵ trang, để bọn họ lơ là cảnh giác? Không, nếu Diêu Duệ sắp đặt cạm bẫy sẵn, tuyệt không thể đơn giản như vậy. Cuối cùng có dụng ý gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ, kiệu đã rơi xuống mặt đất. Thị vệ kỵ vệ doanh tuốt gươm nghênh đón. Cùng lúc đó, hai bên kiệu truyền đến tiếng xé gió. Lạc Tự Tuý khó khăn lắm mới tránh được trăm mũi ám khí.
Cổ kiệu hoa mỹ bị đâm vô số lỗ thủng, vừa đủ để người bên trong nhìn thấy tình hình xung quanh.
Chỉ kịp nhìn bên ngoài một cái, kiệu liền bị bổ làm hai, mấy thanh đao loé sáng chém xuống.
Lạc Tự Tuý và Lê Duy nhảy ra khỏi kiệu, Trọng Mộc tay không nắm đao của thích khách, nháy mắt thanh đao vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Thích khách hơi hoảng sợ, lùi lại mấy bước, rút nhuyễm kiếm bên hông ra, xoay người đâm tới Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Túy điểm nhẹ hai chân, nghiêng người về sau tránh lui: “Chiêu thức giống lần trước.” Hắn không phải đối thủ của bọn họ.
Lê Duy khẽ phất tay áo quấn lấy cánh tay hắn, kéo hắn nhảy lên tường cao, tiện tay hất văng ám khí đang bay tới: “Lạc tam ca bọn họ đã dẹp được vài toà sơn trang của bọn sát thủ.”
“Này chẳng qua là số ít trong đó.”
“Hay cho chiêu kim thiền thoát xác.”
Hắc y nhân càng lúc càng nhiều, cùng các thị vệ chém giết không ngừng. Trọng Mộc bị một đám người vây quanh chỗ cổ kiệu bị tàn phá, không bứt phá được.
Mắt thấy máu dính đầy đầu ngân phát của y, Lạc Tự Tuý đoạt lấy một thanh kiếm, vận khí ném tới. Kiếm trực tiếp đâm xuyên cổ một thích khách, máu phun khắp nơi.
Trọng Mộc rút kiếm ra, thu lại ý cười, lệ khí dâng lên.
Hơi nóng.
Sau khi có kiếm, Trọng Mộc như hổ thêm cánh, Lạc Tự Tuý thoáng yên tâm. Đột nhiên phía sau hắn cảm thấy nhiệt độ kỳ quái. Ở đâu bị cháy?
Hắn xoay người, nhìn thấy Vân vương phủ từ xa chìm trong biển lửa, lửa cháy ngút trời.
“Không có người, phóng hoả ích gì? Với lại lửa cháy trong trận, sẽ nhanh bị dập.” Lê Duy bình thản nói.
Lạc Tự Tuý ngẩn người không nghe thấy.
Lửa không bị dập, trái lại càng cháy càng lớn, phản chiếu cả một góc trời như nhuộm máu.
Khói đặc cuồn cuộn. Khói… Có người bị sặc khói, vì sao xa như vậy hắn có thể thấy?
Ý thức dần mất, mà ngọn lửa càng cháy càng cao, vô số hoả tiễn bắn nhanh về phía bọn họ. Lửa cháy sát người, khắp nơi đều là lửa.
Lạc Tự Túy bỗng nhiên có chút hoang mang và bất an.
Y dường như vẫn ở trong thánh cung… Không, không đúng, y còn trong thánh cung, mình vừa từ thiên thính ra. Vì sao bốn phía toàn là lửa? Vô Cực rõ ràng không có trở ngại gì, y sắp tỉnh sao lúc này lại xảy ra hoả hoạn? Các quốc sư không phải đang ở bên cạnh y chứ?
Diêu Duệ! Quả nhiên là ngươi! Vì sao phải làm đến mức này? Ngươi đã thua rồi!
Tình kiếp tuyệt đối không có thể, tuyệt đối không có thể ứng nghiệm.
Sức lửa càng mạnh hơn, ngọn lửa trong gió bỡn cợt nhưng đang thiêu đốt thân thể và thần kinh hắn. Bất an hoá thành sợ hãi, hắn luống cuống nhìn xung quanh. Ai có thuỷ linh lực? Hậu Khí Diễm, Hoàng Tiển… Ở đâu hết rồi? Ai tới dập lửa đi! Ai đó tới cứu y đi! Y còn kẹt trong biển lửa, sao không ai phát hiện?!
Có tiếng rên rỉ thống khổ mơ hồ truyền ra từ trong đám cháy.
Vô Cực tỉnh rồi! Không phải do hắn hoảng hốt! Lạc Tự Tuý vội vàng cởi bỏ ngoại bào, ngâm vào vũng nước, khoác vội lên người, chạy nhanh đến thiên thính.
Có người kéo hắn lại.
Hắn quay đầu nhìn, là Sơ Ngôn.
Khuôn mặt lạnh nhạt xưa nay của Sơ Ngôn đắp lên chút đau thương: “Tứ công tử, đây là số kiếp.”
“Không phải ngài nói, số kiếp có thể hoá giải sao!”
“Trong ba kiếp, kiếp nạn này nguy hiểm nhất, hoá giải không được. Ngươi cũng biết mà? Tình yêu, chính là thứ mà thế nhân khó từ bỏ nhất, tình càng sâu nặng, càng khó phân thắng bại, là tai vạ khó tránh.”
“Thân là dị thế sứ giả, ta chỉ có thể mang đến kiếp nạn này cho hắn à?” Hắn từ thế giới khác đến đây, thay đổi thế giới này, chẳng lẽ thay đổi cả số phận của Vô Cực?!
“Sơ Ngôn quốc sư, buông ta ra!”
Cánh tay bị lửa đỏ liếm qua, đau đớn lan tràn. Chỉ một chút bỏng đã đau đớn đến vậy, người kia bên trong biển lửa còn đau đớn đến nhường nào, làm sao y chịu nổi? Hắn sao có thể trơ mắt nhìn y chịu sự giày vò này?
Sớm biết như vậy, Vô Cực, ta nhất cắt đứt ý nghĩ của ngươi, đoạn tuyệt tình cảm của ngươi. Thà rằng ta với ngươi chia lìa, thà đi cùng người lạ, thà cô độc một đời vẫn tốt hơn nhìn ngươi bỏ mình trong biển lửa.
Vùng khỏi Sơ Ngôn, hắn bịt miệng mũi, xông vào trong lửa.
Màn vải với mạt gỗ không ngừng rơi xuống, che khuất tầm mắt hắn, đốt thủng xiêm y hắn. Khói mù cay mắt, hắn không thở nổi, ngăn cách y với hắn.
Ngoại trừ tính mạng, ta cái gì cũng có thể trả giá vì ngươi. Đáng lẽ, ta phải sớm rời khỏi ngươi.
Bây giờ đã quá muộn…
“Khụ khụ, Vô Cực! Vô Cực!”
Cuối cùng, hắn tìm thấy y. Nhưng người trên thạch tháp đã hoá thành một quả cầu lửa. Hắn liều mình xông tới, muốn dập tắt lửa trên người y, nhưng làm sao cũng không tắt được.
Mùi da thịt bị thiêu cháy quay cuồng đầu óc hắn, hắn chẳng còn biết cảm giác đau đớn của đôi tay bị bỏng, khẽ vuốt ve khuôn mặt người kia.
“Vô Cực, ngươi đã tỉnh?”
Cặp mắt kia theo tiếng nói mở ra, đôi môi bị đốt cháy biến dạng khó khăn mấp máy.
“… …”
“Ngươi muốn nói gì? Đừng nói chuyện, để ta dẫn ngươi ra ngoài trước.”
Ánh mắt y vẫn dịu dàng như mọi lúc. Hắn nắm chặt tay y, cố cõng y trên người. Y đột nhiên nắm chặt khuỷu tay hắn, sau đó dùng hết sức đẩy ra.
Hắn cảm giác được thân thể mình bay lên, đụng phải cánh cửa đang cháy. Hắn mở to mắt, trước mắt lại mông lung, hình bóng người nọ từ từ nhỏ dần, biến mất trong ngọn lửa.
Hắn té xuống quảng trường, đờ đẫn nhìn thiên thính sập xuống, đờ đẫn nhìn ngọn lửa đem tất thảy biến thành tro tàn.
Hai hàng lệ nóng chảy dài trên mặt.
“Lạc tứ đệ!”
“Lạc tứ đệ! Lạc tứ đệ!”
Tiếng gọi khẩn thiết truyền đến, Lạc Tự Tuý ngỡ ngàng quay đầu lại. Một người lại một người nhảy đến gần, cởi ngoại bào bao lấy hai bàn tay hắn.
“Hoá ra độc dược này…”
Lạc Tự Tuý lấy lại tinh thần, lẩm bẩm. Bốn phía quả thực có hoả hoạn, cũng ở thánh cung. Hắn mất đi lực phán đoán, cũng mất đi bình tĩnh. Bởi vì ở đây có dùng huyễn độc (độc gây ảo giác), nếu không có Lê Duy ở đây, hắn đại khái đã chết rồi.
Cho dù có chết, cũng phải nhận lấy sự đày đoạ tinh thần, đau khổ đến chết ── đây là dụng ý của Diêu Duệ sao?
“Trên cánh tay bị trúng ám khí, may mà Trọng Mộc đã cho ngươi dùng thuốc, giải được độc tính.” Lê Duy nhổ ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve, nhìn hắn một lát, “Đệ xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy vào trong lửa?”
“Đây là tác hại của độc dược.” Lạc Tự Tuý cười khổ. Nhìn xung quanh mình, không có bóng dáng thị vệ và Trọng Mộc. “Chỉ có chúng ta bị nhốt trong lửa?”
“Đúng. Dùng tà thuật giết hai ba người thì dễ, giết mười mấy người thì khó. Với lại Trọng Mộc không dễ đối phó.” Lê Duy đứng lên, nhạy bén nhìn vào trong ngọn lửa.
Bên cạnh truyền đến những âm thanh rất nhỏ, Lạc Tự Tuý nhìn sang, hơn mấy chục bóng người vụt tới.
Lê Duy tiến lên cản địch, được mấy hiệp đã khó chống đỡ. Lạc Tự Tuý đoạt kiếm, trợ giúp y một tay.
Hai người hợp tác, lúc đầu còn miễn cưỡng được, nhưng không lâu sau cảm thấy đuối sức, động tác dần chậm lại.
Thích khách chớp lấy thời cơ, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn.
Trong lúc tránh né, phát quan của Lê Duy rơi xuống, tóc dài tung bay giữa lửa nóng.
Sợ y bị thương, Lạc Tự Tuý nhìn y. Chỉ một cái nhìn, lại làm hắn kinh sợ.
Màu tóc đen nhánh dẩn dần nổi lên ngân quang. Từ đầu đến chân tóc dần biến thành ngân sắc. Không bao lâu đã trắng như tuyết.
Bọn thích khách hiển nhiên cũng giật mình. Tâm tình hơi dao động lại thành sơ hở trí mạng. Lê Duy quét mắt qua bọn họ, thân thủ nhẹ nhàng chuyển, hất tất cả bọn chúng vào trong biển lửa. Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Hai người làm như cái gì cũng không nghe không thấy, nhìn nhau.
“Lê ngũ ca, chuyện xảy ra khi nào vậy?” Nếu từ đầu đã là ngân phát thánh nhân, không có khả năng giấu được Sơ Ngôn quốc sư, cũng không bị tuyển chọn vào cung. Như vậy y với Trọng Mộc giống nhau, giữa đường mới trở thành thánh nhân.
“Năm năm trước.”
“Đệ là người duy nhất biết?”
“Ta cũng mong vậy.”
“Huynh yên tâm.” Nếu y không muốn bại lộ thân phận, tất nhiên hắn sẽ giữ bí mật. Chắc Sơ Ngôn quốc sư rất nhanh sẽ biết chuyện này.
Lê Duy khẽ cười, tóc bạc lại hoá thành đen: “Ta thấy đệ có điều khó nói, đang giấu chuyện gì sao?”
Ánh mắt Lạc Tự Tuý lướt qua y, nhìn lửa chậm rãi tắt đi.
“Có liên quan tới lửa?”
“Kiếp số. Sơ Ngôn quốc sư từng tiên đoán đệ có ba kiếp, hai kiếp trước đều vượt qua bình an, chỉ còn kiếp này, là tình kiếp.”
“Tình kiếp, chính là Vô Cực.”
“Đệ nằm mơ thấy y hoá thành tro tàn trong biển lửa.”
“Thì ra là thế, cho nên thấy lửa mới thất thường vậy. Không sao, chuyện này cứ giao cho ta và Trọng Mộc.”
“Đa tạ Lê ngũ Ca.”
“Ta với đệ, nói cảm ơn hơi quá rồi.”
Lửa đã dập, Trọng Mộc bay đến, nhìn thấy vết thương trên người Lạc Tự Tuý, sắc mặt đen thui.
Lạc Tự Tuý để y lật qua lật lại tỉ mỉ kiểm tra vết thương, nhìn Lê Duy cười.
Ba người trở lại hành cung thì tin tức Hoàn vương điện hạ của Khê Dự lần thứ hai bị ám sát truyền đi.
Lạc Tự Tuý dùng thuốc xong, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tỉnh đến đây thăm hắn. Hai người tất nhiên trong lòng tức giận, Lạc Tự Trì ở lại chăm sóc hắn, Lạc Tự Tỉnh đi vào thánh cung cầu kiến bốn vị quốc sư.
Sau khi nghe Thuần Hi hoàng hậu và Thanh Ninh bệ hạ từ ngữ khẩn thiết, Liễu Thì quốc sư cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định: Nếu thiết triều đã xong, sẽ do hắn để mắt đến Vân vương. Ba vị quốc sư còn lại sẽ chủ trì táng nghi cho Nhữ vương, đồng thời tự mình điều tra phái của Nhữ vương và Cảnh vương, nếu có người xúi giục âm mưu này nọ sẽ xử trí phản đồ tu hành giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.