Chương 18
Diệp Phi Bạch
29/08/2020
Ninh Khương gật đầu nói: “Thập Nguyệt đại ca không nhìn ra sao? Tê Phong nhị ca bước chân vô lực, hoàn toàn không giống người tập võ.”
Lê Duy mím môi, khôi phục vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: “Thực là đáng tiếc. Nói như thế, hai ngày sau săn bắn Tê Phong nhị đệ sẽ khiến bệ hạ thất vọng đây.”
Lạc Tự Tuý miễn cưỡng cười: “Đệ cũng đang băn khoăn chuyện này.”
“Cung tiễn có thể chưa nói đến, nhưng cưỡi ngựa là chuyện cấp bách.” Ninh Khương nói ngay trọng tâm, “Chẳng biết Tê Phong nhị ca thông thạo nhiều ít?”
“Bảy năm, không có chạm vào ngựa, cũng không biết như thế nào.”
“Cấm vệ quân cũng có trường đua ngựa. Nhị ca của đệ là Cấm vệ tướng quân, có thể sắp xếp. Ngày mai ba người chúng ta đến trường đua luyện tập một chút.” Lê Duy nhẹ nhàng nói, gật đầu rồi xoay người đi.
Ninh Khương nhìn theo bóng lưng hắn, thấp giọng hỏi: “Tê Phong nhị ca và Thập Nguyệt đại ca trước đây quen biết sao?”
“Không, chưa từng gặp mặt.”
“Thập Nguyệt đại ca cũng ít khi xuất hiện ở yến tiệc, cũng ít khi ra khỏi phủ…”
“Giản Vũ tam đệ, đang lo ngại gì sao?”
“Tê Phong nhị ca xưa nay ngay thẳng, đệ không sánh bằng, xem ra là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. A, xin lỗi, đệ hơi nôn nóng nên mới đem chuyện này nói ra.”
“Không sao. Ta cũng không muốn giấu, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm bệ hạ thất vọng.”
Hai người cũng không nói thêm nhiều.
Lúc này từ xa một tiếng “công tử” truyền đến. Lạc Tự Tuý nghe âm thanh quen tai, nhìn sang, chính là Lạc Vô Cực.
Lạc Vô Cực từ bên ngoài Phong Minh cung chạy tới, đứng trước hai người thở hồng hộc.
Lạc Tự Tuý áy náy cười nói với Ninh Khương: “Tiểu hài tử không biết phép tắc, Giản Vũ tam đệ chớ để trong lòng.”
“Bái kiến Giản Vũ quân.” Lạc Vô Cực giờ mới nhìn rõ người bên cạnh, vội vàng nói.
Ninh Khương chỉ cười: “Chạy nhanh như vậy, có chuyện gì gấp phải không?”
“Ta vừa lấy thuốc từ ngự y quán về. Thường thái y căn dặn công tử phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, nên ta vội vã chạy đến.”
Lạc Tự Tuý giải thích: “Đêm qua gió lạnh, ta bị sốt cao, bây giờ vẫn còn chút mệt. Cho nên buổi sáng đã sai Vô Cực đến ngự y quán lấy thuốc cho ta.”
“Tê Phong nhị ca nên nhanh về cung nghỉ ngơi, chăm sóc tốt thân thể, ngày mai còn phải cưỡi ngựa.”
“Được. Cáo từ.”
Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực chậm rãi đi về hướng Tử Dương điện. Vào đến bên trong, Lạc Tự Tuý nhìn gói thuốc trong tay Lạc Vô Cực, cảm thấy khó hiểu: “Ngự y quán ở phía đông Tuyên Lân cung, ngươi làm sao chạy đến?”
“Vừa vặn ở bên ngoài Càn Thái cung gặp được Thường bá phụ. Hôm qua hiền phi nương nương cũng bị phong hàn, y đồng lấy thuốc còn dư, ta nghĩ đến ngươi đêm qua cũng phát sốt, Thường bá phụ nghe xong, đưa thuốc cho ta, một ngày hai lần, sắc cho ngươi uống.” Lạc Vô Cực giơ gói thuốc lên cười. Nhìn xung quanh không có ai, mới nhẹ giọng nói: “Nhị bá phụ nói, Đường Tam chính là người của chúng ta. Hắn chọn người cũng đã sớm báo cho bá phụ biết, qua điều tra, cũng là con cháu thủ hạ của đại bá phụ. Ngươi có thể tin tưởng.”
“Được. Những chuyện khác đợi Đường Tam đến rồi nói, hơn nữa ta cũng nghĩ ra được ý hay.” Đường Tam ở trong cung hơn một ngàn năm, có nhiều chuyện hiểu rất rõ. Thỉnh giáo hắn một vài chuyện… Cũng là chủ ý của nhị ca và tam ca.
Hai người đi vào trong điện. Đường Tam đang sai Điền nhi chuẩn bị cơm trưa, thấy bọn họ đã về, bước đến hành lễ: “Công tử buổi trưa muốn ăn gì?”
“Đơn giản một chút là được. Đường Tam, ta có chuyện muốn nói, đến thư phòng.”
“Tuân lệnh.”
Ba người vào thư phòng, Nguyên nhi đang ở bên trong lau chùi giá sách. Cũng không e dè hắn, Lạc Tự Tuý ngồi sau cái bàn trà đỏ thẫm, ra hiệu cho Lạc Vô Cực và Đường Tam ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Đường Tam, những chuyện khác ta không nói nhiều. Ngươi cũng biết tình thế hiện tại, trong triều, hậu cung, tình cảnh của hoàng hậu bệ hạ.”
“Đúng vậy. Đường Tam hiểu rõ. Lần này tuyển phi, chính là muốn mượn tranh chấp mà dời đi sự nguy hiểm cho hoàng hậu bệ hạ. Nhị công tử cũng đã nói, bọn họ sợ sẽ chọn công tử làm bia đỡ. Công tử có bệnh thân thể không khoẻ, võ nghệ cũng kém, khó có thể phòng bị.”
“Đêm qua, hoàng hậu bệ hạ đối xử phi thường thân thiết, mà ta ngày trước nổi danh văn võ song toàn. Cho nên cũng không đắn đo mà lựa chọn ta làm quân cờ thí mạng. Ta không yên tâm.” Lạc Tự Tuý than thở. Chuyện hôm qua coi như thôi, ngày hôm nay lại như vậy, xem ra chuyện này không thể tránh khỏi.
Đường Tam dừng một chút, gay gắt chau mày: “Nhị công tử và tam công tử nói sao?”
Lạc Vô Cực buông gói thuốc, Nguyên nhi tiếp nhận hành lễ rồi rời đi. Đến khi cửa phòng đóng lại, hắn mới thận trọng nói: “Sáng nay ta ở ngoài Càn Thái cung đợi nhị bá… Nhị công tử và tam công tử. Bọn họ nghe xong việc này cũng rất lo lắng, nhưng dù sao cũng là chủ ý của thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ, nhất thời chưa thể tìm ra biện pháp. Đành để công tử cẩn thận hành sự, chỉ cần không phạm sai lầm thì người khác nói gì cũng không quan trọng. Còn nói, gần đây đại công tử dẫn quân xuất chinh, quyết lập đại công thăng chức, hai người bọn họ cũng cố gắng nỗ lực, củng cố thực lực Lạc gia. Như vậy những nhà khác cũng không đến mức lập tức ra tay với công tử.”
“Cũng đành phải như vậy. Công tử vạn sự nên cẩn thận.” Đường Tam khẩn thiết nói, “Theo tiểu nhân nghe ngóng, trong cung tình thế khẩn trương, không phải đơn giản mà sủng ái hoàng hậu bệ hạ như vậy.”
“Lập trữ (lập người thừa kế)“? Theo như lịch sử ghi chép, trong cung đình không thể tránh chuyện ‘tranh sủng’ và ‘lập trữ’. Mà hai chuyện này có sự liên quan với nhau, trong cung lúc nào cũng náo loạn, không có ngày yên ổn. Thế nhưng nhị hoàng tử, tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, xuất thân bình thường, làm sao cùng thái tử tranh cao thấp? Không lẽ nơi đây cũng có chế độ nữ vương? Nhưng nhị ca cũng không có đề cập tới chuyện chỉ có thể lập hoàng tử, không lập hoàng nữ.
“Đúng vậy.” Đường Tam gật đầu, “Cơ bản thánh thượng vẫn chưa lập trữ, ý muốn quan sát nhân phẩm của đại hoàng tử và trưởng công chúa. Nhưng sau khi hoàng hậu bệ hạ vào cung không lâu, đã cứu đại hoàng tử khỏi trọng bệnh, sau đó vô cùng sủng ái hắn. Thánh thượng thấy thế, lập đại hoàng tử làm thái tử, khi đó đại hoàng tử chưa quá bốn tuổi, theo như quy định của tứ quốc thì có hơi sớm.”
Lạc Tự Tuý bừng tỉnh. Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết mấy ngày nay cũng không đề cập đến chuyện này. Có thể thấy Lạc gia còn chưa dính vào. Nhưng bây giờ, do quan hệ của hắn, thiết yếu phải chọn lựa. “Trưởng công chúa là người như thế nào?”
“Trưởng công chúa lớn hơn thái tử hai tuổi, hết sức hiểu chuyện. Tính cách hiền lành, thông minh hơn người.”
“Nói như vậy ngôi vị chỉ có thể truyền lại cho trưởng công chúa hoặc đại hoàng tử. Khi đó trưởng công chúa nhất định chiếm thế thượng phong. Thế lực của quý phi kém xa Chu gia, tình cảnh của đại hoàng tử cũng tràn ngập nguy hiểm.” Nói bị bệnh chỉ là che mắt người ngoài, thái tử có thể đã bị đầu độc. Nghĩ vậy, ngày hôm qua đối với thái tử không hề có chút tình cảm, hôm nay lại cảm thấy thương hại. Nói không chừng, đứa bé kia chỉ là bướng bỉnh mà thôi, ánh mắt nó thâm sâu, ngay cả hắn nhìn cũng không thấu.
Lạc Vô Cực biết Lạc Tự Tuý và Đường Tam đang nghĩ cái gì, lên tiếng: “Đêm qua ta quan sát, Tứ phu nhân không hề đơn giản, cũng tạo ra uy hiếp với người khác. Đặc biệt là Thục Phi, bà ta và trưởng công chúa… Rất không tự nhiên. Lúc thái tử đùa bỡn ta, ánh mắt trưởng công chúa —–” hắn nhíu mày, tìm kiếm từ ngữ thích hợp, lại không có cách nào diễn đạt.
Lạc Tự Tuý hiểu rõ cười: “Nếu tứ phu nhân không có tâm kế, làm sao có thể sanh hạ hài tử còn bảo hộ đến bây giờ? Trong các vị nữ phi, phải nói đến thục phi xuất thân cao quý. Hiện tại quý phi dựa vào con trai mình, nhận được sự trọng đãi của hoàng thượng và hoàng hậu, Thục phi chắc chắn tức giận. Hơn nữa ngôi vị hoàng đế cũng bị đoạt đi, đối với quý phi, thái tử, hoàng hậu chỉ sợ là hận thấu xương. Ta cảm thấy nàng muốn lợi dụng sự không cam lòng của các vị nữ phi, lôi kéo đức phi cùng Lâm chiêu dung xuất thân không cao. Còn về hiền phi…” Hiền phi là con gái tham tướng thân cận của Lạc Trình, xưa nay đều dựa vào Lạc gia. Chẳng biết nàng có dụng ý gì? Chờ một chút, đêm qua hiền phi cũng bị phong hàn? Chẳng lẽ là mượn cớ để cùng đại tẩu thương lượng?
“Tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ có trưởng công chúa và đại hoàng tử. Hiền phi nương nương chính là muốn biết dụng ý của Lạc gia. Mà hai vị bệ hạ lại có ý —-” Đường Tam nhìn Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý nghĩ đến hôm qua nghi ngờ vì sao hoàng đế hoàng hậu chọn hắn làm lá chắn, rốt cuộc cũng hiểu rõ. “Nói như vậy, hai vị bệ hạ một cây làm chẳng nên non, muốn đem Lạc gia kéo về phe thái tử? Mà nhân vật then chốt chính là ta.”
“Không sai. Tứ công tử tài học, võ nghệ nổi tiếng thiên hạ. Một mặt có thể dựa vào tứ công tử năng lực xuất chúng, trở thành nhân vật trọng yếu của phe cánh thái tử; mặt khác, Lạc gia đại công tử, nhị công tử, tam công tử, bên dưới còn có hai vị đệ đệ yêu thương đùm bọc người người trong kinh thành đều biết. Công tử ở trong cung, nguy cơ tứ phía, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế củng cố thực lực để bảo vệ công tử. Địa vị Lạc gia càng cao thì thái tử điện hạ càng có lợi.” Đường Tam lắc đầu than thở, “Hai vị bệ hạ thực sự dụng tâm lương khổ.”
Bọn họ đúng là cực khổ bày mưu, còn có ý kiểm tra năng lực hắn rồi đem truyền ra ngoài, lại làm khổ hắn. Lạc Tự Tuý trầm mặc: “Sáu gia tộc lớn, Lạc gia bị buộc phải đối địch với Chu gia, Giản gia. Bệ hạ lôi kéo Lạc gia như vậy, há lại đẩy Ninh gia sang đầu bên kia?” Tả hữu tướng quân, chia sẻ binh quyền cũng là để áp chế nhau, chỉ sợ trong lòng hai bên đều thấy không thoả đáng. Mà ba người con trai Lạc gia đều đã có chức vị cao, Ninh gia chỉ có hai nhi tử trưởng thành dấn thân vào quan trường. Trưởng tử là Phó tả tướng quân, tứ phẩm, thứ tử là tham tướng ngự lâm quân, ngũ phẩm, Lạc Tự Tuý danh tiếng cao hơn mười phần, nếu muốn làm quan cũng hết sức dễ dàng. Lần này hoàng đế hoàng hậu chọn hắn trợ giúp thái tử, ngày sau khi địa vị thái tử được củng cố, nhất định sẽ cho hắn xuất cung làm quan. Tính sao thì Lạc gia vẫn có lợi, nếu Ninh gia muốn thâu tóm quyền lực, rất có khả năng sẽ đảo hướng bên kia.
“Sao là ba đấu một?” Lạc Vô Cực nói, “Trì Dương sáu đại gia tộc, không phải còn có hai nhà sao?”
Đường Tam sửng sốt âm thầm liếc trộm hắn, không ngờ được hắn còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy.
Lạc Vô Cực cũng nhìn hắn, cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
“Lê gia và Phong gia bây giờ chưa có động thái gì, cũng không có ý tham gia vào. Nhà Cảnh Hậu dù sao cũng là một trong ba vị nguyên lão, cũng không thể đắc tội, về sau còn cần thế lực của họ.”
“Nghĩ kỹ lại, mượn sức Lạc gia, hai vị bệ hạ nhất định sẽ cho ta một chút ân sủng, bảo vệ ta, nếu không làm sao Lạc gia chấp thuận. An toàn bây giờ cũng không quá lo lắng.” Nghĩ thông suốt điểm ấy, nguy hiểm tính mạng cũng giảm bớt, Lạc Tự Tuý thư thái không ít, đuôi mày khoé mắt đều mang theo tiếu ý.
Lạc Vô Cực nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Khó trách ta không thích Giản Vũ quân, ta cảm thấy hắn lôi kéo làm quen thật không có thiện ý.”
Lê Duy mím môi, khôi phục vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: “Thực là đáng tiếc. Nói như thế, hai ngày sau săn bắn Tê Phong nhị đệ sẽ khiến bệ hạ thất vọng đây.”
Lạc Tự Tuý miễn cưỡng cười: “Đệ cũng đang băn khoăn chuyện này.”
“Cung tiễn có thể chưa nói đến, nhưng cưỡi ngựa là chuyện cấp bách.” Ninh Khương nói ngay trọng tâm, “Chẳng biết Tê Phong nhị ca thông thạo nhiều ít?”
“Bảy năm, không có chạm vào ngựa, cũng không biết như thế nào.”
“Cấm vệ quân cũng có trường đua ngựa. Nhị ca của đệ là Cấm vệ tướng quân, có thể sắp xếp. Ngày mai ba người chúng ta đến trường đua luyện tập một chút.” Lê Duy nhẹ nhàng nói, gật đầu rồi xoay người đi.
Ninh Khương nhìn theo bóng lưng hắn, thấp giọng hỏi: “Tê Phong nhị ca và Thập Nguyệt đại ca trước đây quen biết sao?”
“Không, chưa từng gặp mặt.”
“Thập Nguyệt đại ca cũng ít khi xuất hiện ở yến tiệc, cũng ít khi ra khỏi phủ…”
“Giản Vũ tam đệ, đang lo ngại gì sao?”
“Tê Phong nhị ca xưa nay ngay thẳng, đệ không sánh bằng, xem ra là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. A, xin lỗi, đệ hơi nôn nóng nên mới đem chuyện này nói ra.”
“Không sao. Ta cũng không muốn giấu, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm bệ hạ thất vọng.”
Hai người cũng không nói thêm nhiều.
Lúc này từ xa một tiếng “công tử” truyền đến. Lạc Tự Tuý nghe âm thanh quen tai, nhìn sang, chính là Lạc Vô Cực.
Lạc Vô Cực từ bên ngoài Phong Minh cung chạy tới, đứng trước hai người thở hồng hộc.
Lạc Tự Tuý áy náy cười nói với Ninh Khương: “Tiểu hài tử không biết phép tắc, Giản Vũ tam đệ chớ để trong lòng.”
“Bái kiến Giản Vũ quân.” Lạc Vô Cực giờ mới nhìn rõ người bên cạnh, vội vàng nói.
Ninh Khương chỉ cười: “Chạy nhanh như vậy, có chuyện gì gấp phải không?”
“Ta vừa lấy thuốc từ ngự y quán về. Thường thái y căn dặn công tử phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, nên ta vội vã chạy đến.”
Lạc Tự Tuý giải thích: “Đêm qua gió lạnh, ta bị sốt cao, bây giờ vẫn còn chút mệt. Cho nên buổi sáng đã sai Vô Cực đến ngự y quán lấy thuốc cho ta.”
“Tê Phong nhị ca nên nhanh về cung nghỉ ngơi, chăm sóc tốt thân thể, ngày mai còn phải cưỡi ngựa.”
“Được. Cáo từ.”
Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực chậm rãi đi về hướng Tử Dương điện. Vào đến bên trong, Lạc Tự Tuý nhìn gói thuốc trong tay Lạc Vô Cực, cảm thấy khó hiểu: “Ngự y quán ở phía đông Tuyên Lân cung, ngươi làm sao chạy đến?”
“Vừa vặn ở bên ngoài Càn Thái cung gặp được Thường bá phụ. Hôm qua hiền phi nương nương cũng bị phong hàn, y đồng lấy thuốc còn dư, ta nghĩ đến ngươi đêm qua cũng phát sốt, Thường bá phụ nghe xong, đưa thuốc cho ta, một ngày hai lần, sắc cho ngươi uống.” Lạc Vô Cực giơ gói thuốc lên cười. Nhìn xung quanh không có ai, mới nhẹ giọng nói: “Nhị bá phụ nói, Đường Tam chính là người của chúng ta. Hắn chọn người cũng đã sớm báo cho bá phụ biết, qua điều tra, cũng là con cháu thủ hạ của đại bá phụ. Ngươi có thể tin tưởng.”
“Được. Những chuyện khác đợi Đường Tam đến rồi nói, hơn nữa ta cũng nghĩ ra được ý hay.” Đường Tam ở trong cung hơn một ngàn năm, có nhiều chuyện hiểu rất rõ. Thỉnh giáo hắn một vài chuyện… Cũng là chủ ý của nhị ca và tam ca.
Hai người đi vào trong điện. Đường Tam đang sai Điền nhi chuẩn bị cơm trưa, thấy bọn họ đã về, bước đến hành lễ: “Công tử buổi trưa muốn ăn gì?”
“Đơn giản một chút là được. Đường Tam, ta có chuyện muốn nói, đến thư phòng.”
“Tuân lệnh.”
Ba người vào thư phòng, Nguyên nhi đang ở bên trong lau chùi giá sách. Cũng không e dè hắn, Lạc Tự Tuý ngồi sau cái bàn trà đỏ thẫm, ra hiệu cho Lạc Vô Cực và Đường Tam ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Đường Tam, những chuyện khác ta không nói nhiều. Ngươi cũng biết tình thế hiện tại, trong triều, hậu cung, tình cảnh của hoàng hậu bệ hạ.”
“Đúng vậy. Đường Tam hiểu rõ. Lần này tuyển phi, chính là muốn mượn tranh chấp mà dời đi sự nguy hiểm cho hoàng hậu bệ hạ. Nhị công tử cũng đã nói, bọn họ sợ sẽ chọn công tử làm bia đỡ. Công tử có bệnh thân thể không khoẻ, võ nghệ cũng kém, khó có thể phòng bị.”
“Đêm qua, hoàng hậu bệ hạ đối xử phi thường thân thiết, mà ta ngày trước nổi danh văn võ song toàn. Cho nên cũng không đắn đo mà lựa chọn ta làm quân cờ thí mạng. Ta không yên tâm.” Lạc Tự Tuý than thở. Chuyện hôm qua coi như thôi, ngày hôm nay lại như vậy, xem ra chuyện này không thể tránh khỏi.
Đường Tam dừng một chút, gay gắt chau mày: “Nhị công tử và tam công tử nói sao?”
Lạc Vô Cực buông gói thuốc, Nguyên nhi tiếp nhận hành lễ rồi rời đi. Đến khi cửa phòng đóng lại, hắn mới thận trọng nói: “Sáng nay ta ở ngoài Càn Thái cung đợi nhị bá… Nhị công tử và tam công tử. Bọn họ nghe xong việc này cũng rất lo lắng, nhưng dù sao cũng là chủ ý của thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ, nhất thời chưa thể tìm ra biện pháp. Đành để công tử cẩn thận hành sự, chỉ cần không phạm sai lầm thì người khác nói gì cũng không quan trọng. Còn nói, gần đây đại công tử dẫn quân xuất chinh, quyết lập đại công thăng chức, hai người bọn họ cũng cố gắng nỗ lực, củng cố thực lực Lạc gia. Như vậy những nhà khác cũng không đến mức lập tức ra tay với công tử.”
“Cũng đành phải như vậy. Công tử vạn sự nên cẩn thận.” Đường Tam khẩn thiết nói, “Theo tiểu nhân nghe ngóng, trong cung tình thế khẩn trương, không phải đơn giản mà sủng ái hoàng hậu bệ hạ như vậy.”
“Lập trữ (lập người thừa kế)“? Theo như lịch sử ghi chép, trong cung đình không thể tránh chuyện ‘tranh sủng’ và ‘lập trữ’. Mà hai chuyện này có sự liên quan với nhau, trong cung lúc nào cũng náo loạn, không có ngày yên ổn. Thế nhưng nhị hoàng tử, tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, xuất thân bình thường, làm sao cùng thái tử tranh cao thấp? Không lẽ nơi đây cũng có chế độ nữ vương? Nhưng nhị ca cũng không có đề cập tới chuyện chỉ có thể lập hoàng tử, không lập hoàng nữ.
“Đúng vậy.” Đường Tam gật đầu, “Cơ bản thánh thượng vẫn chưa lập trữ, ý muốn quan sát nhân phẩm của đại hoàng tử và trưởng công chúa. Nhưng sau khi hoàng hậu bệ hạ vào cung không lâu, đã cứu đại hoàng tử khỏi trọng bệnh, sau đó vô cùng sủng ái hắn. Thánh thượng thấy thế, lập đại hoàng tử làm thái tử, khi đó đại hoàng tử chưa quá bốn tuổi, theo như quy định của tứ quốc thì có hơi sớm.”
Lạc Tự Tuý bừng tỉnh. Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết mấy ngày nay cũng không đề cập đến chuyện này. Có thể thấy Lạc gia còn chưa dính vào. Nhưng bây giờ, do quan hệ của hắn, thiết yếu phải chọn lựa. “Trưởng công chúa là người như thế nào?”
“Trưởng công chúa lớn hơn thái tử hai tuổi, hết sức hiểu chuyện. Tính cách hiền lành, thông minh hơn người.”
“Nói như vậy ngôi vị chỉ có thể truyền lại cho trưởng công chúa hoặc đại hoàng tử. Khi đó trưởng công chúa nhất định chiếm thế thượng phong. Thế lực của quý phi kém xa Chu gia, tình cảnh của đại hoàng tử cũng tràn ngập nguy hiểm.” Nói bị bệnh chỉ là che mắt người ngoài, thái tử có thể đã bị đầu độc. Nghĩ vậy, ngày hôm qua đối với thái tử không hề có chút tình cảm, hôm nay lại cảm thấy thương hại. Nói không chừng, đứa bé kia chỉ là bướng bỉnh mà thôi, ánh mắt nó thâm sâu, ngay cả hắn nhìn cũng không thấu.
Lạc Vô Cực biết Lạc Tự Tuý và Đường Tam đang nghĩ cái gì, lên tiếng: “Đêm qua ta quan sát, Tứ phu nhân không hề đơn giản, cũng tạo ra uy hiếp với người khác. Đặc biệt là Thục Phi, bà ta và trưởng công chúa… Rất không tự nhiên. Lúc thái tử đùa bỡn ta, ánh mắt trưởng công chúa —–” hắn nhíu mày, tìm kiếm từ ngữ thích hợp, lại không có cách nào diễn đạt.
Lạc Tự Tuý hiểu rõ cười: “Nếu tứ phu nhân không có tâm kế, làm sao có thể sanh hạ hài tử còn bảo hộ đến bây giờ? Trong các vị nữ phi, phải nói đến thục phi xuất thân cao quý. Hiện tại quý phi dựa vào con trai mình, nhận được sự trọng đãi của hoàng thượng và hoàng hậu, Thục phi chắc chắn tức giận. Hơn nữa ngôi vị hoàng đế cũng bị đoạt đi, đối với quý phi, thái tử, hoàng hậu chỉ sợ là hận thấu xương. Ta cảm thấy nàng muốn lợi dụng sự không cam lòng của các vị nữ phi, lôi kéo đức phi cùng Lâm chiêu dung xuất thân không cao. Còn về hiền phi…” Hiền phi là con gái tham tướng thân cận của Lạc Trình, xưa nay đều dựa vào Lạc gia. Chẳng biết nàng có dụng ý gì? Chờ một chút, đêm qua hiền phi cũng bị phong hàn? Chẳng lẽ là mượn cớ để cùng đại tẩu thương lượng?
“Tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ có trưởng công chúa và đại hoàng tử. Hiền phi nương nương chính là muốn biết dụng ý của Lạc gia. Mà hai vị bệ hạ lại có ý —-” Đường Tam nhìn Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý nghĩ đến hôm qua nghi ngờ vì sao hoàng đế hoàng hậu chọn hắn làm lá chắn, rốt cuộc cũng hiểu rõ. “Nói như vậy, hai vị bệ hạ một cây làm chẳng nên non, muốn đem Lạc gia kéo về phe thái tử? Mà nhân vật then chốt chính là ta.”
“Không sai. Tứ công tử tài học, võ nghệ nổi tiếng thiên hạ. Một mặt có thể dựa vào tứ công tử năng lực xuất chúng, trở thành nhân vật trọng yếu của phe cánh thái tử; mặt khác, Lạc gia đại công tử, nhị công tử, tam công tử, bên dưới còn có hai vị đệ đệ yêu thương đùm bọc người người trong kinh thành đều biết. Công tử ở trong cung, nguy cơ tứ phía, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế củng cố thực lực để bảo vệ công tử. Địa vị Lạc gia càng cao thì thái tử điện hạ càng có lợi.” Đường Tam lắc đầu than thở, “Hai vị bệ hạ thực sự dụng tâm lương khổ.”
Bọn họ đúng là cực khổ bày mưu, còn có ý kiểm tra năng lực hắn rồi đem truyền ra ngoài, lại làm khổ hắn. Lạc Tự Tuý trầm mặc: “Sáu gia tộc lớn, Lạc gia bị buộc phải đối địch với Chu gia, Giản gia. Bệ hạ lôi kéo Lạc gia như vậy, há lại đẩy Ninh gia sang đầu bên kia?” Tả hữu tướng quân, chia sẻ binh quyền cũng là để áp chế nhau, chỉ sợ trong lòng hai bên đều thấy không thoả đáng. Mà ba người con trai Lạc gia đều đã có chức vị cao, Ninh gia chỉ có hai nhi tử trưởng thành dấn thân vào quan trường. Trưởng tử là Phó tả tướng quân, tứ phẩm, thứ tử là tham tướng ngự lâm quân, ngũ phẩm, Lạc Tự Tuý danh tiếng cao hơn mười phần, nếu muốn làm quan cũng hết sức dễ dàng. Lần này hoàng đế hoàng hậu chọn hắn trợ giúp thái tử, ngày sau khi địa vị thái tử được củng cố, nhất định sẽ cho hắn xuất cung làm quan. Tính sao thì Lạc gia vẫn có lợi, nếu Ninh gia muốn thâu tóm quyền lực, rất có khả năng sẽ đảo hướng bên kia.
“Sao là ba đấu một?” Lạc Vô Cực nói, “Trì Dương sáu đại gia tộc, không phải còn có hai nhà sao?”
Đường Tam sửng sốt âm thầm liếc trộm hắn, không ngờ được hắn còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy.
Lạc Vô Cực cũng nhìn hắn, cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
“Lê gia và Phong gia bây giờ chưa có động thái gì, cũng không có ý tham gia vào. Nhà Cảnh Hậu dù sao cũng là một trong ba vị nguyên lão, cũng không thể đắc tội, về sau còn cần thế lực của họ.”
“Nghĩ kỹ lại, mượn sức Lạc gia, hai vị bệ hạ nhất định sẽ cho ta một chút ân sủng, bảo vệ ta, nếu không làm sao Lạc gia chấp thuận. An toàn bây giờ cũng không quá lo lắng.” Nghĩ thông suốt điểm ấy, nguy hiểm tính mạng cũng giảm bớt, Lạc Tự Tuý thư thái không ít, đuôi mày khoé mắt đều mang theo tiếu ý.
Lạc Vô Cực nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Khó trách ta không thích Giản Vũ quân, ta cảm thấy hắn lôi kéo làm quen thật không có thiện ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.