Chương 42
Diệp Phi Bạch
29/08/2020
Lúc Lạc Tự Tuý tỉnh lại, trong phòng đều đã thắp đèn. Hắn ngồi dậy, chỉ thấy Lạc Vô Cực tựa vào đầu khác của sạp giường, đang lật giấy mà ngày đó hắn viết. Nghe tiếng động, hắn đưa mắt nhìn, nhíu mày nói: "Người bình thường một ngày ngủ ba đến bốn canh giờ, ngươi một ngày có thể ngủ bảy canh giờ."
Không biết tại sao, vừa tỉnh dậy hết thảy bất an tựa như tiêu tán. Lạc Tự Tuý nhìn hắn, không tự chủ cười rộ lên.
"Làm sao vậy? Còn chưa tỉnh ngủ?"
"Vô Cực, những gì ngươi nói đều giữ lời."
"Tất nhiên. Không phải ngươi đã nói sao? —— quân tử thủ tín."
"Vậy gần đây các ngươi làm gì?" Ngươi cần phải nhớ kỹ, một trăm năm sau, còn muốn cùng ta ngao du thế gian. Quân tử thủ tín. Ngươi là người đầu tiên ta ước hẹn làm bạn, cũng chính là người đầu tiên cô quạnh giống ta, ta phá lệ cho ngươi thôi.
Đêm đã khuya, Lạc Vô Cực đã ngủ. Lạc Tự Tuý rời khỏi sạp nhỏ, đẩy cửa ra.
Hắn đi loanh quanh trong sân một hồi, thấy Đường Tam đứng bên cổng tròn.
"Công tử, muốn dùng điểm tâm khuya?"
"Không đói."
"Bên ngoài lạnh, công tử nên về phòng thôi."
Lạc Tự Tuý lắc đầu, bước qua hắn đi ra phía ngoài.
Đường Tam lặng lẽ theo sau hắn.
"Đồ đạc dọn xong hết chưa?"
"Buổi trưa tiểu nhân thấy thái tử điện hạ hồi cung, đã sai bọn họ thu dọn đồ đạc, không làm kinh động đến phu nhân, Thường thái y, ngũ công tử và lục công tử."
"Đường Tam, ngươi có nghe tiếng động gì không?"
Đường Tam cẩn thận nghe, xung quanh tĩnh lặng, lắc đầu nói: "Bẩm công tử, không nghe thấy gì."
Là mùi máu tươi sao?
Lạc Tự Tuý không hỏi lại, sử phong nhảy lên tường cao ba trượng, nhìn về phía đông.
Trong tầm nhìn, những ánh lửa xếp thành hàng dài, chiếu sáng cả trời đông. Từng đợt mùi máu tươi, theo gió lạnh bay tới. Nếu không phải máu chảy thành sông hắn không thể ngửi thấy.
"Không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết..." Hắn lẩm bẩm, đoạn sau cuốn theo làn gió.
Hắn dao động, không phải vì vũng máu này, mà chính là hắn không có chút nào sợ hãi hay khó chịu trước cảnh ấy. Vì 'ý chí sắt đá'. Hắn đang sống trong một thế giới không xem mạng sống con người quan trọng, hắn đối với người đã chết một điểm cũng không cảm thấy bất ngờ hay sợ hãi.
Đơn giản những người đó đều không phải hắn.
Đơn giản là diệt trừ những người đó, có thể cho hắn được an toàn.
Chính vì trong lòng còn có chấp niệm, lại không nghĩ là dùng mọi thủ đoạn. Hiện tại hắn mới nhận ra chấp niệm của hắn khắc sâu đến mức nào. Sợ rằng, tận trong xương tuỷ hắn cũng có dấu ấn của chấp niệm.
Hắn sớm biết rằng lần này nhất định phải có một người trả giá bằng mạng sống. Vậy mà hắn chỉ lẳng lặng đợi, chưa từng ngăn cản Hoàng Tiển. Thậm chí khi y có chút bi thương, hắn cũng không khuyên bảo.
Kỳ thực hắn sớm đã nhận ra, chỉ là bây giờ mới thật sự hiểu rõ, mình cơ bản lạnh lùng như thế nào.
Dõi mắt nhìn xung quanh, phía nam, phía tây, lần lượt nổi lửa, tựa như bầu trời lúc hoàng hôn ngày hè của thành Trưng Vận.
"Ba tháng trước, thánh thượng tức giận Lạc gia kháng chỉ, đem trưởng tử Lạc gia nhốt vào thiên lao, những người khác đều bị giam lỏng. Ba tháng qua, cơn giận của thánh thượng vẫn chưa nguôi, liên tục khiển trách quần thần. Không lâu sau còn cưỡng chế Cấm vệ tướng quân hổi phủ cảnh tỉnh. Lạc gia, Lê gia liên tiếp gặp nạn, người người không rõ thật giả. Nhưng mà, giả thì mãi là giả, thật thì sẽ trở thành sự thật. Mặc dù đã cẩn thận đủ điều, Chu Tề kết thông gia, chuyện vui hoá thành tang sự."
Thanh âm của Lạc Tự Tuý rất nhẹ, âm sắc đặc biệt lạnh nhạt.
Đường Tam ngửa đầu nhìn hắn, đã hiểu hiện tại phát sinh chuyện gì.
"Thánh thượng gần đây dễ nổi giận, mọi người đều biết. Không ai muốn làm ngược ý, lại không phòng được ngoại lực. Giả sử... Có người đả thương thái tử điện hạ, sẽ khiến cấm vệ không có người đứng đầu rơi vào hỗn loạn..."
"Thêm vào việc ám sát lúc đi săn, trong cấm vệ quân chắc chắn có kẻ phản bội. Hoàng hậu bệ hạ cho rằng thích khách là ai, ai có thể biện minh?"
Chiến Vân - ám hành ngự sử hẳn đã tra ra nội tình bên trong rồi.
Hậu Khí Diễm vốn cũng không biết được kế hoạch của Chu gia và Giản gia, chỉ là muốn tìm ra sơ hở của phe cánh trưởng công chúa.
Trừ bỏ Tề gia, Lại bộ như rắn mất đầu, ngự lâm quân, cấm vệ quân, binh bộ đều thiếu người, lại còn liên luỵ rất nhiều. Phe trưởng công chúa nhất định tổn thất nguyên khí nặng nề.
Một vòng tiếp một vòng, cái lưới này đã tung ra từ tám tháng trước, tuy là hối hận, bọn họ cũng không còn đường lui.
"Không hổ là thánh thượng." Không hổ là người mà Hậu Khí Diễm hướng về. Hai kẻ cáo già này, ai có thể đối phó?
"Công tử, trở về nghỉ ngơi thôi."
Lạc Tự Tuý nhảy xuống tường cao, cười: "Buổi chiều ta ngủ nhiều rồi, ngươi đi ngủ đi. Ta về phòng hơ lửa sưởi ấm."
Đón gió lạnh cả đêm, Lạc Tự Tuý vào phòng lẳng lặng đến ngồi trước chậu than lửa. Lắng nghe bên ngoài truyền đến những âm thanh vụn vặt, hắn biết đây có lẽ là buổi tối cuối cùng hắn ở Lạc gia.
Tương lai không biết có thể trở về được không.
Lấy thân phận gì trở về, có làm liên luỵ bọn họ không, cũng không đoán trước được.
Nếu có thể vì Lạc gia làm chút chuyện, đó chính là trách nhiệm của chính mình, hắn sẽ dốc toàn lực.
"Đêm qua ngươi không ngủ?"
Nghe tiếng nhìn lại, Lạc Vô Cực đang dùng khăn ướt lau mặt.
Ngay cả một chút động tĩnh rời giường cũng không có, Lạc Tự Tuý không nhịn được cười một tiếng: "Ngươi không phải nói ta ngủ nhiều sao? Nên tối sẽ không ngủ."
"Ta..." Lạc Vô Cực ngừng một chút, ngồi bên cạnh nhìn hắn, "Tối hôm qua ngươi đã thấy sao?"
"Ngươi nghĩ ta có thể thấy? Tề gia cách đây rất xa."
"Những người đó đều đã chết, ngươi thấy áy náy?"
Lạc Tự Tuý nhẹ cười: "Ngược lại, ta một chút cảm giác cũng không có. Còn ngươi? Ngươi thật ngủ ngon sao?"
Lạc Vô Cực ngẩn ra, cúi đầu: "Ta thật không muốn."
"Vô Cực, ông trời cho người ta một nửa số phận, nửa còn lại chính là do họ chọn lựa. Cái chết của bọn họ, là trả giá cho sai lầm. Ngược lại người bị chết là chúng ta, đó cũng do bản thân ta sai lầm, chẳng thể trách ai."
"Ngươi sẽ không chết." Lời hắn vừa dừng, Lạc Vô Cực lập tức cúi đầu tiếp.
"Ta sẽ không để ngươi chết."
Lạc Tự Tuý mở lớn mắt, mím chặt môi.
Lạc Vô Cực buông mắt: "Cho dù có là người hay thần, yêu, quỷ ma ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ không để ngươi một lần nữa lộ ra ánh mắt không cam tâm kia." Cũng không muốn nhìn thấy sự đau đớn và tuyệt vọng trong ánh mắt kia. Nếu y không muốn chết, hắn sẽ không để y đối diện với bất kỳ nguy cơ nào.
"Đến khi ngươi đã sống tận hứng, ta sẽ dừng tay."
Than vẫn cháy, vang lên vài tiếng tí tách.
Nhìn gương mặt bị sức nóng nhuộm đến ửng hồng, Lạc Tự Tuý mới lấy lại tinh thần: "Được. Ngươi phải nhớ kỹ. Quân tử thủ tín."
Đợi hắn đi rửa mặt, Lạc Vô Cực mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn từng hành động của Lạc Tự Tuý. Hắn biết, hắn càng lúc càng xa những gì mà cha hắn dạy dỗ, hắn đã không thể trở thành người như cha hắn. Nhưng, hắn sẽ không hối hận.
Ngày hôm nay với Lạc gia cũng yên bình như mọi ngày.
Chỉ là, vừa xong bữa cơm trưa, một đạo khẩu dụ từ trong cung truyền tới, đánh tan mặt nước yên tĩnh.
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ hiếm thấy dừng ở trước cửa Lạc phủ, một chính ti mặc quan phục đỏ thẩm từ xa đã thấy Lạc Tự Tuý, hạ thấp người hành lễ.
Đường Tam thấp giọng nhắc nhở: "Công tử, vị này chính là người luôn theo hầu thánh thượng ở Tuyên Lân cung Từ chính ti."
Thật nể mặt hắn mà. Lạc Tự Tuý mỉm cười.
"Tiểu nhân bái kiến Tê Phong quân."
"Chính ti vẫn khoẻ?"
"Tiểu nhân truyền khẩu dụ của bệ hạ, mời Tê Phong quân lập tức hồi cung, không được chậm trễ." Từ chính ti nghiêng người một bên, làm động tác mời.
Lạc Tự Tuý gật đầu, quay đầu nhìn Lạc phu nhân, Thường Diệc Huyền, Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ.
"Mẫu thân, phụ thân và ba vị ca ca chắc ngày mai sẽ trở về, người hãy yên tâm."
Lạc phu nhân cười dịu dàng: "Ta chưa hề lo lắng sao lại yên tâm? Trái lại, con lần này vào cung phải nhớ chăm sóc tốt bản thân mình."
"Người còn chưa tin con sao?"
"Tin con? Con xem, không quá hai ba tháng thì đã bị thương, làm sao ta tin đây?"
Thường Diệc Huyền bất đắc dĩ giảng hoà nói: "Mẫu thân, sau này mỗi ngày con đều đến xem mạch cho tứ đệ, người yên tâm."
Lạc phu nhân trìu mến nhìn bốn người con, nhàn nhạt nở nụ cười: "Được, ta yên tâm."
Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ tuy rằng muốn hỏi, nhưng vẫn đang giả vờ mạnh mẽ không thèm để ý. Lạc Tự Tuý cũng chỉ cười nhìn bọn họ rồi lên xe ngựa.
Rất nhanh, xe ngựa chuyển động.
Lạc Tự Tuý ngồi ở trong xe, khép hờ hai mắt.
Từ chính ti khom lưng tới bên cạnh hắn, vừa đi vừa nhìn Lạc Vô Cực, nhỏ giọng nói: "Tê Phong quân, mấy hôm nay vẫn khoẻ?"
"Tĩnh dưỡng ở nhà, trái lại cũng rất lý thú."
"Khi đó thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ không biết Tê Phong quân bị thương, nghe nói ngài sốt đến hôn mê, vô cùng lo lắng. Hôm nay dường như Tê Phong quân đã khoẻ?"
"Đa tạ hai vị bệ hạ quan tâm, ta đã khá."
"Tử Dương điện đã thu dọn thoả đáng, còn có thêm vài thứ, hy vọng Tê Phong quân sẽ thích."
"Làm phiền chính ti."
"Nào có. Tiểu nhân không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Nói xong, y liền đi ra.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, Gã chính ti này thái độ vô cùng ân cần, không lẽ là ý của hai vị bệ hạ?
Hơn một canh giờ sau, Lạc Tự Tuý quay trở về hoàng cung sau ba tháng.
Ở trước Vĩnh An môn xuống xe ngựa, nhìn thấy Lê Duy và Ninh Khương dẫn theo Toả Hinh và Tử Chúc đang chắp tay chờ dưới cánh cửa nguy nga đồ sộ. Lạc Tự Tuý mỉm cười, bước nhanh về phía họ.
"Vết thương đã khỏi?" Ninh Khương bước tới.
"Đã khỏi."
Lê Duy vẫn nhìn hắn thản nhiên. Lạc Tự Tuý và Ninh Khương đi tới bên cạnh hắn, ba người cùng cười, chậm rãi đi về phía tây.
Từ chính ti không gần không xa theo sát sau lưng bọn họ.
"Ba tháng này, trong cung vô cùng đặc sắc, Tê Phong nhị ca bỏ lỡ không ít trò hay." Ninh Khương cười nói.
"Thật sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tự Tuý đối với tình hình xáo trộn trong cung rất hứng thú.
"Còn có thể có cái gì? Lòng người quả ấm lạnh mà! Ha ha! Huynh vừa rời cung không lâu, Thập Nguyệt đại ca và đệ đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiếp đến, hiền phi bị người khác mật báo qua lại quá mức thân mật với một vài người trong cấm vệ quân, đứng ngồi không yên. Nói chung phong ba không ngừng. Sau đó hoàng hậu bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc một phen, mới tốt hơn đôi chút. Mà sáng sớm hôm nay, động thái trong cung lại thay đổi hoàn toàn."
Lạc Tự Tuý nhướn mày.
Lê Duy thản nhiên nói: "Chiều hôm qua, thái tử bị thương trở về cung, thánh thượng tức giận hạ lệnh truy nã phạm nhân. Nhị ca ta dẫn cấm vệ quân đến Tề gia, không ngờ cấm vệ quân xảy ra dị biến, tâm phúc của nhị ca bắt được vài kẻ phản tặc, tra khảo ra chủ mưu ám sát lúc săn bắn chính là Tề gia. Hoàng hậu bệ hạ cũng âm thầm điều tra được tin tức xác thực. Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, tịch thu gia sản Tề gia, trảm thủ thị chúng. Những người có liên quan đến chuyện ám sát như Liên gia, Quản gia, Tống gia nam thì chém đầu, nữ cách chức làm nô, tạm thời bị giam lại. Ngoài ra còn có mấy nhà, tội chết được miễn nhưng đày đi ngàn dặm."
Ninh Khương nhẹ phất tay, than thở: "Trong một đêm, thành bại đã định."
Thành bại thật ra đã định từ ba tháng trước rồi. Lạc Tự Tuý mỉm cười, không nói.
Ba người trở lại Phong Minh cung, Lạc Tự Tuý mời hai người ở lại dùng cơm tối, bọn họ đều đáp ứng.
Lại trở về Tử Dương điện, qủa thật có thêm không ít thứ. Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, làm Tử Dương điện thêm hoa mỹ thư thái.
Ba người đi dạo xung quanh một lượt, Từ chính ti cung kính nói: "Tê Phong quân thấy vừa ý chứ?"
"Đa tạ chính ti đã hao tâm."
"Tê Phong quân thích là tốt rồi. Tiểu nhân trở về bẩm lại với thánh thượng."
"Dọc đường làm phiền. Đường Tam, tiễn khách."
Quả nhiên đã có chuyện gì xảy ra. Lạc Tự Tuý thầm nghĩ.
Tối hôm đó, Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực khó khăn mới có được dịp yên tĩnh ngồi trên sạp nhỏ đánh cờ.
"Vô Cực, ngươi và thái tử điện hạ ở chung đã lâu, có biết lúc này phát sinh chuyện gì không?" Một quân trắng bị ăn mất, làm thay đổi thắng bại trên bàn cờ. Lạc Tự Tuý trước đây chưa từng cùng ai đánh cờ vây, chỉ đọc qua mấy quyển sách dạy đánh cờ. Vừa rồi cùng Lạc Vô Cực chơi cờ, không hiểu quy tắc cũng thiếu kinh nghiệm, bị thua liên tiếp, vô cùng thê thảm. Sau khoảng mười ván may ra có thể hoà hai ba ván.
"Thập Nguyệt quân không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng sao?" Lạc Vô Cực nhìn thế cờ, chậm rãi hạ một quân cờ đen xuống.
"Đêm qua chỉ là kết cục, ta muốn hỏi quá trình."
Nước cờ vừa đi, thắng bại đã rõ. Lạc Vô Cực lộ ra vài phần vui vẻ, từ tốn thu quân cờ: "Bắt đầu phải nói đến việc ám sát lúc đi săn."
"Không sai." Hậu Khí Diễm bị ám sát, hoàng đế bệ hạ bắt đầu chuẩn bị đánh trả.
"Hoàng Tiển... Thái tử bái ngươi làm thái phó, trong đó khẳng định có ngụ ý. Hắn không ngại cùng ta đấu khẩu, suốt ngày ở lại Tử Dương điện, đại khái muốn làm cho thục phi và trưởng công chúa xem, khiến bọn họ lơ là."
"Ân. Ngươi sót một người: Lê Tuần bị thương, không thể giám thị cấm vệ quân, hoàng thượng không có phái người thế chỗ, tuỳ ý đễ nội bộ biến hoá."
"Nói như vậy, tối hôm qua cấm vệ quân dị biến, là ——"
Lạc Tự Tuý gật đầu.
"Đại bá phụ và Phong Niệm Dật chiến thắng trở về, luận công ban thưởng, hai người đều thăng đến tướng quân tam phẩm, Chu Giản hai nhà nhất định bất an."
"Tiệc tẩy trần thánh thượng bị Phong Niệm Dật từ chối tứ hôn, tin đồn giữa ta và y lại được truyền ra, khiến mọi người nghĩ thánh thượng bất mãn Phong Niệm Dật. Lúc đó lại có người cố ý giá hoạ Phong Niệm Dật, Phong gia nguy hiểm gần kề."
"A, ngày thứ hai, đại bá phụ kháng chỉ, bị nhốt vào thiên lao, cả nhà đều bị giam lỏng, có thể xem như giận chó đánh mèo."
"Phe cánh trưởng công chúa nhất định không nghĩ như vậy. Bọn họ nghĩ hoàng thượng sẽ trách tội Phong gia, ngược lại là Lạc gia, chuyện này nhất định là khổ nhục kế của hoàng thượng và Lạc gia."
"Bọn họ thừa dịp hai vị bệ hạ đang trừng phạt người khác, tổ chức hôn sự nhằm dời đi sự chú ý của thánh thượng."
"Chính lúc này, Chiến phi đã trở về kinh, chuyện ám sát đích thực đã có chút ít manh mối. Vì vậy, lần thứ hai để Lê Tuần gác lại cấm vệ quân, làm cho nơi đây càng thêm hỗn loạn. Để ngừa vạn nhất, đại khái còn phái tử sĩ thám thính Ninh gia và Phong gia có chuyển sang phe trưởng công chúa, hơn nữa còn cố tình vu cáo Tề gia."
"Vậy những người kia là 'phản tặc'... Thái tử bí mật xuất cung, cố ý để hài tử Tề gia đả thương, làm cái cớ cho hoàng thượng."
"Lê Tuần bắt những người thế gia kia, Phong Niệm Dật lại bình định cấm vệ quân, nhân lúc hỗn loạn đem mấy người nghi phạm chém tận giết tuyệt. Cấm vệ quân đã hoàn toàn theo phe thái tử."
Nhất tiễn song điêu, suy tính cặn kẽ chu toàn, vạch kế tính toán, không chỉ tình thế mà còn cả lòng người.
"Không nên tiếp cận." Không hẹn mà cùng nói ra. Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực nhìn nhau —— khó có được sự nhất trí như vậy, đủ có thể thấy hai vị bệ hạ thâm sâu khó lường.
Lúc này bên ngoài có một tiếng thông báo: "Thánh thượng giá lâm!"
Lạc Tự Tuý giật mình, sửa lại y quan. Lạc Vô Cực vội vàng thu thập những quân cờ còn xót lại trên bàn, chuyển sang giường mình.
Hai người định ra ngoài nghênh giá, rèm cửa màu hạnh hoàng (vàng hơi đỏ hoặc đỏ hơi vàng) bị vén lên.
Hoàng đế bệ hạ tươi cười bước vào trong phòng.
"Ngô hoàng vạn tuế!" Hai người hạ thấp người thi lễ.
"Miễn lễ." Hoàng đế vẻ mặt tự nhiên ngồi trên sạp nhỏ. Lạc Tự Tuý cười đứng một bên.
Lạc Vô Cực đang muốn lui vào góc phòng, Từ chính ti lại kéo hắn ra ngoài. Hắn nghĩ là ở bên ngoài phòng ngủ cũng được, mới ngừng bước chân. Từ chính ti lại trừng mắt tiếp, chạy tới kéo hắn ra ngoài chánh điện.
Cảm thấy vô cùng tức giận, Lạc Vô Cực nghiêm mặt ở thư phòng ngồi một đêm.
Hoàng đế ngủ lại một đêm tại Tử Dương điện.
Tin tức thánh thượng lâm hạnh Tê Phong quân nhanh chóng truyền khắp trong ngoài hoàng thành.
Không biết tại sao, vừa tỉnh dậy hết thảy bất an tựa như tiêu tán. Lạc Tự Tuý nhìn hắn, không tự chủ cười rộ lên.
"Làm sao vậy? Còn chưa tỉnh ngủ?"
"Vô Cực, những gì ngươi nói đều giữ lời."
"Tất nhiên. Không phải ngươi đã nói sao? —— quân tử thủ tín."
"Vậy gần đây các ngươi làm gì?" Ngươi cần phải nhớ kỹ, một trăm năm sau, còn muốn cùng ta ngao du thế gian. Quân tử thủ tín. Ngươi là người đầu tiên ta ước hẹn làm bạn, cũng chính là người đầu tiên cô quạnh giống ta, ta phá lệ cho ngươi thôi.
Đêm đã khuya, Lạc Vô Cực đã ngủ. Lạc Tự Tuý rời khỏi sạp nhỏ, đẩy cửa ra.
Hắn đi loanh quanh trong sân một hồi, thấy Đường Tam đứng bên cổng tròn.
"Công tử, muốn dùng điểm tâm khuya?"
"Không đói."
"Bên ngoài lạnh, công tử nên về phòng thôi."
Lạc Tự Tuý lắc đầu, bước qua hắn đi ra phía ngoài.
Đường Tam lặng lẽ theo sau hắn.
"Đồ đạc dọn xong hết chưa?"
"Buổi trưa tiểu nhân thấy thái tử điện hạ hồi cung, đã sai bọn họ thu dọn đồ đạc, không làm kinh động đến phu nhân, Thường thái y, ngũ công tử và lục công tử."
"Đường Tam, ngươi có nghe tiếng động gì không?"
Đường Tam cẩn thận nghe, xung quanh tĩnh lặng, lắc đầu nói: "Bẩm công tử, không nghe thấy gì."
Là mùi máu tươi sao?
Lạc Tự Tuý không hỏi lại, sử phong nhảy lên tường cao ba trượng, nhìn về phía đông.
Trong tầm nhìn, những ánh lửa xếp thành hàng dài, chiếu sáng cả trời đông. Từng đợt mùi máu tươi, theo gió lạnh bay tới. Nếu không phải máu chảy thành sông hắn không thể ngửi thấy.
"Không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết..." Hắn lẩm bẩm, đoạn sau cuốn theo làn gió.
Hắn dao động, không phải vì vũng máu này, mà chính là hắn không có chút nào sợ hãi hay khó chịu trước cảnh ấy. Vì 'ý chí sắt đá'. Hắn đang sống trong một thế giới không xem mạng sống con người quan trọng, hắn đối với người đã chết một điểm cũng không cảm thấy bất ngờ hay sợ hãi.
Đơn giản những người đó đều không phải hắn.
Đơn giản là diệt trừ những người đó, có thể cho hắn được an toàn.
Chính vì trong lòng còn có chấp niệm, lại không nghĩ là dùng mọi thủ đoạn. Hiện tại hắn mới nhận ra chấp niệm của hắn khắc sâu đến mức nào. Sợ rằng, tận trong xương tuỷ hắn cũng có dấu ấn của chấp niệm.
Hắn sớm biết rằng lần này nhất định phải có một người trả giá bằng mạng sống. Vậy mà hắn chỉ lẳng lặng đợi, chưa từng ngăn cản Hoàng Tiển. Thậm chí khi y có chút bi thương, hắn cũng không khuyên bảo.
Kỳ thực hắn sớm đã nhận ra, chỉ là bây giờ mới thật sự hiểu rõ, mình cơ bản lạnh lùng như thế nào.
Dõi mắt nhìn xung quanh, phía nam, phía tây, lần lượt nổi lửa, tựa như bầu trời lúc hoàng hôn ngày hè của thành Trưng Vận.
"Ba tháng trước, thánh thượng tức giận Lạc gia kháng chỉ, đem trưởng tử Lạc gia nhốt vào thiên lao, những người khác đều bị giam lỏng. Ba tháng qua, cơn giận của thánh thượng vẫn chưa nguôi, liên tục khiển trách quần thần. Không lâu sau còn cưỡng chế Cấm vệ tướng quân hổi phủ cảnh tỉnh. Lạc gia, Lê gia liên tiếp gặp nạn, người người không rõ thật giả. Nhưng mà, giả thì mãi là giả, thật thì sẽ trở thành sự thật. Mặc dù đã cẩn thận đủ điều, Chu Tề kết thông gia, chuyện vui hoá thành tang sự."
Thanh âm của Lạc Tự Tuý rất nhẹ, âm sắc đặc biệt lạnh nhạt.
Đường Tam ngửa đầu nhìn hắn, đã hiểu hiện tại phát sinh chuyện gì.
"Thánh thượng gần đây dễ nổi giận, mọi người đều biết. Không ai muốn làm ngược ý, lại không phòng được ngoại lực. Giả sử... Có người đả thương thái tử điện hạ, sẽ khiến cấm vệ không có người đứng đầu rơi vào hỗn loạn..."
"Thêm vào việc ám sát lúc đi săn, trong cấm vệ quân chắc chắn có kẻ phản bội. Hoàng hậu bệ hạ cho rằng thích khách là ai, ai có thể biện minh?"
Chiến Vân - ám hành ngự sử hẳn đã tra ra nội tình bên trong rồi.
Hậu Khí Diễm vốn cũng không biết được kế hoạch của Chu gia và Giản gia, chỉ là muốn tìm ra sơ hở của phe cánh trưởng công chúa.
Trừ bỏ Tề gia, Lại bộ như rắn mất đầu, ngự lâm quân, cấm vệ quân, binh bộ đều thiếu người, lại còn liên luỵ rất nhiều. Phe trưởng công chúa nhất định tổn thất nguyên khí nặng nề.
Một vòng tiếp một vòng, cái lưới này đã tung ra từ tám tháng trước, tuy là hối hận, bọn họ cũng không còn đường lui.
"Không hổ là thánh thượng." Không hổ là người mà Hậu Khí Diễm hướng về. Hai kẻ cáo già này, ai có thể đối phó?
"Công tử, trở về nghỉ ngơi thôi."
Lạc Tự Tuý nhảy xuống tường cao, cười: "Buổi chiều ta ngủ nhiều rồi, ngươi đi ngủ đi. Ta về phòng hơ lửa sưởi ấm."
Đón gió lạnh cả đêm, Lạc Tự Tuý vào phòng lẳng lặng đến ngồi trước chậu than lửa. Lắng nghe bên ngoài truyền đến những âm thanh vụn vặt, hắn biết đây có lẽ là buổi tối cuối cùng hắn ở Lạc gia.
Tương lai không biết có thể trở về được không.
Lấy thân phận gì trở về, có làm liên luỵ bọn họ không, cũng không đoán trước được.
Nếu có thể vì Lạc gia làm chút chuyện, đó chính là trách nhiệm của chính mình, hắn sẽ dốc toàn lực.
"Đêm qua ngươi không ngủ?"
Nghe tiếng nhìn lại, Lạc Vô Cực đang dùng khăn ướt lau mặt.
Ngay cả một chút động tĩnh rời giường cũng không có, Lạc Tự Tuý không nhịn được cười một tiếng: "Ngươi không phải nói ta ngủ nhiều sao? Nên tối sẽ không ngủ."
"Ta..." Lạc Vô Cực ngừng một chút, ngồi bên cạnh nhìn hắn, "Tối hôm qua ngươi đã thấy sao?"
"Ngươi nghĩ ta có thể thấy? Tề gia cách đây rất xa."
"Những người đó đều đã chết, ngươi thấy áy náy?"
Lạc Tự Tuý nhẹ cười: "Ngược lại, ta một chút cảm giác cũng không có. Còn ngươi? Ngươi thật ngủ ngon sao?"
Lạc Vô Cực ngẩn ra, cúi đầu: "Ta thật không muốn."
"Vô Cực, ông trời cho người ta một nửa số phận, nửa còn lại chính là do họ chọn lựa. Cái chết của bọn họ, là trả giá cho sai lầm. Ngược lại người bị chết là chúng ta, đó cũng do bản thân ta sai lầm, chẳng thể trách ai."
"Ngươi sẽ không chết." Lời hắn vừa dừng, Lạc Vô Cực lập tức cúi đầu tiếp.
"Ta sẽ không để ngươi chết."
Lạc Tự Tuý mở lớn mắt, mím chặt môi.
Lạc Vô Cực buông mắt: "Cho dù có là người hay thần, yêu, quỷ ma ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ không để ngươi một lần nữa lộ ra ánh mắt không cam tâm kia." Cũng không muốn nhìn thấy sự đau đớn và tuyệt vọng trong ánh mắt kia. Nếu y không muốn chết, hắn sẽ không để y đối diện với bất kỳ nguy cơ nào.
"Đến khi ngươi đã sống tận hứng, ta sẽ dừng tay."
Than vẫn cháy, vang lên vài tiếng tí tách.
Nhìn gương mặt bị sức nóng nhuộm đến ửng hồng, Lạc Tự Tuý mới lấy lại tinh thần: "Được. Ngươi phải nhớ kỹ. Quân tử thủ tín."
Đợi hắn đi rửa mặt, Lạc Vô Cực mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn từng hành động của Lạc Tự Tuý. Hắn biết, hắn càng lúc càng xa những gì mà cha hắn dạy dỗ, hắn đã không thể trở thành người như cha hắn. Nhưng, hắn sẽ không hối hận.
Ngày hôm nay với Lạc gia cũng yên bình như mọi ngày.
Chỉ là, vừa xong bữa cơm trưa, một đạo khẩu dụ từ trong cung truyền tới, đánh tan mặt nước yên tĩnh.
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ hiếm thấy dừng ở trước cửa Lạc phủ, một chính ti mặc quan phục đỏ thẩm từ xa đã thấy Lạc Tự Tuý, hạ thấp người hành lễ.
Đường Tam thấp giọng nhắc nhở: "Công tử, vị này chính là người luôn theo hầu thánh thượng ở Tuyên Lân cung Từ chính ti."
Thật nể mặt hắn mà. Lạc Tự Tuý mỉm cười.
"Tiểu nhân bái kiến Tê Phong quân."
"Chính ti vẫn khoẻ?"
"Tiểu nhân truyền khẩu dụ của bệ hạ, mời Tê Phong quân lập tức hồi cung, không được chậm trễ." Từ chính ti nghiêng người một bên, làm động tác mời.
Lạc Tự Tuý gật đầu, quay đầu nhìn Lạc phu nhân, Thường Diệc Huyền, Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ.
"Mẫu thân, phụ thân và ba vị ca ca chắc ngày mai sẽ trở về, người hãy yên tâm."
Lạc phu nhân cười dịu dàng: "Ta chưa hề lo lắng sao lại yên tâm? Trái lại, con lần này vào cung phải nhớ chăm sóc tốt bản thân mình."
"Người còn chưa tin con sao?"
"Tin con? Con xem, không quá hai ba tháng thì đã bị thương, làm sao ta tin đây?"
Thường Diệc Huyền bất đắc dĩ giảng hoà nói: "Mẫu thân, sau này mỗi ngày con đều đến xem mạch cho tứ đệ, người yên tâm."
Lạc phu nhân trìu mến nhìn bốn người con, nhàn nhạt nở nụ cười: "Được, ta yên tâm."
Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ tuy rằng muốn hỏi, nhưng vẫn đang giả vờ mạnh mẽ không thèm để ý. Lạc Tự Tuý cũng chỉ cười nhìn bọn họ rồi lên xe ngựa.
Rất nhanh, xe ngựa chuyển động.
Lạc Tự Tuý ngồi ở trong xe, khép hờ hai mắt.
Từ chính ti khom lưng tới bên cạnh hắn, vừa đi vừa nhìn Lạc Vô Cực, nhỏ giọng nói: "Tê Phong quân, mấy hôm nay vẫn khoẻ?"
"Tĩnh dưỡng ở nhà, trái lại cũng rất lý thú."
"Khi đó thánh thượng và hoàng hậu bệ hạ không biết Tê Phong quân bị thương, nghe nói ngài sốt đến hôn mê, vô cùng lo lắng. Hôm nay dường như Tê Phong quân đã khoẻ?"
"Đa tạ hai vị bệ hạ quan tâm, ta đã khá."
"Tử Dương điện đã thu dọn thoả đáng, còn có thêm vài thứ, hy vọng Tê Phong quân sẽ thích."
"Làm phiền chính ti."
"Nào có. Tiểu nhân không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Nói xong, y liền đi ra.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, Gã chính ti này thái độ vô cùng ân cần, không lẽ là ý của hai vị bệ hạ?
Hơn một canh giờ sau, Lạc Tự Tuý quay trở về hoàng cung sau ba tháng.
Ở trước Vĩnh An môn xuống xe ngựa, nhìn thấy Lê Duy và Ninh Khương dẫn theo Toả Hinh và Tử Chúc đang chắp tay chờ dưới cánh cửa nguy nga đồ sộ. Lạc Tự Tuý mỉm cười, bước nhanh về phía họ.
"Vết thương đã khỏi?" Ninh Khương bước tới.
"Đã khỏi."
Lê Duy vẫn nhìn hắn thản nhiên. Lạc Tự Tuý và Ninh Khương đi tới bên cạnh hắn, ba người cùng cười, chậm rãi đi về phía tây.
Từ chính ti không gần không xa theo sát sau lưng bọn họ.
"Ba tháng này, trong cung vô cùng đặc sắc, Tê Phong nhị ca bỏ lỡ không ít trò hay." Ninh Khương cười nói.
"Thật sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tự Tuý đối với tình hình xáo trộn trong cung rất hứng thú.
"Còn có thể có cái gì? Lòng người quả ấm lạnh mà! Ha ha! Huynh vừa rời cung không lâu, Thập Nguyệt đại ca và đệ đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiếp đến, hiền phi bị người khác mật báo qua lại quá mức thân mật với một vài người trong cấm vệ quân, đứng ngồi không yên. Nói chung phong ba không ngừng. Sau đó hoàng hậu bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc một phen, mới tốt hơn đôi chút. Mà sáng sớm hôm nay, động thái trong cung lại thay đổi hoàn toàn."
Lạc Tự Tuý nhướn mày.
Lê Duy thản nhiên nói: "Chiều hôm qua, thái tử bị thương trở về cung, thánh thượng tức giận hạ lệnh truy nã phạm nhân. Nhị ca ta dẫn cấm vệ quân đến Tề gia, không ngờ cấm vệ quân xảy ra dị biến, tâm phúc của nhị ca bắt được vài kẻ phản tặc, tra khảo ra chủ mưu ám sát lúc săn bắn chính là Tề gia. Hoàng hậu bệ hạ cũng âm thầm điều tra được tin tức xác thực. Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, tịch thu gia sản Tề gia, trảm thủ thị chúng. Những người có liên quan đến chuyện ám sát như Liên gia, Quản gia, Tống gia nam thì chém đầu, nữ cách chức làm nô, tạm thời bị giam lại. Ngoài ra còn có mấy nhà, tội chết được miễn nhưng đày đi ngàn dặm."
Ninh Khương nhẹ phất tay, than thở: "Trong một đêm, thành bại đã định."
Thành bại thật ra đã định từ ba tháng trước rồi. Lạc Tự Tuý mỉm cười, không nói.
Ba người trở lại Phong Minh cung, Lạc Tự Tuý mời hai người ở lại dùng cơm tối, bọn họ đều đáp ứng.
Lại trở về Tử Dương điện, qủa thật có thêm không ít thứ. Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, làm Tử Dương điện thêm hoa mỹ thư thái.
Ba người đi dạo xung quanh một lượt, Từ chính ti cung kính nói: "Tê Phong quân thấy vừa ý chứ?"
"Đa tạ chính ti đã hao tâm."
"Tê Phong quân thích là tốt rồi. Tiểu nhân trở về bẩm lại với thánh thượng."
"Dọc đường làm phiền. Đường Tam, tiễn khách."
Quả nhiên đã có chuyện gì xảy ra. Lạc Tự Tuý thầm nghĩ.
Tối hôm đó, Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực khó khăn mới có được dịp yên tĩnh ngồi trên sạp nhỏ đánh cờ.
"Vô Cực, ngươi và thái tử điện hạ ở chung đã lâu, có biết lúc này phát sinh chuyện gì không?" Một quân trắng bị ăn mất, làm thay đổi thắng bại trên bàn cờ. Lạc Tự Tuý trước đây chưa từng cùng ai đánh cờ vây, chỉ đọc qua mấy quyển sách dạy đánh cờ. Vừa rồi cùng Lạc Vô Cực chơi cờ, không hiểu quy tắc cũng thiếu kinh nghiệm, bị thua liên tiếp, vô cùng thê thảm. Sau khoảng mười ván may ra có thể hoà hai ba ván.
"Thập Nguyệt quân không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng sao?" Lạc Vô Cực nhìn thế cờ, chậm rãi hạ một quân cờ đen xuống.
"Đêm qua chỉ là kết cục, ta muốn hỏi quá trình."
Nước cờ vừa đi, thắng bại đã rõ. Lạc Vô Cực lộ ra vài phần vui vẻ, từ tốn thu quân cờ: "Bắt đầu phải nói đến việc ám sát lúc đi săn."
"Không sai." Hậu Khí Diễm bị ám sát, hoàng đế bệ hạ bắt đầu chuẩn bị đánh trả.
"Hoàng Tiển... Thái tử bái ngươi làm thái phó, trong đó khẳng định có ngụ ý. Hắn không ngại cùng ta đấu khẩu, suốt ngày ở lại Tử Dương điện, đại khái muốn làm cho thục phi và trưởng công chúa xem, khiến bọn họ lơ là."
"Ân. Ngươi sót một người: Lê Tuần bị thương, không thể giám thị cấm vệ quân, hoàng thượng không có phái người thế chỗ, tuỳ ý đễ nội bộ biến hoá."
"Nói như vậy, tối hôm qua cấm vệ quân dị biến, là ——"
Lạc Tự Tuý gật đầu.
"Đại bá phụ và Phong Niệm Dật chiến thắng trở về, luận công ban thưởng, hai người đều thăng đến tướng quân tam phẩm, Chu Giản hai nhà nhất định bất an."
"Tiệc tẩy trần thánh thượng bị Phong Niệm Dật từ chối tứ hôn, tin đồn giữa ta và y lại được truyền ra, khiến mọi người nghĩ thánh thượng bất mãn Phong Niệm Dật. Lúc đó lại có người cố ý giá hoạ Phong Niệm Dật, Phong gia nguy hiểm gần kề."
"A, ngày thứ hai, đại bá phụ kháng chỉ, bị nhốt vào thiên lao, cả nhà đều bị giam lỏng, có thể xem như giận chó đánh mèo."
"Phe cánh trưởng công chúa nhất định không nghĩ như vậy. Bọn họ nghĩ hoàng thượng sẽ trách tội Phong gia, ngược lại là Lạc gia, chuyện này nhất định là khổ nhục kế của hoàng thượng và Lạc gia."
"Bọn họ thừa dịp hai vị bệ hạ đang trừng phạt người khác, tổ chức hôn sự nhằm dời đi sự chú ý của thánh thượng."
"Chính lúc này, Chiến phi đã trở về kinh, chuyện ám sát đích thực đã có chút ít manh mối. Vì vậy, lần thứ hai để Lê Tuần gác lại cấm vệ quân, làm cho nơi đây càng thêm hỗn loạn. Để ngừa vạn nhất, đại khái còn phái tử sĩ thám thính Ninh gia và Phong gia có chuyển sang phe trưởng công chúa, hơn nữa còn cố tình vu cáo Tề gia."
"Vậy những người kia là 'phản tặc'... Thái tử bí mật xuất cung, cố ý để hài tử Tề gia đả thương, làm cái cớ cho hoàng thượng."
"Lê Tuần bắt những người thế gia kia, Phong Niệm Dật lại bình định cấm vệ quân, nhân lúc hỗn loạn đem mấy người nghi phạm chém tận giết tuyệt. Cấm vệ quân đã hoàn toàn theo phe thái tử."
Nhất tiễn song điêu, suy tính cặn kẽ chu toàn, vạch kế tính toán, không chỉ tình thế mà còn cả lòng người.
"Không nên tiếp cận." Không hẹn mà cùng nói ra. Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực nhìn nhau —— khó có được sự nhất trí như vậy, đủ có thể thấy hai vị bệ hạ thâm sâu khó lường.
Lúc này bên ngoài có một tiếng thông báo: "Thánh thượng giá lâm!"
Lạc Tự Tuý giật mình, sửa lại y quan. Lạc Vô Cực vội vàng thu thập những quân cờ còn xót lại trên bàn, chuyển sang giường mình.
Hai người định ra ngoài nghênh giá, rèm cửa màu hạnh hoàng (vàng hơi đỏ hoặc đỏ hơi vàng) bị vén lên.
Hoàng đế bệ hạ tươi cười bước vào trong phòng.
"Ngô hoàng vạn tuế!" Hai người hạ thấp người thi lễ.
"Miễn lễ." Hoàng đế vẻ mặt tự nhiên ngồi trên sạp nhỏ. Lạc Tự Tuý cười đứng một bên.
Lạc Vô Cực đang muốn lui vào góc phòng, Từ chính ti lại kéo hắn ra ngoài. Hắn nghĩ là ở bên ngoài phòng ngủ cũng được, mới ngừng bước chân. Từ chính ti lại trừng mắt tiếp, chạy tới kéo hắn ra ngoài chánh điện.
Cảm thấy vô cùng tức giận, Lạc Vô Cực nghiêm mặt ở thư phòng ngồi một đêm.
Hoàng đế ngủ lại một đêm tại Tử Dương điện.
Tin tức thánh thượng lâm hạnh Tê Phong quân nhanh chóng truyền khắp trong ngoài hoàng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.