Chương 2: Học hút thuốc
Nhất Chích Tương
31/07/2021
Sau khi tan học, Kỷ Thư nhận được tin nhắn do Dư Hiểu gửi - Sân bóng rổ, mau tới.
Kỷ Thư xem tin xong liền trở nên hoảng hốt, nhớ lúc vừa bị Bùi Tẫn dẫn đi theo bên người, nhóm Dư Hiểu đều không thể hiểu tại sao Bùi Tẫn muốn thu một học sinh ngoan hiền như cậu làm tùy tùng bên cạnh, mà cho tới bây giờ Dư Hiểu nghiễm nhiên đã coi cậu là người mình.
Thu xong cặp sách, Kỷ Thư chậm rãi đi sân bóng rổ tìm người.
Cậu biết tiết cuối cùng hôm nay của hắn là thể dục, thông thường chạy hai vòng liền được tự do hoạt động, Bùi Tẫn có lúc sẽ ở trên sân bóng rổ chơi, có lúc lại ở trong phòng học ngủ, cũng có lúc trực tiếp trốn học.
Mà là bất kể là làm gì, hắn đều để Dư Hiểu nói với cậu.
Kỷ Thư không tiến lên quấy rầy bọn họ chơi bóng, chỉ yên lặng đứng ở trên hàng khán giả, âm thầm nhìn Bùi Tẫn.
Hắn mặc một chiếc áo len đen tuyền, cả người toát ra khí lạnh, trên sân tùy ý đổ mồ hôi, đánh hết quả này đến quả khác, vô cùng đẹp mắt.
Xung quanh không thiếu nữ sinh túm năm tụm ba, sắc mặt e lệ nhìn chằm chằm Bùi Tẫn, trên tay cầm chai nước khoáng chưa mở.
Kỷ Thư nhìn họ, lại nhìn hai tay trống trơn của mình.
Kỷ Thư mím mím môi, lại cảm thấy lạnh.
Cậu mặc bên ngoài đồng phục một cái áo lông lớn, trông cả người mập mạp ngốc nghếch, như vậy mà đứng bên ngoài lâu một chút vẫn thấy lạnh.
Tại sao?
Kỷ Thư khó hiểu.
Đứng được một lát, cậu cảm thấy chính mình như vậy có chút ngốc, sau đó xoay người tìm một chổ ngồi xuống, trước mặt liền xuất hiện một đôi chân dài.
Mới vừa từ sân bóng đi ra, cả người Bùi Tẫn còn bốc hơi nóng, hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt giao nhau với Kỷ Thư.
Kỷ Thư còn chưa phản ứng lại, liền thấy Bùi Tẫn đưa tay đem mũ áo lông phía sau đội lên cho cậu.
Cái mũ này thừa sức che khuất mặt của bọn họ, Bùi Tẫn thừa dịp mọi người không chú ý bên này quang minh chính đại lặng lẽ trốn bên trong mũ, nhẹ nhàng hôn lên môi Kỷ Thư.
Người bên cạnh chỉ nhìn thấy Bùi Tẫn giúp Kỷ Thư đội nón, sẽ không nghĩ tới hai người bọn họ tự nhiên hôn nhau trước mặt mọi người.
Kỷ Thư bị hôn giật mình, cả người như muốn bốc cháy, tim đập thình thịch không ngừng, không cách nào áp chế được, lo lắng nhìn quanh.
Cũng không biết là bị dọa sợ, hay bị Bùi Tẫn làm động lòng.
Nhìn bộ dạng chấn kinh của cậu, Bùi Tẫn liền cảm thấy thích thú, đứng dậy đem áo đồng phục của bản thân che lên mặt cậu, lười biếng nói: "Đi."
Kỷ Thư cũng vội vàng đứng lên, đem áo của hắn lấy xuống, dịu ngoan ôm ở trong lồng ngực, theo bước chân hắn đi ra sân bóng.
Dư Hiểu còn ở phía sau hô to: "Chờ tôi! Bùi ca."
Bên này hai người đã ra khỏi trường học.
Kỷ Thư ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Tẫn, trên tay cầm đồng phục của hắn, tựa hồ quanh quẩn cánh mũi ngửi được mùi vị dễ chịu của thiếu niên.
Bùi Tẫn dẫn cậu đến quán Net.
Kỷ Thư thật sự rất ngoan, ngoan đến mức trò Dò mìn cũng không chơi, mỗi lần tới quán Net đều chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Tẫn, không bật máy.
Bùi Tẫn mở game online, liếc nhìn Kỷ Thư kế bên.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng riêng, ngăn cách âm thanh với bên ngoài.
Chơi được hai trò, Bùi Tẫn cảm thấy thiếu hứng thú, thả chuột xuống.
Từ khi có Kỷ Thư, hai người tan học sẽ không đơn giản về nhà, thế nhưng nơi có thể đi cũng không nhiều.
Đôi khi cùng Bùi Tẫn đi quán Net ngồi, lúc lại đi dạo một vòng trên phố lớn, mà nhiều là Bùi Tẫn đưa cậu về, hai người dưới nhà Kỷ Thư ôm hôn.
Bùi Tẫn thoát game, thấy Kỷ Thư nhìn chằm chằm hộp thuốc hắn để trên bàn.
Hắn hiếm khi hút thuốc trước mặt Kỷ Thư, mới vừa rồi cũng là tiện tay từ trong túi móc ra.
Bùi Tẫn cầm lấy bao thuốc muốn cất đi, Kỷ Thư lại đè tay hắn xuống: "Em nghĩ... muốn học hút thuốc."
Bùi Tẫn nhíu mày, ánh mắt đột nhiên đen đi mấy phần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Thư rất nghiêm túc, tựa hồ đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời này.
Bùi Tẫn cúi đầu cười, nắm tay Kỷ Thư, đem cậu ngồi lên đùi chính mình.
Lồng ngực của hắn dán vào lưng Kỷ Thư, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Hắn nhìn bao thuốc để trên bàn, từ bên trong rút ra một điếu bỏ vào miệng mình, châm lửa, Kỷ Thư quay người sang, nhìn ánh đỏ lấp loé.
Bùi Tẫn rít một hơi thuốc lá, một tay ôm eo Kỷ Thư, tựa như cười mà không cười nhìn cậu, nói: "Muốn hút thuốc?"
Kỷ Thư chần chờ gật gật đầu.
"Ừ" Bùi Tẫn đơn giản đáp ứng, liền hít một hơi thuốc lá, đưa tay nhấn đầu Kỷ Thư xuống.
Đôi môi hai người chạm vào nhau, Bùi Tẫn trực tiếp nhả khói vào miệng Kỷ Thư.
Kỷ Thư còn chưa kịp cảm nhận nụ hôn, đã lập tức đẩy hắn ra, quay đầu ho khụ khụ.
Bùi Tẫn giúp cậu thuận khí, thấy viền mắt cậu đỏ hoe mới dừng ho khan, liền hỏi cậu: "Em đang học sao?"
Kỷ Thư lập tức lắc đầu, trong hốc mắt tích nước.
Bùi Tẫn xoa xoa cằm cậu, ôn nhu nói: "Em khóc à?"
"Em không..."
Lời của cậu bị đôi môi Bùi Tẫn làm cho nghẹn lại, lần này chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt giữa đôi môi hai người, Kỷ Thư không bị sặc nữa, chỉ yên tĩnh để thiếu niên hôn môi.
Lúc bị hôn đến thất thần, Bùi Tẫn mới buông cậu ra: "Ở cùng anh lâu như vậy, cái tốt của anh không thấy được, lại học cái xấu."
Không đợi Kỷ Thư hiểu hết câu nói của hắn, đôi môi lại bị giữ lấy, chỉ có thể cùng Bùi Tẫn trầm luân.
* * * * * *
Tác giả có lời:
Kỷ Thư: Tôi muốn làm chuyện xấu!
Thất bại!
Kỷ Thư xem tin xong liền trở nên hoảng hốt, nhớ lúc vừa bị Bùi Tẫn dẫn đi theo bên người, nhóm Dư Hiểu đều không thể hiểu tại sao Bùi Tẫn muốn thu một học sinh ngoan hiền như cậu làm tùy tùng bên cạnh, mà cho tới bây giờ Dư Hiểu nghiễm nhiên đã coi cậu là người mình.
Thu xong cặp sách, Kỷ Thư chậm rãi đi sân bóng rổ tìm người.
Cậu biết tiết cuối cùng hôm nay của hắn là thể dục, thông thường chạy hai vòng liền được tự do hoạt động, Bùi Tẫn có lúc sẽ ở trên sân bóng rổ chơi, có lúc lại ở trong phòng học ngủ, cũng có lúc trực tiếp trốn học.
Mà là bất kể là làm gì, hắn đều để Dư Hiểu nói với cậu.
Kỷ Thư không tiến lên quấy rầy bọn họ chơi bóng, chỉ yên lặng đứng ở trên hàng khán giả, âm thầm nhìn Bùi Tẫn.
Hắn mặc một chiếc áo len đen tuyền, cả người toát ra khí lạnh, trên sân tùy ý đổ mồ hôi, đánh hết quả này đến quả khác, vô cùng đẹp mắt.
Xung quanh không thiếu nữ sinh túm năm tụm ba, sắc mặt e lệ nhìn chằm chằm Bùi Tẫn, trên tay cầm chai nước khoáng chưa mở.
Kỷ Thư nhìn họ, lại nhìn hai tay trống trơn của mình.
Kỷ Thư mím mím môi, lại cảm thấy lạnh.
Cậu mặc bên ngoài đồng phục một cái áo lông lớn, trông cả người mập mạp ngốc nghếch, như vậy mà đứng bên ngoài lâu một chút vẫn thấy lạnh.
Tại sao?
Kỷ Thư khó hiểu.
Đứng được một lát, cậu cảm thấy chính mình như vậy có chút ngốc, sau đó xoay người tìm một chổ ngồi xuống, trước mặt liền xuất hiện một đôi chân dài.
Mới vừa từ sân bóng đi ra, cả người Bùi Tẫn còn bốc hơi nóng, hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt giao nhau với Kỷ Thư.
Kỷ Thư còn chưa phản ứng lại, liền thấy Bùi Tẫn đưa tay đem mũ áo lông phía sau đội lên cho cậu.
Cái mũ này thừa sức che khuất mặt của bọn họ, Bùi Tẫn thừa dịp mọi người không chú ý bên này quang minh chính đại lặng lẽ trốn bên trong mũ, nhẹ nhàng hôn lên môi Kỷ Thư.
Người bên cạnh chỉ nhìn thấy Bùi Tẫn giúp Kỷ Thư đội nón, sẽ không nghĩ tới hai người bọn họ tự nhiên hôn nhau trước mặt mọi người.
Kỷ Thư bị hôn giật mình, cả người như muốn bốc cháy, tim đập thình thịch không ngừng, không cách nào áp chế được, lo lắng nhìn quanh.
Cũng không biết là bị dọa sợ, hay bị Bùi Tẫn làm động lòng.
Nhìn bộ dạng chấn kinh của cậu, Bùi Tẫn liền cảm thấy thích thú, đứng dậy đem áo đồng phục của bản thân che lên mặt cậu, lười biếng nói: "Đi."
Kỷ Thư cũng vội vàng đứng lên, đem áo của hắn lấy xuống, dịu ngoan ôm ở trong lồng ngực, theo bước chân hắn đi ra sân bóng.
Dư Hiểu còn ở phía sau hô to: "Chờ tôi! Bùi ca."
Bên này hai người đã ra khỏi trường học.
Kỷ Thư ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Tẫn, trên tay cầm đồng phục của hắn, tựa hồ quanh quẩn cánh mũi ngửi được mùi vị dễ chịu của thiếu niên.
Bùi Tẫn dẫn cậu đến quán Net.
Kỷ Thư thật sự rất ngoan, ngoan đến mức trò Dò mìn cũng không chơi, mỗi lần tới quán Net đều chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Tẫn, không bật máy.
Bùi Tẫn mở game online, liếc nhìn Kỷ Thư kế bên.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng riêng, ngăn cách âm thanh với bên ngoài.
Chơi được hai trò, Bùi Tẫn cảm thấy thiếu hứng thú, thả chuột xuống.
Từ khi có Kỷ Thư, hai người tan học sẽ không đơn giản về nhà, thế nhưng nơi có thể đi cũng không nhiều.
Đôi khi cùng Bùi Tẫn đi quán Net ngồi, lúc lại đi dạo một vòng trên phố lớn, mà nhiều là Bùi Tẫn đưa cậu về, hai người dưới nhà Kỷ Thư ôm hôn.
Bùi Tẫn thoát game, thấy Kỷ Thư nhìn chằm chằm hộp thuốc hắn để trên bàn.
Hắn hiếm khi hút thuốc trước mặt Kỷ Thư, mới vừa rồi cũng là tiện tay từ trong túi móc ra.
Bùi Tẫn cầm lấy bao thuốc muốn cất đi, Kỷ Thư lại đè tay hắn xuống: "Em nghĩ... muốn học hút thuốc."
Bùi Tẫn nhíu mày, ánh mắt đột nhiên đen đi mấy phần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Thư rất nghiêm túc, tựa hồ đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời này.
Bùi Tẫn cúi đầu cười, nắm tay Kỷ Thư, đem cậu ngồi lên đùi chính mình.
Lồng ngực của hắn dán vào lưng Kỷ Thư, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Hắn nhìn bao thuốc để trên bàn, từ bên trong rút ra một điếu bỏ vào miệng mình, châm lửa, Kỷ Thư quay người sang, nhìn ánh đỏ lấp loé.
Bùi Tẫn rít một hơi thuốc lá, một tay ôm eo Kỷ Thư, tựa như cười mà không cười nhìn cậu, nói: "Muốn hút thuốc?"
Kỷ Thư chần chờ gật gật đầu.
"Ừ" Bùi Tẫn đơn giản đáp ứng, liền hít một hơi thuốc lá, đưa tay nhấn đầu Kỷ Thư xuống.
Đôi môi hai người chạm vào nhau, Bùi Tẫn trực tiếp nhả khói vào miệng Kỷ Thư.
Kỷ Thư còn chưa kịp cảm nhận nụ hôn, đã lập tức đẩy hắn ra, quay đầu ho khụ khụ.
Bùi Tẫn giúp cậu thuận khí, thấy viền mắt cậu đỏ hoe mới dừng ho khan, liền hỏi cậu: "Em đang học sao?"
Kỷ Thư lập tức lắc đầu, trong hốc mắt tích nước.
Bùi Tẫn xoa xoa cằm cậu, ôn nhu nói: "Em khóc à?"
"Em không..."
Lời của cậu bị đôi môi Bùi Tẫn làm cho nghẹn lại, lần này chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt giữa đôi môi hai người, Kỷ Thư không bị sặc nữa, chỉ yên tĩnh để thiếu niên hôn môi.
Lúc bị hôn đến thất thần, Bùi Tẫn mới buông cậu ra: "Ở cùng anh lâu như vậy, cái tốt của anh không thấy được, lại học cái xấu."
Không đợi Kỷ Thư hiểu hết câu nói của hắn, đôi môi lại bị giữ lấy, chỉ có thể cùng Bùi Tẫn trầm luân.
* * * * * *
Tác giả có lời:
Kỷ Thư: Tôi muốn làm chuyện xấu!
Thất bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.