Chương 29: Hôn trộm
Sơ Huân
02/01/2024
Tim Đàm Tễ đập rất nhanh, vừa nãy cậu vừa nghe thấy cái gì vậy?
Chị ấy dạy cậu cách nắm tay sao?
Cậu phải học cách tiến một bước tiến mười bước mới được, cậu ngại ngùng nói: "Những thứ khác em cũng không biết, chị có thể dạy cho em không?"
Nguyễn Sơ Tinh nghe xong liền rút tay ra, Đàm Tễ lập tức nắm chặt lại, không dám nói thêm câu nào nữa. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, có hơi nhớp nháp nhưng cậu vẫn không muốn buông tay.
Tay của Sơ Tinh vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, cậu thật sự muốn nắm tay cô cả đời.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy cậu cười ngu ngơ, thì trong lòng thầm nghĩ cái đứa trẻ này thật ngốc.
Tài xế giả vờ như chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ là ngày hôm sau đi làm thì liền hỏi Sơ Tinh: "Em vẫn phải chăm sóc Đàm Tễ hả? Sao em cứ cảm thấy chị..."
Cô nheo mắt: "Sao không nói tiếp?"
Làm như cô đã làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ vậy. Nguyễn Sơ Tinh nhìn đồng hồ, chút nữa cô còn một số việc phải xử lý.
"Nếu Đàm Tễ cần thì cậu hãy tới giúp cậu ấy đi."
"..." Em cảm thấy cậu ấy sẽ chẳng bao giờ cần tới em đâu.
Lịch trình gần đây của Đàm Tễ được xếp dày đặc, ngoại trừ việc phải cùng nhóm tham gia chương trình tạp kỹ thì cậu còn phải quay vài hợp đồng quảng cáo nữa. Nguyễn Sơ Tinh đưa kịch bản cho Đàm Tễ: "Kịch bản này cậu cầm về xem thử đi, sau đó ngày mai dành ít thời gian rảnh đi gặp đạo diễn. Nếu không nằm ngoài dự đoán thì hai tháng sau sẽ vào đoàn phim."
Thông thường diễn viên lúc nhận kịch bản thường chỉ nhận trước một phần nhưng Nguyễn Sơ Tinh lại đưa cho cậu quyển kịch bản hoàn chỉnh, hơn nữa lại còn có cả bản gốc.
"Cảm ơn chị."
"Hết rồi hả?" Nguyễn Sơ Tinh rướn mày, cậu không sợ cô bắt cậu nhận phim rác hay sao? Tin tưởng cô như vậy à?
Mặt Đàm Tễ bỗng đỏ lên, cậu tưởng rằng Sơ Tinh muốn mình biểu đạt thêm gì đó, thế là cậu liền chu miệng hôn lên má Sơ Tinh một cái.
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Mặt cô dần đỏ lên, lấy xấp tài liệu đập nhẹ lên đầu cậu một cái: "Lưu manh."
Đàm Tễ nhìn cô tức giận bỏ đi, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Sau khi quay về cậu lấy bản gốc và kịch bản xem qua một lượt, cảm xúc dâng trào, ngày hôm sau muốn cùng Sơ Tinh bàn về kịch bản một chút nhưng lại phát hiện ra hình như Sơ Tinh đang tránh mặt mình.
Theo như thường lệ, buổi sáng Sơ Tinh sẽ đến gặp cậu, nhưng hôm nay cô lại không hề đến.
Đàm Tễ lo lắng nghĩ, là vì hôm qua cậu hôn cô một cái sao? Vốn dĩ là cậu không nên lỗ mãng như vậy, chọc cho Sơ Tinh tức giận rồi.
Cậu vô cùng lo lắng, khó khăn lắm mới gặp được Nguyễn Sơ Tinh nhưng cô lại đeo một chiếc khẩu trang màu đen, dáng vẻ xa cách.
Nguyễn Sơ Tinh đang bàn giao công việc cho một số trợ lý, sau khi nói xong thì quay người lại liền nhìn thấy Đàm Tễ. Dáng vẻ cao quý lạnh lùng khi nãy của cô đã biến mất, thay vào đó lúc này cô lại cúi đầu né tránh Đàm Tễ, Đàm Tễ càng đinh ninh rằng Sơ Tinh đang giận mình.
Đàm Tễ chặn Sơ Tinh lại trước cửa phòng làm việc: "Chị, em xin lỗi, hôm qua em không nên hôn chị, chị đừng giận nữa mà."
Nguyễn Sơ Tinh yên lặng một lúc sau khi nghe Đàm Tễ xin lỗi.
"Không trách cậu."
"Nhưng mà hôm nay chị không tới gặp em." Đàm Tễ cúi đầu, làm một bộ mặt buồn tủi tổn thương.
"Em sai rồi, chị tha lỗi cho em được không?"
"Thật sự không có trách cậu."
Đàm Tễ nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, liền chặn lại: "Em không tin, trừ khi chị hôn em một cái."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Cô chưa từng gặp qua người nào muốn chiếm hời từ người khác mà lại còn có thể quang minh chính đại, lý lẽ hùng hồn như vậy.
"Cậu có tránh ra hay không?" Cô ra sức đẩy vào lồng ngực của Đàm Tễ, nhưng cậu vẫn không hề động đậy.
"Không tránh." Hai cánh tay của Đàm Tễ dang rộng ra, giống như thể muốn ôm lấy Sơ Tinh. Cậu dùng đầu gối ghì chặt lấy cô, hai tay tháo bỏ lớp khẩu trang, vừa định hôn thì cả người liền cứng đờ.
Lần này Sơ Tinh thật sự rất tức giận, mặt cô bị dị ứng, có rất nhiều nốt đỏ, lần này... Lần này đều bị cậu nhìn thấy hết rồi.
"Đàm Tễ!"
Vẻ ngoài xấu xí như vậy... Nhìn biểu cảm của cậu mà xem, chắc chắn là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Nguyễn Sơ Tinh tức giận, toan dựt lại chiếc khẩu trang trên tay cậu thì Đàm Tễ đã giấu tay ra sau lưng, có ý không đưa cho cô, cậu lo lắng hỏi: "Mặt chị bị làm sao vậy? Có nặng lắm không? Có cần phải đi bệnh viện không? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó."
Đàm Tễ đau lòng: "Có đau không?"
Nguyễn Sơ Tinh có hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Đàm Tễ lại có phản ứng như vậy.
Đàm Tễ cúi đầu nhẹ nhàng thổi mấy cái, muốn sờ nhưng lại không dám, lo lắng hỏi: "Chị có khó chịu không? Để em đưa chị đi bệnh viện."
"Không nghiêm trọng lắm đâu, ngày mai sẽ đỡ thôi."
Cô chỉ là tham ăn một chút, ăn có một nửa quả xoài, sau đó liền bị như thế này.
"Cậu không cần lo lắng đâu, chỉ là dị ứng với xoài thôi."
"Vậy không phải chị đang giận em đúng không?" Đàm Tễ vui mừng, lắc lắc cái đuôi, "Hôm qua hôn chị một cái, chị nói không trách em, cho nên hôm nay em lại có thể hôn tiếp phải không?"
Vừa dứt lời, Đàm Tễ đã hôn một cái lên má Sơ Tinh.
"Cậu..."
"Là chị nói không trách em mà."
Nguyễn Sơ Tinh bất lực, cô không ngờ rằng mặt mình toàn là chấm đỏ như vậy cậu vẫn có thể hôn cho được.
"Không xấu hả?"
Đàm Tễ chớp chớp mắt, giống như rất ngạc nhiên: "Chị với từ xấu làm sao mà có liên quan với nhau được chứ? Chị là cô gái đẹp nhất mà em từng gặp. Bất luận là khi nào cũng rất xinh đẹp, cho dù là với bộ dạng bây giờ cũng vẫn đẹp. Nếu không vì sao mà em hễ gặp chị lại vui vẻ như vậy chứ. Hơn nữa..."
Cậu thấp giọng nói: "Có nhiều người thích chị như vậy, chị còn không đẹp hay sao?"
Cái mùi ghen tuông này....
Trái tim của Sơ Tinh dường như đã tan chảy ra rồi: "Thật hả?"
"Không tin thì chị nhìn vào mắt của em xem." Đàm Tễ cúi người xuống để đứng ngang với cô, cậu chỉ vào mắt mình, "Cô gái này là người mà em thích nhất, có phải là cô gái đẹp nhất thế gian hay không?"
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống: "Trẻ con."
Nhưng lúc cô đi vào thì lại cười một cái.
Đàm Tễ đã yên tâm rồi, cậu mở điện thoại ra tra thử dị ứng với xoài, sau khi xác định tình trạng của Sơ Tinh không phải là quá nghiêm trọng thì mới yên tâm.
Nguyễn Sơ Tinh chỉnh lý lại một số công việc, lúc này cô không đeo khẩu trang, Lôi Nhất Đồng đi vào vừa nhìn thấy liền kêu lên một tiếng: "Rõ ràng là biết mình bị dị ứng nhưng vẫn ăn xoài, đầu cậu là đầu heo hả?"
Cô trợn mắt: "Thế cậu là họ hàng nhà xoài hả? Quản lắm như vậy để làm gì?"
Lôi Nhất Đồng làm sao hiểu được, phàm là những đồ không thể ăn được lại càng muốn ăn, giống như việc tới kì kinh nguyệt thì lại muốn ăn kem vậy.
"Đúng, đúng, đúng, để Đàm Tễ quản cậu đi."
Mặt Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, nhưng vẫn một mực nói: "Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc lại còn muốn quản mình?"
"Mình thấy cậu cũng chả người lớn là bao." Rất nhiều lúc Lôi Nhất Đồng đều xem Sơ Tinh như một đứa trẻ, Nhất Đồng nhìn mặt Sơ Tinh một hồi liền nói: "Cậu xem, xấu quá rồi nè."
Nguyễn Sơ Tinh giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm tới việc Nhất Đồng nghĩ mình như thế nào. Nhưng chỉ cần gặp Đàm Tễ thì lại ngoan ngoan đeo khẩu trang lên.
Lôi Nhất Đồng đứng bên cạnh sơ Tinh không ngừng thở dài.
"Có gì thì nói mau đi."
"Bị cho vào tròng rồi, bị cho vào tròng rồi." Nhất Đồng làm ra dáng vẻ như củ cải nhà mình trồng bị heo đến ăn mất.
"Chị Tinh Tinh của chúng ta một đời anh minh lỗi lạc, cuối cùng vẫn không thể qua được ải mỹ nhân. Bình thường là một người lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đàm Tễ mặt lại đỏ như gấc, lại còn để tâm tới việc cậu ta đánh giá ngoại hình của mình như thế nào."
Khi nói câu cuối cùng ngữ khí của của Lôi Nhất Đồng càng ngày càng tỏ vẻ khó tin.
Nếu như là trước mặt người khác, Nguyễn Sơ Tinh sẽ cảm thấy danh dự của mình bị mất sạch rồi, bọn họ dám nói như vậy, cô sẽ sẽ dùng ánh mắt hình dao găm của mình mà nhìn bọn họ.
Chậc chậc.
"Có phải cậu ngại tiền thưởng tháng này quá nhiều hay không?" Cô nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm.
"Được rồi, không nói nhảm nữa." Lôi Nhất Đồng cầm ly cà phê đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói một câu: "Mặt đỏ lên rồi phải không?"
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp xù lông, anh ta đã chạy xa tít tắp rồi.
Đàm Tễ quay xong quảng cáo, đoàn đội của cậu nằng nặc đòi mở tiệc. Nguyễn Sơ Tinh nghĩ một lúc rồi nói: "Thời gian này quả thật mọi người vất vả nhiều rồi, nhất là Đàm Tễ. Vậy chúng ta đi thôi."
Đàm Tễ đặc biệt thích Sơ Tinh gọi tên mình, mỗi lần cô gọi tên cậu thì trái tim của cậu như run lên, mắt sáng cậu long lanh, ngoan ngoãn đi phía sau cô.
Mặt của cô đã khỏi rồi, vẫn xinh đẹp như lúc trước.
Đàm Tễ vẫn giống như ngày thường cảm thấy Sơ Tinh vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Sơ Tinh vừa sắp xếp chỗ ngồi xong, định ngồi xuống thì một nhóm người đến có ý muốn mời rượu cô. Nguyễn Sơ Tinh đã quá quen với việc này rồi, bởi vì thông lệ mỗi lần đều như vậy.
Cô vừa nâng ly lên thì Đàm Tễ đã lo lắng dành ly lại: "Chi, không được uống rượu."
Lôi Nhất Đồng bắt đầu chọc ghẹo: " y, cậu nhóc này lại quản cả việc của chị nữa."
Đàm Tễ mặt đỏ lên: "Không phải."
Chị vừa mới khỏi không thể uống rượu được. Cậu đứng chắn trước mặt Sơ Tinh: "Em uống thay chị ấy."
Mọi người nhịn không được mà cười phá lên, Lôi Nhất Đồng nhìn cậu như xem kịch hay.
"Cậu uống thay hả, tửu lượng của cậu tốt không vậy?"
"Tốt."
Nguyễn Sơ Tinh nắm chặt ly rượu trên tay cậu, định giành lại: "Đi uống nước ép trái cây đi."
Lôi Nhất Đồng cười phá lên, nước trái cây hahaha.
Đàm Tễ cảm thấy như bị coi thường, trong lòng có hơi buồn bực, cậu nhất quyết không bỏ ly xuống, cố chấp nói: "Chị không được uống rượu."
Đàm Tễ nâng ly uống hết một hơi, tất nhiên những nhân viên lõi đời trong công ty làm sao có thể dễ dàng mà tha cho cậu được chứ, bọn họ ra sức ép Đàm Tễ uống. Cuối cùng Sơ Tinh không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa.
"Đừng có bắt nạt cậu ấy."
"Đau lòng rồi hả?"
"Đau lòng."
Đàm Tễ bây giờ đã không còn tỉnh táo nữa rồi, cậu dựa hẳn người ngồi trên ghế sofa. Nguyễn Sơ Tinh nhờ Lôi Nhất Đồng dìu cậu lên xe. Còn Nguyễn Sơ Tinh thì ngồi ở ghế lái: "Mấy người các cậu chút nữa cứ gọi dịch vụ tài xế cho người đến chở, uống nhiều như vậy rồi đừa có tự cầm lái đấy."
Lôi Nhất Đồng đứng bên cạnh cửa xe: "Biết rồi chị, chúc hai người có một đêm thật vui vẻ."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Chiếc Porsche phóng vút đi, khiến Lôi Nhất Đồng đứng một bên cả người bám đầy khói xe.
Cũng may Đàm Tễ cũng không say lắm, Nguyễn Sơ Tinh dìu cậu về nhà. Đàm Tễ mặc dù uống rượu nhưng vẫn rất ngoan, cũng thích làm nũng hơn bình thường. Cậu cứ quấn lấy Sơ Tinh, cả người như treo lên lên người cô.
"Mật mã cửa là gì?"
"Hả?" Đàm Tễ lắc đầu, cả người đều dựa vào người cô.
"Mật mã?" Cô hỏi thêm một lần nữa.
Đàm Tễ la lên: "Ngựa gỗ."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Cũng tốt, chí ít thì uống say như thế này mật mã ngân hàng cũng sẽ không bị lộ.
Cô nhập hai số cuối năm sinh tiếp theo đó là ngày tháng sinh của cậu, nhưng bị báo sai. Cũng đúng, có ai lại đi dùng sinh nhật của mình làm mật mã cửa ra vào chứ, vậy thì sẽ bị người ta dễ dàng mà phát hiện ra mất.
Đầu ngón tay Sơ Tinh run run, thử nhập ngày sinh của mình, vậy mà cửa lại mở ra.
Đúng là ngốc mà.
"Về nhà rồi." Đàm Tễ víu vào cổ Sơ Tinh, cô lùi về phía sau né ra, đặt Đàm Tễ lên giường. Ai mà có thể ngờ rằng đứa trẻ này vẫn bám lấy cổ cô, làm cho cô ngã nhào lên người cậu.
Sơ Tinh cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì chặn lại, một luồng khí nóng truyền đến tận mang tai: "Đàm Tễ?"
"Chị..."
Nguyễn Sơ Tinh lật người cậu lại, chỉnh lại đầu tóc và trang phục của cậu. Mặt mộc của Đàm Tễ cũng rất đẹp, môi đỏ răng trắng, do tác dụng của rượu mà khuôn mặt bây giờ có chút hồng nhạt.
Con nai nhỏ trong tim cô không ngừng chạy loạn, cô ngập ngừng nghĩ, nếu đã là bạn trai tương lai của mình, bây giờ có thể hôn một cái đúng không.
Dù sao thì cậu vẫn còn chưa tỉnh.
Nguyễn Sơ Tinh nhắm mắt lại, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Hình như vẫn chưa bị phát hiện.
Đàm Tễ hắng giọng: "Không cho người khác hôn, chỉ có chị mới được hôn."
Cậu lập tức xoay người sang một bên, ôm lấy chiếc gối ôm trên giường, tay xoa xoa: "Chị."
Chó con này động tình rồi?
Chị ấy dạy cậu cách nắm tay sao?
Cậu phải học cách tiến một bước tiến mười bước mới được, cậu ngại ngùng nói: "Những thứ khác em cũng không biết, chị có thể dạy cho em không?"
Nguyễn Sơ Tinh nghe xong liền rút tay ra, Đàm Tễ lập tức nắm chặt lại, không dám nói thêm câu nào nữa. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, có hơi nhớp nháp nhưng cậu vẫn không muốn buông tay.
Tay của Sơ Tinh vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, cậu thật sự muốn nắm tay cô cả đời.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy cậu cười ngu ngơ, thì trong lòng thầm nghĩ cái đứa trẻ này thật ngốc.
Tài xế giả vờ như chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ là ngày hôm sau đi làm thì liền hỏi Sơ Tinh: "Em vẫn phải chăm sóc Đàm Tễ hả? Sao em cứ cảm thấy chị..."
Cô nheo mắt: "Sao không nói tiếp?"
Làm như cô đã làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ vậy. Nguyễn Sơ Tinh nhìn đồng hồ, chút nữa cô còn một số việc phải xử lý.
"Nếu Đàm Tễ cần thì cậu hãy tới giúp cậu ấy đi."
"..." Em cảm thấy cậu ấy sẽ chẳng bao giờ cần tới em đâu.
Lịch trình gần đây của Đàm Tễ được xếp dày đặc, ngoại trừ việc phải cùng nhóm tham gia chương trình tạp kỹ thì cậu còn phải quay vài hợp đồng quảng cáo nữa. Nguyễn Sơ Tinh đưa kịch bản cho Đàm Tễ: "Kịch bản này cậu cầm về xem thử đi, sau đó ngày mai dành ít thời gian rảnh đi gặp đạo diễn. Nếu không nằm ngoài dự đoán thì hai tháng sau sẽ vào đoàn phim."
Thông thường diễn viên lúc nhận kịch bản thường chỉ nhận trước một phần nhưng Nguyễn Sơ Tinh lại đưa cho cậu quyển kịch bản hoàn chỉnh, hơn nữa lại còn có cả bản gốc.
"Cảm ơn chị."
"Hết rồi hả?" Nguyễn Sơ Tinh rướn mày, cậu không sợ cô bắt cậu nhận phim rác hay sao? Tin tưởng cô như vậy à?
Mặt Đàm Tễ bỗng đỏ lên, cậu tưởng rằng Sơ Tinh muốn mình biểu đạt thêm gì đó, thế là cậu liền chu miệng hôn lên má Sơ Tinh một cái.
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Mặt cô dần đỏ lên, lấy xấp tài liệu đập nhẹ lên đầu cậu một cái: "Lưu manh."
Đàm Tễ nhìn cô tức giận bỏ đi, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Sau khi quay về cậu lấy bản gốc và kịch bản xem qua một lượt, cảm xúc dâng trào, ngày hôm sau muốn cùng Sơ Tinh bàn về kịch bản một chút nhưng lại phát hiện ra hình như Sơ Tinh đang tránh mặt mình.
Theo như thường lệ, buổi sáng Sơ Tinh sẽ đến gặp cậu, nhưng hôm nay cô lại không hề đến.
Đàm Tễ lo lắng nghĩ, là vì hôm qua cậu hôn cô một cái sao? Vốn dĩ là cậu không nên lỗ mãng như vậy, chọc cho Sơ Tinh tức giận rồi.
Cậu vô cùng lo lắng, khó khăn lắm mới gặp được Nguyễn Sơ Tinh nhưng cô lại đeo một chiếc khẩu trang màu đen, dáng vẻ xa cách.
Nguyễn Sơ Tinh đang bàn giao công việc cho một số trợ lý, sau khi nói xong thì quay người lại liền nhìn thấy Đàm Tễ. Dáng vẻ cao quý lạnh lùng khi nãy của cô đã biến mất, thay vào đó lúc này cô lại cúi đầu né tránh Đàm Tễ, Đàm Tễ càng đinh ninh rằng Sơ Tinh đang giận mình.
Đàm Tễ chặn Sơ Tinh lại trước cửa phòng làm việc: "Chị, em xin lỗi, hôm qua em không nên hôn chị, chị đừng giận nữa mà."
Nguyễn Sơ Tinh yên lặng một lúc sau khi nghe Đàm Tễ xin lỗi.
"Không trách cậu."
"Nhưng mà hôm nay chị không tới gặp em." Đàm Tễ cúi đầu, làm một bộ mặt buồn tủi tổn thương.
"Em sai rồi, chị tha lỗi cho em được không?"
"Thật sự không có trách cậu."
Đàm Tễ nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, liền chặn lại: "Em không tin, trừ khi chị hôn em một cái."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Cô chưa từng gặp qua người nào muốn chiếm hời từ người khác mà lại còn có thể quang minh chính đại, lý lẽ hùng hồn như vậy.
"Cậu có tránh ra hay không?" Cô ra sức đẩy vào lồng ngực của Đàm Tễ, nhưng cậu vẫn không hề động đậy.
"Không tránh." Hai cánh tay của Đàm Tễ dang rộng ra, giống như thể muốn ôm lấy Sơ Tinh. Cậu dùng đầu gối ghì chặt lấy cô, hai tay tháo bỏ lớp khẩu trang, vừa định hôn thì cả người liền cứng đờ.
Lần này Sơ Tinh thật sự rất tức giận, mặt cô bị dị ứng, có rất nhiều nốt đỏ, lần này... Lần này đều bị cậu nhìn thấy hết rồi.
"Đàm Tễ!"
Vẻ ngoài xấu xí như vậy... Nhìn biểu cảm của cậu mà xem, chắc chắn là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Nguyễn Sơ Tinh tức giận, toan dựt lại chiếc khẩu trang trên tay cậu thì Đàm Tễ đã giấu tay ra sau lưng, có ý không đưa cho cô, cậu lo lắng hỏi: "Mặt chị bị làm sao vậy? Có nặng lắm không? Có cần phải đi bệnh viện không? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó."
Đàm Tễ đau lòng: "Có đau không?"
Nguyễn Sơ Tinh có hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Đàm Tễ lại có phản ứng như vậy.
Đàm Tễ cúi đầu nhẹ nhàng thổi mấy cái, muốn sờ nhưng lại không dám, lo lắng hỏi: "Chị có khó chịu không? Để em đưa chị đi bệnh viện."
"Không nghiêm trọng lắm đâu, ngày mai sẽ đỡ thôi."
Cô chỉ là tham ăn một chút, ăn có một nửa quả xoài, sau đó liền bị như thế này.
"Cậu không cần lo lắng đâu, chỉ là dị ứng với xoài thôi."
"Vậy không phải chị đang giận em đúng không?" Đàm Tễ vui mừng, lắc lắc cái đuôi, "Hôm qua hôn chị một cái, chị nói không trách em, cho nên hôm nay em lại có thể hôn tiếp phải không?"
Vừa dứt lời, Đàm Tễ đã hôn một cái lên má Sơ Tinh.
"Cậu..."
"Là chị nói không trách em mà."
Nguyễn Sơ Tinh bất lực, cô không ngờ rằng mặt mình toàn là chấm đỏ như vậy cậu vẫn có thể hôn cho được.
"Không xấu hả?"
Đàm Tễ chớp chớp mắt, giống như rất ngạc nhiên: "Chị với từ xấu làm sao mà có liên quan với nhau được chứ? Chị là cô gái đẹp nhất mà em từng gặp. Bất luận là khi nào cũng rất xinh đẹp, cho dù là với bộ dạng bây giờ cũng vẫn đẹp. Nếu không vì sao mà em hễ gặp chị lại vui vẻ như vậy chứ. Hơn nữa..."
Cậu thấp giọng nói: "Có nhiều người thích chị như vậy, chị còn không đẹp hay sao?"
Cái mùi ghen tuông này....
Trái tim của Sơ Tinh dường như đã tan chảy ra rồi: "Thật hả?"
"Không tin thì chị nhìn vào mắt của em xem." Đàm Tễ cúi người xuống để đứng ngang với cô, cậu chỉ vào mắt mình, "Cô gái này là người mà em thích nhất, có phải là cô gái đẹp nhất thế gian hay không?"
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống: "Trẻ con."
Nhưng lúc cô đi vào thì lại cười một cái.
Đàm Tễ đã yên tâm rồi, cậu mở điện thoại ra tra thử dị ứng với xoài, sau khi xác định tình trạng của Sơ Tinh không phải là quá nghiêm trọng thì mới yên tâm.
Nguyễn Sơ Tinh chỉnh lý lại một số công việc, lúc này cô không đeo khẩu trang, Lôi Nhất Đồng đi vào vừa nhìn thấy liền kêu lên một tiếng: "Rõ ràng là biết mình bị dị ứng nhưng vẫn ăn xoài, đầu cậu là đầu heo hả?"
Cô trợn mắt: "Thế cậu là họ hàng nhà xoài hả? Quản lắm như vậy để làm gì?"
Lôi Nhất Đồng làm sao hiểu được, phàm là những đồ không thể ăn được lại càng muốn ăn, giống như việc tới kì kinh nguyệt thì lại muốn ăn kem vậy.
"Đúng, đúng, đúng, để Đàm Tễ quản cậu đi."
Mặt Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, nhưng vẫn một mực nói: "Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc lại còn muốn quản mình?"
"Mình thấy cậu cũng chả người lớn là bao." Rất nhiều lúc Lôi Nhất Đồng đều xem Sơ Tinh như một đứa trẻ, Nhất Đồng nhìn mặt Sơ Tinh một hồi liền nói: "Cậu xem, xấu quá rồi nè."
Nguyễn Sơ Tinh giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm tới việc Nhất Đồng nghĩ mình như thế nào. Nhưng chỉ cần gặp Đàm Tễ thì lại ngoan ngoan đeo khẩu trang lên.
Lôi Nhất Đồng đứng bên cạnh sơ Tinh không ngừng thở dài.
"Có gì thì nói mau đi."
"Bị cho vào tròng rồi, bị cho vào tròng rồi." Nhất Đồng làm ra dáng vẻ như củ cải nhà mình trồng bị heo đến ăn mất.
"Chị Tinh Tinh của chúng ta một đời anh minh lỗi lạc, cuối cùng vẫn không thể qua được ải mỹ nhân. Bình thường là một người lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Đàm Tễ mặt lại đỏ như gấc, lại còn để tâm tới việc cậu ta đánh giá ngoại hình của mình như thế nào."
Khi nói câu cuối cùng ngữ khí của của Lôi Nhất Đồng càng ngày càng tỏ vẻ khó tin.
Nếu như là trước mặt người khác, Nguyễn Sơ Tinh sẽ cảm thấy danh dự của mình bị mất sạch rồi, bọn họ dám nói như vậy, cô sẽ sẽ dùng ánh mắt hình dao găm của mình mà nhìn bọn họ.
Chậc chậc.
"Có phải cậu ngại tiền thưởng tháng này quá nhiều hay không?" Cô nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm.
"Được rồi, không nói nhảm nữa." Lôi Nhất Đồng cầm ly cà phê đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói một câu: "Mặt đỏ lên rồi phải không?"
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp xù lông, anh ta đã chạy xa tít tắp rồi.
Đàm Tễ quay xong quảng cáo, đoàn đội của cậu nằng nặc đòi mở tiệc. Nguyễn Sơ Tinh nghĩ một lúc rồi nói: "Thời gian này quả thật mọi người vất vả nhiều rồi, nhất là Đàm Tễ. Vậy chúng ta đi thôi."
Đàm Tễ đặc biệt thích Sơ Tinh gọi tên mình, mỗi lần cô gọi tên cậu thì trái tim của cậu như run lên, mắt sáng cậu long lanh, ngoan ngoãn đi phía sau cô.
Mặt của cô đã khỏi rồi, vẫn xinh đẹp như lúc trước.
Đàm Tễ vẫn giống như ngày thường cảm thấy Sơ Tinh vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Sơ Tinh vừa sắp xếp chỗ ngồi xong, định ngồi xuống thì một nhóm người đến có ý muốn mời rượu cô. Nguyễn Sơ Tinh đã quá quen với việc này rồi, bởi vì thông lệ mỗi lần đều như vậy.
Cô vừa nâng ly lên thì Đàm Tễ đã lo lắng dành ly lại: "Chi, không được uống rượu."
Lôi Nhất Đồng bắt đầu chọc ghẹo: " y, cậu nhóc này lại quản cả việc của chị nữa."
Đàm Tễ mặt đỏ lên: "Không phải."
Chị vừa mới khỏi không thể uống rượu được. Cậu đứng chắn trước mặt Sơ Tinh: "Em uống thay chị ấy."
Mọi người nhịn không được mà cười phá lên, Lôi Nhất Đồng nhìn cậu như xem kịch hay.
"Cậu uống thay hả, tửu lượng của cậu tốt không vậy?"
"Tốt."
Nguyễn Sơ Tinh nắm chặt ly rượu trên tay cậu, định giành lại: "Đi uống nước ép trái cây đi."
Lôi Nhất Đồng cười phá lên, nước trái cây hahaha.
Đàm Tễ cảm thấy như bị coi thường, trong lòng có hơi buồn bực, cậu nhất quyết không bỏ ly xuống, cố chấp nói: "Chị không được uống rượu."
Đàm Tễ nâng ly uống hết một hơi, tất nhiên những nhân viên lõi đời trong công ty làm sao có thể dễ dàng mà tha cho cậu được chứ, bọn họ ra sức ép Đàm Tễ uống. Cuối cùng Sơ Tinh không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa.
"Đừng có bắt nạt cậu ấy."
"Đau lòng rồi hả?"
"Đau lòng."
Đàm Tễ bây giờ đã không còn tỉnh táo nữa rồi, cậu dựa hẳn người ngồi trên ghế sofa. Nguyễn Sơ Tinh nhờ Lôi Nhất Đồng dìu cậu lên xe. Còn Nguyễn Sơ Tinh thì ngồi ở ghế lái: "Mấy người các cậu chút nữa cứ gọi dịch vụ tài xế cho người đến chở, uống nhiều như vậy rồi đừa có tự cầm lái đấy."
Lôi Nhất Đồng đứng bên cạnh cửa xe: "Biết rồi chị, chúc hai người có một đêm thật vui vẻ."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Chiếc Porsche phóng vút đi, khiến Lôi Nhất Đồng đứng một bên cả người bám đầy khói xe.
Cũng may Đàm Tễ cũng không say lắm, Nguyễn Sơ Tinh dìu cậu về nhà. Đàm Tễ mặc dù uống rượu nhưng vẫn rất ngoan, cũng thích làm nũng hơn bình thường. Cậu cứ quấn lấy Sơ Tinh, cả người như treo lên lên người cô.
"Mật mã cửa là gì?"
"Hả?" Đàm Tễ lắc đầu, cả người đều dựa vào người cô.
"Mật mã?" Cô hỏi thêm một lần nữa.
Đàm Tễ la lên: "Ngựa gỗ."
Nguyễn Sơ Tinh: "..."
Cũng tốt, chí ít thì uống say như thế này mật mã ngân hàng cũng sẽ không bị lộ.
Cô nhập hai số cuối năm sinh tiếp theo đó là ngày tháng sinh của cậu, nhưng bị báo sai. Cũng đúng, có ai lại đi dùng sinh nhật của mình làm mật mã cửa ra vào chứ, vậy thì sẽ bị người ta dễ dàng mà phát hiện ra mất.
Đầu ngón tay Sơ Tinh run run, thử nhập ngày sinh của mình, vậy mà cửa lại mở ra.
Đúng là ngốc mà.
"Về nhà rồi." Đàm Tễ víu vào cổ Sơ Tinh, cô lùi về phía sau né ra, đặt Đàm Tễ lên giường. Ai mà có thể ngờ rằng đứa trẻ này vẫn bám lấy cổ cô, làm cho cô ngã nhào lên người cậu.
Sơ Tinh cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì chặn lại, một luồng khí nóng truyền đến tận mang tai: "Đàm Tễ?"
"Chị..."
Nguyễn Sơ Tinh lật người cậu lại, chỉnh lại đầu tóc và trang phục của cậu. Mặt mộc của Đàm Tễ cũng rất đẹp, môi đỏ răng trắng, do tác dụng của rượu mà khuôn mặt bây giờ có chút hồng nhạt.
Con nai nhỏ trong tim cô không ngừng chạy loạn, cô ngập ngừng nghĩ, nếu đã là bạn trai tương lai của mình, bây giờ có thể hôn một cái đúng không.
Dù sao thì cậu vẫn còn chưa tỉnh.
Nguyễn Sơ Tinh nhắm mắt lại, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Hình như vẫn chưa bị phát hiện.
Đàm Tễ hắng giọng: "Không cho người khác hôn, chỉ có chị mới được hôn."
Cậu lập tức xoay người sang một bên, ôm lấy chiếc gối ôm trên giường, tay xoa xoa: "Chị."
Chó con này động tình rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.