Chương 14
Điềm Nhu
27/06/2024
Đào Đào ăn tối xong đang ngồi ở trên giường đọc sách, Bạch Chỉ cùng Hà Vãn đẩy cửa tiến vào.
“Con chào dì, sao dì lại tới đây ạ?” Đào Đào buông sách xuống, cô bé hoàn toàn không nghĩ tới dì ấy sẽ đến.
“Dì tới đây thăm con, nghe tiểu Tuần nói con bị ngã trầy đầu gối phải không? Có nghiêm trọng không? Cho dì xem nào.”
Bạch Chỉ ngồi vào mép giường, bà ôn nhu nhìn Đào Đào, chiều nay Bạch Chỉ tan làm về nhà liền nghe thím Triệu nói Dịch Tuần không ăn cơm trưa, từ bên ngoài trở về thằng bé liền nhốt mình trong phòng, gọi cũng không nghe, có vẻ như tâm tình không tốt.
Bạch Chỉ nghĩ hôm nay Dịch Tuần là cùng Đào Đào đi ra ngoài chơi, sao tâm tình lại không tốt được? Bà hỏi chú Triệu thì mới biết Đào Đào bị té ngã, vết thương còn khá nặng, thế nên bọn nhỏ mới ra ngoài chơi không được bao lâu đã lại trở về.
Xem ra là vì chuyện này nên Dịch Tuần mới không vui, Bạch Chỉ lên lầu gọi Dịch Tuần xuống ăn tối cũng không được, mãi đến khi Bạch Chỉ hứa ăn tối xong sẽ sang nhà họ Thích thăm Đào Đào, bấy giờ Dịch Tuần mới chịu nhúc nhích.
Bạch Chỉ hỏi Dịch Tuần có đi hay không, cậu lại nói không đi, Bạch Chỉ nghĩ có lẽ Dịch Tuần đang tự trách, cùng đi ra ngoài chơi mà cậu còn để cho cô gái nhỏ bị thương, nên Bạch Chỉ đành chuẩn bị chút quà rồi tới đây một mình.
“Dì ơi, con không sao đâu ạ, dì xem đi, con sắp khỏi rồi.” Đào Đào xốc chăn lên để lộ ra cẳng chân gầy như que củi, hiện tại vết thương trên đầu gối thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều so với lúc sáng, nhưng vẫn sưng đỏ một mảng. Chỗ bị rách da đã được bôi thuốc, chỉ là nhìn qua vẫn rất ghê người.
“Sao lại bị ngã nghiêm trọng như vậy, đau lắm phải không? Con mau đắp chăn vào đi.” Bạch Chỉ cũng không muốn nhìn thêm lần thứ hai, cô gái nhỏ còn chưa đến mười tuổi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao bà có thể nhẫn tâm xem tiếp chứ.
“Con không sao, đã không còn đau nữa ạ.” Đào Đào lắc đầu.
“Tiểu Tuần không chăm sóc tốt cho con, dì sẽ mắng thằng bé một trận.” Bạch Chỉ sờ đầu Đào Đào.
“Dì ơi, không liên quan gì đến anh Dịch đâu ạ, là tại con quá bướng bỉnh, anh trai đã bảo con cẩn thận một chút, là do con không nghe lời, dì đừng trách anh Dịch.”
Đào Đào nắm lấy cổ tay áo Bạch Chỉ, sợ bà sẽ tức giận với Dịch Tuần, nếu như dì trách cứ anh Dịch khiến cho về sau anh ấy không bao giờ đi ra ngoài chơi với cô bé nữa thì phải làm sao?
“Haha, Đào Đào của chúng ta thật hiểu chuyện, dì không trách tiểu Tuần, nhưng thằng bé lại đang tự trách đó, cơm trưa cũng không ăn.”
“Tiểu Mân cũng vậy đấy, thằng bé nói với chị là do nó không chăm sóc tốt cho em gái.” Hà Vãn cũng nói.
“Không phải đâu ạ, hai anh đều rất tốt, là do con quá nghịch ngợm, lần sau con nhất định sẽ chú ý, mẹ với dì đều không cần lo lắng cho con, chờ con khỏe lại sẽ đi tìm anh Dịch chơi ạ.”
“Được, vậy con phải nhanh khỏe lên nhé, thấy con không sao thì dì an tâm rồi, dì không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa.”
“Tạm biệt dì.” Đào Đào ngoan ngoãn vẫy tay.
“Tạm biệt.” Bạch Chỉ dém lại chăn cho Đào Đào, sau đó bà theo Hà Vãn đi ra ngoài.
“Đào Đào thật sự rất biết nghe lời, làm em hâm mộ quá.” Đóng cửa lại Bạch Chỉ liền vỗ vỗ tay Hà Vãn.
“Đúng vậy, con bé thật sự rất kiên cường, nhưng thật ra chị lại hy vọng con bé đừng quá hiểu chuyện như vậy.”
Hà Vãn cùng Bạch Chỉ nhìn nhau một cái, hai người đều hiểu rõ ý của đối phương, đứa nhỏ quá hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng.
“Không sao, dần dần sẽ tốt hơn thôi, có người mẹ tốt như chị Vãn thương yêu chăm sóc, Đào Đào nhất định sẽ ngày càng tốt lên.”
Tuổi còn nhỏ nên vui vẻ thoải mái, không cần lo nghĩ bất cứ chuyện gì, càng không cần suy xét những việc vốn dĩ phải là người lớn suy xét.
Nhà người khác có con lớn như vậy ba mẹ còn đang suy nghĩ xem phải dạy dỗ thế nào mới có thể khiến con cái nghe lời, nhưng Đào Đào không cần dạy đã cực kì biết nghe lời.
“Cũng là chị có phúc, có cô con gái ngoan ngoãn như Đào Đào.” Hà Vãn càng ngày càng yêu thương Đào Đào, dù cho là ai nhìn một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy cũng sẽ đau lòng cho cô bé.
Đào Đào ở trong phòng dưỡng thương hai ngày, đến ngày thứ ba màu xanh tím trên đầu gối đã dần biến mất, chỗ bị trầy da đã kết vảy, khi di chuyển cũng không còn đau như lúc đầu nữa.
Mấy ngày nay quả thật Đào Đào đã được chiều chuộng hết mức, nói một câu ' quần áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng' cũng không quá.
Mỗi ngày dì Phương đều đưa cơm lên cho cô bé, quần áo cũng được dì Phương giặt sạch, tắm rửa xong quần áo mới liền được đặt sẵn ở mép giường, Thích Mân lo Đào Đào sẽ buồn chán nên cầm máy tính bảng tới cùng chơi trò chơi hoặc xem phim với cô bé.
Ngày đầu tiên Đào Đào bị ngã, hơn nửa đêm Hà Vãn còn đến phòng Đào Đào sờ trán cô bé một chút, bà sợ cô bé vì bị thương mà phát sốt.
Tối hôm đó Đào Đào bị đau nên mới không ngủ được, lúc Hà Vãn vào phòng cô bé cũng biết.
Bởi vì một vết thương nho nhỏ do bị té ngã mà cả nhà đều che chở cưng chiều, chăm sóc cho cô bé, Đào Đào chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, cảm giác khi có người đau lòng cho mình thật tốt, Đào Đào cũng muốn nhanh chóng khỏe lại, cô bé không muốn khiến cho người nhà lo lắng.
Lần ngã bị thương này đã khiến Đào Đào buông bỏ tất cả khúc mắc, toàn tâm toàn ý đem chính mình dung nhập vào gia đình này, cô bé càng thêm yêu quý mọi người trong nhà, đem chính mình trở thành một phần trong nhà.
Bởi vì từ nhỏ Đào Đào đã trải qua rất nhiều chuyện nên cô bé rất khó buông xuống sự đề phòng đối với người khác, nhưng bây giờ cô bé cảm nhận được sự yêu thương của mọi người, tình cảm đều phải vun đắp từ hai phía, nhà họ Thích đối xử tốt với Đào Đào, cô bé cũng sẽ đối xử thật lòng với bọn họ.
Vài ngày sau Đào Đào đã khỏe hẳn, chuyện đi lại cũng không thành vấn đề, Hà Vãn gọi bác sĩ gia đình tới khám lại một lần, sau đó bà quyết định cuối tuần sẽ dẫn theo Đào Đào đến nhà bà ngoại.
Hà Vãn không phải người ở thành phố Thường, nhà mẹ đẻ của bà ở thành phố Lăng, hai thành phố cách nhau rất gần, lái xe trên đường cao tốc chỉ mất khoảng hai tiếng, nếu ngồi tàu cao tốc thì chưa đến một tiếng đã tới nơi.
Hà Vãn cùng Thích Thành quen nhau khi học đại học, vốn dĩ nhà họ Hà không cho Hà Vãn gả xa như vậy, có thể là trong mắt ba mẹ, phải lái xe mất nửa tiếng đã là gả xa rồi.
Nhưng tình cảm của hai người rất tốt, Thích Thành còn nhiều lần đảm bảo sẽ đối xử tốt với Hà Vãn, nên cuối cùng nhà họ Hà mới đồng ý, bây giờ xem ra Thích Thành cũng thật sự làm được, những năm qua ông đối xử với Hà Vãn rất tốt, trong giới thượng lưu Thích Thành nổi danh là người yêu thương vợ con, có thể thấy được lúc trước Hà Vãn đã lựa chọn sáng suốt.
7 giờ sáng chủ nhật cả nhà cùng thức dậy, Hà Vãn đặt 4 vé tàu cao tốc, vừa lúc có chuyến tàu thích hợp về thời gian, hơn 8 giờ tối cũng có chuyến tàu về thành phố Thường, đây là lần đầu tiên Đào Đào ngồi tàu cao tốc, trước kia cô bé cũng không có cơ hội đi đâu xa.
Suốt đường đi Thích Mân đều nắm tay Đào Đào, đặc biệt là lúc đi thang cuốn, cậu càng cẩn thận hơn, Thích Mân không chỉ sợ Đào Đào ngã mà chính bản thân cậu cũng sợ ngã.
Lúc cả nhà đến nơi liền có người tới đón, chưa đến 9 rưỡi bọn họ đã có mặt ở nhà họ Hà, Đào Đào luôn đi theo bên cạnh Thích Mân, vào đến sân liền thấy một bà lão đang chống gậy.
“Các con đến sớm vậy?”
“Mẹ, chân cẳng mẹ không tốt, sao lại ra đây?” Hà Vãn vội vàng đỡ người, tiếp theo bà gọi hai đứa nhỏ đến: “Tiểu Mân, Đào Đào, mau chào bà ngoại đi.”
“Con chào bà ngoại ạ.”
“Ừ, đây là Đào Đào sao? Cô gái nhỏ cũng thật lanh lợi, xinh xắn quá.” Bà ngoại giơ tay sờ đầu Đào Đào, lộ ra sự thân mật.
“Mau vào nhà ngồi đi, Vân Vân còn đang ngủ nướng đấy, cuối tuần con bé này luôn không chịu dậy.”
“Vân Vân là con gái của cậu.” Thích Mân nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Đào Đào, cô bé gật gật đầu ý bảo đã biết, lúc trước cô bé đã nghe mẹ nói qua một lần.
“Đào Đào đến đây ngồi bên cạnh bà ngoại đi, con thích ăn cái gì? Bà ngoại bảo người mua kẹo cùng bánh quy, thích ăn cái gì cứ lấy.”
“Con cảm ơn bà ngoại.”
“Ngoan, tiểu Mân tới đây đã quen, lát nữa con dẫn theo em gái đi chơi đi.”
Bà ngoại biết rõ thân thể Hà Vãn không thể sinh thêm đứa thứ hai, mà hai vợ chồng lại thích con gái, bà đã sớm thúc giục bọn họ đi nhận nuôi một cô con gái, ơn sinh thành không bằng ơn nuôi dưỡng, đứa nhỏ do mình nuôi lớn chính là con gái của mình, mặc kệ có phải con ruột hay không, bà ngoại nhìn thấy Đào Đào cũng rất thích cô bé, cuối cùng hai vợ chồng cũng đã 'đủ nếp đủ tẻ'.
Không được bao lâu cậu mợ đã trở lại, Vân Vân cũng từ trên lầu đi xuống, Vân Vân so với Đào Đào thì nhỏ hơn một tuổi, nhưng lại cao và béo hơn Đào Đào một chút, người nào không biết còn tưởng rằng Vân Vân mới là chị gái đấy.
Tích cách của Vân Vân rất tốt, vợ chồng cậu mợ chỉ có một mình cô bé nên không có người chơi cùng, Vân Vân nhìn thấy Đào Đào thì rất vui vẻ, thái độ hoàn toàn không giống Đặng Uyển. Kiếm Hiệp Hay
Đào Đào cũng thích có bạn chơi cùng, rất nhanh hai cô bé đã dính lấy nhau, tay trong tay đi ra ngoài vườn chơi.
Vân Vân mang Đào Đào đi xem rùa đen nhỏ mà gần đây cô bé nuôi, sau đó lại ra sau vườn hái quả mận.
Thích Mân mới không có mặt một lát, lúc đi ra đã thấy Đào Đào đang trèo cây, dọa cho cậu sợ hết hồn, vóc dáng Đào Đào nhỏ nhắn nên cô bé trèo cây cứ thoăn thoắt, thấy Thích Mân tới cô bé vẫn còn vui vẻ hái mận, cuối cùng Thích Mân dọa sẽ tức giận thì Đào Đào mới xuống, cô bé còn làm nũng năn nỉ Thích Mân đừng nói cho Hà Vãn biết.
Vân Vân không biết việc trèo cây nguy hiểm như thế nào, cô bé thấy Đào Đào còn biết trèo cây thì càng thích chị gái này hơn.
Hai cô bé dùng cái rổ nhỏ đựng những quả mận rồi cầm đi rửa sạch, Thích Mân nhìn hai cô bé to gan lớn mật này, cậu chỉ có thể lắc đầu, nếu không có người quản thúc, chỉ sợ hai cô bé này ở cùng nhau sẽ muốn lật cả trời.
Ở nhà bà ngoại chơi một ngày, Vân Vân không nỡ để Đào Đào đi, lúc một nhà bốn người chuẩn bị rời đi, Vân Vân còn tặng cho Đào Đào một con rùa đen mà cô bé nuôi.
Bà ngoại cười nói: “Con bé xem hai con rùa đen này như bảo bối, bây giờ lại đồng ý tặng cho Đào Đào, chứng tỏ con bé rất thích Đào Đào đấy, Đào Đào có muốn ở nhà bà ngoại chơi thêm vài ngày không?”
Mặc dù lá gan của Đào Đào rất lớn nhưng đây là lần đầu tiên cô bé tới nhà bà ngoại, tuy rằng có bạn chơi cùng nhưng cô bé vẫn thấp thỏm không yên, không dám ở lại đây, cũng may Hà Vãn hiểu rõ tính tình cô bé, bà nghĩ về sau quen thuộc hơn sẽ có rất nhiều cơ hội nên uyển chuyển từ chối.
Đào Đào nhẹ nhàng thở ra, cô bé đồng ý với Vân Vân nhất định sẽ chăm sóc cho rùa đen nhỏ thật tốt, sau đó Hà Vãn cùng Thích Thành mới mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà bà ngoại.
“Con chào dì, sao dì lại tới đây ạ?” Đào Đào buông sách xuống, cô bé hoàn toàn không nghĩ tới dì ấy sẽ đến.
“Dì tới đây thăm con, nghe tiểu Tuần nói con bị ngã trầy đầu gối phải không? Có nghiêm trọng không? Cho dì xem nào.”
Bạch Chỉ ngồi vào mép giường, bà ôn nhu nhìn Đào Đào, chiều nay Bạch Chỉ tan làm về nhà liền nghe thím Triệu nói Dịch Tuần không ăn cơm trưa, từ bên ngoài trở về thằng bé liền nhốt mình trong phòng, gọi cũng không nghe, có vẻ như tâm tình không tốt.
Bạch Chỉ nghĩ hôm nay Dịch Tuần là cùng Đào Đào đi ra ngoài chơi, sao tâm tình lại không tốt được? Bà hỏi chú Triệu thì mới biết Đào Đào bị té ngã, vết thương còn khá nặng, thế nên bọn nhỏ mới ra ngoài chơi không được bao lâu đã lại trở về.
Xem ra là vì chuyện này nên Dịch Tuần mới không vui, Bạch Chỉ lên lầu gọi Dịch Tuần xuống ăn tối cũng không được, mãi đến khi Bạch Chỉ hứa ăn tối xong sẽ sang nhà họ Thích thăm Đào Đào, bấy giờ Dịch Tuần mới chịu nhúc nhích.
Bạch Chỉ hỏi Dịch Tuần có đi hay không, cậu lại nói không đi, Bạch Chỉ nghĩ có lẽ Dịch Tuần đang tự trách, cùng đi ra ngoài chơi mà cậu còn để cho cô gái nhỏ bị thương, nên Bạch Chỉ đành chuẩn bị chút quà rồi tới đây một mình.
“Dì ơi, con không sao đâu ạ, dì xem đi, con sắp khỏi rồi.” Đào Đào xốc chăn lên để lộ ra cẳng chân gầy như que củi, hiện tại vết thương trên đầu gối thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều so với lúc sáng, nhưng vẫn sưng đỏ một mảng. Chỗ bị rách da đã được bôi thuốc, chỉ là nhìn qua vẫn rất ghê người.
“Sao lại bị ngã nghiêm trọng như vậy, đau lắm phải không? Con mau đắp chăn vào đi.” Bạch Chỉ cũng không muốn nhìn thêm lần thứ hai, cô gái nhỏ còn chưa đến mười tuổi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao bà có thể nhẫn tâm xem tiếp chứ.
“Con không sao, đã không còn đau nữa ạ.” Đào Đào lắc đầu.
“Tiểu Tuần không chăm sóc tốt cho con, dì sẽ mắng thằng bé một trận.” Bạch Chỉ sờ đầu Đào Đào.
“Dì ơi, không liên quan gì đến anh Dịch đâu ạ, là tại con quá bướng bỉnh, anh trai đã bảo con cẩn thận một chút, là do con không nghe lời, dì đừng trách anh Dịch.”
Đào Đào nắm lấy cổ tay áo Bạch Chỉ, sợ bà sẽ tức giận với Dịch Tuần, nếu như dì trách cứ anh Dịch khiến cho về sau anh ấy không bao giờ đi ra ngoài chơi với cô bé nữa thì phải làm sao?
“Haha, Đào Đào của chúng ta thật hiểu chuyện, dì không trách tiểu Tuần, nhưng thằng bé lại đang tự trách đó, cơm trưa cũng không ăn.”
“Tiểu Mân cũng vậy đấy, thằng bé nói với chị là do nó không chăm sóc tốt cho em gái.” Hà Vãn cũng nói.
“Không phải đâu ạ, hai anh đều rất tốt, là do con quá nghịch ngợm, lần sau con nhất định sẽ chú ý, mẹ với dì đều không cần lo lắng cho con, chờ con khỏe lại sẽ đi tìm anh Dịch chơi ạ.”
“Được, vậy con phải nhanh khỏe lên nhé, thấy con không sao thì dì an tâm rồi, dì không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa.”
“Tạm biệt dì.” Đào Đào ngoan ngoãn vẫy tay.
“Tạm biệt.” Bạch Chỉ dém lại chăn cho Đào Đào, sau đó bà theo Hà Vãn đi ra ngoài.
“Đào Đào thật sự rất biết nghe lời, làm em hâm mộ quá.” Đóng cửa lại Bạch Chỉ liền vỗ vỗ tay Hà Vãn.
“Đúng vậy, con bé thật sự rất kiên cường, nhưng thật ra chị lại hy vọng con bé đừng quá hiểu chuyện như vậy.”
Hà Vãn cùng Bạch Chỉ nhìn nhau một cái, hai người đều hiểu rõ ý của đối phương, đứa nhỏ quá hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng.
“Không sao, dần dần sẽ tốt hơn thôi, có người mẹ tốt như chị Vãn thương yêu chăm sóc, Đào Đào nhất định sẽ ngày càng tốt lên.”
Tuổi còn nhỏ nên vui vẻ thoải mái, không cần lo nghĩ bất cứ chuyện gì, càng không cần suy xét những việc vốn dĩ phải là người lớn suy xét.
Nhà người khác có con lớn như vậy ba mẹ còn đang suy nghĩ xem phải dạy dỗ thế nào mới có thể khiến con cái nghe lời, nhưng Đào Đào không cần dạy đã cực kì biết nghe lời.
“Cũng là chị có phúc, có cô con gái ngoan ngoãn như Đào Đào.” Hà Vãn càng ngày càng yêu thương Đào Đào, dù cho là ai nhìn một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy cũng sẽ đau lòng cho cô bé.
Đào Đào ở trong phòng dưỡng thương hai ngày, đến ngày thứ ba màu xanh tím trên đầu gối đã dần biến mất, chỗ bị trầy da đã kết vảy, khi di chuyển cũng không còn đau như lúc đầu nữa.
Mấy ngày nay quả thật Đào Đào đã được chiều chuộng hết mức, nói một câu ' quần áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng' cũng không quá.
Mỗi ngày dì Phương đều đưa cơm lên cho cô bé, quần áo cũng được dì Phương giặt sạch, tắm rửa xong quần áo mới liền được đặt sẵn ở mép giường, Thích Mân lo Đào Đào sẽ buồn chán nên cầm máy tính bảng tới cùng chơi trò chơi hoặc xem phim với cô bé.
Ngày đầu tiên Đào Đào bị ngã, hơn nửa đêm Hà Vãn còn đến phòng Đào Đào sờ trán cô bé một chút, bà sợ cô bé vì bị thương mà phát sốt.
Tối hôm đó Đào Đào bị đau nên mới không ngủ được, lúc Hà Vãn vào phòng cô bé cũng biết.
Bởi vì một vết thương nho nhỏ do bị té ngã mà cả nhà đều che chở cưng chiều, chăm sóc cho cô bé, Đào Đào chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, cảm giác khi có người đau lòng cho mình thật tốt, Đào Đào cũng muốn nhanh chóng khỏe lại, cô bé không muốn khiến cho người nhà lo lắng.
Lần ngã bị thương này đã khiến Đào Đào buông bỏ tất cả khúc mắc, toàn tâm toàn ý đem chính mình dung nhập vào gia đình này, cô bé càng thêm yêu quý mọi người trong nhà, đem chính mình trở thành một phần trong nhà.
Bởi vì từ nhỏ Đào Đào đã trải qua rất nhiều chuyện nên cô bé rất khó buông xuống sự đề phòng đối với người khác, nhưng bây giờ cô bé cảm nhận được sự yêu thương của mọi người, tình cảm đều phải vun đắp từ hai phía, nhà họ Thích đối xử tốt với Đào Đào, cô bé cũng sẽ đối xử thật lòng với bọn họ.
Vài ngày sau Đào Đào đã khỏe hẳn, chuyện đi lại cũng không thành vấn đề, Hà Vãn gọi bác sĩ gia đình tới khám lại một lần, sau đó bà quyết định cuối tuần sẽ dẫn theo Đào Đào đến nhà bà ngoại.
Hà Vãn không phải người ở thành phố Thường, nhà mẹ đẻ của bà ở thành phố Lăng, hai thành phố cách nhau rất gần, lái xe trên đường cao tốc chỉ mất khoảng hai tiếng, nếu ngồi tàu cao tốc thì chưa đến một tiếng đã tới nơi.
Hà Vãn cùng Thích Thành quen nhau khi học đại học, vốn dĩ nhà họ Hà không cho Hà Vãn gả xa như vậy, có thể là trong mắt ba mẹ, phải lái xe mất nửa tiếng đã là gả xa rồi.
Nhưng tình cảm của hai người rất tốt, Thích Thành còn nhiều lần đảm bảo sẽ đối xử tốt với Hà Vãn, nên cuối cùng nhà họ Hà mới đồng ý, bây giờ xem ra Thích Thành cũng thật sự làm được, những năm qua ông đối xử với Hà Vãn rất tốt, trong giới thượng lưu Thích Thành nổi danh là người yêu thương vợ con, có thể thấy được lúc trước Hà Vãn đã lựa chọn sáng suốt.
7 giờ sáng chủ nhật cả nhà cùng thức dậy, Hà Vãn đặt 4 vé tàu cao tốc, vừa lúc có chuyến tàu thích hợp về thời gian, hơn 8 giờ tối cũng có chuyến tàu về thành phố Thường, đây là lần đầu tiên Đào Đào ngồi tàu cao tốc, trước kia cô bé cũng không có cơ hội đi đâu xa.
Suốt đường đi Thích Mân đều nắm tay Đào Đào, đặc biệt là lúc đi thang cuốn, cậu càng cẩn thận hơn, Thích Mân không chỉ sợ Đào Đào ngã mà chính bản thân cậu cũng sợ ngã.
Lúc cả nhà đến nơi liền có người tới đón, chưa đến 9 rưỡi bọn họ đã có mặt ở nhà họ Hà, Đào Đào luôn đi theo bên cạnh Thích Mân, vào đến sân liền thấy một bà lão đang chống gậy.
“Các con đến sớm vậy?”
“Mẹ, chân cẳng mẹ không tốt, sao lại ra đây?” Hà Vãn vội vàng đỡ người, tiếp theo bà gọi hai đứa nhỏ đến: “Tiểu Mân, Đào Đào, mau chào bà ngoại đi.”
“Con chào bà ngoại ạ.”
“Ừ, đây là Đào Đào sao? Cô gái nhỏ cũng thật lanh lợi, xinh xắn quá.” Bà ngoại giơ tay sờ đầu Đào Đào, lộ ra sự thân mật.
“Mau vào nhà ngồi đi, Vân Vân còn đang ngủ nướng đấy, cuối tuần con bé này luôn không chịu dậy.”
“Vân Vân là con gái của cậu.” Thích Mân nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Đào Đào, cô bé gật gật đầu ý bảo đã biết, lúc trước cô bé đã nghe mẹ nói qua một lần.
“Đào Đào đến đây ngồi bên cạnh bà ngoại đi, con thích ăn cái gì? Bà ngoại bảo người mua kẹo cùng bánh quy, thích ăn cái gì cứ lấy.”
“Con cảm ơn bà ngoại.”
“Ngoan, tiểu Mân tới đây đã quen, lát nữa con dẫn theo em gái đi chơi đi.”
Bà ngoại biết rõ thân thể Hà Vãn không thể sinh thêm đứa thứ hai, mà hai vợ chồng lại thích con gái, bà đã sớm thúc giục bọn họ đi nhận nuôi một cô con gái, ơn sinh thành không bằng ơn nuôi dưỡng, đứa nhỏ do mình nuôi lớn chính là con gái của mình, mặc kệ có phải con ruột hay không, bà ngoại nhìn thấy Đào Đào cũng rất thích cô bé, cuối cùng hai vợ chồng cũng đã 'đủ nếp đủ tẻ'.
Không được bao lâu cậu mợ đã trở lại, Vân Vân cũng từ trên lầu đi xuống, Vân Vân so với Đào Đào thì nhỏ hơn một tuổi, nhưng lại cao và béo hơn Đào Đào một chút, người nào không biết còn tưởng rằng Vân Vân mới là chị gái đấy.
Tích cách của Vân Vân rất tốt, vợ chồng cậu mợ chỉ có một mình cô bé nên không có người chơi cùng, Vân Vân nhìn thấy Đào Đào thì rất vui vẻ, thái độ hoàn toàn không giống Đặng Uyển. Kiếm Hiệp Hay
Đào Đào cũng thích có bạn chơi cùng, rất nhanh hai cô bé đã dính lấy nhau, tay trong tay đi ra ngoài vườn chơi.
Vân Vân mang Đào Đào đi xem rùa đen nhỏ mà gần đây cô bé nuôi, sau đó lại ra sau vườn hái quả mận.
Thích Mân mới không có mặt một lát, lúc đi ra đã thấy Đào Đào đang trèo cây, dọa cho cậu sợ hết hồn, vóc dáng Đào Đào nhỏ nhắn nên cô bé trèo cây cứ thoăn thoắt, thấy Thích Mân tới cô bé vẫn còn vui vẻ hái mận, cuối cùng Thích Mân dọa sẽ tức giận thì Đào Đào mới xuống, cô bé còn làm nũng năn nỉ Thích Mân đừng nói cho Hà Vãn biết.
Vân Vân không biết việc trèo cây nguy hiểm như thế nào, cô bé thấy Đào Đào còn biết trèo cây thì càng thích chị gái này hơn.
Hai cô bé dùng cái rổ nhỏ đựng những quả mận rồi cầm đi rửa sạch, Thích Mân nhìn hai cô bé to gan lớn mật này, cậu chỉ có thể lắc đầu, nếu không có người quản thúc, chỉ sợ hai cô bé này ở cùng nhau sẽ muốn lật cả trời.
Ở nhà bà ngoại chơi một ngày, Vân Vân không nỡ để Đào Đào đi, lúc một nhà bốn người chuẩn bị rời đi, Vân Vân còn tặng cho Đào Đào một con rùa đen mà cô bé nuôi.
Bà ngoại cười nói: “Con bé xem hai con rùa đen này như bảo bối, bây giờ lại đồng ý tặng cho Đào Đào, chứng tỏ con bé rất thích Đào Đào đấy, Đào Đào có muốn ở nhà bà ngoại chơi thêm vài ngày không?”
Mặc dù lá gan của Đào Đào rất lớn nhưng đây là lần đầu tiên cô bé tới nhà bà ngoại, tuy rằng có bạn chơi cùng nhưng cô bé vẫn thấp thỏm không yên, không dám ở lại đây, cũng may Hà Vãn hiểu rõ tính tình cô bé, bà nghĩ về sau quen thuộc hơn sẽ có rất nhiều cơ hội nên uyển chuyển từ chối.
Đào Đào nhẹ nhàng thở ra, cô bé đồng ý với Vân Vân nhất định sẽ chăm sóc cho rùa đen nhỏ thật tốt, sau đó Hà Vãn cùng Thích Thành mới mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà bà ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.