Tuyển Phu

Chương 1

Tử Văn

18/03/2014

Từ xưa Việt Châu vì sản xuất sứ men xanh mà phát triển thành một trấn náo nhiệt, phố phường tiểu dân cùng thương nhân giàu có thường xuyên qua lại với nhau, hình thành một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ an khang.

Hôm nay thành Việt Châu cũng là một mảnh an bình, trừ bỏ ──

“Ai nha! Cây đủ đủ của ta…… Là ai? Là ai làm?” Ngoài thành Việt Châu yên bình, vào lúc chạng vạng đột nhiên từ trong căn nhà trúc cũ kỹ, truyền ra một trận mắng thảm thiết,“Lại là ngươi ! Đồ dã nha đầu chết tiệt.”

Theo tiếng chữi bậy, là một nữ tử nhỏ xinh cầm một cây búa, vội vàng tử trong rào trúc chạy ra.

“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, đừng chạy!”

Nghe được âm thanh phía sau, nữ tử chạy càng nhanh hơn, bất quá nàng còn không quên quay đầu đối với đại thẩm béo đang truy đuổi ở phía nói:“Trần đại nương, ngươi đừng tức giận như vậy! Ta là có lòng tốt hỗ trợ, thực sự chính là muốn giúp, ngươi bộ dạng này thật sự là chó cắn Lã Động Tân.”

Trần đại nương nghe xong thiếu chút hai mắt khẽ lật ngất xỉu, nghĩ rằng làm láng giềng với Đường gia thật đúng là xui xẻo đến cực điểm, bà cố hết sức lôi đôi chân béo đuổi theo.

“Đừng chạy!” Bà gọi như sắp tắt thở,“Ngươi đứng lại đó cho ta! Có nghe hay không?” Trần đại nương mở to mồm thở phì phò,“Đừng chạy !”

Nàng Đường Đức Trinh cũng không phải đồ ngốc, muốn nàng đừng chạy?! Nàng mới không ngốc như vậy, chỉ cần dừng lại, sẽ không thể thiếu bị mắng , cho nên muốn nàng ngừng ── không có cửa đâu!

Nàng đắc ý xoay người chạy, còn không quên đối với Trần đại nương thè lưỡi,“Ngươi không đuổi, ta sẽ không chạy.”

“Thật sự là đứa nhỏ không có giáo dưỡng!” Trần đại nương lâm vào chán nản.

Đường Đức Trinh cười ha ha, bất quá nàng cũng đắc ý không được bao lâu, bởi vì mới quay đầu một cái nàng đã đụng mạnh vào một bờ ngực rắn chắc.

“Ưm hừm!” Thân hình nho nhỏ của nàng bị ngã ngồi dưới đất.

“Đức Trinh!” Đường Văn Hiền thở phì phì trừng mắt nhìn nữ nhi.

Bạn già chết đi để lại hai hài tử cho hắn, một đứa không chịu thua kém dấn thân vào quân lữ, tận trung báo quốc, mà nữ nhi này ── vừa nghĩ đến ông liền đau đầu, một đại nam nhân nuôi nấng tiểu oa nhi không dễ dàng, nhưng ông cũng đã khổ sở đem bọn họ nuôi lớn đến như vậy.

Đường Đức Trinh lớn lên, tuy rằng thân hình nhỏ bé, nhưng cũng coi như xinh xắn, vốn ông nên bắt đầu thay nàng tìm kiếm một người trong sạch, nhưng có lẽ do nàng từ nhỏ đi theo ca ca chơi đùa đã thành thói quen, cho nên bề ngoài tuy rằng khá mềm mại, nhưng lại có một thân bản lĩnh không tệ, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa. Một chút nữ tính cũng không có, một khi bướng bỉnh lên, quả thực so với nam hài còn khó dạy hơn, bởi vậy cũng không có người nào dám cưới nàng vào cửa.

Đường Văn Hiền ở trong thành Việt Châu cũng coi như có chút danh tiếng, dù sao ông ở trong thành làm thầy tướng số đã hơn mười năm, bởi vì đối với phong thủy coi như có chút tài năng, cho nên một nhà bọn họ sống cũng hoà thuận vui vẻ an lành qua ngày.

Cúi đầu chăm chú nhìn Đường Đức Trinh, ông không có lo lắng đi giúp nữ nhi bị ngã, vì nữ nhi như người ta thường gọi là “Hòn ngọc quý trên tay”, mà là vội vàng đối với Trần đại nương cúi đầu khom người.

“Thực xin lỗi, Trần đại thẩm, Đức Trinh nhà ta lại gây rắc rối .”

Đường Văn Hiền rất hiểu nữ nhi của mình, cho nên không cần hỏi cũng biết nhất định là lỗi của Đường Đức Trinh, bởi vì từ nhỏ hài tử này đã giống như con ngựa hoang thoát cương, cả ngày chỉ biết phá hư không hiểu chuyện.

“Ai nha!” Trần đại nương vừa thấy trưởng bối ra mặt, thế này mới có thể thở phì phò dừng cước bộ lại, hổn hển mở miệng,“Không phải ta muốn nói ngươi a! Đường sư phụ, Đức Trinh nhà ngươi…… Ngươi thực sự nên lo dạy dỗ lại cho tốt, nếu thực quản không được nha đầu kia, thì khóa nàng ở nhà cũng tốt, để tránh nàng luôn làm xằng làm bậy, làm hại quê nhà.”

Có nghiêm trọng đến thế sao? Đường Đức Trinh nghe vậy không nhịn được làm mặt quỷ.

“Vâng, vâng, vâng.” Hắn vội vã gật đầu, không quên một phen kéo nữ nhi muốn nàng cúi đầu xuống,“Đức Trinh, còn ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi đại thẩm.”

“Phụ thân, ta không có làm sai.” Đường Đức Trinh chuyển động nhanh như chớp, một bộ dáng thiên chân vô tà (ngây thơ),“Ta chính là đang giúp đại nương.”

Trần đại nương nghe nói như thế thiếu chút máu xông lên não ngất đi.

Đường Văn Hiền mặt tái một nửa,“Ta không muốn nghe ngươi biện minh.”

“Không phải biện minh.” Nàng bĩu môi,“Là thật, cây đu đủ nhà Trần đại nương rất cao .”

“Sau đó?” Đường Văn Hiền nghe đến đó da đầu không tự giác run lên,“Ngươi đi hái trộm đu đủ sao?”

“Hái trộm đu đủ?!” Đường Đức Trinh khinh thường hừ một tiếng,“Phụ thân, ta là loại người không có chí lớn như vậy sao?”

“Cho nên,” Hắn không có tính nhẫn nại thúc giục,“Ngươi rốt cuộc làm cái gì?”

“Nó chém gãy cây đu đủ trước cửa nhà ta!” Trần đại nương không có tính nhẫn nại, giúp Đường Đức Trinh nói. Cây đu đủ này là loại cây nhiều năm, thật vất vả đợi được tới năm nay mới ra trái, lại bị nàng đem búa chém không được hai phát đã làm tiêu tan mất hết..

“Đức Trinh!” Đường Văn Hiền khiếp sợ rống to. Ông làm sao có thể dạy dỗ một nữ nhi đi chém cây đu đủ nhà người ta?

“Phụ thân, đừng lớn tiếng như vậy.” Nàng có chút oán trách xoa xoa lỗ tai mình,“Ta chỉ là muốn giúp đỡ thôi mà.”

“Giúp đỡ cái gì?” Hắn sắp điên rồi,“Cho dù muốn giúp hái đu đủ, cũng không cần thiết chặt cây đu đủ đi.”

Đường Đức Trinh nói,“Ta mới không phải giúp hái đu đủ, ta chỉ là có lòng tốt muốn giúp Trần đại nương sửa phong thủy trong nhà.”

Sửa phong thủy?!

Hai người Trần đại nương và Đường Văn Hiền hai mặt nhìn nhau, một nha đầu chỉ hiểu sơ về phong thủy thế nhưng nói muốn giúp sửa phong thủy?

“Đại nương, ta nói cho ngươi, ngươi muốn cây gì đều có thể, nhưng chính là không thể trồng đu đủ, bởi vì cây đu đủ là rỗng ruột .” Đường Đức Trinh đắc ý nâng cằm, nàng đã xem một phần nhỏ trong đống sách của phụ thân,“Nếu trồng cây đu đủ ở cửa nhà, sẽ làm nam chủ nhân trong nhân giả vờ ngoài mặt, mà không thật tình, ngươi ngẫm lại xem, chẳng lẽ ngươi muốn Trần đại thúc đối với ngươi hư tình giả ý sao? Ngươi nhất định không muốn! Cho nên ta có lòng tốt giúp ngươi chặt cây đu đủ đi, ta như vậy là giúp ngươi, ngươi chẳng những không nên trách tội ta, ngược lại hẳn là cám ơn ta mới phải!”

Nàng nói một phen Trần đại nương ngẩn người ngây ngốc, có chút thất thố nhìn về phía Đường Văn Hiền,“Đường sư phụ, Đức Trinh nhà ngươi nói là thật sao?”

Hắn gật gật đầu,“Trong sách có nhắc tới điểm này, nhưng là…… cũng không phải đều nhất định như thế, còn phải xem cái khác……”

“Khó trách ông nhà ta gần đây cả ngày đều chạy ra ngoài.” Trần đại nương bắt đầu ồn ào lên, căn bản không để ý tới Đường Văn Hiền nói,“Hóa ra đều là cây đu đủ gây họa, Đức Trinh,” Bàn tay to của bà vỗ vỗ gầy yếu bả vai của nàng,“Chém thật tốt, chém thật tốt.”

Đường Đức Trinh nghe vậy, lộ ra tươi cười đắc ý.

“Nhưng Trần đại thẩm,” Mặc dù chuyện phát triện có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa, Đường Văn Hiền cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nói,“Đức Trinh chưa có sự đồng ý của ngươi đã chém cây đu đủ, cho nên chúng ta sẽ bồi thường.”



“Không cần.” Trần đại nương phất phất tay, đối với bà mà nói một cây đu đủ tính cái gì, nếu có thể cho trượng phu an ổn ở nhà, thì cho dù Đường Đức Trinh có đốt nhà, bà cũng không trách .“Nếu ông nhà ta vì vậy mà thay đổi tính tình, ta càng phải cám ơn Đức Trinh nhà ngươi.”

“Nhất định là như vậy!” Đường Đức Trinh một bộ dáng thần toán nói chắc như đinh đóng cột,“Nhanh thì một tuần, chậm thì một tháng, đại thúc nhất định sẽ thay đổi tính tình.”

Trần đại nương nghe xong, trong lòng mở cờ xoay người rời đi, về phần cây đu đủ vô duyên vô cớ bị chặt cũng không quá để ý .

Đường Văn Hiền nhìn bóng lưng Trần đại nương rời đi không khỏi lắc đầu, tiếp theo xoay người trừng mắt nữ nhi.

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của phụ thân, Đường Đức Trinh không nhịn được thè lưỡi.

“Trở về đi!” Ông thở dài, dưới ánh chiều tà chậm rãi trở về căn nhà trúc nhỏ của bọn họ.

“Đức Trinh, một nữ hài tử, học về phong thủy là tốt rồi.” Ông thành khẩn nói:“Nếu có chút thời gian, không bằng học thêm chút cầm kỳ thư họa, ngươi tuổi cũng không nhỏ, ta nên tìm môt nhà tử tế cho ngươi .”

“Phụ thân, đừng nói nữa, ta đối với việc đó không có hứng thú.” Đường Đức Trinh lộ ra một cái tươi cười,“Ta thích phong thủy, làm thầy tướng số, cưỡi ngựa, bắn tên, cái khác ta cũng không thích. Thật ra thì về sau ta nếu có thể như phụ thân giúp người chỉ điểm sai lầm cũng không tệ a!”

Đường Văn Hiền lắc đầu. Một nữ hài tử làm sao có thể xuất đầu lộ diện như ông? Nếu thực sự để cho nàng ở trước miếu giúp người giải quẻ…… thì còn ra thống gì?

“Phụ thân, ta đi hâm nóng đồ ăn.” Nàng đẩy cửa ra nhu thuận nói.

“Ngươi đừng vội, ta làm là tốt rồi.” Ông khoát tay,“Ngươi đi đem khăn thêu ngày ấy Thôi đại thẩm ở cách vách dạy ngươi làm cho hoàn thành, sau đó đem tới cho ta xem.”

Nàng nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kéo xuống, nhưng Đường Văn Hiền không có lưu lại nghe nữ nhi oán giận hoặc ủy khuất, xoay người đi vào nhà.

Đường Đức Trinh nhìn bóng lưng của phụ thân làm mặt quỷ, đợi đến khi bóng dáng của ông biến mất, nàng lập tức liền xoay người chạy ra ngoài!

Bên ngoài mặt trời đã ngã về tây, còn có gió nhẹ từ từ thổi tới, thời điểm thoải mái như vậy, nàng không có lí do gì bắt buộc chính mình tốn thời gian cùng tinh thần, ngồi ở trong phòng thêu thùa buồn tẻ vô vị.

Đem quần áo trên người tùy tiện quấn lại, nàng tháo dây cột ngựa ở bên ngoài, gọn gàng lên ngựa, sau đó chạy như điên.

Chạy thẳng tới cây cổ thụ quen thuộc, nàng mới ghìm ngựa thả chậm tốc độ, sau đó giấu ngựa vào chỗ bí mật, nhìn bốn phía xác định không có người, thế này mới động tác lanh lẹ trèo lên đại thụ.

Trên đó là căn cứ bí mật của nàng, thời điểm nàng buồn chán hay phiền lòng, sẽ leo lên cây, ngắm nhìn phương xa, vô hình có thể làm cho tâm tình vui vẻ.

Rất xa, nàng thấy có người nâng kiệu trúc hướng lại phía nàng, hai cây gậy trúc thô thô thật dài đặt trên một ghế dựa, trừ bỏ hai tráng hán nâng nam tử ngồi ở trên ghế trúc ra, còn có năm, sáu người đi theo một bên.

Phía sau bọn họ còn có xe ngựa hết sức hoa lệ, xem ra là người có gia thế không nhỏ.

Đường Đức Trinh nghiêng đầu đánh giá, những người này nàng hoàn toàn chưa từng gặp qua, khẳng định là đến từ ngoài thành, dù sao trong phạm vi trăm dặm không có người nào mà nàng không biết.

Kiệu trúc đến vị trí dưới cây đại thụ của nàng thì dừng lại, nàng tò mò đi xuống, sau đó ngồi ở một cành có thể nhìn rõ tình hình bên dưới thân cây.

“Công tử, mệt mỏi sao?”

“Rất tốt.” Giọng nói của nam tử ngồi trên kiệu trúc rất nhu hòa, còn rất dễ nghe.

“Trời sắp tối, công tử vào trong xe ngựa ngồi đi!” Một lão hán tóc hoa râm nói.“Ta đi trước tìm người hỏi đường.”

“Phúc bá, ngươi đi đi! Ta chưa muốn vào xe ngựa, ta ở đây nghỉ ngơi một chút.”

Lão hán tóc hoa râm thấy thế cũng không cưỡng cầu, dẫn theo hạ nhân đi đến đằng trước.

Ở trên cây Đường Đức Trinh khó nén tò mò đem hai chân câu chặt trên thân cây, sau đó cả người từ trên quay ngược đi xuống.

Lí Dục vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vừa thấy từ trên trời giáng xuống yêu quái tóc dài, không nhịn được sợ hãi kêu lên tiếng, cả người càng khoa trương từ trên ghế trúc ngã văng ra ngoài.

Đường Đức Trinh bị tiếng kêu sợ hãi của hắn làm cho giật mình, thiếu chút từ trên cây rơi xuống, nàng lập tức dùng sức gập thắt lưng, hai tay ôm thân cây, nhanh nhẹn đi xuống dưới.

“Có, có quỷ!” Hắn ngón tay run run chỉ Đường Đức Trinh từ trên cây xuống.

“Công tử.” Bọn hạ nhân vội vàng luống cuống tay chân nâng hắn dậy. Lí gia nhiều thế hệ đơn truyền, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm làm cho hương khói duy nhất của Lí gia xảy ra chuyện gì.

“Có khoa trương như vậy không a!”

Chỉ thấy một tráng hán một phen ôm lấy nam tử gầy yếu đặt lên ghế trúc, trên mặt nam tử kia còn một mảnh trắng bệch.

“Thôn phụ từ đâu đến, thật sự là lớn mật!” Một tráng hán khác chạy nhanh tiến lên muốn bắt Đường Đức Trinh

“Uy! Ngươi muốn làm cái gì?” Vừa thấy động tác của đối phương, nàng lập tức rút ra chủy thủ giữa lưng, đây là phụ thân làm cho nàng phòng thân, nếu bọn họ dám động thủ, nàng cũng sẽ không khách khí! Tuy rằng nàng chỉ là hạng nữ lưu, nhưng không phải dễ bắt nạn .

Tráng hán nhìn thấy ánh sáng trên tay nàng, đầu tiên là sợ run một chút, nhưng cuối cùng vẫn là đối với nàng ra tay, căn bản không đem nàng để vào mắt.

“Dừng tay.” Lí Dục hơi ổn đình thần trí, nhìn thấy động tác của hạ nhân, lập tức mở miệng ngăn cản,“Không thể vô lễ.”

Tráng hán nghe xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới thu hồi tay.

Cầm chủy thủ, Đường Đức Trinh mở to mắt cảnh giác nhìn bọn họ.

Lí Dục hai mắt hắc bạch phân minh cũng nhìn nàng. Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu không phải nàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không bị nàng dọa cho hoảng sợ.

“Tiểu cô nương, thất lễ .”

Tiểu cô nương…… từ này nghe qua rất kỳ quái . Nàng nhìn từ nam tử trẻ tuổi trước mắt từ trên xuống dưới, hắn vừa rồi chỉ vào nàng kêu có quỷ, nhưng hiện tại nhìn hắn, Đường Đức Trinh cảm thấy chính mình mới là người nhìn thấy quỷ, bởi vì sắc mặt hắn tái nhợt thoạt nhìn giống như tùy thời đều sẽ tắt thở.

“Mạo muội xin hỏi tiểu cô nương,” Lí Dục thấy Lí Phú mới vừa nói muốn đi hỏi đường đã không nhìn tới thân ảnh, liền đối với nàng nói:“Xin hỏi cô nương là có biết Hạ phủ nằm ở đâu không?”

“Hạ phủ?!” Đường Đức Trinh nghiêng đầu suy nghĩ một lát,“Hạ phủ là cái gì?”



“Chính là phủ đệ của đại nhân Hạ Lập Hầu, trước khi từ quan về quê, hắn tham gia chính sự ở kinh thành.”

“Ngươi nói chính là phụ thân Văn Ninh.” Nàng gật gật đầu. Nàng đương nhiên quen biết Hạ Lập Hầu, bởi vì nàng cùng thiên kim Hạ phủ tuổi tương đương, tuy rằng Hạ Văn Ninh là tiểu thư khuê các, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, nhưng cùng nàng cũng là bằng hữu tốt không có gì giấu nhau.

Mà phụ thân và Hạ thúc thúc quan hệ cũng không sai, Hạ gia lại là ân nhân cứu mạng Đường gia bọn họ.

Lí Dục cũng không biết phụ thân Văn Ninh là ai, nhưng dựa theo nàng nói, hẳn là biết Hạ phủ ở nơi nào.

“Tiểu cô nương có thể chỉ cho ta biết được không?”

“Lại đi về phía trước một dặm, nhìn thấy một cảnh cửa đỏ thẫm, thì đó là nhà Văn Ninh.” Nàng tò mò hỏi:“Ngươi muốn tìm phụ thân Văn Ninh sao?”

Hắn gật gật đầu.

“Ngươi là nơi khác đến?” Đường Đức Trinh không nhịn được đánh giá người trước mắt, bộ dạng hắn kỳ thực rất đẹp mắt, ngũ quan tuấn tú, chỉ có sắc mặt không tốt.

Vươn tay hướng Lí Dục tiếp cận, động tác của nàng khiến cho tráng hán bên cạnh hắn lập tức xông tới.

Bị chặn ngang trước mắt làm nàng phát hoảng, tay nàng dừng ở giữa không trung,“Có cần thiết khẩn trương như vậy sao?” Nàng không cho là đúng liếc hắn một cái,“Ta chỉ là muốn xem mặt và tay ngươi thôi.”

“Mặt và tay ta?!” Lí Dục không hiểu,“Vì sao?”

“Xem tướng mạo và chỉ tay của ngươi.” Nàng dựa theo tình hình thực tế trả lời.

Hắn nghe xong mỉm cười,“Tiểu cô nương biết huyền học sao?”

Huyền học?! Đường Đức Trinh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dường như không vĩ đại như vậy, nàng lay động thân thể,“Ta không hiểu, ta chỉ biết xem một chút tướng mệnh và phong thủy.”

Nhìn vẻ mặt sáng láng của nàng, hắn chậm rãi vươn tay mình ra.

“Công tử!” Một bên hạ nhân kinh ngạc, không biết nha đầu này từ đâu toát ra thân phận không rõ, thân cận như vậy tựa hồ không ổn.

“Không sao.” Lí Dục nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hạ nhân lùi lại,“Tiểu cô nương, mời.”

Nghe vậy không khách khí ung dung cầm tay hắn, không sờ thật đúng là không nhìn ra, tuy rằng xương cốt của hắn gầy yếu, nhưng bàn tay lại rất dày.

“Ngươi tên là gì?”

“Họ Lí, tên một chữ Dục.”

“Lí Dục.” Nàng nhẹ giọng lặp lại một lần,“Tên không tệ, tuy rằng nhìn ngươi ăn mặc là biết ngươi xuất thân phú quý, hơn nữa tướng mạo của tốt, cả đời không lo ăn mặc, vinh hoa hưởng thụ vô cùng, chỉ tiếc……” Tay nàng khẽ lướt qua bàn tay hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn,“Thân thể của ngươi không tốt, chiếu theo khí sắc của ngươi, ngươi hẳn là sống không quá hai năm.”

“Lớn mật!” Lí Phúc vừa quay lại thì nghe được lời của nàng, không nhịn được hét lớn một tiếng.

Đường Đức Trinh phát hoảng, vẻ mặt vô tội nhìn về phía người đang rống như sấm,“Đại thúc, lớn tiếng như vậy làm gì? Ta không điếc, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Đây là điêu dân từ nơi nào đến?” Lí Phúc trừng mắt nhìn tráng hán bốn phía, ông bất quá mới rời đi một chút, bọn họ lại để cho người ta tiếp cận Lí Dục,“Các ngươi đang làm cái gì, tại sao có thể để cho người ta tùy tiện tiếp cận công tử!”

“Không sao, Phúc bá.” Lí Dục tính tình tốt cắt ngang rống giận của ông, nhẹ giọng nói:“Là ta cho phép .”

“Công tử.” Lí Phúc lo lắng nhìn hắn. Công tử vốn thân cường thể tráng, chẳng qua bốn, năm năm trở lại đây không biết vì sao, xương cốt càng ngày càng kém, tìm danh y khắp nơi cũng vô pháp chữa khỏi, tình trạng thân thể hắn làm cho toàn bộ trên dưới Lí gia luống cuống tay chân.

Vốn tình trạng thân thể của hắn căn bản không thích hợp xa nhà, nhưng vì hắn ở trong phủ buồn đến sắp phát điên, cho nên thừa dịp hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, kiên trì tự mình hộ tống đạo thánh chỉ này, mọi người cho dù lo lắng, nhưng công tử đã quyết định không ai dám phản bác, cho nên theo hắn xuất môn.

Từ nhỏ đã bán mình cho Lí phủ Lí Phúc đã nhìn Lí Dục lớn lên, lần này cũng đi theo hắn xuất môn, dọc theo đường đi đều lo lắng cho thân thể hắn, hoàn hảo là một đường này cũng không có biến hóa gì lớn, mắt thấy đã sắp đến Việt Châu, lòng của ông mới hơi buông lỏng một chút, không nghĩ tới hiện tại lại toát ra một nha đầu mồm miệng không có chừng mực, hồ ngôn loạn ngữ làm người ta nghe xong trong lòng lại càng không thoải mái!

“Ta chỉ là nhìn sao nói vậy thôi!” Đường Đức Trinh thả tay Lí Dục ra,“Muốn nghe hay không tùy ngươi, tóm lại trong hai năm tới ngươi sẽ có đại nạn, nếu có thể bình an vượt qua hai năm này, ngươi sẽ an bình, nếu không…… Thì chuẩn bị đi gặp Diêm Vương đi!”

“Ngươi nha đầu kia, xem ta xé rách miệng thối của ngươi!” Lí Phúc lập tức bảo một tráng hán đi bắt nàng.

“Không được vô lễ.” Lí Dục mở miệng ngăn lại, giọng nói của hắn cũng không có đặc biệt lớn, nhưng ngữ điệu mềm nhẹ vẫn có uy nghiêm.

“Công tử.” Lí Phúc không hiểu nhìn hắn.

“Chúng ta là tới làm chính sự, không cần gây thêm chuyện.” Liếc mắt nhìn Lí Phúc một cái, sau đó hắn nhìn về phía Đường Đức Trinh,“Cám ơn ngươi, cô nương, hai năm này ta sẽ đặc biệt chú ý cẩn thận, nếu có thể bình an vượt qua, ta sẽ trở về tìm ngươi nói lời cảm tạ.”

Nói lời cảm tạ?! Cái này không cần, nàng cũng chỉ hiểu mấy việc linh tinh thôi..

“Thời gian không còn sớm, đi thôi!” Ho nhẹ một tiếng, Lí Dục thấp giọng nói.

Có chút lên án nhìn nàng một cái, Lí Phúc mới dùng tay ra dấu bảo đoàn người lại xuất phát.

Đường Đức Trinh ngắm mái tóc của mình, nhìn theo bọn họ rời đi.

“Mạo muội hỏi một câu.” Lí Dục xoay người nhìn nàng hỏi:“Xin hỏi quý danh của cô nương?”

“Đường Đức Trinh.” Nàng thành thật trả lời.

“Đường Đức Trinh.” Lí Dục lộ ra một cái cười yếu ớt, tên rất êm tai,“Hân hạnh được quen biết .”

Nàng không có đáp lại, chính là nhìn bọn họ đi xa, nghĩ rằng nam nhân này lịch sự nho nhã, cùng với mấy nam hài tử trước kia nàng nhìn thấy cũng không giống nhau.

“Đức Trinh!” Nghe được giọng nói từ xa xa của phụ thân truyền đến, nàng vội vã sửa sang lại quần áo. Không tốt, phụ thân tìm đến đây!

Dắt ngựa cột ở trong góc đi ra, nàng chạy nhanh về nhà, nàng đương nhiên sẽ không đem khúc nhạc đệm vừa rồi nói cho phụ thân biết, bởi vì nếu nàng nói cho phụ thân biết những lời nàng nói với nam tử kia, ông có khả năng sẽ bị nàng làm cho tức giận đến hộc máu bỏ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyển Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook