Chương 11: Nếu Còn Yêu
Nàng Hoa Sứ
11/12/2021
Vừa ký xong một cái hợp đồng lớn cho công ty, Mỹ Nhung cảm thấy thật nhẹ lòng. Bàn bạc mấy ngày nay, cuối cùng bên đối tác cũng đồng ý ký. Cô một mình đi dạo phố, muốn ngắm nhìn Hà Nội xinh đẹp. Cũng đã lâu cô không trở về nơi này, thật nhớ quá.
Mỹ Nhung đang đi thì trời bỗng đổ một cơn mưa, làm cho cô phản ứng không kịp. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, rồi chạy nhanh vào một quán cà phê ở gần đó để trú mưa. Cô ngẩng mặt lên nhìn, những cơn mưa của Hà Nội vẫn buồn như ngày nào.
Mỹ Nhung quay người qua, định gọi cho mình một ly cà phê đen. Nhưng vừa ngước mắt nhìn thì cô thoáng ngạc nhiên, tại sao lại là quán cà phê này? Lúc nãy vì trời bỗng mưa nên cô vội chạy vào, chẳng hề để ý đến tên của quán.
Mỹ Nhung khẽ cất bước, những ký ức xưa cũ chợt ùa về. Cô lại nhớ đến anh, mối tình khắc cốt ghi tâm... Cô vẫn còn nhớ lần đầu gặp anh là ở quán cà phê này, cũng chính nơi đây hai người đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không rời xa.
Mỹ Nhung vừa ngắm nhìn vừa tự hỏi, đã bao năm trôi qua, có nhiều thứ đổi thay. Nhưng vì sao tới giờ cô vẫn còn nhung nhớ anh, không thể yêu một người khác. Quán cà phê vẫn như xưa, nhưng con người đã đổi thay, không thể nào quay về những năm tháng ấy.
"Nhung... là em thật sao?" - Một giọng nam bỗng vang lên, làm dòng suy nghĩ của Mỹ Nhung bị dứt ngang.
Mỹ Nhung thoáng ngạc nhiên, giọng nói này là?... Cô vội quay lại nhìn, liền trông thấy một người con trai cao ráo. Là anh thật, Văn Hoài, người mà cô đang nhớ đến.
Văn Hoài đứng bỏ hai tay vào túi quần, nhìn Mỹ Nhung mà mỉm cười. Ánh mắt anh hiện rõ sự vui mừng, nhưng có chút gì đó gọi là đau thương.
Văn Hoài và Mỹ Nhung nhìn nhau mà tự hỏi, hôm nay gặp lại chỉ là tình cờ? Hay là do định mệnh sấp đặt?
Văn Hoài và Mỹ Nhung ngồi xuống, rồi gọi hai ly cà phê sữa nóng. Giữa anh và cô suốt nửa tiếng chỉ là sự im lặng, không ai chịu mở lời trước.
Hình như hai người đều đang đấm chìm trong ký ức vui vẻ, ngọt ngào của những năm tháng bên nhau.
"Anh vẫn sống tốt chứ?" - Mỹ Nhung đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
Văn Hoài giật mình quay qua nhìn Mỹ Nhung, khẽ gật đầu:
"Ừ anh sống rất tốt."
Nghe câu trả lời của Văn Hoài xong, trong lòng Mỹ Nhung bỗng thấy chua xót. Hoá ra không có cô, anh vẵn sống rất tốt.
"Còn em thì sao? Bên cạnh em có ai chưa?" - Văn Hoài cố ý hỏi một cách vu vơ, như kiểu Mỹ Nhung có trả lời hay không cũng chằng sao. Nhưng trong lòng lại đầy mong chờ câu trả lời.
"Em vẫn một mình cô đơn như thế thôi." - Mỹ Nhung khẽ nói, rồi đưa mắt nhìn những giọt mưa đang rơi bên ngoài. Làm sao cô có thể bên một ai khác trong khi cô vẫn còn yêu anh rất nhiều đây?
Bốn năm trước... Văn Hoài và Mỹ Nhung vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, không ai thấy mình có lỗi, người nào cũng cho mình đúng. Bởi vì cố chấp, vì lòng tự cao của mình nên anh và cô đã mỗi người một nơi. Anh lựa chọn ở lại Hà Nội này, làm bác sĩ khám từ thiện cho người nghèo. Còn cô thì lại lựa chọn về Sài Gòn, làm việc của mình yêu thích. Hai người cứ thế mà rời xa nhau, kể cả một lời chia tay cũng không hề nói.
Văn Hoài ngồi im lặng nhìn Mỹ Nhung, cô đã từng là người con gái bên anh những năm tháng tuổi trẻ. Cũng là người con gái mà anh đã yêu sâu đậm nhất, muốn cả đời này bảo vệ cô. Anh tới giờ vẫn còn nhớ bao nhiêu kỷ niệm đẹp giữa hai người, anh và cô năm tháng ấy đã từng rất hạnh phúc với nhau mà. Nhưng tại sao lại cách xa, không một lời.
"Chắc giờ anh đang rất hạnh phúc hả?" - Mỹ Nhung lúc này quay qua nhìn Văn Hoài, buộc miệng hỏi.
Văn Hoài cười nhạt và lắc đầu:
"Anh không có thời gian để yêu đương."
Mỹ Nhung cố cười đùa vui vẻ:
"Anh cứ lo làm việc coi chừng bị ế đấy nha."
Văn Hoài nghe xong thì cười ngượng:
"Anh đẹp trai thế mà lo gì... Em nên tìm một bơi vai cho mình đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."
Nghe những lời này trong lòng Mỹ Nhung thật nhói, anh vẫn quan tâm cô sao? Nhưng chắc anh quan tâm cô như một người bạn bình thường thôi, không hơn không kém.
Hai người lại rơi vào im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi buồn. Trong lòng anh và cô lúc này đầy cảm xúc, vẫn vương nhớ đối phương nhiều lắm. Thế nhưng, không biết tại sao lại chẳng thể nói ra lời thật lòng.
Là vì lòng tự cao, không muốn níu kéo? Hay là vì không dũng cảm, lo sợ đối phương sẽ từ chối?
Đôi khi con người ta suy nguy nghĩ nhiều quá, nên cứ tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Cơn mưa kia cuối cùng đã tạnh, mặt trời lại lên cao.
Mỹ Nhung cầm túi xách đứng dậy, vội nói.
"Thôi tạnh mưa rồi em đi trước nha. Chào anh."
Vừa dứt câu thì Mỹ Nhung vội quay lưng, cô thật sự không thể ngồi đối điện với anh mà che giấu cảm xúc thật của mình thêm nữa. Cô sợ còn ngồi lại với anh thêm giây phút nào nữa, thì cô sẽ không cầm được nước mắt thương nhớ của mình dành cho anh. Thế nhưng khi cô sắp bước ra khỏi quán thì...
"Mỹ Nhung, vì anh luôn thương nhớ em! Thế nên chẳng còn thời gian yêu đương gì cả. Em có hiểu không Nhung?" - Văn Hoài vội đứng dậy, lấy hết dũng cảm thét lên.
Bước chân Mỹ Nhung bất chợt đứng yên, cô thoáng ngạc nhiên. Cô không có nghe lầm đó chứ? Văn Hoài khẽ bước đến gần Mỹ Nhung, nói một cách chân thành.
"Nhung à, anh xin lỗi vì năm xưa bởi lòng tự cao của mình đã để em đi." Văn Hoài quay người Mỹ Nhung lại đối diện với mình, nghẹn ngào nói - "Nếu vẫn còn yêu... thì xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa... Hãy quay về với anh đi, có được không em?"
Văn Hoài biết rõ Mỹ Nhung là một người cố chấp, không bao giờ tự nhận sai. Nếu anh cũng cố chấp theo không níu giữ cô lại, thì chắc chắn hai người sẽ mất nhau cả đời này. Thế nên anh chọn cách níu giữ, là người nói xin lỗi.
Mỹ Nhung rung rung nước mắt nhìn Văn Hoài, nhếch môi cười nhẹ:
"Như anh đã biết đó Hoài, em trước giờ luôn nhìn thẳng phía trước, chẳng bao giờ nhìn lại quá khứ."
Nghe xong những lời đó thì Văn Hoài liền thất thần, ý cô là từ chối quay lại với anh sao?
Không biết từ bao giờ gương mặt xinh đẹp Mỹ Nhung đã đầy nước mắt, cô nghẹn ngào nói:
"Nhưng nếu còn yêu... thì xin anh hãy cùng em nhìn phía trước, cùng em đi hết con đường còn lại..."
Nói xong Mỹ Nhung bỗng lao đến ôm lấy Văn Hoài, bật khóc nức nở:
"Em không muốn mất anh thêm một lần nào nữa đâu."
Văn Hoài xúc động đến rơi lệ, anh hạnh phúc ôm chặt lấy Mỹ Nhung:
"Từ giờ đến chết, anh sẽ luôn nắm chặt tay em. Sẽ không để em một mình nữa, anh xin thề."
Thật ra từ nãy tới giờ Văn Hoài và Mỹ Nhung là trung tâm của quán cà phê, mà họ chẳng hay biết gì. Tất cả mọi người trong quán lúc này đều vỗ tay, họ vui mừng cho anh và cô có thể quay về bên nhau. Có 1, 2 người đã vô thức rơi nước mắt, vì cảm thấy xúc động.
Đời sống hiện tại có được mấy người như Mỹ Nhung và Văn Hoài, luôn thật lòng thật dạ với đối phương. Có những người hứa thề mãi mãi, nhưng rời xa nhau một thời gian ngắn thì đã tình yêu mới...
HẾT TRUYỆN.
Thật lòng Sứ mong những cặp đôi đang yêu, đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất nhau suốt đời. Và lỡ đánh mất nhau, khi gặp lại nếu còn yêu thì xin cho nhau một cơ hội nữa nhé.
Mỹ Nhung đang đi thì trời bỗng đổ một cơn mưa, làm cho cô phản ứng không kịp. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, rồi chạy nhanh vào một quán cà phê ở gần đó để trú mưa. Cô ngẩng mặt lên nhìn, những cơn mưa của Hà Nội vẫn buồn như ngày nào.
Mỹ Nhung quay người qua, định gọi cho mình một ly cà phê đen. Nhưng vừa ngước mắt nhìn thì cô thoáng ngạc nhiên, tại sao lại là quán cà phê này? Lúc nãy vì trời bỗng mưa nên cô vội chạy vào, chẳng hề để ý đến tên của quán.
Mỹ Nhung khẽ cất bước, những ký ức xưa cũ chợt ùa về. Cô lại nhớ đến anh, mối tình khắc cốt ghi tâm... Cô vẫn còn nhớ lần đầu gặp anh là ở quán cà phê này, cũng chính nơi đây hai người đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không rời xa.
Mỹ Nhung vừa ngắm nhìn vừa tự hỏi, đã bao năm trôi qua, có nhiều thứ đổi thay. Nhưng vì sao tới giờ cô vẫn còn nhung nhớ anh, không thể yêu một người khác. Quán cà phê vẫn như xưa, nhưng con người đã đổi thay, không thể nào quay về những năm tháng ấy.
"Nhung... là em thật sao?" - Một giọng nam bỗng vang lên, làm dòng suy nghĩ của Mỹ Nhung bị dứt ngang.
Mỹ Nhung thoáng ngạc nhiên, giọng nói này là?... Cô vội quay lại nhìn, liền trông thấy một người con trai cao ráo. Là anh thật, Văn Hoài, người mà cô đang nhớ đến.
Văn Hoài đứng bỏ hai tay vào túi quần, nhìn Mỹ Nhung mà mỉm cười. Ánh mắt anh hiện rõ sự vui mừng, nhưng có chút gì đó gọi là đau thương.
Văn Hoài và Mỹ Nhung nhìn nhau mà tự hỏi, hôm nay gặp lại chỉ là tình cờ? Hay là do định mệnh sấp đặt?
Văn Hoài và Mỹ Nhung ngồi xuống, rồi gọi hai ly cà phê sữa nóng. Giữa anh và cô suốt nửa tiếng chỉ là sự im lặng, không ai chịu mở lời trước.
Hình như hai người đều đang đấm chìm trong ký ức vui vẻ, ngọt ngào của những năm tháng bên nhau.
"Anh vẫn sống tốt chứ?" - Mỹ Nhung đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
Văn Hoài giật mình quay qua nhìn Mỹ Nhung, khẽ gật đầu:
"Ừ anh sống rất tốt."
Nghe câu trả lời của Văn Hoài xong, trong lòng Mỹ Nhung bỗng thấy chua xót. Hoá ra không có cô, anh vẵn sống rất tốt.
"Còn em thì sao? Bên cạnh em có ai chưa?" - Văn Hoài cố ý hỏi một cách vu vơ, như kiểu Mỹ Nhung có trả lời hay không cũng chằng sao. Nhưng trong lòng lại đầy mong chờ câu trả lời.
"Em vẫn một mình cô đơn như thế thôi." - Mỹ Nhung khẽ nói, rồi đưa mắt nhìn những giọt mưa đang rơi bên ngoài. Làm sao cô có thể bên một ai khác trong khi cô vẫn còn yêu anh rất nhiều đây?
Bốn năm trước... Văn Hoài và Mỹ Nhung vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, không ai thấy mình có lỗi, người nào cũng cho mình đúng. Bởi vì cố chấp, vì lòng tự cao của mình nên anh và cô đã mỗi người một nơi. Anh lựa chọn ở lại Hà Nội này, làm bác sĩ khám từ thiện cho người nghèo. Còn cô thì lại lựa chọn về Sài Gòn, làm việc của mình yêu thích. Hai người cứ thế mà rời xa nhau, kể cả một lời chia tay cũng không hề nói.
Văn Hoài ngồi im lặng nhìn Mỹ Nhung, cô đã từng là người con gái bên anh những năm tháng tuổi trẻ. Cũng là người con gái mà anh đã yêu sâu đậm nhất, muốn cả đời này bảo vệ cô. Anh tới giờ vẫn còn nhớ bao nhiêu kỷ niệm đẹp giữa hai người, anh và cô năm tháng ấy đã từng rất hạnh phúc với nhau mà. Nhưng tại sao lại cách xa, không một lời.
"Chắc giờ anh đang rất hạnh phúc hả?" - Mỹ Nhung lúc này quay qua nhìn Văn Hoài, buộc miệng hỏi.
Văn Hoài cười nhạt và lắc đầu:
"Anh không có thời gian để yêu đương."
Mỹ Nhung cố cười đùa vui vẻ:
"Anh cứ lo làm việc coi chừng bị ế đấy nha."
Văn Hoài nghe xong thì cười ngượng:
"Anh đẹp trai thế mà lo gì... Em nên tìm một bơi vai cho mình đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."
Nghe những lời này trong lòng Mỹ Nhung thật nhói, anh vẫn quan tâm cô sao? Nhưng chắc anh quan tâm cô như một người bạn bình thường thôi, không hơn không kém.
Hai người lại rơi vào im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi buồn. Trong lòng anh và cô lúc này đầy cảm xúc, vẫn vương nhớ đối phương nhiều lắm. Thế nhưng, không biết tại sao lại chẳng thể nói ra lời thật lòng.
Là vì lòng tự cao, không muốn níu kéo? Hay là vì không dũng cảm, lo sợ đối phương sẽ từ chối?
Đôi khi con người ta suy nguy nghĩ nhiều quá, nên cứ tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Cơn mưa kia cuối cùng đã tạnh, mặt trời lại lên cao.
Mỹ Nhung cầm túi xách đứng dậy, vội nói.
"Thôi tạnh mưa rồi em đi trước nha. Chào anh."
Vừa dứt câu thì Mỹ Nhung vội quay lưng, cô thật sự không thể ngồi đối điện với anh mà che giấu cảm xúc thật của mình thêm nữa. Cô sợ còn ngồi lại với anh thêm giây phút nào nữa, thì cô sẽ không cầm được nước mắt thương nhớ của mình dành cho anh. Thế nhưng khi cô sắp bước ra khỏi quán thì...
"Mỹ Nhung, vì anh luôn thương nhớ em! Thế nên chẳng còn thời gian yêu đương gì cả. Em có hiểu không Nhung?" - Văn Hoài vội đứng dậy, lấy hết dũng cảm thét lên.
Bước chân Mỹ Nhung bất chợt đứng yên, cô thoáng ngạc nhiên. Cô không có nghe lầm đó chứ? Văn Hoài khẽ bước đến gần Mỹ Nhung, nói một cách chân thành.
"Nhung à, anh xin lỗi vì năm xưa bởi lòng tự cao của mình đã để em đi." Văn Hoài quay người Mỹ Nhung lại đối diện với mình, nghẹn ngào nói - "Nếu vẫn còn yêu... thì xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa... Hãy quay về với anh đi, có được không em?"
Văn Hoài biết rõ Mỹ Nhung là một người cố chấp, không bao giờ tự nhận sai. Nếu anh cũng cố chấp theo không níu giữ cô lại, thì chắc chắn hai người sẽ mất nhau cả đời này. Thế nên anh chọn cách níu giữ, là người nói xin lỗi.
Mỹ Nhung rung rung nước mắt nhìn Văn Hoài, nhếch môi cười nhẹ:
"Như anh đã biết đó Hoài, em trước giờ luôn nhìn thẳng phía trước, chẳng bao giờ nhìn lại quá khứ."
Nghe xong những lời đó thì Văn Hoài liền thất thần, ý cô là từ chối quay lại với anh sao?
Không biết từ bao giờ gương mặt xinh đẹp Mỹ Nhung đã đầy nước mắt, cô nghẹn ngào nói:
"Nhưng nếu còn yêu... thì xin anh hãy cùng em nhìn phía trước, cùng em đi hết con đường còn lại..."
Nói xong Mỹ Nhung bỗng lao đến ôm lấy Văn Hoài, bật khóc nức nở:
"Em không muốn mất anh thêm một lần nào nữa đâu."
Văn Hoài xúc động đến rơi lệ, anh hạnh phúc ôm chặt lấy Mỹ Nhung:
"Từ giờ đến chết, anh sẽ luôn nắm chặt tay em. Sẽ không để em một mình nữa, anh xin thề."
Thật ra từ nãy tới giờ Văn Hoài và Mỹ Nhung là trung tâm của quán cà phê, mà họ chẳng hay biết gì. Tất cả mọi người trong quán lúc này đều vỗ tay, họ vui mừng cho anh và cô có thể quay về bên nhau. Có 1, 2 người đã vô thức rơi nước mắt, vì cảm thấy xúc động.
Đời sống hiện tại có được mấy người như Mỹ Nhung và Văn Hoài, luôn thật lòng thật dạ với đối phương. Có những người hứa thề mãi mãi, nhưng rời xa nhau một thời gian ngắn thì đã tình yêu mới...
HẾT TRUYỆN.
Thật lòng Sứ mong những cặp đôi đang yêu, đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất nhau suốt đời. Và lỡ đánh mất nhau, khi gặp lại nếu còn yêu thì xin cho nhau một cơ hội nữa nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.