Chương 3
Lăng Thục Phân
16/09/2014
“Phốc xuy!” Có người chọc vào eo cô.
Duy Duy “Phì” một tiếng cười bật cười, sau đó nghiêm mặt lại trừng nhìn phía bên cạnh.
“Làm sao?”
Bạn cơm của cô, Yến Tuệ nhe răng trợn mắt tiến vào phòng máy tính.
Yến Tuệ xem như là kế toán viên cao cấp mới vào công ty bọn họ, một tên mới đến siêu cấp, toàn công ty hai người gần tuổi nhau nhất, cho nên hay đến nơi này nhất.
“Cậu cái tên này!” Yến Tuệ chỉ vào mũi của cô. Còn chưa nói xong, màn hình trước mặt Duy Duy đột nhiên nhảy ra một cửa sổ, dấu hiệu cảnh báo bắt đầu nhấp nháy.
“Chờ một chút.” Duy Duy không có thời gian để ý đến cô bạn, chuyên tâm xử lý vấn đề trong tay trước.
Hàng năm trong khoảng thời gian này, hình như toàn bộ hacker trên thế giới đồng thời tỉnh lại, công ty firewall bọn họ một ngày nhận được hàng vạn tín hiệu công kích.
Thật ra thì, mục tiêu của bọn họ cũng không phải mục tiêu lớn có danh tiếng gì, bình thường sẽ chỉ tìm các công ty nhỏ để xuống tay, đều là hacker lính mới, tìm mục tiêu luyện tập, hoặc là cái loại nhân sĩ nhàm chán bắt được mấy ván cầu phần mềm liền cho rằng mình là hacker.
Duy Duy thật ra không sợ bị mấy người mới đến này thử tay nghề, cô đối với việc công ty chọn bộ firewall này đầy tin tưởng; Hơn nữa số liệu quan trọng bên trong hệ thống mạng của bọn họ cùng bên ngoài Internet là hai bộ hệ thống hoàn toàn riêng biệt, cho dù thật sự bị xâm nhập mạng lưới, cùng lắm trò đùa nhàm chán kia cũng chỉ bỏ đi được trang chủ, sẽ không có tổn thất quá lớn với công ty. Nhưng, nếu chuyện như vậy thực sự xảy ra, cái mặt MIS này của cô cũng ném đi được rồi.
Duy Duy kiểm tra log một chút, đem một phần mềm ván cầu trong đó khảo nghiệm liên tục điều chỉnh cửa khẩu, rồi mới đem sức thả lên người đồng nghiệp.
“Cậu muốn nói gì?”
Yến Tuệ ở bên cạnh kiên nhẫn chờ cô xử lý chuyện trong tay, một lần nữa dạng chân bày ra tư thế, chỉ vào mũi cô chất vấn.
“Có loại khang (?) tốt như thế, cậu dám một mình thầm nuốt vào? Nói, đã bao lâu?”
“Cái gì với cái gì nha?” Duy Duy bị nói đến khó hiểu.
“Trong phòng khách có một siêu cấp hình nam a! Đầu tiên nói trước, nếu không phải của cậu, nhớ rõ giới thiệu cho tớ, bổn cô nương tháng trước khôi phục độc thân.”
“Tớ có khách đến?” Còn là cái hình nam?
Duy Duy một đầu mờ mịt tiêu sái đi ra ngoài.
Yến Tuệ đi theo cô, trên đường quay về bàn làm việc của mình, một đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô.
Duy Duy vừa tức giận vừa buồn cười, mặc kệ cô ấy, trực tiếp đi tới cửa khu vực tiếp khách.
Trong nháy mắt, cô không nhận ra người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.
Anh ở phía trước tường kính, nhìn xe cộ đông nghịt bên ngoài.
Nhìn từ sau lưng, một đầu tóc đen của anh được cắt rất ngắn, ngay cả màu da đầu nhàn nhạt xanh cũng lộ ra. Bóng lưng cao gầy thẳng tắp có một loại cảm giác di thế độc lập tiêu điều.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, người đàn ông xoay người, bước chân Duy Duy lập tức dừng lại.
Đường Kiện. Cái người đàn ông mạc danh kì diệu xuất hiện trước cửa nhà cô, rồi lại mạc danh kì diệu biến mất.
Lần này đi, chính là hơn một tháng.
Không nghĩ tới chỉ thay đổi một kiểu tóc, sẽ làm ảnh hưởng lớn tới ngũ quan của một người như thế. Thiếu kia đầu tóc bay rối, ngũ quan của anh tự nhiên trở thành tiêu điểm thị giác.
Phía dưới lông mày đang nhíu lại là một đôi mắt dài thâm thúy lạnh nhạt, sống mũi thẳng hợp với đôi môi mỏng, đây là một gương mặt đàn ông đoan chính đẹp mắt, khó trách Yến Tuệ lại gọi anh là “Hình nam”.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường cùng quần bò, ngược lại lại đem thân mình nổi bật hơi thở xa cách lạnh như băng lộ ra ngoài.
Thương thế của anh xem ra tốt hơn rồi, trên người thêm được hơn mấy kg, rốt cuộc không còn gầy đã có chút ít cảm giác đơn bạc.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng, gầy yếu tao nhã, Duy Duy không thể không thừa nhận, Đường Kiện là một người đàn ông cao ngất đẹp mắt.
Khi ánh mắt của anh vừa chuyển lên người cô, vẫn thâm thúy cùng chuyên chú như trước, bị anh nhìn chằm chằm, lại lần nữa có loại cảm giác muốn bị rơi vào đó.
Duy Duy trước dời tầm mắt, cũng không nói.
Đợi một lát, Đường Kiện chủ động tới phía cô, trong cử chỉ có chút ung dung như con mèo lớn.
“Hi.” Trái ngược với ánh mắt thâm trầm nóng bỏng, tiếng nói của anh dị thường thấp mềm.
Duy Duy vẫn không nhìn anh.
Không thể trách cô thái độ không tốt. Người đàn ông này, rốt cuộc coi nhà cô là cái gì? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngay cả tờ giấy cũng không để lại, chẳng lẽ không hiểu sẽ làm người khác lo lắng sao?
“Tôi còn phải đi làm, anh có việc gì không?” Cô lạnh nhạt hỏi.
Quầy nhân viên làm việc bán thời gian ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bọn họ, một bộ dạng chờ xem bát quái, Duy Duy có chút bực mình, một bụng lo lắng không thể tận tình phát tiết.
Bàn tay ấm áp của Đường Kiện nhẹ nhàng sờ gương mặt cô, cô vội vàng tránh một chút, rốt cuộc quay qua nhìn anh.
“Anh có thể nói chuyện với em không?” Anh ôn nhu hỏi.
Duy Duy cô nương lắc đầu, khóe miệng nhếch thành góc độ cố chấp.
“Duy Duy, chỉ cần 10 phút là tốt rồi.” Anh nhẹ dỗ.
Duy Duy không biết, dáng vẻ hai người bọn họ như vậy, xem trong mắt người khác tựa như người đàn ông đang vỗ về cô gái của anh ta.
“Thật ngại, tôi còn phải đi làm. Mặc kệ trước đó anh ở đâu, làm ơn tiếp tục ở đó, tôi cũng muốn quay lại cuộc sống của tôi rồi, hẹn gặp lại.” Cô nói xong liền muốn đi.
Nhưng mà công lực của cô vẫn kém hơn một chút, lối ra vốn hoàn mỹ, nhưng bởi vì cô nhịn không được nói nhiều hơn hai câu mà bị phá hỏng.
“Nhưng mà trước đó muốn ở trong nhà người ta làm trò mất tích, xin để lại cái tờ giấy, để chủ nhà biết anh tự nguyện mà biến mất, nếu không gần đó mà xuất hiện báo viết cái gì mà xác chết vô danh, chủ nhà sẽ không hiểu được có nên ra mặt nhận biết xác chết hay không.”
Đường Kiện vừa nghe, nở nụ cười trầm thấp, một bộ dáng rất khoái trá.
Duy Duy thật sự là bực mình tới cực điểm. Cô nói những lời này không phải để chọc anh cười! Đây có thể xem là trình độ độc miệng nhất có thể nghĩ đến của cô rồi!
“Thực xin lỗi.” Tay anh dán lên mặt cô nhẹ dỗ: “Là anh không tốt, không cần tức giận, nhé?”
Giọng nói của anh ôn tồn như thế, Duy Duy không hiểu được liền đỏ mặt.
“Duy Duy, chúng ta nói chuyện, 10 phút là tốt rồi, được không?”
Rất nhớ cô. Nghĩ đến mỗi lần mắt nhìn thấy cô, trái tim đều có một loại cảm giác trướng đến phát đau. Nếu không phải xung quanh đang có nhiều ánh mắt, mà Duy Duy của anh da mặt lại quá mỏng, anh đã sớm liều lĩnh ôm cô vào trong lòng, hung hăng hôn trụ.
“Anh…… Anh……” Duy Duy thực hận bản thân vì sao mỗi lần bị anh nhẹ nhàng dỗ, liền nói cái gì cũng không xong.
Ngữ khí của anh khép nép như thế, cam tâm tình nguyện như vậy, giống như vì dỗ cô mà mặt giãn ra, muốn anh làm gì đều được.
Nhưng bọn họ rõ ràng không phải quan hệ như vậy! Nhiều nhất, bọn họ chỉ là bạn học cũ ít quen biết, cùng lắm là bạn cùng phòng ở chung mấy ngày mà thôi.
Hơn nữa, cô cũng không có tức giận — được rồi! Cô quả thật có chút tức giận.
Không thể trách cô, một tháng vừa rồi cô thật sự nghĩ tới các loại khả năng nguyên nhân anh mất tích, mà kết quả của mỗi cái ý nghĩ đều là anh nằm trong một cái góc lạnh lẽo hoặc trong tủ lạnh. (aoi: hết biết = =)
Cô không phải là người vô tâm vô phế, cho dù không quen thuộc, chung quy vẫn là quen biết một hồi, mà người lại từ trong nhà cô không thấy, cô không có cách nào không nóng vội.
Cuối cùng cô thậm trí hỏi Trí Nhã số điện thoại nhà anh, gọi điện thoại cho mẹ anh. Ai ngờ, Đường mẹ vẫn một lòng cho rằng con trai mình ở nhà cô, biết con trai mất tích, vì thế số người kinh hoàng từ một mình cô đã tăng thành hai.
Một tháng qua này, anh thậm trí ngay cả gọi điện thoại – gọi điện thoại!– cũng không có. Mà trước khi anh mất tích cũng không phải là người thân cường thể kiện gì a! Anh hi vọng cô nghĩ thế nào?
Đường Kiện thở dài một tiếng, rốt cục nhịn không được kéo cô ôm vào lòng.
“Anh biết em lo lắng cho anh, thực xin lỗi, không cần tức giận. Chỉ cần 10 phút là tốt rồi.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô cam đoan.
Phụt! Ha ha a. Em gái tiếp tân phía sau thấy vậy nhiệt huyết sôi trào.
Duy Duy vừa thẹn vừa giận, vội vàng đẩy anh ra, cố ý đề cao tiếng nói.
“Đến đây đi! Mấy ngày nay công ty firewall chúng ta vẫn bị công kích, có một, hai vị hacker thiếu chút nữa thành công, anh nói muốn giúp đỡ thì vào trong nhìn xem.” Tuy rằng giấu đầu lòi đuôi, nhưng mà đành vậy.
A? Muốn đi vào sao? Em gái tiếp tân thất vọng trở lại chỗ ngồi.
Khuôn mặt Duy Duy hồng đến tận tai, còn phải cố gắng tự trấn định, dẫn anh tới phòng máy tính phía sau.
Khi đi qua quầy, Đường Kiện quay đầu mỉm cười với em gái kia, thật là đẹp trai nha! Em gái vẻ mặt nhất thời choáng váng vui sướng.
Hành trình tới phòng máy tính giống như đi đại đội diễu hành, nhóm đồng nghiệp người người dõi theo anh. Công ty bọn họ từ trước tới giờ âm thịnh dương suy, mà phần lớn bộ phận “Âm” kia là nhân vật cấp mẹ, cho nên khó có được đàn ông trẻ tuổi anh tuấn nào bước vào nữ nhi quốc này, người người chấn động ngay tại chỗ.
Duy Duy biết người này đối với người mình không quan tâm đều một bộ tính cách lãnh đạm, giống như ngày đó đối xử với Văn Tuệ Linh trong phòng bệnh. Vốn đang có chút lo lắng anh sẽ cấp bộ mặt thối đó cho đồng nghiệp cô xem, không nghĩ tới Đường Kiện từ đầu tới đuôi làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, trên mặt nhất nhất mỉm cười gật đầu với mỗi người.
Đây, không phải là vì cô chứ?
Bên tai Duy Duy càng ngày càng nóng, không dám lại nghĩ nhiều.
Vào phòng máy tính, mở một bên cửa, cô trước tiên cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế dựa mặc thêm vào. Phòng máy tính một năm bốn mùa điều hòa đều mở rất mạnh, cho nên cô tùy thời đều mặc áo khoác.
Không gian vốn không rộng, thân hình cao gầy của anh vừa tiến vào liền càng thêm chật chội. Duy Duy chờ anh mở miệng trước, Đường Kiện lại cười cười, ở vị trí vốn là của cô ngồi xuống.
“Em nói công ty firewall của bọn em làm sao vậy?” Anh đem bàn phím cùng con chuột chuyển qua trước mặt.
“A! Cái đó tôi chỉ là nói cho em gái công ty nghe thôi, không cần để ý nó.” Cô vội vàng nói.
Đường Kiện không trả lời, chính là mở một chút văn kiện ghi lại, bắt đầu kiểm tra từng cái.
Người này từ trước đến giờ không làm việc đàng hoàng, ở trường nghiêm chỉnh lên lớp không đi qua mấy đường, ra xã hội công việc nghiêm chỉnh cũng không làm qua vài ngày, mấy thứ này hẳn là trả lại hết cho thầy giáo đi? Nhưng cũng đừng đem toàn bộ hệ thông cô vất vả chuẩn bị tốt làm hỏng đi.
“Khụ! Đồng học, không sao, loại chuyện này tự tôi làm là tốt rồi, anh không cần lộn xộn.” Duy Duy đứng sau lưng anh lo lắng.
“Bộ firewall này viết không sai, tuy nhiên……” Đường Kiện không yên lòng đáp lời, ánh mắt chuyên chú nhìn trên màn hình máy tính.
“Tuy nhiên cái gì?” Duy Duy nhịn không được hỏi.
“Bộ hệ thống này có một bug, mặc dù không dễ dàng bị thử ra, nhưng gặp được hacker có nghị lực một chút, muốn xâm nhập kì thật cũng không khó khăn như vậy.” Đường Kiện ngẩng đầu cười cười với cô.
Sau đó, Duy Duy liền trơ mắt nhìn anh đem firewall nhà bọn họ thoát xác, bắt đầu viết vào đó mấy phần ngăn chặn quan trọng.
Không được, bộ firewall này là công ty bọn họ đập nhiều tiền để mua, còn trải qua tay cô để hoàn thiện, anh anh anh — anh rốt cuộc đang làm cái gì a! Đây là cơm ăn của cô, không phải thứ anh có thể lấy ra vui đùa!
Trái tim Duy Duy không đủ kiên cường, có chút chóng mặt ngã ngồi lên ghế bên cạnh.
Đường Kiện liếc mắt nhìn khuôn mặt hết xanh lại trắng của cô, nở nụ cười, nâng tay cốc cô một cái, quay đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Vị tiểu thư này thật không tin tưởng anh nha! Nên phạt!
“Xem!” Rốt cục, anh gõ đến một đoạn, cầm bàn phím trong tay đẩy sang bên cạnh, sau đó trượt ghế dựa sang bàn máy tính bên kia.
“Xem cái gì?”
“Xem bug.”
Vì thế, trước mặt của cô, Duy Duy nhìn anh dùng máy tính thứ hai mô phỏng xâm nhập ngoài mạng, một đường vào vòng trong, tiến quân thần tốc, giết chết hệ thống công ty bọn họ, lấy được đầy đủ quyền hạn của người quản lý.
“Anh –” Sắc mặt của cô tiếp tục xanh trắng, nhưng mà lúc này là bị dọa.
Đường Kiện nhìn cô một cái, nhịn không được cười nhẹ, một bàn tay to thò ra, chạm chạm cái trán của cô.
MIS đáng thương đã hoàn toàn quên chuyện muốn kháng nghị.
“Có muốn xem thứ đặc sắc hơn không?” Đường Kiện lộ ra nụ cười đùa dai.
Vì thế, Duy Duy tiếp tục nhìn anh một bước lại tiến một bước, trực tiếp tiến đến giết cái gọi là “Server nội bộ vận hành độc lập” của công ty bọn họ.
“Không có khả năng……” Cô suy yếu nói. “Công ty chúng tôi kho số liệu nội bộ cùng mạng lưới nhân viên hoàn toàn là hai mạng độc lập.”
“Loại ‘Độc lập’ này chỉ là một loại giả định, bất luận kẻ nào biết một chút nguyên lý trao đổi đều có thể tiến vào được. Mạng lưới độc lập chân chính là phải giống cục quốc an, cách làm của cục điều tra kia, nhưng mà lấy quy mô của công ty, muốn dùng đến thiết bị như vậy là rất không phù hợp hiệu quả kinh tế và lợi ích.”
Anh nói rất nhẹ nhàng bang quơ, nhưng khoa chính quy Duy Duy rất rõ ràng, cái này tuyệt đối không phải “Bất kì kẻ nào biết chút gì đó” là có thể làm được chuyện.
Người này rốt cuộc là loại người nào? Bằng tay nghề này của anh, làm sao mà không buồn không cơm ăn, làm sao mà ngay cả phần công việc cũng không giữ được?
Cô mềm nhũn dựa vào ghế, nhìn anh quay về vị trí, tiếp tục biên soạn vài đoạn trình tự firewall cuối cùng.
Trong phòng máy tính, chỉ còn tiếng gõ bàn phìm thanh thúy, ánh sáng màn hình phản xạ lại khuôn mặt anh, làm anh thoạt nhìn có chút xa lạ.
Nửa giờ sau, gõ xong phần cuối, Đường Kiện một lần nữa bắt đầu lắp đặt sửa tốt lại hệ thống, lại một lần nữa khởi động toàn bộ firewall.
“Tốt lắm thời gian có hạn, không dám nói chắc chắn, nhưng nếu muốn quấy nhiễu tiến vào, đại khái phải có chút công lực mới được.” Anh đẩy bàn phím sang bên cạnh, tùy ý nói.
Duy Duy trượt đến bên anh, đem chuột đi qua, nhập vào trang thiết lập hệ thống, kiểm tra lại toàn bộ hệ thống đến tột cùng anh làm thế nào để sửa chữa.
Một mùi hương u đạm nữ tính lập tức chui vào trong mũi anh. Cô không chú ý tới mặt mình cùng mặt anh thật sự rất gần, đến mức gần như mặt anh dán vào mặt cô.
Ánh mắt Đường Kiện nhu hòa như nước nhìn chằm chằm cô, Duy Duy sau khi kiểm tra xong, thở ra, quay đầu mỉm cười với anh: “Thì ra anh lợi hại như vậy……”
Rốt cuộc nhịn không được người đàn ông một tay chế trụ cái gáy của cô, ấn lên môi của mình.
Toàn bộ tiếng hô khẽ của Duy Duy thu vào trong miệng anh. Trước khi cô có thể phản ứng lại, Đường Kiện đã liệu trước ôm cả người cô vào lòng, hai cánh tay chặt chẽ khóa trụ.
Khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc làm cô không tự chủ được nhắm mắt lại, lưỡi anh chui vào miệng cô, lấp đầy, hoàn toàn không cho cô đường lui.
Người này cường thế bá đạo, ngay lúc này đây nhất định không bỏ sót.
Lưỡi bá đạo thăm dò mỗi chỗ giữa môi và răng cô, gần như làm cô không thể hô hấp. Hơi thở cô dồn dập, những ngón tay vịn bám vào cánh tay của anh. Cánh tay anh gầy yếu nhưng rắn chắc, giống như một đoạn tơ lụa bao quanh sắt cứng.
“Ưm……” Cô khẽ run hừ anh.
Ở dưới mông cô có một thứ cứng nóng rõ ràng nổi lên, hai gò má cô đỏ hồng, môi vẫn như cũ bị anh chà đạp. Ngón tay anh linh hoạt bắt đầu dọc theo quần bò của cô hướng bên trong chui vào.
Duy Duy cả người run lên, ý thức mơ hồ. Ngón tay cứng rắn chen vào quần bò bó sát người tiếp tục đi xuống, rốt cục đi vào nơi ấm áp nữ tính.
“A……” Duy Duy toàn thân run lên, cảm giác một ngón tay thật dài bắt đầu hướng tới khu vực ẩm ướt nữ tính kia. “Không…… Không được…… Chỗ này là công ty……”
Cô tránh né nụ hôn bức người của anh, giữa lúc đứt quãng nói nhỏ.
Người đàn ông ôm chặt cô dán vào sau tai cô khẽ gầm gừ, đó là tiếng gầm gừ rất không thoải mái vì chưa được thỏa mãn dục vọng.
“Đường, Đường Kiện…… Bỏ ra đi!” Cô bắt lấy cái tay ở dau lưng đang làm chuyện xấu, mặt đỏ đến nỗi không dám mở mắt nhìn anh.
Đường Kiện nhìn dung nhan mĩ lệ của cô thẹn đến thành màu phấn đỏ, cùng cơ thể mảnh mai một trận lại một trận khẽ run, dục vọng chinh phục rốt cục không chịu được.
Anh đột nhiên bế bổng cô lên ôm lấy, miệng chặn cô, làm tiếng kinh hô tinh tế của cô đều tiến vào miệng anh.
Anh đi nhanh hai bước, ôm cô ngồi vào phía sau một bàn xử lý hỗn tạp, một bàn tay to cường ngạnh tách hai chân cô ra, cơ thể gầy đầy sức mạnh ngay sau đó chen vào chỗ trống giữa hai chân cô.
Làn da của anh, hơi thở của anh, độ ấm của anh, cánh tay của anh, lồng ngực của anh, hoàn toàn chi phối thế giới của cô.
Giữa hai chân cô nam tính càng phát ra cứng rắn, miệng anh che lại miệng cô, tay cởi bỏ khóa kéo quần dài của cô, từ chính diện mà chui vào.
Góc độ này, làm cho tay anh càng làm được nhiều chuyện, Duy Duy chịu không nổi, toàn thân cứng đờ, hàm hàm hồ hồ rên rỉ một tiếng, sau đó ngả đầu lên vai anh.
Thân thể cô mẫn cảm như thế, gần như làm người đàn ông phía trước phát cuồng, trong nháy mắt, Đường Kiện đã liều lĩnh nghĩ cởi quần dài của mình, trực tiếp trôi theo nguyện vọng.
Duy Duy tựa vào đầu vai anh thở dốc thật mạnh, trải qua một đợt sóng cao trào bị anh xoa nắn thân thể nhạy cảm đến không được, ngón tay dài của anh dính tại nơi ấm áp, làm cô xấu hổ nghĩ muốn bất tỉnh luôn, từ nay về sau không cần tỉnh lại nữa.
Ông trời, chỗ này là văn phòng a……
“Anh…… Anh hơi quá đáng……” Mắt cô đỏ lên lung túng.
Bản thân người đàn ông bị trướng đến phát đau, không nghĩ tới vừa rồi giúp cô thoải mái qua, còn bị cô mắng, thật sự là ủy khuất không chịu được.
“Ai bảo em ngọt như vậy.” Tay anh vươn đến, miệng ngậm môi cô, liếm lại liếm.
Ai! Đây là có chuyện gì?
Anh ta là người xa lạ nha! Chính cô lại để anh……
Duy Duy cũng không biết nên nghĩ như thế nào.
Chuyện xảy ra giữa bọn họ giống như một chiếc xe lửa không thể khống chế được, hoàn toàn không ngăn được, cô bây giờ không biết nên nói gì làm gì cho đúng.
Cô không phải là đứa con gái tùy tiện, không có người đàn ông nào trong khoảng thời gian ngắn, liền tiến triển đến như vậy……
Đường Kiện cố gắng đánh lui dục vọng lửa nóng, rút ra một tờ giấy nghĩ muốn giúp cô lau.
“Tôi tự làm được!” Duy Duy vội vàng đoạt lấy tờ giấy kia.
Nhưng là, ở trước mặt anh ta lau…… Làm sao có thể? Cô quả thực muốn chết.
Cảm nhận được cô lung tung suy nghĩ, Đường Kiện than nhẹ một tiếng, lui ra phía sau một bước nhỏ, lấy lại tờ giấy trong tay cô giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó kéo khóa quần dài lên.
Hai tay anh chống trên mặt bàn, khóa cô ở trong lòng mình, Duy Duy ngượng ngùng lại có chút ủy khuất nhìn anh, anh nghiêng người hôn lên môi cô, thì thào an ủi.
Duy Duy cảm xúc rốt cục cũng bình phục lại, tay nhẹ nhàng sờ mái tóc ngắn ngủn của anh.
“Anh cắt tóc.” Cách một tháng, vậy mà thầm nghĩ đến điểm này.
“Ừ.” Anh lại hôn lên miệng cô một chút. “Thích không?”
Cô đáp thích cũng không phải, không thích cũng không phải, đành phải lung tung điểm cái đầu.
“Anh quen bộ dáng này, đây là kiểu tóc trước kia của anh.” Anh khẽ vuốt gương mặt trắng ngọc của cô.
“…… A.”
Kỳ thật, cô cũng không biết cái anh gọi “Trước kia” là chỉ trước kia bao lâu.
Đường Kiện nhìn chằm chằm cô, hình như đối với phản ứng chỉ một tiếng “A” của cô không quá vừa lòng.
Duy Duy bất đắc dĩ buông tay.
“Tôi không rõ bộ dáng trước kia của anh ra sao, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, tôi chỉ nhớ rõ bộ dáng khi học đại học của anh, mà cái bộ dáng kia cùng với lúc anh chưa cắt tóc không khác lắm, nhưng anh bây giờ nhìn được lắm.”
Vị đại gia này rốt cục vừa lòng.
Thật hư vinh.
“Duy Duy……” Đường Kiện gắt gao ôm cô, nhẹ giọng gọi.
“Ừ?”
“Không cần rời khỏi anh.” Ánh mắt của anh vô cùng chăm chú, còn rất nghiêm túc làm Duy Duy cảm thấy sợ hết hồn.
Cô không hiểu nên trả lời những lời này như thế nào, đành phải luận sự nhắc nhở, “Đường đồng học, anh hình như còn có một bạn gái.”
“Người kia không phải bạn gái của anh!” Cơ tay anh căng chặt, giọng nói chuyển thành kiên quyết.
“Vậy mời anh xử lý sạch sẽ xinh đẹp một chút. Quăng một câu ‘Chúng ta chia tay đi’ liền chạy tới nhà một cô gái khác, tiếp theo còn biến mất cả một tháng, đây tuyệt đối không phải chuyện người đàn ông có trách nghiệm sẽ làm.”
Duy Duy chưa bao giờ cùng đàn ông có bạn gái dây dưa không rõ. Mặc kệ anh nghĩ thế nào, từ chỗ Đường mẹ cô biết được, Văn Tuệ Linh vô cùng khổ sở, yêu cầu một “Lời giải thích”, mà đại gia anh chính là bỏ đi.
Bất luận bọn họ trong lúc đó có cái gì hay không, đều chờ anh trước đem xử lý một đoạn sạch sẽ rồi hãy nói.
“Cô gái kia không phải bạn gái anh!” Đường Kiện lạnh lùng lặp lại.
“Tôi mặc kệ, mặc kệ chuyện gì, tôi chỉ muốn cho anh hiểu được, thái độ một người đàn ông đối xử với bạn gái trước, có thể sẽ làm người ta nhìn ra anh ta sẽ là một người yêu như thế nào. Mà anh, Đường tiên sinh, điểm của anh không cao.” Cô chỉ chỉ cơ ngực cứng rắn của anh.
Đường Kiện xoay người ở trong phòng nhỏ hẹp đi thong thả vài bước, cuối cùng ngửa đầu thở dài, bất đắc dĩ vô cùng.
Vì sao rõ ràng không phải anh trêu chọc phụ nữ, lại muốn anh kết thúc công việc? Quên đi, dù sao chỉ cần là chuyện “Đường Kiện”, chính là bắt lên đầu anh, anh nhận.
“Duy Duy, em chỉ cần biết, anh yêu em, vẫn luôn là em, chúng ta trong lúc đó chưa từng có người khác!”
“Chúng ta trong lúc đó ‘Chưa từng có người khác’, là vì chúng ta chính thức quen biết mới có bốn ngày mà thôi.”
Đường Kiện không để ý cô trào phúng.
“Anh vì em mà đến. Chúng ta trong lúc đó không có bất kì kẻ nào tham gia vào, vì em, anh thậm trí có thể hi sinh chính sinh mệnh của mình, em hiểu chưa?” Đôi mắt hãm sâu hơn so với người thường của anh kia thả ra ánh sáng u ám nan giải.
Vì cô mà đến?
Duy Duy trong lòng quay vòng vô số dấu chấm hỏi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở bệnh viên, anh liền đối với cô tràn đầy lưu luyến, mạnh mẽ đến mức làm người ta thấy sợ hãi.
Sau đó, anh im hơi lặng tiếng mà biến mất, vừa đi hơn một tháng.
Ngay tại lúc cô nghĩ bốn ngày kia chỉ là một hồi mộng ảo, anh lại không hề báo trước mà xuất hiện, sau đó nói anh là “Vì cô mà đến”.
Đến làm sao?
Tất cả cái này đều không có đạo lý mà theo. Tình ý khó hiểu của anh, bình phục “Như kỳ tích” của anh, anh bất ngờ thay đổi dung mạo, còn có một ít làm người ta không thể lý giải –
Đợi đã!
Duy Duy trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng không thực tế.
Không, sẽ không phải như thế chứ?
Không có khả năng! Không có khả năng! Loại chuyện này rất không khoa học! Tốt xấu gì cô cũng là MIS, đọc thông tin máy tính, một nhà computer science cũng là một loại science [khoa học], cho nên cô tuyệt đối không thể nghĩ đến cái chuyện gì mà mượn xác hoàn hồn……
Trên mặt Duy Duy hiện lên các loại màu sắc, Đường Kiện nhìn mà vừa nghi hoặc vừa buồn cười. Nha đầu kia lại đang miên man suy nghĩ cái gì?
“Chị Duy Duy, tổng giám đốc nói máy tính của anh ta có chút vấn đề, mời chị đến xem một chút!” Em gái làm việc bán thời gian đột nhiên gõ cửa.
Duy Duy thoáng chốc lấy lại tinh thần, đem ý tưởng mới rồi trong đầu đá nhanh.
“Tôi đi ngay.”
“Duy Duy……”
Cô nhảy xuống cái bàn, Đường Kiện bắt lấy cánh tay cô còn muốn nói gì đó, Duy Duy hơi hơi uốn éo, tránh sự đụng chạm của anh.
“Tóm lại, anh thiếu Văn Tuệ Linh một lời giải thích, về phần chúng ta…… Tôi chỉ biết, trước đó anh có một đoạn quan hệ không sạch sẽ, tôi hy vọng chúng ta có thể tạm thời duy trì một chút khoảng cách, cho nên chuyện vừa mới phát sinh –” Khuôn mặt Duy Duy thật vất vả mới trở về trắng lại đỏ lên. “Loại chuyện này, trong thời gian tới, tuyệt đối không thể lại xảy ra.”
Duy Duy “Phì” một tiếng cười bật cười, sau đó nghiêm mặt lại trừng nhìn phía bên cạnh.
“Làm sao?”
Bạn cơm của cô, Yến Tuệ nhe răng trợn mắt tiến vào phòng máy tính.
Yến Tuệ xem như là kế toán viên cao cấp mới vào công ty bọn họ, một tên mới đến siêu cấp, toàn công ty hai người gần tuổi nhau nhất, cho nên hay đến nơi này nhất.
“Cậu cái tên này!” Yến Tuệ chỉ vào mũi của cô. Còn chưa nói xong, màn hình trước mặt Duy Duy đột nhiên nhảy ra một cửa sổ, dấu hiệu cảnh báo bắt đầu nhấp nháy.
“Chờ một chút.” Duy Duy không có thời gian để ý đến cô bạn, chuyên tâm xử lý vấn đề trong tay trước.
Hàng năm trong khoảng thời gian này, hình như toàn bộ hacker trên thế giới đồng thời tỉnh lại, công ty firewall bọn họ một ngày nhận được hàng vạn tín hiệu công kích.
Thật ra thì, mục tiêu của bọn họ cũng không phải mục tiêu lớn có danh tiếng gì, bình thường sẽ chỉ tìm các công ty nhỏ để xuống tay, đều là hacker lính mới, tìm mục tiêu luyện tập, hoặc là cái loại nhân sĩ nhàm chán bắt được mấy ván cầu phần mềm liền cho rằng mình là hacker.
Duy Duy thật ra không sợ bị mấy người mới đến này thử tay nghề, cô đối với việc công ty chọn bộ firewall này đầy tin tưởng; Hơn nữa số liệu quan trọng bên trong hệ thống mạng của bọn họ cùng bên ngoài Internet là hai bộ hệ thống hoàn toàn riêng biệt, cho dù thật sự bị xâm nhập mạng lưới, cùng lắm trò đùa nhàm chán kia cũng chỉ bỏ đi được trang chủ, sẽ không có tổn thất quá lớn với công ty. Nhưng, nếu chuyện như vậy thực sự xảy ra, cái mặt MIS này của cô cũng ném đi được rồi.
Duy Duy kiểm tra log một chút, đem một phần mềm ván cầu trong đó khảo nghiệm liên tục điều chỉnh cửa khẩu, rồi mới đem sức thả lên người đồng nghiệp.
“Cậu muốn nói gì?”
Yến Tuệ ở bên cạnh kiên nhẫn chờ cô xử lý chuyện trong tay, một lần nữa dạng chân bày ra tư thế, chỉ vào mũi cô chất vấn.
“Có loại khang (?) tốt như thế, cậu dám một mình thầm nuốt vào? Nói, đã bao lâu?”
“Cái gì với cái gì nha?” Duy Duy bị nói đến khó hiểu.
“Trong phòng khách có một siêu cấp hình nam a! Đầu tiên nói trước, nếu không phải của cậu, nhớ rõ giới thiệu cho tớ, bổn cô nương tháng trước khôi phục độc thân.”
“Tớ có khách đến?” Còn là cái hình nam?
Duy Duy một đầu mờ mịt tiêu sái đi ra ngoài.
Yến Tuệ đi theo cô, trên đường quay về bàn làm việc của mình, một đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô.
Duy Duy vừa tức giận vừa buồn cười, mặc kệ cô ấy, trực tiếp đi tới cửa khu vực tiếp khách.
Trong nháy mắt, cô không nhận ra người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.
Anh ở phía trước tường kính, nhìn xe cộ đông nghịt bên ngoài.
Nhìn từ sau lưng, một đầu tóc đen của anh được cắt rất ngắn, ngay cả màu da đầu nhàn nhạt xanh cũng lộ ra. Bóng lưng cao gầy thẳng tắp có một loại cảm giác di thế độc lập tiêu điều.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, người đàn ông xoay người, bước chân Duy Duy lập tức dừng lại.
Đường Kiện. Cái người đàn ông mạc danh kì diệu xuất hiện trước cửa nhà cô, rồi lại mạc danh kì diệu biến mất.
Lần này đi, chính là hơn một tháng.
Không nghĩ tới chỉ thay đổi một kiểu tóc, sẽ làm ảnh hưởng lớn tới ngũ quan của một người như thế. Thiếu kia đầu tóc bay rối, ngũ quan của anh tự nhiên trở thành tiêu điểm thị giác.
Phía dưới lông mày đang nhíu lại là một đôi mắt dài thâm thúy lạnh nhạt, sống mũi thẳng hợp với đôi môi mỏng, đây là một gương mặt đàn ông đoan chính đẹp mắt, khó trách Yến Tuệ lại gọi anh là “Hình nam”.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường cùng quần bò, ngược lại lại đem thân mình nổi bật hơi thở xa cách lạnh như băng lộ ra ngoài.
Thương thế của anh xem ra tốt hơn rồi, trên người thêm được hơn mấy kg, rốt cuộc không còn gầy đã có chút ít cảm giác đơn bạc.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng, gầy yếu tao nhã, Duy Duy không thể không thừa nhận, Đường Kiện là một người đàn ông cao ngất đẹp mắt.
Khi ánh mắt của anh vừa chuyển lên người cô, vẫn thâm thúy cùng chuyên chú như trước, bị anh nhìn chằm chằm, lại lần nữa có loại cảm giác muốn bị rơi vào đó.
Duy Duy trước dời tầm mắt, cũng không nói.
Đợi một lát, Đường Kiện chủ động tới phía cô, trong cử chỉ có chút ung dung như con mèo lớn.
“Hi.” Trái ngược với ánh mắt thâm trầm nóng bỏng, tiếng nói của anh dị thường thấp mềm.
Duy Duy vẫn không nhìn anh.
Không thể trách cô thái độ không tốt. Người đàn ông này, rốt cuộc coi nhà cô là cái gì? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngay cả tờ giấy cũng không để lại, chẳng lẽ không hiểu sẽ làm người khác lo lắng sao?
“Tôi còn phải đi làm, anh có việc gì không?” Cô lạnh nhạt hỏi.
Quầy nhân viên làm việc bán thời gian ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bọn họ, một bộ dạng chờ xem bát quái, Duy Duy có chút bực mình, một bụng lo lắng không thể tận tình phát tiết.
Bàn tay ấm áp của Đường Kiện nhẹ nhàng sờ gương mặt cô, cô vội vàng tránh một chút, rốt cuộc quay qua nhìn anh.
“Anh có thể nói chuyện với em không?” Anh ôn nhu hỏi.
Duy Duy cô nương lắc đầu, khóe miệng nhếch thành góc độ cố chấp.
“Duy Duy, chỉ cần 10 phút là tốt rồi.” Anh nhẹ dỗ.
Duy Duy không biết, dáng vẻ hai người bọn họ như vậy, xem trong mắt người khác tựa như người đàn ông đang vỗ về cô gái của anh ta.
“Thật ngại, tôi còn phải đi làm. Mặc kệ trước đó anh ở đâu, làm ơn tiếp tục ở đó, tôi cũng muốn quay lại cuộc sống của tôi rồi, hẹn gặp lại.” Cô nói xong liền muốn đi.
Nhưng mà công lực của cô vẫn kém hơn một chút, lối ra vốn hoàn mỹ, nhưng bởi vì cô nhịn không được nói nhiều hơn hai câu mà bị phá hỏng.
“Nhưng mà trước đó muốn ở trong nhà người ta làm trò mất tích, xin để lại cái tờ giấy, để chủ nhà biết anh tự nguyện mà biến mất, nếu không gần đó mà xuất hiện báo viết cái gì mà xác chết vô danh, chủ nhà sẽ không hiểu được có nên ra mặt nhận biết xác chết hay không.”
Đường Kiện vừa nghe, nở nụ cười trầm thấp, một bộ dáng rất khoái trá.
Duy Duy thật sự là bực mình tới cực điểm. Cô nói những lời này không phải để chọc anh cười! Đây có thể xem là trình độ độc miệng nhất có thể nghĩ đến của cô rồi!
“Thực xin lỗi.” Tay anh dán lên mặt cô nhẹ dỗ: “Là anh không tốt, không cần tức giận, nhé?”
Giọng nói của anh ôn tồn như thế, Duy Duy không hiểu được liền đỏ mặt.
“Duy Duy, chúng ta nói chuyện, 10 phút là tốt rồi, được không?”
Rất nhớ cô. Nghĩ đến mỗi lần mắt nhìn thấy cô, trái tim đều có một loại cảm giác trướng đến phát đau. Nếu không phải xung quanh đang có nhiều ánh mắt, mà Duy Duy của anh da mặt lại quá mỏng, anh đã sớm liều lĩnh ôm cô vào trong lòng, hung hăng hôn trụ.
“Anh…… Anh……” Duy Duy thực hận bản thân vì sao mỗi lần bị anh nhẹ nhàng dỗ, liền nói cái gì cũng không xong.
Ngữ khí của anh khép nép như thế, cam tâm tình nguyện như vậy, giống như vì dỗ cô mà mặt giãn ra, muốn anh làm gì đều được.
Nhưng bọn họ rõ ràng không phải quan hệ như vậy! Nhiều nhất, bọn họ chỉ là bạn học cũ ít quen biết, cùng lắm là bạn cùng phòng ở chung mấy ngày mà thôi.
Hơn nữa, cô cũng không có tức giận — được rồi! Cô quả thật có chút tức giận.
Không thể trách cô, một tháng vừa rồi cô thật sự nghĩ tới các loại khả năng nguyên nhân anh mất tích, mà kết quả của mỗi cái ý nghĩ đều là anh nằm trong một cái góc lạnh lẽo hoặc trong tủ lạnh. (aoi: hết biết = =)
Cô không phải là người vô tâm vô phế, cho dù không quen thuộc, chung quy vẫn là quen biết một hồi, mà người lại từ trong nhà cô không thấy, cô không có cách nào không nóng vội.
Cuối cùng cô thậm trí hỏi Trí Nhã số điện thoại nhà anh, gọi điện thoại cho mẹ anh. Ai ngờ, Đường mẹ vẫn một lòng cho rằng con trai mình ở nhà cô, biết con trai mất tích, vì thế số người kinh hoàng từ một mình cô đã tăng thành hai.
Một tháng qua này, anh thậm trí ngay cả gọi điện thoại – gọi điện thoại!– cũng không có. Mà trước khi anh mất tích cũng không phải là người thân cường thể kiện gì a! Anh hi vọng cô nghĩ thế nào?
Đường Kiện thở dài một tiếng, rốt cục nhịn không được kéo cô ôm vào lòng.
“Anh biết em lo lắng cho anh, thực xin lỗi, không cần tức giận. Chỉ cần 10 phút là tốt rồi.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô cam đoan.
Phụt! Ha ha a. Em gái tiếp tân phía sau thấy vậy nhiệt huyết sôi trào.
Duy Duy vừa thẹn vừa giận, vội vàng đẩy anh ra, cố ý đề cao tiếng nói.
“Đến đây đi! Mấy ngày nay công ty firewall chúng ta vẫn bị công kích, có một, hai vị hacker thiếu chút nữa thành công, anh nói muốn giúp đỡ thì vào trong nhìn xem.” Tuy rằng giấu đầu lòi đuôi, nhưng mà đành vậy.
A? Muốn đi vào sao? Em gái tiếp tân thất vọng trở lại chỗ ngồi.
Khuôn mặt Duy Duy hồng đến tận tai, còn phải cố gắng tự trấn định, dẫn anh tới phòng máy tính phía sau.
Khi đi qua quầy, Đường Kiện quay đầu mỉm cười với em gái kia, thật là đẹp trai nha! Em gái vẻ mặt nhất thời choáng váng vui sướng.
Hành trình tới phòng máy tính giống như đi đại đội diễu hành, nhóm đồng nghiệp người người dõi theo anh. Công ty bọn họ từ trước tới giờ âm thịnh dương suy, mà phần lớn bộ phận “Âm” kia là nhân vật cấp mẹ, cho nên khó có được đàn ông trẻ tuổi anh tuấn nào bước vào nữ nhi quốc này, người người chấn động ngay tại chỗ.
Duy Duy biết người này đối với người mình không quan tâm đều một bộ tính cách lãnh đạm, giống như ngày đó đối xử với Văn Tuệ Linh trong phòng bệnh. Vốn đang có chút lo lắng anh sẽ cấp bộ mặt thối đó cho đồng nghiệp cô xem, không nghĩ tới Đường Kiện từ đầu tới đuôi làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, trên mặt nhất nhất mỉm cười gật đầu với mỗi người.
Đây, không phải là vì cô chứ?
Bên tai Duy Duy càng ngày càng nóng, không dám lại nghĩ nhiều.
Vào phòng máy tính, mở một bên cửa, cô trước tiên cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế dựa mặc thêm vào. Phòng máy tính một năm bốn mùa điều hòa đều mở rất mạnh, cho nên cô tùy thời đều mặc áo khoác.
Không gian vốn không rộng, thân hình cao gầy của anh vừa tiến vào liền càng thêm chật chội. Duy Duy chờ anh mở miệng trước, Đường Kiện lại cười cười, ở vị trí vốn là của cô ngồi xuống.
“Em nói công ty firewall của bọn em làm sao vậy?” Anh đem bàn phím cùng con chuột chuyển qua trước mặt.
“A! Cái đó tôi chỉ là nói cho em gái công ty nghe thôi, không cần để ý nó.” Cô vội vàng nói.
Đường Kiện không trả lời, chính là mở một chút văn kiện ghi lại, bắt đầu kiểm tra từng cái.
Người này từ trước đến giờ không làm việc đàng hoàng, ở trường nghiêm chỉnh lên lớp không đi qua mấy đường, ra xã hội công việc nghiêm chỉnh cũng không làm qua vài ngày, mấy thứ này hẳn là trả lại hết cho thầy giáo đi? Nhưng cũng đừng đem toàn bộ hệ thông cô vất vả chuẩn bị tốt làm hỏng đi.
“Khụ! Đồng học, không sao, loại chuyện này tự tôi làm là tốt rồi, anh không cần lộn xộn.” Duy Duy đứng sau lưng anh lo lắng.
“Bộ firewall này viết không sai, tuy nhiên……” Đường Kiện không yên lòng đáp lời, ánh mắt chuyên chú nhìn trên màn hình máy tính.
“Tuy nhiên cái gì?” Duy Duy nhịn không được hỏi.
“Bộ hệ thống này có một bug, mặc dù không dễ dàng bị thử ra, nhưng gặp được hacker có nghị lực một chút, muốn xâm nhập kì thật cũng không khó khăn như vậy.” Đường Kiện ngẩng đầu cười cười với cô.
Sau đó, Duy Duy liền trơ mắt nhìn anh đem firewall nhà bọn họ thoát xác, bắt đầu viết vào đó mấy phần ngăn chặn quan trọng.
Không được, bộ firewall này là công ty bọn họ đập nhiều tiền để mua, còn trải qua tay cô để hoàn thiện, anh anh anh — anh rốt cuộc đang làm cái gì a! Đây là cơm ăn của cô, không phải thứ anh có thể lấy ra vui đùa!
Trái tim Duy Duy không đủ kiên cường, có chút chóng mặt ngã ngồi lên ghế bên cạnh.
Đường Kiện liếc mắt nhìn khuôn mặt hết xanh lại trắng của cô, nở nụ cười, nâng tay cốc cô một cái, quay đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Vị tiểu thư này thật không tin tưởng anh nha! Nên phạt!
“Xem!” Rốt cục, anh gõ đến một đoạn, cầm bàn phím trong tay đẩy sang bên cạnh, sau đó trượt ghế dựa sang bàn máy tính bên kia.
“Xem cái gì?”
“Xem bug.”
Vì thế, trước mặt của cô, Duy Duy nhìn anh dùng máy tính thứ hai mô phỏng xâm nhập ngoài mạng, một đường vào vòng trong, tiến quân thần tốc, giết chết hệ thống công ty bọn họ, lấy được đầy đủ quyền hạn của người quản lý.
“Anh –” Sắc mặt của cô tiếp tục xanh trắng, nhưng mà lúc này là bị dọa.
Đường Kiện nhìn cô một cái, nhịn không được cười nhẹ, một bàn tay to thò ra, chạm chạm cái trán của cô.
MIS đáng thương đã hoàn toàn quên chuyện muốn kháng nghị.
“Có muốn xem thứ đặc sắc hơn không?” Đường Kiện lộ ra nụ cười đùa dai.
Vì thế, Duy Duy tiếp tục nhìn anh một bước lại tiến một bước, trực tiếp tiến đến giết cái gọi là “Server nội bộ vận hành độc lập” của công ty bọn họ.
“Không có khả năng……” Cô suy yếu nói. “Công ty chúng tôi kho số liệu nội bộ cùng mạng lưới nhân viên hoàn toàn là hai mạng độc lập.”
“Loại ‘Độc lập’ này chỉ là một loại giả định, bất luận kẻ nào biết một chút nguyên lý trao đổi đều có thể tiến vào được. Mạng lưới độc lập chân chính là phải giống cục quốc an, cách làm của cục điều tra kia, nhưng mà lấy quy mô của công ty, muốn dùng đến thiết bị như vậy là rất không phù hợp hiệu quả kinh tế và lợi ích.”
Anh nói rất nhẹ nhàng bang quơ, nhưng khoa chính quy Duy Duy rất rõ ràng, cái này tuyệt đối không phải “Bất kì kẻ nào biết chút gì đó” là có thể làm được chuyện.
Người này rốt cuộc là loại người nào? Bằng tay nghề này của anh, làm sao mà không buồn không cơm ăn, làm sao mà ngay cả phần công việc cũng không giữ được?
Cô mềm nhũn dựa vào ghế, nhìn anh quay về vị trí, tiếp tục biên soạn vài đoạn trình tự firewall cuối cùng.
Trong phòng máy tính, chỉ còn tiếng gõ bàn phìm thanh thúy, ánh sáng màn hình phản xạ lại khuôn mặt anh, làm anh thoạt nhìn có chút xa lạ.
Nửa giờ sau, gõ xong phần cuối, Đường Kiện một lần nữa bắt đầu lắp đặt sửa tốt lại hệ thống, lại một lần nữa khởi động toàn bộ firewall.
“Tốt lắm thời gian có hạn, không dám nói chắc chắn, nhưng nếu muốn quấy nhiễu tiến vào, đại khái phải có chút công lực mới được.” Anh đẩy bàn phím sang bên cạnh, tùy ý nói.
Duy Duy trượt đến bên anh, đem chuột đi qua, nhập vào trang thiết lập hệ thống, kiểm tra lại toàn bộ hệ thống đến tột cùng anh làm thế nào để sửa chữa.
Một mùi hương u đạm nữ tính lập tức chui vào trong mũi anh. Cô không chú ý tới mặt mình cùng mặt anh thật sự rất gần, đến mức gần như mặt anh dán vào mặt cô.
Ánh mắt Đường Kiện nhu hòa như nước nhìn chằm chằm cô, Duy Duy sau khi kiểm tra xong, thở ra, quay đầu mỉm cười với anh: “Thì ra anh lợi hại như vậy……”
Rốt cuộc nhịn không được người đàn ông một tay chế trụ cái gáy của cô, ấn lên môi của mình.
Toàn bộ tiếng hô khẽ của Duy Duy thu vào trong miệng anh. Trước khi cô có thể phản ứng lại, Đường Kiện đã liệu trước ôm cả người cô vào lòng, hai cánh tay chặt chẽ khóa trụ.
Khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc làm cô không tự chủ được nhắm mắt lại, lưỡi anh chui vào miệng cô, lấp đầy, hoàn toàn không cho cô đường lui.
Người này cường thế bá đạo, ngay lúc này đây nhất định không bỏ sót.
Lưỡi bá đạo thăm dò mỗi chỗ giữa môi và răng cô, gần như làm cô không thể hô hấp. Hơi thở cô dồn dập, những ngón tay vịn bám vào cánh tay của anh. Cánh tay anh gầy yếu nhưng rắn chắc, giống như một đoạn tơ lụa bao quanh sắt cứng.
“Ưm……” Cô khẽ run hừ anh.
Ở dưới mông cô có một thứ cứng nóng rõ ràng nổi lên, hai gò má cô đỏ hồng, môi vẫn như cũ bị anh chà đạp. Ngón tay anh linh hoạt bắt đầu dọc theo quần bò của cô hướng bên trong chui vào.
Duy Duy cả người run lên, ý thức mơ hồ. Ngón tay cứng rắn chen vào quần bò bó sát người tiếp tục đi xuống, rốt cục đi vào nơi ấm áp nữ tính.
“A……” Duy Duy toàn thân run lên, cảm giác một ngón tay thật dài bắt đầu hướng tới khu vực ẩm ướt nữ tính kia. “Không…… Không được…… Chỗ này là công ty……”
Cô tránh né nụ hôn bức người của anh, giữa lúc đứt quãng nói nhỏ.
Người đàn ông ôm chặt cô dán vào sau tai cô khẽ gầm gừ, đó là tiếng gầm gừ rất không thoải mái vì chưa được thỏa mãn dục vọng.
“Đường, Đường Kiện…… Bỏ ra đi!” Cô bắt lấy cái tay ở dau lưng đang làm chuyện xấu, mặt đỏ đến nỗi không dám mở mắt nhìn anh.
Đường Kiện nhìn dung nhan mĩ lệ của cô thẹn đến thành màu phấn đỏ, cùng cơ thể mảnh mai một trận lại một trận khẽ run, dục vọng chinh phục rốt cục không chịu được.
Anh đột nhiên bế bổng cô lên ôm lấy, miệng chặn cô, làm tiếng kinh hô tinh tế của cô đều tiến vào miệng anh.
Anh đi nhanh hai bước, ôm cô ngồi vào phía sau một bàn xử lý hỗn tạp, một bàn tay to cường ngạnh tách hai chân cô ra, cơ thể gầy đầy sức mạnh ngay sau đó chen vào chỗ trống giữa hai chân cô.
Làn da của anh, hơi thở của anh, độ ấm của anh, cánh tay của anh, lồng ngực của anh, hoàn toàn chi phối thế giới của cô.
Giữa hai chân cô nam tính càng phát ra cứng rắn, miệng anh che lại miệng cô, tay cởi bỏ khóa kéo quần dài của cô, từ chính diện mà chui vào.
Góc độ này, làm cho tay anh càng làm được nhiều chuyện, Duy Duy chịu không nổi, toàn thân cứng đờ, hàm hàm hồ hồ rên rỉ một tiếng, sau đó ngả đầu lên vai anh.
Thân thể cô mẫn cảm như thế, gần như làm người đàn ông phía trước phát cuồng, trong nháy mắt, Đường Kiện đã liều lĩnh nghĩ cởi quần dài của mình, trực tiếp trôi theo nguyện vọng.
Duy Duy tựa vào đầu vai anh thở dốc thật mạnh, trải qua một đợt sóng cao trào bị anh xoa nắn thân thể nhạy cảm đến không được, ngón tay dài của anh dính tại nơi ấm áp, làm cô xấu hổ nghĩ muốn bất tỉnh luôn, từ nay về sau không cần tỉnh lại nữa.
Ông trời, chỗ này là văn phòng a……
“Anh…… Anh hơi quá đáng……” Mắt cô đỏ lên lung túng.
Bản thân người đàn ông bị trướng đến phát đau, không nghĩ tới vừa rồi giúp cô thoải mái qua, còn bị cô mắng, thật sự là ủy khuất không chịu được.
“Ai bảo em ngọt như vậy.” Tay anh vươn đến, miệng ngậm môi cô, liếm lại liếm.
Ai! Đây là có chuyện gì?
Anh ta là người xa lạ nha! Chính cô lại để anh……
Duy Duy cũng không biết nên nghĩ như thế nào.
Chuyện xảy ra giữa bọn họ giống như một chiếc xe lửa không thể khống chế được, hoàn toàn không ngăn được, cô bây giờ không biết nên nói gì làm gì cho đúng.
Cô không phải là đứa con gái tùy tiện, không có người đàn ông nào trong khoảng thời gian ngắn, liền tiến triển đến như vậy……
Đường Kiện cố gắng đánh lui dục vọng lửa nóng, rút ra một tờ giấy nghĩ muốn giúp cô lau.
“Tôi tự làm được!” Duy Duy vội vàng đoạt lấy tờ giấy kia.
Nhưng là, ở trước mặt anh ta lau…… Làm sao có thể? Cô quả thực muốn chết.
Cảm nhận được cô lung tung suy nghĩ, Đường Kiện than nhẹ một tiếng, lui ra phía sau một bước nhỏ, lấy lại tờ giấy trong tay cô giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó kéo khóa quần dài lên.
Hai tay anh chống trên mặt bàn, khóa cô ở trong lòng mình, Duy Duy ngượng ngùng lại có chút ủy khuất nhìn anh, anh nghiêng người hôn lên môi cô, thì thào an ủi.
Duy Duy cảm xúc rốt cục cũng bình phục lại, tay nhẹ nhàng sờ mái tóc ngắn ngủn của anh.
“Anh cắt tóc.” Cách một tháng, vậy mà thầm nghĩ đến điểm này.
“Ừ.” Anh lại hôn lên miệng cô một chút. “Thích không?”
Cô đáp thích cũng không phải, không thích cũng không phải, đành phải lung tung điểm cái đầu.
“Anh quen bộ dáng này, đây là kiểu tóc trước kia của anh.” Anh khẽ vuốt gương mặt trắng ngọc của cô.
“…… A.”
Kỳ thật, cô cũng không biết cái anh gọi “Trước kia” là chỉ trước kia bao lâu.
Đường Kiện nhìn chằm chằm cô, hình như đối với phản ứng chỉ một tiếng “A” của cô không quá vừa lòng.
Duy Duy bất đắc dĩ buông tay.
“Tôi không rõ bộ dáng trước kia của anh ra sao, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, tôi chỉ nhớ rõ bộ dáng khi học đại học của anh, mà cái bộ dáng kia cùng với lúc anh chưa cắt tóc không khác lắm, nhưng anh bây giờ nhìn được lắm.”
Vị đại gia này rốt cục vừa lòng.
Thật hư vinh.
“Duy Duy……” Đường Kiện gắt gao ôm cô, nhẹ giọng gọi.
“Ừ?”
“Không cần rời khỏi anh.” Ánh mắt của anh vô cùng chăm chú, còn rất nghiêm túc làm Duy Duy cảm thấy sợ hết hồn.
Cô không hiểu nên trả lời những lời này như thế nào, đành phải luận sự nhắc nhở, “Đường đồng học, anh hình như còn có một bạn gái.”
“Người kia không phải bạn gái của anh!” Cơ tay anh căng chặt, giọng nói chuyển thành kiên quyết.
“Vậy mời anh xử lý sạch sẽ xinh đẹp một chút. Quăng một câu ‘Chúng ta chia tay đi’ liền chạy tới nhà một cô gái khác, tiếp theo còn biến mất cả một tháng, đây tuyệt đối không phải chuyện người đàn ông có trách nghiệm sẽ làm.”
Duy Duy chưa bao giờ cùng đàn ông có bạn gái dây dưa không rõ. Mặc kệ anh nghĩ thế nào, từ chỗ Đường mẹ cô biết được, Văn Tuệ Linh vô cùng khổ sở, yêu cầu một “Lời giải thích”, mà đại gia anh chính là bỏ đi.
Bất luận bọn họ trong lúc đó có cái gì hay không, đều chờ anh trước đem xử lý một đoạn sạch sẽ rồi hãy nói.
“Cô gái kia không phải bạn gái anh!” Đường Kiện lạnh lùng lặp lại.
“Tôi mặc kệ, mặc kệ chuyện gì, tôi chỉ muốn cho anh hiểu được, thái độ một người đàn ông đối xử với bạn gái trước, có thể sẽ làm người ta nhìn ra anh ta sẽ là một người yêu như thế nào. Mà anh, Đường tiên sinh, điểm của anh không cao.” Cô chỉ chỉ cơ ngực cứng rắn của anh.
Đường Kiện xoay người ở trong phòng nhỏ hẹp đi thong thả vài bước, cuối cùng ngửa đầu thở dài, bất đắc dĩ vô cùng.
Vì sao rõ ràng không phải anh trêu chọc phụ nữ, lại muốn anh kết thúc công việc? Quên đi, dù sao chỉ cần là chuyện “Đường Kiện”, chính là bắt lên đầu anh, anh nhận.
“Duy Duy, em chỉ cần biết, anh yêu em, vẫn luôn là em, chúng ta trong lúc đó chưa từng có người khác!”
“Chúng ta trong lúc đó ‘Chưa từng có người khác’, là vì chúng ta chính thức quen biết mới có bốn ngày mà thôi.”
Đường Kiện không để ý cô trào phúng.
“Anh vì em mà đến. Chúng ta trong lúc đó không có bất kì kẻ nào tham gia vào, vì em, anh thậm trí có thể hi sinh chính sinh mệnh của mình, em hiểu chưa?” Đôi mắt hãm sâu hơn so với người thường của anh kia thả ra ánh sáng u ám nan giải.
Vì cô mà đến?
Duy Duy trong lòng quay vòng vô số dấu chấm hỏi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt ở bệnh viên, anh liền đối với cô tràn đầy lưu luyến, mạnh mẽ đến mức làm người ta thấy sợ hãi.
Sau đó, anh im hơi lặng tiếng mà biến mất, vừa đi hơn một tháng.
Ngay tại lúc cô nghĩ bốn ngày kia chỉ là một hồi mộng ảo, anh lại không hề báo trước mà xuất hiện, sau đó nói anh là “Vì cô mà đến”.
Đến làm sao?
Tất cả cái này đều không có đạo lý mà theo. Tình ý khó hiểu của anh, bình phục “Như kỳ tích” của anh, anh bất ngờ thay đổi dung mạo, còn có một ít làm người ta không thể lý giải –
Đợi đã!
Duy Duy trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng không thực tế.
Không, sẽ không phải như thế chứ?
Không có khả năng! Không có khả năng! Loại chuyện này rất không khoa học! Tốt xấu gì cô cũng là MIS, đọc thông tin máy tính, một nhà computer science cũng là một loại science [khoa học], cho nên cô tuyệt đối không thể nghĩ đến cái chuyện gì mà mượn xác hoàn hồn……
Trên mặt Duy Duy hiện lên các loại màu sắc, Đường Kiện nhìn mà vừa nghi hoặc vừa buồn cười. Nha đầu kia lại đang miên man suy nghĩ cái gì?
“Chị Duy Duy, tổng giám đốc nói máy tính của anh ta có chút vấn đề, mời chị đến xem một chút!” Em gái làm việc bán thời gian đột nhiên gõ cửa.
Duy Duy thoáng chốc lấy lại tinh thần, đem ý tưởng mới rồi trong đầu đá nhanh.
“Tôi đi ngay.”
“Duy Duy……”
Cô nhảy xuống cái bàn, Đường Kiện bắt lấy cánh tay cô còn muốn nói gì đó, Duy Duy hơi hơi uốn éo, tránh sự đụng chạm của anh.
“Tóm lại, anh thiếu Văn Tuệ Linh một lời giải thích, về phần chúng ta…… Tôi chỉ biết, trước đó anh có một đoạn quan hệ không sạch sẽ, tôi hy vọng chúng ta có thể tạm thời duy trì một chút khoảng cách, cho nên chuyện vừa mới phát sinh –” Khuôn mặt Duy Duy thật vất vả mới trở về trắng lại đỏ lên. “Loại chuyện này, trong thời gian tới, tuyệt đối không thể lại xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.