Chương 3
Tô Bún Riêu
04/12/2024
Chu Sóc vừa cuộn tròn trên ghế vừa ngồi xem trận thi đấu, cậu không quan tâm đến những bình luận xỉa xói đến vị thay thế của chiến đội ZR.
« Trận này quá thảm đi, Hàn tử không ra sân chắc có lý do gì rồi.»
« Có khi cậu ấy bị bệnh chăng? Hàn tử người rất nhỏ nhắn, khi livestream cũng hay ho khan bị bệnh.»
“Hay ho khan bị bệnh? Tôi thấy tố chất cậu ta rất tốt.”
Cậu lười biếng, đá ánh mắt màu xanh đang lim dim của mình qua vừa hay đập trúng một bình luận nói về Hàn tử, có chút không kiềm chế được mà nói ra.
“Khi tuyển thủ thi đấu, quý nhất là thể trạng sức khỏe, nếu như yếu đáng lẽ đã bị loại ngay từ đầu, không chiến đội nào rảnh rỗi chiêu mộ một con ma bệnh về chiến đội để thi đấu.”
Cậu gõ gõ tay lên bàn của mình, dứt câu liền trầm ngâm suy nghĩ một chút chuyện gì đó.
« Nghe con trai nhỏ nói cũng rất có lí a.»
« Nhưng quả thật, trận này thảm thật, cậu dự bị kia quả thật không có năng lực, kết hợp với Châu thần quá tệ.»
“Không tệ, cậu ta có tố chất nhưng chưa khai thác được, quá kém cỏi khi lên sàn thi đấu. Nhịp độ của ZR quả thật rất nhanh, cậu ta không bắt kịp được.”
Xưa nay khi nói chuyện cậu chẳng quan tâm đến thiên hạ nghĩ gì, thẳng thắn đưa ra lời bình luận của mình chả có ý dấu diếm.
Thật sự hôm nay Chu Sóc nói chuyện với fan có hơi nhiều, nhủ thầm trong lòng tập trung xem thi đấu không buôn chuyện dưa lê với thiên hạ.
Các khán giả đang xem cũng thấy kì lạ, cậu thanh niên này ngày thường im hơi lặng tiếng nay, có khi livestream chỉ nói một câu tạm biệt rồi lại thôi. Không nói chuyện buôn dưa lê, cậu ta cùng lắm chỉ bình luận sơ qua trận đấu của mình thế vậy mà hôm nay lại đặc biệt nói nhiều đến thế.
« Con trai, ngọt ngào mở giọng nói mẹ nghe nay con gặp chuyện gì vui phải không?»
« +1 cho lầu trên.»
« Không thể nào xem là bình thường được, ngày thường con không nói nhiều như thế, mỗi ngày vào đây mẹ đều canh me đếm xem hôm nay con nói mấy chữ. Vậy mà hôm nay mẹ không thể đếm nổi.»
« Hôm nay con trai rất kì lạ...xem trận đấu bình thường có để ý bình luận nhiều như thế, ngày trước con xem trận thi đấu của MUY và IRE cũng đâu nói nhiều đến mức này.»
« Mẹ thấy con xem thi đấu đến lạ lùng, có khi con trai cũng chả buồn xem chỉ lo tập trung leo rank lấy top 1 server trong nước, không lại chạy qua server khác leo.»
« Con trai cưng, mau mau nói cho các mẹ xem con hôm nay bị làm sao?»
« Trời ơi, fan mới như tôi nể mấy fan trung thành các cậu. Để ý đến từng chi tiết như vậy.»
Thì mấy người này có người nào bình thường à?
Chu Sóc buồn chán tắt trận thi đấu đi, trước khi tắt ánh mắt xanh thẳm của cậu quét qua hình ảnh một người trên màn hình máy tính, cậu khẽ nhíu mày lại. Không để ý bình luận đang nói gì liền nói lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại rồi tắt máy tính của mình đi.
Bắc Kinh bây giờ hiện đang là mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đêm hôm nhiệt độ xuống thấp lại còn có mưa bên ngoài. Chu Sóc vốn là người không thích ồn ào nhưng riêng âm thanh rì rào của mưa cậu lại rất thích, đêm lạnh liền muốn đi ngủ sớm.
4 giờ sáng, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Chiến đội ZR vừa từ sân bay Hàn Quốc, an toàn đáp xuống sân bay Trung Quốc. Cả chiến đội không ai có trạng thái tốt cả, khẩu trang kín mặt, mũ kéo xuống, bước đi nhanh chóng di chuyển ra xe của chiến đội.
Vì là sáng sớm nên sân bay cũng chả có ai, đáng ra ZR sẽ đến vào sáng lúc 7 giờ nhưng sợ ảnh hưởng của trận đấu, đi khi ấy chắc chắn sẽ có fan canh me được mà đứng trước cổng sân bay quấy rối một trận, nên cả chiến đội quyết định bay sớm về đây, vừa rời khỏi sân thi đấu lập tức bí mật đi đến sân bay. Họ di chuyển bằng lối đi đặc biệt nên không ai có thể biết được.
Từ sân bay Bắc Kinh, di chuyển về gaming house khá xa, trên xe trừ Châu Lãm Phong và Tống Dương thì các thành viên khác đều đang ngủ bù.
“Hàn Kì Đông không về Trung Quốc?”
“Cậu ta có về nhưng không cùng chuyến với chúng ta, chắc chuyến sau.”
“Sáng nay cậu ta chấm dứt luôn hợp đồng à?”
“Vốn là hết mùa giải này cậu ta đã hết hợp đồng, cậu ta đã làm tròn trách nhiệm của một tuyển thủ, nhưng đến phút cuối lại ngỗ nghịch như vậy, mộ hai không chịu lên sân thi đấu...Lại phải tìm một Jungle mới thay thế vị trí cho cậu ta..”
Nói đến đây Tống Dương lại đau đầu phiền não, xưa nay vị trí không cố định ở ZR nhất là Jungle, 2 năm trước kí kết hợp đồng với Hàn Kì Đông cứ ngỡ rằng sẽ lâu dài. Nhưng chỉ có được nắm trong tay chức quán quân thế giới có 1 lần.
Câu nói này Lãm Phong không đáp lại, anh không biết nên đáp lại thế nào để an ủi được sự mệt mỏi trong lòng anh ta.
Để tìm một Jungle có thể phối hợp với đội tuyển ZR cũng rất khó khăn, bọn họ là đội tuyển đã dành lấy biết bao tấm vé vào chung kết thế giới và nâng trên tay bao nhiều chiếc cup vô địch.
Hàn Kì Đông quả thật phối hợp rất ăn ý, năng lực lại rất tốt nhưng tính cách lại ngỗ nghịch, cậu ta vốn có một tham vọng lớn hơn. Không ngờ đến khi đánh chung kết thế giới lập tức nói không muốn thi đấu.
« Trận này quá thảm đi, Hàn tử không ra sân chắc có lý do gì rồi.»
« Có khi cậu ấy bị bệnh chăng? Hàn tử người rất nhỏ nhắn, khi livestream cũng hay ho khan bị bệnh.»
“Hay ho khan bị bệnh? Tôi thấy tố chất cậu ta rất tốt.”
Cậu lười biếng, đá ánh mắt màu xanh đang lim dim của mình qua vừa hay đập trúng một bình luận nói về Hàn tử, có chút không kiềm chế được mà nói ra.
“Khi tuyển thủ thi đấu, quý nhất là thể trạng sức khỏe, nếu như yếu đáng lẽ đã bị loại ngay từ đầu, không chiến đội nào rảnh rỗi chiêu mộ một con ma bệnh về chiến đội để thi đấu.”
Cậu gõ gõ tay lên bàn của mình, dứt câu liền trầm ngâm suy nghĩ một chút chuyện gì đó.
« Nghe con trai nhỏ nói cũng rất có lí a.»
« Nhưng quả thật, trận này thảm thật, cậu dự bị kia quả thật không có năng lực, kết hợp với Châu thần quá tệ.»
“Không tệ, cậu ta có tố chất nhưng chưa khai thác được, quá kém cỏi khi lên sàn thi đấu. Nhịp độ của ZR quả thật rất nhanh, cậu ta không bắt kịp được.”
Xưa nay khi nói chuyện cậu chẳng quan tâm đến thiên hạ nghĩ gì, thẳng thắn đưa ra lời bình luận của mình chả có ý dấu diếm.
Thật sự hôm nay Chu Sóc nói chuyện với fan có hơi nhiều, nhủ thầm trong lòng tập trung xem thi đấu không buôn chuyện dưa lê với thiên hạ.
Các khán giả đang xem cũng thấy kì lạ, cậu thanh niên này ngày thường im hơi lặng tiếng nay, có khi livestream chỉ nói một câu tạm biệt rồi lại thôi. Không nói chuyện buôn dưa lê, cậu ta cùng lắm chỉ bình luận sơ qua trận đấu của mình thế vậy mà hôm nay lại đặc biệt nói nhiều đến thế.
« Con trai, ngọt ngào mở giọng nói mẹ nghe nay con gặp chuyện gì vui phải không?»
« +1 cho lầu trên.»
« Không thể nào xem là bình thường được, ngày thường con không nói nhiều như thế, mỗi ngày vào đây mẹ đều canh me đếm xem hôm nay con nói mấy chữ. Vậy mà hôm nay mẹ không thể đếm nổi.»
« Hôm nay con trai rất kì lạ...xem trận đấu bình thường có để ý bình luận nhiều như thế, ngày trước con xem trận thi đấu của MUY và IRE cũng đâu nói nhiều đến mức này.»
« Mẹ thấy con xem thi đấu đến lạ lùng, có khi con trai cũng chả buồn xem chỉ lo tập trung leo rank lấy top 1 server trong nước, không lại chạy qua server khác leo.»
« Con trai cưng, mau mau nói cho các mẹ xem con hôm nay bị làm sao?»
« Trời ơi, fan mới như tôi nể mấy fan trung thành các cậu. Để ý đến từng chi tiết như vậy.»
Thì mấy người này có người nào bình thường à?
Chu Sóc buồn chán tắt trận thi đấu đi, trước khi tắt ánh mắt xanh thẳm của cậu quét qua hình ảnh một người trên màn hình máy tính, cậu khẽ nhíu mày lại. Không để ý bình luận đang nói gì liền nói lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại rồi tắt máy tính của mình đi.
Bắc Kinh bây giờ hiện đang là mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đêm hôm nhiệt độ xuống thấp lại còn có mưa bên ngoài. Chu Sóc vốn là người không thích ồn ào nhưng riêng âm thanh rì rào của mưa cậu lại rất thích, đêm lạnh liền muốn đi ngủ sớm.
4 giờ sáng, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Chiến đội ZR vừa từ sân bay Hàn Quốc, an toàn đáp xuống sân bay Trung Quốc. Cả chiến đội không ai có trạng thái tốt cả, khẩu trang kín mặt, mũ kéo xuống, bước đi nhanh chóng di chuyển ra xe của chiến đội.
Vì là sáng sớm nên sân bay cũng chả có ai, đáng ra ZR sẽ đến vào sáng lúc 7 giờ nhưng sợ ảnh hưởng của trận đấu, đi khi ấy chắc chắn sẽ có fan canh me được mà đứng trước cổng sân bay quấy rối một trận, nên cả chiến đội quyết định bay sớm về đây, vừa rời khỏi sân thi đấu lập tức bí mật đi đến sân bay. Họ di chuyển bằng lối đi đặc biệt nên không ai có thể biết được.
Từ sân bay Bắc Kinh, di chuyển về gaming house khá xa, trên xe trừ Châu Lãm Phong và Tống Dương thì các thành viên khác đều đang ngủ bù.
“Hàn Kì Đông không về Trung Quốc?”
“Cậu ta có về nhưng không cùng chuyến với chúng ta, chắc chuyến sau.”
“Sáng nay cậu ta chấm dứt luôn hợp đồng à?”
“Vốn là hết mùa giải này cậu ta đã hết hợp đồng, cậu ta đã làm tròn trách nhiệm của một tuyển thủ, nhưng đến phút cuối lại ngỗ nghịch như vậy, mộ hai không chịu lên sân thi đấu...Lại phải tìm một Jungle mới thay thế vị trí cho cậu ta..”
Nói đến đây Tống Dương lại đau đầu phiền não, xưa nay vị trí không cố định ở ZR nhất là Jungle, 2 năm trước kí kết hợp đồng với Hàn Kì Đông cứ ngỡ rằng sẽ lâu dài. Nhưng chỉ có được nắm trong tay chức quán quân thế giới có 1 lần.
Câu nói này Lãm Phong không đáp lại, anh không biết nên đáp lại thế nào để an ủi được sự mệt mỏi trong lòng anh ta.
Để tìm một Jungle có thể phối hợp với đội tuyển ZR cũng rất khó khăn, bọn họ là đội tuyển đã dành lấy biết bao tấm vé vào chung kết thế giới và nâng trên tay bao nhiều chiếc cup vô địch.
Hàn Kì Đông quả thật phối hợp rất ăn ý, năng lực lại rất tốt nhưng tính cách lại ngỗ nghịch, cậu ta vốn có một tham vọng lớn hơn. Không ngờ đến khi đánh chung kết thế giới lập tức nói không muốn thi đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.