Chương 74: Lá thư bí ẩn
Lão già tám mươi
04/08/2021
Việc cửa thư viện được mở ra là một điều tuyệt vời đối với chúng tôi. Tôi và Đầu Viên lập tức lao vào bên trong.
Cũng giống như lần trước tôi đến đây vậy, thư viện không có đèn điện, chỉ thắp sáng bằng nến được đặt đầy trên bàn và các bệ cửa sổ.
Khi Đầu Viên bước vào phòng, mắt hắn tròn xoe như đứa trẻ tìm được đồ chơi, nhỏ giọng hỏi tôi:
"Người anh em, làm sao lại có cái thư viện trong vùng núi hoang vu như này được chứ, coi chừng chúng ta tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa đó nha!"
Tôi nhìn quanh không thấy Liễu ông đâu, liền trả lời:
"Chẳng qua nơi đây hẻo lánh một chút nhưng mà không sao đâu, tôi đã tới đây một lần rồi, có một ông lão thủ thư họ Liễu quản lý ở đây, hai chúng tôi cũng có thể coi như là quen biết nhau!"
Đầu Viên bán tín bán nghi gật gật đầu rồi theo tôi lên lầu hai.
Lầu 2 này có nhiều giá sách hơn ở lầu 1. Đầu Viên cũng giống như khi tôi mới đến đây, hắn trầm trồ về số lượng sách cũ được cất giấu ở đây.
Vào sâu bên trong các giá sách, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Liễu ông đang loay hoay viết viết gì đó trên giá sách.
Liễu ông không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, ông ta cười hì hì cất tiếng chào:
"Tới rồi đó hả nhóc, sao hôm nay không thấy lão Lưu đi cùng mi hả?"
"Chú Liễu à, lần này cháu đến đây là để trốn, có một cái xác máu đuổi theo bọn cháu, nó vẫn đang đứng ở bên ngoài, chú đừng mở cửa nha!"
Liễu ông thoáng ngạc nhiên khi nghe những lời này.
"Xác máu, xác máu gì chứ?"
Đầu Viên vội tiếp lời:
"Đó là một cái xác chết, bị lột da toàn thân, hắn chết rồi nhưng miệng vẫn luôn kêu cứu"
Liễu ông nghe vậy nở nụ cười rồi nói:
"À, ý các cháu bảo người đang đuổi theo các cháu ở dưới lầu kia đó hả?"
"Người? Người chết còn gọi là người sao?"
Liễu ông lắc lắc đầu nói:
"Nếu như người đã chết, trừ khi bị điều khiển bởi một thứ gì đó thì không thể đi hay chạy, càng không thể nói chuyện. Người dưới lầu kia không phải là xác chết mà chính là người sống đấy!"
Liễu ông dứt lời khiến tôi khựng lại.
Đầu Viên cau mày hỏi:
"Ông nói là người đó còn sống hả? Có người sống nào có bộ dạng như hắn đâu? Bị lột da toàn thân như thế?"
Liễu ông rút một quyển sách từ kệ rồi nhẹ nhàng nói:
"Đó không phải bị lột da mà là bị trúng độc"
Trúng độc ư?
Người đó toàn thân bị bao phủ bởi máu không thấy da đâu, nhìn cứ như người không có da vậy, Liễu ông lại cho rằng hắn ta bị trúng độc!
"Đó là một loại chất độc tử thi, có thể khiến da toàn thân bị hoại tử trong một thời gian ngắn. Trường hợp này khá hiếm thấy."
Ban đầu tôi không tin, nhưng nghĩ lại, lời Liễu ông khá hợp lý. Theo như ông ấy nói, nếu như hắn đã chết rồi thì còn mạng nữa đâu mà luôn miệng kêu cứu mạng chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhận ra rằng anh ta không phải là một cái xác đang chạy, mà là một người bị trúng độc!
Nói như vậy, ngày hôm qua, thi thể bò ra từ nấm mộ kia cũng như tiếng của cái xác trong xe tang đều là người sống sao?"
Bọn họ là ai và tại sao lại đầu độc hai người đàn ông mặc vest? Tôi đoán chỉ có một khả năng duy nhất đó là hai người đàn ông kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong xe tang mà lẽ ra họ không nên thấy!
Cũng giống như Bạch Phàm, cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt mà cô ấy không nên thấy!
Nghĩ đến đây, tôi vội nói với Liễu ông:
“Nếu là trúng độc, vậy thì mau cho hắn vào đi, toàn thân hắn đang chảy rất nhiều máu, nếu không cầm máu kịp e rằng hắn sẽ bị chết vì mất máu đó!"
Liễu ông khoát tay nói:
"Vô ích thôi, vừa rồi ta mở cửa cho hắn vào để cứu nhưng hắn đã chết ở bên ngoài rồi!"
Nghe vậy, thoáng chốc lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, có phải cái chết của người đàn ông mặc vest này ít nhiều cũng có liên quan đến tôi không?"
Liễu ông thấy tôi đứng ngây người liền cười nói:
“Tên nhóc này, trật tự trên thế gian này rất ổn định, không có nhiều ma quỷ như vậy đâu, đừng luôn tự mình hù dọa mình như vậy nữa!"
Lời nói của Liễu ông đã trấn an cho tôi và Đầu Viên. Giống như ông ấy vừa cho hai chúng tôi uống thuốc an thần vậy.
Trò chuyện với Liễu ông thêm một lúc, chúng tôi lấy hết can đảm và rời khỏi thư viện.
Chưa đi được bao xa, qua ánh sáng của điện thoại di động, chúng tôi nhìn thấy cái xác kia đang nằm bất động trên vũng máu.
Lần này, nhìn như đã chết thật, nhưng mà nó giống một cái xác đẫm máu hơn!
Nếu như hai người này không bị quỷ giết, vậy bọn họ chắc chắn là bị mưu sát.
Tôi đã yêu cầu Đầu Viên ngày mai phải gọi điện báo cho cảnh sát bởi vụ này chúng tôi ôm không nổi rồi.
Nhìn thấy cái xác, Đầu viên lấy tay che mũi, miệng và nhanh chóng kéo tôi rời đi.
Xuyên qua khu rừng dương, lúc đi ngang ngôi mộ tôi chợt nhớ lại hôm qua tôi đã nhìn thấy trên mộ có đất mới, ngoài ra còn có vật gì dó trèo ra khỏi nấm mồ, phải chăng trong mộ có người sống?
Nếu tất cả đều là giả, thì thi thể của lái xe họ Vương trong nhà tang lễ cũng sẽ không thể tự mình chạy ra ngoài được. Nhất định ông chủ quản hậu cần ở nhà tang lễ đang nói dối. Chúng tôi phải đến để kiểm tra một chuyến!
Đương nhiên, tôi không nói những suy nghĩ này cho Đầu Viên nghe. Ai đã đưa tấm hình cho Đầu Viên, tại sao phải giả thần giả quỷ để ngăn cản chúng tôi tìm xe tang?
Một loạt sự việc xảy ra ngay sau khi Bạch Phàm nhìn thấy người đàn ông đang lén lút muốn lẻn vào tầng hai của toà nhà bỏ hoang phía sau văn phòng ở công ty tôi. Tôi mơ hồ cảm giác người này có liên quan rất lớn đến tôi. Rốt cuộc, Bạch Phàm đã nhìn thấy ai chứ?
Chỉ cần cô ấy tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Bóng đêm khiến cho tôi và Đầu Viên càng thêm sợ hãi. Chúng tôi mò mẫm đi ra khỏi khu vực toà nhà bỏ hoang.
Tôi bắt taxi về lại ký túc xá thì cũng đã 2h30 rồi.
Điều làm tôi ngạc nhiên là cu Sáu vẫn chưa ngủ.
Cu cậu để đèn và đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở mép giường. Thấy tôi về, cu cậu mừng rỡ liền hỏi tôi đã đi đâu rồi tỏ ra lo lắng nên hỏi đủ thứ.
Tôi chỉ trả lời nhắc gừng cho có lệ.
Thấy tôi như vậy, cu Sáu không hỏi nữa chỉ rút từ dưới gối ra một lá thư đưa cho tôi rồi nói:
"Thư của anh đây"
Dứt lời, cu cậu liền chui vào chăn lăn ra ngủ.
Từ hồi còn học cấp 2, cấp 3, lúc đó chưa có công nghệ hiện đại như bây giờ nên chúng tôi toàn viết thư tay để trao đổi với nhau. Từ khi tốt nghiệp tới giờ đã hơn mười năm rồi, tôi chưa từng viết một lá thư nào cho ai cả. Vậy lá thư này là của ai?
Ở giữa phong bì, người đó dùng bút chì đen viết bốn chữ to: "Kính gởi Lý Diệu". Ngoài ra, không có thông tin gì của người viết thư cả.
Tôi bối rối mở phong bì và lấy tờ giấy viết thư bên trong ra đọc.
"Người anh em,
Kể từ lần gặp mặt cách đây vài tháng, cậu có khỏe không?
Mấy nay tôi cũng khá bận nhưng cũng đã điều tra rõ ràng về tuyến xe số 13 của cậu rồi.
Như cậu cũng thấy đó, từ lúc nhận tài chuyến này chắc hẳn cậu đã trãi qua rất nhiều chuyện kỳ lạ mà khoa học không thể nào giải thích được. Chúng ta không thể không tin thực sự là có quỷ tồn tại trong thế giới này.
Cậu có nhớ chú Sáu mà cậu đã nói với tôi không, ông ta đã thực sự chết cách đây mười năm rồi.
Nếu không tin, cậu có thể đến thôn Đường Oa Tử để kiểm chứng, đừng tin tất cả những thông tin hay những mối liên hệ liên quan đến chú Sáu.
Bởi vì ông ta chính là người gây ra ba vụ tai nạn xe cộ mười năm trước.
Chuyến xe cuối ngày này là một lời nguyền chết chóc, đừng tiếp tục lái xe mà hãy nhanh chóng bỏ đi càng xa càng tốt.
………………
Tôi thật sự rất hiếu kỳ khi đọc xong lá thư này, vừa mở đầu đã xưng anh em với tôi, nội dung lá thư giống như là người rất hiểu tôi và biết rất rõ về chuyện của tôi vậy. Quả thật tôi không biết ai đã viết lá thư này cho đến khi tôi nhìn vào góc dưới bên phải của lá thư, lập tức tôi kinh hãi ném vội lá thư đi.
Nơi đó viết ngay ngắn một dòng chữ nhỏ:
Thấy chữ như thấy người, Đường Hiển Sinh chấp bút!
Lão Đường!
Là thư của lão Đường!
Đầu óc của tôi lúc này hoàn toàn không đủ dùng, người chết như đèn tắt, lão Đường đã chết từ mười năm trước chẳng lẽ quỷ cũng có thể viết được thư sao?
Tôi sững sờ nhìn vào lá thư đã vứt trên mặt đất.
Tôi cố trấn tĩnh, sau đó ổn định lại cảm xúc của mình, đầu tiên phán đoán rằng bức thư này chắc là giả, hẳn là có người nào đó mượn danh lão Đường để viết lá thư này.
Nội dung lá thư tập trung vào 2 điểm mấu chốt đó là: thứ nhất, đừng tin tưởng chú Sáu; thứ hai, không tiếp tục lái xe nữa và hãy nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai điểm đó lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi lúc này.
Cả lão Lưu và chú Sáu đều nói với tôi rằng lời nguyền của chiếc xe vẫn còn đó, nếu bỏ đi tôi sẽ chết.
Chuỗi sự việc này khiến tôi mơ hồ cảm thấy rằng mình đang bị sắp đặt, lợi dụng, mắc bẫy và dẫn đi trong bóng tối.
Dù bây giờ còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng tôi dần có nhận định của riêng mình, đó là: mọi chuyện đều bắt nguồn từ ba vụ tai nạn xe mười năm trước.
Kiểm tra! !
Nhất định phải kiểm tra! !
Sau khi hạ quyết tâm, tôi đi ngủ.
Sáng hôm sau khi vừa thức dậy, tôi vội vàng hẹn Đầu Viên đến nhà tang lễ nơi mà chiếc xe tang kia chạy tới.
Thi thể của tài xế họ Vương chắc chắn không thể tự mình chạy ra ngoài được, và cái xe tang kia càng không phải do cái xác ấy lái đi, bên trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Ông chủ quản hậu cần trong nhà tang lễ bất ngờ khi thấy chúng tôi quay trở lại. Lần này, lão không tỏ ra nhiệt tình niềm nở như lần trước mà tỏ ra lãnh đạm và coi chúng tôi như hai kẻ vô hình.
Tôi hỏi thẳng:
"Chú à, có phải chú đang giấu tụi con chuyện gì đó đúng không, thi thể của tài xế họ Vương hôm nọ không phải là tự mình chạy ra ngoài chứ?"
Lão chủ quản hậu cần nghe xong thì tái mặt, ấp úng nói:
“Tại sao không? Không phải là cái xác biến mất ngay trước mắt hai cậu hay sao?"
Đầu Viên cũng sững sờ khi nghe tôi hỏi vậy.
“Người anh em, ý cậu là sao? Cậu nghi ngờ thi thể của tài xế họ Vương không phải tự mình chạy đi hả? Vậy tại sao nó lại biến mất?
“Làm sao mà tôi biết được, muốn biết thì phải hỏi ông ta kìa.”
Lập tức, Đầu Viên quay sang trợn mắt nhìn lão chủ quản hậu cần, đồng thời túm lấy ông ta giận dữ hỏi:
"Lão già, ông chơi tôi hả? Rốt cuộc là chuyện gì mau nói đi!"
Lão chủ quản hậu cần bị Đầu Viên hù cho khiếp vía, lão lắp bắp trả lời:
"Không, không, không liên quan đến tôi"
Tôi nhìn thấy chùm chìa khóa đang dắt bên hông của lão bèn đưa tay lấy rồi cùng Đầu Viên đi đến phòng giữ xác
Đến phòng giữ xác, tôi liền tìm ngăn tủ đông để thi thể của tài xế họ Vương. Sau khi kéo ngăn tủ ra, chúng tôi không khỏi sửng sốt.
Thi thể của tài xế họ Vương vẫn còn nằm y nguyên trên ngăn tủ đông lạnh.
Đầu Viên kinh ngạc khi thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn tôi nói:
"Tại sao cái xác này lại ở đây? Chẳng lẽ nó tự mình quay trở về sao?
Tôi tìm kiếm quanh ngăn tủ không ngờ lại phát hiện ra có một hệ thống các cánh cửa bí mật lắp xung quanh hộc tủ.
Lúc cúp điện, chắc chắn lão chủ quản hậu cần đã kích hoạt hệ thống để lật ngược cái xác xuống bên dưới.
Nói như vậy cũng chính là việc mất điện trong thời gian ngắn tại thời điểm đó là một bước đã được thiết lập trước rất cẩn thận!
Đầu Viên cũng nhận ra được điều này liền túm lão chủ quản hậu cần nhấc lên gào to:
“Ai bắt ông làm chuyện này?”
Lão chủ quản hậu cần run rẩy sợ hãi.
Ông ta còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của Đầu Viên đổ chuông.
Đầu Viên phấn khích hét lên với tôi sau khi nghe điện thoại:
“Thang Nghiêu nói Bạch Phàm đã tỉnh lại rồi!”
Vừa nghe được lời này tôi thực sự chấn động, vui mừng khôn xiết, lật đật dặn Đầu Viên ở lại trông chừng cẩn thận lão chủ quản hậu cần còn bản thân vội vàng chạy về bệnh viện thăm Bạch Phàm.
Vừa vào đến phòng bệnh, tôi trông thấy Bạch Phàm tràn đầy sinh lực đang ngồi trên giường bệnh cười nói vui vẻ, ngoài ra còn có Thang Nghiêu và lão Lưu đang đứng bên cạnh giường.
Thì ra Lão Lưu đã trở lại.
Tôi chào lão Lưu rồi vội vàng đến cạnh Bạch Phàm.
Bạch Phàm cũng rất vui khi trông thấy tôi và liên tục nói cô ấy không sao để trấn an tôi.
Một lúc lâu sau, Bạch Phàm mới nhớ ra chuyện gì đó liền nói:
"Đúng rồi, mấy hôm trước em có đến công ty để tìm anh thì em nhìn thấy một người đồng nghiệp của anh, anh ta không phải là người tốt đâu, anh nên cẩn thận và tránh xa anh ta ra nha!"
Bạch Phàm mà không nhắc đến chuyện này thì suýt chút nữa là tôi đã quên mất. Người này chắc là thủ phạm ra tay với Bạch Phàm, do đó tôi liền hỏi:
" Ừa, vậy em nói cho anh biết anh ta trông như thế nào? "
" Anh ta cũng gầy giống anh, trên bốn mươi, hình như có một nốt ruồi ngay cạnh mũi."
Nghe Bạch Phàm nói xong, đầu óc tôi như quay cuồng ngay lập tức. Theo như những mô tả này của Bạch Phàm, đó chẳng phải là lão Đường sao?!"
Cũng giống như lần trước tôi đến đây vậy, thư viện không có đèn điện, chỉ thắp sáng bằng nến được đặt đầy trên bàn và các bệ cửa sổ.
Khi Đầu Viên bước vào phòng, mắt hắn tròn xoe như đứa trẻ tìm được đồ chơi, nhỏ giọng hỏi tôi:
"Người anh em, làm sao lại có cái thư viện trong vùng núi hoang vu như này được chứ, coi chừng chúng ta tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa đó nha!"
Tôi nhìn quanh không thấy Liễu ông đâu, liền trả lời:
"Chẳng qua nơi đây hẻo lánh một chút nhưng mà không sao đâu, tôi đã tới đây một lần rồi, có một ông lão thủ thư họ Liễu quản lý ở đây, hai chúng tôi cũng có thể coi như là quen biết nhau!"
Đầu Viên bán tín bán nghi gật gật đầu rồi theo tôi lên lầu hai.
Lầu 2 này có nhiều giá sách hơn ở lầu 1. Đầu Viên cũng giống như khi tôi mới đến đây, hắn trầm trồ về số lượng sách cũ được cất giấu ở đây.
Vào sâu bên trong các giá sách, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Liễu ông đang loay hoay viết viết gì đó trên giá sách.
Liễu ông không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, ông ta cười hì hì cất tiếng chào:
"Tới rồi đó hả nhóc, sao hôm nay không thấy lão Lưu đi cùng mi hả?"
"Chú Liễu à, lần này cháu đến đây là để trốn, có một cái xác máu đuổi theo bọn cháu, nó vẫn đang đứng ở bên ngoài, chú đừng mở cửa nha!"
Liễu ông thoáng ngạc nhiên khi nghe những lời này.
"Xác máu, xác máu gì chứ?"
Đầu Viên vội tiếp lời:
"Đó là một cái xác chết, bị lột da toàn thân, hắn chết rồi nhưng miệng vẫn luôn kêu cứu"
Liễu ông nghe vậy nở nụ cười rồi nói:
"À, ý các cháu bảo người đang đuổi theo các cháu ở dưới lầu kia đó hả?"
"Người? Người chết còn gọi là người sao?"
Liễu ông lắc lắc đầu nói:
"Nếu như người đã chết, trừ khi bị điều khiển bởi một thứ gì đó thì không thể đi hay chạy, càng không thể nói chuyện. Người dưới lầu kia không phải là xác chết mà chính là người sống đấy!"
Liễu ông dứt lời khiến tôi khựng lại.
Đầu Viên cau mày hỏi:
"Ông nói là người đó còn sống hả? Có người sống nào có bộ dạng như hắn đâu? Bị lột da toàn thân như thế?"
Liễu ông rút một quyển sách từ kệ rồi nhẹ nhàng nói:
"Đó không phải bị lột da mà là bị trúng độc"
Trúng độc ư?
Người đó toàn thân bị bao phủ bởi máu không thấy da đâu, nhìn cứ như người không có da vậy, Liễu ông lại cho rằng hắn ta bị trúng độc!
"Đó là một loại chất độc tử thi, có thể khiến da toàn thân bị hoại tử trong một thời gian ngắn. Trường hợp này khá hiếm thấy."
Ban đầu tôi không tin, nhưng nghĩ lại, lời Liễu ông khá hợp lý. Theo như ông ấy nói, nếu như hắn đã chết rồi thì còn mạng nữa đâu mà luôn miệng kêu cứu mạng chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhận ra rằng anh ta không phải là một cái xác đang chạy, mà là một người bị trúng độc!
Nói như vậy, ngày hôm qua, thi thể bò ra từ nấm mộ kia cũng như tiếng của cái xác trong xe tang đều là người sống sao?"
Bọn họ là ai và tại sao lại đầu độc hai người đàn ông mặc vest? Tôi đoán chỉ có một khả năng duy nhất đó là hai người đàn ông kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong xe tang mà lẽ ra họ không nên thấy!
Cũng giống như Bạch Phàm, cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt mà cô ấy không nên thấy!
Nghĩ đến đây, tôi vội nói với Liễu ông:
“Nếu là trúng độc, vậy thì mau cho hắn vào đi, toàn thân hắn đang chảy rất nhiều máu, nếu không cầm máu kịp e rằng hắn sẽ bị chết vì mất máu đó!"
Liễu ông khoát tay nói:
"Vô ích thôi, vừa rồi ta mở cửa cho hắn vào để cứu nhưng hắn đã chết ở bên ngoài rồi!"
Nghe vậy, thoáng chốc lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, có phải cái chết của người đàn ông mặc vest này ít nhiều cũng có liên quan đến tôi không?"
Liễu ông thấy tôi đứng ngây người liền cười nói:
“Tên nhóc này, trật tự trên thế gian này rất ổn định, không có nhiều ma quỷ như vậy đâu, đừng luôn tự mình hù dọa mình như vậy nữa!"
Lời nói của Liễu ông đã trấn an cho tôi và Đầu Viên. Giống như ông ấy vừa cho hai chúng tôi uống thuốc an thần vậy.
Trò chuyện với Liễu ông thêm một lúc, chúng tôi lấy hết can đảm và rời khỏi thư viện.
Chưa đi được bao xa, qua ánh sáng của điện thoại di động, chúng tôi nhìn thấy cái xác kia đang nằm bất động trên vũng máu.
Lần này, nhìn như đã chết thật, nhưng mà nó giống một cái xác đẫm máu hơn!
Nếu như hai người này không bị quỷ giết, vậy bọn họ chắc chắn là bị mưu sát.
Tôi đã yêu cầu Đầu Viên ngày mai phải gọi điện báo cho cảnh sát bởi vụ này chúng tôi ôm không nổi rồi.
Nhìn thấy cái xác, Đầu viên lấy tay che mũi, miệng và nhanh chóng kéo tôi rời đi.
Xuyên qua khu rừng dương, lúc đi ngang ngôi mộ tôi chợt nhớ lại hôm qua tôi đã nhìn thấy trên mộ có đất mới, ngoài ra còn có vật gì dó trèo ra khỏi nấm mồ, phải chăng trong mộ có người sống?
Nếu tất cả đều là giả, thì thi thể của lái xe họ Vương trong nhà tang lễ cũng sẽ không thể tự mình chạy ra ngoài được. Nhất định ông chủ quản hậu cần ở nhà tang lễ đang nói dối. Chúng tôi phải đến để kiểm tra một chuyến!
Đương nhiên, tôi không nói những suy nghĩ này cho Đầu Viên nghe. Ai đã đưa tấm hình cho Đầu Viên, tại sao phải giả thần giả quỷ để ngăn cản chúng tôi tìm xe tang?
Một loạt sự việc xảy ra ngay sau khi Bạch Phàm nhìn thấy người đàn ông đang lén lút muốn lẻn vào tầng hai của toà nhà bỏ hoang phía sau văn phòng ở công ty tôi. Tôi mơ hồ cảm giác người này có liên quan rất lớn đến tôi. Rốt cuộc, Bạch Phàm đã nhìn thấy ai chứ?
Chỉ cần cô ấy tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Bóng đêm khiến cho tôi và Đầu Viên càng thêm sợ hãi. Chúng tôi mò mẫm đi ra khỏi khu vực toà nhà bỏ hoang.
Tôi bắt taxi về lại ký túc xá thì cũng đã 2h30 rồi.
Điều làm tôi ngạc nhiên là cu Sáu vẫn chưa ngủ.
Cu cậu để đèn và đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở mép giường. Thấy tôi về, cu cậu mừng rỡ liền hỏi tôi đã đi đâu rồi tỏ ra lo lắng nên hỏi đủ thứ.
Tôi chỉ trả lời nhắc gừng cho có lệ.
Thấy tôi như vậy, cu Sáu không hỏi nữa chỉ rút từ dưới gối ra một lá thư đưa cho tôi rồi nói:
"Thư của anh đây"
Dứt lời, cu cậu liền chui vào chăn lăn ra ngủ.
Từ hồi còn học cấp 2, cấp 3, lúc đó chưa có công nghệ hiện đại như bây giờ nên chúng tôi toàn viết thư tay để trao đổi với nhau. Từ khi tốt nghiệp tới giờ đã hơn mười năm rồi, tôi chưa từng viết một lá thư nào cho ai cả. Vậy lá thư này là của ai?
Ở giữa phong bì, người đó dùng bút chì đen viết bốn chữ to: "Kính gởi Lý Diệu". Ngoài ra, không có thông tin gì của người viết thư cả.
Tôi bối rối mở phong bì và lấy tờ giấy viết thư bên trong ra đọc.
"Người anh em,
Kể từ lần gặp mặt cách đây vài tháng, cậu có khỏe không?
Mấy nay tôi cũng khá bận nhưng cũng đã điều tra rõ ràng về tuyến xe số 13 của cậu rồi.
Như cậu cũng thấy đó, từ lúc nhận tài chuyến này chắc hẳn cậu đã trãi qua rất nhiều chuyện kỳ lạ mà khoa học không thể nào giải thích được. Chúng ta không thể không tin thực sự là có quỷ tồn tại trong thế giới này.
Cậu có nhớ chú Sáu mà cậu đã nói với tôi không, ông ta đã thực sự chết cách đây mười năm rồi.
Nếu không tin, cậu có thể đến thôn Đường Oa Tử để kiểm chứng, đừng tin tất cả những thông tin hay những mối liên hệ liên quan đến chú Sáu.
Bởi vì ông ta chính là người gây ra ba vụ tai nạn xe cộ mười năm trước.
Chuyến xe cuối ngày này là một lời nguyền chết chóc, đừng tiếp tục lái xe mà hãy nhanh chóng bỏ đi càng xa càng tốt.
………………
Tôi thật sự rất hiếu kỳ khi đọc xong lá thư này, vừa mở đầu đã xưng anh em với tôi, nội dung lá thư giống như là người rất hiểu tôi và biết rất rõ về chuyện của tôi vậy. Quả thật tôi không biết ai đã viết lá thư này cho đến khi tôi nhìn vào góc dưới bên phải của lá thư, lập tức tôi kinh hãi ném vội lá thư đi.
Nơi đó viết ngay ngắn một dòng chữ nhỏ:
Thấy chữ như thấy người, Đường Hiển Sinh chấp bút!
Lão Đường!
Là thư của lão Đường!
Đầu óc của tôi lúc này hoàn toàn không đủ dùng, người chết như đèn tắt, lão Đường đã chết từ mười năm trước chẳng lẽ quỷ cũng có thể viết được thư sao?
Tôi sững sờ nhìn vào lá thư đã vứt trên mặt đất.
Tôi cố trấn tĩnh, sau đó ổn định lại cảm xúc của mình, đầu tiên phán đoán rằng bức thư này chắc là giả, hẳn là có người nào đó mượn danh lão Đường để viết lá thư này.
Nội dung lá thư tập trung vào 2 điểm mấu chốt đó là: thứ nhất, đừng tin tưởng chú Sáu; thứ hai, không tiếp tục lái xe nữa và hãy nhanh chóng rời đi.
Nhưng hai điểm đó lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi lúc này.
Cả lão Lưu và chú Sáu đều nói với tôi rằng lời nguyền của chiếc xe vẫn còn đó, nếu bỏ đi tôi sẽ chết.
Chuỗi sự việc này khiến tôi mơ hồ cảm thấy rằng mình đang bị sắp đặt, lợi dụng, mắc bẫy và dẫn đi trong bóng tối.
Dù bây giờ còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng tôi dần có nhận định của riêng mình, đó là: mọi chuyện đều bắt nguồn từ ba vụ tai nạn xe mười năm trước.
Kiểm tra! !
Nhất định phải kiểm tra! !
Sau khi hạ quyết tâm, tôi đi ngủ.
Sáng hôm sau khi vừa thức dậy, tôi vội vàng hẹn Đầu Viên đến nhà tang lễ nơi mà chiếc xe tang kia chạy tới.
Thi thể của tài xế họ Vương chắc chắn không thể tự mình chạy ra ngoài được, và cái xe tang kia càng không phải do cái xác ấy lái đi, bên trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Ông chủ quản hậu cần trong nhà tang lễ bất ngờ khi thấy chúng tôi quay trở lại. Lần này, lão không tỏ ra nhiệt tình niềm nở như lần trước mà tỏ ra lãnh đạm và coi chúng tôi như hai kẻ vô hình.
Tôi hỏi thẳng:
"Chú à, có phải chú đang giấu tụi con chuyện gì đó đúng không, thi thể của tài xế họ Vương hôm nọ không phải là tự mình chạy ra ngoài chứ?"
Lão chủ quản hậu cần nghe xong thì tái mặt, ấp úng nói:
“Tại sao không? Không phải là cái xác biến mất ngay trước mắt hai cậu hay sao?"
Đầu Viên cũng sững sờ khi nghe tôi hỏi vậy.
“Người anh em, ý cậu là sao? Cậu nghi ngờ thi thể của tài xế họ Vương không phải tự mình chạy đi hả? Vậy tại sao nó lại biến mất?
“Làm sao mà tôi biết được, muốn biết thì phải hỏi ông ta kìa.”
Lập tức, Đầu Viên quay sang trợn mắt nhìn lão chủ quản hậu cần, đồng thời túm lấy ông ta giận dữ hỏi:
"Lão già, ông chơi tôi hả? Rốt cuộc là chuyện gì mau nói đi!"
Lão chủ quản hậu cần bị Đầu Viên hù cho khiếp vía, lão lắp bắp trả lời:
"Không, không, không liên quan đến tôi"
Tôi nhìn thấy chùm chìa khóa đang dắt bên hông của lão bèn đưa tay lấy rồi cùng Đầu Viên đi đến phòng giữ xác
Đến phòng giữ xác, tôi liền tìm ngăn tủ đông để thi thể của tài xế họ Vương. Sau khi kéo ngăn tủ ra, chúng tôi không khỏi sửng sốt.
Thi thể của tài xế họ Vương vẫn còn nằm y nguyên trên ngăn tủ đông lạnh.
Đầu Viên kinh ngạc khi thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn tôi nói:
"Tại sao cái xác này lại ở đây? Chẳng lẽ nó tự mình quay trở về sao?
Tôi tìm kiếm quanh ngăn tủ không ngờ lại phát hiện ra có một hệ thống các cánh cửa bí mật lắp xung quanh hộc tủ.
Lúc cúp điện, chắc chắn lão chủ quản hậu cần đã kích hoạt hệ thống để lật ngược cái xác xuống bên dưới.
Nói như vậy cũng chính là việc mất điện trong thời gian ngắn tại thời điểm đó là một bước đã được thiết lập trước rất cẩn thận!
Đầu Viên cũng nhận ra được điều này liền túm lão chủ quản hậu cần nhấc lên gào to:
“Ai bắt ông làm chuyện này?”
Lão chủ quản hậu cần run rẩy sợ hãi.
Ông ta còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của Đầu Viên đổ chuông.
Đầu Viên phấn khích hét lên với tôi sau khi nghe điện thoại:
“Thang Nghiêu nói Bạch Phàm đã tỉnh lại rồi!”
Vừa nghe được lời này tôi thực sự chấn động, vui mừng khôn xiết, lật đật dặn Đầu Viên ở lại trông chừng cẩn thận lão chủ quản hậu cần còn bản thân vội vàng chạy về bệnh viện thăm Bạch Phàm.
Vừa vào đến phòng bệnh, tôi trông thấy Bạch Phàm tràn đầy sinh lực đang ngồi trên giường bệnh cười nói vui vẻ, ngoài ra còn có Thang Nghiêu và lão Lưu đang đứng bên cạnh giường.
Thì ra Lão Lưu đã trở lại.
Tôi chào lão Lưu rồi vội vàng đến cạnh Bạch Phàm.
Bạch Phàm cũng rất vui khi trông thấy tôi và liên tục nói cô ấy không sao để trấn an tôi.
Một lúc lâu sau, Bạch Phàm mới nhớ ra chuyện gì đó liền nói:
"Đúng rồi, mấy hôm trước em có đến công ty để tìm anh thì em nhìn thấy một người đồng nghiệp của anh, anh ta không phải là người tốt đâu, anh nên cẩn thận và tránh xa anh ta ra nha!"
Bạch Phàm mà không nhắc đến chuyện này thì suýt chút nữa là tôi đã quên mất. Người này chắc là thủ phạm ra tay với Bạch Phàm, do đó tôi liền hỏi:
" Ừa, vậy em nói cho anh biết anh ta trông như thế nào? "
" Anh ta cũng gầy giống anh, trên bốn mươi, hình như có một nốt ruồi ngay cạnh mũi."
Nghe Bạch Phàm nói xong, đầu óc tôi như quay cuồng ngay lập tức. Theo như những mô tả này của Bạch Phàm, đó chẳng phải là lão Đường sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.