Chương 3: Lão Đường
Lão già tám mươi
04/03/2020
Dịch: Mộ Quân
Lão Đường thấy tôi đứng kế bên đờ ra như khúc gỗ, bèn vỗ tôi mấy cái
"Chú em? Chú sao rồi? Sao trên trán cũng toát mồ hôi rồi! "
Tôi lần chần mãi một lúc rồi kể cho lão Đường về ông già trên xe, kể cả vụ bà già quên sọt rau.
Lão Đường nghe tôi kể rồi ngồi trầm ngâm trên ghế không nói tiếng nào. Mãi lúc sau ổng vẫy tay kêu tôi ngồi xuống, nói một cách chậm rãi
"Nếu chuyện chú nói là thật thì phiền to rồi, trong hai người chắc chắn có một cái là thứ không sạch sẽ đó đó"
Tôi thở dài cầm chén rượu trên bàn hớp một hơi, dùng tay áo chùi miệng, càng nghĩ càng khó chịu, tôi chửi ầm lên
"Cũng tại lão Ngô già đầu còn mất nết, nhét công việc quái quỷ này cho bố. Nếu thực sự mất mạng vì chuyện này, bố sẽ kéo lão chết chung"
Lão Đường nghe thấy thế liền phủi miệng "Phì" một cái "Chú em nói nhảm gì thế, đừng nói mấy chuyện xui xẻo vậy"
Nói xong ổng giật chén rượu trong tay tôi, hớp mạnh một hớp
"Nói thật nhé, hồi trẻ chạy xe đường dài, có cái gì mà anh đây chưa thấy qua, gì mà quỷ đánh tường, gì mà loạn táng cương, anh thấy không ít à"
Nói đến đây lão Đường tựa hồ nhớ đến cái gì, ổng nói tiếp
"À phải rồi, anh có quen một ông thầy, đạo hạnh cũng được. Như vầy đi, anh cho chú địa chỉ, chú có thời gian thì đi hỏi ổng thử"
Nhớ lại cuộc điện thoại hồi tối của lão Đường về vụ xem bói xem biếc mà tôi phát nản, khẽ lầu bầu "Anh hai à, lần này thực sự là có thầy hả, không phải lại xạo thằng em nữa hả"
Lão Đường chép miệng cầm chén rượu lên rót đầy đưa cho tôi rồi nói "Chú yên tâm đi, ông thầy này linh lắm, chắc chắn có thể giải hạn cho chú em"
Tôi gật gật đầu, tính tôi vốn trầm mặc, cố gắng thì cũng có thể tám đôi ba câu với đồng nghiệp nhưng đa phần tôi thích một mình một thế giới hơn. Với mấy ông đồng nghiệp ở đây, tôi chỉ xã giao ngoài mặt, chỉ riêng lão Đường tôi mới xem là bạn bè chí cốt. Có lẽ tại tính ổng cũng hao hao tôi, cứ thích đi mình ên hà. Tiếp đó hai chúng tôi vừa nhắm rượu vừa câu có câu không tán dóc với nhau đến hửng sáng 5 giờ mới lảo đảo lăn ra ngủ.
10 giờ sáng tiếng chuông điện thoại "Tối huyễn dân tộc phong" vang lên kéo tôi ra khỏi mộng đẹp. Là thím ba gọi tới. Tôi bắt máy bằng cái giọng khàn đặc.
"Tiểu Lý tử, hôm nay bây rảnh hông?"
Thím ba là một người tốt bụng điển hình, kiểu mình có 10 đồng cũng có thể cho người khác 8 đồng. Trong thôn nhà ai có việc, đảm bảo thím sẽ là người đầu tiền chạy đến giúp đỡ. Đợt tôi về quê ăn tết, từ lúc thím biết tôi còn độc thân thím cười sung sướng y chang như phát hiện đối tượng mới cần phải giúp đỡ vậy. Vẻn vẹn mấy tháng thím đã giới thiệu cho tôi 7, 8 cô. Tuy nhiên chả bao giờ thím chịu nói chuyện của tôi cho mấy cổ một cách rõ ràng cả. Chỉ nói với người ta tôi làm việc ở một đơn vị hành chính trong thành phố. Cuối cùng hai bên gặp nhau, biết tôi là tài xế xe bus, thế là đi tong. Còn giờ hả, tôi đang héo hon tiều tụy như này, nào có tâm trí mà nghĩ đến mấy vụ coi mắt, tôi trả lời một cách không kiên nhẫn
"Gì đó thím ba, con còn đang ngủ đấy, không có việc gì con cúp đây"
"Cái thằng nhóc này, đừng có cúp máy nha, thím nói này, lần này thím sắp xếp cho bây một cô, bây mà gặp đảm bảo vừa ý"
Tôi trở người rồi thều thào "Con không đi đâu thím ba, ở một mình vẫn tốt chán"
Thím ba sốt ruột, tăng âm lượng giọng nói lên
"Bây dở hơi hở con. Thôn mình chỉ có mình bây hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có vợ. Bây không thấy mắc cỡ, thím cũng mắc cỡ thay bây. Con bé này được lắm. Bây yên tâm đi. Lần này thím đã nói công việc của bây với người ta rồi, không có vấn đề gì cả. Thím cũng hẹn dùm bây 6 giờ tối nay cho hai đứa gặp nhau, một hồi thím gửi bây địa chỉ"
Tôi đây còn chưa có tỉnh ngủ đâu, vừa định nói không gặp rồi ngủ tiếp, có điều thím ba lẹ tay hơn, cúp máy mất tiêu. Chưa được mấy giây thì thấy có tin nhắn thím gửi đến.
"Đi gặp người ta cho đàng hoàng vào, tối nay 6 giờ ở Ánh trăng cổ tích"
Tôi vừa dòm thấy mấy chữ "ánh trăng cổ tích", cơn buồn ngủ bay luôn phân nửa.
Đây là một nhà hàng Tây rất sang trọng đấy, hai người ăn một bữa không bay 1000 thì cũng phải đứt 800 đồng. Thím ba tuy là người nông thôn nhưng cũng thường dạo dạo trong thành phố, chắc là đi ngang qua thấy bảng hiệu nhà hàng có vẻ oách nên ấn tượng, sẵn đợt này dùng luôn.
Tôi dở khóc dở cười bỏ điện thoại xuống, lăn cỡ nào cũng không ngủ lại được, đành dậy luôn, xuống giường đánh răng rửa mặt xong đồng hồ cũng boong boong 12 giờ. Ăn qua loa bữa trưa xong tôi không kìm được mà lao vô phòng làm việc của lão Ngô. Gì thì gì tôi cũng quyết không lái tuyến số 13 này nữa. Mới đêm đầu tiên đã nhào ra hai người chả biết người hay ma. Tôi mà lái tiếp, khả năng không chỉ tấm thân xử nam không còn mà có khi mạng cũng mất. Đen làm sao, lão Ngô vô thành phố đi họp rồi, 1, 2 tiếng chưa chắc về được. Nhớ đến cái hẹn lúc 6 giờ, ờ thì tôi không ôm chút hi vọng nào nhưng nói cho cùng thì Ánh trăng cổ tích là chỗ cao cấp thế kia, nếu cứ lôi thôi lếch thếch vác xác đến thì đúng là hơi quê. Thế...nên...là...tôi hết chạy ra tiện hớt tóc sửa sang lại tóc tai, lượn về phòng lôi đôi giày da ra đánh bóng một hồi. Lăn qua lăn lại một hồi cũng gần đến giờ hẹn, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà hàng.
Ánh trăng cổ tích không hổ là nhà hàng tốt nhất trong thành phố. Trước cửa có phục vụ đứng hai bên giúp khách mở cửa, vào trong lại có các cô em mặc trên người bộ vest xinh đẹp đến tiếp đón. Tôi bảo có đặt bàn trước, cô nàng tiếp tân dường như là biết tôi tới để xem mắt, gật đầu, tặng tôi một nụ cười quyến rũ rồi mời tôi vào sảnh. Tôi nhìn khung cảnh sang chảnh xung quanh mà trong lòng thầm rên rỉ 1500 đồng trong túi không biết có đủ cho bữa ăn tối nay không đây.
Tôi đưa mắt nhìn về phía một cô gái tóc dài ngồi sát cửa sổ. Nhà hàng này chỉ có một lầu, trên cơ bản thì đều là các cặp đôi đến dùng bữa. Chỉ có mỗi cô gái này ngồi một mình. Khả năng là cô này rồi. Tôi hít sâu một hơi, xăn tay áo, từ từ bước đến đó. Nãy chỉ nhìn sau lưng nên nhìn chưa ra cái gì đặc biệt, nhưng vừa nhìn chính diện tôi giật cả mình. Cô gái này có gương mặt tinh xảo, dáng người thướt tha, đôi mắt linh hoạt to tròn, đích thị là người đẹp đó. Thực sự không tưởng tượng được là thím ba lợi hại vậy, không biết sao mà quen biết với người ta. Tôi thấy cô nàng đẹp như vậy nên nhất thời dại ra. Cô gái cũng ngẩn ra một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi "Anh là Lý Diệu?"
Tôi tỉnh táo lại vội vàng gật lấy gật để. Tôi hơi hốt hoảng ngồi xuống, có thể do ngồi vội quá, cũng có thể do ghế của nhà hàng quá trơn, tôi trượt thẳng mông xuống đất. Ầm một tiếng làm cả sảnh người quay đầu nhìn qua. Tôi cảm giác mặt mình nóng tới độ có thể chiên trứng được luôn. Cô nàng vừa cười gập cả người vừa đi tới kéo tôi dậy. Tôi một lần nữa ngồi lên, cảm giác cả người ngượng ngập lúng túng chết đi được. Ấn tượng đầu tiên nát bét như này, áng chừng hết phim rồi. Nhưng mà ấy, tôi không thể không nói cô gái này không những xinh đẹp mà còn rất biết ứng xử nữa. Cô ấy cười cười nói nói tỏ ra vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau màn tự giới thiệu đơn giản, tôi biết được cô ấy tên là Bạch Phàm, đang làm HR cho một công ty tư nhân trong thành phố. Và điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là cô ấy đang sống ở thôn Đường Oa Tử, cái chỗ mà tôi vừa chạy xe tới hồi tối qua. Chúng tôi nói chuyện vô cùng hợp ý. Ăn xong cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói với tôi
"Lý đại ca, em nghe thím ba nói anh đang lái xe 13 hở, tối nay vừa khéo là thứ sáu, em tính về nhà chút, lát nữa em ngồi xe anh về nha. Mấy giờ anh chạy thế? "
Tôi nhất thời lúng túng không biết trả lời làm sao. Ban đầu tôi nghĩ dù cầm dao dí vô cổ tôi cũng quyết tâm không lái xe 13 nữa, có điều tôi đột nhiên nghĩ lại rồi, người ta chủ động nói muốn đi xe tôi, phải chăng là muốn ở cùng tôi thêm một lúc, nói không chừng là đang cho tôi cơ hội đó. Tôi do dự một thoáng liền cắn răng nhủ thầm "ĐM là phúc thì không phải họa, cơ hội chộp được một em ngon thế này đâu có nhiều. Tối nay ông mày lại lái thêm 1 chuyến vậy!"
Nghĩ vậy tôi bèn gật mạnh đầu "Chuẩn chuẩn chuẩn, vừa hay anh lái chuyến cuối đi qua thôn của em. 11 giờ anh xuất phát, để anh chở em về đi"
Bạch Phàm vui vẻ hẳn lên, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Tôi thấy cả người cứ lâng lâng bay bổng, nghĩ bụng chạy chuyến này có nguy hiểm cỡ nào đi nữa cũng đáng!
Ra khỏi nhà hàng trời đã tối đen rồi. Tôi cùng Bạch Phàm đi loanh quanh một lúc rồi đón xe tới công ty. Tôi về kí túc xá thay đồng phục. Đúng 11 giờ tôi lái xe 13 xuất phát khỏi bến. Hành khách đầu tiên tối nay đương nhiên là Bạch Phàm. Cổ ngồi hàng ghế thứ hai bên dãy đối diện ghế tài xế. Cả dọc đường tôi cùng cổ trò chuyện cười đùa, cơ hồ quên hết chuyện xảy ra hôm qua.
Giữa đường cũng có mấy thôn dân lên xe, trong đó có cả ông già quấn khăn trắng trên đầu tối qua, nhìn ổng tôi thấy sau lưng lành lạnh. Cơn ớn lạnh lập tức lôi tôi ra khỏi mộng về với hiện thực. Ông bà nói đố có sai, trên đầu chữ sắc có một thanh đao, cmn chứ chỉ lo tán gái, một hồi 12 giờ phải lái từ xưởng giấy về thì làm thế nào giờ?
Ông già nhìn về phía tôi gật đầu. Nhớ lại lời bà lão kia nói tối qua, tôi cố ý bơ ổng. Thế nhưng chẳng ngờ được là Bạch Phàm đang ngồi đằng sau lại chào hỏi ổng một cách thân thiết.
"Chú Sáu, chú vô thành phố bán rau hở"
"Ồ, Bạch Phàm hả cháu. Ông trồng nhiều rau quá ăn không hết nên đem bán lấy ít tiền tiêu". Ông lão cười hớn hở, rồi quay đầu nhìn sang tôi
"Cu ơi, ông hút thuốc được hông?"
Tôi thở phào một hơi, thế mà tối qua bà già bảo không ai ngồi chỗ cái ghế đó, còn nói tôi tự kỷ, làm tôi sợ quá chừng, cứ nghĩ là gặp quỷ rồi. Hôm nay có Bạch Phạm cũng nhìn thấy ổng, vậy rõ ràng ổng không phải là quỷ rồi. Nói cách khác là bà già kia nói tào lao. Tôi liên tưởng đến cái mà lão Đường nói, có khi bả mới là quỷ chăng!
Chiều đi tối nay khá thuận lợi, không trễ phút nào, đúng 12h đêm tôi lái tới trạm cuối là xưởng giấy. Lúc Bạch Phàm xuống xe cổ đã cho tôi số điện thoại, nhắn nhủ tôi có thời gian thì gọi cho cổ. Tôi sướng rơn cả người. Nghĩ lại thấy chạy chuyến xe này hơi ghê ghê nhưng vì hạnh phúc của mình thì vẫn rất xứng đáng.
Lúc chạy về tôi luôn thấp tha thấp thỏm, cứ sợ lại gặp phải bà già hôm qua. Trời cao phù hộ, cuốc về cũng rất bình thường không có vụ gì đặc biệt cả. Cuối cùng tôi cũng về đến bến lúc 1 giờ sáng. Đậu xe xong xuôi tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy chuyến này chạy khá thuận lợi nhưng lúc nào tôi cũng ôm cảm giác căng thẳng nên sau lưng áo không biết từ lúc nào đã thấm ra một mảng mồ hôi rồi.
Tôi xuống xe, lúc đi ngang qua cổng bảo vệ công ty không ngờ lại thấy lão Ngô đang lạng quạng đi về. Lửa giận trong bụng cháy bừng bừng, ban ngày tìm không ra, vừa khéo đụng mặt thế này tôi phải tính sổ với lão mới được. Tôi nhanh chân chạy tới. Tôi cũng mặc kệ cả người ổng toàn mùi rượu, tức giận lôi kéo quần áo ổng quát "lão Ngô, chúng ta có ân oán gì mà ông tìm cách làm hại tôi hả?"
Lão Ngô đợt nhiên bị tôi tóm lấy thì hết cả hồn, vội vuốt vuốt ngực nhìn tôi
"Tiểu Lý hả, cậu hù chết tôi mất, cậu mắc chứng gì thế, tôi ở không sao mà hại cậu?"
"Chuyện 10 năm trước đã mở tuyến xe 13 rồi chuyện ba tài xế lái tuyến này đều ngủm cả. Đừng có nói mấy vụ này ông không biết, vì cái gì ép tôi nhận công việc trời đánh này."
Lão Ngô nghe xong thì cực kì kinh ngạc, nhỏ giọng nói
"Chuyện này cũng xảy ra 10 năm rồi, trong công ty ngoài tôi ra sợ là cũng chả ai biết. Cậu nghe ai nói hả?"
Tôi thấy lão Ngô không hề tỏ ra áy náy dù chỉ một mẩu liền nắm cổ áo ổng.
"Tôi nói cho ông hay, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Ông coi tôi là thằng ngu sao? Là lão Đường kể cho tôi. Ngạc nhiên chưa? Không ngờ đến phải không?"
Mặt lão Ngô hiện lên vẻ mờ mịt "Lão Đường? Công ty mình có người họ Đường sao?"
Tôi nghe ổng nói thế càng nổi điên. Tôi biết lão Đường làm người khiêm tốn, lại luôn đi một mình, không qua lại với người khác. Nhưng không đến mức đội trưởng như lão Ngô mà cũng không biết chứ. Tôi nhớ có lần hỏi qua tên họ đầy đủ của lão Đường, bèn bảo:
"Ông không biết lão Đường? Đường Hiển Sinh? Giả điên gì thế?"
Tôi vừa dứt lời thì lão Ngô cho tôi một bạt tai như trời giáng, khiến tôi xây xẩm cả mặt mày.
Tôi quát ầm lên "Cmn ông dám đánh tôi?"
Lão Ngô trông còn tức giận hơn cả tôi, trừng mắt lên, chỉ vào mặt tôi mà chửi:
"Dẹp mẹ nó cái gì Đường Hiển Sinh. Mày nói khùng điên cái gì. 10 năm trước, hắn là tài xế đầu tiên của tuyến xe 13, hắn đã chết từ lâu rồi!"
Lão Đường thấy tôi đứng kế bên đờ ra như khúc gỗ, bèn vỗ tôi mấy cái
"Chú em? Chú sao rồi? Sao trên trán cũng toát mồ hôi rồi! "
Tôi lần chần mãi một lúc rồi kể cho lão Đường về ông già trên xe, kể cả vụ bà già quên sọt rau.
Lão Đường nghe tôi kể rồi ngồi trầm ngâm trên ghế không nói tiếng nào. Mãi lúc sau ổng vẫy tay kêu tôi ngồi xuống, nói một cách chậm rãi
"Nếu chuyện chú nói là thật thì phiền to rồi, trong hai người chắc chắn có một cái là thứ không sạch sẽ đó đó"
Tôi thở dài cầm chén rượu trên bàn hớp một hơi, dùng tay áo chùi miệng, càng nghĩ càng khó chịu, tôi chửi ầm lên
"Cũng tại lão Ngô già đầu còn mất nết, nhét công việc quái quỷ này cho bố. Nếu thực sự mất mạng vì chuyện này, bố sẽ kéo lão chết chung"
Lão Đường nghe thấy thế liền phủi miệng "Phì" một cái "Chú em nói nhảm gì thế, đừng nói mấy chuyện xui xẻo vậy"
Nói xong ổng giật chén rượu trong tay tôi, hớp mạnh một hớp
"Nói thật nhé, hồi trẻ chạy xe đường dài, có cái gì mà anh đây chưa thấy qua, gì mà quỷ đánh tường, gì mà loạn táng cương, anh thấy không ít à"
Nói đến đây lão Đường tựa hồ nhớ đến cái gì, ổng nói tiếp
"À phải rồi, anh có quen một ông thầy, đạo hạnh cũng được. Như vầy đi, anh cho chú địa chỉ, chú có thời gian thì đi hỏi ổng thử"
Nhớ lại cuộc điện thoại hồi tối của lão Đường về vụ xem bói xem biếc mà tôi phát nản, khẽ lầu bầu "Anh hai à, lần này thực sự là có thầy hả, không phải lại xạo thằng em nữa hả"
Lão Đường chép miệng cầm chén rượu lên rót đầy đưa cho tôi rồi nói "Chú yên tâm đi, ông thầy này linh lắm, chắc chắn có thể giải hạn cho chú em"
Tôi gật gật đầu, tính tôi vốn trầm mặc, cố gắng thì cũng có thể tám đôi ba câu với đồng nghiệp nhưng đa phần tôi thích một mình một thế giới hơn. Với mấy ông đồng nghiệp ở đây, tôi chỉ xã giao ngoài mặt, chỉ riêng lão Đường tôi mới xem là bạn bè chí cốt. Có lẽ tại tính ổng cũng hao hao tôi, cứ thích đi mình ên hà. Tiếp đó hai chúng tôi vừa nhắm rượu vừa câu có câu không tán dóc với nhau đến hửng sáng 5 giờ mới lảo đảo lăn ra ngủ.
10 giờ sáng tiếng chuông điện thoại "Tối huyễn dân tộc phong" vang lên kéo tôi ra khỏi mộng đẹp. Là thím ba gọi tới. Tôi bắt máy bằng cái giọng khàn đặc.
"Tiểu Lý tử, hôm nay bây rảnh hông?"
Thím ba là một người tốt bụng điển hình, kiểu mình có 10 đồng cũng có thể cho người khác 8 đồng. Trong thôn nhà ai có việc, đảm bảo thím sẽ là người đầu tiền chạy đến giúp đỡ. Đợt tôi về quê ăn tết, từ lúc thím biết tôi còn độc thân thím cười sung sướng y chang như phát hiện đối tượng mới cần phải giúp đỡ vậy. Vẻn vẹn mấy tháng thím đã giới thiệu cho tôi 7, 8 cô. Tuy nhiên chả bao giờ thím chịu nói chuyện của tôi cho mấy cổ một cách rõ ràng cả. Chỉ nói với người ta tôi làm việc ở một đơn vị hành chính trong thành phố. Cuối cùng hai bên gặp nhau, biết tôi là tài xế xe bus, thế là đi tong. Còn giờ hả, tôi đang héo hon tiều tụy như này, nào có tâm trí mà nghĩ đến mấy vụ coi mắt, tôi trả lời một cách không kiên nhẫn
"Gì đó thím ba, con còn đang ngủ đấy, không có việc gì con cúp đây"
"Cái thằng nhóc này, đừng có cúp máy nha, thím nói này, lần này thím sắp xếp cho bây một cô, bây mà gặp đảm bảo vừa ý"
Tôi trở người rồi thều thào "Con không đi đâu thím ba, ở một mình vẫn tốt chán"
Thím ba sốt ruột, tăng âm lượng giọng nói lên
"Bây dở hơi hở con. Thôn mình chỉ có mình bây hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có vợ. Bây không thấy mắc cỡ, thím cũng mắc cỡ thay bây. Con bé này được lắm. Bây yên tâm đi. Lần này thím đã nói công việc của bây với người ta rồi, không có vấn đề gì cả. Thím cũng hẹn dùm bây 6 giờ tối nay cho hai đứa gặp nhau, một hồi thím gửi bây địa chỉ"
Tôi đây còn chưa có tỉnh ngủ đâu, vừa định nói không gặp rồi ngủ tiếp, có điều thím ba lẹ tay hơn, cúp máy mất tiêu. Chưa được mấy giây thì thấy có tin nhắn thím gửi đến.
"Đi gặp người ta cho đàng hoàng vào, tối nay 6 giờ ở Ánh trăng cổ tích"
Tôi vừa dòm thấy mấy chữ "ánh trăng cổ tích", cơn buồn ngủ bay luôn phân nửa.
Đây là một nhà hàng Tây rất sang trọng đấy, hai người ăn một bữa không bay 1000 thì cũng phải đứt 800 đồng. Thím ba tuy là người nông thôn nhưng cũng thường dạo dạo trong thành phố, chắc là đi ngang qua thấy bảng hiệu nhà hàng có vẻ oách nên ấn tượng, sẵn đợt này dùng luôn.
Tôi dở khóc dở cười bỏ điện thoại xuống, lăn cỡ nào cũng không ngủ lại được, đành dậy luôn, xuống giường đánh răng rửa mặt xong đồng hồ cũng boong boong 12 giờ. Ăn qua loa bữa trưa xong tôi không kìm được mà lao vô phòng làm việc của lão Ngô. Gì thì gì tôi cũng quyết không lái tuyến số 13 này nữa. Mới đêm đầu tiên đã nhào ra hai người chả biết người hay ma. Tôi mà lái tiếp, khả năng không chỉ tấm thân xử nam không còn mà có khi mạng cũng mất. Đen làm sao, lão Ngô vô thành phố đi họp rồi, 1, 2 tiếng chưa chắc về được. Nhớ đến cái hẹn lúc 6 giờ, ờ thì tôi không ôm chút hi vọng nào nhưng nói cho cùng thì Ánh trăng cổ tích là chỗ cao cấp thế kia, nếu cứ lôi thôi lếch thếch vác xác đến thì đúng là hơi quê. Thế...nên...là...tôi hết chạy ra tiện hớt tóc sửa sang lại tóc tai, lượn về phòng lôi đôi giày da ra đánh bóng một hồi. Lăn qua lăn lại một hồi cũng gần đến giờ hẹn, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà hàng.
Ánh trăng cổ tích không hổ là nhà hàng tốt nhất trong thành phố. Trước cửa có phục vụ đứng hai bên giúp khách mở cửa, vào trong lại có các cô em mặc trên người bộ vest xinh đẹp đến tiếp đón. Tôi bảo có đặt bàn trước, cô nàng tiếp tân dường như là biết tôi tới để xem mắt, gật đầu, tặng tôi một nụ cười quyến rũ rồi mời tôi vào sảnh. Tôi nhìn khung cảnh sang chảnh xung quanh mà trong lòng thầm rên rỉ 1500 đồng trong túi không biết có đủ cho bữa ăn tối nay không đây.
Tôi đưa mắt nhìn về phía một cô gái tóc dài ngồi sát cửa sổ. Nhà hàng này chỉ có một lầu, trên cơ bản thì đều là các cặp đôi đến dùng bữa. Chỉ có mỗi cô gái này ngồi một mình. Khả năng là cô này rồi. Tôi hít sâu một hơi, xăn tay áo, từ từ bước đến đó. Nãy chỉ nhìn sau lưng nên nhìn chưa ra cái gì đặc biệt, nhưng vừa nhìn chính diện tôi giật cả mình. Cô gái này có gương mặt tinh xảo, dáng người thướt tha, đôi mắt linh hoạt to tròn, đích thị là người đẹp đó. Thực sự không tưởng tượng được là thím ba lợi hại vậy, không biết sao mà quen biết với người ta. Tôi thấy cô nàng đẹp như vậy nên nhất thời dại ra. Cô gái cũng ngẩn ra một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi "Anh là Lý Diệu?"
Tôi tỉnh táo lại vội vàng gật lấy gật để. Tôi hơi hốt hoảng ngồi xuống, có thể do ngồi vội quá, cũng có thể do ghế của nhà hàng quá trơn, tôi trượt thẳng mông xuống đất. Ầm một tiếng làm cả sảnh người quay đầu nhìn qua. Tôi cảm giác mặt mình nóng tới độ có thể chiên trứng được luôn. Cô nàng vừa cười gập cả người vừa đi tới kéo tôi dậy. Tôi một lần nữa ngồi lên, cảm giác cả người ngượng ngập lúng túng chết đi được. Ấn tượng đầu tiên nát bét như này, áng chừng hết phim rồi. Nhưng mà ấy, tôi không thể không nói cô gái này không những xinh đẹp mà còn rất biết ứng xử nữa. Cô ấy cười cười nói nói tỏ ra vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau màn tự giới thiệu đơn giản, tôi biết được cô ấy tên là Bạch Phàm, đang làm HR cho một công ty tư nhân trong thành phố. Và điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là cô ấy đang sống ở thôn Đường Oa Tử, cái chỗ mà tôi vừa chạy xe tới hồi tối qua. Chúng tôi nói chuyện vô cùng hợp ý. Ăn xong cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói với tôi
"Lý đại ca, em nghe thím ba nói anh đang lái xe 13 hở, tối nay vừa khéo là thứ sáu, em tính về nhà chút, lát nữa em ngồi xe anh về nha. Mấy giờ anh chạy thế? "
Tôi nhất thời lúng túng không biết trả lời làm sao. Ban đầu tôi nghĩ dù cầm dao dí vô cổ tôi cũng quyết tâm không lái xe 13 nữa, có điều tôi đột nhiên nghĩ lại rồi, người ta chủ động nói muốn đi xe tôi, phải chăng là muốn ở cùng tôi thêm một lúc, nói không chừng là đang cho tôi cơ hội đó. Tôi do dự một thoáng liền cắn răng nhủ thầm "ĐM là phúc thì không phải họa, cơ hội chộp được một em ngon thế này đâu có nhiều. Tối nay ông mày lại lái thêm 1 chuyến vậy!"
Nghĩ vậy tôi bèn gật mạnh đầu "Chuẩn chuẩn chuẩn, vừa hay anh lái chuyến cuối đi qua thôn của em. 11 giờ anh xuất phát, để anh chở em về đi"
Bạch Phàm vui vẻ hẳn lên, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Tôi thấy cả người cứ lâng lâng bay bổng, nghĩ bụng chạy chuyến này có nguy hiểm cỡ nào đi nữa cũng đáng!
Ra khỏi nhà hàng trời đã tối đen rồi. Tôi cùng Bạch Phàm đi loanh quanh một lúc rồi đón xe tới công ty. Tôi về kí túc xá thay đồng phục. Đúng 11 giờ tôi lái xe 13 xuất phát khỏi bến. Hành khách đầu tiên tối nay đương nhiên là Bạch Phàm. Cổ ngồi hàng ghế thứ hai bên dãy đối diện ghế tài xế. Cả dọc đường tôi cùng cổ trò chuyện cười đùa, cơ hồ quên hết chuyện xảy ra hôm qua.
Giữa đường cũng có mấy thôn dân lên xe, trong đó có cả ông già quấn khăn trắng trên đầu tối qua, nhìn ổng tôi thấy sau lưng lành lạnh. Cơn ớn lạnh lập tức lôi tôi ra khỏi mộng về với hiện thực. Ông bà nói đố có sai, trên đầu chữ sắc có một thanh đao, cmn chứ chỉ lo tán gái, một hồi 12 giờ phải lái từ xưởng giấy về thì làm thế nào giờ?
Ông già nhìn về phía tôi gật đầu. Nhớ lại lời bà lão kia nói tối qua, tôi cố ý bơ ổng. Thế nhưng chẳng ngờ được là Bạch Phàm đang ngồi đằng sau lại chào hỏi ổng một cách thân thiết.
"Chú Sáu, chú vô thành phố bán rau hở"
"Ồ, Bạch Phàm hả cháu. Ông trồng nhiều rau quá ăn không hết nên đem bán lấy ít tiền tiêu". Ông lão cười hớn hở, rồi quay đầu nhìn sang tôi
"Cu ơi, ông hút thuốc được hông?"
Tôi thở phào một hơi, thế mà tối qua bà già bảo không ai ngồi chỗ cái ghế đó, còn nói tôi tự kỷ, làm tôi sợ quá chừng, cứ nghĩ là gặp quỷ rồi. Hôm nay có Bạch Phạm cũng nhìn thấy ổng, vậy rõ ràng ổng không phải là quỷ rồi. Nói cách khác là bà già kia nói tào lao. Tôi liên tưởng đến cái mà lão Đường nói, có khi bả mới là quỷ chăng!
Chiều đi tối nay khá thuận lợi, không trễ phút nào, đúng 12h đêm tôi lái tới trạm cuối là xưởng giấy. Lúc Bạch Phàm xuống xe cổ đã cho tôi số điện thoại, nhắn nhủ tôi có thời gian thì gọi cho cổ. Tôi sướng rơn cả người. Nghĩ lại thấy chạy chuyến xe này hơi ghê ghê nhưng vì hạnh phúc của mình thì vẫn rất xứng đáng.
Lúc chạy về tôi luôn thấp tha thấp thỏm, cứ sợ lại gặp phải bà già hôm qua. Trời cao phù hộ, cuốc về cũng rất bình thường không có vụ gì đặc biệt cả. Cuối cùng tôi cũng về đến bến lúc 1 giờ sáng. Đậu xe xong xuôi tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy chuyến này chạy khá thuận lợi nhưng lúc nào tôi cũng ôm cảm giác căng thẳng nên sau lưng áo không biết từ lúc nào đã thấm ra một mảng mồ hôi rồi.
Tôi xuống xe, lúc đi ngang qua cổng bảo vệ công ty không ngờ lại thấy lão Ngô đang lạng quạng đi về. Lửa giận trong bụng cháy bừng bừng, ban ngày tìm không ra, vừa khéo đụng mặt thế này tôi phải tính sổ với lão mới được. Tôi nhanh chân chạy tới. Tôi cũng mặc kệ cả người ổng toàn mùi rượu, tức giận lôi kéo quần áo ổng quát "lão Ngô, chúng ta có ân oán gì mà ông tìm cách làm hại tôi hả?"
Lão Ngô đợt nhiên bị tôi tóm lấy thì hết cả hồn, vội vuốt vuốt ngực nhìn tôi
"Tiểu Lý hả, cậu hù chết tôi mất, cậu mắc chứng gì thế, tôi ở không sao mà hại cậu?"
"Chuyện 10 năm trước đã mở tuyến xe 13 rồi chuyện ba tài xế lái tuyến này đều ngủm cả. Đừng có nói mấy vụ này ông không biết, vì cái gì ép tôi nhận công việc trời đánh này."
Lão Ngô nghe xong thì cực kì kinh ngạc, nhỏ giọng nói
"Chuyện này cũng xảy ra 10 năm rồi, trong công ty ngoài tôi ra sợ là cũng chả ai biết. Cậu nghe ai nói hả?"
Tôi thấy lão Ngô không hề tỏ ra áy náy dù chỉ một mẩu liền nắm cổ áo ổng.
"Tôi nói cho ông hay, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Ông coi tôi là thằng ngu sao? Là lão Đường kể cho tôi. Ngạc nhiên chưa? Không ngờ đến phải không?"
Mặt lão Ngô hiện lên vẻ mờ mịt "Lão Đường? Công ty mình có người họ Đường sao?"
Tôi nghe ổng nói thế càng nổi điên. Tôi biết lão Đường làm người khiêm tốn, lại luôn đi một mình, không qua lại với người khác. Nhưng không đến mức đội trưởng như lão Ngô mà cũng không biết chứ. Tôi nhớ có lần hỏi qua tên họ đầy đủ của lão Đường, bèn bảo:
"Ông không biết lão Đường? Đường Hiển Sinh? Giả điên gì thế?"
Tôi vừa dứt lời thì lão Ngô cho tôi một bạt tai như trời giáng, khiến tôi xây xẩm cả mặt mày.
Tôi quát ầm lên "Cmn ông dám đánh tôi?"
Lão Ngô trông còn tức giận hơn cả tôi, trừng mắt lên, chỉ vào mặt tôi mà chửi:
"Dẹp mẹ nó cái gì Đường Hiển Sinh. Mày nói khùng điên cái gì. 10 năm trước, hắn là tài xế đầu tiên của tuyến xe 13, hắn đã chết từ lâu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.