Chương 13: Người gửi đồ
Lão già tám mươi
04/03/2020
Thấy có đến hai khúc bánh tét, mọi người kinh hãi há hốc cả mồm, đồng thanh hô một tiếng “Má ơi”
Cuối cùng lão Ngô là người đầu tiên cất lời “Cậu là bánh tét hả? Vậy người đằng kia là ai?”
Lão Ngô vừa nói vừa chỉ tay về phía cái xác chết đang quỳ trước đồng hồ.
Bánh tét nhìn theo ngón tay của lão Ngô, vừa thấy liền bị hù ngồi phịch xuống đất, dùng mông trượt về sau mấy thước tiện thể lau sàn nhà luôn.
“Tía má ơi ai...ai á? Răng mà tròng đồ y chang tui rứa?”
Hôm nay bánh tét mặc áo ba lỗ với quần đùi xanh dương, chân đi dép lào. Mà người quỳ trước đồng hồ kia cũng ăn mặc giống hệt, đến hoa văn trên quần áo cũng không có gì khác biệt.
Lão Ngô nhíu mày rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, họ mang người chết ra ngoài, bọn tôi mới thấy rõ mặt mũi người này. Không phải bánh tét thiệt!
Mặc dù ăn mặc giống hệt nhưng gương mặt của người này lại hoàn toàn khác.
Cảnh sát lấy khẩu cung của lão Lưu, người đầu tiên phát hiện xác chết, gã cũng là người rời bàn ngay sau bánh tét mấy phút.
Cảnh sát phong toả hiện trường, thẩm vấn toàn thể đội xe một vòng. Quần quần ròng rã suốt ba ngày trời mới thu thập xong thông tin, dọn dẹp và bỏ đi niêm phong.
Vẻn vẹn mấy ngày vụ án mạng này đã truyền đi khắp công ty. Bình thường quanh lão Ngô luôn có một bầy người bám đít, thế mà giờ đến bóng một con ruồi cũng không thấy. Đơn giản vì dân tình đã nhìn ra được lão Ngô sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới vì chuyện này.
Tôi đi đến phòng tài vụ báo chi phí, lúc đi ngang văn phòng chạm mặt lão Ngô.
“Ngô ca, ông...đây là định làm gì vậy?”
Lão Ngô bưng bộ mặt lo lắng bứt rứt, không còn một chút nhàn nhã ung dung như thường lệ lên gật đầu.
“À ờ, tôi chuẩn bị đi ném cái đồng hồ kia”
“Bên cảnh sát gửi đến kết quả điều tra chưa? Người chết đâu phải người công ty chúng ta nhỉ!”
Lão Ngô thở dài, nói “Mẹ nó, dị đến thế là cùng. Cảnh sát bảo người này tự sát, dùng đầu mình đập vào đồng hồ.”
Tôi hít vào một hơi, hỏi “Thằng này không phải bị thần kinh chứ? Làm quái gì mặc đồ giống bánh tét rồi chạy đến công ty mình tìm chết?”
“Ai mà biết được! Cảnh sát chỉ nói thằng này là người thôn Hổ Yêu Sơn. Hai ngày trước ra khỏi nhà sau đó không thấy quay về nữa.”
“Hổ Yêu Sơn? Đó không phải thôn ngay trước thôn Đường Oa Tử sao?”
Lão Ngô gật đầu một cách bực dọc:
“Kệ mẹ nó, chả phải chuyện của mình. Câu nhanh theo tôi đi khiêng cái đồng hồ đem liệng đi”
Tôi ừm rồi nhấc chân đi theo lão Ngô đến lầu 1 nơi đặt đồng hồ.
Lão Ngô tìm thêm cu Sáu với lão Lý tài xế xe số 7 đến, một đám vây quanh cái đồng hồ.
Chuyện kì lạ lại xảy ra!
Không thể nâng lên được!
Ban đầu lúc khiêng vào chỉ cần hai ông là nhấc ngon lành. Giờ 4 thằng 4 góc, mỗi thằng nâng một góc, thế mà không tài nào khiêng lên được!
Lão Ngô nghiến răng, chống nạnh mắng:
“Mẹ kiếp. Cái chó má gì đây. Cái đồng hồ nát này cao lắm là 50kg, làm mẹ gì nhấc mãi không lên hả?”
Cu Sáu nhỏ giọng nói:
“Kì ta...Ngô ca, tui nhớ đêm hôm nọ lúc tui đi nhà xí á, cái đồng hồ này dừng ở góc 2 giờ. Nhưng mà ông coi nè, giờ nó lại chạy bình thường rồi. Chỗ ni bị phong toả mấy ngày không ai vô. Hổng lẽ cảnh sát sửa lại hử?”
Lão Ngô lắc đầu “Cảnh sát đâu rảnh vậy!”, rồi tiếp:
“Giờ thử đẩy nó ngã xuống xem có dễ khiêng hơn không.”
Bọn tôi qua hết một bên rồi 1 2 3 cùng đẩy nó về phía trước. Nhưng nó vẫn bất động. Lúc này đây, nó như biến thành một ngọn núi, đẩy kiểu nào cũng không nhích lấy một milimet.
Lão Ngô cáu tiết, nắm một ông đứng kế bên.
“Lão Lý, anh đi mang hai cây xà beng lại đây. Nhấc không được, đẩy không ngã, thì ta nạy nó lên!”
Lão Lý gật đầu đi lấy xà beng.
Tôi nhìn mặt mũi lão Ngô nhăn nhúm, kìm không được nói một câu:
“Ngô ca, tôi vẫn không hiểu vì sao ông tổng của chúng ta lại muốn gửi con hàng ve chai này đến đây!”
Lão Ngô thở dài, bày ra vẻ mặt【có chuyện gì đó mờ ám】
“Bên hợp tác xã bảo cái này không phải bọn họ gửi tặng.”
“Hả?”
Tôi với cu Sáu ngạc nhiên đồng thời phát ra tiếng.
“Ông tổng đang ở Mỹ. Tôi cũng đang nghĩ coi thằng khốn nạn nào gửi cái này đến đây.”
“Thế ban đầu sao ông nói của ông tổng tặng?”
“Là thằng nhóc giao hàng nói vậy á, nói của ông tổng hợp tác xã vận tải thành phố gửi tặng mà. Đúng rồi Lý Diệu, hôm nay vừa lúc cậu rảnh, được thì đi tìm thằng nhóc đó hỏi thử coi.”
“OK. Lát tôi đi.”
Trong lúc nói chuyện thì lão Lý đi lấy xà beng quay về. Lão Ngô và tôi mỗi người cầm một thanh bắt đầu nạy dưới đáy đồng hồ.
Lớp gạch men lót sàn xung quanh chân đồng hồ đều bị nạy bung lên nhưng cái đồng hồ này vẫn y như cũ, không nhúc nhích, không suy suyển.
Nhấc không lên, đẩy không ngã, nạy không ra!
Loay hoay cả một buổi sáng, đám người đều mệt như cờ hó, mồ hôi đầy đầu, cái đồng hồ vẫn cứ lì trơ trơ ra đó.
Lão Ngô tức xì khói, đạp đạp cái đồng hồ, vừa đạp vừa chửi:
“Thứ chó chết này bộ mọc rễ luôn rồi hả!”
Lão Lý quệt mồ hôi, nhỏ giọng bảo:
“Ngô ca, tôi nghĩ không chừng hồn tên kia còn lảng vảng ở đây chưa đi nên là...Tôi biết một thầy trừ tà cao tay lắm, không bằng tôi đi tìm thầy tới coi thử?”
Lão Ngô gật gật đầu.
“Được đó, anh mời thầy tới đi. Tốn bao nhiêu tiền thì báo tài vụ. Cứ bảo là mua máy phát điện mới.”
“Vậy thì tốt quá. Một hồi tôi gọi điện thoại cho thầy ấy.”
Mất toi buổi sáng mà không làm gì được nó khiến cả đám bọn tôi ngán ngẩm bỏ cuộc, giải tán ai về nhà nấy.
Ăn cơm trưa xong, cu Sáu tí tởn đòi theo tôi đến công ty chuyển phát tìm thằng bé giao hàng.
2 giờ chiều bọn tôi tới công ty chuyển phát nhanh gọi là Lông Chân Bay.
Mặt tiền công ty này không lớn lắm, bên trong chồng từng chồng bưu kiện cao ngất. Ngay cổng chính có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi đang đếm bưu kiện.
Tôi tiến lên hỏi thăm.
“Chị ơi, xin hỏi hôm qua người giao hàng cho bến xe ở đường Trường Tân có ở đây không? ”
Người phụ nữ mặc áo màu xám tro tiện tay ném gói hàng sang bên cạnh, ngẩng đầu liếc tôi.
“Anh nhìn tôi nhiêu tuổi mà gọi chị?”
Tôi biết mình lỡ lời, vội đổi ngay:
“Ấy chết là tôi gọi bậy. Người đẹp, cô có thể cho tôi biết anh bạn giao hàng ở đâu không?”
Chị ta nghe tôi gọi liền cươi tươi như hoa, giơ tay chỉ về một anh chàng đang ngồi trong nhà.
“Chính là thằng nhóc kia. Cái đứa đang gác giò trên bàn đó, nó phụ trách giao hàng cho nguyên cái đường Trường Tân”
Bọn tôi vào nhà, anh chàng thấy có người vô vội vàng bỏ chân xuống, hỏi:
“Hai anh đến lấy hàng hả?”
“Không phải. Bọn tôi là tài xế bến xe Trường Tân. Mấy ngày trước cậu có giao một cái đồng hồ to đến chỗ bọn tôi ấy nhớ không? Cái đồng hồ đó là ai gửi thế?”
Anh chàng gật đầu trả lời.
“Đúng là tôi chuyển đến, có điều kiện hàng này từ quận khác gửi tới, họ chỉ nói miệng với tôi hợp tác xã vận tải tặng. Trên giấy chuyển hàng không có ghi tên người gửi.”
Tôi gật gù rồi hỏi “Thế có cách nào biết được ai gửi không nhỉ?”
Cậu ta do dự cúi đầu xuống, khẽ nói:
“Nếu người gửi không kí tên thì coi như đây là chuyện riêng tư rồi”
Trầm mặc một chút rồi cậu ta lại nói:
“Kiện hàng này là anh tôi giao qua đây, tôi có thể giúp anh hỏi thăm thử. Có điều cần chút đỉnh gọi là...”
Cu Sáu đứng kế bên nghe thấy điếc điếc, hỏi “Chút đỉnh gọi là?”
Tôi phất tay ý bảo cu Sáu ngậm mồm, sau đó rút 100 đồng trong túi ra đưa cho anh chàng giao hàng.
“Thế nhờ cậu đấy. Càng nhanh càng tốt nhé!”
Cậu ta ngó trái ngó phải rồi khẩn cấp nhét tiền vào túi.
“Yên tâm yên tâm. Anh để số điện thoại lại đi, có thông tin tôi sẽ nhắn ngay lập tức.”
Xong việc bọn tôi quay về công ty, trùng hợp gặp lão Lý dẫn theo một người, giới thiệu là thầy trừ tà.
Thầy trừ tà này toàn thân đen thui. Ý tôi không phải da dẻ, mà là từ trên xuống dưới ông ta đều ăn mặc đồ màu đen. Mũ rộng vành đen. Áo khoác đen. Giày đèn. Tay còn cầm một cái dù đen nữa.
Thầy tiến vào toà nhà, móc ra một cái la bàn rồi bắt đầu đi tới đi lui. Lão Ngô cùng đám bọn tôi cứ cun cút mà đi sau mông ông thầy.
Đi đến đằng sau khu văn phòng, thầy ngẩng đầu ngó nghiêng toà nhà 2 tầng bỏ hoang kia nửa ngày rồi hỏi lão Ngô đang đứng sau lưng.
“Vì sao không dỡ bỏ toà nhà này đi. Nó phá huỷ hết phong thuỷ ở đây rồi.”
Nghe nhắc đến tôi liền dỏng tai lên nghe. Vì tôi rất có hứng thú với toà nhà hoang này mà. Tôi chỉ mới chôm được có một trong ba bìa hồ sơ trong phòng lưu trữ ở lầu 2 thôi. Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi chưa đào ra thời gian đi thâu hai cái còn lại.
“Ờ ừm...toà nhà hoang này đang dùng làm gara, bên trong chất nhiều linh kiện với động cơ lắm.”
Lão Ngô điêu vãi!
Cửa lớn khoá kín mít thế kia, lại chưa có người đi vô trong. Đương nhiên không ai nghi ngờ mấy lời này của lão Ngô.
Có điều tôi hơi khác à. Tôi đã lẻn vào rồi. Trong toà nhà này trừ phòng lưu trữ hồ sơ ra thì phòng nào cũng bỏ không, có cái mốc gì đâu.
Thầy gật đầu, ôm la bàn quay lại khu văn phòng phía trước. Gương mặt lộ vẻ trầm tư, tay vê vê chòm râu.
“Thầy có nhìn ra cái gì không ạ?”
Thầy không đáp lại lão Ngô, chỉ gấp gáp bước đi. Bọn tôi vội đuổi theo đến đại sảnh lầu 1.
Cái đồng hồ đang nằm sát tường phía bên phải của cầu thang trung tâm dùng để đi lên tầng trên.
Thầy ngắm nghía cái đồng hồ một lúc lâu. Gật đầu rồi lại lắc đầu.
Rồi quay ra hỏi “Đồng hồ này từ đâu ra?”
Lão Ngô trả lời một cách khẩn trương: “Chúng tôi không biết nó từ đâu tới. Mấy ngày trước bưu điện gửi đến đây.”
Thầy nhíu mày, nói chậm rãi “Vật này cực kì lợi hại. Người bình thường không áp nổi nó đâu. Không phải ta thì không được rồi!”
“Vậy xin thầy làm ơn làm phước giúp chúng tôi.”
“Tối nay ta phải ở lại chỗ này. Các người đi chợ mua cho ta một con mèo mun. Nhớ kĩ, là mèo mun toàn thân đen tuyền tự nhiên, không phải loại nhuộm lông linh tinh gì đâu đấy.”
Lão Ngô vội vàng đáp ứng “Vâng vâng vâng. Còn gì nữa không ạ?”
“Không cần thêm gì nữa. À, trong công ty các người có kí túc xá phải không, ngươi là quản lý, ngươi phải ở đây. Haiz, có thể trừ được vật này hay không phải chờ tối nay rồi.”
“Vâng. Tôi sẽ ở lại. Lý Diệu, cu Sáu, đêm nay tôi ở tạm trong phòng hai cậu nhé.”
Tôi gật đầu bảo không vấn đề, trong lòng thầm mỉa mai.
“Công nhận ông diễn giỏi. Bình thường vẫn ở trong toà nhà hoang kia, còn làm bộ làm tịch, tưởng tôi không biết chắc!”.
Mọi thứ được sắp xếp ổn thoả xong mọi người tự giải tán đi làm việc. Tôi cùng lão Ngô đi chợ mua mèo mun. Lão Ngô sợ mèo bị nhuộm nên mang con mèo ra tắm mấy bận, xác định không bay màu mới dám ôm về công ty.
Màn đêm phủ xuống! Lúc 9 giờ, toàn bộ tài xế đều tan làm, về nhà. Cả công ty chỉ còn lại lão Ngô, tôi, cu Sáu, lão Lý và…
Ông thầy áo đen.
Ông ta trông vô cùng tự tin, chống dù ôm con mèo mun, bảo bọn tôi về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài.
Về kí túc xá, lão Ngô vẫn nhấp nhổm, cứ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Hôm nay là tới lượt cu Sáu lái. Tôi với lão Lý đang ngồi xem TV.
Đến khuya vẫn bình an vô sự, lão Ngô cuối cùng cũng thả lỏng, nằm xuống giường của cu Sáu ngủ một lúc.
2 giờ sáng, điện thoại tôi gào vang tiếng nhạc “tối huyễn dân tộc phong”, làm tôi lẫn lão Ngô đều giật mình tỉnh dậy.
Là cu Sáu gọi điện tới.
“Đến đại sảnh lầu 1 lẹ lên, có chuyện rồi.”
Giọng điệu của cu Sáu rất căng thẳng, hiển nhiên có chuyện gì xảy ra rồi. Lão Ngô và tôi vội vàng lao xuống lầu.
Trong đại sảnh lầu 1, cu Sáu mang gương mặt kinh hoàng đang ngồi bệt ở cạnh cửa. Vừa thấy tôi tới nó gấp rút bò qua.
Trước mắt chúng tôi là cảnh tượng giống như đêm nọ. Một bãi máu be bét trước đồng hồ và một người chết cứng đang quỳ ở đó.
Lần này là ông thầy áo đen.
Lão Ngô bảo tôi báo cảnh sát, tôi móc điện thoại ra thì phát hiện có một tin nhắn.
Là tin nhắn của anh chàng giao hàng gặp lúc trưa.
“Ông anh, tôi tra ra rồi này. Địa chỉ người gửi: số 2386 đường Hoài Viễn. Người gửi: Lưu Vân Ba”
Cuối cùng lão Ngô là người đầu tiên cất lời “Cậu là bánh tét hả? Vậy người đằng kia là ai?”
Lão Ngô vừa nói vừa chỉ tay về phía cái xác chết đang quỳ trước đồng hồ.
Bánh tét nhìn theo ngón tay của lão Ngô, vừa thấy liền bị hù ngồi phịch xuống đất, dùng mông trượt về sau mấy thước tiện thể lau sàn nhà luôn.
“Tía má ơi ai...ai á? Răng mà tròng đồ y chang tui rứa?”
Hôm nay bánh tét mặc áo ba lỗ với quần đùi xanh dương, chân đi dép lào. Mà người quỳ trước đồng hồ kia cũng ăn mặc giống hệt, đến hoa văn trên quần áo cũng không có gì khác biệt.
Lão Ngô nhíu mày rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, họ mang người chết ra ngoài, bọn tôi mới thấy rõ mặt mũi người này. Không phải bánh tét thiệt!
Mặc dù ăn mặc giống hệt nhưng gương mặt của người này lại hoàn toàn khác.
Cảnh sát lấy khẩu cung của lão Lưu, người đầu tiên phát hiện xác chết, gã cũng là người rời bàn ngay sau bánh tét mấy phút.
Cảnh sát phong toả hiện trường, thẩm vấn toàn thể đội xe một vòng. Quần quần ròng rã suốt ba ngày trời mới thu thập xong thông tin, dọn dẹp và bỏ đi niêm phong.
Vẻn vẹn mấy ngày vụ án mạng này đã truyền đi khắp công ty. Bình thường quanh lão Ngô luôn có một bầy người bám đít, thế mà giờ đến bóng một con ruồi cũng không thấy. Đơn giản vì dân tình đã nhìn ra được lão Ngô sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới vì chuyện này.
Tôi đi đến phòng tài vụ báo chi phí, lúc đi ngang văn phòng chạm mặt lão Ngô.
“Ngô ca, ông...đây là định làm gì vậy?”
Lão Ngô bưng bộ mặt lo lắng bứt rứt, không còn một chút nhàn nhã ung dung như thường lệ lên gật đầu.
“À ờ, tôi chuẩn bị đi ném cái đồng hồ kia”
“Bên cảnh sát gửi đến kết quả điều tra chưa? Người chết đâu phải người công ty chúng ta nhỉ!”
Lão Ngô thở dài, nói “Mẹ nó, dị đến thế là cùng. Cảnh sát bảo người này tự sát, dùng đầu mình đập vào đồng hồ.”
Tôi hít vào một hơi, hỏi “Thằng này không phải bị thần kinh chứ? Làm quái gì mặc đồ giống bánh tét rồi chạy đến công ty mình tìm chết?”
“Ai mà biết được! Cảnh sát chỉ nói thằng này là người thôn Hổ Yêu Sơn. Hai ngày trước ra khỏi nhà sau đó không thấy quay về nữa.”
“Hổ Yêu Sơn? Đó không phải thôn ngay trước thôn Đường Oa Tử sao?”
Lão Ngô gật đầu một cách bực dọc:
“Kệ mẹ nó, chả phải chuyện của mình. Câu nhanh theo tôi đi khiêng cái đồng hồ đem liệng đi”
Tôi ừm rồi nhấc chân đi theo lão Ngô đến lầu 1 nơi đặt đồng hồ.
Lão Ngô tìm thêm cu Sáu với lão Lý tài xế xe số 7 đến, một đám vây quanh cái đồng hồ.
Chuyện kì lạ lại xảy ra!
Không thể nâng lên được!
Ban đầu lúc khiêng vào chỉ cần hai ông là nhấc ngon lành. Giờ 4 thằng 4 góc, mỗi thằng nâng một góc, thế mà không tài nào khiêng lên được!
Lão Ngô nghiến răng, chống nạnh mắng:
“Mẹ kiếp. Cái chó má gì đây. Cái đồng hồ nát này cao lắm là 50kg, làm mẹ gì nhấc mãi không lên hả?”
Cu Sáu nhỏ giọng nói:
“Kì ta...Ngô ca, tui nhớ đêm hôm nọ lúc tui đi nhà xí á, cái đồng hồ này dừng ở góc 2 giờ. Nhưng mà ông coi nè, giờ nó lại chạy bình thường rồi. Chỗ ni bị phong toả mấy ngày không ai vô. Hổng lẽ cảnh sát sửa lại hử?”
Lão Ngô lắc đầu “Cảnh sát đâu rảnh vậy!”, rồi tiếp:
“Giờ thử đẩy nó ngã xuống xem có dễ khiêng hơn không.”
Bọn tôi qua hết một bên rồi 1 2 3 cùng đẩy nó về phía trước. Nhưng nó vẫn bất động. Lúc này đây, nó như biến thành một ngọn núi, đẩy kiểu nào cũng không nhích lấy một milimet.
Lão Ngô cáu tiết, nắm một ông đứng kế bên.
“Lão Lý, anh đi mang hai cây xà beng lại đây. Nhấc không được, đẩy không ngã, thì ta nạy nó lên!”
Lão Lý gật đầu đi lấy xà beng.
Tôi nhìn mặt mũi lão Ngô nhăn nhúm, kìm không được nói một câu:
“Ngô ca, tôi vẫn không hiểu vì sao ông tổng của chúng ta lại muốn gửi con hàng ve chai này đến đây!”
Lão Ngô thở dài, bày ra vẻ mặt【có chuyện gì đó mờ ám】
“Bên hợp tác xã bảo cái này không phải bọn họ gửi tặng.”
“Hả?”
Tôi với cu Sáu ngạc nhiên đồng thời phát ra tiếng.
“Ông tổng đang ở Mỹ. Tôi cũng đang nghĩ coi thằng khốn nạn nào gửi cái này đến đây.”
“Thế ban đầu sao ông nói của ông tổng tặng?”
“Là thằng nhóc giao hàng nói vậy á, nói của ông tổng hợp tác xã vận tải thành phố gửi tặng mà. Đúng rồi Lý Diệu, hôm nay vừa lúc cậu rảnh, được thì đi tìm thằng nhóc đó hỏi thử coi.”
“OK. Lát tôi đi.”
Trong lúc nói chuyện thì lão Lý đi lấy xà beng quay về. Lão Ngô và tôi mỗi người cầm một thanh bắt đầu nạy dưới đáy đồng hồ.
Lớp gạch men lót sàn xung quanh chân đồng hồ đều bị nạy bung lên nhưng cái đồng hồ này vẫn y như cũ, không nhúc nhích, không suy suyển.
Nhấc không lên, đẩy không ngã, nạy không ra!
Loay hoay cả một buổi sáng, đám người đều mệt như cờ hó, mồ hôi đầy đầu, cái đồng hồ vẫn cứ lì trơ trơ ra đó.
Lão Ngô tức xì khói, đạp đạp cái đồng hồ, vừa đạp vừa chửi:
“Thứ chó chết này bộ mọc rễ luôn rồi hả!”
Lão Lý quệt mồ hôi, nhỏ giọng bảo:
“Ngô ca, tôi nghĩ không chừng hồn tên kia còn lảng vảng ở đây chưa đi nên là...Tôi biết một thầy trừ tà cao tay lắm, không bằng tôi đi tìm thầy tới coi thử?”
Lão Ngô gật gật đầu.
“Được đó, anh mời thầy tới đi. Tốn bao nhiêu tiền thì báo tài vụ. Cứ bảo là mua máy phát điện mới.”
“Vậy thì tốt quá. Một hồi tôi gọi điện thoại cho thầy ấy.”
Mất toi buổi sáng mà không làm gì được nó khiến cả đám bọn tôi ngán ngẩm bỏ cuộc, giải tán ai về nhà nấy.
Ăn cơm trưa xong, cu Sáu tí tởn đòi theo tôi đến công ty chuyển phát tìm thằng bé giao hàng.
2 giờ chiều bọn tôi tới công ty chuyển phát nhanh gọi là Lông Chân Bay.
Mặt tiền công ty này không lớn lắm, bên trong chồng từng chồng bưu kiện cao ngất. Ngay cổng chính có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi đang đếm bưu kiện.
Tôi tiến lên hỏi thăm.
“Chị ơi, xin hỏi hôm qua người giao hàng cho bến xe ở đường Trường Tân có ở đây không? ”
Người phụ nữ mặc áo màu xám tro tiện tay ném gói hàng sang bên cạnh, ngẩng đầu liếc tôi.
“Anh nhìn tôi nhiêu tuổi mà gọi chị?”
Tôi biết mình lỡ lời, vội đổi ngay:
“Ấy chết là tôi gọi bậy. Người đẹp, cô có thể cho tôi biết anh bạn giao hàng ở đâu không?”
Chị ta nghe tôi gọi liền cươi tươi như hoa, giơ tay chỉ về một anh chàng đang ngồi trong nhà.
“Chính là thằng nhóc kia. Cái đứa đang gác giò trên bàn đó, nó phụ trách giao hàng cho nguyên cái đường Trường Tân”
Bọn tôi vào nhà, anh chàng thấy có người vô vội vàng bỏ chân xuống, hỏi:
“Hai anh đến lấy hàng hả?”
“Không phải. Bọn tôi là tài xế bến xe Trường Tân. Mấy ngày trước cậu có giao một cái đồng hồ to đến chỗ bọn tôi ấy nhớ không? Cái đồng hồ đó là ai gửi thế?”
Anh chàng gật đầu trả lời.
“Đúng là tôi chuyển đến, có điều kiện hàng này từ quận khác gửi tới, họ chỉ nói miệng với tôi hợp tác xã vận tải tặng. Trên giấy chuyển hàng không có ghi tên người gửi.”
Tôi gật gù rồi hỏi “Thế có cách nào biết được ai gửi không nhỉ?”
Cậu ta do dự cúi đầu xuống, khẽ nói:
“Nếu người gửi không kí tên thì coi như đây là chuyện riêng tư rồi”
Trầm mặc một chút rồi cậu ta lại nói:
“Kiện hàng này là anh tôi giao qua đây, tôi có thể giúp anh hỏi thăm thử. Có điều cần chút đỉnh gọi là...”
Cu Sáu đứng kế bên nghe thấy điếc điếc, hỏi “Chút đỉnh gọi là?”
Tôi phất tay ý bảo cu Sáu ngậm mồm, sau đó rút 100 đồng trong túi ra đưa cho anh chàng giao hàng.
“Thế nhờ cậu đấy. Càng nhanh càng tốt nhé!”
Cậu ta ngó trái ngó phải rồi khẩn cấp nhét tiền vào túi.
“Yên tâm yên tâm. Anh để số điện thoại lại đi, có thông tin tôi sẽ nhắn ngay lập tức.”
Xong việc bọn tôi quay về công ty, trùng hợp gặp lão Lý dẫn theo một người, giới thiệu là thầy trừ tà.
Thầy trừ tà này toàn thân đen thui. Ý tôi không phải da dẻ, mà là từ trên xuống dưới ông ta đều ăn mặc đồ màu đen. Mũ rộng vành đen. Áo khoác đen. Giày đèn. Tay còn cầm một cái dù đen nữa.
Thầy tiến vào toà nhà, móc ra một cái la bàn rồi bắt đầu đi tới đi lui. Lão Ngô cùng đám bọn tôi cứ cun cút mà đi sau mông ông thầy.
Đi đến đằng sau khu văn phòng, thầy ngẩng đầu ngó nghiêng toà nhà 2 tầng bỏ hoang kia nửa ngày rồi hỏi lão Ngô đang đứng sau lưng.
“Vì sao không dỡ bỏ toà nhà này đi. Nó phá huỷ hết phong thuỷ ở đây rồi.”
Nghe nhắc đến tôi liền dỏng tai lên nghe. Vì tôi rất có hứng thú với toà nhà hoang này mà. Tôi chỉ mới chôm được có một trong ba bìa hồ sơ trong phòng lưu trữ ở lầu 2 thôi. Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi chưa đào ra thời gian đi thâu hai cái còn lại.
“Ờ ừm...toà nhà hoang này đang dùng làm gara, bên trong chất nhiều linh kiện với động cơ lắm.”
Lão Ngô điêu vãi!
Cửa lớn khoá kín mít thế kia, lại chưa có người đi vô trong. Đương nhiên không ai nghi ngờ mấy lời này của lão Ngô.
Có điều tôi hơi khác à. Tôi đã lẻn vào rồi. Trong toà nhà này trừ phòng lưu trữ hồ sơ ra thì phòng nào cũng bỏ không, có cái mốc gì đâu.
Thầy gật đầu, ôm la bàn quay lại khu văn phòng phía trước. Gương mặt lộ vẻ trầm tư, tay vê vê chòm râu.
“Thầy có nhìn ra cái gì không ạ?”
Thầy không đáp lại lão Ngô, chỉ gấp gáp bước đi. Bọn tôi vội đuổi theo đến đại sảnh lầu 1.
Cái đồng hồ đang nằm sát tường phía bên phải của cầu thang trung tâm dùng để đi lên tầng trên.
Thầy ngắm nghía cái đồng hồ một lúc lâu. Gật đầu rồi lại lắc đầu.
Rồi quay ra hỏi “Đồng hồ này từ đâu ra?”
Lão Ngô trả lời một cách khẩn trương: “Chúng tôi không biết nó từ đâu tới. Mấy ngày trước bưu điện gửi đến đây.”
Thầy nhíu mày, nói chậm rãi “Vật này cực kì lợi hại. Người bình thường không áp nổi nó đâu. Không phải ta thì không được rồi!”
“Vậy xin thầy làm ơn làm phước giúp chúng tôi.”
“Tối nay ta phải ở lại chỗ này. Các người đi chợ mua cho ta một con mèo mun. Nhớ kĩ, là mèo mun toàn thân đen tuyền tự nhiên, không phải loại nhuộm lông linh tinh gì đâu đấy.”
Lão Ngô vội vàng đáp ứng “Vâng vâng vâng. Còn gì nữa không ạ?”
“Không cần thêm gì nữa. À, trong công ty các người có kí túc xá phải không, ngươi là quản lý, ngươi phải ở đây. Haiz, có thể trừ được vật này hay không phải chờ tối nay rồi.”
“Vâng. Tôi sẽ ở lại. Lý Diệu, cu Sáu, đêm nay tôi ở tạm trong phòng hai cậu nhé.”
Tôi gật đầu bảo không vấn đề, trong lòng thầm mỉa mai.
“Công nhận ông diễn giỏi. Bình thường vẫn ở trong toà nhà hoang kia, còn làm bộ làm tịch, tưởng tôi không biết chắc!”.
Mọi thứ được sắp xếp ổn thoả xong mọi người tự giải tán đi làm việc. Tôi cùng lão Ngô đi chợ mua mèo mun. Lão Ngô sợ mèo bị nhuộm nên mang con mèo ra tắm mấy bận, xác định không bay màu mới dám ôm về công ty.
Màn đêm phủ xuống! Lúc 9 giờ, toàn bộ tài xế đều tan làm, về nhà. Cả công ty chỉ còn lại lão Ngô, tôi, cu Sáu, lão Lý và…
Ông thầy áo đen.
Ông ta trông vô cùng tự tin, chống dù ôm con mèo mun, bảo bọn tôi về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài.
Về kí túc xá, lão Ngô vẫn nhấp nhổm, cứ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Hôm nay là tới lượt cu Sáu lái. Tôi với lão Lý đang ngồi xem TV.
Đến khuya vẫn bình an vô sự, lão Ngô cuối cùng cũng thả lỏng, nằm xuống giường của cu Sáu ngủ một lúc.
2 giờ sáng, điện thoại tôi gào vang tiếng nhạc “tối huyễn dân tộc phong”, làm tôi lẫn lão Ngô đều giật mình tỉnh dậy.
Là cu Sáu gọi điện tới.
“Đến đại sảnh lầu 1 lẹ lên, có chuyện rồi.”
Giọng điệu của cu Sáu rất căng thẳng, hiển nhiên có chuyện gì xảy ra rồi. Lão Ngô và tôi vội vàng lao xuống lầu.
Trong đại sảnh lầu 1, cu Sáu mang gương mặt kinh hoàng đang ngồi bệt ở cạnh cửa. Vừa thấy tôi tới nó gấp rút bò qua.
Trước mắt chúng tôi là cảnh tượng giống như đêm nọ. Một bãi máu be bét trước đồng hồ và một người chết cứng đang quỳ ở đó.
Lần này là ông thầy áo đen.
Lão Ngô bảo tôi báo cảnh sát, tôi móc điện thoại ra thì phát hiện có một tin nhắn.
Là tin nhắn của anh chàng giao hàng gặp lúc trưa.
“Ông anh, tôi tra ra rồi này. Địa chỉ người gửi: số 2386 đường Hoài Viễn. Người gửi: Lưu Vân Ba”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.