Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 72: Thứ gì đó vẫn còn sống!

Lão già tám mươi

06/07/2021

Nhìn thấy chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn, tôi thật sự không cảm thấy vui chút nào.

Rõ ràng tối qua bị chiếc xe tang đó tông phải, hiện tại tôi vẫn còn thấy sợ, không lý nào chiếc xe buýt lại không hề hấn gì.

Cu Sáu tiến lại gần, vội vàng kéo tôi lên rồi nói:

"Tui đã nói với anh Hai là cứ chăm cho Bạch Phàm đi, việc lái xe cứ để tui lo mà anh không nghe. Càng ngày càng thấy anh Hai giống như người điên rồi đó. Anh thật sự làm tui thấy lo nha"

Tôi không cam tâm liền đứng dậy, kiểm tra đuôi xe 2 lần. Quả nhiên, không về có một chút dấu vết nào chứng tỏ có sự va chạm cả.

Tôi sờ trán vẫn thấy đau, hình như đêm qua đập đầu vào tay lái là sự thật mà.

Tạm gác lại chuyện này, tôi cùng cu Sáu đi qua căn tin ăn cháo sau đó trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.

Làm một giấc đến tận một giờ chiều thì bất ngờ Đầu Viên gọi điện đến với giọng điệu vô cùng phấn khích:

“Người anh em, cậu thử đoán xem?”

Đầu tôi đau dữ dội vì ngủ thiếu giấc, tôi thều thào hỏi:

“Tự nhiên anh hỏi không không vậy bố ai đoán được! Mà có chuyện gì hot hả?

Đầu Viên nói tiếp:

“Đã tìm thấy được chiếc xe tang kia rồi, nó đang đậu trên đường Liễu Ảnh ở ngoại ô thành phố"

Đường Liễu Ảnh?

Chỗ này không còn xa lạ gì đối với tôi nữa, trước đây tôi đã từng đến đây một lần với lão Lưu để đi tìm Thư viện Nửa Đêm.

"Anh có chắc nó đang đậu ở đó không?

" Chắc chắn, tôi đã đối chiếu với tất cả các bức ảnh. Đó chính xác là chiếc xe tang kia"

Thật sự là nó hả? Tôi đã đua với chiếc xe tang đó nguyên đêm qua. Cuối cùng, nó thực sự không phải chỉ là ảo giác!

Tôi vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo và lao xuống khỏi ký túc xá, bỏ luôn bữa trưa.

Trước khi ra khỏi khu nhà, tôi tình cờ gặp Lão Ngô, lão liếc nhìn tôi rồi trầm giọng hỏi:

“Nhìn bộ dạng của cậu tàn tạ quá vậy, dạo này lặn ở đâu mà nhìn khiếp thế"

Tôi biết ý Lão Ngô. Chẳng qua lão ấy đang dò xét xem liệu tôi có tiếp tục điều tra về vụ tai nạn xe hồi ấy hay không mà thôi.

Đột nhiên tôi nghĩ đến việc Bạch Phàm đã phát hiện ra gã đồng nghiệp muốn lẻn vào tầng hai của tòa nhà sau văn phòng công ty, nên cất tiếng hỏi:

“ Lão Ngô, tôi muốn hỏi ông việc này, ngoài tôi và ông ra còn ai biết được việc ở tầng Hai của tòa nhà sau khu văn phòng công ty có cất dấu tài liệu không? "

Lão Ngô nhìn xung quanh rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ,

"Dĩ nhiên là không. Tầng hai đã bị bỏ hoang mười năm rồi, không có bất kỳ tài xế nào của công ty chúng ta lảng vãng ở đó cả, ngoại trừ cậu ra"

Theo như Thang Nghiêu nói thì gã đó là người khá gầy, nhưng ở đây, tài xế của công ty ông nào cũng ôm vô lăng cả ngày nên đa số là mập ú, không ai có thể gầy hơn tôi cả.

"Vậy thì ông biết có ai khác trong công ty mình cũng quan tâm đến tầng hai của tòa nhà đó không?"

Lão Ngô nghe vậy liền nhíu mày.

" Lý Diệu cậu đừng có mà dọa tôi nha, mình cậu biết chuyện này đã là quá lắm rồi, làm gì có ai khác biết được vụ tai nạn xe năm đó nữa chứ?"

Tôi thấy Lão Ngô ngơ ngác trước câu hỏi của tôi, tôi đoán lão ta cũng không biết gì về gã nhân viên bí ẩn kia, thế nên tôi nói:

" Không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi thuận miệng hỏi vậy thôi "

Nói xong tôi định bỏ đi, lão Ngô liền giữ tay tôi lại, nói nhỏ:

“Vụ tai nạn mười năm trước tuyệt đối cậu không được nói với bất kỳ ai. Nếu không, sẽ không ai có được kết cục hay ho đâu!"

Lời nói của lão Ngô đầy vẻ đe dọa, ý lão bảo bất kỳ ai biết chuyện thì đều phải chết. Thế nhưng, lão càng có ý ngăn cản thì tôi lại càng có hứng thú theo tiếp vụ này.

Tôi không trả lời chỉ cúi đầu và đi ra cổng.

Thấy vậy, lão Ngô tức tối chửi với theo vài câu.

Tin tức từ Đầu Viên luôn luôn chính xác. Do đó, tôi vội bảo anh ta đến chỗ chiếc xe tang trước rồi cũng nhanh chóng bắt taxi đến đường Liễu Ảnh.

Vừa đến nơi, tôi thấy Đầu Viên đang ngậm điếu thuốc vừa đi tới đi lui với vẻ mặt đầy lo lắng

Thấy tôi đến, anh ta quăng điếu thuốc và kéo tôi lại gần anh ta một cách khác thường.

Tôi không khỏi thắc mắc:

"Anh đang đùa tôi đó hả? Xe ở đâu?"

Đầu Viên thấp giọng trả lời:

"Chắc là nó ở gần đây thôi, nhưng mà tôi không dám đi tìm"

"Không dám " ? Tại sao lại không dám đi "

" Nó đậu bên cạnh một ngôi mộ lớn. Tôi sợ lỡ như cái xác chết của người tài xế kia vẫn còn ở trong xe thì sao, nên cố tình đợi cậu đến rồi tụi mình cùng đi"



Tuy nhìn Đầu Viên hung hãn là thế nhưng điểm yếu của hắn chính là rất sợ ma quỷ, phải nói là sợ khủng khiếp ấy.

Tôi gật đầu và đi theo hướng anh ta chỉ, anh ta cố tình cản tôi nhưng cuối cùng vẫn phải khổ sở đi theo sau tôi.

Lần trước đến đây cùng với lão Lưu, tôi đã ở rất lâu trong ngôi nhà gỗ bỏ hoang này. Đầu Viên có thể do quá lo lắng nên đã bắt đầu bị lạc phương hướng, lúc chỉ bên này, lúc bảo bên kia. Hai chúng tôi cứ lòng vòng mãi một hồi như thế khiến tôi phát cáu.

"Thực sự là anh có tin tức về chiếc xe đó không hả Đầu Viên? Chúng ta đã quần nát cả khu vực này rồi mà có thấy bóng dáng nó đâu?"

Đầu Viên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, sau đó hắn rút điện thoại ra quan sát tấm ảnh bên trong điện thoại rồi khẳng định:

“Không thể sai được, chính xác là ở chỗ này mà!"

Tôi nghi ngờ liền ghé mắt nhìn qua tấm hình, trong đó là hình ảnh khu nhà gỗ bỏ hoang, chính giữa có một ngôi mộ lớn và chiếc xe tang đang đậu trước ngôi mộ.

Góc chụp của bức ảnh này rất đặc biệt, tôi liền hỏi Đầu Viên:

"Ai đã gửi tấm ảnh này cho anh vậy, anh thử hỏi họ xem sao".

Đầu Viên gật đầu và gọi vào số máy đó.

Số trống!

Đầu Viên cau mày, bấm gọi lại nhiều lần nhưng tất cả đều là một số trống!

"Làm sao có thể là một con số trống chứ? Rốt cuộc ai đã gởi tấm hình này cho anh vậy?"

Đầu Viên tỏ vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu nói:

"Tôi cũng không biết nữa. Tôi đã nhờ đám anh em đi dò tìm tin tức. Do đó, sáng nay nhận được tin nhắn này tôi cứ tưởng là của một thằng đệ nào đó đã gởi cho tôi."

Tôi thở dài, cầm lấy điện thoại của Đầu Viên, xem xét kỹ lưỡng tấm ảnh rồi dẫn Đầu Viên bắt đầu tìm kiếm một lần nữa.

Dựa trên sự phân tích và so sánh của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng bước ra khỏi khu nhà gỗ bỏ hoang này, và gần như ngay lập tức, đập vào mắt chúng tôi chính là hình ảnh chiếc xe tang màu trắng đang đậu ngay bên cạnh một ngôi mộ lớn.

Đầu Viên chỉ tay vào chiếc xe và hét lên:

“Cậu nhìn đi, rõ ràng là nó mà"

Tôi gật đầu và sau đó cùng Đầu Viên cẩn thận tiến lại gần chiếc xe tang.

"Cậu nói xem, tại sao chiếc xe tang lại đậu ở đây? Có khi nào xác chết của người tài xế kia nghĩ rằng đây là nhà của ổng nên ổng chạy đến đây rồi chui luôn xuống nấm mộ giống như đã trở về nhà không?"

Bầu không khí vốn đã quỷ dị, Đầu Viên lại thốt lên câu này khiến tôi bất giác rùng mình.

Cũng may đang là ban ngày, nếu không nghe hắn nói như vậy chắc chắn tôi không đủ can đảm để tiếp tục tiến lên.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến gần được chiếc xe. Tôi và Đầu Viên nhặt 2 viên đá lớn sau đó đi vòng qua phía cửa xe, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Trong xe không có ai, chìa khóa xe vẫn còn cắm trong ổ khóa bên dưới vô lăng.

Đầu Viên thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe và ngồi vào ghế tài xế.

Tối hôm qua, chiếc xe tang này đã truy đuổi tôi suốt cả một đêm, ngoài ra nó còn tông liên tục vào đuôi xe buýt số 13 của tôi khiến cho động cơ xe gần như bị phá hỏng vậy mà sáng nay khi nhìn lại thì con hàng số 13 của tôi không hề có bất cứ vết xây xước nào. Nghĩ đến đây, tôi liền vòng ra phía trước đầu xe để xem thử.

Thật ngạc nhiên, đầu chiếc xe tang vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu va chạm gì cả.

Đầu Viên đang cố khởi động chiếc xe, hắn lên tiếng nhắc nhở tôi:

“Người anh em, sau lưng cậu là nấm mộ đó, cẩn thận, đừng dẫm lên nó nha"

Đầu Viên không nói thì thiếu chút nữa là tôi quên mất, nghe anh ta nhắc tôi vội vàng quay đầu lại nhìn.

Nấm mộ này không có bia, hình như nó là một ngôi mộ đã có từ rất lâu, điều khiến tôi ngạc nhiên là hình như có ai đó vừa đắp lại nấm mộ vì xung quanh còn có rất nhiều đất mới vẫn còn ẩm ướt.

Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, tại sao lại có đất mới ở trên ngôi mộ cũ này nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ bất chợt tiếng còi xe vang lên khiến tôi giật nảy mình.

Tiếng còi làm tôi sợ muốn xỉu, Đầu Viên đã khởi động được chiếc xe và đang phấn khích vẩy tay gọi tôi qua cửa sổ:

“Người anh em, lên xe!”

Tôi thận trọng bước lên xe và ngồi vào ghế phụ.

Đầu Viên cười khoái chí nói:

" Cái xác chết này thật sự là rất biết nghĩ cho chúng ta đó nha, nó để lại chìa khóa trong xe luôn này, vậy là chúng ta chỉ việc lái xe về trực tiếp giao cho lão Lưu là xong!"

Đầu Viên bắt đầu vào số và quay đầu xe , vừa thắt xong dây an toàn, tôi kinh hãi phát hiện qua cửa kính xe, nấm mộ phía trước đầu xe hình như đang chuyển động.

Tôi rướn cổ ra ngoài để nhìn cho rõ.

Quả nhiên, đất trên đỉnh của nấm mộ không ngừng trồi lên. Tôi linh cảm sắp có chuyện không ổn xảy ra liền hốt hoảng gào lên:

“Con mẹ nó, Đầu Viên, lái nhanh đi!”

Đầu Viên giật mình bởi tiếng hét của tôi, sau đó theo quán tính, hắn đưa mắt nhìn về hướng tôi đang nhìn và trông thấy sự chuyển động của vùng đất trên nấm mộ.

“Má ơi, hổng lẽ tui đoán đúng hả? Xác chết đội mồ sống dậy là thật sao ta?"

Đầu Viên quá hoảng sợ nên tay chân trở nên luống cuống. Nhưng ngay khi hắn quay được đầu của chiếc xe, Đầu Viên quay lại nhìn nấm mộ rồi thách thức:

"Nào, ngon thì đuổi theo ta đi này, coi có đuổi được ta không?"



Nói xong , hắn đạp ga phóng đi.

Chiếc xe lao đi như tên bắn.

Khi chiếc xe di chuyển về phía trước, Đầu Viên cười to ba tiếng ha ha ha.

Nhưng nó chưa chạy được mười mét thì bỗng...

"Brừm.."

Xe tắt máy!

Ông chủ quản hậu cần ở nhà tang lễ đã nói rằng chiếc xe này rất dễ dàng bị tắt máy giữa đường, chỉ duy nhất có tài xế họ Vương là có thể kiểm soát được nó quả nhiên là như vậy.

“Anh thử lại một lần nữa xem sao, nhanh lên một chút!"

Tôi lo lắng nhìn vào kính chiếu hậu, nấm mộ đã hoàn toàn bị mở bung ra, một bàn tay trắng bệch không chút máu vừa thò ra từ chỗ bị mở tung đó.

Da đầu của tôi tê dại, không dám nhìn nữa, tôi vội vàng quay đầu lại và cảm giác có thể nghe được tiếng nhịp tim của mình.

Cũng may ông trời còn thương, xe lại nổ được máy. Ngay sau đó, Đầu Viên phóng xe xuyên qua khu nhà đổ nát.

Tôi và Đầu Viên toát cả mồ hôi hột . Mặc dù đã trốn ra khỏi miệng cọp, nhưng con đường trước mắt chúng tôi lại giống như mê cung vậy.

Khu nhà đổ nát này rất ngoằn ngoèo, có vô số ngã ba, nếu không quen sẽ phải đi lòng vòng như lúc chúng tôi vừa đến đây vậy.

Nhìn thấy chiếc xe dần ổn định và rời khá xa nấm mộ kia, Đàu Viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Người anh em, cậu đoán xem cái xác ban nãy vừa bò ra khỏi nấm mộ kia có phải là xác của tài xế họ Vương ở nhà tang lễ không?"

Tôi lắc đầu.

“Không biết, mặc xác nó đi, miễn sao chúng ta có thể đem chiếc xe này trở về một cách thuận lợi là được rồi!

Đầu Viên vỗ một cái vào tay lái, nói:

“Yên tâm đi, ra khỏi con đường mòn này là đến được đường Liễu Ảnh rồi, lúc đó chúng ta sẽ tìm chỗ sửa xe."

Đang nói chuyện, đột nhiên chúng tôi nghe thấy một tiếng "rầm".

Tôi lắng tai nghe và cảnh giác hỏi:

"Tiếng gì vậy? Xe va vào cái gì hả?"

Đầu Viên ngơ ngác nhìn tôi.

"Có nghe thấy gì đâu? Đoạn đường này khá tốt, làm sao có thể va vào cái gì được?"

"Rầm "

Một lần nữa tôi lại nghe thấy âm thanh giống như một vụ va chạm.

Lần này Đầu Viên cũng nghe thấy, hắn bắt đầu lo lắng và nhìn xung quanh.

"Tiếng động này ở đâu phát ra vậy nhỉ? Tôi có cảm giác nó rất gần ở đây"

Đầu Viên đang lái xe nên không tiện di chuyển, tôi liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong xe.

“Rốt cuộc là tiếng gì vậy? Cậu tìm nhanh lên một chút, đừng nói là nó ở ngay dưới ghế của tôi nha!"

Đầu Viên vừa nói vừa dịch chuyển mông.

Tôi ra hiệu bảo anh ta im lặng, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng "rầm"!

Lần này âm thanh to hơn hai lần trước và làm tai chúng tôi ù nhẹ

Cuối cùng tôi cũng tìm được nguồn phát ra âm thanh, tôi kinh hoàng la lên:

“Dừng xe, mau!”

Nghe vậy, Đầu Viên lập tức thắng gấp xe và lo lắng hỏi:

“ Sao vậy người anh em?”

“Ra khỏi xe nhanh! "

Tôi không có thời gian để giải thích với anh ấy. Tôi vội vàng dùng hết sức để mở cửa . Nhưng cánh cửa này nặng như chì vậy, cho dù đã dùng mọi cách như đẩy, kéo, đập, đá cũng không thể mở được cửa.

Đầu Viên sợ hãi khi nhìn thấy phản ứng này của tôi, anh ta nhỏ giọng hỏi:

“Có chuyện gì vậy, cậu làm sao vậy?"

Tôi run rẩy chỉ tay vào buồng sau của chiếc xe, hoảng sợ nói:

“Hình như có thứ gì đó trong chiếc tủ đựng thi thể này, nó vẫn còn sống!"

Đầu Viên nghe xong giống như đĩa phải vôi, điên cuồng vặn cửa xe.

Cửa xe còn chưa mở được ra, lại có một tiếng động lớn khác từ tủ phía sau vang lên:

Thứ gì đó đã xé toạc một lỗ lớn trên tấm sắt ngăn giữa cabin và tủ đựng xác !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook