Chương 17: Biết sai rồi sao?
Cận Niên
12/05/2015
Vương gia?!
Cái tay phải đang vung lên rất cao, Nhiêu Nhi đang muốn đánh tiếp thì đột nhiên hô hấp cứng đờ, cả người sững lại.
Thế nào, sao có thể…
Mọi người hít thật sâu khi nhìn thấy thân ảnh ưu nhã xuất hiện ở cửa, sắc mặt đều thay đổi, tất cả đều quỳ dập đầu xuống đất, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sợ hãi kêu lên: “Vương gia!”
Trong ánh sáng nhẹ nhàng, Mặc Uyên chậm rãi thong thả bước vào, mang theo nụ cười đầy tà khí bên môi.
“Uyển nghệ quán ngày hôm nay thật náo nhiệt à!”
Ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt hắn nhìn vào cảnh tượng trung tâm thì dừng lại, ý cười không mất đi, chỉ là bất động nhìn bóng dáng tái nhợt nhu nhược trong thùng gỗ kia, vẫn thản nhiên lãnh đạm như thường.
“Vương, Vương gia…” Sắc mặt Nhiêu nhi trắng bệch trong nháy mắt, buông lỏng Lạc Cơ Nhi ra, cuống quít quỳ xuống đất.
Chậm rãi bước đi thong thả, ánh mắt lãnh đạm của Mặc Uyên đảo qua cảnh tượng trước mắt, hô hấp không hề dự báo trước trở nên bất ổn.
Lạc Cơ Nhi bị buông ra giống như con chim nhỏ rơi vào trong thùng gỗ, mái tóc dài tán loạn trên tấm lưng trần, bàn tay nhỏ bé bám lấy thành thùng, thở dốc, hàng mi khẽ rung động trên khuôn mặt tái nhợt, lộ vẻ trong sáng khiến người khác phải đau lòng.
“Ai có thể nói cho ta biết, chuyện vừa rồi là như thế nào?” Ngữ khí uy nghiêm không hài lòng, giọng nói trầm ổn nhưng làm tất cả những người quỳ trên mặt đất đều phát run!
“Vương gia! Cầu Vương gia khai ân!” Dập đầu thật mạnh, tiếng của Nhiêu Nhi vang lên, khàn giọng mà tuyệt vọng. “Nhiêu nhi chỉ là nhất thời trong lòng hồ đồ chứ không có ý gì với Cơ Nhi muội muội, xin vương gia minh xét!”
Nàng ta biết vương gia không thích nhất là xem những người đàn bà ở đằng sau khóc lóc om sòm gây sự, nàng biết như vậy sẽ bị nghiêm phạt, vừa nghĩ đến số phận của người tỷ muội kia, cả người nàng ta đều run rẩy, giống như là ngay sau đây tất cả xương cốt của mình sẽ bị bóp nát!
Mặc Uyên chưa hề rời mắt khỏi Lạc Cơ Nhi, trong thùng nước tỏa ra một luồng khí ấm áp, da thịt nàng lạnh run vì bại lộ ra bên ngoài, Mặc Uyên chậm rãi đi tới, lấy áo bào của mình xuống phủ lên thân thể của nàng.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn
Cặp mắt của Mặc Uyên trầm xuống, hai cánh tay dài vươn tới ôm lấy cả người nàng đang ở trong thùng, dùng y bào bao chặt lấy!
Lạc Cơ Nhi cả kinh, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cả hai cánh tay đều trần trụi, đành nắm chặt lấy áo choàng trên người, để mặc cho hắn siết chặt trong lòng, sắc mặt nàng tái nhợt cúi thấp đầu xuống.
Ghì sát vào nàng, có thể cảm thấy một làn hương thơm từ trong lớp áo chưa bao bọc kỹ nàng tỏa ra, Mặc Uyên giống như bị đầu độc, cúi đầu xuống bên gáy nàng, hít thật sâu.
Rất thơm
Cảm giác trong lòng, thật mềm mại!
Mái tóc đen của nàng rối loạn trên vai, những sợi tóc đen nổi bật trên làn da ở vai, tạo thành một loại dụ hoặc trí mạng.
Mặc Uyên có thể thấy được nàng bị giựt đến đỏ cả da đầu, từ chỗ bị kéo lộ ra những vết đỏ, khiến người khác sinh lòng thương tiếc. Một ngọn lửa dâng lên từ trong lồng ngực, cặp mắt mang theo lệ khí (*cáu kỉnh, không hài lòng) nhìn thẳng về phía người con gái đang quỳ dưới đất.
“Nhiêu nhi, biết sai rồi sao?” Giọng nói của hắn lạnh lùng kinh khủng như Tu La!
"Nhiêu nhi biết sai rồi. Thỉnh Vương gia." Nhiêu nhi nói không ngớt, dập đầu càng xuống thấp hơn, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Cái tay phải đang vung lên rất cao, Nhiêu Nhi đang muốn đánh tiếp thì đột nhiên hô hấp cứng đờ, cả người sững lại.
Thế nào, sao có thể…
Mọi người hít thật sâu khi nhìn thấy thân ảnh ưu nhã xuất hiện ở cửa, sắc mặt đều thay đổi, tất cả đều quỳ dập đầu xuống đất, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sợ hãi kêu lên: “Vương gia!”
Trong ánh sáng nhẹ nhàng, Mặc Uyên chậm rãi thong thả bước vào, mang theo nụ cười đầy tà khí bên môi.
“Uyển nghệ quán ngày hôm nay thật náo nhiệt à!”
Ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt hắn nhìn vào cảnh tượng trung tâm thì dừng lại, ý cười không mất đi, chỉ là bất động nhìn bóng dáng tái nhợt nhu nhược trong thùng gỗ kia, vẫn thản nhiên lãnh đạm như thường.
“Vương, Vương gia…” Sắc mặt Nhiêu nhi trắng bệch trong nháy mắt, buông lỏng Lạc Cơ Nhi ra, cuống quít quỳ xuống đất.
Chậm rãi bước đi thong thả, ánh mắt lãnh đạm của Mặc Uyên đảo qua cảnh tượng trước mắt, hô hấp không hề dự báo trước trở nên bất ổn.
Lạc Cơ Nhi bị buông ra giống như con chim nhỏ rơi vào trong thùng gỗ, mái tóc dài tán loạn trên tấm lưng trần, bàn tay nhỏ bé bám lấy thành thùng, thở dốc, hàng mi khẽ rung động trên khuôn mặt tái nhợt, lộ vẻ trong sáng khiến người khác phải đau lòng.
“Ai có thể nói cho ta biết, chuyện vừa rồi là như thế nào?” Ngữ khí uy nghiêm không hài lòng, giọng nói trầm ổn nhưng làm tất cả những người quỳ trên mặt đất đều phát run!
“Vương gia! Cầu Vương gia khai ân!” Dập đầu thật mạnh, tiếng của Nhiêu Nhi vang lên, khàn giọng mà tuyệt vọng. “Nhiêu nhi chỉ là nhất thời trong lòng hồ đồ chứ không có ý gì với Cơ Nhi muội muội, xin vương gia minh xét!”
Nàng ta biết vương gia không thích nhất là xem những người đàn bà ở đằng sau khóc lóc om sòm gây sự, nàng biết như vậy sẽ bị nghiêm phạt, vừa nghĩ đến số phận của người tỷ muội kia, cả người nàng ta đều run rẩy, giống như là ngay sau đây tất cả xương cốt của mình sẽ bị bóp nát!
Mặc Uyên chưa hề rời mắt khỏi Lạc Cơ Nhi, trong thùng nước tỏa ra một luồng khí ấm áp, da thịt nàng lạnh run vì bại lộ ra bên ngoài, Mặc Uyên chậm rãi đi tới, lấy áo bào của mình xuống phủ lên thân thể của nàng.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn
Cặp mắt của Mặc Uyên trầm xuống, hai cánh tay dài vươn tới ôm lấy cả người nàng đang ở trong thùng, dùng y bào bao chặt lấy!
Lạc Cơ Nhi cả kinh, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cả hai cánh tay đều trần trụi, đành nắm chặt lấy áo choàng trên người, để mặc cho hắn siết chặt trong lòng, sắc mặt nàng tái nhợt cúi thấp đầu xuống.
Ghì sát vào nàng, có thể cảm thấy một làn hương thơm từ trong lớp áo chưa bao bọc kỹ nàng tỏa ra, Mặc Uyên giống như bị đầu độc, cúi đầu xuống bên gáy nàng, hít thật sâu.
Rất thơm
Cảm giác trong lòng, thật mềm mại!
Mái tóc đen của nàng rối loạn trên vai, những sợi tóc đen nổi bật trên làn da ở vai, tạo thành một loại dụ hoặc trí mạng.
Mặc Uyên có thể thấy được nàng bị giựt đến đỏ cả da đầu, từ chỗ bị kéo lộ ra những vết đỏ, khiến người khác sinh lòng thương tiếc. Một ngọn lửa dâng lên từ trong lồng ngực, cặp mắt mang theo lệ khí (*cáu kỉnh, không hài lòng) nhìn thẳng về phía người con gái đang quỳ dưới đất.
“Nhiêu nhi, biết sai rồi sao?” Giọng nói của hắn lạnh lùng kinh khủng như Tu La!
"Nhiêu nhi biết sai rồi. Thỉnh Vương gia." Nhiêu nhi nói không ngớt, dập đầu càng xuống thấp hơn, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.