Chương 80: Đút cơm
Cận Niên
12/05/2015
Cảm giác trên môi bị cắn và hơi thở ấm áp bao trùm khiến Lạc Cơ
Nhi phát ra một tiếng ưm… Nàng tham luyến cảm giác tê dại truyền đến môi dưới,
cùng với hơi thở gần gũi ôn nhu an ủi, cảm xúc như vậy khiến nàng từng chút từng
chút một thoát ra khỏi giấc mộng đẫm máu kia, rốt cục, hô hấp chậm lại, hàng mi
giống như cánh ve của nàng đột nhiên mở ra, mang theo đám sương chưa tản đi, dịu
dàng nhìn về phía khuôn mặt tuấn lãng cách mình nửa tấc——
Trong lòng kinh hãi còn chưa rút hết, cặp mắt nàng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, kinh ngạc nhìn nam tử vừa mới buông cánh môi của nàng ra.
“Thật nhiều máu… có rất nhiều máu, ở trên vai ngươi…” Rốt cục nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, một cơn ủy khuất dày đặc đi theo ra từ trong mộng, gắt gao bóp chặt trái tim của nàng, trong mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, nói năng có chút lộn xộn, “Thật sự rất nhiều máu…”
Trong lòng đột nhiên đau xót, đôi mày tuấn lãng của hắn nhướng lên, thật không ngờ nàng giãy dụa trong mộng lâu như vậy, mơ thấy chính là cả người hắn toàn là máu.
“Không có việc gì …” Hết sức ôn nhu mà nhẹ nhàng dỗ dành, Mặc Uyên cúi người, cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang đặt trên vai hắn, “Không phải sợ, sớm đã qua rồi, chính ngươi sờ thử xem…”
Chua xót dày đặc dần dần qua, lòng bàn tay nho nhỏ của nàng chạm vào miệng vết thương đã băng bó ổn thỏa trên vai hắn, cảm xúc sợ hãi khiến vai nàng hơi chùng xuống, hàng mi chớp chớp, giống như đứa nhỏ vô cùng ủy khuất, kinh ngạc tiếp nhận sự trấn an của hắn.
Hương thơm động lòng người của nàng tràn ra khỏi lồng ngực, toàn bộ thân mình nàng chôn sâu trên chiếc giường lớn tuyết trắng mềm mại, làn da nõn nà, động lòng người. Áo lót màu trắng mỏng manh bao vây lấy bả vai mượt mà cùng ngực nàng, vừa tỏa ra sự hồn nhiên xinh đẹp vừa quyến rũ.
Mặc Uyên nhìn thật lâu, dục vọng tràn đầy trong lòng được bao trùm bởi sự ve vuốt.
Hắn nhịn không được thở dài trong lòng, dùng phương thức mà nàng không nhìn thấy được cũng không nghe thấy —— là càng ngày càng vô dụng rồi sao? Nàng rõ ràng là quả tươi chưa chín, sớm hưởng qua hương vị của nàng, ngược lại trong lòng cứ bị sự ngây ngô ấy quấn lấy như vậy, không thể động đậy, hắn có thể cảm nhận được thứ sưng phồng ở dưới bụng, lại biết thân thể nàng quá mức suy yếu, tinh thần cũng không tốt, hắn than nhẹ, đè nén cơn nóng rực ấy xuống thật sâu.
“Đói bụng sao? Ta mang ngươi đi dùng bữa…” Một cái hôn nhẹ dừng ở mi tâm của nàng, Mặc Uyên nhẹ giọng hỏi.
Bản thân đang chìm sâu trong sự ảo não, chưa kịp phản ứng lại, Lạc Cơ Nhi phục hồi tinh thần, lúc này mới cảm giác bụng đói kêu réo, thân thể không còn chút sức lực nào đến ngay cả nhúc nhích một chút ở trong chăn cũng mệt mỏi rã rời không làm gì được.
Ánh mắt chuyển qua trong chăn, phát hiện mình chỉ mặc áo lót đơn mỏng màu trắng, Lạc Cơ Nhi có chút đỏ mặt, thản nhiên nói: “Ta phải đi thay quần áo.”
Lẳng lặng nhìn nàng xấu hổ ửng hồng mặt, Mặc Uyên cười yếu ớt, ôn nhu như nước: “… Không cần.”
Ba chữ kia lọt vào trong tai, Lạc Cơ Nhi nhất thời kinh hãi, nhìn hắn lập tức cúi người xuống, hai tay dò vào bên trong chiếc chăn tuyết trắng, nàng hít vào một luồng khí lạnh, cả người cũng co chặt lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy giường!
Nhận thấy được khẩn trương căng thẳng của nàng, Mặc Uyên dừng động tác lại, lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu không giảm nửa phần.
Hắn từ từ hít mùi hương thơm, nghiền ngẫm nói nhỏ: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tiểu nô nhi…”
Lạc Cơ Nhi còn đang sững sờ, chỉ thấy hắn ôm lấy nàng cùng với cả tấm chăn mỏng tuyết nhung, nàng thật nhỏ bé, cho dù ôm như vậy, cũng có thể bình yên cuộn mình trong lòng hắn, hắn không có động tác khác, chỉ ôm lấy nàng như thế này, đi ra khỏi nội thất.
Một thoáng thoải mái, rốt cục chậm rãi dập dờn ở trong lòng.
Mùi hương quyến rũ, nhẹ nhàng tràn ngập.
Nàng chưa bao giờ cùng hắn ăn cơm như vậy, càng đừng nói là như thế này: toàn bộ thân mình chôn chặt trong lòng hắn, hắn cúi đầu, cằm chạm nhẹ vào trán nàng.
“Nói cho ta biết, muốn ăn cái gì?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài của hắn cầm một cái thìa lên, chờ nàng trả lời.
Bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong chăn, Lạc Cơ Nhi thử từ từ giãy dụa, “Ta tự mình là được rồi…”
Cánh tay đột nhiên siết chặt, chống cự của nàng giống như con kiến, tan rã trong lực đạo không lớn của hắn!
“Là cái này sao?” Cố ý làm bộ như không cảm giác được giãy dụa của nàng, hắn cầm chiếc thìa canh hạt sen mùi thơm ngát tỏa bốn phía đưa tới miệng nàng.
Lạc Cơ Nhi đưa mắt nhìn, ánh mắt trong veo mang theo chút xấu hổ buồn bực nhìn hắn, nhưng gương mặt tuấn lãng với vẻ ôn nhu kia, lại xen lẫn vài tia đùa bỡn ám muội.
“Thì ra không phải cái này, ta nhìn lầm rồi…” Hàng mi tuấn lãng hơi nhếch lên, trên mặt hắn hiện lên một tia ủy khuất, khi Lạc Cơ Nhi bất đắc dĩ chuẩn bị há mồm thì kéo lại cái thìa, trong giọng nói có chút ảo não áy náy.
“Ngươi…” Thân mình nho nhỏ rốt cục bắt đầu tức giận, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy cái bao tuyết nhung, phẫn hận giãy dụa, “Ta không đói bụng, không cần ăn…”
Nàng giãy dụa, khiến cơn nóng rực vốn đã bị áp chế lại một lần nữa dấy lên, hắn ngửi được mùi thơm ngát trong lòng, so với chiếc bàn đầy món ngon càng thêm cám dỗ hơn…
“Nô nhi…” Một tiếng cười khẽ thích thú lấy lòng, hắn buông thìa, ôm chặt lấy toàn bộ thân mình nàng, đem sự giãy dụa nho nhỏ của nàng hòa tan trong lòng mình, giọng nói bỗng nhiên đè thấp, “Đừng bực, ta đang nói giỡn thôi…”
Ấm áp chợt như ùn ùn kéo tới bao vây nàng.
Chặt chẽ … Không thể động đậy.
Hơi thở nóng rực của hắn kề sát bên mặt mình, khiến căng thẳng trong lòng Lạc Cơ Nhi đột nhiên nới lỏng ra, tất cả phòng bị đều bị một tiếng ôn nhu “đừng bực” mà trở nên tan rã, nàng thở chậm lại, sợ còn như vậy nữa, thật sự sẽ quên mất chính mình là ai, sẽ không hề hận, không hề phản kháng, thậm chí là…
Thậm chí là hùa theo ý hắn.
Bị ý nghĩ trong đầu dọa đến làm cho sợ hãi, Lạc Cơ Nhi bị ôm ở trong lòng hắn, rầu rĩ nói một câu: “Ta biết rồi… Ngươi… Ngươi có thể buông ra hay không…”
Rốt cục đổi lấy được nàng mềm lòng đi, trong lòng Mặc Uyên trào ra nhu tình vô hạn, chậm rãi buông nàng ra, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Thìa trên bàn lại một lần nữa được cầm lên.
Lúc này đây, nàng thực nhu thuận chấp nhận sự phục vụ của hắn, nuốt lấy và tiêu hóa thức ăn giống như xuất phát từ bản năng để có thể làm cho thân thể của mình khôi phục.
Hắn nhìn ra sự lãnh đạm cùng ẩn nhẫn của nàng.
Nhưng mà, cũng chẳng sao cả.
Chỉ là nhìn nàng như thế này sẽ thực thỏa mãn, hắn có thể yêu cầu xa vời điều gì?
Nhớ tới quá khứ đem nàng không ăn không uống nhốt trong phòng giam năm ngày thiếu chút nữa mất mạng, trong lòng hắn liền cảm thấy đau khổ sâu sắc… Cái thời điểm ấy, hắn như thế nào lại ra tay độc ác như vậy? Vẫn là ánh mắt nàng căm hận vô cùng khiến hắn chịu không nổi, cho nên mới kích thích hắn không thể kiềm chế, muốn chinh phục?
Không hiểu.
Mà hiện giờ, cũng không cần phải hiểu, nàng không muốn giải thích, mà là…
“Khụ khụ…”
Có chút phân tâm, nàng không cẩn thận bị sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức liếc sang bên cạnh, bắt đầu ho nhẹ.
Hàng mày tuấn lãng nhếch lên, Mặc Uyên buông thìa, mang theo áy náy khẽ vuốt sống lưng nàng, đôi mày nhỏ xinh của nàng bởi vì khó chịu mà hơi nhăn lại, bên môi ho ra một chút nước bọt, trên mặt nõn nà lưu lại dấu vết, hắn đột nhiên hô hấp bị kiềm hãm, chật vật như vậy nhưng cảnh tượng mê người khiến trong lòng hắn trong nháy mắt vỡ tung, hắn nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, không thể kiềm chế cúi người, hôn môi của nàng!
“Đừng…” Môi bỗng nhiên bị hắn ngăn chặn, kể cả mùi chè hạt sen thơm ngát trong miệng còn chưa tan đi, lưỡi hắn bất ngờ mạnh mẽ chui vào trong miệng của nàng, không để ý đến sự giãy dụa của nàng mà liếm hương vị trong miệng nàng, nàng buồn bực khụ khụ, ngay cả tiếng khụ đều bị hắn đồng thời nuốt hết vào trong miệng…
Thật ngọt…
Dưới bụng đã sưng phồng đến không thể chịu đựng được, hắn ôm chặt thân mình nhỏ bé của nàng, hơi thở nặng nề ồ ồ xen lẫn vài tiếng kêu đau đớn.
Muốn nàng.
Bây giờ đã nghĩ muốn nàng!
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Phong Dực bước vào trong, hơi chút kinh ngạc nhìn một màn kia ——
Nữ tử nhỏ bé kia ở trong một cái bọc trắng toát, bị đặt ở trên đùi hắn không kiêng nể gì mà hôn, sắc mặt nàng ửng hồng, hô hấp đều bất ổn, lại bị bao vây bên trong tuyết nhung, không thể nhúc nhích…
Lần thứ mấy gặp được cảnh tượng như vậy?
Phong Dực sắc mặt đen vài phần, muốn lui ra ngoài, cũng đã không kịp, nam tử bên cạnh bàn đầy món ngon kia đã phát hiện ra hắn.
Bị bắt buông thân hình xinh đẹp trong lòng ra, hai tròng mắt sương mù của Mặc Uyên nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, thấp giọng nói: “Cũng đã vào rồi, có chuyện gì nói đi.”
Phong Dực hạ mi mắt xuống, không nhìn tới chỗ hai người đang ngồi dây dưa kia.
“Hai ngày sau trong cung thiết yến, vừa mới phát thiếp mời đến đây, Vương gia muốn xem không?”
Lời nói nhẹ nhàng, dập dờn trên không trung trong phòng.
Biểu tình của Mặc Uyên vẫn lạnh nhạt như trước, trong đôi mắt lại mơ hồ có thêm vài phần hàn khí.
Tòa hoàng thành âm u nọ từ nhiều năm trước hắn đã lĩnh giáo qua, nhưng mà lúc này, trong lòng càng thêm vài phần âm lạnh. Là hắn càng ngày càng không có định lực sao? Tòa thành kia, với hắn mà nói còn có ý nghĩa gì nữa?
“Bây giờ lại có lý do gì?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, bên môi là lời nói lãnh đạm.
“Vương gia…” Phong Dực ngẩng đầu, đôi mắt từ trước đến nay luôn luôn lạnh như băng lộ ra một tia ấm áp, “Lúc này đây… thất vương gia đã trở về.”
Vài chữ ngắn ngủn, ở nơi sâu thẳm ấm áp giống như có sấm giữa mùa xuân, nổ vang——
Thất vương gia, đã trở về.
Tay ôm nàng bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt tuấn lãng của hắn sau một lúc sững sờ, rốt cục tràn ra một nụ cười yếu ớt động lòng người, nụ cười kia, không giống vẻ giả tạo lạnh như băng ngày trước, mà là ấm áp dị thường, như là tràn ra từ đáy lòng, một luồng cảm giác từ xa xưa dần dần tràn ngập toàn bộ trái tim.
“Biết rồi, đi xuống chuẩn bị đi…” Không cần nói thêm nửa chữ, biểu tình trên mặt hắn đã chứng minh hết thảy.
Thất vương gia… Là ai?
Mãi đến lúc Phong Dực đi ra ngoài, Lạc Cơ Nhi vẫn còn đang suy nghĩ , người có thể làm cho hắn tươi cười ấm áp như vậy, sẽ là một nam tử thế nào?
Thân thể đột nhiên bị ôm chặt, Lạc Cơ Nhi cả kinh, tay hắn len vào bên trong tóc nàng, hơi thở nóng rực dán trên tai nàng ——
“Thật tốt, nô nhi… Hắn đã trở về…”
Thanh âm khàn khàn mà thỏa mãn, mang theo mỏi mệt vì phải chống đỡ mấy ngày nay, truyền vào trong tai nàng…
Trong lòng kinh hãi còn chưa rút hết, cặp mắt nàng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, kinh ngạc nhìn nam tử vừa mới buông cánh môi của nàng ra.
“Thật nhiều máu… có rất nhiều máu, ở trên vai ngươi…” Rốt cục nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, một cơn ủy khuất dày đặc đi theo ra từ trong mộng, gắt gao bóp chặt trái tim của nàng, trong mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, nói năng có chút lộn xộn, “Thật sự rất nhiều máu…”
Trong lòng đột nhiên đau xót, đôi mày tuấn lãng của hắn nhướng lên, thật không ngờ nàng giãy dụa trong mộng lâu như vậy, mơ thấy chính là cả người hắn toàn là máu.
“Không có việc gì …” Hết sức ôn nhu mà nhẹ nhàng dỗ dành, Mặc Uyên cúi người, cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang đặt trên vai hắn, “Không phải sợ, sớm đã qua rồi, chính ngươi sờ thử xem…”
Chua xót dày đặc dần dần qua, lòng bàn tay nho nhỏ của nàng chạm vào miệng vết thương đã băng bó ổn thỏa trên vai hắn, cảm xúc sợ hãi khiến vai nàng hơi chùng xuống, hàng mi chớp chớp, giống như đứa nhỏ vô cùng ủy khuất, kinh ngạc tiếp nhận sự trấn an của hắn.
Hương thơm động lòng người của nàng tràn ra khỏi lồng ngực, toàn bộ thân mình nàng chôn sâu trên chiếc giường lớn tuyết trắng mềm mại, làn da nõn nà, động lòng người. Áo lót màu trắng mỏng manh bao vây lấy bả vai mượt mà cùng ngực nàng, vừa tỏa ra sự hồn nhiên xinh đẹp vừa quyến rũ.
Mặc Uyên nhìn thật lâu, dục vọng tràn đầy trong lòng được bao trùm bởi sự ve vuốt.
Hắn nhịn không được thở dài trong lòng, dùng phương thức mà nàng không nhìn thấy được cũng không nghe thấy —— là càng ngày càng vô dụng rồi sao? Nàng rõ ràng là quả tươi chưa chín, sớm hưởng qua hương vị của nàng, ngược lại trong lòng cứ bị sự ngây ngô ấy quấn lấy như vậy, không thể động đậy, hắn có thể cảm nhận được thứ sưng phồng ở dưới bụng, lại biết thân thể nàng quá mức suy yếu, tinh thần cũng không tốt, hắn than nhẹ, đè nén cơn nóng rực ấy xuống thật sâu.
“Đói bụng sao? Ta mang ngươi đi dùng bữa…” Một cái hôn nhẹ dừng ở mi tâm của nàng, Mặc Uyên nhẹ giọng hỏi.
Bản thân đang chìm sâu trong sự ảo não, chưa kịp phản ứng lại, Lạc Cơ Nhi phục hồi tinh thần, lúc này mới cảm giác bụng đói kêu réo, thân thể không còn chút sức lực nào đến ngay cả nhúc nhích một chút ở trong chăn cũng mệt mỏi rã rời không làm gì được.
Ánh mắt chuyển qua trong chăn, phát hiện mình chỉ mặc áo lót đơn mỏng màu trắng, Lạc Cơ Nhi có chút đỏ mặt, thản nhiên nói: “Ta phải đi thay quần áo.”
Lẳng lặng nhìn nàng xấu hổ ửng hồng mặt, Mặc Uyên cười yếu ớt, ôn nhu như nước: “… Không cần.”
Ba chữ kia lọt vào trong tai, Lạc Cơ Nhi nhất thời kinh hãi, nhìn hắn lập tức cúi người xuống, hai tay dò vào bên trong chiếc chăn tuyết trắng, nàng hít vào một luồng khí lạnh, cả người cũng co chặt lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy giường!
Nhận thấy được khẩn trương căng thẳng của nàng, Mặc Uyên dừng động tác lại, lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu không giảm nửa phần.
Hắn từ từ hít mùi hương thơm, nghiền ngẫm nói nhỏ: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tiểu nô nhi…”
Lạc Cơ Nhi còn đang sững sờ, chỉ thấy hắn ôm lấy nàng cùng với cả tấm chăn mỏng tuyết nhung, nàng thật nhỏ bé, cho dù ôm như vậy, cũng có thể bình yên cuộn mình trong lòng hắn, hắn không có động tác khác, chỉ ôm lấy nàng như thế này, đi ra khỏi nội thất.
Một thoáng thoải mái, rốt cục chậm rãi dập dờn ở trong lòng.
Mùi hương quyến rũ, nhẹ nhàng tràn ngập.
Nàng chưa bao giờ cùng hắn ăn cơm như vậy, càng đừng nói là như thế này: toàn bộ thân mình chôn chặt trong lòng hắn, hắn cúi đầu, cằm chạm nhẹ vào trán nàng.
“Nói cho ta biết, muốn ăn cái gì?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài của hắn cầm một cái thìa lên, chờ nàng trả lời.
Bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong chăn, Lạc Cơ Nhi thử từ từ giãy dụa, “Ta tự mình là được rồi…”
Cánh tay đột nhiên siết chặt, chống cự của nàng giống như con kiến, tan rã trong lực đạo không lớn của hắn!
“Là cái này sao?” Cố ý làm bộ như không cảm giác được giãy dụa của nàng, hắn cầm chiếc thìa canh hạt sen mùi thơm ngát tỏa bốn phía đưa tới miệng nàng.
Lạc Cơ Nhi đưa mắt nhìn, ánh mắt trong veo mang theo chút xấu hổ buồn bực nhìn hắn, nhưng gương mặt tuấn lãng với vẻ ôn nhu kia, lại xen lẫn vài tia đùa bỡn ám muội.
“Thì ra không phải cái này, ta nhìn lầm rồi…” Hàng mi tuấn lãng hơi nhếch lên, trên mặt hắn hiện lên một tia ủy khuất, khi Lạc Cơ Nhi bất đắc dĩ chuẩn bị há mồm thì kéo lại cái thìa, trong giọng nói có chút ảo não áy náy.
“Ngươi…” Thân mình nho nhỏ rốt cục bắt đầu tức giận, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy cái bao tuyết nhung, phẫn hận giãy dụa, “Ta không đói bụng, không cần ăn…”
Nàng giãy dụa, khiến cơn nóng rực vốn đã bị áp chế lại một lần nữa dấy lên, hắn ngửi được mùi thơm ngát trong lòng, so với chiếc bàn đầy món ngon càng thêm cám dỗ hơn…
“Nô nhi…” Một tiếng cười khẽ thích thú lấy lòng, hắn buông thìa, ôm chặt lấy toàn bộ thân mình nàng, đem sự giãy dụa nho nhỏ của nàng hòa tan trong lòng mình, giọng nói bỗng nhiên đè thấp, “Đừng bực, ta đang nói giỡn thôi…”
Ấm áp chợt như ùn ùn kéo tới bao vây nàng.
Chặt chẽ … Không thể động đậy.
Hơi thở nóng rực của hắn kề sát bên mặt mình, khiến căng thẳng trong lòng Lạc Cơ Nhi đột nhiên nới lỏng ra, tất cả phòng bị đều bị một tiếng ôn nhu “đừng bực” mà trở nên tan rã, nàng thở chậm lại, sợ còn như vậy nữa, thật sự sẽ quên mất chính mình là ai, sẽ không hề hận, không hề phản kháng, thậm chí là…
Thậm chí là hùa theo ý hắn.
Bị ý nghĩ trong đầu dọa đến làm cho sợ hãi, Lạc Cơ Nhi bị ôm ở trong lòng hắn, rầu rĩ nói một câu: “Ta biết rồi… Ngươi… Ngươi có thể buông ra hay không…”
Rốt cục đổi lấy được nàng mềm lòng đi, trong lòng Mặc Uyên trào ra nhu tình vô hạn, chậm rãi buông nàng ra, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Thìa trên bàn lại một lần nữa được cầm lên.
Lúc này đây, nàng thực nhu thuận chấp nhận sự phục vụ của hắn, nuốt lấy và tiêu hóa thức ăn giống như xuất phát từ bản năng để có thể làm cho thân thể của mình khôi phục.
Hắn nhìn ra sự lãnh đạm cùng ẩn nhẫn của nàng.
Nhưng mà, cũng chẳng sao cả.
Chỉ là nhìn nàng như thế này sẽ thực thỏa mãn, hắn có thể yêu cầu xa vời điều gì?
Nhớ tới quá khứ đem nàng không ăn không uống nhốt trong phòng giam năm ngày thiếu chút nữa mất mạng, trong lòng hắn liền cảm thấy đau khổ sâu sắc… Cái thời điểm ấy, hắn như thế nào lại ra tay độc ác như vậy? Vẫn là ánh mắt nàng căm hận vô cùng khiến hắn chịu không nổi, cho nên mới kích thích hắn không thể kiềm chế, muốn chinh phục?
Không hiểu.
Mà hiện giờ, cũng không cần phải hiểu, nàng không muốn giải thích, mà là…
“Khụ khụ…”
Có chút phân tâm, nàng không cẩn thận bị sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức liếc sang bên cạnh, bắt đầu ho nhẹ.
Hàng mày tuấn lãng nhếch lên, Mặc Uyên buông thìa, mang theo áy náy khẽ vuốt sống lưng nàng, đôi mày nhỏ xinh của nàng bởi vì khó chịu mà hơi nhăn lại, bên môi ho ra một chút nước bọt, trên mặt nõn nà lưu lại dấu vết, hắn đột nhiên hô hấp bị kiềm hãm, chật vật như vậy nhưng cảnh tượng mê người khiến trong lòng hắn trong nháy mắt vỡ tung, hắn nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, không thể kiềm chế cúi người, hôn môi của nàng!
“Đừng…” Môi bỗng nhiên bị hắn ngăn chặn, kể cả mùi chè hạt sen thơm ngát trong miệng còn chưa tan đi, lưỡi hắn bất ngờ mạnh mẽ chui vào trong miệng của nàng, không để ý đến sự giãy dụa của nàng mà liếm hương vị trong miệng nàng, nàng buồn bực khụ khụ, ngay cả tiếng khụ đều bị hắn đồng thời nuốt hết vào trong miệng…
Thật ngọt…
Dưới bụng đã sưng phồng đến không thể chịu đựng được, hắn ôm chặt thân mình nhỏ bé của nàng, hơi thở nặng nề ồ ồ xen lẫn vài tiếng kêu đau đớn.
Muốn nàng.
Bây giờ đã nghĩ muốn nàng!
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Phong Dực bước vào trong, hơi chút kinh ngạc nhìn một màn kia ——
Nữ tử nhỏ bé kia ở trong một cái bọc trắng toát, bị đặt ở trên đùi hắn không kiêng nể gì mà hôn, sắc mặt nàng ửng hồng, hô hấp đều bất ổn, lại bị bao vây bên trong tuyết nhung, không thể nhúc nhích…
Lần thứ mấy gặp được cảnh tượng như vậy?
Phong Dực sắc mặt đen vài phần, muốn lui ra ngoài, cũng đã không kịp, nam tử bên cạnh bàn đầy món ngon kia đã phát hiện ra hắn.
Bị bắt buông thân hình xinh đẹp trong lòng ra, hai tròng mắt sương mù của Mặc Uyên nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, thấp giọng nói: “Cũng đã vào rồi, có chuyện gì nói đi.”
Phong Dực hạ mi mắt xuống, không nhìn tới chỗ hai người đang ngồi dây dưa kia.
“Hai ngày sau trong cung thiết yến, vừa mới phát thiếp mời đến đây, Vương gia muốn xem không?”
Lời nói nhẹ nhàng, dập dờn trên không trung trong phòng.
Biểu tình của Mặc Uyên vẫn lạnh nhạt như trước, trong đôi mắt lại mơ hồ có thêm vài phần hàn khí.
Tòa hoàng thành âm u nọ từ nhiều năm trước hắn đã lĩnh giáo qua, nhưng mà lúc này, trong lòng càng thêm vài phần âm lạnh. Là hắn càng ngày càng không có định lực sao? Tòa thành kia, với hắn mà nói còn có ý nghĩa gì nữa?
“Bây giờ lại có lý do gì?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, bên môi là lời nói lãnh đạm.
“Vương gia…” Phong Dực ngẩng đầu, đôi mắt từ trước đến nay luôn luôn lạnh như băng lộ ra một tia ấm áp, “Lúc này đây… thất vương gia đã trở về.”
Vài chữ ngắn ngủn, ở nơi sâu thẳm ấm áp giống như có sấm giữa mùa xuân, nổ vang——
Thất vương gia, đã trở về.
Tay ôm nàng bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt tuấn lãng của hắn sau một lúc sững sờ, rốt cục tràn ra một nụ cười yếu ớt động lòng người, nụ cười kia, không giống vẻ giả tạo lạnh như băng ngày trước, mà là ấm áp dị thường, như là tràn ra từ đáy lòng, một luồng cảm giác từ xa xưa dần dần tràn ngập toàn bộ trái tim.
“Biết rồi, đi xuống chuẩn bị đi…” Không cần nói thêm nửa chữ, biểu tình trên mặt hắn đã chứng minh hết thảy.
Thất vương gia… Là ai?
Mãi đến lúc Phong Dực đi ra ngoài, Lạc Cơ Nhi vẫn còn đang suy nghĩ , người có thể làm cho hắn tươi cười ấm áp như vậy, sẽ là một nam tử thế nào?
Thân thể đột nhiên bị ôm chặt, Lạc Cơ Nhi cả kinh, tay hắn len vào bên trong tóc nàng, hơi thở nóng rực dán trên tai nàng ——
“Thật tốt, nô nhi… Hắn đã trở về…”
Thanh âm khàn khàn mà thỏa mãn, mang theo mỏi mệt vì phải chống đỡ mấy ngày nay, truyền vào trong tai nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.