Chương 9: Hơi nước mù mịt
Cận Niên
12/05/2015
“A, Lạc Cơ Nhi, thật là xin lỗi..” Vẻ mặt Nhiêu Nhi hoảng sợ nhưng ánh mắt lại xuất hiện tia vui sướng khi thấy Lạc Cơ Nhi gặp họa. “Ngươi không sao chứ? Không phải ta cố ý đâu…”
Đây là lần thứ hai bị tạt nước lạnh…
Lạc Cơ Nhi hít một ngụm không khí, cả người đều lạnh như băng, run lên bần bật, hàng mi như cánh chim nhướng lên nhìn Nhiêu Nhi.
“Ta không sao…”
Lạc Cơ Nhi biết nàng ta cố ý làm đổ nước, nhưng nếu cãi nhau thì nàng không có chút ưu thế nào
Nghe Lạc Cơ Nhi trả lời, trên mặt Nhiêu Nhi tỏ ra hơi đắc ý, tuy nhiên vẫn làm ra vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ, Lạc Cơ Nhi, ta quên không nói cho ngươi rằng mới vào Uyển nghệ quán thì chỉ có một bộ trang phục duy nhất, không thay đổi được…”
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Một giọng nói uy nghiêm cất lên.
Cô cô đến đột nhiên phát hiện trong phòng đầy nước, một cô gái nhỏ nhắn đang quỳ dưới đất, quần áo thì ướt sũng hơn nửa.
Nhiêu Nhi kinh sợ, vội vàng đứng dậy, từ từ bình tĩnh lại hành lễ với Cô cô.
“Thưa Cô cô, vừa lúc nãy Nhiêu Nhi không cẩn thận, làm đổ chậu nước lên người Lạc Cơ Nhi. Nhiêu Nhi đã biết lỗi rồi, xin được nhận lỗi…”
Lạc Cơ Nhi nhếch miệng lên thản nhiên châm chọc, quay mặt đi chỗ khác.
Cô cô là người rất tinh ý thấu hiểu tâm tư người khác, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng qua lúc này không tiện xử lý.
Cặp mắt cụp xuống lại chậm rãi mở ra, nhìn hai nàng, ánh mắt mệt mỏi nhưng uy nghiêm: “Trước hết gọi người đến đây lau cho khô sàn nhà đi. Nhiêu Nhi, Vương gia đang ở bờ ao, ngươi còn không qua hầu hạ đi?”
Nhiêu Nhi bừng tỉnh, trong lòng mừng như điên: “Cảm tạ Cô cô nhắc nhở, bây giờ Nhiêu Nhi sẽ đi ngay…”
Nói đến đó, gương mặt Nhiêu Nhi cực kỳ phấn chấn, thân hình vặn vẹo, con mắt sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Chờ đã…” Thanh âm của Cô cô ngân nga vang lên từ phía sau.
Nhiêu Nhi xoay người, phát hiện ánh mắt mệt mỏi của Cô cô đang hướng về phía Lạc Cơ Nhi.
“Ngươi cũng đi cùng đi.”
Cái ao rất to, trên mặt ao đang bốc lên luồng sương mù mờ ảo.
Đi dọc theo con đường nhỏ, Lạc Cơ Nhi thấy trong đám sương mù mờ ảo kia có một vài cô gái đề mình trần ngâm người dưới ao, cố gắng dựa vào người đàn ông tà mị có bộ ngực nở rộng kia.
Nàng không biết nên làm gì, thậm chí nàng còn không dám nhìn về phía hắn.
Nhiêu Nhi đứng bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi tự cởi quần áo, sốt ruột chạy xuống ao.
Lạc Cơ Nhi mặt tái đi, chậm rãi ngồi xổm xuống gấn ao, ôm đống quần áo, lưng cứng nhắc.
“Vương gia, nô tỳ muốn, cho nô tỳ nhanh lên…”
“A…A…”
Lạc Cơ Nhi hận không thể bịt kín lỗ tai của mình lại được.
Sao có thể…
Sao có thể có người đàn bà nào muốn được thân cận với người đàn ông khát máu này, lại muốn được hắn sủng ái…
Nhắm mắt lại, nàng nhớ tới thần sắc người đàn ông kia lúc chui đầu vào ngực mình, con mắt đầy tà khí, nàng không thể hiểu tại sao dục vọng lại có thể làm cho người ta khó chịu đến như vậy. Nhất là miệng hắn xé rách vết thương ở vai nàng, làm nàng vô cùng đau đớn, chỉ nghĩ đến, nàng không chịu được phải run rẩy đứng dậy.
“Sao thế, mới nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Nghiêng đầu, Mặc Uyên cười cười, thổi vào cổ cô gái kia một hơi, làm cho cô gái đó phải run rẩy ở dưới nước.
Có trời mới biết tay hắn ở dưới nước đang làm cái gì mà hai mắt nàng kia lại như giăng sương mù, nhanh chóng leo lên người hắn, vặn vẹo thân thể không ngừng, vừa làm lại vừa phát ra một trận rên rỉ…
Ánh mắt Mặc Uyên rời khỏi ao, khép hờ, nhìn về phía cô gái đang đứng trên bờ…
Mái tóc dài như tơ như lụa ôm lấy bờ vai gầy, một phần quần áo ướt, dính sát vào khuỷu tay, vào thắt lưng mỏng manh làm cho hắn mê loạn… Nàng nhất quyết quay mặt đi chỗ khác khiến cho hắn không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Dưới thân căng thẳng, cặp mắt Mặc Uyên sẫm lại, túm lấy cô gái đang vặn vẹo trên người mình, xoay người đè nàng ta xuống.
Những nữ nhân xung quanh thấy vậy, đều biết điều dịch chuyển đi khỏi, âm thầm mang theo hận ý, vì sao lúc này Vương gia lại không để mắt đến mình.
Trong ao, nàng kia vừa không chịu nổi mà kêu lên.
Đây là lần thứ hai bị tạt nước lạnh…
Lạc Cơ Nhi hít một ngụm không khí, cả người đều lạnh như băng, run lên bần bật, hàng mi như cánh chim nhướng lên nhìn Nhiêu Nhi.
“Ta không sao…”
Lạc Cơ Nhi biết nàng ta cố ý làm đổ nước, nhưng nếu cãi nhau thì nàng không có chút ưu thế nào
Nghe Lạc Cơ Nhi trả lời, trên mặt Nhiêu Nhi tỏ ra hơi đắc ý, tuy nhiên vẫn làm ra vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ, Lạc Cơ Nhi, ta quên không nói cho ngươi rằng mới vào Uyển nghệ quán thì chỉ có một bộ trang phục duy nhất, không thay đổi được…”
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Một giọng nói uy nghiêm cất lên.
Cô cô đến đột nhiên phát hiện trong phòng đầy nước, một cô gái nhỏ nhắn đang quỳ dưới đất, quần áo thì ướt sũng hơn nửa.
Nhiêu Nhi kinh sợ, vội vàng đứng dậy, từ từ bình tĩnh lại hành lễ với Cô cô.
“Thưa Cô cô, vừa lúc nãy Nhiêu Nhi không cẩn thận, làm đổ chậu nước lên người Lạc Cơ Nhi. Nhiêu Nhi đã biết lỗi rồi, xin được nhận lỗi…”
Lạc Cơ Nhi nhếch miệng lên thản nhiên châm chọc, quay mặt đi chỗ khác.
Cô cô là người rất tinh ý thấu hiểu tâm tư người khác, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng qua lúc này không tiện xử lý.
Cặp mắt cụp xuống lại chậm rãi mở ra, nhìn hai nàng, ánh mắt mệt mỏi nhưng uy nghiêm: “Trước hết gọi người đến đây lau cho khô sàn nhà đi. Nhiêu Nhi, Vương gia đang ở bờ ao, ngươi còn không qua hầu hạ đi?”
Nhiêu Nhi bừng tỉnh, trong lòng mừng như điên: “Cảm tạ Cô cô nhắc nhở, bây giờ Nhiêu Nhi sẽ đi ngay…”
Nói đến đó, gương mặt Nhiêu Nhi cực kỳ phấn chấn, thân hình vặn vẹo, con mắt sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Chờ đã…” Thanh âm của Cô cô ngân nga vang lên từ phía sau.
Nhiêu Nhi xoay người, phát hiện ánh mắt mệt mỏi của Cô cô đang hướng về phía Lạc Cơ Nhi.
“Ngươi cũng đi cùng đi.”
Cái ao rất to, trên mặt ao đang bốc lên luồng sương mù mờ ảo.
Đi dọc theo con đường nhỏ, Lạc Cơ Nhi thấy trong đám sương mù mờ ảo kia có một vài cô gái đề mình trần ngâm người dưới ao, cố gắng dựa vào người đàn ông tà mị có bộ ngực nở rộng kia.
Nàng không biết nên làm gì, thậm chí nàng còn không dám nhìn về phía hắn.
Nhiêu Nhi đứng bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi tự cởi quần áo, sốt ruột chạy xuống ao.
Lạc Cơ Nhi mặt tái đi, chậm rãi ngồi xổm xuống gấn ao, ôm đống quần áo, lưng cứng nhắc.
“Vương gia, nô tỳ muốn, cho nô tỳ nhanh lên…”
“A…A…”
Lạc Cơ Nhi hận không thể bịt kín lỗ tai của mình lại được.
Sao có thể…
Sao có thể có người đàn bà nào muốn được thân cận với người đàn ông khát máu này, lại muốn được hắn sủng ái…
Nhắm mắt lại, nàng nhớ tới thần sắc người đàn ông kia lúc chui đầu vào ngực mình, con mắt đầy tà khí, nàng không thể hiểu tại sao dục vọng lại có thể làm cho người ta khó chịu đến như vậy. Nhất là miệng hắn xé rách vết thương ở vai nàng, làm nàng vô cùng đau đớn, chỉ nghĩ đến, nàng không chịu được phải run rẩy đứng dậy.
“Sao thế, mới nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Nghiêng đầu, Mặc Uyên cười cười, thổi vào cổ cô gái kia một hơi, làm cho cô gái đó phải run rẩy ở dưới nước.
Có trời mới biết tay hắn ở dưới nước đang làm cái gì mà hai mắt nàng kia lại như giăng sương mù, nhanh chóng leo lên người hắn, vặn vẹo thân thể không ngừng, vừa làm lại vừa phát ra một trận rên rỉ…
Ánh mắt Mặc Uyên rời khỏi ao, khép hờ, nhìn về phía cô gái đang đứng trên bờ…
Mái tóc dài như tơ như lụa ôm lấy bờ vai gầy, một phần quần áo ướt, dính sát vào khuỷu tay, vào thắt lưng mỏng manh làm cho hắn mê loạn… Nàng nhất quyết quay mặt đi chỗ khác khiến cho hắn không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Dưới thân căng thẳng, cặp mắt Mặc Uyên sẫm lại, túm lấy cô gái đang vặn vẹo trên người mình, xoay người đè nàng ta xuống.
Những nữ nhân xung quanh thấy vậy, đều biết điều dịch chuyển đi khỏi, âm thầm mang theo hận ý, vì sao lúc này Vương gia lại không để mắt đến mình.
Trong ao, nàng kia vừa không chịu nổi mà kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.