Chương 164: Không cần nhẫn nhịn nữa
Cận Niên
12/05/2015
Tuyết rơi thật sự yên tĩnh, ở trong màn đêm, tựa như
tiên cảnh.
Hắn yên lặng một lúc lâu.
Nàng dường như trời sinh chính là thuộc về nơi này, trong đôi mắt trong suốt như có sự tĩnh lặng cùng thuần khiết giống như tuyết, hắn nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng, khẽ mở miệng: “Bất kể là lý do gì, cũng muốn nghe sao?”
Bàn tay nhỏ bé có chút băng lạnh của nàng chụp lên mu bàn tay của hắn, dần dần nắm chặt, đôi mắt trong suốt kiên định không có tiếng động.
Ánh mắt của Mặc Uyên nhẹ nhàng hướng về phía đỉnh Tuyết sơn xa xôi, nhìn quét qua khung cảnh màn đêm mênh mông, thản nhiên mở miệng, “Lạc nhi, một tân hoàng lên ngôi, việc gì cần làm hàng đầu?”
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, đôi mày thanh lệ hơi chau lại, khó khăn đáp: “Ổn định dân tâm, nắm quyền thế trong tay, thanh trừng những người bên cạnh.”
Ở các triều đại, ngôi vị hoàng đế thay đổi cũng không tránh khỏi phân tranh bằng máu tanh, mà Đằng An cũng là như vậy.
Nụ cười nhạt trên môi mất đi, Mặc Uyên tiếp tục nói: “Đúng, phải thanh trừng những người bên cạnh. Hoàng huynh cũng đủ tâm độc, cũng đủ vô tình, vì thế năm đó các vây cánh của các hoàng tử khác bị diệt trừ sạch sẽ, toàn bộ triều đình đều là một không khí xơ xác tiêu điều, cái này cũng chinh là nguyên nhân vì sao dù ta chiến thắng Hồ Duệ trở về, nhưng cũng không tránh được số phận hài cốt của mẫu phi bị đào ra khỏi Hoàng lăng. Mà đối với Đằng An mà nói, đây cũng gần như là việc ngoài ý muốn.”
Đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của nàng, giọng hắn khàn khàn trong đêm tối dầy đặc tràn ngập an ủi, rất sợ tâm tình của nàng lại có chút gợn sóng: “Tấn công Đằng An là một mật lệnh, không có bố cáo thiên hạ, càng không có bốn phía tiến quân, tất cả đều tiến hành quá mức bí ẩn cho nên Đằng An mới có thể không hề phòng bị, mà hoàng huynh làm như vậy, nguyên nhân đơn giản là muốn che giấu một bí mật mà thôi, bất luận cái gì uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn hết thảy đều sẽ không bỏ qua.”
Trong lòng thắt lại, Lạc Cơ Nhi truy hỏi: “Là bí mật gì?”
Ngón tay thon dài vuốt ve qua đôi môi của nàng, hắn nói một cách vân đạm phong khinh: “Hoàng huynh cũng không phải là cốt nhục của tiên đế, hắn, chỉ là do hoàng hậu năm đó dùng một vị vương tử thứ xuất của hoàng thất Đằng An đổi về.”
Trong lòng Lạc Cơ Nhi bị chấn động mạnh, không hề có lường trước sự tình lại thành ra thế này, mà đôi mắt của nam tử vẫn thâm thúy như trước ôn hòa lãnh đạm, không hề gợn sóng.
“… Cho nên hắn phải diệt trừ Đằng An, dùng tính mạng của nhiều người như vậy, dùng sự tồn vong của một quốc gia che đậy cái bí mật kia?” Đôi mắt trong suốt tràn đầy nước mắt, nàng cố nén không cho chúng nó rơi xuống, “Một ngôi vị hoàng đế an ổn, thực sự cần nhiều tưới máu tanh của nhìeu người như vậy sao? Nếu như kia không phải quốc thổ của Đằng An, đều không phải con dân của Đằng An, mà là của chính hắn kia? Hắn cũng bỏ được sao? Người như vậy, có tư cách gì ngồi trên thiên hạ, có tư cách gì có oai thiên tử?!”
Chậm rãi nắm lấy thân thể đang run của nàng, đôi mắt Mặc Uyên trở nên thâm trầm, trong lòng xẹt qua một tia đau xót.
Lẳng lặng đợi dòng bi phẫn tràn đầy kia qua đi, ý thức của Lạc Cơ Nhi dần dần trở nên thanh tỉnh, nói giọng khàn khàn: “Hắn muốn diệt trừ ngươi, cũng là bởi vì ngươi biết bí mật này, tại trong toàn bộ hoàng thành, ngươi là uy hiếp lớn nhất của hắn, đúng không?”
Nhẹ nhàng xoa mái tóc dày đen mượt của nàng, đôi môi ấm áp của hắn đặt trên ấn đường của nàng, thản nhiên nói: “Có lẽ vậy.”
Lòng Lạc Cơ Nhi dần dần thắt lại, không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc chua xót mãnh liệt.
Nàng biết hắn không cần ngôi vị hoàng đế, hắn muốn giữ một địa vị trong hoàng thất, là vì Lan phi, vì Mặc Kỳ, thậm chí vì chính nữ nhân mà mình yêu, để cho bọn họ sống được mạnh khỏe, không phải chịu nỗi khổ chiến loạn làm cho cằn cỗi, không bị sống đầu đường xó chợ, vì thế mà hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn , đổi lấy được cái gì chứ?
Thù hận ngất trời như vậy, tuyết đọng trên đỉnh Tuyết sơn kia có thể chôn vùi hết sao?
“Là ta quá ngây thơ, lấy việc không tranh đoạt có thể hóa giải đề phòng cùng đối địch của hắn, cho nên, mới chôn vùi nhiều sinh mệnh không nên chôn vùi, bao gồm cả Kỳ nhi…” Giọng nói từ trong ngực phát ra , trầm thấp thuần hậu, hơi thở mong manh, nhưng làm cho người ta cảm nhận được trái tim bị đục khoét đau đớn dữ dội.
Lạc Cơ Nhi từ trong ngực hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt ngấn lệ chưa khô: “Không cần phải … nhẫn nhịn nữa… Nếu như chàng muốn làm cái gì, đừng bao giờ giấu diếm ta nữa, ta sẽ cho chàng đi làm, hiểu không?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nàng có sự kiên định cùng nhu tình khắc cốt ghi xương, thù hận lớn như vậy, nàng không thể không buông, hắn cũng vậy.
Hắn nhìn nàng, hơi giật mình hồi lâu, cho đến khi một cơn yêu thương mãnh liệt dâng lên trong lòng, tại tận đáy lòng hắn lan tràn ra.
Một chút nụ cười nhè nhẹ cuốn hút lòng người thoáng qua bên môi, bàn tay hắn đan vào mớ tóc dày của nàng, hơi thở vô cùng thân thiết mà hòa hợp cùng hơi thở của nàng, thấp giọng thì thầm nói: “Không phải nói rõ rồi sao? Những ngày này, cái gì cũng không được nghĩ, nếu như muốn nghĩ, liền chỉ cần nghĩ tới ta…”
Một câu nói, dường như đem nàng kéo ra khỏi tất cả những ưu tư nặng nề trở về Tuyết thôn, nơi bình yên mà tĩnh lặng này.
Trên lầu các cao nhất, bọn họ vô cùng thân thiết ôm nhau, mà phía ngoài lầu các tuyết cũng rơi càng dày hơn.
“Ta…”
Giọng nói yếu ớt nghe nhỏ xíu từ nơi đôi môi dán chặt mà tràn ra, hắn cúi người hôn nàng, mang theo quyến luyến sâu sắc, từ từ thâm nhập, triền miên.
Có nhiều chuyện tình, hắn không muốn nói, bởi không muốn khiến nàng bất ngờ tiếp nhận, thù hận ngút trời này, để một người hắn gánh cũng đã đủ, nhưng là, hắn muốn nàng có thể có ánh mắt cảm thông, hắn muốn nàng hoàn toàn dịu ngoan, từ trái tim đến thân thể, đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn.
Thở gấp dần dần hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cả người có chút khô nóng khó hiểu, bày tay ấm áp to lớn phía sau lưng dường như có ma lực, vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ khiến nàng có chút run rẩy, mà bày tay kia hình như đang dần dần đi xuống, bao trùm lên trên cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng.
Vị trí kia, loại cảm xúc này, khiến cả người nàng run lên, mang theo một chút sợ hãi mở mắt ra.
Hơi thở gấp gáp chưa bình ổn được .
Nơi này, đã từng có một chút huyết mạch ấm áp, cùng nàng trải qua đau khổ ba tháng trong lồng giam hắc ám, nàng dùng toàn lực bảo hộ hắn, nhưng chính là không thể chống cự được nỗi đau đớn như xé rách kia, nàng không có biện pháp, chỉ có thể để hắn tùy ý từ trong bụng mình lấy ra cốt nhục kia, huyết nhục mơ hồ.
Trong đôi mắt hắn ngập tràn đau thương, nhưng trong một cái chớp mắt liền đổi thành ôn nhu như nước, hắn trằn trọc trên đôi môi mềm mại của nàng, đem tới cho nàng niềm an ủi sâu thẳm nhất.
Nắm ở thắt lưng của nàng, làm cho toàn thân nàng đều dựa lên người hắn.
Bàn tay ấm áp khẽ vuốt qua bụng dưới của nàng, hôn tới tất cả những sợ hãi, hết thảy những bi thương, cùng toàn bộ những hồi ức không chịu nổi.
Hắn yên lặng một lúc lâu.
Nàng dường như trời sinh chính là thuộc về nơi này, trong đôi mắt trong suốt như có sự tĩnh lặng cùng thuần khiết giống như tuyết, hắn nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng, khẽ mở miệng: “Bất kể là lý do gì, cũng muốn nghe sao?”
Bàn tay nhỏ bé có chút băng lạnh của nàng chụp lên mu bàn tay của hắn, dần dần nắm chặt, đôi mắt trong suốt kiên định không có tiếng động.
Ánh mắt của Mặc Uyên nhẹ nhàng hướng về phía đỉnh Tuyết sơn xa xôi, nhìn quét qua khung cảnh màn đêm mênh mông, thản nhiên mở miệng, “Lạc nhi, một tân hoàng lên ngôi, việc gì cần làm hàng đầu?”
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, đôi mày thanh lệ hơi chau lại, khó khăn đáp: “Ổn định dân tâm, nắm quyền thế trong tay, thanh trừng những người bên cạnh.”
Ở các triều đại, ngôi vị hoàng đế thay đổi cũng không tránh khỏi phân tranh bằng máu tanh, mà Đằng An cũng là như vậy.
Nụ cười nhạt trên môi mất đi, Mặc Uyên tiếp tục nói: “Đúng, phải thanh trừng những người bên cạnh. Hoàng huynh cũng đủ tâm độc, cũng đủ vô tình, vì thế năm đó các vây cánh của các hoàng tử khác bị diệt trừ sạch sẽ, toàn bộ triều đình đều là một không khí xơ xác tiêu điều, cái này cũng chinh là nguyên nhân vì sao dù ta chiến thắng Hồ Duệ trở về, nhưng cũng không tránh được số phận hài cốt của mẫu phi bị đào ra khỏi Hoàng lăng. Mà đối với Đằng An mà nói, đây cũng gần như là việc ngoài ý muốn.”
Đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của nàng, giọng hắn khàn khàn trong đêm tối dầy đặc tràn ngập an ủi, rất sợ tâm tình của nàng lại có chút gợn sóng: “Tấn công Đằng An là một mật lệnh, không có bố cáo thiên hạ, càng không có bốn phía tiến quân, tất cả đều tiến hành quá mức bí ẩn cho nên Đằng An mới có thể không hề phòng bị, mà hoàng huynh làm như vậy, nguyên nhân đơn giản là muốn che giấu một bí mật mà thôi, bất luận cái gì uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn hết thảy đều sẽ không bỏ qua.”
Trong lòng thắt lại, Lạc Cơ Nhi truy hỏi: “Là bí mật gì?”
Ngón tay thon dài vuốt ve qua đôi môi của nàng, hắn nói một cách vân đạm phong khinh: “Hoàng huynh cũng không phải là cốt nhục của tiên đế, hắn, chỉ là do hoàng hậu năm đó dùng một vị vương tử thứ xuất của hoàng thất Đằng An đổi về.”
Trong lòng Lạc Cơ Nhi bị chấn động mạnh, không hề có lường trước sự tình lại thành ra thế này, mà đôi mắt của nam tử vẫn thâm thúy như trước ôn hòa lãnh đạm, không hề gợn sóng.
“… Cho nên hắn phải diệt trừ Đằng An, dùng tính mạng của nhiều người như vậy, dùng sự tồn vong của một quốc gia che đậy cái bí mật kia?” Đôi mắt trong suốt tràn đầy nước mắt, nàng cố nén không cho chúng nó rơi xuống, “Một ngôi vị hoàng đế an ổn, thực sự cần nhiều tưới máu tanh của nhìeu người như vậy sao? Nếu như kia không phải quốc thổ của Đằng An, đều không phải con dân của Đằng An, mà là của chính hắn kia? Hắn cũng bỏ được sao? Người như vậy, có tư cách gì ngồi trên thiên hạ, có tư cách gì có oai thiên tử?!”
Chậm rãi nắm lấy thân thể đang run của nàng, đôi mắt Mặc Uyên trở nên thâm trầm, trong lòng xẹt qua một tia đau xót.
Lẳng lặng đợi dòng bi phẫn tràn đầy kia qua đi, ý thức của Lạc Cơ Nhi dần dần trở nên thanh tỉnh, nói giọng khàn khàn: “Hắn muốn diệt trừ ngươi, cũng là bởi vì ngươi biết bí mật này, tại trong toàn bộ hoàng thành, ngươi là uy hiếp lớn nhất của hắn, đúng không?”
Nhẹ nhàng xoa mái tóc dày đen mượt của nàng, đôi môi ấm áp của hắn đặt trên ấn đường của nàng, thản nhiên nói: “Có lẽ vậy.”
Lòng Lạc Cơ Nhi dần dần thắt lại, không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc chua xót mãnh liệt.
Nàng biết hắn không cần ngôi vị hoàng đế, hắn muốn giữ một địa vị trong hoàng thất, là vì Lan phi, vì Mặc Kỳ, thậm chí vì chính nữ nhân mà mình yêu, để cho bọn họ sống được mạnh khỏe, không phải chịu nỗi khổ chiến loạn làm cho cằn cỗi, không bị sống đầu đường xó chợ, vì thế mà hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn , đổi lấy được cái gì chứ?
Thù hận ngất trời như vậy, tuyết đọng trên đỉnh Tuyết sơn kia có thể chôn vùi hết sao?
“Là ta quá ngây thơ, lấy việc không tranh đoạt có thể hóa giải đề phòng cùng đối địch của hắn, cho nên, mới chôn vùi nhiều sinh mệnh không nên chôn vùi, bao gồm cả Kỳ nhi…” Giọng nói từ trong ngực phát ra , trầm thấp thuần hậu, hơi thở mong manh, nhưng làm cho người ta cảm nhận được trái tim bị đục khoét đau đớn dữ dội.
Lạc Cơ Nhi từ trong ngực hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt ngấn lệ chưa khô: “Không cần phải … nhẫn nhịn nữa… Nếu như chàng muốn làm cái gì, đừng bao giờ giấu diếm ta nữa, ta sẽ cho chàng đi làm, hiểu không?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nàng có sự kiên định cùng nhu tình khắc cốt ghi xương, thù hận lớn như vậy, nàng không thể không buông, hắn cũng vậy.
Hắn nhìn nàng, hơi giật mình hồi lâu, cho đến khi một cơn yêu thương mãnh liệt dâng lên trong lòng, tại tận đáy lòng hắn lan tràn ra.
Một chút nụ cười nhè nhẹ cuốn hút lòng người thoáng qua bên môi, bàn tay hắn đan vào mớ tóc dày của nàng, hơi thở vô cùng thân thiết mà hòa hợp cùng hơi thở của nàng, thấp giọng thì thầm nói: “Không phải nói rõ rồi sao? Những ngày này, cái gì cũng không được nghĩ, nếu như muốn nghĩ, liền chỉ cần nghĩ tới ta…”
Một câu nói, dường như đem nàng kéo ra khỏi tất cả những ưu tư nặng nề trở về Tuyết thôn, nơi bình yên mà tĩnh lặng này.
Trên lầu các cao nhất, bọn họ vô cùng thân thiết ôm nhau, mà phía ngoài lầu các tuyết cũng rơi càng dày hơn.
“Ta…”
Giọng nói yếu ớt nghe nhỏ xíu từ nơi đôi môi dán chặt mà tràn ra, hắn cúi người hôn nàng, mang theo quyến luyến sâu sắc, từ từ thâm nhập, triền miên.
Có nhiều chuyện tình, hắn không muốn nói, bởi không muốn khiến nàng bất ngờ tiếp nhận, thù hận ngút trời này, để một người hắn gánh cũng đã đủ, nhưng là, hắn muốn nàng có thể có ánh mắt cảm thông, hắn muốn nàng hoàn toàn dịu ngoan, từ trái tim đến thân thể, đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn.
Thở gấp dần dần hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cả người có chút khô nóng khó hiểu, bày tay ấm áp to lớn phía sau lưng dường như có ma lực, vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ khiến nàng có chút run rẩy, mà bày tay kia hình như đang dần dần đi xuống, bao trùm lên trên cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng.
Vị trí kia, loại cảm xúc này, khiến cả người nàng run lên, mang theo một chút sợ hãi mở mắt ra.
Hơi thở gấp gáp chưa bình ổn được .
Nơi này, đã từng có một chút huyết mạch ấm áp, cùng nàng trải qua đau khổ ba tháng trong lồng giam hắc ám, nàng dùng toàn lực bảo hộ hắn, nhưng chính là không thể chống cự được nỗi đau đớn như xé rách kia, nàng không có biện pháp, chỉ có thể để hắn tùy ý từ trong bụng mình lấy ra cốt nhục kia, huyết nhục mơ hồ.
Trong đôi mắt hắn ngập tràn đau thương, nhưng trong một cái chớp mắt liền đổi thành ôn nhu như nước, hắn trằn trọc trên đôi môi mềm mại của nàng, đem tới cho nàng niềm an ủi sâu thẳm nhất.
Nắm ở thắt lưng của nàng, làm cho toàn thân nàng đều dựa lên người hắn.
Bàn tay ấm áp khẽ vuốt qua bụng dưới của nàng, hôn tới tất cả những sợ hãi, hết thảy những bi thương, cùng toàn bộ những hồi ức không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.