Chương 2: Ảo giác phi hành
Mật Nguyệt
09/07/2021
Xung quanh càng ngày càng lạnh, bông tuyết cũng rơi phần phật càng ngày càng dày. Vạt áo đã thấm ướt bị phủ thêm sương giá khiến toàn thân Nhạc Thần An bắt đầu mất đi nhiệt độ, run rẩy không ngừng.
Hệ số chống thấm nước của chiếc áo gió mà cậu mặc hôm nay cũng không đáp ứng được tiêu chuẩn ra ngoài trượt tuyết được, không phải cậu keo kiệt không chịu mua mà vì không ngờ Tiết Hiểu đột ngột hạch sách thế này.
Cậu móc điện thoại ra một lần nữa trong vô vọng nhưng vui mừng ngạc nhiên phát hiện tin nhắn trả lời từ trợ lý sinh hoạt của Tiết Hiểu. Mấy người đã ngồi quây quần quanh bàn ăn cơm tối uống rượu mới để ý đến cuộc gọi nhỡ của cậu.
Tuổi tác cậu trợ lý cũng không lớn, bình thường hầu hạ đại minh tinh ăn không ít cục tức. Vào những thời khắc mấu chốt, vẫn là tầng lớp nhân dân lao động bên dưới đáng tin cậy. Nhìn thời gian trả lời, có lẽ khoảng mười mấy phút trước trợ lý nhỏ đã gọi cứu viện của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Nghe nói đội tìm kiếm cứu viện của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này vô cùng chuyên nghiệp, máy bay trực thăng đều được trang bị hồng ngoại. Cũng may ông chủ Thịnh của Universal đã bao hết toàn bộ hành trình của chuyến đi này, nếu không cậu phải làm việc cật lực cho studio mất mấy tháng trời mới đủ tiền ngồi lên được máy bay trực thăng.
Làm người sợ nhất là hay nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng Nhạc Thần An cũng không được ngồi lên trực thăng.
Xuất hiện trước mặt cậu là một nhân viên cứu hộ được trang bị đầy đủ, nón bảo hiểm đỏ và kính trượt tuyết màu đen bảo vệ gương mặt, từ trên xuống dưới mặc trang phục trượt tuyết màu cam rất nghiêm trang kín kẽ, không lộ ra một chút da thịt nào.
Cậu vốn dĩ rất muốn chào hỏi anh chàng cứu hộ một câu sao cho đẹp trai một tí, nhưng mà toàn thân cứ run lẩy bẩy không thôi, cánh tay ôm chặt một chỗ hoàn toàn không giơ ra được, chỉ có thể uể oải rít từ trong kẽ răng đang run cầm cập một câu chào hello.
Đối phương tiến lại gần, lớn tiếng hỏi một câu bên tai cậu bằng tiếng Trung: “Cậu nghe thấy tôi nói không? Ý thức còn tỉnh táo không?”
Không biết có phải do đã đông cứng trong tuyết gần hai tiếng rồi không, cậu cảm thấy mình được sưởi ấm bằng giọng nói trong trẻo êm dịu vô tình lấn át cả cơn gió tuyết lạnh lẽo này, bèn gật đầu mạnh một cái. Đối phương lấy từ sau áo phao của mình một chiếc áo lông vũ khoác lên người cậu, nửa đỡ nửa ôm nhét cậu vào trong chiếc xe trượt cứu hộ bơm hơi sau lưng mình, thắt đai an toàn cẩn thận cố định cho cậu.
Nhạc Thần An miễn cưỡng thả lỏng môi và hàm răng đang run cầm cập đánh vào nhau khẽ nói cảm ơn. Ban đầu người nọ đã cố định xong xuôi ván trượt để khởi hành, sau khi nghe xong bỗng dưng quay người lại, tháo một bên găng tay xuống.
Nhạc Thần An chỉ nhìn thấy rõ bàn tay ấy rất trắng, ngay sau đó cảm thấy gương mặt gần như đã mất đi cảm giác của mình được nâng lên, lòng bàn tay mềm mại của người nọ truyền đến sự ấm áp duy nhất trong cơn bão tuyết mù mịt. Cậu vô thức yên tâm, nhắm hai mắt lại.
“Đừng ngủ, chúng ta sẽ xuống nhanh thôi, kiên trì lên.” Bị anh ta vỗ một cái lên má, Nhạc Thần An mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ mở hai mắt ra, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính trượt tuyết của đối phương mơ hồ thấy được dáng vẻ của mình. Sắc mặt xanh xao, đôi môi đã không còn sắc đỏ, trông chật vật vô cùng.
Anh ta tháo găng tay xuống, sau đó cẩn thận đeo găng tay giữ ấm của mình cho cậu, bóp miệng cậu hơi mạnh rồi nhét một viên kẹo vào miệng cậu. Nhạc Thần An không khống chế được run rẩy, răng nặng nề chạm vào ngón tay anh ta.
Hình như cậu nghe thấy anh bật cười, sau đó anh xoay người giẫm lên ván trượt tuyết, cố định lại trang bị cẩn thận làm vang lên tiếng ken két, cột vững vàng dây kéo của xe trượt tuyết lên cánh tay mình.
Nhạc Thần An nằm trong xe trượt tuyết ngửa mặt nhìn lên trời, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bầu trời ngay phía trên mình. Cậu không biết đối phương làm cách nào mà chỉ cần một tấm ván trượt đã kéo được cả một thanh niên to xác như cậu đi, cảm thấy cơ thể mình giống như được bay lên, nhẹ nhàng bay qua lượn lại trong tuyết. Cậu thầm nhìn lên bầu trời xanh thẫm, cố gắng giữ ý thức tỉnh táo, bỗng dưng có ảo giác mình đang nghiêng ngả trái phải trong khoang máy bay khi nó chao đảo trước khi rơi xuống đất. Bụi tuyết hất tung lên bay qua trước mặt cậu, bọn họ không kịp chờ những bông tuyết ấy rơi xuống đã tạt ngang qua.
Mười mấy phút ấy giống như một pha phát lại quay chậm, hai bàn tay không cảm nhận được đôi găng đang trùm bên ngoài đặt trước ngực, còn mang theo nhiệt độ của người kia. Kẹo trong miệng dần dần tan ra, hương vị nhẹ nhàng thanh thanh, giống vị mật ong vừa thơm vừa tinh khiết, còn có cả vị caramel nhàn nhạt.
“Qua đây, từ từ ngồi dậy, chúng ta đổi sang mô-tơ.”
Người kia đỡ cậu lên, mặc dù vẫn còn run rẩy nhưng gió tuyết dưới núi không lớn lắm, vẫn có thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh. Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết đã không còn người nào, cậu bước lên xe trượt tuyết bằng động cơ màu đỏ trắng theo anh ta.
“Ôm chặt vào, sắp về đến nơi rồi.” Anh kiểm tra lại nón bảo hiểm và kính trượt tuyết cho Nhạc Thần An một lần nữa: “Vùi mặt ra sau vai tôi, cố gắng đừng để gió tạt vào mặt.”
Ngồi trên xe trượt tuyết động cơ đương nhiên là kích thích hơn nhiều so với nằm trên xe trượt kéo.
Nhạc Thần An siết chặt vòng eo người kia, hai người đều mặc rất dày, dựa vào rất mềm mại. Tiếng gió rít gào lướt qua bên tai, Nhạc Thần An không nhớ lần cuối cùng mình được trải nghiệm loại tốc độ này là khi nào, có lẽ là thời điểm vào kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp trung học đến công viên giải trí, bị lũ con gái ép lên tàu lượn siêu tốc chơi. Nhưng mà khi đó trước mặt cậu chẳng có gì ngoài một thanh vịn kim loại.
Đối phương chịu trách nhiệm đưa cậu về khách sạn, định tận tay giao cậu cho bạn bè, nhưng mà lần lượt gõ cửa phòng của Tiết Hiểu và đoàn người Tống Thâm đều không có ai trả lời, điện thoại di động đã hết pin sập nguồn từ lâu.
“Bây giờ cậu không thể ở một mình được, đi với tôi.”
Cậu ngẩn người được dắt đến một ngôi nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, mặt ngoài trông đơn sơ hơn rất nhiều so với khách sạn nơi bọn họ nghỉ, nhìn qua thì đơn giản mộc mạc nhưng có cảm giác rất cổ điển. Vừa vào trong nhà là bầu không khí ấm áp ập vào mặt, thậm chí cậu cảm giác được hơi thở của mình nhức nhối vì sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống.
Đối phương giúp cậu tháo nón bảo hiểm và kính trượt tuyết, để cậu ngồi lên ghế salon, xoay người cởi bỏ trang bị, nhanh chóng thay quần áo bình thường trở lại. Trước khi mất đi ý thức, Nhạc Thần An thấy được dáng vẻ của anh, đôi mắt phượng hẹp dài với ánh mắt linh hoạt, đuôi mắt hơi xếch lên một chút, không biết có cố ý không mà ánh mắt kia tựa như mang theo ánh chớp, còn sáng hơn cả tuyết bên ngoài cửa sổ sau lưng. Cậu cảm thấy lồng ngực mình tê rần, lại một lần nữa mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại trong phòng tối om, rèm cửa sổ che kín ánh sáng. Cậu giơ ngón tay vung vẩy trước mặt mình, không biết do không gian quá tối hay do mình đã mù.
Cậu ngồi trên giường hoạt động cơ thể, cảm thấy đã hồi phục hoàn toàn, cũng may lần này chỉ lạc đường chịu rét chứ không bị thương gì cả. Cậu vén chăn lên xuống giường vươn vai, bỗng nhiên cảm thấy hơi lành lạnh. Lúc này Nhạc Thần An mới phát hiện cả người mình chỉ còn độc một cái quần sịp… Cậu nhanh chóng nhớ lại trước khi ngủ, hình như mình vẫn còn ở trong căn nhà gỗ nhỏ của anh chàng cứu hộ mà?
Tiếng cửa phòng ngủ làm bằng gỗ vang lên cộc cộc.
Đúng rồi, nhất định mình không phải đang ở khách sạn. Mấy người kia sẽ không gõ cửa như vậy, thậm chí đại minh tinh sẽ không bao giờ gõ, chỉ biết gửi tin nhắn sai cậu đi làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Nhạc Thần An hơi hoảng hốt, trong không gian tối om cậu không nhìn thấy quần áo mình ở đâu, không thể làm gì khác hơn là lần mò chui về trong chăn. Đối phương cũng không gấp gáp xông vào mà sau khi nghe thấy cậu nói một câu mời vào mới chậm rãi đẩy cửa ra. Ánh sáng ấm áp bên ngoài phòng khách lọt qua khe cửa khiến cậu hơi chói mắt, cậu quay mặt sang một bên. Đợi mười mấy giây, thấy cậu quay đầu lại lần nữa, đối phương mới bật đèn phòng lên.
“Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu không?”
Không phải là ảo giác, chất giọng lạnh lùng kia nghe sao mà êm tai vậy? Hơn nữa không chỉ giọng dễ nghe mà lòng bàn tay cũng rất lớn. Đôi mắt sáng ngời kia như có lực từ, khảm trên làn da trắng nhợt nhạt khiến người ta không thể rời được cái nhìn.
Đối phương cũng không lên tiếng, cứ để mặc cho cậu quan sát từ trên xuống dưới.
Bụng Nhạc Thần An vang lên tiếng ùng ục, hai người đều ngẩn người ra.
“Đi ăn cái gì trước đã.” Bỗng nhiên đối phương mỉm cười, từ trong nụ cười thoải mái của anh có thể nhìn ra sự trêu ghẹo.
Nhạc Thần An choàng cái chăn đi theo sau lưng anh ra phòng khách: “Cái đó…Quần áo của em…”
Mặc dù hồi học cấp ba cậu đã nhận ra bản thân mình dường như không có hứng thú với người khác giới nhưng bình thường cậu cũng không ngại ngùng như vậy. Chỉ là trước mặt người này có cảm giác hơi khác biệt, cậu chỉ cần thấy đôi mắt ấy của đối phương là nội tâm mất khống chế cảm thấy e ngại. Trong tình huống hoàn toàn trần trụi trước mặt đối phương thật sự khiến cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.
Anh ta không nói gì, chỉ hất cằm về phía ghế salon, đi thẳng ra mở lò nướng chuẩn bị bữa ăn.
Trên tay vịn ghế salon có để một bộ quần áo bình thường, Nhạc Thần An dùng tốc độ nhanh nhất mặc lên, vóc dáng hai người như nhau, kích thước không chênh lệch mấy. Trên quần áo còn thoang thoảng mùi hoa, còn cả hương táo nữa, không khác mấy với mùi hương trên người anh.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Nhạc Thần An đi tới giúp anh bưng đĩa.
“Không cần cảm ơn, cũng may vận khí của cậu không tệ. Nếu thời tiết hôm nay mà xấu hơn nữa, hoặc cậu bị thương, hoặc thời gian cầu cứu muộn hơn vài tiếng, kết quả sẽ hoàn toàn khác.” Anh lấy mỳ spaghetti ra đĩa rồi đưa cho Nhạc Thần An. Mùi thơm của bơ xộc lên mũi, người đang trong trạng thái đói cồn cào làm sao có thể chịu được sự kích thích thơm ngon nóng hổi này được?
“A xin lỗi, em…không hay trượt tuyết…nên không hiểu lắm những điều này.” Nhạc Thần An nuốt nước miếng đặt đĩa lên bàn.
“Không hay trượt tuyết mà dám lên Double Black(*) sao?” Người kia cũng bưng đĩa mỳ, ngồi xuống đối diện cậu, không nhìn ra cảm xúc hỏi.
“Hả, cái gì? Thế giới ngầm(*)?” Bỗng dưng gương mặt cười toe toét mang tính biểu tượng của Kitano Takeshi(**) hiện lên, Nhạc Thần An nghe xong không hiểu lắm tại sao cái khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này còn liên quan đến băng đảng nào đó?
(*) Double Black là 双黑道 (song hắc đạo), chỉ cấp độ đường mòn trượt tuyết dành cho người chuyên nghiệp ở Bắc Mỹ, còn hắc đạo (黑道) chỉ xã hội đen hay Mafia.
(**) Diễn viên hài người Nhật Bản.
“Cậu…lần đầu trượt tuyết à?” Lần này có thể nhìn ra được cảm xúc của đối phương. Chân mày anh cau lại, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén: “Tuần trước, có một nữ du khách đến đây, ngày hôm sau khi chúng tôi tìm thấy cô ấy thì thấy găng tay và trang phục trượt tuyết bị vứt ở một bên, còn thi thể co quắp ở mé nước.” Anh thở dài, chân mày giãn ra: “Đừng tưởng rằng những chuyện này xa vời với cậu. Những người chết cóng bất ngờ đều từng nghĩ như vậy.”
Nhạc Thần An không dám đáp lời, chết kiểu này thật sự rất ngớ ngẩn.
“Double Black là đường trượt khó nhất ở khu nghỉ dưỡng này, người mới học sẽ trượt ở Green Circle, thành thạo hơn một chút có thể trượt ở Blue Square. Độ nghiêng của Black Diamond và Double Black Diamond đều rất lớn, không được lót tuyết nhân tạo ở dưới, nó dành cho dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư trình độ cao. Ngày hôm nay cậu đã lên đến tận Double Black nguy hiểm nhất.” Anh dùng nĩa xiên một miếng thịt ức gà đưa vào trong miệng, trên môi phủ một lớp bơ: “Cậu tên gì?”
“Nhạc Thần An, Nhạc trong âm nhạc.”
“Nhạc Thần An.” Giọng anh rất hay, ánh mắt ấy lại một lần nữa nhìn cậu chăm chú: “Lá gan cậu lớn thật.”
Nhạc Thần An không biết than thở thế nào, lá gan cậu cũng chẳng lớn lắm, cũng ít khi gây phiền toái: “Liên quan đến công việc, nếu không em sẽ không lên đó đâu.” Cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động trên bàn, máy đã được sạc đầy pin nhưng vẫn không có một cuộc gọi đến nào cả. Cậu biến mất trong núi tuyết lâu như vậy mà cả đoàn không ai quan tâm.
“Mộ Hàn.” Bỗng nhiên đối phương tự giới thiệu: “Mộ trong sương chiều.”
“Hân hạnh làm quen, cũng may hôm nay nhờ có anh.” Nhạc Thần An đưa mắt rời khỏi điện thoại trở về gương mặt người đối diện, màu sắc tròng đen hơi sáng, ánh đèn rọi vào khiến màu sắc của nó trở nên đậm như màu mật ong, xen lẫn giữa sắc vàng và màu hổ phách.
Xe trượt tuyết cứu hộ bơm hơi
Xe trượt tuyết bằng động cơ
Đánh giá đường trượt tuyết ở Bắc Mỹ
Green Circle: đường mòn dễ trượt nhất, rộng và bằng phẳng, phổ biến với người mới bắt đầu.
Blue Square: những con đường mòn “trung gian” dốc hơn Green Circle nhưng vẫn đủ dễ dàng cho những người mới bắt đầu và trượt tuyết trung cấp, phổ biến ở hầu hết các khu nghỉ dưỡng vì mức độ không quá khó.
Black Diamond: đường mòn có độ dốc lớn và hẹp, dành cho người trượt tuyết có trình độ cao.
Double Black Diamond: cực kỳ khó chỉ dành cho dân chuyên nghiệp với độ dốc rất lớn và khó nhằn, có gió lớn và các chướng ngại vật.
Công viên địa hình: kết hợp nhiều mức độ mang tính thử thách.
Hệ số chống thấm nước của chiếc áo gió mà cậu mặc hôm nay cũng không đáp ứng được tiêu chuẩn ra ngoài trượt tuyết được, không phải cậu keo kiệt không chịu mua mà vì không ngờ Tiết Hiểu đột ngột hạch sách thế này.
Cậu móc điện thoại ra một lần nữa trong vô vọng nhưng vui mừng ngạc nhiên phát hiện tin nhắn trả lời từ trợ lý sinh hoạt của Tiết Hiểu. Mấy người đã ngồi quây quần quanh bàn ăn cơm tối uống rượu mới để ý đến cuộc gọi nhỡ của cậu.
Tuổi tác cậu trợ lý cũng không lớn, bình thường hầu hạ đại minh tinh ăn không ít cục tức. Vào những thời khắc mấu chốt, vẫn là tầng lớp nhân dân lao động bên dưới đáng tin cậy. Nhìn thời gian trả lời, có lẽ khoảng mười mấy phút trước trợ lý nhỏ đã gọi cứu viện của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Nghe nói đội tìm kiếm cứu viện của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này vô cùng chuyên nghiệp, máy bay trực thăng đều được trang bị hồng ngoại. Cũng may ông chủ Thịnh của Universal đã bao hết toàn bộ hành trình của chuyến đi này, nếu không cậu phải làm việc cật lực cho studio mất mấy tháng trời mới đủ tiền ngồi lên được máy bay trực thăng.
Làm người sợ nhất là hay nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng Nhạc Thần An cũng không được ngồi lên trực thăng.
Xuất hiện trước mặt cậu là một nhân viên cứu hộ được trang bị đầy đủ, nón bảo hiểm đỏ và kính trượt tuyết màu đen bảo vệ gương mặt, từ trên xuống dưới mặc trang phục trượt tuyết màu cam rất nghiêm trang kín kẽ, không lộ ra một chút da thịt nào.
Cậu vốn dĩ rất muốn chào hỏi anh chàng cứu hộ một câu sao cho đẹp trai một tí, nhưng mà toàn thân cứ run lẩy bẩy không thôi, cánh tay ôm chặt một chỗ hoàn toàn không giơ ra được, chỉ có thể uể oải rít từ trong kẽ răng đang run cầm cập một câu chào hello.
Đối phương tiến lại gần, lớn tiếng hỏi một câu bên tai cậu bằng tiếng Trung: “Cậu nghe thấy tôi nói không? Ý thức còn tỉnh táo không?”
Không biết có phải do đã đông cứng trong tuyết gần hai tiếng rồi không, cậu cảm thấy mình được sưởi ấm bằng giọng nói trong trẻo êm dịu vô tình lấn át cả cơn gió tuyết lạnh lẽo này, bèn gật đầu mạnh một cái. Đối phương lấy từ sau áo phao của mình một chiếc áo lông vũ khoác lên người cậu, nửa đỡ nửa ôm nhét cậu vào trong chiếc xe trượt cứu hộ bơm hơi sau lưng mình, thắt đai an toàn cẩn thận cố định cho cậu.
Nhạc Thần An miễn cưỡng thả lỏng môi và hàm răng đang run cầm cập đánh vào nhau khẽ nói cảm ơn. Ban đầu người nọ đã cố định xong xuôi ván trượt để khởi hành, sau khi nghe xong bỗng dưng quay người lại, tháo một bên găng tay xuống.
Nhạc Thần An chỉ nhìn thấy rõ bàn tay ấy rất trắng, ngay sau đó cảm thấy gương mặt gần như đã mất đi cảm giác của mình được nâng lên, lòng bàn tay mềm mại của người nọ truyền đến sự ấm áp duy nhất trong cơn bão tuyết mù mịt. Cậu vô thức yên tâm, nhắm hai mắt lại.
“Đừng ngủ, chúng ta sẽ xuống nhanh thôi, kiên trì lên.” Bị anh ta vỗ một cái lên má, Nhạc Thần An mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ mở hai mắt ra, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính trượt tuyết của đối phương mơ hồ thấy được dáng vẻ của mình. Sắc mặt xanh xao, đôi môi đã không còn sắc đỏ, trông chật vật vô cùng.
Anh ta tháo găng tay xuống, sau đó cẩn thận đeo găng tay giữ ấm của mình cho cậu, bóp miệng cậu hơi mạnh rồi nhét một viên kẹo vào miệng cậu. Nhạc Thần An không khống chế được run rẩy, răng nặng nề chạm vào ngón tay anh ta.
Hình như cậu nghe thấy anh bật cười, sau đó anh xoay người giẫm lên ván trượt tuyết, cố định lại trang bị cẩn thận làm vang lên tiếng ken két, cột vững vàng dây kéo của xe trượt tuyết lên cánh tay mình.
Nhạc Thần An nằm trong xe trượt tuyết ngửa mặt nhìn lên trời, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bầu trời ngay phía trên mình. Cậu không biết đối phương làm cách nào mà chỉ cần một tấm ván trượt đã kéo được cả một thanh niên to xác như cậu đi, cảm thấy cơ thể mình giống như được bay lên, nhẹ nhàng bay qua lượn lại trong tuyết. Cậu thầm nhìn lên bầu trời xanh thẫm, cố gắng giữ ý thức tỉnh táo, bỗng dưng có ảo giác mình đang nghiêng ngả trái phải trong khoang máy bay khi nó chao đảo trước khi rơi xuống đất. Bụi tuyết hất tung lên bay qua trước mặt cậu, bọn họ không kịp chờ những bông tuyết ấy rơi xuống đã tạt ngang qua.
Mười mấy phút ấy giống như một pha phát lại quay chậm, hai bàn tay không cảm nhận được đôi găng đang trùm bên ngoài đặt trước ngực, còn mang theo nhiệt độ của người kia. Kẹo trong miệng dần dần tan ra, hương vị nhẹ nhàng thanh thanh, giống vị mật ong vừa thơm vừa tinh khiết, còn có cả vị caramel nhàn nhạt.
“Qua đây, từ từ ngồi dậy, chúng ta đổi sang mô-tơ.”
Người kia đỡ cậu lên, mặc dù vẫn còn run rẩy nhưng gió tuyết dưới núi không lớn lắm, vẫn có thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh. Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết đã không còn người nào, cậu bước lên xe trượt tuyết bằng động cơ màu đỏ trắng theo anh ta.
“Ôm chặt vào, sắp về đến nơi rồi.” Anh kiểm tra lại nón bảo hiểm và kính trượt tuyết cho Nhạc Thần An một lần nữa: “Vùi mặt ra sau vai tôi, cố gắng đừng để gió tạt vào mặt.”
Ngồi trên xe trượt tuyết động cơ đương nhiên là kích thích hơn nhiều so với nằm trên xe trượt kéo.
Nhạc Thần An siết chặt vòng eo người kia, hai người đều mặc rất dày, dựa vào rất mềm mại. Tiếng gió rít gào lướt qua bên tai, Nhạc Thần An không nhớ lần cuối cùng mình được trải nghiệm loại tốc độ này là khi nào, có lẽ là thời điểm vào kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp trung học đến công viên giải trí, bị lũ con gái ép lên tàu lượn siêu tốc chơi. Nhưng mà khi đó trước mặt cậu chẳng có gì ngoài một thanh vịn kim loại.
Đối phương chịu trách nhiệm đưa cậu về khách sạn, định tận tay giao cậu cho bạn bè, nhưng mà lần lượt gõ cửa phòng của Tiết Hiểu và đoàn người Tống Thâm đều không có ai trả lời, điện thoại di động đã hết pin sập nguồn từ lâu.
“Bây giờ cậu không thể ở một mình được, đi với tôi.”
Cậu ngẩn người được dắt đến một ngôi nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, mặt ngoài trông đơn sơ hơn rất nhiều so với khách sạn nơi bọn họ nghỉ, nhìn qua thì đơn giản mộc mạc nhưng có cảm giác rất cổ điển. Vừa vào trong nhà là bầu không khí ấm áp ập vào mặt, thậm chí cậu cảm giác được hơi thở của mình nhức nhối vì sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống.
Đối phương giúp cậu tháo nón bảo hiểm và kính trượt tuyết, để cậu ngồi lên ghế salon, xoay người cởi bỏ trang bị, nhanh chóng thay quần áo bình thường trở lại. Trước khi mất đi ý thức, Nhạc Thần An thấy được dáng vẻ của anh, đôi mắt phượng hẹp dài với ánh mắt linh hoạt, đuôi mắt hơi xếch lên một chút, không biết có cố ý không mà ánh mắt kia tựa như mang theo ánh chớp, còn sáng hơn cả tuyết bên ngoài cửa sổ sau lưng. Cậu cảm thấy lồng ngực mình tê rần, lại một lần nữa mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại trong phòng tối om, rèm cửa sổ che kín ánh sáng. Cậu giơ ngón tay vung vẩy trước mặt mình, không biết do không gian quá tối hay do mình đã mù.
Cậu ngồi trên giường hoạt động cơ thể, cảm thấy đã hồi phục hoàn toàn, cũng may lần này chỉ lạc đường chịu rét chứ không bị thương gì cả. Cậu vén chăn lên xuống giường vươn vai, bỗng nhiên cảm thấy hơi lành lạnh. Lúc này Nhạc Thần An mới phát hiện cả người mình chỉ còn độc một cái quần sịp… Cậu nhanh chóng nhớ lại trước khi ngủ, hình như mình vẫn còn ở trong căn nhà gỗ nhỏ của anh chàng cứu hộ mà?
Tiếng cửa phòng ngủ làm bằng gỗ vang lên cộc cộc.
Đúng rồi, nhất định mình không phải đang ở khách sạn. Mấy người kia sẽ không gõ cửa như vậy, thậm chí đại minh tinh sẽ không bao giờ gõ, chỉ biết gửi tin nhắn sai cậu đi làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Nhạc Thần An hơi hoảng hốt, trong không gian tối om cậu không nhìn thấy quần áo mình ở đâu, không thể làm gì khác hơn là lần mò chui về trong chăn. Đối phương cũng không gấp gáp xông vào mà sau khi nghe thấy cậu nói một câu mời vào mới chậm rãi đẩy cửa ra. Ánh sáng ấm áp bên ngoài phòng khách lọt qua khe cửa khiến cậu hơi chói mắt, cậu quay mặt sang một bên. Đợi mười mấy giây, thấy cậu quay đầu lại lần nữa, đối phương mới bật đèn phòng lên.
“Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu không?”
Không phải là ảo giác, chất giọng lạnh lùng kia nghe sao mà êm tai vậy? Hơn nữa không chỉ giọng dễ nghe mà lòng bàn tay cũng rất lớn. Đôi mắt sáng ngời kia như có lực từ, khảm trên làn da trắng nhợt nhạt khiến người ta không thể rời được cái nhìn.
Đối phương cũng không lên tiếng, cứ để mặc cho cậu quan sát từ trên xuống dưới.
Bụng Nhạc Thần An vang lên tiếng ùng ục, hai người đều ngẩn người ra.
“Đi ăn cái gì trước đã.” Bỗng nhiên đối phương mỉm cười, từ trong nụ cười thoải mái của anh có thể nhìn ra sự trêu ghẹo.
Nhạc Thần An choàng cái chăn đi theo sau lưng anh ra phòng khách: “Cái đó…Quần áo của em…”
Mặc dù hồi học cấp ba cậu đã nhận ra bản thân mình dường như không có hứng thú với người khác giới nhưng bình thường cậu cũng không ngại ngùng như vậy. Chỉ là trước mặt người này có cảm giác hơi khác biệt, cậu chỉ cần thấy đôi mắt ấy của đối phương là nội tâm mất khống chế cảm thấy e ngại. Trong tình huống hoàn toàn trần trụi trước mặt đối phương thật sự khiến cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.
Anh ta không nói gì, chỉ hất cằm về phía ghế salon, đi thẳng ra mở lò nướng chuẩn bị bữa ăn.
Trên tay vịn ghế salon có để một bộ quần áo bình thường, Nhạc Thần An dùng tốc độ nhanh nhất mặc lên, vóc dáng hai người như nhau, kích thước không chênh lệch mấy. Trên quần áo còn thoang thoảng mùi hoa, còn cả hương táo nữa, không khác mấy với mùi hương trên người anh.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Nhạc Thần An đi tới giúp anh bưng đĩa.
“Không cần cảm ơn, cũng may vận khí của cậu không tệ. Nếu thời tiết hôm nay mà xấu hơn nữa, hoặc cậu bị thương, hoặc thời gian cầu cứu muộn hơn vài tiếng, kết quả sẽ hoàn toàn khác.” Anh lấy mỳ spaghetti ra đĩa rồi đưa cho Nhạc Thần An. Mùi thơm của bơ xộc lên mũi, người đang trong trạng thái đói cồn cào làm sao có thể chịu được sự kích thích thơm ngon nóng hổi này được?
“A xin lỗi, em…không hay trượt tuyết…nên không hiểu lắm những điều này.” Nhạc Thần An nuốt nước miếng đặt đĩa lên bàn.
“Không hay trượt tuyết mà dám lên Double Black(*) sao?” Người kia cũng bưng đĩa mỳ, ngồi xuống đối diện cậu, không nhìn ra cảm xúc hỏi.
“Hả, cái gì? Thế giới ngầm(*)?” Bỗng dưng gương mặt cười toe toét mang tính biểu tượng của Kitano Takeshi(**) hiện lên, Nhạc Thần An nghe xong không hiểu lắm tại sao cái khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này còn liên quan đến băng đảng nào đó?
(*) Double Black là 双黑道 (song hắc đạo), chỉ cấp độ đường mòn trượt tuyết dành cho người chuyên nghiệp ở Bắc Mỹ, còn hắc đạo (黑道) chỉ xã hội đen hay Mafia.
(**) Diễn viên hài người Nhật Bản.
“Cậu…lần đầu trượt tuyết à?” Lần này có thể nhìn ra được cảm xúc của đối phương. Chân mày anh cau lại, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén: “Tuần trước, có một nữ du khách đến đây, ngày hôm sau khi chúng tôi tìm thấy cô ấy thì thấy găng tay và trang phục trượt tuyết bị vứt ở một bên, còn thi thể co quắp ở mé nước.” Anh thở dài, chân mày giãn ra: “Đừng tưởng rằng những chuyện này xa vời với cậu. Những người chết cóng bất ngờ đều từng nghĩ như vậy.”
Nhạc Thần An không dám đáp lời, chết kiểu này thật sự rất ngớ ngẩn.
“Double Black là đường trượt khó nhất ở khu nghỉ dưỡng này, người mới học sẽ trượt ở Green Circle, thành thạo hơn một chút có thể trượt ở Blue Square. Độ nghiêng của Black Diamond và Double Black Diamond đều rất lớn, không được lót tuyết nhân tạo ở dưới, nó dành cho dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư trình độ cao. Ngày hôm nay cậu đã lên đến tận Double Black nguy hiểm nhất.” Anh dùng nĩa xiên một miếng thịt ức gà đưa vào trong miệng, trên môi phủ một lớp bơ: “Cậu tên gì?”
“Nhạc Thần An, Nhạc trong âm nhạc.”
“Nhạc Thần An.” Giọng anh rất hay, ánh mắt ấy lại một lần nữa nhìn cậu chăm chú: “Lá gan cậu lớn thật.”
Nhạc Thần An không biết than thở thế nào, lá gan cậu cũng chẳng lớn lắm, cũng ít khi gây phiền toái: “Liên quan đến công việc, nếu không em sẽ không lên đó đâu.” Cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động trên bàn, máy đã được sạc đầy pin nhưng vẫn không có một cuộc gọi đến nào cả. Cậu biến mất trong núi tuyết lâu như vậy mà cả đoàn không ai quan tâm.
“Mộ Hàn.” Bỗng nhiên đối phương tự giới thiệu: “Mộ trong sương chiều.”
“Hân hạnh làm quen, cũng may hôm nay nhờ có anh.” Nhạc Thần An đưa mắt rời khỏi điện thoại trở về gương mặt người đối diện, màu sắc tròng đen hơi sáng, ánh đèn rọi vào khiến màu sắc của nó trở nên đậm như màu mật ong, xen lẫn giữa sắc vàng và màu hổ phách.
Xe trượt tuyết cứu hộ bơm hơi
Xe trượt tuyết bằng động cơ
Đánh giá đường trượt tuyết ở Bắc Mỹ
Green Circle: đường mòn dễ trượt nhất, rộng và bằng phẳng, phổ biến với người mới bắt đầu.
Blue Square: những con đường mòn “trung gian” dốc hơn Green Circle nhưng vẫn đủ dễ dàng cho những người mới bắt đầu và trượt tuyết trung cấp, phổ biến ở hầu hết các khu nghỉ dưỡng vì mức độ không quá khó.
Black Diamond: đường mòn có độ dốc lớn và hẹp, dành cho người trượt tuyết có trình độ cao.
Double Black Diamond: cực kỳ khó chỉ dành cho dân chuyên nghiệp với độ dốc rất lớn và khó nhằn, có gió lớn và các chướng ngại vật.
Công viên địa hình: kết hợp nhiều mức độ mang tính thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.