Chương 53: Kẹo trái cây
Mật Nguyệt
09/07/2021
“Mộ Hàn, anh đưa Thần Thần về nhà trước đi, nó bị ốm đừng để nó ra ngoài chạy nhảy lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe.” Trương Dịch Trạch trịnh trọng đặt chùm chìa khó nhà mình vào trong tay Mộ Hàn, ngoảnh đầu nháy mắt với Nhạc Thần An.
Nhạc Thần An đang định đứng dậy, mẹ Trương bưng tới một bát canh trong suốt đựng thứ chất lỏng màu vàng: “Chờ đã, uống canh gừng rồi đi!”
Mới vừa bưng bát lên miệng, mùi hương cay cay của gừng bốc lên. Nhạc Thần An mặt đầy vẻ khó xử, cái bát này cũng to quá đi à… Nhưng lòng tốt của mẹ Trương cậu không nỡ phụ lòng, chỉ đành cắn răng nín thở uống ừng ực một hơi.
Đặt bát xuống, cay đến mức không nói nổi thành lời. Cậu nhanh chóng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ nhà họ Trương, ra khỏi sân mới không biết xấu hổ lè lưỡi: “Cay quá…”
Mộ Hàn nhét tay vào túi đi bên cạnh, buổi chiều trên đường không có ai, bọn họ sóng vai đi bên nhau một lúc. Nhạc Thần An đánh bạo thò tay trực tiếp vào trong túi áo Mộ Hàn muốn nắm tay anh, thế nhưng anh chợt siết chặt nắm đấm né tránh, không để cậu được như ý.
Nhạc Thần An sửng sốt, xoay đầu có vẻ mất mát rồi rụt tay về.
“Lần trước em mua kẹo trái cây lúc nào thế?” Đột nhiên Mộ Hàn hỏi.
“Hả? Bây giờ nhớ lại thì…chắc là hơn nửa năm, từ hồi bọn mình còn ở bên nhau…” Vừa nói xong cậu khựng lại, sao câu này nghe vào khó chịu quá.
“Hơn nửa năm…” Mộ Hàn nhỏ giọng lặp lại một lần: “Kẹo đã hết hạn chưa nhỉ?”
Nhạc Thần An nghiêng đầu nhìn anh không hiểu lắm, bỗng nhiên từ lòng bàn tay đang siết chặt của Mộ Hàn thò ra một viên kẹo đã được xé bao bì, anh nhanh chóng nhét kẹo vào miệng cậu ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng. Mùi vị ngọt ngào của đào mật lập tức lan tỏa trong khoang miệng, nhanh chóng hóa giải vị cay của gừng.
“Sao anh đi đâu cũng mang theo kẹo thế?” Nhạc Thần An mỉm cười, một khoảng thời gian rất dài trước đây, cậu cũng học theo anh, lúc nào cũng mang theo đồ ăn vặt bên mình, phần lớn chúng vào hết bụng Mộ Hàn.
Chỉ có điều từ sau khi anh rời đi, thói quen này cũng trở nên thừa thãi, dần dần không còn tồn tại nữa.
“Không biết đã hết hạn chưa.” Mộ Hàn nói: “Còn ngọt không?”
“Đương nhiên là ngọt, kẹo nào mà chẳng ngọt chứ?” Nhạc Thần An bị hỏi ù ù cạc cạc, vị ngọt ngào trong miệng vẫn còn quen thuộc. Mộ Hàn giơ tay sờ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, sau khi ăn cháo xong cái đầu choáng váng của cậu đã khôi phục lại ý thức. Cậu lơ lửng đi theo sau lưng Mộ Hàn, không biết từ bao giờ đã về đến cổng nhà.
Vừa mới ăn một nồi cháo lớn khiến cậu toát mồ hôi toàn thân, cậu cởi quần áo vọt vào phòng tắm, tắm xong đẩy cửa ra thì thấy Mộ Hàn đang ngồi trên sàn trước giường cậu, trong tay nghịch giấy gói kẹo.
“Sao anh không vứt đi?” Nhạc Thần An nhặt giấy gói kẹo lên định vứt vào thùng rác, chợt cảm thấy cái vỏ kẹo này có vẻ quen mắt. Đây là thương hiệu kẹo hoa quả mà cậu rất thích, được làm từ nước trái cây thật nên vị trái cây thanh khiết, không quá nặng mùi hương liệu. Loại này khó mua trong nước, trước đây cậu đều nhắn tin WeChat nhờ bạn bè đi du lịch ở Nhật Bản mua hộ.
Kẹo hết hạn sao?
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Hàn, anh đang cong khóe miệng nhìn cậu.
“Ý anh là…kẹo này giữ rất lâu rồi sao?” Cậu cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, có vẻ đang cố nhớ ra lai lịch của chiếc kẹo này.
“Ừ.”
Nhạc Thần An nhướng mày không thể tin nổi: “Sao anh không ăn?”
“Không nỡ.”
Ban đầu là không phát hiện, sau khi phát hiện rồi thì không nỡ ăn.
Nửa năm trước, vào ngày rời khỏi nước đi thi đấu, Mộ Hàn cũng không biết người này lén nhét kẹo vào túi áo khoác của anh từ bao giờ. Còn cái áo khoác ấy anh vẫn luôn vắt ở khuỷu tay không mặc, lên máy bay thì cất lên chỗ để hành lý, từ đầu tới cuối không lấy ra. Cho đến khi anh hoàn thành trạm đầu tiên của giải đấu, khi chuẩn bị trả phòng, anh phát hiện thẻ mở phòng dự bị không thấy đâu. Anh mở hết tất cả mọi thứ ra, lục soát một lần nữa mọi túi quần áo vẫn không tìm thấy thẻ phòng dự bị, thế nhưng lại móc ra được một viên kẹo cứng hoa quả to bằng cái cúc áo.
Vẫn là vị đào mật mà anh thích nhất.
Anh rất chắc chắn trước khi mình thu dọn hành lý không hề có viên kẹo này.
Vậy thì chỉ có thể là Nhạc Thần Anh tranh thủ lén nhét vào lúc ở sân bay.
Vừa nhớ lại dáng vẻ cậu né tránh anh nhưng ánh mắt vẫn lén lút tìm cơ hội là anh không nhịn được cười. Dường như đã rất lâu rồi không được nghe thấy giọng nói ồn ào của con người luôn luôn rực rỡ như ánh mặt trời ấy.
Ban đầu Mộ Hàn còn tưởng anh nhớ cậu sẽ thấy buồn bã khổ sở, nhưng bất ngờ lại không như thế. Giống như giây phút nhìn thấy cái kẹo kia, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào.
Vốn dĩ đang định xé vỏ kẹo thì hai tay chợt dừng lại, anh bọc viên kẹo màu hồng trong veo này vào vỏ rồi nhét lại vào trong túi áo, còn kéo hẳn khóa cho cẩn thận. Khoảng thời gian gặp cậu ở bên nhau tựa như được phong ấn bên trong chiếc túi nho nhỏ này, mỗi lần mở ra sẽ có chút xíu mùi hương ngọt ngào bay ra.
Sau khi chuyện xảy ra, anh đã suy nghĩ rất lâu. Chuyện này hoàn toàn chẳng phải do Nhạc Thần An sai, anh không nên quyết định qua loa như vậy.
Mộ Xuyên là một người mưu mô, đối với hắn mà nói, Nhạc Thần An là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời, thậm chí không cần quá nghiêm túc cũng có thể ung dung hất ngã cậu.
Mộ Hàn chưa từng trải qua chuyện này, cuộc đời anh chưa từng xuất hiện một ai khiến anh mất lý trí như thế. Rõ ràng biết Nhạc Thần An không sai, rõ ràng hai người đều là người bị hại nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể thông cảm, dùng cách xử lý cực đoan nhất. Có lẽ đây chính là sự mù quáng trong tình yêu, khi chúng ta thất vọng chỉ biết dùng những cách triệt để nhất để làm tổn thương những người gần gũi. Anh cứ như vậy chối bỏ trách nhiệm của bản thân.
Còn Nhạc Thần An thì không. Thậm chí cậu hoàn toàn không ý thức được mình vô tội, cứ khăng khăng bền bỉ đến gõ cửa nhà anh.
Ở nơi thành phố xa lạ, mỗi ngày mở mắt ra đều có một câu chào buổi sáng quen thuộc. Thi thoảng điện thoại rung lên, mở ra sẽ là hình ảnh một con mèo ngủ say trên đường phố, không thì là một góc le lói ánh hoàng hôn. Giống như sợ anh cô đơn, Nhạc Thần An luôn luôn không chịu biến mất khỏi thế giới của anh, không hề thấy mình như bị bỡn cợt, không hề tức giận hay sa sút tinh thần khi bị chia tay, cho dù cách xa nhau cả vạn dặm cũng không hề biết mệt tham gia vào cuộc sống của anh.
Mộ Hàn buộc phải thừa nhận, anh tự ti trước tình cảm thật lòng thật dạ đến chói mắt của cậu. Anh thờ ơ, kiêu ngạo và cứng đầu khi đối mặt với mọi mối quan hệ và tình cảm. Anh không muốn quá thân thiết gần gũi với bất kỳ một ai, kể cả người nhà. Nhạc Thần An lại khiến anh liên tục nhượng bộ rồi thất thủ, lần nào cậu cũng phá tan giới hạn mà anh tự vẽ ra, hoàn toàn không thấy ranh giới cuối cùng. Anh chạy trốn nhân lúc chuyện vẫn còn kịp, còn đường đường chính chính vứt bỏ một bóng lưng cho người bị hại.
Mộ Hàn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của cậu, trong lòng thật sự rất xúc động. Mỗi khi đôi mắt trong veo này nhìn anh chăm chú, cậu luôn luôn không hề che giấu sự say đắm chút nào khiến Mộ Hàn cảm thấy rất xót xa: “Nhạc Thần An.”
Vành mắt Nhạc Thần An đỏ hoe, bỗng nhiên cậu cúi đầu xuống.
“Sao thế? Không thoải mái à?” Mộ Hàn lập tức kéo cậu đứng lên, đẩy mạnh cậu ngã xuống giường, nhét cậu vào chăn trùm kín. Suýt chút nữa anh quên mất cậu vẫn còn đang ốm.
“Không đâu, không phải không thoải mái. Chỉ là…rất lâu rồi không được nghe anh gọi tên em.” Nhạc Thần An nhìn chằm chằm vào mắt anh không thôi, ánh mắt cậu đang rưng rưng lóe lên ánh nước rồi lập tức biến mất. Đã lâu không gặp nhau, cậu cũng biết cách che giấu cảm xúc, cậu không muốn tỏ ra xúc động như thế trước mặt anh.
“Em ngủ một giấc thật ngon trước đi, có chuyện gì thì nói sau cũng được.” Anh cúi người xuống hôn lên trán cậu một cái, xoay người định đi xuống tầng.
Còn chưa kịp bước, cổ tay anh đã bị kéo hung hăng. Lực tay Nhạc Thần An luôn mạnh như thế khiến da anh nhức nhối: “Anh đi đâu thế?”
“Đi xuống dưới nhà.” Anh nhẹ nhàng giãy tay, cổ tay lập tức được thả ra.
“Ngủ cùng em một lát đi…Em không bị cảm mạo, sẽ không lây đâu.” Nhạc Thần An nhích sang bên cạnh chừa ra một chỗ trống.
Cứ như sợ anh tránh không kịp vì cậu bị cảm.
Mộ Hàn nằm xuống bên cạnh cậu, không vén chăn lên nói: “Ngủ đi.”
“Đến lâu như thế, Trương Dịch Trạch luôn bận rộn chuyện kết hôn, em chưa đi đâu cả. Không bao lâu nữa phải về rồi.” Nhạc Thần An cẩn thận thăm dò, dáng vẻ cậu sợ mình nói sai câu nào sẽ chọc anh không vui khiến anh thật sự không đành lòng.
“Em muốn nói gì có thể nói thẳng, không cần như vậy.”
“Em có một nơi một muốn đến, anh đi cùng em được không?”
Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nằm nghiêng người quy củ trong chăn, đôi mắt nhắm chặt.
“Được.”
Cứ như vậy đồng ý?
Nhạc Thần An chợt mở mắt ra: “Anh, sao anh không hề tò mò chút nào vậy? Không hỏi em đi đâu sao?” Cậu nói rất nhiều, còn hay ngắt quãng câu ra khiến người ta buộc phải suy nghĩ, rốt cuộc đang nói theo chiều hướng tốt hay xấu?
Mộ Hàn mỉm cười: “Em bán anh đi chắc?”
“Cho dù em muốn bán, em cũng phải nhét anh vào túi mình, mua 1 tặng 1.” Nhạc Thần An đánh bạo xoay người, khoác hờ cánh tay lên người Mộ hàn, không dám đặt hẳn lên
Mộ Hàn bật cười: “Em có thể kiên trì như thế bao lâu?”
“Thật ra cũng được lâu phết đấy. Có lúc bọn em phải vác dụng cụ nặng mấy chục ki-lô mấy tiếng liền, không phải chỗ nào cũng xài giá đỡ ba chân được.” Cánh tay Nhạc Thần An đã to hơn một vòng so với hồi mới tốt nghiệp, còn có thêm đường cong đẹp mắt, không còn dáng vẻ của một thằng nhóc mặt mũi trắng trẻo gầy nhom nữa: “Giải đấu kết thúc rồi, anh có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”
“Đến công ty.” Khoảng cách gần trong gang tấc, hai người nói chuyện không cần tốn sức, giọng rủ rỉ nhỏ nhẹ chưa được bao lâu, Nhạc Thần An bị cơn buồn ngủ đánh bại, ngủ rất say.
“Chậc, chẳng phải nói có thể kiên trì rất lâu sao?” Mộ Hàn di chuyển cánh tay đang vắt ngang bụng mình mấy cm, đặt nơi xương sườn, nhắm hai mắt lại.
Điện thoại di động rung lên trên tủ đầu giường rất lâu, rơi cạch một phát xuống sàn nhà. Nhạc Thần An bị đánh thức, phát hiện ra Mộ Hàn đang ngồi dậy khỏi giường. Trời đã tối om, bên trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng màn hình điện thoại nhức mắt. Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nhận máy.
Toàn bộ quá trình Mộ Hàn nghiêm túc lắng nghe nhưng không nói được mấy câu, chỉ đáp trả mấy câu ngắn gọn như “Được”, “Cảm ơn”. Tiếng Anh loáng thoáng nghe không rõ vọng ra từ điện thoại, Nhạc Thần An thật sự không nghe rõ được nội dung gì nên dứt khoát từ bỏ, vòng qua ôm lấy eo người bên cạnh, vuốt ve như thể trấn an anh.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Hàn ngồi im không nhúc nhích, Nhạc Thần An nhờ ánh trăng bên ngoài nhìn thấy biểu cảm mê mang trên gương mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì à?” Cậu hỏi.
Mộ Hàn quay mặt sang, cúi đầu nhìn cậu: “Em biết Laureus World Sports Awards(*)không?”
(*) Lễ trao giải quốc tế thường niên vinh danh các cá nhân và tập thể từ thế giới thể thao cùng với những thành tích thể thao trong suốt cả năm.
“Laureus World Sports Awards? Biết chứ, hồi còn nhỏ em hay xem tennis và thích Federer(*), anh ta là vận động viên nam xuất sắc nhất năm trong nhiều năm liên tiếp. Sao vậy?”
Mộ Hàn xoay người xuống giường, Nhạc Thần An thả lỏng tay.
(*) Roger Federer: vận động viên quần vợt người Thụy Sĩ, được mệnh danh là Tàu tốc hành. Anh được nhiều chuyên gia, cựu danh thủ cũng như nhiều tay vợt đánh giá là tay vợt xuất sắc và vĩ đại nhất mọi thời đại.
“Họ vừa mới thông báo trong điện thoại, nói giải vận động viên thể thao mạo hiểm xuất sắc nhất năm dành cho anh…”
“Vãi chưởng?” Nhạc Thần An bật dậy khỏi giường: “Bao giờ? Trao giải ở đâu?”
“Họ vừa mới nói, anh quên mất…Ở Berlin.”
“Con mẹ nó chắc chắn sẽ có email! Anh mau đi tra thử xem sao!” Nhạc Thần An luống cuống tay chân tìm trên trang web chính thức: “Ngày 18 tháng 02.”Lời editor: Bố mình cũng mê Federer =))))) Ổng ngầu bá cháy hà, vừa giỏi vừa giàu còn sinh đôi 2 cặp ôi sao mà số hưởng thế khum bít:>
Nhạc Thần An đang định đứng dậy, mẹ Trương bưng tới một bát canh trong suốt đựng thứ chất lỏng màu vàng: “Chờ đã, uống canh gừng rồi đi!”
Mới vừa bưng bát lên miệng, mùi hương cay cay của gừng bốc lên. Nhạc Thần An mặt đầy vẻ khó xử, cái bát này cũng to quá đi à… Nhưng lòng tốt của mẹ Trương cậu không nỡ phụ lòng, chỉ đành cắn răng nín thở uống ừng ực một hơi.
Đặt bát xuống, cay đến mức không nói nổi thành lời. Cậu nhanh chóng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ nhà họ Trương, ra khỏi sân mới không biết xấu hổ lè lưỡi: “Cay quá…”
Mộ Hàn nhét tay vào túi đi bên cạnh, buổi chiều trên đường không có ai, bọn họ sóng vai đi bên nhau một lúc. Nhạc Thần An đánh bạo thò tay trực tiếp vào trong túi áo Mộ Hàn muốn nắm tay anh, thế nhưng anh chợt siết chặt nắm đấm né tránh, không để cậu được như ý.
Nhạc Thần An sửng sốt, xoay đầu có vẻ mất mát rồi rụt tay về.
“Lần trước em mua kẹo trái cây lúc nào thế?” Đột nhiên Mộ Hàn hỏi.
“Hả? Bây giờ nhớ lại thì…chắc là hơn nửa năm, từ hồi bọn mình còn ở bên nhau…” Vừa nói xong cậu khựng lại, sao câu này nghe vào khó chịu quá.
“Hơn nửa năm…” Mộ Hàn nhỏ giọng lặp lại một lần: “Kẹo đã hết hạn chưa nhỉ?”
Nhạc Thần An nghiêng đầu nhìn anh không hiểu lắm, bỗng nhiên từ lòng bàn tay đang siết chặt của Mộ Hàn thò ra một viên kẹo đã được xé bao bì, anh nhanh chóng nhét kẹo vào miệng cậu ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng. Mùi vị ngọt ngào của đào mật lập tức lan tỏa trong khoang miệng, nhanh chóng hóa giải vị cay của gừng.
“Sao anh đi đâu cũng mang theo kẹo thế?” Nhạc Thần An mỉm cười, một khoảng thời gian rất dài trước đây, cậu cũng học theo anh, lúc nào cũng mang theo đồ ăn vặt bên mình, phần lớn chúng vào hết bụng Mộ Hàn.
Chỉ có điều từ sau khi anh rời đi, thói quen này cũng trở nên thừa thãi, dần dần không còn tồn tại nữa.
“Không biết đã hết hạn chưa.” Mộ Hàn nói: “Còn ngọt không?”
“Đương nhiên là ngọt, kẹo nào mà chẳng ngọt chứ?” Nhạc Thần An bị hỏi ù ù cạc cạc, vị ngọt ngào trong miệng vẫn còn quen thuộc. Mộ Hàn giơ tay sờ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, sau khi ăn cháo xong cái đầu choáng váng của cậu đã khôi phục lại ý thức. Cậu lơ lửng đi theo sau lưng Mộ Hàn, không biết từ bao giờ đã về đến cổng nhà.
Vừa mới ăn một nồi cháo lớn khiến cậu toát mồ hôi toàn thân, cậu cởi quần áo vọt vào phòng tắm, tắm xong đẩy cửa ra thì thấy Mộ Hàn đang ngồi trên sàn trước giường cậu, trong tay nghịch giấy gói kẹo.
“Sao anh không vứt đi?” Nhạc Thần An nhặt giấy gói kẹo lên định vứt vào thùng rác, chợt cảm thấy cái vỏ kẹo này có vẻ quen mắt. Đây là thương hiệu kẹo hoa quả mà cậu rất thích, được làm từ nước trái cây thật nên vị trái cây thanh khiết, không quá nặng mùi hương liệu. Loại này khó mua trong nước, trước đây cậu đều nhắn tin WeChat nhờ bạn bè đi du lịch ở Nhật Bản mua hộ.
Kẹo hết hạn sao?
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Hàn, anh đang cong khóe miệng nhìn cậu.
“Ý anh là…kẹo này giữ rất lâu rồi sao?” Cậu cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, có vẻ đang cố nhớ ra lai lịch của chiếc kẹo này.
“Ừ.”
Nhạc Thần An nhướng mày không thể tin nổi: “Sao anh không ăn?”
“Không nỡ.”
Ban đầu là không phát hiện, sau khi phát hiện rồi thì không nỡ ăn.
Nửa năm trước, vào ngày rời khỏi nước đi thi đấu, Mộ Hàn cũng không biết người này lén nhét kẹo vào túi áo khoác của anh từ bao giờ. Còn cái áo khoác ấy anh vẫn luôn vắt ở khuỷu tay không mặc, lên máy bay thì cất lên chỗ để hành lý, từ đầu tới cuối không lấy ra. Cho đến khi anh hoàn thành trạm đầu tiên của giải đấu, khi chuẩn bị trả phòng, anh phát hiện thẻ mở phòng dự bị không thấy đâu. Anh mở hết tất cả mọi thứ ra, lục soát một lần nữa mọi túi quần áo vẫn không tìm thấy thẻ phòng dự bị, thế nhưng lại móc ra được một viên kẹo cứng hoa quả to bằng cái cúc áo.
Vẫn là vị đào mật mà anh thích nhất.
Anh rất chắc chắn trước khi mình thu dọn hành lý không hề có viên kẹo này.
Vậy thì chỉ có thể là Nhạc Thần Anh tranh thủ lén nhét vào lúc ở sân bay.
Vừa nhớ lại dáng vẻ cậu né tránh anh nhưng ánh mắt vẫn lén lút tìm cơ hội là anh không nhịn được cười. Dường như đã rất lâu rồi không được nghe thấy giọng nói ồn ào của con người luôn luôn rực rỡ như ánh mặt trời ấy.
Ban đầu Mộ Hàn còn tưởng anh nhớ cậu sẽ thấy buồn bã khổ sở, nhưng bất ngờ lại không như thế. Giống như giây phút nhìn thấy cái kẹo kia, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào.
Vốn dĩ đang định xé vỏ kẹo thì hai tay chợt dừng lại, anh bọc viên kẹo màu hồng trong veo này vào vỏ rồi nhét lại vào trong túi áo, còn kéo hẳn khóa cho cẩn thận. Khoảng thời gian gặp cậu ở bên nhau tựa như được phong ấn bên trong chiếc túi nho nhỏ này, mỗi lần mở ra sẽ có chút xíu mùi hương ngọt ngào bay ra.
Sau khi chuyện xảy ra, anh đã suy nghĩ rất lâu. Chuyện này hoàn toàn chẳng phải do Nhạc Thần An sai, anh không nên quyết định qua loa như vậy.
Mộ Xuyên là một người mưu mô, đối với hắn mà nói, Nhạc Thần An là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời, thậm chí không cần quá nghiêm túc cũng có thể ung dung hất ngã cậu.
Mộ Hàn chưa từng trải qua chuyện này, cuộc đời anh chưa từng xuất hiện một ai khiến anh mất lý trí như thế. Rõ ràng biết Nhạc Thần An không sai, rõ ràng hai người đều là người bị hại nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể thông cảm, dùng cách xử lý cực đoan nhất. Có lẽ đây chính là sự mù quáng trong tình yêu, khi chúng ta thất vọng chỉ biết dùng những cách triệt để nhất để làm tổn thương những người gần gũi. Anh cứ như vậy chối bỏ trách nhiệm của bản thân.
Còn Nhạc Thần An thì không. Thậm chí cậu hoàn toàn không ý thức được mình vô tội, cứ khăng khăng bền bỉ đến gõ cửa nhà anh.
Ở nơi thành phố xa lạ, mỗi ngày mở mắt ra đều có một câu chào buổi sáng quen thuộc. Thi thoảng điện thoại rung lên, mở ra sẽ là hình ảnh một con mèo ngủ say trên đường phố, không thì là một góc le lói ánh hoàng hôn. Giống như sợ anh cô đơn, Nhạc Thần An luôn luôn không chịu biến mất khỏi thế giới của anh, không hề thấy mình như bị bỡn cợt, không hề tức giận hay sa sút tinh thần khi bị chia tay, cho dù cách xa nhau cả vạn dặm cũng không hề biết mệt tham gia vào cuộc sống của anh.
Mộ Hàn buộc phải thừa nhận, anh tự ti trước tình cảm thật lòng thật dạ đến chói mắt của cậu. Anh thờ ơ, kiêu ngạo và cứng đầu khi đối mặt với mọi mối quan hệ và tình cảm. Anh không muốn quá thân thiết gần gũi với bất kỳ một ai, kể cả người nhà. Nhạc Thần An lại khiến anh liên tục nhượng bộ rồi thất thủ, lần nào cậu cũng phá tan giới hạn mà anh tự vẽ ra, hoàn toàn không thấy ranh giới cuối cùng. Anh chạy trốn nhân lúc chuyện vẫn còn kịp, còn đường đường chính chính vứt bỏ một bóng lưng cho người bị hại.
Mộ Hàn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của cậu, trong lòng thật sự rất xúc động. Mỗi khi đôi mắt trong veo này nhìn anh chăm chú, cậu luôn luôn không hề che giấu sự say đắm chút nào khiến Mộ Hàn cảm thấy rất xót xa: “Nhạc Thần An.”
Vành mắt Nhạc Thần An đỏ hoe, bỗng nhiên cậu cúi đầu xuống.
“Sao thế? Không thoải mái à?” Mộ Hàn lập tức kéo cậu đứng lên, đẩy mạnh cậu ngã xuống giường, nhét cậu vào chăn trùm kín. Suýt chút nữa anh quên mất cậu vẫn còn đang ốm.
“Không đâu, không phải không thoải mái. Chỉ là…rất lâu rồi không được nghe anh gọi tên em.” Nhạc Thần An nhìn chằm chằm vào mắt anh không thôi, ánh mắt cậu đang rưng rưng lóe lên ánh nước rồi lập tức biến mất. Đã lâu không gặp nhau, cậu cũng biết cách che giấu cảm xúc, cậu không muốn tỏ ra xúc động như thế trước mặt anh.
“Em ngủ một giấc thật ngon trước đi, có chuyện gì thì nói sau cũng được.” Anh cúi người xuống hôn lên trán cậu một cái, xoay người định đi xuống tầng.
Còn chưa kịp bước, cổ tay anh đã bị kéo hung hăng. Lực tay Nhạc Thần An luôn mạnh như thế khiến da anh nhức nhối: “Anh đi đâu thế?”
“Đi xuống dưới nhà.” Anh nhẹ nhàng giãy tay, cổ tay lập tức được thả ra.
“Ngủ cùng em một lát đi…Em không bị cảm mạo, sẽ không lây đâu.” Nhạc Thần An nhích sang bên cạnh chừa ra một chỗ trống.
Cứ như sợ anh tránh không kịp vì cậu bị cảm.
Mộ Hàn nằm xuống bên cạnh cậu, không vén chăn lên nói: “Ngủ đi.”
“Đến lâu như thế, Trương Dịch Trạch luôn bận rộn chuyện kết hôn, em chưa đi đâu cả. Không bao lâu nữa phải về rồi.” Nhạc Thần An cẩn thận thăm dò, dáng vẻ cậu sợ mình nói sai câu nào sẽ chọc anh không vui khiến anh thật sự không đành lòng.
“Em muốn nói gì có thể nói thẳng, không cần như vậy.”
“Em có một nơi một muốn đến, anh đi cùng em được không?”
Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nằm nghiêng người quy củ trong chăn, đôi mắt nhắm chặt.
“Được.”
Cứ như vậy đồng ý?
Nhạc Thần An chợt mở mắt ra: “Anh, sao anh không hề tò mò chút nào vậy? Không hỏi em đi đâu sao?” Cậu nói rất nhiều, còn hay ngắt quãng câu ra khiến người ta buộc phải suy nghĩ, rốt cuộc đang nói theo chiều hướng tốt hay xấu?
Mộ Hàn mỉm cười: “Em bán anh đi chắc?”
“Cho dù em muốn bán, em cũng phải nhét anh vào túi mình, mua 1 tặng 1.” Nhạc Thần An đánh bạo xoay người, khoác hờ cánh tay lên người Mộ hàn, không dám đặt hẳn lên
Mộ Hàn bật cười: “Em có thể kiên trì như thế bao lâu?”
“Thật ra cũng được lâu phết đấy. Có lúc bọn em phải vác dụng cụ nặng mấy chục ki-lô mấy tiếng liền, không phải chỗ nào cũng xài giá đỡ ba chân được.” Cánh tay Nhạc Thần An đã to hơn một vòng so với hồi mới tốt nghiệp, còn có thêm đường cong đẹp mắt, không còn dáng vẻ của một thằng nhóc mặt mũi trắng trẻo gầy nhom nữa: “Giải đấu kết thúc rồi, anh có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”
“Đến công ty.” Khoảng cách gần trong gang tấc, hai người nói chuyện không cần tốn sức, giọng rủ rỉ nhỏ nhẹ chưa được bao lâu, Nhạc Thần An bị cơn buồn ngủ đánh bại, ngủ rất say.
“Chậc, chẳng phải nói có thể kiên trì rất lâu sao?” Mộ Hàn di chuyển cánh tay đang vắt ngang bụng mình mấy cm, đặt nơi xương sườn, nhắm hai mắt lại.
Điện thoại di động rung lên trên tủ đầu giường rất lâu, rơi cạch một phát xuống sàn nhà. Nhạc Thần An bị đánh thức, phát hiện ra Mộ Hàn đang ngồi dậy khỏi giường. Trời đã tối om, bên trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng màn hình điện thoại nhức mắt. Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nhận máy.
Toàn bộ quá trình Mộ Hàn nghiêm túc lắng nghe nhưng không nói được mấy câu, chỉ đáp trả mấy câu ngắn gọn như “Được”, “Cảm ơn”. Tiếng Anh loáng thoáng nghe không rõ vọng ra từ điện thoại, Nhạc Thần An thật sự không nghe rõ được nội dung gì nên dứt khoát từ bỏ, vòng qua ôm lấy eo người bên cạnh, vuốt ve như thể trấn an anh.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Hàn ngồi im không nhúc nhích, Nhạc Thần An nhờ ánh trăng bên ngoài nhìn thấy biểu cảm mê mang trên gương mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì à?” Cậu hỏi.
Mộ Hàn quay mặt sang, cúi đầu nhìn cậu: “Em biết Laureus World Sports Awards(*)không?”
(*) Lễ trao giải quốc tế thường niên vinh danh các cá nhân và tập thể từ thế giới thể thao cùng với những thành tích thể thao trong suốt cả năm.
“Laureus World Sports Awards? Biết chứ, hồi còn nhỏ em hay xem tennis và thích Federer(*), anh ta là vận động viên nam xuất sắc nhất năm trong nhiều năm liên tiếp. Sao vậy?”
Mộ Hàn xoay người xuống giường, Nhạc Thần An thả lỏng tay.
(*) Roger Federer: vận động viên quần vợt người Thụy Sĩ, được mệnh danh là Tàu tốc hành. Anh được nhiều chuyên gia, cựu danh thủ cũng như nhiều tay vợt đánh giá là tay vợt xuất sắc và vĩ đại nhất mọi thời đại.
“Họ vừa mới thông báo trong điện thoại, nói giải vận động viên thể thao mạo hiểm xuất sắc nhất năm dành cho anh…”
“Vãi chưởng?” Nhạc Thần An bật dậy khỏi giường: “Bao giờ? Trao giải ở đâu?”
“Họ vừa mới nói, anh quên mất…Ở Berlin.”
“Con mẹ nó chắc chắn sẽ có email! Anh mau đi tra thử xem sao!” Nhạc Thần An luống cuống tay chân tìm trên trang web chính thức: “Ngày 18 tháng 02.”Lời editor: Bố mình cũng mê Federer =))))) Ổng ngầu bá cháy hà, vừa giỏi vừa giàu còn sinh đôi 2 cặp ôi sao mà số hưởng thế khum bít:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.