Chương 47: Như đã từng quen biết
Mật Nguyệt
09/07/2021
Khoảng mấy hôm sau, một tấm thiệp mời chính thức được gửi bằng vận chuyển quốc tế đến hòm thư của Nhạc Thần An.
Trang bìa bằng tiếng Anh vô cùng đơn giản, những đường viền màu sâm panh đan xen không có quy tắc với những đường dây leo hoa lá cành tạo thành khung viền, khoảng trống ở giữa viết:
“Join us for the wedding of SUE & YI ZE”
Ngày tổ chức được ấn định là 19 tháng 01, đúng ngày sinh nhật của Mộ Tuyết.
Không ngờ tên nhóc này hành động nhanh như thế. Nhạc Thần An nhìn tấm thiệp mời cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm, cuối cùng ba Trương đã có thể yên tâm rồi. Mộ Tuyết vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn biết quản lý công ty, gia cảnh sung túc nhân phẩm tốt, mặc dù cậu cho rằng một gia tộc lớn như nhà họ Mộ lạnh lùng quá đáng nhưng thôi, ngọc còn có tì vết, có thể cưới được Mộ Tuyết coi như Trương Dịch Trạch đã tích đức cả kiếp trước rồi.
Nhạc Thần An tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Trương Dịch Trạch, tiện thể báo cậu đã xin nghỉ phép năm và sẽ bay sang Canada xem thi đấu vào cuối tháng 12. Chú rể tương lai lấy làm kinh hãi: “Mày xin nghỉ phép bao lâu? Một tháng á? Đùa tao chắc?”
“Tao đã không nghỉ phép từ hồi tháng 7 rồi, tích lũy cả thể.” Gần nửa năm nay Nhạc Thần An hoàn toàn không có lấy một ngày nghỉ ngơi. Khi người khác vẫn còn lên mạng phê phán 996, cậu đã bắt đầu 997(*) rồi. Quý Chính Phàm đưa ra rất nhiều kế hoạch cho cậu, cậu chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, đó là có thể cộng dồn số ngày nghỉ thành kỳ nghỉ phép năm.
(*) 996 là làm việc 12h/ngày và 72h/tuần (thường được các doanh nghiệp TQ hưởng ứng trong những năm gần đây); 997 là làm việc 12h/ngày và 84h/tuần. Cả hai hệ thống thời gian làm việc này đều vi phạm Luật Lao động TQ vì thời gian làm việc quá dài, kéo theo nhiều hệ lụy về sức khỏe và tâm lý của người dân.
“Thầy ơi, cháu thật sự có chuyện rất quan trọng phải xử lý.”
“Được rồi.” Quý Chính Phàm cười giảo hoạt: “Còn trẻ thích thật đấy. Nếu là chú, chạy liên tục một tháng là phải dừng lại rồi.”
Thu dọn xong hành lý, Nhạc Thần An về nhà một chuyến. Sức khỏe của ông Nhạc đã hoàn toàn hồi phục như bình thường, lần trước mắc bệnh cấp tính khiến hai ông bà đã đề cao cảnh giác. Chiều nào họ cũng theo dõi các video tập thể dục cường độ thấp mà Nhạc Thần An tìm cho hai người, tự tập ở nhà đúng giờ vào mỗi buổi chiều, tập nhảy, tập yoga, cứ vận động cho đến khi nào cơ thể nóng lên mới thôi.
“Con trai, năm nay ăn Tết sớm, con có về kịp không?” An Nhiên mở lịch điện thoại ra xem: “27 tháng 01 là hết năm rồi.”
“Chưa chắc đâu ạ, chuyện trở về…con…” Nhạc Thần An chưa chắc chắn nên không dám nói lung tung.
“Dẫn được cả người ta về thì con mới được về.” Ông Nhạc nửa ngồi nửa nằm trên thảm tập yoga màu hồng luyện tập, dáng điệu nghiêm túc đầy lão luyện.
“Được rồi ông nói ít thôi, đừng gây áp lực cho con. Chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, con trai mẹ còn sợ không ai thích sao?” An Nhiên luôn luôn bảo vệ cậu.
“Không sao, con trai bà giống tôi lắm. Năm đó cha mẹ bà chê tôi nhưng vẫn đồng ý gả bà cho tôi còn gì.” Ông Nhạc nhìn con trai, Nhạc Thần An cảm thấy cha mẹ cậu tuổi tác càng lớn càng ngọt ngào quá thể quá đáng. Nhất là từ sau khi sinh bệnh, ông bố của cậu đáng yêu hẳn lên.
Phải bay cả một quãng đường dài, Nhạc Thần An gặp được Trương Dịch Trạch với đôi mắt thâm đen.
“Tao cũng không mua được vé X-GAME, thế mà mày lại có cách.”
Trương Dịch Trạch là người sắp làm đám cưới, đứng bên cạnh thằng bạn nối khố đang tỏa sáng rạng rỡ, Nhạc Thần An nghiêng ngả cả quãng đường tỏ ra chật vật hơn nhiều. Cậu thở dài, điều chỉnh phần dựa lưng ghế phó lái rồi định nhắm mắt thiếp đi một lúc. Không biết có phải do vấn đề chênh lệch múi giờ không, mặc dù cực kỳ mệt mỏi nhưng cậu không ngủ được. Cậu vùi mình trên ghế mãi mà không tài nào tìm được tư thế thoải mái.
“Được rồi đừng có ngọ nguậy nữa.” Nét mặt Trương Dịch Trạch chế giễu: “Trong lòng có tâm sự nên không ngủ được chứ gì? Mày trông mày sợ chưa kìa? Mộ Hàn ở nhà ổng, mấy hôm trước tao vừa mới gặp xong.”
“Mày không nói cho anh ấy biết chuyện tao đến chứ?” Nhạc Thần An dứt khoát từ bỏ việc ngủ, ngồi thẳng dậy.
“Không, cả tao và Mộ Tuyết đều không nói. Bố mày bận rộn chuyện kết hôn, chuyện tình đôi chim cu của hai người bớt làm phiền tao đi. Dù sao mấy hôm nữa mày chẳng đi xem ổng thi đấu sao? Tự thu xếp đi.” Không biết có phải do ở bên cạnh Mộ Tuyết lâu ngày không, tên này còn biết đổi thành giọng bề trên. Nhạc Thần An thấy buồn cười nhưng cũng lười so đo.
“Sức khỏe ba mày không sao chứ? Bọn họ biết lý do mày đến chưa?” Trương Dịch Trạch nhìn chòng chọc cậu qua gương chiếu hậu.
“Khỏe lắm, chuyện tao và Mộ Hàn hai người họ biết hết rồi.” Bởi vì sau đó Nhạc Thần An đã ngửa bài kể hết cả quá trình từ khi mình gặp Mộ Hàn cho đến khi chia tay, An Nhiên nghe đến mê mẩn, cứ như một thiếu nữ đang hóng hớt: “Sau đó thì sao con trai? Con đã theo đuổi lại được người ta chưa?”
Có theo đuổi lại được không cũng khó mà nói, nhưng không thể chưa làm gì đã thẳng thừng buông xuôi.
Nửa năm qua, cho dù mỗi ngày Nhạc Thần An bận rộn bao nhiêu, mệt mỏi đến mức nào, cậu vẫn luôn để lại lời nhắn cho Mộ Hàn, đều là những câu hỏi thăm không mặn không nhạt hoặc những bức ảnh tiện tay chụp. Mộ Hàn vẫn không hồi âm, anh hoàn toàn chẳng đăng mấy lên vòng bạn bè, tần suất đăng lên mỗi năm một bài, giống như tiêu chuẩn số người mất tích hàng năm, chưa biết có nhận được tin hay không.
Thế vận hội mạo hiểm dường như vô cùng được hoan nghênh ở nước ngoài, trong đó X-GAME nhận được sự chú ý đông đảo nhất. Nhạc Thần An đã cố tình đặt khách sạn gần sân vận động trước một tháng, nhưng rồi cậu nhận ra mình vẫn đánh giá thấp mức độ phổ biến của cuộc thi. Gần như tất cả các phòng đều đã được đặt, chỉ còn dãy phòng Executive Suite(*) đắt tiền và phòng tổng thống. Cậu bất đắc dĩ phải đặt một gian homestay cũ kĩ.
(*) Thường là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, với diện tích lớn nhất, view đẹp cùng những dịch vụ hỗ trợ tốt. Phòng Executive Suite thích hợp cho các khách là doanh nhân hay người có tiêu chuẩn cao trong ngủ nghỉ.
Năm nay công tác bố trí sườn núi cho phần thi vượt chướng ngại vật diễn ra vào ban đêm, địa điểm thi đấu đèn đuốc sáng choang. Không có vị trí cố định cho khu vực truyền thông, Nhạc Thần An đã phải gắng sức lách đến hàng rào, tìm một góc tốt để đặt giá đỡ ba chân và điều chỉnh nhiều thông số trước tùy theo ánh sáng của địa điểm.
Các môn thể thao mạo hiểm không phổ biến trong nước, đài thể thao không phát sóng và không có đội phóng viên đi theo. Trước khi Nhạc Thần An đến, cậu đã được đàn em của Quý Tinh Hồi đang công tác trong đài thể thao nhờ vả cung cấp dữ liệu về cuộc phỏng vấn trực tiếp và video phần thi cá nhân để làm tư liệu. Trong số các vận động viên top đầu, người Trung Quốc không nhiều, thực tế bọn họ đang nhắm tới Mộ Hàn. Nếu đối phương chủ động thanh toán chi phí đi lại, đương nhiên Nhạc Thần An không thể từ chối rồi.
Mấy tháng gần đây, cậu vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Mộ Hàn trong các bản tin keo kiệt câu chữ của giới truyền thông, ngay cả ảnh chụp cũng là mấy bức chụp tệ hại, huống hồ là bất kỳ đoạn phim rõ ràng nào. Đã rất lâu rồi Nhạc Thần An không được nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này trượt tuyết như thế nào.. Trong nửa năm qua, cậu đã đi nhiều nơi và chụp ảnh rất nhiều người. Nhiều người trong số họ cũng giống như Mộ Hàn, là những người đi đầu trong ngành, không ngừng khám phá những thử thách trong các lĩnh vực khác nhau của họ. Thế nhưng cậu không bao giờ bắt gặp một đôi mắt nào sáng như vậy nữa, giống như đôi mắt của anh lóe lên như ánh sao chỉ vì cậu.
Một đại hội nơi tập hợp những kẻ gan dạ, ngay cả khi bọn họ mặc đồ trượt tuyết kín mít từ đầu đến chân, Nhạc Thần An vẫn có thể nhận ra anh giữa đám đông trong nháy mắt. Lần này Tuyết Hào đã tài trợ toàn bộ trang thiết bị cho tất cả các vận động viên lọt vào trận chung kết năm nay. Phần lớn những thứ mà vận động viên đang mặc còn chưa được tung ra tiêu thụ hàng loạt trên thị trường, màu sắc có độ bão hòa cao tương phản rõ rệt với địa điểm thi đấu màu trắng đơn giản.
Duy chỉ có Mộ Hàn.
Áo trượt tuyết đen trắng phối hợp với quần và ủng trượt tuyết màu đen, mũ len trắng bên trong mũ bảo hiểm màu đỏ. Trông vô cùng giản dị so với màu sắc tươi sáng của các vận động viên khác.
Trang phục và dụng cụ của anh Nhạc Thần An không còn xa lạ gì nữa, trong tác phẩm giúp cậu giành được giải National Geographic, Mộ Hàn đã mặc nguyên cả bộ này. Điểm khác biệt duy nhất là kính trượt tuyết hoàn toàn trong suốt được thay đổi để thích ứng với cảnh đêm.
Những cuộc thi đấu chẳng phân lớn nhỏ, lần nào anh cũng coi đây là chuyến phi hành trong tuyết cuối cùng của mình để tận hưởng.
Nhạc Thần An đã quan sát anh một lúc lâu qua ống kính Tele, cho đến khi đôi mắt anh đột ngột rời khỏi đường đua, nhìn về phía khu vực truyền thông mà không hề báo trước.
Cái đầu nhô lên ẩn hiện sau những trường thương đoản pháo(*), dường như Mộ Hàn đã xác định được vị trí của cậu ngay lập tức. Thế giới như im lặng trong giây lát, chỉ còn lại trái tim đang đập loạn nhịp. Các ngón tay đang đặt trên màn trập của Nhạc Thần An không thể kìm lại được nữa, cậu nhấn mạnh rắc rắc một tiếng, ghi lại hình ảnh đôi mắt đang chăm chú nhìn mình mà đã lâu cậu không được nhìn thấy.
(*) Chỉ cần câu cơm của phóng viên.
Cậu không chắc chắn đến tột cùng đây là do trùng hợp hay do hai người thật sự có thần giao cách cảm, giống như cậu cũng có thể nhìn lướt qua đám đông là nhận ra ngay được vị trí của anh vậy. Mộ Hàn nhìn rất lâu, mãi đến khi loa thông báo giải đấu sắp chính thức bắt đầu mới xoay người trở về khu vực chờ.
Nhạc Thần An căng thẳng vô cùng, cậu liên tục cử động các khớp tay cứng đờ của mình, cố gắng ngăn chặn sự run rẩy không thể phát hiện ra.
Từ khi vừa bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, cảm giác hưng phấn như uy hiếp con mồi sợ hãi ồ ạt kéo nhau quay lại cơ thể cậu. Gần như cậu không thể kiểm soát được trái tim đang đập điên cuồng, tóc gáy toàn thân dựng hết lên.
Bất ngờ đối mặt, cậu âm thầm lo lắng cho trạng thái của Mộ Hàn. Đối với vận động viên, trước khi ra sân giữ được trạng thái tâm lý vững vàng là điều cực kỳ quan trọng. Cậu ngồi yên ở một bên mà còn không khống chế được suy nghĩ lộn xộn, vậy anh thì sao? Liệu có ảnh hưởng đến sự phát huy không?
Đang cúi đầu ngẩn người, tuyển thủ đầu tiên cách đó không xa lướt ngang qua để lại một cơn gió lạnh.
Nhạc Thần An vội vàng ghi hình. Vì không muốn bỏ sót bất cứ khoảnh khắc tuyệt vời nào trong nháy mắt, cậu đã cố định 5D4(*) của studio lên giá đỡ ba chân, còn trước ngực thì đeo Leica của mình. Khi nhìn thấy tên Mộ Hàn xuất hiện trên màn ảnh, cậu lập tức giơ máy ảnh trước ngực mình lên.
(*) Canon EOS 5D Mark IV là dòng máy ảnh cao cấp của Canon hướng tới đối tượng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có giá khoảng 2500USD (57 triệu VND).
Ổn định trên lan can, thuận lợi lướt qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ sự kết hợp phong phú và đa dạng các động tác khó của anh hơn hẳn các tuyển thủ trước. Nhạc Thần An lo lắng anh sẽ chịu ảnh hưởng tới trạng thái thi đấu là hoàn toàn thừa thãi, Mộ Hàn trên sân thi đấu sẽ không có bất kỳ một sự phân tâm nào. Cho dù sau lưng có nước lũ và mãnh thú đuổi theo, anh vẫn có thể ung dung thong thả trở thành tiêu điểm trung tâm của cả sân thi đấu.
Vị trí ngồi của Nhạc Thần An đối diện với cầu nhảy đầu tiên, Mộ Hàn trở thành người đầu tiên lựa chọn một cú xoay tròn 720 độ với độ khó vô cùng cao. Cú nhảy hết sức lưu loát chính xác, tư thế trên không trung nhẹ nhàng đẹp đẽ, cả quá trình xoay tròn anh hoàn toàn đối mặt khu vực truyền thông. Vào giây phút anh rơi xuống đất một cách hoàn hảo, Nhạc Thần An đồng thời nhấn màn trập.
Một tay vững vàng điều khiển góc độ giá đỡ, tay còn lại chụp bằng máy ảnh khác, sau một phen luống cuống chân tay, cuối cùng Nhạc Thần An đã chụp lại rõ từng tư thế trên không trung của Mộ Hàn. Với người khác, đây là bật nhảy còn với anh thì giống như đang cất cánh.
Cậu xem lại một loạt các hành động mà mình vừa chụp xong, bỗng nhiên nhận ra vào giây phút rơi xuống đất lần đầu tiên, ánh mắt Mộ Hàn như xuyên qua kính trượt tuyết trong suốt, cuối cùng đối diện thẳng ngay với ống kính của cậu, ánh mắt như phóng điện.
Phần tiếp theo của cuộc thi, mặc dù cậu đã ép buộc bản thân phải nghiêm túc ghi hình nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Trận đấu hôm nay là phần thi chung kết của Mộ Hàn trong giải đấu. Kế hoạch ban đầu của cậu là đợi Mộ Hàn giành chức vô địch thành công, sau đó mới trực tiếp đến thăm anh. Kết quả trong hoàn cảnh ồn ào huyên náo tụ tập hơn mười ngàn người, kế hoạch bất ngờ đổ bể.
Trông thấy nghi lễ trao giải sắp kết thúc, Mộ Hàn đeo huy chương vô địch như một lẽ đương nhiên, Nhạc Thần An vô cùng luống cuống. Khi thu dọn máy móc, chiếc 5D4 rơi xuống đập trực diện vào mu bàn chân cậu rồi bật lên đập xuống đất ở bên cạnh, may là địa hình tuyết dày nên chắc chắn đã giảm độ xóc, ngoại trừ mu bàn chân đau nhức thì máy móc vẫn bình an vô sự.
Đám đông tản đi, ban đêm gió lạnh buốt, chỉ còn lại một mình cậu đứng yên tại chỗ. Từ xa cậu nhìn thấy anh trượt từ sườn núi xuống, cảnh tượng này quen thuộc như thể đã từng diễn ra.
Mộ Hàn cởi mũ bảo hiểm và kính trượt tuyết xuống, đứng trước mặt cậu: “Sao em tới đây…?”
Giọng anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, tốc độ nói thong thả tự nhiên giống như đang chào buổi sáng bạn cũ, tựa như hơn một trăm ngày đêm bọn họ chia xa chưa từng tồn tại.
Trang bìa bằng tiếng Anh vô cùng đơn giản, những đường viền màu sâm panh đan xen không có quy tắc với những đường dây leo hoa lá cành tạo thành khung viền, khoảng trống ở giữa viết:
“Join us for the wedding of SUE & YI ZE”
Ngày tổ chức được ấn định là 19 tháng 01, đúng ngày sinh nhật của Mộ Tuyết.
Không ngờ tên nhóc này hành động nhanh như thế. Nhạc Thần An nhìn tấm thiệp mời cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm, cuối cùng ba Trương đã có thể yên tâm rồi. Mộ Tuyết vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn biết quản lý công ty, gia cảnh sung túc nhân phẩm tốt, mặc dù cậu cho rằng một gia tộc lớn như nhà họ Mộ lạnh lùng quá đáng nhưng thôi, ngọc còn có tì vết, có thể cưới được Mộ Tuyết coi như Trương Dịch Trạch đã tích đức cả kiếp trước rồi.
Nhạc Thần An tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Trương Dịch Trạch, tiện thể báo cậu đã xin nghỉ phép năm và sẽ bay sang Canada xem thi đấu vào cuối tháng 12. Chú rể tương lai lấy làm kinh hãi: “Mày xin nghỉ phép bao lâu? Một tháng á? Đùa tao chắc?”
“Tao đã không nghỉ phép từ hồi tháng 7 rồi, tích lũy cả thể.” Gần nửa năm nay Nhạc Thần An hoàn toàn không có lấy một ngày nghỉ ngơi. Khi người khác vẫn còn lên mạng phê phán 996, cậu đã bắt đầu 997(*) rồi. Quý Chính Phàm đưa ra rất nhiều kế hoạch cho cậu, cậu chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, đó là có thể cộng dồn số ngày nghỉ thành kỳ nghỉ phép năm.
(*) 996 là làm việc 12h/ngày và 72h/tuần (thường được các doanh nghiệp TQ hưởng ứng trong những năm gần đây); 997 là làm việc 12h/ngày và 84h/tuần. Cả hai hệ thống thời gian làm việc này đều vi phạm Luật Lao động TQ vì thời gian làm việc quá dài, kéo theo nhiều hệ lụy về sức khỏe và tâm lý của người dân.
“Thầy ơi, cháu thật sự có chuyện rất quan trọng phải xử lý.”
“Được rồi.” Quý Chính Phàm cười giảo hoạt: “Còn trẻ thích thật đấy. Nếu là chú, chạy liên tục một tháng là phải dừng lại rồi.”
Thu dọn xong hành lý, Nhạc Thần An về nhà một chuyến. Sức khỏe của ông Nhạc đã hoàn toàn hồi phục như bình thường, lần trước mắc bệnh cấp tính khiến hai ông bà đã đề cao cảnh giác. Chiều nào họ cũng theo dõi các video tập thể dục cường độ thấp mà Nhạc Thần An tìm cho hai người, tự tập ở nhà đúng giờ vào mỗi buổi chiều, tập nhảy, tập yoga, cứ vận động cho đến khi nào cơ thể nóng lên mới thôi.
“Con trai, năm nay ăn Tết sớm, con có về kịp không?” An Nhiên mở lịch điện thoại ra xem: “27 tháng 01 là hết năm rồi.”
“Chưa chắc đâu ạ, chuyện trở về…con…” Nhạc Thần An chưa chắc chắn nên không dám nói lung tung.
“Dẫn được cả người ta về thì con mới được về.” Ông Nhạc nửa ngồi nửa nằm trên thảm tập yoga màu hồng luyện tập, dáng điệu nghiêm túc đầy lão luyện.
“Được rồi ông nói ít thôi, đừng gây áp lực cho con. Chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, con trai mẹ còn sợ không ai thích sao?” An Nhiên luôn luôn bảo vệ cậu.
“Không sao, con trai bà giống tôi lắm. Năm đó cha mẹ bà chê tôi nhưng vẫn đồng ý gả bà cho tôi còn gì.” Ông Nhạc nhìn con trai, Nhạc Thần An cảm thấy cha mẹ cậu tuổi tác càng lớn càng ngọt ngào quá thể quá đáng. Nhất là từ sau khi sinh bệnh, ông bố của cậu đáng yêu hẳn lên.
Phải bay cả một quãng đường dài, Nhạc Thần An gặp được Trương Dịch Trạch với đôi mắt thâm đen.
“Tao cũng không mua được vé X-GAME, thế mà mày lại có cách.”
Trương Dịch Trạch là người sắp làm đám cưới, đứng bên cạnh thằng bạn nối khố đang tỏa sáng rạng rỡ, Nhạc Thần An nghiêng ngả cả quãng đường tỏ ra chật vật hơn nhiều. Cậu thở dài, điều chỉnh phần dựa lưng ghế phó lái rồi định nhắm mắt thiếp đi một lúc. Không biết có phải do vấn đề chênh lệch múi giờ không, mặc dù cực kỳ mệt mỏi nhưng cậu không ngủ được. Cậu vùi mình trên ghế mãi mà không tài nào tìm được tư thế thoải mái.
“Được rồi đừng có ngọ nguậy nữa.” Nét mặt Trương Dịch Trạch chế giễu: “Trong lòng có tâm sự nên không ngủ được chứ gì? Mày trông mày sợ chưa kìa? Mộ Hàn ở nhà ổng, mấy hôm trước tao vừa mới gặp xong.”
“Mày không nói cho anh ấy biết chuyện tao đến chứ?” Nhạc Thần An dứt khoát từ bỏ việc ngủ, ngồi thẳng dậy.
“Không, cả tao và Mộ Tuyết đều không nói. Bố mày bận rộn chuyện kết hôn, chuyện tình đôi chim cu của hai người bớt làm phiền tao đi. Dù sao mấy hôm nữa mày chẳng đi xem ổng thi đấu sao? Tự thu xếp đi.” Không biết có phải do ở bên cạnh Mộ Tuyết lâu ngày không, tên này còn biết đổi thành giọng bề trên. Nhạc Thần An thấy buồn cười nhưng cũng lười so đo.
“Sức khỏe ba mày không sao chứ? Bọn họ biết lý do mày đến chưa?” Trương Dịch Trạch nhìn chòng chọc cậu qua gương chiếu hậu.
“Khỏe lắm, chuyện tao và Mộ Hàn hai người họ biết hết rồi.” Bởi vì sau đó Nhạc Thần An đã ngửa bài kể hết cả quá trình từ khi mình gặp Mộ Hàn cho đến khi chia tay, An Nhiên nghe đến mê mẩn, cứ như một thiếu nữ đang hóng hớt: “Sau đó thì sao con trai? Con đã theo đuổi lại được người ta chưa?”
Có theo đuổi lại được không cũng khó mà nói, nhưng không thể chưa làm gì đã thẳng thừng buông xuôi.
Nửa năm qua, cho dù mỗi ngày Nhạc Thần An bận rộn bao nhiêu, mệt mỏi đến mức nào, cậu vẫn luôn để lại lời nhắn cho Mộ Hàn, đều là những câu hỏi thăm không mặn không nhạt hoặc những bức ảnh tiện tay chụp. Mộ Hàn vẫn không hồi âm, anh hoàn toàn chẳng đăng mấy lên vòng bạn bè, tần suất đăng lên mỗi năm một bài, giống như tiêu chuẩn số người mất tích hàng năm, chưa biết có nhận được tin hay không.
Thế vận hội mạo hiểm dường như vô cùng được hoan nghênh ở nước ngoài, trong đó X-GAME nhận được sự chú ý đông đảo nhất. Nhạc Thần An đã cố tình đặt khách sạn gần sân vận động trước một tháng, nhưng rồi cậu nhận ra mình vẫn đánh giá thấp mức độ phổ biến của cuộc thi. Gần như tất cả các phòng đều đã được đặt, chỉ còn dãy phòng Executive Suite(*) đắt tiền và phòng tổng thống. Cậu bất đắc dĩ phải đặt một gian homestay cũ kĩ.
(*) Thường là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, với diện tích lớn nhất, view đẹp cùng những dịch vụ hỗ trợ tốt. Phòng Executive Suite thích hợp cho các khách là doanh nhân hay người có tiêu chuẩn cao trong ngủ nghỉ.
Năm nay công tác bố trí sườn núi cho phần thi vượt chướng ngại vật diễn ra vào ban đêm, địa điểm thi đấu đèn đuốc sáng choang. Không có vị trí cố định cho khu vực truyền thông, Nhạc Thần An đã phải gắng sức lách đến hàng rào, tìm một góc tốt để đặt giá đỡ ba chân và điều chỉnh nhiều thông số trước tùy theo ánh sáng của địa điểm.
Các môn thể thao mạo hiểm không phổ biến trong nước, đài thể thao không phát sóng và không có đội phóng viên đi theo. Trước khi Nhạc Thần An đến, cậu đã được đàn em của Quý Tinh Hồi đang công tác trong đài thể thao nhờ vả cung cấp dữ liệu về cuộc phỏng vấn trực tiếp và video phần thi cá nhân để làm tư liệu. Trong số các vận động viên top đầu, người Trung Quốc không nhiều, thực tế bọn họ đang nhắm tới Mộ Hàn. Nếu đối phương chủ động thanh toán chi phí đi lại, đương nhiên Nhạc Thần An không thể từ chối rồi.
Mấy tháng gần đây, cậu vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Mộ Hàn trong các bản tin keo kiệt câu chữ của giới truyền thông, ngay cả ảnh chụp cũng là mấy bức chụp tệ hại, huống hồ là bất kỳ đoạn phim rõ ràng nào. Đã rất lâu rồi Nhạc Thần An không được nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này trượt tuyết như thế nào.. Trong nửa năm qua, cậu đã đi nhiều nơi và chụp ảnh rất nhiều người. Nhiều người trong số họ cũng giống như Mộ Hàn, là những người đi đầu trong ngành, không ngừng khám phá những thử thách trong các lĩnh vực khác nhau của họ. Thế nhưng cậu không bao giờ bắt gặp một đôi mắt nào sáng như vậy nữa, giống như đôi mắt của anh lóe lên như ánh sao chỉ vì cậu.
Một đại hội nơi tập hợp những kẻ gan dạ, ngay cả khi bọn họ mặc đồ trượt tuyết kín mít từ đầu đến chân, Nhạc Thần An vẫn có thể nhận ra anh giữa đám đông trong nháy mắt. Lần này Tuyết Hào đã tài trợ toàn bộ trang thiết bị cho tất cả các vận động viên lọt vào trận chung kết năm nay. Phần lớn những thứ mà vận động viên đang mặc còn chưa được tung ra tiêu thụ hàng loạt trên thị trường, màu sắc có độ bão hòa cao tương phản rõ rệt với địa điểm thi đấu màu trắng đơn giản.
Duy chỉ có Mộ Hàn.
Áo trượt tuyết đen trắng phối hợp với quần và ủng trượt tuyết màu đen, mũ len trắng bên trong mũ bảo hiểm màu đỏ. Trông vô cùng giản dị so với màu sắc tươi sáng của các vận động viên khác.
Trang phục và dụng cụ của anh Nhạc Thần An không còn xa lạ gì nữa, trong tác phẩm giúp cậu giành được giải National Geographic, Mộ Hàn đã mặc nguyên cả bộ này. Điểm khác biệt duy nhất là kính trượt tuyết hoàn toàn trong suốt được thay đổi để thích ứng với cảnh đêm.
Những cuộc thi đấu chẳng phân lớn nhỏ, lần nào anh cũng coi đây là chuyến phi hành trong tuyết cuối cùng của mình để tận hưởng.
Nhạc Thần An đã quan sát anh một lúc lâu qua ống kính Tele, cho đến khi đôi mắt anh đột ngột rời khỏi đường đua, nhìn về phía khu vực truyền thông mà không hề báo trước.
Cái đầu nhô lên ẩn hiện sau những trường thương đoản pháo(*), dường như Mộ Hàn đã xác định được vị trí của cậu ngay lập tức. Thế giới như im lặng trong giây lát, chỉ còn lại trái tim đang đập loạn nhịp. Các ngón tay đang đặt trên màn trập của Nhạc Thần An không thể kìm lại được nữa, cậu nhấn mạnh rắc rắc một tiếng, ghi lại hình ảnh đôi mắt đang chăm chú nhìn mình mà đã lâu cậu không được nhìn thấy.
(*) Chỉ cần câu cơm của phóng viên.
Cậu không chắc chắn đến tột cùng đây là do trùng hợp hay do hai người thật sự có thần giao cách cảm, giống như cậu cũng có thể nhìn lướt qua đám đông là nhận ra ngay được vị trí của anh vậy. Mộ Hàn nhìn rất lâu, mãi đến khi loa thông báo giải đấu sắp chính thức bắt đầu mới xoay người trở về khu vực chờ.
Nhạc Thần An căng thẳng vô cùng, cậu liên tục cử động các khớp tay cứng đờ của mình, cố gắng ngăn chặn sự run rẩy không thể phát hiện ra.
Từ khi vừa bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, cảm giác hưng phấn như uy hiếp con mồi sợ hãi ồ ạt kéo nhau quay lại cơ thể cậu. Gần như cậu không thể kiểm soát được trái tim đang đập điên cuồng, tóc gáy toàn thân dựng hết lên.
Bất ngờ đối mặt, cậu âm thầm lo lắng cho trạng thái của Mộ Hàn. Đối với vận động viên, trước khi ra sân giữ được trạng thái tâm lý vững vàng là điều cực kỳ quan trọng. Cậu ngồi yên ở một bên mà còn không khống chế được suy nghĩ lộn xộn, vậy anh thì sao? Liệu có ảnh hưởng đến sự phát huy không?
Đang cúi đầu ngẩn người, tuyển thủ đầu tiên cách đó không xa lướt ngang qua để lại một cơn gió lạnh.
Nhạc Thần An vội vàng ghi hình. Vì không muốn bỏ sót bất cứ khoảnh khắc tuyệt vời nào trong nháy mắt, cậu đã cố định 5D4(*) của studio lên giá đỡ ba chân, còn trước ngực thì đeo Leica của mình. Khi nhìn thấy tên Mộ Hàn xuất hiện trên màn ảnh, cậu lập tức giơ máy ảnh trước ngực mình lên.
(*) Canon EOS 5D Mark IV là dòng máy ảnh cao cấp của Canon hướng tới đối tượng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có giá khoảng 2500USD (57 triệu VND).
Ổn định trên lan can, thuận lợi lướt qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ sự kết hợp phong phú và đa dạng các động tác khó của anh hơn hẳn các tuyển thủ trước. Nhạc Thần An lo lắng anh sẽ chịu ảnh hưởng tới trạng thái thi đấu là hoàn toàn thừa thãi, Mộ Hàn trên sân thi đấu sẽ không có bất kỳ một sự phân tâm nào. Cho dù sau lưng có nước lũ và mãnh thú đuổi theo, anh vẫn có thể ung dung thong thả trở thành tiêu điểm trung tâm của cả sân thi đấu.
Vị trí ngồi của Nhạc Thần An đối diện với cầu nhảy đầu tiên, Mộ Hàn trở thành người đầu tiên lựa chọn một cú xoay tròn 720 độ với độ khó vô cùng cao. Cú nhảy hết sức lưu loát chính xác, tư thế trên không trung nhẹ nhàng đẹp đẽ, cả quá trình xoay tròn anh hoàn toàn đối mặt khu vực truyền thông. Vào giây phút anh rơi xuống đất một cách hoàn hảo, Nhạc Thần An đồng thời nhấn màn trập.
Một tay vững vàng điều khiển góc độ giá đỡ, tay còn lại chụp bằng máy ảnh khác, sau một phen luống cuống chân tay, cuối cùng Nhạc Thần An đã chụp lại rõ từng tư thế trên không trung của Mộ Hàn. Với người khác, đây là bật nhảy còn với anh thì giống như đang cất cánh.
Cậu xem lại một loạt các hành động mà mình vừa chụp xong, bỗng nhiên nhận ra vào giây phút rơi xuống đất lần đầu tiên, ánh mắt Mộ Hàn như xuyên qua kính trượt tuyết trong suốt, cuối cùng đối diện thẳng ngay với ống kính của cậu, ánh mắt như phóng điện.
Phần tiếp theo của cuộc thi, mặc dù cậu đã ép buộc bản thân phải nghiêm túc ghi hình nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Trận đấu hôm nay là phần thi chung kết của Mộ Hàn trong giải đấu. Kế hoạch ban đầu của cậu là đợi Mộ Hàn giành chức vô địch thành công, sau đó mới trực tiếp đến thăm anh. Kết quả trong hoàn cảnh ồn ào huyên náo tụ tập hơn mười ngàn người, kế hoạch bất ngờ đổ bể.
Trông thấy nghi lễ trao giải sắp kết thúc, Mộ Hàn đeo huy chương vô địch như một lẽ đương nhiên, Nhạc Thần An vô cùng luống cuống. Khi thu dọn máy móc, chiếc 5D4 rơi xuống đập trực diện vào mu bàn chân cậu rồi bật lên đập xuống đất ở bên cạnh, may là địa hình tuyết dày nên chắc chắn đã giảm độ xóc, ngoại trừ mu bàn chân đau nhức thì máy móc vẫn bình an vô sự.
Đám đông tản đi, ban đêm gió lạnh buốt, chỉ còn lại một mình cậu đứng yên tại chỗ. Từ xa cậu nhìn thấy anh trượt từ sườn núi xuống, cảnh tượng này quen thuộc như thể đã từng diễn ra.
Mộ Hàn cởi mũ bảo hiểm và kính trượt tuyết xuống, đứng trước mặt cậu: “Sao em tới đây…?”
Giọng anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, tốc độ nói thong thả tự nhiên giống như đang chào buổi sáng bạn cũ, tựa như hơn một trăm ngày đêm bọn họ chia xa chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.