Chương 158: Em rất thích
Thiên Lang
07/02/2023
Tần Trường An càng nói càng hăng hái, vừa lấy điện thoại ra, vừa tiếp tục
cười nhạo nói: “Lăng Thành, cậu tới cũng vừa đúng lúc, tôi sẽ cho cậu
xem thực lực của tôi, chờ đó, trên những chiếc đèn kia, rất nhanh sẽ
hiện ra tên của Giai Kỳ một cách đầy đủ.”
Nói tới đó, biểu cảm của Tần Trường An càng thêm đắc ý: “Không chỉ có tên đầy đủ của Giai Kỳ, còn có tôi nữa.”
Nghe thấy câu này, người tới xem trò vui bên cạnh, hò hét sôi nổi.
Đây đúng là quá có thực lực rồi đó?! Vậy mà có thể tạo ra phố đèn này, đều hiện ra tên, thực lực của người này quá khủng bố rồi!
Trong nháy mắt này, Hân Hân nhịn không được nhỏ giọng nói với Giai Kỳ: “Chị Kỳ, anh Tần kia lãng mạn quá, còn giỏi hơn Lăng Thành kia gấp trăm lần kìa!”
Cho tới bây giờ, Hân hân cũng chưa từng ngờ tới, Giai Kỳ sẽ để ý tới một người chẳng ra làm sao như vậy.
Tần Trường An trước mặt thật là tốt.
Vừa có tiền, lại có sự lãng mạn.
Giai Kỳ không để ý tới anh ta, kéo tay Lăng Thành, nhỏ giọng nói: “Lăng Thành, chúng ta đi thôi.”
Tần Trường An nếu có thể tạo ra toàn bộ phố đèn này, chỉ hiện ra một cái tên Giai Kỳ, cũng sẽ có cách để tên của cô và tên của anh ta cùng nhau xuất hiện.
Ở chỗ này, chỉ chờ khiến Lăng Thành xấu hổ.
Còn không bằng nhanh chóng rời khỏi đó, mắt không thấy tâm không phiền.
Lăng Thành không nhúc nhích, trên mặt mang theo một chút ý cười, khẽ nói với Giai Kỳ: “Đừng vội vợ à, chúng ta cùng xem cậu ta có thể tạo ra những trò thú vị nào nữa.”
Giai Kỳ có chút nóng nảy. Anh khăng khăng muốn ở lại chỗ này, không phải chờ bị nhục nhã sao.
Lúc này, người xung quanh đi tới càng ngày càng đông, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười hớn hở tới xem chuyện hay.
Một cậu chủ nhà giàu tới tận cửa tranh giành một cô gái xinh đẹp đã có chồng.
Tiết mục xuất sắc như vậy, có thể nói có ý nghĩa hơn nhiều so với ngắm đèn.
Mà Tần Trường An bên kia, đang muốn chữ hiện ra trên mặt đèn, kết quả là gọi hai cuộc điện thoại, cũng chưa có người nhận.
Lăng Thành cười tủm tỉm nhìn anh ta, nói: “Sao vậy? Tôi đợi lâu như thế rồi, chữ trên mặt đèn vẫn chưa hiện ra à?”
“Cậu đừng nóng vội, không thấy tôi đang không gọi được điện thoại sao?” Tần Trường An hài hước nói.
Lăng Thành gật đầu: “Ồ ồ, vậy để tôi gọi điện thử xem.”
Sau khi nói xong, Lăng Thành lấy điện thoại ra, gọi điện cho Nguyễn Khải.
Không tới vài giây, điện thoại đã có người nhận.
“Tắt hết toàn bộ đèn ở con phố này cho tôi!” Lăng Thành nói vào trong điện thoại.
Mọi người dần ồn ào hơn.
Sau khi anh nói xong, toàn bộ đèn ở phố Vạn Tuế, nháy mắt tắt ngúm hết.
Chỉ là một vài giây ngắn ngủi thôi, toàn bộ phố Vạn Tuế trở nên đen kịt!
Cái gì vậy?
Đây... Đây là?
Một cuộc điện thoại, cả phố Vạn Tuế bị tắt toàn bộ đèn?
Hân Hân đứng ở một bên, lúc này đã không còn nói được một câu hoàn chỉnh nữa.
Tình huống này là như nào thế? Lăng Thành vừa gọi điện thoại cho ai?
“Tần Trường An, lãng mạn của cậu đâu? Có phải cũng bị tắt hết rồi không?” Lăng Thành cười tủm tỉm nói.
“Cậu, cậu…” Mồ hôi của Tần Trường An chảy càng lúc càng nhiều, mẹ nó, đây là tình huống gì? Anh ta liều mạng gọi điện cho nhân viên công nghệ Thăng Long, nhưng mà không có một ai nhấc máy!
“Trời ạ, trực thăng kìa!”
Đúng lúc này, cũng không rõ là ai sợ hãi hét lên, chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhịn không được nhìn lên trời, ngay lập tức, một đám đều mở to miệng.
Chỉ thấy cách đó không xa, ba chiếc trực thăng chậm rãi bay tới, treo một thứ gì đó vô cùng lớn!
Theo tầm nhìn khi chiếc trực thăng hạ thấp xuống, đồ vật treo ở dưới, cũng dần hiện rõ ra trước mắt mọi người.
Một chiếc đàn piano!
Trời ạ!
Mọi người trợn mắt mở to miệng, một câu cũng không nói nên lời!
Dùng ba chiếc trực thăng, chỉ để chuyển một chiếc piano tới đây?!
Đây, đây là ai vậy?
Để lại dấu vết lớn tới đó?
Trong lúc sợ hãi, không ít người theo bản năng nhìn về phía Tần Trường An và Lăng Thành.
Hai người kia, một người có thể khống chế toàn bộ đèn của phố này. Một người có thể trực tiếp khiến đèn cả phố tắt hết!
Phô trương như vậy, hẳn là do một trong hai người họ làm rồi.
Mà Tần Trường An ngay lúc này, cũng dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn chiếc piano, vẻ mặt ngờ nghệch không từ nào tả được.
Chẳng lẽ...
Là cậu con rể tới cửa này làm?
Giây tiếp theo, có người không nhịn được nhìn về phía Lăng Thành, mặt đầy kinh ngạc.
Đúng lúc này, Lăng Thành kéo tay Giai Kỳ, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó lập tức đi về phía chiếc piano kia.
Không sai, trước đó anh gọi điện thoại cho Nguyễn Khải, muốn tạo sự lãng mạn một chút. Anh đã bảo Nguyễn Khải đưa một dàn nhạc tới đây, muốn tự mình hát cho Giai Kỳ nghe một bài.
Giai Kỳ lúc này, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Chiếc piano trước mặt, đã có một nhân viên công tác đem tới chiếc ghế ngồi.
Yên lặng không tiếng động.
Giây phút này, toàn bộ người qua đường, đều cực kỳ yên lặng. Ánh mắt của họ, đều nhìn thẳng về phía Lăng Thành.
Giai Kỳ chỉ cảm thấy trái tim của mình, sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi, cứ đứng đó luống cuống tay chân.
Lăng Thành anh… Lại vì chính cô mà đánh đàn ở đây sao? Chưa từng nghe nói anh biết đánh piano mà…
Lúc này, Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh chiếc piano, đôi tay khẽ cử động một chút, sau đó chậm rãi đặt trên phím đàn đen.
Piano, là loại nhạc cụ bắt buộc phải học của con cháu nhà họ Lăng. Trước đây khi vẫn còn là cậu hai nhà họ Lăng, anh từng theo học nghệ sĩ đánh piano lừng danh thế giới Baker, khoảng chừng hai năm.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, anh đã 3-4 năm không chạm vào đàn rồi.
Lăng Thành vừa ngồi xuống, một nhân viên công tác, chạy ra khỏi đám người ở đó, trong tay cầm một chiếc micro, đặt trước mặt anh.
Cùng lúc đó, bốn người trang điểm chuyên nghiệp cầm theo đàn guitar, mỗi người ôm một chiếc bước tới, đứng sau lưng Lăng Thành.
Tiếng xì xào nổi lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều xôn xao.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy, bốn người chơi guitar này, không phải ai khác, đúng là thành viên của nhóm nhạc Rock’n roll FBY đang vô cùng nổi tiếng!
Vậy mà lại mời thành viên của nhóm FBY tới đây làm nền sao?
Không ít nữ sinh không kìm được hét lên, tiếng hò hét hết đợt này tới đợt khác.
Tất cả mọi người lấy điện thoại ra, quay lại Lăng Thành.
Lăng Thành mang gương mặt tươi cười, nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Giai Kỳ, cao giọng nói: “Vợ à, đã kết hôn được ba năm rồi, chưa từng thể hiện cho em chút lãng mạn nào hết.”
“Trong ba năm này, mỗi người đều nói anh là cậu con rể tới cửa, mỗi người đều nói anh chịu uất ức.”
“Nhưng không ai biết, em cũng phải chịu đựng rất nhiều. Đều nói rằng em gả cho một người chẳng ra sao. Thật sự xin lỗi.”
“Thời gian trước kia, chúng ta phụ bạc lẫn nhau, từ nay về sau, chúng ta không phụ thời gian.”
Mọi người lại xôn xao.
Sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều không kìm được nhìn về phía Giai Kỳ. Giây phút này, Giai Kỳ đã trở thành tiêu điểm của chỗ đó.
Nước mắt của Giai Kỳ, quanh quẩn trong hốc mắt, cô không chớp mắt nhìn về phía Lăng Thành.
Rốt cuộc, ngón tay của Lăng Thành, nhẹ nhàng bấm từng phím đàn piano, ca khúc du dương, truyền khắp khu phố.
Lăng Thành nở một nụ cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Giai Kỳ, mở miệng hát: “Khó có thể quên được lần đầu gặp em, một người với đôi mắt gây thương nhớ…”
“Ở trong tâm trí anh, hình bóng của em, xua mãi cũng không cách nào biến mất.”
“Nắm bàn tay em, cảm nhận sự dịu dàng của em, thực sự có chút không thở nổi, sự chân thành của em, anh vô cùng quý trọng. Nhìn thấy em chịu tổn thương, anh sẽ đau lòng…”
Giọng ca vừa ôn hòa lại vừa dịu dàng vang lên, tựa như ngôi sao ca nhạc đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, đích thân tới đây vậy.
Một vài nữ sinh thét chói tai không dừng được!
Giai Kỳ lấy bàn tay che miệng, nước mắt rốt cuộc không khống chế được, lập tức trào ra ngoài.
Giai Kỳ lúc này, vừa hưng phấn vừa cảm động đan xen, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh, cô chỉ cảm thấy, bản thân mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Rốt cuộc, một bài hát kết thúc, Lăng Thành chậm rãi nở nụ cười, nhìn về phía Giai Kỳ, sau đó dang rộng hai tay.
“Chồng ơi!”
Nước mắt của Giai Kỳ rơi nhanh, không chút do dự mà bổ nhào vào trong ngực của Lăng Thành. Hai người họ ôm chặt lấy nhau.
“Tuyệt quá!”
Cũng không rõ là ai đã vỗ tay trước, theo sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lăng Thành ôm chặt lấy Giai Kỳ, ba năm rồi, đây là lần đầu tiên ôm chặt cô như vậy.
“Tách.”
Lăng Thành đưa tay lên cao, búng tay một cái.
Cùng lúc đó, từng tiếng vang lớn, đột nhiên vang lên!
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy từng đợt ánh sáng nhỏ bay thẳng lên bầu trời, giây tiếp theo, pháo hoa nổ đầy trời!
“Tuyệt quá, đẹp quá!”
Các nữ sinh đều vô cùng kích động, chỉ lên bầu trời hét lớn.
Toàn bộ bầu trời giống như có một cơn mưa sao băng, le lói nhiều ánh sáng khác màu, chiếu sáng một nửa thành phố Đại Phong.
Sau khi vài đóa pháo hoa nổ tung, trên bầu trời, chậm rãi xuất hiện hai cái tên.
Lăng Thành, Giai Kỳ!
Giữa hai cái tên, lập lòe một chiếc trái tim, vô cùng bắt mắt!
Oa..
Từng đợt hò hét vang lên, Giai Kỳ lúc này, đã hoàn toàn không nói nên lời, đôi tay ôm chặt lấy Lăng Thành, run rẩy nói: “Chồng à… Đây là sự thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ.”
Nước mắt từng giọt rơi xuống, Giai Kỳ chỉ cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Lăng Thành cười tủm tỉm nhìn cô: “Bất ngờ này, em thích không?”
Nguyễn Khải này, sẽ không mua lại toàn bộ pháo hoa ở thành phố Đại Phong này đó chứ.
Lúc này Giai Kỳ đã tràn ngập hạnh phúc, gật đầu thật mạnh, đồng thời dính sát mặt vào trong ngực Lăng Thành: “Thích, em rất thích..”
Nói tới đó, biểu cảm của Tần Trường An càng thêm đắc ý: “Không chỉ có tên đầy đủ của Giai Kỳ, còn có tôi nữa.”
Nghe thấy câu này, người tới xem trò vui bên cạnh, hò hét sôi nổi.
Đây đúng là quá có thực lực rồi đó?! Vậy mà có thể tạo ra phố đèn này, đều hiện ra tên, thực lực của người này quá khủng bố rồi!
Trong nháy mắt này, Hân Hân nhịn không được nhỏ giọng nói với Giai Kỳ: “Chị Kỳ, anh Tần kia lãng mạn quá, còn giỏi hơn Lăng Thành kia gấp trăm lần kìa!”
Cho tới bây giờ, Hân hân cũng chưa từng ngờ tới, Giai Kỳ sẽ để ý tới một người chẳng ra làm sao như vậy.
Tần Trường An trước mặt thật là tốt.
Vừa có tiền, lại có sự lãng mạn.
Giai Kỳ không để ý tới anh ta, kéo tay Lăng Thành, nhỏ giọng nói: “Lăng Thành, chúng ta đi thôi.”
Tần Trường An nếu có thể tạo ra toàn bộ phố đèn này, chỉ hiện ra một cái tên Giai Kỳ, cũng sẽ có cách để tên của cô và tên của anh ta cùng nhau xuất hiện.
Ở chỗ này, chỉ chờ khiến Lăng Thành xấu hổ.
Còn không bằng nhanh chóng rời khỏi đó, mắt không thấy tâm không phiền.
Lăng Thành không nhúc nhích, trên mặt mang theo một chút ý cười, khẽ nói với Giai Kỳ: “Đừng vội vợ à, chúng ta cùng xem cậu ta có thể tạo ra những trò thú vị nào nữa.”
Giai Kỳ có chút nóng nảy. Anh khăng khăng muốn ở lại chỗ này, không phải chờ bị nhục nhã sao.
Lúc này, người xung quanh đi tới càng ngày càng đông, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười hớn hở tới xem chuyện hay.
Một cậu chủ nhà giàu tới tận cửa tranh giành một cô gái xinh đẹp đã có chồng.
Tiết mục xuất sắc như vậy, có thể nói có ý nghĩa hơn nhiều so với ngắm đèn.
Mà Tần Trường An bên kia, đang muốn chữ hiện ra trên mặt đèn, kết quả là gọi hai cuộc điện thoại, cũng chưa có người nhận.
Lăng Thành cười tủm tỉm nhìn anh ta, nói: “Sao vậy? Tôi đợi lâu như thế rồi, chữ trên mặt đèn vẫn chưa hiện ra à?”
“Cậu đừng nóng vội, không thấy tôi đang không gọi được điện thoại sao?” Tần Trường An hài hước nói.
Lăng Thành gật đầu: “Ồ ồ, vậy để tôi gọi điện thử xem.”
Sau khi nói xong, Lăng Thành lấy điện thoại ra, gọi điện cho Nguyễn Khải.
Không tới vài giây, điện thoại đã có người nhận.
“Tắt hết toàn bộ đèn ở con phố này cho tôi!” Lăng Thành nói vào trong điện thoại.
Mọi người dần ồn ào hơn.
Sau khi anh nói xong, toàn bộ đèn ở phố Vạn Tuế, nháy mắt tắt ngúm hết.
Chỉ là một vài giây ngắn ngủi thôi, toàn bộ phố Vạn Tuế trở nên đen kịt!
Cái gì vậy?
Đây... Đây là?
Một cuộc điện thoại, cả phố Vạn Tuế bị tắt toàn bộ đèn?
Hân Hân đứng ở một bên, lúc này đã không còn nói được một câu hoàn chỉnh nữa.
Tình huống này là như nào thế? Lăng Thành vừa gọi điện thoại cho ai?
“Tần Trường An, lãng mạn của cậu đâu? Có phải cũng bị tắt hết rồi không?” Lăng Thành cười tủm tỉm nói.
“Cậu, cậu…” Mồ hôi của Tần Trường An chảy càng lúc càng nhiều, mẹ nó, đây là tình huống gì? Anh ta liều mạng gọi điện cho nhân viên công nghệ Thăng Long, nhưng mà không có một ai nhấc máy!
“Trời ạ, trực thăng kìa!”
Đúng lúc này, cũng không rõ là ai sợ hãi hét lên, chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhịn không được nhìn lên trời, ngay lập tức, một đám đều mở to miệng.
Chỉ thấy cách đó không xa, ba chiếc trực thăng chậm rãi bay tới, treo một thứ gì đó vô cùng lớn!
Theo tầm nhìn khi chiếc trực thăng hạ thấp xuống, đồ vật treo ở dưới, cũng dần hiện rõ ra trước mắt mọi người.
Một chiếc đàn piano!
Trời ạ!
Mọi người trợn mắt mở to miệng, một câu cũng không nói nên lời!
Dùng ba chiếc trực thăng, chỉ để chuyển một chiếc piano tới đây?!
Đây, đây là ai vậy?
Để lại dấu vết lớn tới đó?
Trong lúc sợ hãi, không ít người theo bản năng nhìn về phía Tần Trường An và Lăng Thành.
Hai người kia, một người có thể khống chế toàn bộ đèn của phố này. Một người có thể trực tiếp khiến đèn cả phố tắt hết!
Phô trương như vậy, hẳn là do một trong hai người họ làm rồi.
Mà Tần Trường An ngay lúc này, cũng dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn chiếc piano, vẻ mặt ngờ nghệch không từ nào tả được.
Chẳng lẽ...
Là cậu con rể tới cửa này làm?
Giây tiếp theo, có người không nhịn được nhìn về phía Lăng Thành, mặt đầy kinh ngạc.
Đúng lúc này, Lăng Thành kéo tay Giai Kỳ, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó lập tức đi về phía chiếc piano kia.
Không sai, trước đó anh gọi điện thoại cho Nguyễn Khải, muốn tạo sự lãng mạn một chút. Anh đã bảo Nguyễn Khải đưa một dàn nhạc tới đây, muốn tự mình hát cho Giai Kỳ nghe một bài.
Giai Kỳ lúc này, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Chiếc piano trước mặt, đã có một nhân viên công tác đem tới chiếc ghế ngồi.
Yên lặng không tiếng động.
Giây phút này, toàn bộ người qua đường, đều cực kỳ yên lặng. Ánh mắt của họ, đều nhìn thẳng về phía Lăng Thành.
Giai Kỳ chỉ cảm thấy trái tim của mình, sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi, cứ đứng đó luống cuống tay chân.
Lăng Thành anh… Lại vì chính cô mà đánh đàn ở đây sao? Chưa từng nghe nói anh biết đánh piano mà…
Lúc này, Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh chiếc piano, đôi tay khẽ cử động một chút, sau đó chậm rãi đặt trên phím đàn đen.
Piano, là loại nhạc cụ bắt buộc phải học của con cháu nhà họ Lăng. Trước đây khi vẫn còn là cậu hai nhà họ Lăng, anh từng theo học nghệ sĩ đánh piano lừng danh thế giới Baker, khoảng chừng hai năm.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, anh đã 3-4 năm không chạm vào đàn rồi.
Lăng Thành vừa ngồi xuống, một nhân viên công tác, chạy ra khỏi đám người ở đó, trong tay cầm một chiếc micro, đặt trước mặt anh.
Cùng lúc đó, bốn người trang điểm chuyên nghiệp cầm theo đàn guitar, mỗi người ôm một chiếc bước tới, đứng sau lưng Lăng Thành.
Tiếng xì xào nổi lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều xôn xao.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy, bốn người chơi guitar này, không phải ai khác, đúng là thành viên của nhóm nhạc Rock’n roll FBY đang vô cùng nổi tiếng!
Vậy mà lại mời thành viên của nhóm FBY tới đây làm nền sao?
Không ít nữ sinh không kìm được hét lên, tiếng hò hét hết đợt này tới đợt khác.
Tất cả mọi người lấy điện thoại ra, quay lại Lăng Thành.
Lăng Thành mang gương mặt tươi cười, nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Giai Kỳ, cao giọng nói: “Vợ à, đã kết hôn được ba năm rồi, chưa từng thể hiện cho em chút lãng mạn nào hết.”
“Trong ba năm này, mỗi người đều nói anh là cậu con rể tới cửa, mỗi người đều nói anh chịu uất ức.”
“Nhưng không ai biết, em cũng phải chịu đựng rất nhiều. Đều nói rằng em gả cho một người chẳng ra sao. Thật sự xin lỗi.”
“Thời gian trước kia, chúng ta phụ bạc lẫn nhau, từ nay về sau, chúng ta không phụ thời gian.”
Mọi người lại xôn xao.
Sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều không kìm được nhìn về phía Giai Kỳ. Giây phút này, Giai Kỳ đã trở thành tiêu điểm của chỗ đó.
Nước mắt của Giai Kỳ, quanh quẩn trong hốc mắt, cô không chớp mắt nhìn về phía Lăng Thành.
Rốt cuộc, ngón tay của Lăng Thành, nhẹ nhàng bấm từng phím đàn piano, ca khúc du dương, truyền khắp khu phố.
Lăng Thành nở một nụ cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Giai Kỳ, mở miệng hát: “Khó có thể quên được lần đầu gặp em, một người với đôi mắt gây thương nhớ…”
“Ở trong tâm trí anh, hình bóng của em, xua mãi cũng không cách nào biến mất.”
“Nắm bàn tay em, cảm nhận sự dịu dàng của em, thực sự có chút không thở nổi, sự chân thành của em, anh vô cùng quý trọng. Nhìn thấy em chịu tổn thương, anh sẽ đau lòng…”
Giọng ca vừa ôn hòa lại vừa dịu dàng vang lên, tựa như ngôi sao ca nhạc đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, đích thân tới đây vậy.
Một vài nữ sinh thét chói tai không dừng được!
Giai Kỳ lấy bàn tay che miệng, nước mắt rốt cuộc không khống chế được, lập tức trào ra ngoài.
Giai Kỳ lúc này, vừa hưng phấn vừa cảm động đan xen, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh, cô chỉ cảm thấy, bản thân mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Rốt cuộc, một bài hát kết thúc, Lăng Thành chậm rãi nở nụ cười, nhìn về phía Giai Kỳ, sau đó dang rộng hai tay.
“Chồng ơi!”
Nước mắt của Giai Kỳ rơi nhanh, không chút do dự mà bổ nhào vào trong ngực của Lăng Thành. Hai người họ ôm chặt lấy nhau.
“Tuyệt quá!”
Cũng không rõ là ai đã vỗ tay trước, theo sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lăng Thành ôm chặt lấy Giai Kỳ, ba năm rồi, đây là lần đầu tiên ôm chặt cô như vậy.
“Tách.”
Lăng Thành đưa tay lên cao, búng tay một cái.
Cùng lúc đó, từng tiếng vang lớn, đột nhiên vang lên!
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy từng đợt ánh sáng nhỏ bay thẳng lên bầu trời, giây tiếp theo, pháo hoa nổ đầy trời!
“Tuyệt quá, đẹp quá!”
Các nữ sinh đều vô cùng kích động, chỉ lên bầu trời hét lớn.
Toàn bộ bầu trời giống như có một cơn mưa sao băng, le lói nhiều ánh sáng khác màu, chiếu sáng một nửa thành phố Đại Phong.
Sau khi vài đóa pháo hoa nổ tung, trên bầu trời, chậm rãi xuất hiện hai cái tên.
Lăng Thành, Giai Kỳ!
Giữa hai cái tên, lập lòe một chiếc trái tim, vô cùng bắt mắt!
Oa..
Từng đợt hò hét vang lên, Giai Kỳ lúc này, đã hoàn toàn không nói nên lời, đôi tay ôm chặt lấy Lăng Thành, run rẩy nói: “Chồng à… Đây là sự thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ.”
Nước mắt từng giọt rơi xuống, Giai Kỳ chỉ cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Lăng Thành cười tủm tỉm nhìn cô: “Bất ngờ này, em thích không?”
Nguyễn Khải này, sẽ không mua lại toàn bộ pháo hoa ở thành phố Đại Phong này đó chứ.
Lúc này Giai Kỳ đã tràn ngập hạnh phúc, gật đầu thật mạnh, đồng thời dính sát mặt vào trong ngực Lăng Thành: “Thích, em rất thích..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.