Chương 9: Lời Xin Lỗi.
Thiên Lang
16/12/2022
HaHa, Nghe thấy số tiền phải thanh toán, Lăng Thành suýt chút nữa là bị sặc vì cười. Cái tên Tống Từ Ngôn thật đáng buồn cười. Mỗi bàn một bình rượu, bình rượu kia người khác không biết chứ Lăng Thành chỉ cần liếc qua là đã biết, đây chính là Romanee Conti chính hãng, giá bán lẻ của nó đã là hơn 100 triệu một trai rồi, mà toàn hộ nhà hàng phát hơn 20 mấy bình.
“Chết tiệt, cô dám đùa giỡn với tôi à?” Tống Tử Ngôn luống cuống đứng lên gắt gỏng với nhân viên phục vụ: “Cả dòng họ Tống nhà chúng tôi có hơn 300 người, mà tính hết hơn 3 tỷ? Nhân gấp 10 lần số chi lên sao? Tới đây, mau mau gọi quản lý của các cô tới đây”. Hai cô nhân viên đứng liếc nhìn nhau với anh mắt bất lực, cuối cùng vẫn phải chạy vào gọi quản lý tới. Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi tới, quản lý nhà hàng này là một người đàn ông, trông cũng khá trẻ tuổi, anh ta mặc bộ vest rất chỉnh tề và lịch sự: “Xin lỗi, anh có vấn đề gì cần tôi giúp?”. Tống Tử Ngôn tiến lên một bước, chỉ vào mặt quản lý nói to: “Quán của các anh không định làm ăn nữa hay sao? Các anh định nhân lên gấp mấy lần số tiền thực chi vậy hả? Anh có tin tôi sẽ tố cáo nhà hàng của các anh lên quản lý thị trường không hả?”. Người quản lý nhà hàng hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Vậy thì tôi xin phép nói cho anh nghe ba điều. Thứ nhất, chính anh là người nói lấy rượu ngon nhất, và ở đây có nhiều người đặc biệt là nhân viên quầy có thể làm chứng. Thứ hai, rượu chúng tôi cung cấp tuyệt đối đảm bảo là hàng thật, còn tại sao lại có số lượng lớn hàng chuẩn bản giới hạn như vậy đó là việc của ông chủ nhà hàng. Thứ ba, mong anh nói chuyện tôn trọng và lịch sự một chút”.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có mấy chục thanh niên cường tráng lao vào. Toàn bộ bọn họ mặc áo cộc tay màu đen, phần dưới tay áo lộ ra những hình xăm lớn, tất cả họ đều là bảo vệ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải. Đây được coi là nhà hàng sang trọng nhất của thành phố Đại Phong, người dám đến đâu gây chuyện, xem chừng không có ai! Ai cũng biết ông chủ nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải trước đây là trùm xã hội đen. Một người cầm đầu, mặc áo kiểu thời Tôn Trung Sơn, trong tay cầm theo một cây gậy chống tay , người này chính là Cẩm Tiêu Quân ông chủ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải. Biết ông chủ tới tên quản lý nhà hàng nói chuyện càng có chút kiêu cắng hơn: “Nhà họ Tống nhà các anh cũng là dòng họ giàu có nhất nhì , chính miệng các anh muốn rượu ngon nhất, bây giờ lại không không muốn nhận nợ thanh toán?”.
“Không có, không có !” Tống Tử Ngôn nói to rõ ràng, rồi lùi về phía sau một bước.
“Chúng tôi trả, chúng tôi trả! Là nhà họ Tống chúng tôi không đúng”, Bà Từ cúi đầu nói: “Cháu trai tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi các anh. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền ngay”. Nhìn bà Từ cúi đầu, tất cả con cháu nhà họ Tống trong lòng đều rất khó chịu, nhưng đâu còn cách nào khác chứ! Ai bảo Tống Tử Ngôn thích bốc đồng thích thể hiện, nhất định phải uống loại đắt nhất! Vừa rồi còn có mấy người cháu của nhà họ Tống còn cố ý lên mạng để tra xem bình rượu kia có giá là bao nhiêu, chính xác hơn 100 triệu một bình, Bà Từ xin lỗi, sau đó Tống Tử Ngôn cũng không ngừng xin lỗi. Tất cả người nhà họ Tống đều ngồi im. Chỉ có một mình Lăng Thành, đứng lên muốn trốn đi, không vì bất cứ lý do gì, Cẩm Tiêu Quân cũng là người quen cũ, Trước đây lúc Cẩm Tiêu Quân mới lập nghiệp, anh ta cũng đã từng đến Lăng gia ngỏ ý muốn bàn chuyện làm ăn, nhưng lúc đó anh ta vừa không tiền vừa không quyền nên nhà họ Lăng không có ai tiếp đãi anh ta. “Đúng vậy, cả nhà đều khuyên cô, khuyên cô nhanh chóng ly hôn với tên Lăng Thành đó đi, cô nhất quyết không nghe!”, “Anh ta bây giờ muốn trốn đi, tên Cẩm Tiêu Quân chắc chắn tức giận. Đến lúc đó, nhà họ Tống nhà chúng ta sẽ không gánh nổi cơn thịnh nộ này đâu!”, Mấy người đàn bà đó,cứ chỉ trỏ vào Giai Kỳ và nói. Giai Kỳ ngồi một bên, cắn chặt môi. Lăng Thành muốn nhân cơ hội để trốn thoát một mình, Giai Kỳ mất hết cả mặt mũi, thể diện, lúc đó mà có cái lỗ nữa là cô sẽ chui vào luôn.
“Giám đốc Cẩm”, Tống Tử Ngôn đi nhanh tới, chỉ vào Lăng Thành nói to lên: “Giám đốc Cẩm, anh đừng nóng giận, tên này là người lên cửa làm rể nhà họ Tống chúng tôi, anh ta chỉ là một tên vô dụng. Anh ta muốn chạy trốn, không liên quan đến nhà họ Tống chúng tôi, chúng tôi sẽ thanh toán tiền cho các anh”.
“Cút”, Cẩm Tiêu Quân chỉ tay vào mặt Tống Tử Ngôn thét to. Giọng hét đang sợ đó làm cho Tống Tử Ngôn toàn thân run rẩy, ngơ ngác, đứng đơ người ra luôn. Cẩm Tiêu Quân không thể tin được, không thể tin được cuộc đời này còn có thể gặp lại được tên thanh nhiên này nữa. Năm năm trước, lúc anh mới lập nghiệp, thế nhưng lại không đủ vốn, không có bất kỳ một ai tình nguyện cho anh ta một cơ hội, giúp đỡ anh ta một lần, nhưng dù sao lúc đó anh ta cũng là một thằng cô đồ. Là cậu chủ nhà họ Lăng, một thanh niên mười mấy tuổi, đã cho anh tay một khoản tiền 30 triệu làm vốn. Tuy số tiền không lớn, nhưng đây là ơn cứu sinh đối đối với Cẩm Tiêu Quân, anh ta có thể quên bất kì ai nhưng người đó thì không bao giờ. Nếu như không có số tiền đó, e rằng Cẩm Tiêu Quân bây giờ vẫn đang ngồi ngoài đầu đường xó chợ. Mấy năm nay, anh ta lập nghiệp thành công, cũng đã từng có nhiều lần cho người đi tìm kiếm tin tức, thế nhưng lại được tin cậu thanh niên ấy đã bị nhà họ Lăng đuổi ra khỏi dòng họ, không rõ tung tích ở đâu. Bây giờ, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lăng Thành thôi anh ta cũng có thể nhận ra được ân nhân của mình. “Cậu chủ, là cậu sao?” Cẩm Tiêu Quân giọng nói có chút run run, thật khó để tin một ông giám đốc hổ báo, bây giờ lại yếu đuối đến buồn cười như vậy. Chết tiệt, không kịp tránh rồi!Lăng Thành căn chặt răng xoay người quay lại, anh ta cùng với Cẩm Tiêu Quân hai người bốn mắt nhìn nhau. “Phù phù”...trấn tĩnh,...trấn tĩnh,... nhất định phải trẫn tĩnh. Lăng Thành đứng im một chỗ, mặt không một chút biểu cảm vui buồn nào cả! Tình huống này... “Kìa giám đốc Cẩm, anh làm gì vậy?” Lăng Thành nhìn thấy Cẩm Tiêu Quân đang khom lưng, cúi người chào anh ta. Anh ta liền vội vàng chạy đến đỡ Cẩm Tiêu Quân dậy và không ngừng nháy mắt với hắn. Nghe thấy những lời này, đám con cháu nhà Tống mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, là có quen biết.
“Nghe ta nói đây”, lúc này bà Từ cuối cùng cũng mở miệng, bà đánh mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Bữa cơm này, hơn 3 tỷ 680 triệu, không thể tất cả đều bắt Tử Ngôn thanh toán”, Tống Tử Ngôn nghe vậy liền vui mừng. Vẫn là bà nội đối tốt với mình nhất. “Bữa cơm này, bình quan mỗi người sẽ thanh toán 10 triệu”, bà Từ tiếp tục nói. Đám người nhao nhao lên gật đầu đồng ý. Nhà họ Tống tuy nói là dòng họ giàu có nhất nhì, mỗi người thanh toán 10 triệu, số tiền không ít cũng không nhiều. Thế nhưng lại có hai người sác mặt hết sức khó coi, và dĩ nhiên đó chính là Giai Kỳ Và Tịnh Lâm. Những ngày này, công ty của Giai Kỳ xảy ra vấn đề, thiếu 500 triệu vừa xoay đủ trả xong, đến tiền điện nước mấy tháng nay cũng chưa đóng.
“Giai Kỳ, sắc mặt của cô sao trông kém vậy, hahaha... không phải cô ngay cả tiền cũng không có đấy chứ?” Tống Tử Ngôn cố ý nói to lên, anh ta đương nhiên là biết Giai Kỳ đang không có tiền, nhưng cố ý muốn Giai Kỳ xấu mặt.
“Tôi...”.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Giai Kỳ, Cô ta thấy mặt mình đang đỏ bừng bừng lên. Và phải qua một lúc khá lâu cô ta mới ngập ngừng nói: “ Tôi... Hôm nay tôi không mang theo thẻ ngân hàng!”.
“Chết tiệt, cô dám đùa giỡn với tôi à?” Tống Tử Ngôn luống cuống đứng lên gắt gỏng với nhân viên phục vụ: “Cả dòng họ Tống nhà chúng tôi có hơn 300 người, mà tính hết hơn 3 tỷ? Nhân gấp 10 lần số chi lên sao? Tới đây, mau mau gọi quản lý của các cô tới đây”. Hai cô nhân viên đứng liếc nhìn nhau với anh mắt bất lực, cuối cùng vẫn phải chạy vào gọi quản lý tới. Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi tới, quản lý nhà hàng này là một người đàn ông, trông cũng khá trẻ tuổi, anh ta mặc bộ vest rất chỉnh tề và lịch sự: “Xin lỗi, anh có vấn đề gì cần tôi giúp?”. Tống Tử Ngôn tiến lên một bước, chỉ vào mặt quản lý nói to: “Quán của các anh không định làm ăn nữa hay sao? Các anh định nhân lên gấp mấy lần số tiền thực chi vậy hả? Anh có tin tôi sẽ tố cáo nhà hàng của các anh lên quản lý thị trường không hả?”. Người quản lý nhà hàng hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Vậy thì tôi xin phép nói cho anh nghe ba điều. Thứ nhất, chính anh là người nói lấy rượu ngon nhất, và ở đây có nhiều người đặc biệt là nhân viên quầy có thể làm chứng. Thứ hai, rượu chúng tôi cung cấp tuyệt đối đảm bảo là hàng thật, còn tại sao lại có số lượng lớn hàng chuẩn bản giới hạn như vậy đó là việc của ông chủ nhà hàng. Thứ ba, mong anh nói chuyện tôn trọng và lịch sự một chút”.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có mấy chục thanh niên cường tráng lao vào. Toàn bộ bọn họ mặc áo cộc tay màu đen, phần dưới tay áo lộ ra những hình xăm lớn, tất cả họ đều là bảo vệ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải. Đây được coi là nhà hàng sang trọng nhất của thành phố Đại Phong, người dám đến đâu gây chuyện, xem chừng không có ai! Ai cũng biết ông chủ nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải trước đây là trùm xã hội đen. Một người cầm đầu, mặc áo kiểu thời Tôn Trung Sơn, trong tay cầm theo một cây gậy chống tay , người này chính là Cẩm Tiêu Quân ông chủ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải. Biết ông chủ tới tên quản lý nhà hàng nói chuyện càng có chút kiêu cắng hơn: “Nhà họ Tống nhà các anh cũng là dòng họ giàu có nhất nhì , chính miệng các anh muốn rượu ngon nhất, bây giờ lại không không muốn nhận nợ thanh toán?”.
“Không có, không có !” Tống Tử Ngôn nói to rõ ràng, rồi lùi về phía sau một bước.
“Chúng tôi trả, chúng tôi trả! Là nhà họ Tống chúng tôi không đúng”, Bà Từ cúi đầu nói: “Cháu trai tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi các anh. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền ngay”. Nhìn bà Từ cúi đầu, tất cả con cháu nhà họ Tống trong lòng đều rất khó chịu, nhưng đâu còn cách nào khác chứ! Ai bảo Tống Tử Ngôn thích bốc đồng thích thể hiện, nhất định phải uống loại đắt nhất! Vừa rồi còn có mấy người cháu của nhà họ Tống còn cố ý lên mạng để tra xem bình rượu kia có giá là bao nhiêu, chính xác hơn 100 triệu một bình, Bà Từ xin lỗi, sau đó Tống Tử Ngôn cũng không ngừng xin lỗi. Tất cả người nhà họ Tống đều ngồi im. Chỉ có một mình Lăng Thành, đứng lên muốn trốn đi, không vì bất cứ lý do gì, Cẩm Tiêu Quân cũng là người quen cũ, Trước đây lúc Cẩm Tiêu Quân mới lập nghiệp, anh ta cũng đã từng đến Lăng gia ngỏ ý muốn bàn chuyện làm ăn, nhưng lúc đó anh ta vừa không tiền vừa không quyền nên nhà họ Lăng không có ai tiếp đãi anh ta. “Đúng vậy, cả nhà đều khuyên cô, khuyên cô nhanh chóng ly hôn với tên Lăng Thành đó đi, cô nhất quyết không nghe!”, “Anh ta bây giờ muốn trốn đi, tên Cẩm Tiêu Quân chắc chắn tức giận. Đến lúc đó, nhà họ Tống nhà chúng ta sẽ không gánh nổi cơn thịnh nộ này đâu!”, Mấy người đàn bà đó,cứ chỉ trỏ vào Giai Kỳ và nói. Giai Kỳ ngồi một bên, cắn chặt môi. Lăng Thành muốn nhân cơ hội để trốn thoát một mình, Giai Kỳ mất hết cả mặt mũi, thể diện, lúc đó mà có cái lỗ nữa là cô sẽ chui vào luôn.
“Giám đốc Cẩm”, Tống Tử Ngôn đi nhanh tới, chỉ vào Lăng Thành nói to lên: “Giám đốc Cẩm, anh đừng nóng giận, tên này là người lên cửa làm rể nhà họ Tống chúng tôi, anh ta chỉ là một tên vô dụng. Anh ta muốn chạy trốn, không liên quan đến nhà họ Tống chúng tôi, chúng tôi sẽ thanh toán tiền cho các anh”.
“Cút”, Cẩm Tiêu Quân chỉ tay vào mặt Tống Tử Ngôn thét to. Giọng hét đang sợ đó làm cho Tống Tử Ngôn toàn thân run rẩy, ngơ ngác, đứng đơ người ra luôn. Cẩm Tiêu Quân không thể tin được, không thể tin được cuộc đời này còn có thể gặp lại được tên thanh nhiên này nữa. Năm năm trước, lúc anh mới lập nghiệp, thế nhưng lại không đủ vốn, không có bất kỳ một ai tình nguyện cho anh ta một cơ hội, giúp đỡ anh ta một lần, nhưng dù sao lúc đó anh ta cũng là một thằng cô đồ. Là cậu chủ nhà họ Lăng, một thanh niên mười mấy tuổi, đã cho anh tay một khoản tiền 30 triệu làm vốn. Tuy số tiền không lớn, nhưng đây là ơn cứu sinh đối đối với Cẩm Tiêu Quân, anh ta có thể quên bất kì ai nhưng người đó thì không bao giờ. Nếu như không có số tiền đó, e rằng Cẩm Tiêu Quân bây giờ vẫn đang ngồi ngoài đầu đường xó chợ. Mấy năm nay, anh ta lập nghiệp thành công, cũng đã từng có nhiều lần cho người đi tìm kiếm tin tức, thế nhưng lại được tin cậu thanh niên ấy đã bị nhà họ Lăng đuổi ra khỏi dòng họ, không rõ tung tích ở đâu. Bây giờ, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lăng Thành thôi anh ta cũng có thể nhận ra được ân nhân của mình. “Cậu chủ, là cậu sao?” Cẩm Tiêu Quân giọng nói có chút run run, thật khó để tin một ông giám đốc hổ báo, bây giờ lại yếu đuối đến buồn cười như vậy. Chết tiệt, không kịp tránh rồi!Lăng Thành căn chặt răng xoay người quay lại, anh ta cùng với Cẩm Tiêu Quân hai người bốn mắt nhìn nhau. “Phù phù”...trấn tĩnh,...trấn tĩnh,... nhất định phải trẫn tĩnh. Lăng Thành đứng im một chỗ, mặt không một chút biểu cảm vui buồn nào cả! Tình huống này... “Kìa giám đốc Cẩm, anh làm gì vậy?” Lăng Thành nhìn thấy Cẩm Tiêu Quân đang khom lưng, cúi người chào anh ta. Anh ta liền vội vàng chạy đến đỡ Cẩm Tiêu Quân dậy và không ngừng nháy mắt với hắn. Nghe thấy những lời này, đám con cháu nhà Tống mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, là có quen biết.
“Nghe ta nói đây”, lúc này bà Từ cuối cùng cũng mở miệng, bà đánh mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Bữa cơm này, hơn 3 tỷ 680 triệu, không thể tất cả đều bắt Tử Ngôn thanh toán”, Tống Tử Ngôn nghe vậy liền vui mừng. Vẫn là bà nội đối tốt với mình nhất. “Bữa cơm này, bình quan mỗi người sẽ thanh toán 10 triệu”, bà Từ tiếp tục nói. Đám người nhao nhao lên gật đầu đồng ý. Nhà họ Tống tuy nói là dòng họ giàu có nhất nhì, mỗi người thanh toán 10 triệu, số tiền không ít cũng không nhiều. Thế nhưng lại có hai người sác mặt hết sức khó coi, và dĩ nhiên đó chính là Giai Kỳ Và Tịnh Lâm. Những ngày này, công ty của Giai Kỳ xảy ra vấn đề, thiếu 500 triệu vừa xoay đủ trả xong, đến tiền điện nước mấy tháng nay cũng chưa đóng.
“Giai Kỳ, sắc mặt của cô sao trông kém vậy, hahaha... không phải cô ngay cả tiền cũng không có đấy chứ?” Tống Tử Ngôn cố ý nói to lên, anh ta đương nhiên là biết Giai Kỳ đang không có tiền, nhưng cố ý muốn Giai Kỳ xấu mặt.
“Tôi...”.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Giai Kỳ, Cô ta thấy mặt mình đang đỏ bừng bừng lên. Và phải qua một lúc khá lâu cô ta mới ngập ngừng nói: “ Tôi... Hôm nay tôi không mang theo thẻ ngân hàng!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.