Tuyệt Đại Con Rể

Chương 146: Lừa Gạt Mọi Người

Thiên Lang

07/02/2023

Vừa dứt lời, Vương Nãi Pháo cũng châm chọc nói theo: “Một tên con rể ở rể mà thôi, anh dựa vào cái gì mà dám nói đan dược Doãn Chính tặng có vấn đề? Tôi thấy chắc là anh ghen tị đến đỏ mắt chứ gì. Đồ ngu!”

Lăng Thành cười nhạt một tiếng, nhìn Doãn Chính nói: “Thứ cậu tặng đúng là Thối Linh Đan, nhưng mà cậu có biết loại đan dược này cần được bảo quản ở nơi râm mát ẩm ướt, không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời hay không.”

“Thối Linh Đan vốn có màu vàng đậm, sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời sẽ biến thành màu vàng nhạt, viên đan dược của cậu có màu vàng nhạt, tôi cho rằng khi cậu mua lại viên đan dược này từ tay vị thuật sĩ giang hồ kia thì viên Thối Linh Đan này đã bị ánh nắng chiếu xạ.”

Thấy Lăng Thành nói năng đạo lý rõ ràng, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Doãn Chính mặt không đổi sắc, cười lạnh nói: “Bị ánh mặt trời chiếu vào thì làm sao? Mất hiệu lực à?” Cái tên Lăng Thành đần độn này cho là nói linh tinh vài câu thì hắn sẽ tin?

Lăng Thành lắc đầu: “Mất đi hiệu lực ngược lại sẽ không xảy ra, nhưng bên trong thành phần sẽ có chút biến hóa.” Doãn Chính cười lạnh truy vấn: “Sau đó thì sao? Ăn vào thì sẽ như thế nào?” “Tôi không biết.” Lăng Thành cười một tiếng. Cái này hắn quả thật không biết. Lúc đó nhìn thấy ghi chép về Thối Linh Đan trong “Vô Cực Đan Thuật”, hắn chỉ liếc qua một cái, cũng không cẩn thận nghiên cứu. Hắn đúng là không biết Thối Linh Đan sau khi bị ánh nắng mặt trời chiếu xạ thì ăn vào sẽ như thế nào.

“Ha ha, không nói ra được?” Thấy Lăng Thành không nói gì, Doãn Chính đầy mặt đắc ý, cười nhạo nói: “Không bịa tiếp được đúng không? Tôi còn tưởng là anh biết thật đó.” Những người khác cũng cười vang lên. Biết ngay là tên này lại đang lòe người mà. Thật là một tên đần.

Ngay cả Kỷ Vân cũng thở dài một hơi, không còn tin lời Lăng Thành nói nữa, cô ăn đan dược vào. Lúc này, Vương Nãi Pháo đứng lên, cười lạnh châm chọc nói: “Lăng Thành, mọi người đều biết thân phận của anh, coi như tôi xin anh đó, anh đừng ra oai nữa có được không? Anh nhìn anh mà xem, bản thân anh không bịa tiếp được nữa, tôi cũng sốt ruột thay anh đó.”

Ha ha ha ha! Toàn bộ phòng khách một lần nữa vang lên một trận tiếng cười. Đường Hân đầy khinh bỉ nói tiếp: “Mọi người đừng bị cái tên con rể ở rể này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, chỉ là một con tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn tự cho là mình thông minh lắm, kỳ thực chỉ là thằng đần thôi.”

Trong chớp mắt, ánh mắt Kỷ Vân nhìn Lăng Thành cũng lộ ra sự thất vọng. Còn tưởng rằng hắn có thể nói ra cái nguyên nhân gì đó. Hóa ra là bịa đặt cả. Thực sự là không tiến bộ chút nào.

Một hồi sóng gió nhỏ đi qua, tất cả mọi người đều không để ý đến Lăng Thành nữa, tiếp tục mời rượu cho nhau, cười cười nói nói. Lăng Thành ngồi một bên cũng không có ai tiếp chuyện với hắn, hắn cảm thấy rất nhàm chán, bèn đi ra khỏi phòng, đi đến toilet. Lúc đi ra thì thấy Doãn Chính và Vương Nãi Pháo đang lén lén lút lút đứng tại khúc ngoặt chỗ hành lang đang to nhỏ bàn luận cái gì đó.

Trong lòng Lăng Thành đầy hiếu kì, hắn bèn lặng lẽ đi tới, cẩn thận nghe ngóng. “Mẹ kiếp, cái đứa tên là Đường Hân kia gọi gì không gọi, lại đi gọi Romanee-Conti.” Doãn Chính châm một điếu thuốc, mặt mũi tràn đầy phiền muộn: “Chỉ sợ bữa cơm này ít nhất cũng phải chi hơn 2 tỉ.”

Nghe nói như thế, Vương Nãi Pháo sợ hết hồn: “Nhiều như vậy?” Tiền tiêu vặt mỗi tháng của hắn cũng chỉ có mấy triệu. Bữa cơm này tính ra phải hơn 2 tỉ. Doãn Chính hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, trợn mắt nói: “Cậu nghĩ sao, cmn, trước khi tới Học Viện Thượng Võ báo danh, tôi có xin ba tôi 2 tỉ tiền tiêu vặt, toàn bộ đều phải đập vào bữa cơm này. Đoán chừng ngần ấy còn chưa đủ!”

Lúc này Doãn Chính rất là buồn rầu. Vốn cho rằng tới khách sạn tốt nhất thành phố Đại Phong mời cả lớp một bữa cơm nhiều lắm cũng chỉ 100 triệu. Nào biết được, giá cả ở Đông Lâu Lạc Hải hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Bây giờ bữa tiệc sắp kết thúc rồi, nếu hắn không thanh toán nổi hóa đơn thì mất thể diện quá.

Vương Nãi Pháo sau khi suy nghĩ một hồi bỗng nhiên hớn hở hẳn lên, mở miệng nói: “Anh Chính, anh cũng đừng rầu rỉ nữa, tôi có cách này, chờ đến lúc tính tiền chúng ta bèn giả say, dù sao thì trong lớp cũng có không ít con nhà giàu, khẳng định sẽ có người trả nổi.”



Nói xong, Vương Nãi Pháo như nghĩ tới điều gì, bĩu môi nói: “Đương nhiên, chúng ta cũng đừng trông cậy gì vào cái tên Lăng Thành kia, một tên con rể ở rể mà thôi. Một tên vô dụng.”

Mẹ kiếp. Tôi chêu ghẹo gì cậu mà cậu lại rỗi hơi mắng tôi như vậy hả? Lăng Thành không biết nói gì, không nhịn được mà thầm mắng một tiếng.

Doãn Chính cười lạnh một tiếng, cũng mắng một câu: “Mẹ kiếp, cái tên Lăng Thành giả ngầu kia, tôi tặng cô giáo một viên đan dược, hắn vậy mà cứ lải nhải.” Nói xong, Doãn Chính trở lại nội dung chính, lắc đầu nói: “Giả say sao được? Bữa cơm này cũng không phải là ít tiền, hơn 2 tỉ đó, ai có thể trả nổi?”

Khai giảng đã qua hai ngày, Doãn Chính cũng đã hiểu rõ tương đối về tình hình của bạn học trong lớp. Tuy đều là con nhà giàu, nhưng có thể ngay lập tức lấy ra hơn 2 tỉ thì thật đúng là không được mấy người.

Vương Nãi Pháo gãi đầu một cái, cũng có chút rầu rĩ. Hắn bỗng nhiên vỗ đùi: “Đúng rồi anh Chính, Nạp Lan Hân Nhiên có thể tính tiền mà, cô ấy là đại tiểu thư của Nạp Lan Gia tộc ở Kinh Đô, hơn 2 tỉ đối với cô ấy mà nói đúng là không đáng kể chút nào. Đến lúc đó chúng ta giả say, nếu thật sự không có người đứng ra tính tiền, cô ấy nhất định sẽ đứng ra.”

Doãn Chính nhíu nhíu mày, ưu buồn nói: “Cái này không được đâu.” Nạp Lan Hân Nhiên là hoa khôi của Học Viện Thượng Võ, càng là nữ thần trong lớp. Để cho cô thanh toán thay hắn, như vậy thì quá là mất thể diện.

Vương Nãi Pháo đoán được tâm tư của hắn, cười hì hì nói: “Anh Chính không cần lo lắng, ngày mai đến trường học, anh cứ tỏ ra áy náy với Nạp Lan Hân Nhiên, nói là tối hôm qua nên là anh trả tiền, kết quả là anh lại uống say. Không phải là anh Chính cũng thích nữ thần à? Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để tiếp cận cô ấy hay sao, đến lúc đó, anh Chính chỉ cần nói mấy câu khách sáo, dựa vào lí do là hoàn tiền mà xin thêm WeChat của Nạp Lan Hân Nhiên...”

Nghe đến đây, hai mắt Doãn Chính Nhãn sáng lên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, vỗ bả vai Vương Nãi Pháo khen: “Cậu được đó nha, chuyện này mà cũng nghĩ ra được, cứ làm như thế đi.”

Ha ha ha ha! Như vậy vừa có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp trước mắt, lại có thể lấy đượcphương thức liên lạc của nữ thần. Quả thật là một mũi tên trúng hai con chim mà. Hai người vừa nói chuyện vừa vui vẻ trở về phòng khách.

Nghe hai người này bí mật lập mưu kế, Lăng Thành lập tức vui vẻ. Tên này, tiền trên người không đủ còn dám mời cả lớp ăn cơm ở Đông Lâu Lạc Hải? Thực sự là xấu mặt mà. Còn dự định để cho Nạp Lan Hân Nhiên thanh toán hộ. Nghĩ hay lắm.

Nghĩ thầm như vậy, Lăng Thành quay trở về phòng khách. Mới vừa đi vào, Nạp Lan Hân Nhiên cũng đang đi ra, xem ra là muốn đi vệ sinh. Lăng Thành cười một tiếng, lúc đó con ngươi đảo vòng, đột nhiên nổi lên tâm chơi xấu. Hắn trộm mất điện thoại và ví tiền của Nạp Lan Hân Nhiên, như vậy cô sẽ không thể trả tiền được. Đến lúc đó xem Doãn Chính xử lý thế nào!

Nghĩ tới đây, Lăng Thành đụng Nạp Lan Hân Nhiên một cái. Trộm trong lúc va chạm! Cũng chính trong nháy mắt đó, Lăng Thành xoay cổ tay, trực tiếp trộm mất điện thoại và ví tiền của Nạp Lan Hân Nhiên! Ha ha, thành công rồi!

Hôm qua đọc quyển “Quỷ Thủ” kia cả đêm, hôm nay mới là lần đầu tiên thao tác trong thực tế, hắn còn có chút căng thẳng. Có điều vẫn may là thành công rồi. Trong lòng Lăng Thành hưng phấn vô cùng, trên mặt lại tỏ ra ngại ngùng, quay về phía Nạp Lan Hân Nhiên nói xin lỗi:

“Thật xin lỗi, tôi đi đường có hơi gấp, không chú ý va phải cô.” Lúc đang nói câu này, Lăng Thành có cơ hội ngắm cô từ khoảng cách gần. Đẹp! Quá đẹp! Vừa rồi trên bàn cơm, Nạp Lan Hân Nhiên uống ít nhất, có điều trên gương mặt xinh đẹp kia cũng nổi lên một vùng đỏ hồng, phối hợp với cái khí chất lạnh lùng kia, tạo cho người ta một loại cảm giác mê hoặc không rõ.

Lăng Thành ra tay rất nhanh, Nạp Lan Hân Nhiên cơ bản không biết xảy ra chuyện gì, cũng không phát giác được chính mình vừa bị trộm mắt đồ. “Không có việc gì.” Nạp Lan Hân Nhiên hờ hững nói một câu, sau đó bèn đi thẳng ra ngoài, vẻ mặt không hề thay đổi.



Mặc kệ là do Lăng Thành cố ý hay vô tình, trong lòng cô đều giống như thường ngày, tĩnh lặng như nước. Có điều không ít nam sinh trong phòng ăn lại thấy tức tối. Đờ mờ! Tên vô dụng này vậy mà lại đụng vào nữ thần? Dưới cảm giác vừa hâm mộ vừa khó chịu, không ít người nhao nhao mở miệng đùa cợt.

“Lăng Thành, mắt cậu mù hả? Đi không nhìn đường?” “Theo tôi thấy thì là cậu cố ý đúng không, đồ ngu.” Một câu lại một câu giễu cợt truyền đến, Lăng Thành chỉ coi như không nghe thấy, đi qua ngồi xuống vị trí của mình.

Đám người giễu cợt vài câu, thấy Lăng Thành không đáp lại, đều cảm thấy vô vị, cuối cùng không nói nữa.

Bữa này mọi người rất vui vẻ, sau khi cơm nước no nê, mọi người bèn chuẩn bị đi về. Lúc này Doãn Chính đang giả say như chết bò ra trên bàn, dáng vẻ say bất tỉnh nhân sự. Cái này... Chỉ một thoáng, không ít người đều choáng váng. Tên này mời khách ăn cơm, sao lại uống say? Hắn không tính tiền, ai cũng không đi được!

Đúng lúc này, Vương Nãi Pháo say khướt đi qua, vỗ cánh tay Doãn Chính, la lên: “Anh Chính? Anh Chính? Nên về rồi...” Doãn Chính gục ở đó không nhúc nhích, vì trốn trả tiền, hắn giả vờ uống say, không nghe thấy tiếng gọi.

Mẹ kiếp. Hai người này bắt đầu diễn rồi? Lăng Thành lẳng lặng nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Những người khác không rõ chân tướng, đều cho là Doãn Chính thật sự uống say. Thậm chí còn có người đi qua kéo Vương Nãi Pháo: “Thôi được rồi, Doãn Chính cũng uống say rồi, cậu đừng kêu nữa.”

Vương Nãi Pháo tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Làm sao bây giờ? Hóa đơn còn chưa thanh toàn mà.” Nói xong, hắn bèn chào hỏi nhân viên phục vụ bên ngoài một chút: “Tính giúp tôi bao nhiêu tiền với.” Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi đến, cung kính nói: “Chào ngài, mọi người lần này tiêu phí tổng cộng là 2 tỉ 835 triệu.”

Gì? Bữa cơm này vậy mà mất gần 3 tỉ? Nghe được con số mà nhân viên phục vụ báo ra, trong phòng có không ít người đều hít khí lạnh. Bọn họ mặc dù cũng được coi là con nhà giàu, ăn cơm cũng chưa từng tiêu tốn nhiều như vậy.

Vương Nãi Pháo cũng nặn ra gương mặt hốt hoảng, mở miệng nói: “Cmn, nhiều như vậy? Nửa năm tiền tiêu vặt của tôi mới có 500 triệu!” Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn thay Doãn Chính trả tiền, chỉ là không đủ tiền.

Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nói gì. Gần 3 tỉ thì ai mà có chứ? Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau. Đúng lúc này, không biết là ai nói một câu: “Đúng rồi, cái phòng này không phải là dùng thẻ khách quý của ông chủ Lăng Thành mở hay sao? Có thể trước tiên ký sổ, ngày mai để Doãn Chính trả tiền lại cho Lăng Thành là được mà.”

Âm thanh vừa dứt, không ít người đều rối rít gật đầu. Lăng Thành âm thầm cười lạnh một tiếng. Mẹ kiếp, đám người này thật là thú vị. Lúc không có chuyện gì thì trào phúng hắn đủ kiểu. Gặp phải phiền toái lại muốn hắn đến gánh.

Nhân viên phục vụ áy náy xin lỗi: “Thật ngại quá, coi như có thẻ khách quý cũng không thể ký sổ ghi nợ được.” Trong chớp mắt, tất cả mọi người trong phòng khách đều rơi vào im lặng. Không thể ký sổ, như vậy thì khó xử lý rồi.

Đúng lúc này, Nạp Lan Hân Nhiên đi tới, thản nhiên nói: “Để tôi trả đi.” Trong lòng mọi người đều vui mừng. Vào thời điểm then chốt, vẫn phải do nữ thần ra tay mới được. Cô ấy là đại tiểu thư của Nạp Lan Gia tộc ở Kinh Đô, lấy ra mấy tỉ hoàn toàn là chuyện nhỏ.

Ơ? Nạp Lan Hân Nhiên đang định lấy điện thoại ra thì đôi mi thanh tú lập tức khẽ nhíu một cái. Kỳ quái, điện thoại di động với ví tiền của cô sao không thấy nữa? Chuyện gì xảy ra? Ví tiền và điện thoại cô từ trước tới giờ đều để trên người. Sao bây giờ lại không thấy nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Đại Con Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook