Chương 112: Nhưng mà...
Thiên Lang
27/01/2023
“Tôi không phải là em gái anh ấy, nhưng tôi rất hiểu anh ấy.” Tiết Lệ nói khẽ: “Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu!”
“Ồ. Nhưng mà thực tế lại đúng như vậy đấy, anh ta thực sự có ăn trộm.” Anh cảnh sát kia nói, sau đó nhìn về phía ba mẹ Lăng Thành: “Con trai của hai vị thực sự đã ăn trộm điện thoại.” Không có người thứ ba biết về lần nằm vùng này, cho nên theo thủ tục phải thông báo cho người nhà.
Tô Nguyệt cứng người, cốc nước nóng trong tay rơi xuống đất, đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi, hỏi: “Tiểu Thành trộm điện thoại? Không thể nào, nó là ông chủ một công ty, sự nghiệp thành công như thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, các anh nhất định là nhầm lẫn rồi.”
Lăng Thiên Hằng ngồi trên giường cũng trở nên kích động: “Đúng vậy, chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi, Tiểu Thành từ nhỏ đến lớn thứ nó ghét nhất chính là trộm cắp, làm sao nó có thể đi trộm đồ được?”
Anh cảnh sát cầm tập hồ sơ đưa tài liệu trong tay cho hai ông bà, dáng vẻ nghiêm túc làm việc công, nói: “Vậy thì tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là người này phạm tội không sai đâu, hai vị xem đi.”
Tô Nguyệt và Lăng Thiên Hằng nửa tin nửa ngờ nhìn về phía tập tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp Lăng Thành mặc áo tù nhân, hai ông bà hoàn toàn đơ người.
Cùng lúc đó ở Tống Gia.
Trong phòng khách, Tống Giai Kỳ mặc một chiếc váy dài kín đáo ngồi trước màn hình máy tính, cô đang hát trong phòng live, vẻ mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp. Tịnh Lâm ngồi ở một bên cười tươi như hoa. Trải qua mấy ngày live stream vừa rồi, Giai Kỳ ở trong trang live cũng dần dần có được chút danh tiếng. Fan hâm mộ lúc đầu chỉ có mấy trăm người, bây giờ cũng đã tăng lên đến mấy trăm nghìn người! Vừa mới live được mấy hôm đâu chứ, cái tốc độ tăng fans này quả thật chính là trước nay chưa từng có!
Mà vừa nãy, cái người có ID Sơn Khâu bí ẩn lần trước kia lại xuất hiện, trong phòng live bèn một phát tung ra vài chục triệu tiền quà, làm cho độ hot của phòng live tăng lên vèo vèo, thậm chí còn lên cả trang gợi ý của trang web.
Giai Kỳ vô cùng kích động, rất muốn cảm ơn cái ID Sơn Khâu này. Có điều đáng tiếc là sau khi tung quà xong, Sơn Khâu lại ngay lập tức thoát khỏi phòng live.
“Kỳ Nhi à, xem ra cái người tên Sơn Khâu này là fan trung thành của con đó, có khi lại là ông chủ của công ty lớn nào không chừng, con nhất định phải xây dựng tốt quan hệ với người ta đó!” Lúc này, thấy Giai Kỳ kết thúc buổi live, Tịnh Lâm cười ha ha nói. Giai Kỳ gật gật đầu, nếu như không có Sơn Khâu, cô cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Con gái à, còn có một chuyện này. Mẹ phát hiện con chưa live được mấy hôm mà độ hot đã rất cao rồi.” Tịnh Lâm nói: “Hiện tại Long Nha Live hình như vẫn luôn đẩy con lên trang gợi ý. Sao bọn họ lại đẩy một người mới như con nhỉ?”
Giai Kỳ cười nhạt: “Chắc là do con xinh đẹp cho nên mới đẩy con lên?” Vừa nói xong, hai mẹ con lại nhìn nhau cười. “Chắc chắn là như thế rồi! Con gái mẹ xinh đẹp nhất!”
Tinh tinh.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Giai Kỳ đột nhiên kêu lên. Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, hai mẹ con nhìn nhau một cái. Số gọi đến là 110*?
“Chắc là giả rồi, khẳng định là bọn lừa đảo, để mẹ chửi cho nó một trận.” Nói xong, Tịnh Lâm nhận điện thoại, đồng thời nhấn nút mở loa ngoài.
“Xin hỏi có phải là cô Giai Kỳ đó không?” Một giọng đàn ông truyền đến: “Chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố.”
Vậy mà lại biết tên của cô? Xem ra không phải là bọn lừa đảo. “Đúng là tôi, có chuyện gì không?” Giai Kỳ hỏi. “Ngài Lăng Thành chồng của cô bị nghi ngờ phạm tội, đã bị bắt về cục chúng tôi.” Anh cảnh sát kia nói ra từng chữ một.
Cái gì?! Thân thể Giai Kỳ run rẩy, giọng nói cũng hơi gấp gáp: “Hắn phạm tội gì?” “Ăn trộm hai chiếc điện thoại Iphone.” Anh cảnh sát nói: “Sau khi bị bắt ngay tại hiện trường, anh ta có thái độ thành khẩn nhận tội nên đã hòa giải được với chủ cửa hàng điện thoại. Nhưng vẫn phải dựa theo pháp luật phạt tù 2 tháng. Vì cô là vợ anh ta cho nên chúng tôi có nghĩa vụ phải thông báo cho cô.” Sau khi nói xong, điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Tịnh Lâm đã nhịn không được mà cười ra tiếng. “Con gái à, con nhìn thấy cái thằng bất tài kia gây ra chuyện gì chưa?” Tịnh Lâm ngửa người ra cười: “Thế mà lại đi trộm hai cái điện thoại Iphone, thật là mất mặt mà. Đường đường là đàn ông con trai có tay chân đàng hoàng, thế mà lại đi trộm đồ. Mẹ nói cho con nghe, việc con rời khỏi nó là quyết định đúng đắn nhất đời con đấy.”
“Nhưng mà...” Giai Kỳ cắn chặt môi, cô thực sự không muốn tin Lăng Thành sẽ đi trộm đồ, mà lại còn là đi trộm vặt, chỉ trộm có hai cái điện thoại. Nhưng mà cảnh sát cũng gọi đến thông báo như vậy rồi, chuyện này còn giả thế nào được nữa.
Trong trại giam phía ngoại ô.
Ở đây một ngày có ba khung thời gian tự do hoạt động, chính là sau ba bữa cơm hàng ngày. Lúc này trên sân bóng rổ có vài tên cao to đang chơi bóng, bóng thì đánh chẳng ra gì, nhưng người nào người nấy lại vô cùng hưng phấn. Khó khăn lắm mới có thời gian hoạt động tự do cho nên ai cũng vui vẻ. Mấy người không chơi bóng thì cũng ở bên cạnh cổ vũ.
Chỉ có một người là ngoại lệ, hắn ta ngồi bên cạnh sân bóng, ôm một quyển sách đọc đến thất thần. Người này chừng ba bốn mươi tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, nhìn có vẻ yếu ớt vô dụng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Lăng Thành vừa mới bước vào đã bị người này thu hút. Tên này có chút thú vị, thời gian tự do hoạt động lại đi đọc sách.
Âm thầm lẩm bẩm vài câu, Lăng Thành lén lút từ trên người lấy ra một tấm ảnh. Trước khi vào đây, Lâm Tuyết đã đưa hắn một bức ảnh chụp Văn Sửu Sửu. Mẹ nó, cái tên đang xem sách kia thế mà lại là Văn Sửu Sửu! Không phải chứ... Lúc trước Lâm Tuyết có nói, tên Văn Sửu Sửu này là cốt cán cao tầng của Điện Trường Sinh, đáng nhẽ thực lực phải vô cùng mạnh mẽ mới đúng, sao cái tên trước mắt này trông lại yếu nhớt như thế? Mới có Võ Sư tầng một?
Mà cái tên Văn Sửu Sửu này nho nhã yếu ớt, trên mặt đeo kính, tay chân trói gà không chặt! Lại nhìn qua quyển sách hắn cầm trên tay... Mẹ kiếp, “Binh Pháp Tôn Tử”? Đờ mờ, ngồi trong trại giam đọc Binh Pháp Tôn Tử?? Lăng Thành chỉ thấy buồn cười, tìm cách đi qua làm quen.
Kết quả đúng vào lúc này, một quả bóng rổ bay vèo về phía tên kia, đập lên đầu Văn Sửu Sửu. “Bốp!” Phát này đập cho Văn Sửu Sửu suýt ngất, quyển sách trong tay với cái kính trên mặt cùng nhau văng ra ngoài!
“Ấy chết, xin lỗi nhé, ha ha ha, lỡ tay ấy mà, tay trơn quá bóng bay ra ngoài luôn.” Một tên cao to đi tới, đầy mặt tươi cười nói. Tuy rằng mồm nói xin lỗi, thế nhưng thái độ lại lồi lõm chọc tức người ta, làm gì có dáng vẻ của người đi xin lỗi.
Tên cao to này trông hơi quen mặt... Hoàng Ngạn Lang?
Lăng Thành suýt nữa thì cười ra tiếng! Ha ha, thật sự cmn là Hoàng Ngạn Lang! Tên này nhà mở võ quán, lần trước muốn bắt chẹt Giai Kỳ, kết quả bị Lăng Thành đập cho một trận, lại còn bị gán cho tội cố ý gây sự rồi bị nhốt vào trại giam này. Ha ha ha, đến bây giờ còn chưa được thả ra này! Hoàng Ngạn Lang tuy rằng mở võ quán, nhưng mà lại rất thích ra oai khoe mẽ, thường xuyên hành hung người ta, cho nên hắn vào đây như cơm bữa.
Trại giam là nơi cá lớn nuốt cá bé, anh có tiền đến mấy, giỏi giang cỡ nào, vào trong này cũng phải tuân theo quy củ. Nhưng mà Hoàng Ngạn Lang lại khác, hắn giỏi đánh nhau! Cho nên sau khi vào trại, bên người hắn lúc nào cũng có bọn a dua nịnh hót đi theo, thế lực của hắn trong trại giam lại càng bành trướng.
Lúc này Hoàng Ngạn Lang vẫn chưa phát hiện ra Lăng Thành đang đứng bên cạnh sân bóng. Trong mắt hắn ta bây giờ chỉ có Văn Sửu Sửu. Tên mọt sách này mấy ngày nay ở trong trại giam không hiểu chút quy củ nào hết! Gặp được bá chủ trại giam như hắn mà lại không biết đường gập người cúi đầu chào hỏi. Mỗi ngày đều tỏ vẻ thanh cao, mẹ kiếp, đã vào trong nhà giam rồi lại còn giả vờ làm ông lớn?
Hôm nay tên này lại ngồi cạnh sân bóng rổ đọc sách, Hoàng Ngạn Lang vừa nhìn thấy đã phát cáu. Đờ mờ, coi sân bóng của hắn là thư viện à? Bởi vậy vừa nãy hắn mới cố ý lấy quả bóng rổ đập tên kia.
Lúc này Văn Sửu Sửu bị bóng đập cho mắt nổ đom đóm, nằm bò ra rất tìm kính. Vừa mới tìm được kính thì lại bị Hoàng Ngạn Lang nhặt bóng lên đập cho một phát nữa! Bốp! Quả bóng bay thẳng ra ngoài, không sai một li nào đập thẳng vào mặt Văn Sửu Sửu.
“Aaaa!” Văn Sửu Sửu kêu to một tiếng, kính lại văng ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Văn Sửu Sửu đứng lên, vẻ mặt hơi bất mãn, lạnh lùng hỏi. Lúc này trong lòng Văn Sửu Sửu lửa giận ngút trời! Trong Điện Trường Sinh hắn có địa vị cao quý, không cẩn thận bị bắt vào đây. Vốn nghĩ vật vờ cho hết 1 tháng hạn tù, nào biết hổ xuống núi bị chó khinh kiểu này chứ.
“Làm gì á? Mày cmn bị mù à, không nhìn thấy ông đây đang đánh bóng à, mày lại cầm quyển sách nát đó ngồi ở chỗ này, mày không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của tao à?’ Hoàng Ngạn Lang đầy mặt vênh váo đắc ý, vô lý đùng đùng nói.
Ngay sau đó hắn liếc về phía quyển sách nằm trên đất: “Ái chà, Binh Pháp Tôn Tử cơ đấy, xem ra mày còn có học ghê ghỉ. Sao nào? Muốn dẫn binh ra trận à? Bây giờ là thời đại công nghệ cao rồi, mày xem cái thứ vớ vẩn lỗi thời này làm gì, đồ ngu!”
Nói xong mấy lời này, Hoàng Ngạn Lang chỉ về phía quả bóng rổ cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Nhặt bóng lại đây cho tao, rồi cầm quyển sách nát của mày cút xa tao ra!”
Văn Sửu Sửu tức giận sắp không kiềm chế được, nhưng mà dám giận lại không dám bộc phát ra ngoài.
*Ở Trung Quốc, 110 là số điện thoại của cảnh sát, giống như 113 của Việt Nam.
“Ồ. Nhưng mà thực tế lại đúng như vậy đấy, anh ta thực sự có ăn trộm.” Anh cảnh sát kia nói, sau đó nhìn về phía ba mẹ Lăng Thành: “Con trai của hai vị thực sự đã ăn trộm điện thoại.” Không có người thứ ba biết về lần nằm vùng này, cho nên theo thủ tục phải thông báo cho người nhà.
Tô Nguyệt cứng người, cốc nước nóng trong tay rơi xuống đất, đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi, hỏi: “Tiểu Thành trộm điện thoại? Không thể nào, nó là ông chủ một công ty, sự nghiệp thành công như thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, các anh nhất định là nhầm lẫn rồi.”
Lăng Thiên Hằng ngồi trên giường cũng trở nên kích động: “Đúng vậy, chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi, Tiểu Thành từ nhỏ đến lớn thứ nó ghét nhất chính là trộm cắp, làm sao nó có thể đi trộm đồ được?”
Anh cảnh sát cầm tập hồ sơ đưa tài liệu trong tay cho hai ông bà, dáng vẻ nghiêm túc làm việc công, nói: “Vậy thì tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là người này phạm tội không sai đâu, hai vị xem đi.”
Tô Nguyệt và Lăng Thiên Hằng nửa tin nửa ngờ nhìn về phía tập tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp Lăng Thành mặc áo tù nhân, hai ông bà hoàn toàn đơ người.
Cùng lúc đó ở Tống Gia.
Trong phòng khách, Tống Giai Kỳ mặc một chiếc váy dài kín đáo ngồi trước màn hình máy tính, cô đang hát trong phòng live, vẻ mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp. Tịnh Lâm ngồi ở một bên cười tươi như hoa. Trải qua mấy ngày live stream vừa rồi, Giai Kỳ ở trong trang live cũng dần dần có được chút danh tiếng. Fan hâm mộ lúc đầu chỉ có mấy trăm người, bây giờ cũng đã tăng lên đến mấy trăm nghìn người! Vừa mới live được mấy hôm đâu chứ, cái tốc độ tăng fans này quả thật chính là trước nay chưa từng có!
Mà vừa nãy, cái người có ID Sơn Khâu bí ẩn lần trước kia lại xuất hiện, trong phòng live bèn một phát tung ra vài chục triệu tiền quà, làm cho độ hot của phòng live tăng lên vèo vèo, thậm chí còn lên cả trang gợi ý của trang web.
Giai Kỳ vô cùng kích động, rất muốn cảm ơn cái ID Sơn Khâu này. Có điều đáng tiếc là sau khi tung quà xong, Sơn Khâu lại ngay lập tức thoát khỏi phòng live.
“Kỳ Nhi à, xem ra cái người tên Sơn Khâu này là fan trung thành của con đó, có khi lại là ông chủ của công ty lớn nào không chừng, con nhất định phải xây dựng tốt quan hệ với người ta đó!” Lúc này, thấy Giai Kỳ kết thúc buổi live, Tịnh Lâm cười ha ha nói. Giai Kỳ gật gật đầu, nếu như không có Sơn Khâu, cô cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Con gái à, còn có một chuyện này. Mẹ phát hiện con chưa live được mấy hôm mà độ hot đã rất cao rồi.” Tịnh Lâm nói: “Hiện tại Long Nha Live hình như vẫn luôn đẩy con lên trang gợi ý. Sao bọn họ lại đẩy một người mới như con nhỉ?”
Giai Kỳ cười nhạt: “Chắc là do con xinh đẹp cho nên mới đẩy con lên?” Vừa nói xong, hai mẹ con lại nhìn nhau cười. “Chắc chắn là như thế rồi! Con gái mẹ xinh đẹp nhất!”
Tinh tinh.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Giai Kỳ đột nhiên kêu lên. Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, hai mẹ con nhìn nhau một cái. Số gọi đến là 110*?
“Chắc là giả rồi, khẳng định là bọn lừa đảo, để mẹ chửi cho nó một trận.” Nói xong, Tịnh Lâm nhận điện thoại, đồng thời nhấn nút mở loa ngoài.
“Xin hỏi có phải là cô Giai Kỳ đó không?” Một giọng đàn ông truyền đến: “Chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố.”
Vậy mà lại biết tên của cô? Xem ra không phải là bọn lừa đảo. “Đúng là tôi, có chuyện gì không?” Giai Kỳ hỏi. “Ngài Lăng Thành chồng của cô bị nghi ngờ phạm tội, đã bị bắt về cục chúng tôi.” Anh cảnh sát kia nói ra từng chữ một.
Cái gì?! Thân thể Giai Kỳ run rẩy, giọng nói cũng hơi gấp gáp: “Hắn phạm tội gì?” “Ăn trộm hai chiếc điện thoại Iphone.” Anh cảnh sát nói: “Sau khi bị bắt ngay tại hiện trường, anh ta có thái độ thành khẩn nhận tội nên đã hòa giải được với chủ cửa hàng điện thoại. Nhưng vẫn phải dựa theo pháp luật phạt tù 2 tháng. Vì cô là vợ anh ta cho nên chúng tôi có nghĩa vụ phải thông báo cho cô.” Sau khi nói xong, điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Tịnh Lâm đã nhịn không được mà cười ra tiếng. “Con gái à, con nhìn thấy cái thằng bất tài kia gây ra chuyện gì chưa?” Tịnh Lâm ngửa người ra cười: “Thế mà lại đi trộm hai cái điện thoại Iphone, thật là mất mặt mà. Đường đường là đàn ông con trai có tay chân đàng hoàng, thế mà lại đi trộm đồ. Mẹ nói cho con nghe, việc con rời khỏi nó là quyết định đúng đắn nhất đời con đấy.”
“Nhưng mà...” Giai Kỳ cắn chặt môi, cô thực sự không muốn tin Lăng Thành sẽ đi trộm đồ, mà lại còn là đi trộm vặt, chỉ trộm có hai cái điện thoại. Nhưng mà cảnh sát cũng gọi đến thông báo như vậy rồi, chuyện này còn giả thế nào được nữa.
Trong trại giam phía ngoại ô.
Ở đây một ngày có ba khung thời gian tự do hoạt động, chính là sau ba bữa cơm hàng ngày. Lúc này trên sân bóng rổ có vài tên cao to đang chơi bóng, bóng thì đánh chẳng ra gì, nhưng người nào người nấy lại vô cùng hưng phấn. Khó khăn lắm mới có thời gian hoạt động tự do cho nên ai cũng vui vẻ. Mấy người không chơi bóng thì cũng ở bên cạnh cổ vũ.
Chỉ có một người là ngoại lệ, hắn ta ngồi bên cạnh sân bóng, ôm một quyển sách đọc đến thất thần. Người này chừng ba bốn mươi tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, nhìn có vẻ yếu ớt vô dụng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Lăng Thành vừa mới bước vào đã bị người này thu hút. Tên này có chút thú vị, thời gian tự do hoạt động lại đi đọc sách.
Âm thầm lẩm bẩm vài câu, Lăng Thành lén lút từ trên người lấy ra một tấm ảnh. Trước khi vào đây, Lâm Tuyết đã đưa hắn một bức ảnh chụp Văn Sửu Sửu. Mẹ nó, cái tên đang xem sách kia thế mà lại là Văn Sửu Sửu! Không phải chứ... Lúc trước Lâm Tuyết có nói, tên Văn Sửu Sửu này là cốt cán cao tầng của Điện Trường Sinh, đáng nhẽ thực lực phải vô cùng mạnh mẽ mới đúng, sao cái tên trước mắt này trông lại yếu nhớt như thế? Mới có Võ Sư tầng một?
Mà cái tên Văn Sửu Sửu này nho nhã yếu ớt, trên mặt đeo kính, tay chân trói gà không chặt! Lại nhìn qua quyển sách hắn cầm trên tay... Mẹ kiếp, “Binh Pháp Tôn Tử”? Đờ mờ, ngồi trong trại giam đọc Binh Pháp Tôn Tử?? Lăng Thành chỉ thấy buồn cười, tìm cách đi qua làm quen.
Kết quả đúng vào lúc này, một quả bóng rổ bay vèo về phía tên kia, đập lên đầu Văn Sửu Sửu. “Bốp!” Phát này đập cho Văn Sửu Sửu suýt ngất, quyển sách trong tay với cái kính trên mặt cùng nhau văng ra ngoài!
“Ấy chết, xin lỗi nhé, ha ha ha, lỡ tay ấy mà, tay trơn quá bóng bay ra ngoài luôn.” Một tên cao to đi tới, đầy mặt tươi cười nói. Tuy rằng mồm nói xin lỗi, thế nhưng thái độ lại lồi lõm chọc tức người ta, làm gì có dáng vẻ của người đi xin lỗi.
Tên cao to này trông hơi quen mặt... Hoàng Ngạn Lang?
Lăng Thành suýt nữa thì cười ra tiếng! Ha ha, thật sự cmn là Hoàng Ngạn Lang! Tên này nhà mở võ quán, lần trước muốn bắt chẹt Giai Kỳ, kết quả bị Lăng Thành đập cho một trận, lại còn bị gán cho tội cố ý gây sự rồi bị nhốt vào trại giam này. Ha ha ha, đến bây giờ còn chưa được thả ra này! Hoàng Ngạn Lang tuy rằng mở võ quán, nhưng mà lại rất thích ra oai khoe mẽ, thường xuyên hành hung người ta, cho nên hắn vào đây như cơm bữa.
Trại giam là nơi cá lớn nuốt cá bé, anh có tiền đến mấy, giỏi giang cỡ nào, vào trong này cũng phải tuân theo quy củ. Nhưng mà Hoàng Ngạn Lang lại khác, hắn giỏi đánh nhau! Cho nên sau khi vào trại, bên người hắn lúc nào cũng có bọn a dua nịnh hót đi theo, thế lực của hắn trong trại giam lại càng bành trướng.
Lúc này Hoàng Ngạn Lang vẫn chưa phát hiện ra Lăng Thành đang đứng bên cạnh sân bóng. Trong mắt hắn ta bây giờ chỉ có Văn Sửu Sửu. Tên mọt sách này mấy ngày nay ở trong trại giam không hiểu chút quy củ nào hết! Gặp được bá chủ trại giam như hắn mà lại không biết đường gập người cúi đầu chào hỏi. Mỗi ngày đều tỏ vẻ thanh cao, mẹ kiếp, đã vào trong nhà giam rồi lại còn giả vờ làm ông lớn?
Hôm nay tên này lại ngồi cạnh sân bóng rổ đọc sách, Hoàng Ngạn Lang vừa nhìn thấy đã phát cáu. Đờ mờ, coi sân bóng của hắn là thư viện à? Bởi vậy vừa nãy hắn mới cố ý lấy quả bóng rổ đập tên kia.
Lúc này Văn Sửu Sửu bị bóng đập cho mắt nổ đom đóm, nằm bò ra rất tìm kính. Vừa mới tìm được kính thì lại bị Hoàng Ngạn Lang nhặt bóng lên đập cho một phát nữa! Bốp! Quả bóng bay thẳng ra ngoài, không sai một li nào đập thẳng vào mặt Văn Sửu Sửu.
“Aaaa!” Văn Sửu Sửu kêu to một tiếng, kính lại văng ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Văn Sửu Sửu đứng lên, vẻ mặt hơi bất mãn, lạnh lùng hỏi. Lúc này trong lòng Văn Sửu Sửu lửa giận ngút trời! Trong Điện Trường Sinh hắn có địa vị cao quý, không cẩn thận bị bắt vào đây. Vốn nghĩ vật vờ cho hết 1 tháng hạn tù, nào biết hổ xuống núi bị chó khinh kiểu này chứ.
“Làm gì á? Mày cmn bị mù à, không nhìn thấy ông đây đang đánh bóng à, mày lại cầm quyển sách nát đó ngồi ở chỗ này, mày không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của tao à?’ Hoàng Ngạn Lang đầy mặt vênh váo đắc ý, vô lý đùng đùng nói.
Ngay sau đó hắn liếc về phía quyển sách nằm trên đất: “Ái chà, Binh Pháp Tôn Tử cơ đấy, xem ra mày còn có học ghê ghỉ. Sao nào? Muốn dẫn binh ra trận à? Bây giờ là thời đại công nghệ cao rồi, mày xem cái thứ vớ vẩn lỗi thời này làm gì, đồ ngu!”
Nói xong mấy lời này, Hoàng Ngạn Lang chỉ về phía quả bóng rổ cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Nhặt bóng lại đây cho tao, rồi cầm quyển sách nát của mày cút xa tao ra!”
Văn Sửu Sửu tức giận sắp không kiềm chế được, nhưng mà dám giận lại không dám bộc phát ra ngoài.
*Ở Trung Quốc, 110 là số điện thoại của cảnh sát, giống như 113 của Việt Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.